Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

178: Chương kết thúc


trước sau

◎ Tình tiết này hình như sai quá sai ◎

Nếu trong động phủ này không có tung tích của Ân Tử Du, tất nhiên là mọi người muốn tiếp tục tìm, sợ chậm một chút bí bảo của Ân gia sẽ rơi vào tay người khác.

Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ lưu tâm, sơn động mà Ân Tử Du để lại vết máu không thể cứ như vậy bỏ qua được, thậm chí, có người trước khi rời còn lấy hòn đá chấm máu, ở tu chân giới này, biện pháp lấy máu làm mồi tìm người còn nhiều mà.

Nhưng mà, Thiệu Khiêm vẫn đang quan sát còn có thể để bọn họ lấy được máu của mình? Khi phát hiện có người muốn lấy đá chấm máu, Thiệu Khiêm đã sử dụng biện pháp che mắt thay thế vết máu dưới đất. Cho nên, dù những người này lấy đá chấm máu, thì tuyệt đối cuxg không cách nào tìm được hắn.

Sau khi mọi người đi, Thiệu Khiêm xếp chân ngồi dưới đất, lần này sơ suấtg không kịp mang theo ngọc bích, cũng chỉ có thể chờ ngọc bích tới tìm mình. Không có ngọc bích, tất nhiên là không cách nào biết được cốt truyện, lúc này Thiệu Khiêm cũng chỉ có thể vận dụng lực linh hồn trị vết thương trên người mình.

Ngay khi Thiệu Khiêm đang chuyên tâm chữa trị đan điền cùng với tay cụt của nguyên chủ, cửa hang vang tiếng bước chân rất nhỏ. Thiệu Khiêm đang trị thương lập tức mở hai mắt cảnh giác nhìn cửa hang.

Người đến, mặc trường sam quảng tụ màu mực, hoa văn in bên trên chắc là trận pháp gì đó, khi người đó đi mơ hồ có thể thấy ánh sáng chảy quanh.

Chẳng qua trên gương mặt đó đeo mặt nạ, khiến người khác không thấy rõ người này đến tột cùng có hình dáng ra sao.

Mà người đó sau khi vào động phủ ánh mắt quét qua vết máu dưới đất, trong mắt chợt âm trầm rồi biến mất, ngay sau đó thần thức bao trùm toàn bộ động phủ, Thiệu Khiêm còn chưa kịp làm gì, đã thấy người đàn ông kia lắc người đến trước mặt.

Theo bản năng, Thiệu Khiêm mở to đôi mắt, trên thế giới này, lại có người nhìn thấu bản chất lực linh hồn phát hiện ra hắn? Hơn nữa, lực linh hồn cũng không bài xích người đó một chút nào, nói cách khác, người này có phải là người yêu của hắn không?

Nhưng mà, Thiệu Khiêm cũng không có nghĩ nhiều, chỉ thấy người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc trước mặt đưa ngón trỏ chấm lên trán Thiệu Khiêm. Mà Thiệu Khiêm vừa định phản kích lại không thể làm động tác gì khác, sau đó trước mắt tối sầm rồi ngất xỉu.

Sau khi Thiệu Khiêm ngất xỉu lực linh hồn liền biến mất, cơ thể mất khống chế ngã xuống.

Thấy Thiệu Khiêm sắp tiếp xúc với hòn đá có cạnh sắc, người đàn ông vội vàng ôm người vào lòng.

Quần áo trên người Thiệu Khiêm hư hỏng nghiêm trọng, người đàn ông tình cờ lại chạm phải bả vai lộ ra ngoài của Thiệu Khiêm, chỗ này bị dao chém bị thương, mặc dù vết thương đã khép lại dưới tác dụng của lực linh hồn, nhưng cũng để lại không ít vết máu bên trên.

Người đàn ông chắc là không thích cảm xúc dinh dính, vẫy tay bắn thuật thanh khiết lên người Thiệu Khiêm, sau đó ho khan đưa tay lần nữa đặt lên bả vai để trần.

Cảm xúc trơn nhẵn dưới bàn tay khiến cho người đàn ông lặng lẽ đỏ lỗ tai, y không nhịn được sờ qua sờ lại, thậm chí còn có hai ngón tay đưa vào trong lớp áo hư hại, nhìn bộ dáng kia là sờ cánh tay.

Bàn tay táy máy trên vai Thiệu Khiêm một hồi lâu, ánh mắt nhìn gò má như ngọc của Thiệu Khiêm lại thâm trầm không ít. D./ục vọng lắng đọng trong mắt nóng đến độ có thể làm người khác bị thương.

Nhưng mà, y đương nhiên cũng biết đây không phải là nơi an toàn, người trong ngực vẫn còn đang bị người đuổi giết, y còn ở lại sơn động tất nhiên sẽ rước thêm người tới tìm kiếm.

Cho nên, người đàn ông có chút bất đắc dĩ lấy ra áo khoác màu trắng trong nhẫn trữ vật bao lấy Thiệu Khiêm, rồi sau đó ôm người biến mất tại chỗ.

Người đàn ông không biết từ tâm tư gì, trực tiếp ôm Thiệu Khiêm đến chân núi tông môn, bước từng bước ôm người xuyên qua n đại trận hộ sơn tiến vào tông môn.

Nơi này nhìn từ chân núi thì là một dãy núi xanh biếc, không ngờ sau khi xuyên qua đại trận hộ sơn, linh khí lập tức nồng đậm gấp mấy trăm lần, các loại tiên thảo linh dược lâu năm sinh trưởng lung tung, có dạng tuổi khá cao cũng có loại sống đã vạn năm, nếu để cho người tu chân khác biết, chắc sẽ không nhịn được muốn tìm lý do tấn công đoạt bảo.

Không chỉ tiên thảo linh dược sinh trưởng lung tung, đình đài lầu các đằng xa lại còn tiên khí lượn lờ đẹp không thể tả.

Chẳng qua, tông môn này hình như cũng không có mấy người, người đàn ông cũng đi tới giữa sườn núi rồi, vẫn không thấy một đệ tử tuần sơn xuất hiện.

Dường như người đàn ông có hơi bất mãn về việc này, y lắc người một cái đã đến Lưu Tiên Đài bên ngoài chủ điện, rồi sau đó hừ lạnh một tiếng từ từ đi tới trước.

Sau tiếng hừ này của y, Lưu Tiên Đài vốn không một bóng người đột nhiên xuất hiện mười mấy cái bóng, những người này lớn tuổi râu cũng rủ tới đất, nhỏ tuổi nhất cũng chừng năm sáu tuổi.

Mười mấy người đàn ông này nhìn mà hết cả hồn, thái thái thượng trưởng lão mấy trăm năm luôn bế quan đi ra ngoài từ hồi nào vậy?

"Sư thúc*, ngài xuất quan lúc nào vậy?" Người nói chuyện chính là đứa bé trông nhỏ tuổi nhất: "Người trong ngực ngài là?"

(*Tên hoặc biệt danh của sư thúc bị □□)

Người đàn ông mặt không biểu cảm nhìn đứa trẻ, sau đó ôm chặt người trong ngực một chút: "Đạo lữ."

Đứa trẻ nghe vậy ánh mắt trợn to đùng, phải biết môn phái của bọn họ bất kể nam nữ già trẻ trước giờ đều không tìm đạo lữ, ai mà ngờ thái thượng trưởng lão lần nào bế quan cũng trên trăm năm lại đi tìm đạo lữ cho mình?

Tổn thọ rồi, chẳng lẽ bế quan còn có thể khiến mở mang đầu óc? Độc thân mấy ngàn năm cuối cùng đã nghĩ thông suốt phải tìm một đạo lữ quay về?

Không, không đúng nha, mấu chốt là sư thúc xuất quan lúc nào?

"Ngài xuất quan mấy ngày trước?" Đứa trẻ hỏi rất dè đặt, hắn lại không ý thăm dò sư thúc. Thuần túy chỉ là tò mò sư thúc từ đâu mà lừa được một đạo lữ.

"Hôm nay." Người đàn ông lại ôm thiếu trong ngực chặt hơn một chút, nhìn gương mặt có vẻ mặt tái nhợt của hắn rất là đau lòng: "Các ngươi ai rảnh thì luyện chế mấy viên đan dược bổ nguyên khí, mau lên."

Nói xong, người đàn ông cũng không ở lại đây quá lâu, trực tiếp ôm người rời khỏi Lưu Tiên Đài trở về động phủ của mình.

Nhìn người đàn ông biến mất mọi người đi tới giữa Lưu Tiên Đài xếp thành một vòng tròn, một cô gái mặc áo lụa màu xanh nhạt mặt như phù dung nghiêm túc nói: "Thái thái sư thúc tổ nói hôm nay xuất quan."

"Gần đây tu chân giới hình như đang truy đuổi hậu nhân Ân gia gì đó." Lần này nói chuyện chính là một người đàn ông trung niên mặc áo ngắn vải thô, hắn là người thường xuyên ra vào tông môn, cho nên cũng rành chuyện tu chân giới, huống chi chuyện đuổi giết hậu nhân Ân thị cơ hồ toàn bộ tu chân giới đều biết.

"Không biết là..." Lão già hạc phát đồng nhan vội vàng hỏi: "Đồ đệ ngươi nói nhanh lên, chẳng lẽ đạo lữ thái thái thái sư thúc tổ ôm trở về chính là hậu nhân Ân thị?"

"Ta có một loại dự cảm xấu." Đứa trẻ mặt đầy nghiêm túc.

"Sợ gì, đám ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo kia dám đánh lên sơn môn thì chúng ta ứng chiến là được." Người đàn ông đeo một cây búa lớn sau lưng lớn tiếng nói: "Trục Thiên Tông chúng ta mà sợ chúng sao?"

"Không, chẳng qua ta chỉ hoài nghi người thái sư thúc tổ cứu đồng ý chưa sao đã mang về rồi?" Đứa trẻ mặc dù mặt không biểu cảm, thế nhưng gương mặt bụ bẫm khiến người ta cảm thấy rất là đáng yêu: "Nếu người ta không đồng ý làm đạo lữ với thái sư thúc tổ, vậy tránh không được cường thủ hào đoạt?"

* cường thủ hào đoạt: dùng quyền thế ép yêu

"Ngươi quan tâm những việc vớ vẩn này làm gì?" Người đàn ông anh tuấn đứng bên cạnh đứa trẻ liếc xéo một cái, đập lên đầu đứa trẻ một cái: "Có thời gian rảnh thì ngươi đi mà củng cố đại trận hộ sơn. Đến lúc đó cho dù thái sư thúc tổ có cường thủ hào đoạt thì sao chứ, nhóc con kia lại không chạy ra được. Hơn nữa, Trục Thiên Tông của chúng ta nhiều bảo bối như vậy, mang người tới cái kho hàng tàn nhìn thử, vật nhỏ bên trong tùy ý chọn, trước tiên cứ lừa gạt kết khế ước đạo lữ đã rồi tính sau. Ta còn không tin kết khế ước đạo lữ rồi, thái sư thúc tổ còn có thể để vịt đã nấu chín chạy đi."

"Sư đệ nói có lý." Đứa trẻ bị vỗ lảo đảo, hắn ổn định thân hình bày tỏ đồng ý. Nhưng mà, vừa xoay người đã đánh lên mặt người đàn ông anh tuấn, hai móng vuốt nhỏ đánh lên gáy người đàn ông hai phát: "Không lớn không nhỏ, đầu sư huynh mà ngươi dám đánh à?"

Những người còn lại nhao nhao bày tỏ đồng ý với lời nói của người đàn ông anh tuấn, lão già râu dài nhất còn trực tiếp xách cổ áo nhóc con đi luôn: "Đồ đệ ngoan, chúng ta làm việc thôi."

Nhóc con bị xách đi vũng vẫy tứ chi trên không trung mấy cái, sau đó vẻ mặt đưa đám bị xách đi. Trước kia hắn cứ ỷ vào ưu thế chủng tộc ưu thế ăn hiếp... khụ khụ, so tài hữu nghị với các sư huynh đệ khác. Nhưng hắn lại vạn lần không nghĩ tới mình vừa niết bàn thì trực tiếp biến thành con nít, biến thành con nít còn chưa tính, cảnh giới cũng rơi xuống kỳ Kim Đan, hiện nay trọng trọng trọng đồ tôn nhỏ nhất trong tông môn này cũng dám ăn hiếp hắn, thể diện đứng đầu một tông còn cần hay không? Có cần nữa hay không?

*trọng đồ tôn: đồ đệ của đồ đệ của đồ đệ

Nhưng mà, bây giờ đang là người có tu vi thấp nhất nên không có quyền phát biểu, còn chẳng phải là đến đâu cũng bị ăn hiếp à. Chờ khi hắn khôi phục rồi, đám vô sỉ tối ngày chỉ biết ăn hiếp người khác cứ chờ đó, không đánh bọn họ kêu cha gọi mẹ hắn cũng không tên Phượng Cửu đâu.

Lăng Mặc ôm người trở về động phủ, đôi mắt quét quanh động phủ mình một vòng, ánh mắt lập tức sắc bén không ít, rồi sau đó thì tự nhiên đỏ bừng lỗ tai. Động phủ của y... chỉ có một tảng đá hàn ngọc cắt phẳng, có thể làm giường đá.

Nhưng, y lại không muốn trực tiếp để người trong ngực nằm lên trên, sợ hắn tỉnh lại sẽ bị khí hàn băng của giường đá hàn ngọc xâm nhập kinh mạch.

Lăng Mặc ôm Thiệu Khiêm đang hôn mê lục lọi nhẫn trữ vật của mình, không hài lòng với đồ đạc bên trong, cái nào nhìn không thuận mắt, thậm chí một lần hoài nghi y sống nhiều năm qua, vì sao trong nhẫn trữ vậy đều mấy thứ rác rưởi không cần đến?

Phải biết, Lăng Mặc đã sống mấy ngàn năm, đồ trong nhẫn trữ vật của y có thể nói là bao la vạn trượng, tùy tiện lấy ra một thứ cũng có thể khiến tu chân giới cướp đoạt. Nhưng mà, những thứ này đối với Lăng Mặc mà nói, không có tác dụng gì cả...

Hồi lâu sau, Lăng Mặc mới miễn cưỡng chọn một miếng lông yêu vật trải lên giường đá hàn ngọc.

Sau khi trải phẳng miếng lông xong rồi mới thả người lên trên, miếng lông của yêu vật có màu thuần trắng, có thể nói là không có tạp sắc, trông rất là đẹp.

Sau khi Lăng Mặc thả Thiệu Khiêm xuống, thì cởi áo khoác đắp lên người hắn ra. Sau khi cởi áo khoác ngoài, nhìn trường sam rách rưới trên người lại không nhịn được đưa tay ra.

Sau khi lột người ta sạch sẽ Lăng Mặc hài lòng gật đầu, ánh mắt quét qua người đang trên giường hàn ngọc, lỗ tai lại đỏ bừng.

Lông của yêu thú kia thuần một màu trắng, nhưng lúc này Thiệu Khiêm toàn thân xích lõa nằm trên đó hoàn toàn không bị tối màu da, mà cơ thể trắng nõn trông rất non mịn, thậm chí có thể nói bị miếng lông màu trắng một làm nổi bật, lại tạo nên cảm giác sáng bóng như ngọc, Lăng Mặc cảm thấy tư dục bị chôn vùi mấy ngàn năm đã rục rịch.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây