Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

50: Nhóc con, có bản lĩnh đấy nhỉ


trước sau

“Con xem con kìa, con đánh thức chị Tiểu Nhụy rồi đấy.” Lý Tiểu Lan tưởng con mình làm Nhụy Bạch Y thức giấc, bèn vỗ vỗ đầu thằng bé.

“Nhưng con đói, mẹ ơi con đói!” Đậu Đậu thôi không khóc nữa, nhưng bụng thằng bé réo rất to, nó nắm chặt tay áo Lý Tiểu Lan, lệ dâng lên trong hốc mắt.

Một ông già gầy trơ cả xương ngồi bên cạnh nói: “Màn thầu của chị Tiểu Nhụy thì cháu không ăn, bọn ông cũng không ăn, vậy thì phải chờ bố cháu về!”

Đậu Đậu mếu máo: “Mấy cái màn thầu kia cứng còng rồi, không thèm ăn không thèm ăn!”

“Khụ khụ khụ!” Một cụ bà rụng răng cửa bên phải cất tiếng ho.

Một cậu trai có vẻ là cháu của bà cụ nghiêm mặt, vỗ vỗ lưng cho bà, “Bà nội, không ổn rồi, bà ho khan bao nhiêu hôm mà vẫn chưa thấy đỡ.”

Lý Tiểu Lan nhíu nhíu mày nói: “Bà nội của Nhị Trụ ơi, hay là chờ cha của Đậu Đậu về rồi cháu kêu anh ấy trộm mấy thang thuốc cho bà. Cứ kéo bệnh thế này mãi không phải là cách hay đâu ạ.”

“Đừng, đừng, khụ khụ khụ, Cương Tử ngày nào cũng phải bận rộn đi ăn xin để kiếm cơm cho cả đám chúng ta, đã đủ mệt rồi. Khụ khụ khụ, đừng, đừng bắt nó làm chuyện hồ đồ này nữa, nếu bị bắt, thì sẽ, khụ khụ khụ, sẽ phải vào tù đấy!” Bà nội của Nhị Trụ lập tức xua tay.

Một ông lão cũng mở miệng nói: “Đúng vậy, chúng ta có thể quỳ xuống đất ăn xin, nhưng không thể làm chuyện trộm cắp được!” Ông cụ rất tức giận, “Mẹ của Đậu Đậu à, về sau cháu đừng nói những lời như thế trước mặt Đậu Đậu, ảnh hưởng không tốt đến thằng bé!”

Lý Tiểu Lan: “……”

“Aizzz, chẳng phải cháu lo bà nội của Nhị Trụ không chịu đựng nổi đó sao, phải tích cóp bao nhiêu tiền mới mua được một thang thuốc cho bà nội của Nhị Trụ đây.” Lý Tiểu Lan nói.

Đám người lớn nói chuyện, Đậu Đậu sắp xỉu đi vì đói cuối cùng cũng mang cái mũi đỏ lựng đi đến chỗ cái màn thầu cứng quèo bên chân Nhụy Bạch Y.

“Chị Tiểu Nhụy, em, em ăn được không? Em đói quá.” Đậu Đậu khụt khịt mũi, dường như hơi sợ khuôn mặt lạnh lẽo của Nhụy Bạch Y, nó lùi về sau một bước.

Đứa trẻ con mới nãy còn khóc quấy không ngừng nay lại trông đến là đáng thương, lòng Nhụy Bạch Y thắt lại, thu vẻ lạnh lẽo trên nét mặt đi, nàng nói: “Không được, màn thầu thiu rồi, không ăn được đâu.”

“Không sao ạ!” Đậu Đậu nói.

Đứa trẻ có vẻ rất đói, nó chờ không nổi, ngồi xổm xuống định nhặt màn thầu lên, Nhụy Bạch Y bỗng đá văng màn thầu ra xa, không cho thằng bé nhặt.

Một tiếng “Oa” vang lên, đứa bé lại khóc.

Đậu Đậu khóc lóc chạy về lòng Lý Tiểu Lan, “Oa, mẹ ơi, chị Tiểu Nhụy không cho con ăn màn thầu!”

Lý Tiểu Lan vô cùng bất đắc dĩ, “Chị Tiểu Nhụy của con sợ con ăn vào đau bụng đấy!”

Một ông lão gầy gò thiếu chân nói: “Tiểu Nhụy à, cháu làm thế là không đúng rồi, cháu không cho Đậu Đậu ăn cái màn thầu kia thì cầm lên là được, sao lại đá linh tinh thế. Cháu đá hăng hái như thế, chẳng biết nó lăn đi đằng nào rồi. Cháu không ăn màn thầu thiu thì để bọn ông ăn!”

Ông lão gầy gò khập khiễng tìm màn thầu một lúc lâu mà không thấy, làu bàu với Nhụy Bạch Y.

Nhụy Bạch Y coi như đã hiểu rõ tình cảnh của mình.

Người nàng cũng bẩn thỉu như những người này, thứ mùi hôi gay mũi kia cũng có trên cơ thể nàng. Thân thể mà nàng đang trú ngụ dường như đã nửa năm không tắm, tóc bết thành từng cục, dính đất bùn. Hai tay nàng gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, đen đúa, mười móng tay đều cáu đất y như vừa đào hố vậy. Nàng vừa thức dậy không bao lâu, bụng đã kêu vang, cơn đói ập tới.

Rồng thần nhỏ nói trong thần thức của nàng: “Thái Tử Phi, kiếp này người là ăn mày, là đứa ăn mày lớn lên trong ổ ăn mày, nguyên đai nguyên kiện, không thêm thắt gì ạ.”

Nhụy Bạch Y: “……”

Mới một giây trước nàng còn là nữ đế ở thời đại huy hoàng tôn sùng phụ nữ, vậy mà giây sau đã thành ăn mày rồi ư?

Khóe miệng Nhụy Bạch Y giần giật, thấy hơi khó chấp nhận.

Nhưng thôi, kiếp nào mà chẳng thế, xét về khía cạnh nào đấy thì nữ sinh cấp 3 bị Toán Lý Hóa hành hạ, và nữ hoàng bệ hạ tròn vo như quả bóng kia cũng chẳng khá khẩm là bao so với thân ăn mày.

Thấy cậu nhóc tên Đậu Đậu còn đang khóc, Nhụy Bạch Y đứng dậy, “Cháu đi tìm chút đồ ăn vậy.”

Lúc nói câu này, theo bản năng thì nàng thấy chuyện đấy chẳng khó khăn gì mấy, nhưng nói xong, nàng lại ý thức được một điều.

Không xu dính túi, thất nghiệp lang thang, không ăn trộm không cướp giật, ngoài ăn xin thì còn có cách kiếm ăn nào nữa đâu, chẳng lẽ lại đi lục lọi cơm thừa canh cặn người ta đổ đi như đám mèo hoang ư?

“Đừng đi, trời sắp tối đến nơi rồi, em là thân con gái, biết kiếm cái ăn ở đâu. Cha của Đậu Đậu có lẽ cũng sắp về rồi, chịu đói một lát đi.” Lý Tiểu Lan nói.

Nhụy Bạch Y đáp: “Em đi ra ngoài xem thử.”

Tuy quả là nàng không rõ mình phải kiếm ăn thế nào trong tình cảnh này, nhưng so với việc chui nhủi trong căn nhà tranh tối tăm lạnh lẽo này, Nhụy Bạch Y thà đi ra ngoài còn hơn.

“Con bé này!” Lý Tiểu Lan không yên tâm, “Nhị Trụ, cậu đi chung với Tiểu Nhụy đi!”

“Vâng!” Nhị Trụ ngẩn ngơ đi ra theo.

“Sao cháu lại bảo Nhị Trụ đi theo?!” Ông lão thiếu chân cạn lời.

Lý Tiểu Lan nói: “Ngoài Nhị Trụ ra, các bác đều già nua ốm yếu, cháu thì còn con thơ, còn ai đi chung với con bé được?”

Ông lão thiếu chân không nói gì nữa.

……

Nhụy Bạch Y dẫn theo cậu trai trông hơi đần thộn, nàng không để tâm lắm, đi lang thang thơ thẩn vào một ngõ nhỏ. Sợ cắt đuôi cậu ngố đằng sau, nàng cố ý đi chậm hết mức có thể.

Đi được một lát, họ ra khỏi con ngõ nhỏ.

Đường phố sau buổi hoàng hôn hơi quạnh quẽ, các cửa hàng ven đường đều đã đóng, chỉ có mấy sạp nhỏ bán mì còn đang buôn bán.

Người đi đường thưa thớt, nhưng cứ ai đi ngang nàng và cậu ngố kia thì đều lui về mấy bước. Nhụy Bạch Y thấy quán mì thì không đi tiếp nữa, tiếng bụng réo còn êm tai hơn cả hòa âm.

Đây là lần đầu tiên nàng phải trải nghiệm cảm giác đói khát muốn phát rồ này.

Nàng đột nhiên cảm thấy món thịt hầm và thịt ba chỉ mà kiếp trước nàng ghét cay ghét đắng chỉ muốn lẩn tránh trân quý cỡ nào.

Nếu biết trước kiếp này mình sẽ trở thành một kẻ ăn mày, thì kiếp trước nàng đã thây kệ vóc với chả dáng, béo thì béo thôi, được ăn thịt đúng là một chuyện hạnh phúc biết bao.

“Mì, có mì kìa!” Nhị Trụ đi tới, chỉ vào quán mì nhỏ, cười hì hì nói.

Nhụy Bạch Y: “Chúng ta không có tiền.”

Nụ cười của Nhị Trụ lập tức tắt ngay, cậu ta thở dài.

Ông chủ của sạp mì nhỏ dường như ghét bỏ mùi hôi thối trên người họ, cho rằng nó sẽ làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của ông ta, nên dù họ không đứng gần sạp lắm, ông ta vẫn sải chân bước tới đuổi họ đi, “Xùy xùy xùy!! Tránh qua một bên đi! Cách xa sạp của bố mày ra!”

“Không được chạm vào tôi!” Nhị Trụ ương bướng đẩy cái tay đang xua tới của chủ quán mì.

“Mày tưởng tao muốn chạm vào mày chắc?! Không biết tự xem bản thân dơ dáy đến mức nào à, cút cút cút!” Ông chủ tiệm mì nhổ nước bọt vào Nhị Trụ.

Nhụy Bạch Y bỗng lạnh mặt, đá một cú vào đầu gối ông chủ tiệm mì.

Chỉ một cú đá mà đã khiến lão ta quỳ xuống đất.

Ông chủ tiệm mì cực kì kinh ngạc, lập tức gào lên: “Đánh người rồi! Đứa ăn mày đánh người rồi!”

“Chạy mau!!” Nhị Trụ kéo tay Nhụy Bạch Y, nhanh chân chạy thẳng.

Chạy được nửa đường thì họ suýt đụng trúng một chiếc xe ngựa. Nhụy Bạch Y phản ứng cực nhanh, nàng túm Nhị Trụ khỏi lối đi, họ mới may mắn thoát được tai nạn đụng xe. Nàng lôi cậu ta vọt vào ngõ nhỏ, may mà không có ai đuổi theo sau.

Chiếc xe ngựa thì lại phải phanh gấp vì hai người họ, phu xe thở hắt ra, mắng: “Hai đứa ăn mày kia làm cái trò gì thế? Đánh người ngoài đường thì thôi, còn định đâm đầu vào xe à? Nếu không phải ông nội đây tránh mau, thì tiểu như nhà này đã phải gánh hai mạng người rồi.”

Một hầu gái ngồi trong xe ngựa nâng rèm xe lên, “Đừng nói bậy!”

Phu xe không dám ồn ào nữa.

Cô hầu buông rèm, nói với chủ nhân trong xe: “Tiểu thư, không phải Hoàng Thượng đã hạ lệnh bắt đến đám ăn mày trong thành lại sao, sao vẫn còn có ăn mày đi lung tung trên phố?”

Tào Khả Tuệ nói: “Dịch chuột còn chưa lan tới thành Đồng Tiêu này, có lẽ thánh chỉ vừa ban xuống, hẳn là họ sẽ bị bắt lại trong vài ngày nữa thôi.”

“A, tiểu thư, người nhìn đằng sau kìa!” Cô hầu nhào tới, nâng tấm rèm phía sau nàng ta lên.

Tào Khả Tuệ quay đầu lại, thấy hình bóng quen thuộc kia.

“Là Bát vương gia, Bát vương gia đấy!” Nếu không phải đang ở trong xe, thì có lẽ cô hầu đã kích động nhảy dựng lên.

Người đàn ông cầm đầu ăn mặc sang trọng, chàng ta vận một chiếc áo dài hoa lệ, đeo một chuỗi xích vàng trước ngực, cưỡi ngựa tiến lên, rất là lòe loẹt.

Con ngựa quý màu đỏ của người đàn ông này cũng rất sang chảnh, cổ ngựa treo vàng thỏi có thể sáng mù mắt người ta, đuôi ngựa nạm mấy viên ngọc lục bảo.

Đi đằng sau chàng ta là mấy chục hộ vệ mặc giáp vàng, tất cả đại đao đám hộ vệ cầm đều làm bằng vàng, họ đeo ủng nạm đầy trân châu.

Đám hộ vệ kéo theo 5 chiếc xe lồng làm bằng vàng ròng, lồng xe nhốt đám ăn mày bẩn thỉu, hoàn toàn không hợp với khí chất của chiếc xe này.

Đám ăn mày ngồi xổm trong lồng mở mắt thô lố, gần như kinh ngạc mù lòa vì đống vàng trước mặt.

Tào Khả Tuệ kêu phu xe dừng xe ngựa lại. Nàng ta được cô hầu đỡ xuống xe ngựa, đứng chờ trước xe. Chẳng bao lâu sau, đoàn người kia đã đi tới.

“Tham kiến Bát vương gia.”

Tào Khả Tuệ đi đến dưới ngựa của Mộ Dung Nhuận, nhún người hành lễ.

“Cô là ai?” Mộ Dung Nhuận xoay quả bóng vàng trong tay, không hề biết người trước mặt là ai.

Tào Khả Tuệ nói: “Cũng mấy năm chưa gặp, Bát vương gia không nhận ra tôi cũng là bình thường. Tôi là Tào Khả Tuệ, con gái của Thừa tướng.”

“Ồ, con gái của lão Thừa tướng đấy à.” Mộ Dung Nhuận cười.

“Bát vương gia đang…… tự mình đi bắt lũ ăn mày ư?” Tào Khả Tuệ nhìn mấy chiếc xe vàng kim chói lọi đằng sau đoàn người.

Mộ Dung Nhuận nói: “Bổn vương hôm nay không có việc gì vui, nên bắt lũ ăn mày cho vui vậy. Chà, cô đi chung nhé, xem bổn vương dạo một vòng bắt sạch đám ăn mày trong thành Đồng Tiêu thế nào. Đặng sau này cô về kinh đô, cũng dễ bề ăn nói với cha của cô, để lão biết bổn vương không phải chỉ biết ăn chơi, mà khi làm chính sự cũng chẳng ai bì kịp. Nên lão đừng có động tí là lại dâng tấu nói bổn vương xa hoa dâm dật!”

Tào Khả Tuệ: “……”

“Vâng.” Nàng ta nào dám chối từ, chỉ có thể tuân theo.

Bấy giờ chẳng biết là cố ý, hay do vô tình, một quả bóng vàng trong tay Mộ Dung Nhuận rơi xuống, Tào Khả Tuệ cúi người nhặt lên, “Bát vương gia, của người đây……”

“Bẩn rồi, bổn vương vứt thôi.” Mộ Dung Nhuận xua xua tay ra chiều không sao cả.

Tào Khả Tuệ: “……”

Mộ Dung Nhuận không cho Tào Khả Tuệ ngồi trong xe ngựa của nàng ta tiếp, bắt nàng ta ngồi lên ván của chiếc xe vàng để lồng người.

Tào Khả Tuệ biết rõ vị Vương gia này là một kẻ không dễ chọc, nàng ta không từ chối, kéo hầu gái ngồi lên ván xe.

“Tiểu thư! Sao Bát vương gia có thể đối xử với người như vậy chứ!” Cô hầu của Tào Khả Tuệ sắp khóc đến nơi, tiểu thư nhà cô ta nào đã phải chịu nhục như thế bao giờ, Bát vương gia lại dám bắt tiểu thư nhà cô ta ngồi cùng xe với lũ ăn mày.

Tào Khả Tuệ nói: “Cha không đối phó được với gã, đây là gã trả thù tư công khai, đành chịu vậy. Đã đến thành của nhà người, còn có cách nào nữa đâu.”

Cô hầu: “Hả?!”

——

Nhụy Bạch Y kéo Nhị Trụ chạy về nhà tranh thì phát hiện thằng bé Đậu Đậu kia còn đang khóc, khóc rung trời hơn cả lúc trước.

Nó khóc thì thôi, nhưng đến cả mẹ nó cũng đang khóc, khóc hổn hà hổn hển.

“Mẹ của Đậu Đậu, cháu đừng khóc nữa, quan trọng là chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nghe nói Bát vương gia đã bắt bớ đến đầu hẻm rồi.” Ông lão thiếu chân nói.

“Đúng vậy, chúng ta mau trốn đi! Bát vương gia có thể còn đáng sợ hơn Hoàng Thượng đó!”

Nghe họ lời qua tiếng lại, Nhụy Bạch Y đã hiểu được đại khái. Mẹ của Đậu Đậu khóc là bởi vì trên đường về nhà sau khi xong việc, cha của Đậu Đậu đã bị vị Bát vương gia nào đấy bắt đi rồi.

Do thành Ngô Hạm nổ ra dịch chuột, nên để phòng còn hơn chống, Hoàng đế của quốc gia này hạ lệnh phải bắt hết những kẻ có khả năng mang dịch nhất, hoặc sắp có khả năng mang dịch.

Đám ăn mày dơ dáy bẩn thỉu như họ tất nhiên là đối tượng bắt giữ hàng đầu.

“Huhuhu sao Hoàng Thượng có thể tàn nhẫn như thế chứ. Thành Đồng Tiêu của chúng ta cách thành Ngô Hạm xa như thế, làm sao dịch chuột lan tới tận đây được, còn đòi bắt những người vô tội như chúng ta!”

Tuy rằng ngoài miệng còn đang mắng chửi khóc lóc không ngừng, nhưng Lý Tiểu Lan vẫn đứng lên, giúp đỡ Nhụy Bạch Y và Nhị Trụ đỡ đám già cả ốm yếu dậy.

Đậu Đậu cũng không khóc nữa, tới giúp họ kéo một cụ bà đứng dậy.

Nhưng con đường tẩu thoát của họ mới đến được cửa nhà tranh thì bỗng một người đàn ông cưỡi ngựa đua chặn trước mặt họ.

Gương mặt điển trai của Mộ Dung Nhuận sáng lên, chàng nhếch môi, “Không tồi, lại bắt được một đám.”

Người đàn ông cười một lát trên lưng ngựa rồi mới giơ tay, “Người đâu, bắt lại hết cho bổn vương!”

“Dạ!!”

Đám người mặc giáp vàng kim ùa vào nhà tranh.

Mộ Dung Nhuận nhắm mắt lại, hưởng thụ màn đêm dần kéo đến, thầm đếm trong lòng: “Một, hai,……”

Chàng cảm thấy khi đếm đến sáu, đám hộ vệ chàng nuôi sẽ lôi hết đám ăn mày đi như tranh cướp vàng bạc bảo vật, nhét vào lồng vàng.

Nhưng chàng mới đếm tới “Bốn”, thì lại nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết.

Chàng mở mắt ra, nhìn thấy một con nhóc bẩn thỉu trong ổ ăn mày hạ gục được vài hộ vệ của chàng, còn đạp lên cái mặt bự của họ mà nhảy lên giữa không trung, đá bay mặt mấy hộ vệ khác. Sau khi đáp đất, cô ta lộn người về, lại đá bay vài người.

Con nhóc bẩn thỉu có một đôi mắt to đen láy long lanh.

“Mẹ kiếp……”

Mộ Dung Nhuận cảm thấy ngực mình trúng một đòn.

Chàng vẫn chưa ngăn cản, chỉ ngồi ngây ra trên lưng ngựa, chăm chú nhìn cảnh tượng con nhóc bẩn thỉu kia đại sát bốn phương.

Tuy rằng bốn phương này toàn là đám hộ vệ mà chàng nuôi rèn tỉ mẩn.

Ước chừng khoảng nửa chén hương sau, toàn bộ mấy chục hộ vệ của chàng đều quỳ rạp trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, còn không thể bò dậy nổi.

Mộ Dung Nhuận híp mắt lại, khóe môi nhếch lên thành nụ cười rất đậm. Chàng xoay chân nhảy xuống ngựa, xông thẳng vào nhà tranh, ném quả bóng vàng trong tay về phía con nhóc bẩn thỉu.

Khi người đàn ông chặn họ trước cửa, Nhụy Bạch Y đã thấy chàng rồi, cũng cảm thấy chói cả mắt vì cách ăn mặc giàu xổi lòe loẹt đến độ không thể giàu xổi lòe loẹt hơn của chàng. Không ngờ đúng lúc này tên kia lại tự xông lên đối địch với nàng, mỗi chiêu thức còn vô cùng tàn nhẫn sắc bén, không chút lưu tình.

Ngụy Nhuận chưa bao giờ ra tay tàn nhẫn với nàng, nên mới nãy nàng suýt bất cẩn bị quả bóng vàng của chàng đập trúng.

Nhưng bây giờ chàng ấy không quen mình thật, nàng khiến bao nhiêu hộ vệ của chàng bị thương, chàng tấn công nàng mới là phải nhẽ.

Nhưng đối phương có thể ra tay tàn nhẫn, còn nàng thì không thể. Mỗi lần đánh vào chỗ nguy hiểm đến tính mạng của chàng, nàng đều biết ý mà kìm sức lại.

“Tiểu thư, đứa ăn mày kia có võ nghệ như thế, sao còn làm ăn mày làm gì?!” Cô hầu ngồi trước xe lồng kích động che miệng lại.

Ánh mắt Tào Khả Tuệ thâm lại: “Ừ.”

“Tiểu thư, người nói thử xem ai sẽ thắng ạ?!” Cô hầu kích động hỏi.

“Chắc là Bát vương gia, Bát vương gia chính là cao thủ đứng thứ hai ở nước Đại Kỳ ta. Nếu đứa ăn mày kia có thể đánh bại gã, chẳng hóa nó lại là kẻ giỏi võ thứ nhì cả nước sao, người hay võ thứ hai của nước Đại Kỳ mà lại là một kẻ ăn mày? Hừ.” Tào Khả Tuệ mỉm cười nói.

“Nhưng nô tỳ cảm thấy đứa ăn mày kia sẽ thắng!” Đôi mắt cô hầu nhanh chóng sáng rỡ lên.

“Ngươi không muốn sống nữa ư?” Tào Khả Tuệ lườm cô ta.

Cô hầu lập tức câm miệng.

Bên này đang từ tốn xem đánh nhau, đàng kia lại đằng đằng sát khí. Lý Tiểu Lan và Nhị Trụ che chở đám người già nua ốm yếu lùi vào một góc, rúc lại với nhau run bần bật, đổ mồ hôi thay Nhụy Bạch Y.

Nhụy Bạch Y và Mộ Dung Nhuận đánh nhau từ cửa nhà tranh đánh lên tường, lại đánh từ tường lên tận nóc nhà, cỏ tranh bay tán loạn, tựa như trời đổ cơn mưa cỏ tranh.

“Nhóc con, có bản lĩnh đấy nhỉ.” Mộ Dung Nhuận lau vết máu nơi khóe môi, đôi mắt đỏ ngầu, vung một cú đấm về phía ngực Nhụy Bạch Y.

Nhụy Bạch Y nghiêng người tránh thoát, đá một cước vào đầu chàng. Người đàn ông giữ cổ chân nàng lại, nàng lập tức xoay người trên không, đấm nắm tay vào lưng người đàn ông.

Mộ Dung Nhuận ôm lấy eo nàng, nện nàng lên nền đất.

[HẾT CHƯƠNG 50]

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây