Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

65: Chương 68


trước sau



Người chết đã chết lâu rồi, người sống vẫn phải sống tiếp.
Chỉ sau mấy nhịp thở, Lam Khải Nhân đã giơ tay vuốt râu, hai mắt khẽ nhắm, nghiêm mặt nói thẳng, "Nhiếp công tử, làm phiền tiếp tục".
Nhiếp Hoài Tang đang xuất thần chậm nửa nhịp, sau khi hoàn hồn vội vàng chắp tay thi lễ đáp lại "Dạ".
Hắn chỉ cảm thấy năm đó bị gọi tên trả lời câu hỏi trên lớp học là vô cùng nguy hiểm, giờ phút này nháy mắt lại trải qua một trận, thật là doạ chết người nha.

Lại nói tới, hiện giờ trong tiên môn bách gia, trưởng bối chính phái thế hệ trước có uy thế và có thực lực, Lam lão tiên sinh được xem như là người duy nhất còn sót lại, một bảo vật phi phàm như thế, phải kính trọng gấp đôi mới đúng!
[....!Ngu Tử Diên lạnh lùng nói: "Còn ăn cơm cái gì, qua mấy ngày nữa đến Kỳ Sơn rồi, cũng không biết có cơm cho bọn chúng ăn không, chi bằng hiện giờ bắt đầu nhịn đói mấy bữa, cho quen dần!
....!Giang Phong Miên điềm đạm nói: "Nàng cần gì phải sốt ruột như vậy.

Bất kể ngày mai thế nào hôm nay vẫn là phải ăn cơm".
Ngu phu nhân nhịn rồi lại nhịn, vỗ bàn nói: "Ta sốt ruột? Ta sốt ruột mới đúng chứ! Ông sao còn có thể trong bộ dạng không nóng không lạnh như thế?...!Con cháu trực hệ của bổn gia là có ý gì? A Trừng và a Ly, nhất định phải có ít nhất một đứa tham gia! Đưa qua làm cái gì?...!Đây là đưa người tới để bọn chúng giám sát, cho bọn chúng làm con tin!"
Giang Trừng nói: "Mẹ, người đừng nóng giận, ta đi là được rồi".


Ngu phu nhân trách mắng: "Đương nhiên là ngươi đi! Chẳng lẽ còn để tỷ tỷ ngươi đi?....!A Ly, không lột nữa...!ngươi là chủ nhân chứ không phải gia phó của kẻ khác!"
Nghe thấy hai chữ "gia phó", Nguỵ Vô Tiện thật ra cũng không sao cả....!Nhưng Giang Phong Miên lại hơi ngẩng đầu, nói: "Tam nương".
Ngu phu nhân nói: "Ta nói sai cái gì sao...!Giang Phong Miên ta hỏi ông, lần này ông có định cho nó đi hay không?"
Giang Phong Miên nói: "Xem bản thân nó, muốn đi thì đi".

Nguỵ Vô Tiện giơ tay nói: "Ta muốn đi".
Ngu phu nhân cười lạnh nói: "Thật tốt ha.

Muốn đi thì đi...!Dựa vào cái gì a Trừng thì không đi không được? Nuôi con cho người khác nuôi thành đến như vậy, Giang tông chủ, ông thật đúng là người quá quá quá tốt rồi!" Trong lòng bà có oán khí...!Những người còn lại đều yên lặng để tuỳ bà xả giận....!Giang Trừng cũng nói: "Mẹ".

Ngu phu nhân đứng dậy, cười nhạo nói: "Ngươi kêu ta làm gì? Ngươi là tên ngốc....!Tu vi so lúc săn đêm không vượt qua, ngay cả bắn diều cũng không vượt qua! Chẳng còn cách nào, ai kêu mẹ của ngươi không bằng mẹ của người ta? Mẹ của ngươi bất bình cho ngươi....!Ngươi còn nói giúp cho nó.

Ta làm thế nào sinh ra thứ con trai như ngươi!".
Bà đi thẳng ra ngoài, để Giang Trừng ngồi tại chỗ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng....
....!Nguỵ Vô Tiện...!uống xong chén canh, nói: "Giang thúc thúc, ngươi không có thứ gì đưa cho chúng ta sao?"
Giang Phong Miên hơi hơi mỉm cười, nói: "Thứ cần đưa đã đưa cho các ngươi từ lâu rồi.

Kiếm ở bên người, gia huấn ở trong lòng".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ồ! Biết rõ không thể làm mà vẫn làm, đúng không?"
Giang Trừng lập tức cảnh cáo: "Ý này cũng không phải kêu ngươi biết rõ sẽ gặp rắc rối, vẫn cứng đầu muốn đi gây chuyện!"
....! Ngày hôm sau, mười tên thiếu niên kéo một thân nặng trĩu đồ ăn, xuất phát từ Liên Hoa Ổ, tới địa điểm trại giáo hoá mà Kỳ Sơn chỉ định.]
Nhiếp Hoài Tang trong lòng lạnh run, nữ chủ nhân trong truyền thuyết của Vân Mộng Giang thị, vị nữ anh hùng từng khiến bao danh sĩ tiên môn run rẩy, Tử Tri Chu, dũng khí này, tính cách này, quả thực danh bất hư truyền! Bất quá, Nguỵ huynh lớn lên dưới mí mắt của vị Ngu phu nhân này, còn có thể tạo thành một bộ tính tình bất cần đời, tiêu sái không thể kềm chế như vầy, cũng thực là thần kỳ nha?
Hiểu Tinh Trần trợn mắt há mồm, nói là đại đệ tử Vân Mộng Giang thị được đối xử như con ruột đâu, vị Ngu phu nhân này chẳng lẽ là? "Vô Tiện sư điệt, ngươi ngươi...?"
Nguỵ Vô Tiện nghe đoạn này, chỉ cảm thấy dung mạo và tiếng nói của Ngu phu nhân dường như vẫn còn đây, lời nói vẫn văng vẳng bên tai, phảng phất ngay sau đó là có thể quất roi vụt tới, hiện giờ ngay cả chịu phạt như lúc xưa cũng đều là những hồi ức cầu còn không được.
Trong lòng biết Hiểu Tinh Trần sợ là vì vậy mà hiểu lầm, Nguỵ Vô Tiện giải thích: "Hiểu sư thúc, ngươi nhìn sư đệ của ta thì biết, Ngu phu nhân giống như y, đều là miệng dao găm tâm đậu hủ, chỉ là lời nói trong miệng không dễ nghe thôi.

Ta ở Giang gia mười mấy năm, vẫn luôn nhảy nhót lung tung, gây ra họa cũng bị phạt, nhưng chưa bao giờ vì vậy mà bị thương gì, những gì Giang Trừng có Ngu phu nhân cho người khác xưa nay chưa hề thiếu phần của ta, Ngu phu nhân, đã thừa nhận ta là một phần của Giang gia."
Hắn cũng sẽ không bao giờ quên bóng dáng bảo vệ cẩn thận hắn ở phía sau đó, cùng với câu nói muốn trừng trị người nhà của ta, cùng với sự quan tâm của Giang thúc thúc đến mọi chuyện của hắn!

Nguỵ Vô Tiện lại mỉm cười nói: "Ngu phu nhân ân oán phân minh, ta lại là một người ai gặp cũng yêu thích như vậy, sao có thể thật sự căm ghét ta chứ?"
Giang Trừng mặt vô biểu tình khịt mũi coi thường đối với câu nói này, "Nguỵ Vô Tiện, da mặt ngươi dày như vậy, bộ dát bằng vàng hay sao?" Giang Trừng gắt gao nắm lấy Tử Điện trên cánh tay bị thương, đôi mắt cũng càng lúc càng ướt hơn.

Rốt cuộc không còn ai chỉ vào hắn răn dạy không chịu tiến bộ, không vượt qua, đã không còn nữa....
Giang Yếm Ly cũng hốc mắt ươn ướt, nhưng xốc lại tinh thần đưa tay qua chậm rãi tách các ngón tay dùng sức đến trắng bệch của đệ đệ, sau đó kéo về phía mình nắm chặt.
Kim Tử Hiên nhìn chằm chằm tay của hai người, rất muốn nhập tay mình vào, nhưng nỗi đau mất người thân, không phải là thứ mà y có thể xoa dịu, chỉ đành gửi gắm vào liều thuốc thời gian thần kỳ.

Chỉ là, nếu tiếp tục đọc tới, a Ly có thể chịu được không?
Nhiếp Hoài Tang lại nói: "Nhưng mà, Nguỵ huynh, chẳng lẽ ngươi không ngại...!cái từ gia phó kia một chút nào?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi có gì hiểu lầm không? Cha ta Nguỵ Trường Trạch đúng là gia phó thủ hạ của Giang thị, hơn nữa khi còn nhỏ số lần ta đánh Giang Trừng nhiều hơn số lần hắn đánh ta!"
Giang Trừng phun khí, trầm giọng nói: "Ngươi đánh ai?"
"Đánh ngươi đó!"
"...."
[Con cháu thế gia các gia tộc lớn nhỏ đã rải rác tới không ít, toàn là tiểu bối...!Quét một vòng, Nguỵ Vô Tiện nói: "Cô Tô bên kia quả nhiên cũng có người tới".
Không biết vì sao, các thiếu niên do Cô Tô Lam thị cử đi đều có vẻ ngoài rất là tiều tuỵ.

Sắc mặt Lam Vong Cơ đặc biệt tái nhợt, nhưng vẫn một bộ biểu tình lạnh lùng như băng sương, cự người từ xa ngàn dặm kia, đứng một mình, xung quanh một mảnh quạnh quẽ.

Nguỵ Vô Tiện vốn muốn đi tới chào hỏi y, Giang Trừng cảnh cáo hắn nói: "Chớ gây chuyện!"nên đành phải từ bỏ.
Bỗng nhiên, phía trước có người cao giọng ra lệnh, người trên đài dáng vẻ khoảng mười tám mười chín tuổi....!Chính là con trai út Ôn Triều của gia chủ Kỳ Sơn Ôn thị.

Hai bên trái phải phía sau gã là hai người đứng hầu.

Bên trái là một thiếu nữ kiều diễm dáng người thướt tha....!Còn bên phải là một nam tử thoạt nhìn khoảng hai mươi ba mươi tuổi, thân cao vai rộng, thần sắc hờ hững khí thế âm trầm.

Ôn Triều đứng ở nơi cao trên sườn núi, nhìn xuống mọi người, tựa hồ rất là phơi phới, phất tay nói: "Bây giờ bắt đầu tước kiếm từng người!"
....!Biết rõ gã tịch thu kiếm là không có ý tốt, nhưng hiện giờ Kỳ Sơn Ôn thị như mặt trời ban trưa, các nhà đều như đi trên băng mỏng, không dám có chút phản kháng nào....! Giang Trừng đè lại Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện thấp giọng nói: "Ngươi đè ta làm gì?"
Giang Trừng hừ nói: "Sợ ngươi xằng bậy".


Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều.

Tuy rằng tên béo mập đó khiến người ta ghê tởm, nhưng cho dù ta muốn đánh gã, cũng sẽ không chọn lúc này gây thêm phiền cho nhà chúng ta.

Yên tâm đi".
Giang Trừng nói: "Ngươi lại muốn trùm bao tải đánh gã? Chỉ sợ không thể thực hiện được, nhìn thấy nam tử bên cạnh Ôn Triều không?...!Người đó tên là Ôn Trục Lưu, có biệt hiệu là Hoá Đan Thủ, là người hầu của Ôn Triều, chuyên bảo vệ gã".
....!Nguỵ Vô Tiện tiện tay tháo kiếm, giao ra....!Hắn vốn tưởng rằng Lam Vong Cơ nhất định sẽ từ chối giao nộp, ngoài dự đoán, Lam Vong Cơ tuy rằng sắc mặt lạnh đến doạ người, nhưng vẫn tháo kiếm.]
Tống Lam im lặng nhớ lại, Ôn thị, Hoá Đan Thủ sao? Chỉ sợ người này là người mà tu sĩ tiên môn kiêng kỵ nhất lúc bấy giờ ngoại trừ Ôn Nhược Hàn.
Nhiếp Hoài Tang cả kinh kêu lên: "Tước kiếm?! Làm thế nào mà ngay từ đầu đã tước kiếm? Sau đó không phải các ngươi còn đi săn yêu thú sao? Cứ thế tay không đi săn hả?"
Nguỵ Vô Tiện trở tay nắm chặt cổ tay Lam Vong Cơ, lúc này mới cười nhạo nói: "Cái loại người như Ôn Triều này, nếu lúc ấy chúng ta có kiếm trong tay, sợ là một người nhịn không được chắc là phải giơ tay chém lên gương mặt đó".
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ý bảo không ngại.

Nhưng, mặc kệ lần trước hai người ầm ĩ rất là không vui, khi gặp lại, Nguỵ Anh vẫn là muốn chào hỏi với y, điều này cũng là niềm an ủi duy nhất của y vào lúc đó.
Kim Tử Hiên cũng cau mày, "Nhớ tới Tuế Hoa thế mà từng ở trong tay những kẻ đó, ta liền cảm thấy không thể quên được nỗi sỉ nhục cả đời này!"
Nguỵ Vô Tiện lại lắc lắc mấy cái cổ tay mà hắn đang nắm chặt, hỏi: "Hoài Tang huynh, lúc ấy người Nhiếp gia sao không có ngươi vậy?" Nhiếp Hoài Tang cũng là con cháu trực hệ bổn gia Nhiếp thị á.
Nhiếp Hoài Tang rất ngượng ngùng cào cào trán, trộm liếc mắt nhìn Nhiếp Minh Quyết, nhẹ giọng nói: "Lúc Ôn cẩu phái người đến truyền lời, đại ca ta đang giám sát ta luyện đao, vì luyện không tốt, bị đại ca...!ra tay dạy dỗ một phen...."
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện nghe mà không hiểu, chẳng lẽ Xích Phong Tôn thật đúng là ra tay dạy dỗ một cách tàn nhẫn?
Nhiếp Hoài Tang lại nhìn nhìn đại ca hắn, nói tiếp: "....!Ta té một cái, đại ca liền trực tiếp lên tiếng, Con cháu trực hệ của Thanh Hà Nhiếp Thị ta chỉ còn lại hai người, xá đệ trọng thương nằm trên giường không dậy nổi, nếu Ôn gia chủ khăng khăng phải ra tay dạy dỗ, bản tông chủ tất phải đi nghe giáo huấn, sau đó, sau đó bọn chúng liền không nhắc tới việc điều tra mối quan hệ trực hệ này nữa".
Nhiếp Minh Quyết hừ nhẹ, trách mắng: "Nhìn ta làm gì, nếu thật để ngươi đi, sợ không phải lúc đi đứng thẳng lúc về nằm ngang à!"
Nhiếp Hoài Tang: "....." Ta cũng không đến mức vô dụng như vậy...!đúng không?
"....." Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cằm, Xích Phong Tôn tu vi cao thâm, tính nết chính trực, chưa nhược quán đã quản lý một tông phái, lập uy tiên môn, chi thứ của Nhiếp thị và thủ hạ đều có thế lực mạnh, người tu đao tác phong mạnh bạo, ngẫm lại nếu người này thật sự là một trong những con cháu thế gia bị giáo hoá, thì Ôn Triều e rằng sẽ bị doạ sợ đến mức ị trong quần ngay tại chỗ!.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây