Mối Tình Đầu Của Tổng Tài Bá Đạo

33: Hào môn kiều nữ (12)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sửa từ cv: Quỳnh Thiên


Khảo thí sau khi kết thúc, còn có thời gian hai ngày chấm điểm, mới có thể phát thành tích xuống. Trước đó, còn có một món đại sự khác, đó chính là sinh nhật Tô Nhược sắp đến, bởi vì là tuổi mười tám là tuổi trưởng thành, toàn bộ Tô gia đều rất xem trọng chuyện này.


Tiệc sinh nhật liền làm ở biệt thự Tô gia, tiệc đúng hình thức. Mẹ Tô cha Tô phát thiếp mời rộng rãi, đem thương nghiệp đồng bạn quan hệ tốt, người thânm, hàng xóm quen thuộc đều mời qua.


Đây là lần thứ nhất Tô Nhược ở trước mặt đại chúng biểu diễn, cùng ngày lễ phục là mẹ Tô sớm ở nước ngoài mời chuyên môn thiết kế tốt, kiểu tóc cùng trang sức đến lúc đó sẽ có thợ trang điểm chuyên nghiệp tới thay cô lo liệu.


Người Tô gia đem hết thảy đều chuẩn bị cho tốt, mà Tô Nhược chỉ cần an tâm dưỡng tốt thân thể là được rồi. Hiện ở nhà họ Tô người thanh nhàn duy nhấ, chính là Nhan Tiểu Á.


Cô như người ngoài cuộc nhìn đối phương bận rộn, không cách nào xâm nhập, cho nên lúc Từ Gia Huy gọi điện thoại kêu cô ra ngoài, không nói hai lời liền trực tiếp đồng ý.


Vì lần hẹn hò đã lâu này, Nhan Tiểu Á mặc áo len đáng yêu màu hồng lộ vai, váy sa tanh mỏng dài, giày cao gót, tự mình động thủ hóa trang nhàn nhạt.


Ngũ quan cô ưa nhìn, chỉ là quá mức nhạt nhẽo, có tô điểm đeo trang sức, cả người linh hoạt trở nên sinh động. Cầm theo túi,ví điện thoại di động, sắc mặt mang theo nụ cười vui vẻ không che giấu được, chạy hướng bên ngoài biệt thự mà đi.


Trên hành lang Nhan Tiểu Á trùng hợp gặp trợ lý thương nghị yến hội cùng mẹ Tô, giơ tay lên đang muốn chào hỏi, có thể chẳng biết tại sao, trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái, thế là, mang theo điểm hờn dỗi trong lòng, Nhan Tiểu Á cúi đầu, bước nhanh chạy đi xuống cầu thang.


"Tiểu Á con..." Mẹ Tô nửa câu nói sau cũng không nói ra miệng, trầm mặc nhìn thân ảnh dưới lầu, không biết đang suy nghĩ gì, sắc mặt ý cười biến mất hầu như không còn.


"Phu nhân." Trợ lý yếu ớt kêu một tiếng. Tô mẹ thu tầm mắt lại, hít sâu một hơi, giữ vững tinh thần đến: "Cô nói tiếp."


"Vâng, phu nhân." Trên yến hội có rất nhiều thứ đều muốn chuẩn bị, dù cho lúc này chỉ còn có tám ngày, cũng không thể thư giãn.


Người Tô gia đều muốn Tô Nhược có thể có cái khởi đầu tốt , còn Nhan Tiểu Á... Mẹ Tô nghĩ đến tình huống vừa rồi. Cổ họng lấp kín, để cho người ta không thở nổi. Quá không lễ phép.


Đối với chuyển biến gần nhất Nhan Tiểu Á, Tô mẹ hoặc nhiều hoặc ít có thể phát giác một chút, rõ ràng trong nội tâm cô không thoải mái, nhưng Tô Nhược là công chúa nhỏ đàng hoàng nhà bà, trở về nhà mình chẳng lẽ lại còn phải xem sắc mặt một người khách? Quả thực là trò cười.


Thế là trong lúc bất tri bất giác, khoảng cách Tô gia cùng Nhan Tiểu Á dần dần từng bước đi xa. Thời gian đã từng thân thiết, đều tan dần như mây khói. Mẹ Tô ý nghĩ rất đơn giản, chỉ còn lại một năm cuối cùng, để Nhan Tiểu Á liền lấy thân phận khách khứa tiếp tục ở lại đi, thi đại học kết thúc, liền để cô dọn đi, về sau coi như phương xa thân thích ở chung. Lúc đầu tiệc sinh nhật Tô Nhược, cô còn đang do dự có nên hay không đem Nhan Tiểu Á đi, nhưng ngày hôm nay thái độ đối phương, rốt cục làm cho cô hạ quyết tâm. Không mang.


Nhược Nhược lần đầu biểu diễn, nhất định phải hoàn mỹ vô khuyết. Từ Gia Huy cùng Nhan Tiểu Á hẹn gặp mặt ở ngoài cửa, từ Từ gia lái xe, trực tiếp hấp dẫn tới quảng trường phụ cận lớn nhất (?).


Thiếu nữ hơi tốt khuôn mặt đỏ rừng rực, cúi thấp xuống mặt, bởi vì ngượng ngùng, ngay cả âm thanh đều mềm nhũn mấy phần: "Gia Huy, chúng ta bây giờ là muốn đi chỗ nào a?"


Từ Gia Huy quần jean rách xuyên lỗ cùng áo khoác da, tóc tất cả đều vuốt lên, lộ ra cái trán trơn bóng, cả người lộ ra phóng đãng không bị trói buộc, thiếu niên tràn đầy hương vị bất lương.


Hắn trầm tư một chút, rầu rĩ nói: "Quà sinh nhật, nên đưa cái gì mới tốt đây?" Nhan Tiểu Á nghe vậy, sắc mặt đột ngột biến đổi, nguyên bản ngọt ngào biến mất hầu như không còn, chỉ để lại khó xử cay đắng.


Nhan Tiểu Á âm thanh run rẩy: "Anh gọi em ra, chính là vì cái này?"


"A?" Từ Gia Huy đối với Nhan Tiểu Á luôn luôn không chút nào để ý, hoàn toàn không có phát giác được cô chuyển biến, đương nhiên nói: "Em và Nhược Nhược cùng tuổi, cô ấy thích gì, em hẳn phải biết đi."


Nhan Tiểu Á: "..."


"Ân? Em tại sao không nói chuyện?" Từ Gia Huy hỏi.


"Anh muốn em nói cái gì? ? Bạn trai của em, gọi em ra, là vì mua quà cho một cô gái khác?" Nhan Tiểu Á tiếng nói khàn khàn, nước mắt rầm rầm hướng xuống mặt, "Em biết cô ấy ở trong lòng anh địa vị không tầm thường, anh chừng nào thì mới có thể quan tâm đến cảm nhận của em một chút a!"


Từ Gia Huy 'A' một tiếng, luống cuống tay chân nói: "Em đột nhiên khóc cái gì? Không phải chỉ là bảo em giúp chọn quà thôi sao? Nếu như em không muốn, thì từ chối là được rồi."


"Vấn đề không phải là được hay không!"


"Vậy là cái gì a?" ( vừa edit vừa cười)


Nhan Tiểu Á trong lòng ủy khuất, trước sau chênh lệch quá lớn, cô không tiếp nhận được: "Từ Gia Huy, lúc trước anh nói qua, thích em? Là thật sao?"


"Đương nhiên, em dáng dấp đáng yêu, tính cách lại tốt, hai người chúng ta ở chung lâu như vậy, xem như là nuôi sủng vật, cũng nên có tình cảm."


Hắn vừa nói câu này, còn không bằng không nói, Nhan Tiểu Á sau khi nghe, cả người càng khóc dữ dội hơn, cô thút thít, phát tiết bất mãn trong lòng: "Thì ra trong mắt anh, em và sủng vật là cùng một cấp, anh có còn là đàn ông hay không, em là bạn gái của anh đấy!" 


"Anh chỉ là đưa ra so sánh a uy."


Từ Gia Huy lẩm bẩm, "Em sao lại cố tình gây sự vậy?"


"Rõ ràng là do anh quá mức."


Nhan Tiểu Á gào thét lớn, khuôn mặt vặn vẹo, không còn thấy sự ôn nhu trước đó.


Từ Gia Huy bị giật nảy mình: "Uy! Em đến cùng là thế nào, em nếu khó chịu, vậy chúng ta nên chia tay là tốt, ban đầu là tự em nói cái gì cũng đều không để ý, chỉ cần ở cùng với anh là được rồi, anh mới cùng em yêu đương, hiện tại lại tức giận không chịu hiểu, cho rằng anh quá phận, vậy em đi đi a!"


"Anh..." Nhan Tiểu Á cắn môi, xuyên qua kính chiếu hậu, ánh mắt trùng hợp cùng tài xế phía trước đối mặt, cảm giác nhục nhã xông lên đầu, chính mình như một con chó vây lấy Từ Gia Huy, phẫn nộ khiến cho cô mất lý trí: "Đi thì đi, dừng xe, dừng xe cho tôi."


Lái xe dừng xe ở ven đường, Nhan Tiểu Á lau nước mắt, đóng cửa xe, dùng sức gào thét thật lớn: "Từ Gia Huy anh tên khốn kiếp này!"


 Dứt lời, cô giống như sử dụng hết tất cả khí lực, ngồi xổm ở bên lề đường bụm mặt, nức nở, Bị mắng Từ Gia Huy trong lòng cũng đốt một mồi lửa, hắn dùng sức đạp cửa xe một cước, nổi giận đùng đùng nói: "Mặc kệ cô ta, lái xe, tôi muốn đi chọn quà." Xe con màu đen quay đầu, gia nhập vào giữa đường cái, phun ra một mặt đuôi khói tại chỗ Nhan Tiểu Á.


Không biết qua bao lâu, thẳng đến Từ Gia Huy hết giận không sai biệt lắm, lái xe lại mới thận trọng mở miệng: "Để Nhan tiểu thư một mình ở lại đó, có phải có chút không ổn, có nên gọi người của Tô gia đến đón một chút."


"A? Cô ta đã lớn như vậy, tự mình còn sẽ không về nhà được sao?"


"Dù sao cũng là một cô gái, bên ngoài bây giờ cũng rất loạn, vạn nhất đã xảy ra chuyện gì?" Lái xe uyển chuyển nhắc nhở.


Từ Gia Huy là nuông chiều từ bé lớn lên, từ nhỏ đã không ai khiến cho hắn phải nhìn sắc mặt, đột nhiên bị Nhan Tiểu Á chỉ trích, chịu không được mới cáu kỉnh, bây giờ bị lái xe nói như vậy, hắn liền có chút không được tự nhiên.


Nói cho cùng, hắn là một thằng con trai, cùng một cô gái có cái gì tốt mà so đo. Lộ ra rất không phong độ. Từ Gia Huy xoắn xuýt một chút, đả thông điện thoại Tô Kiêu: "Uy! Anh Tô sao? Anh bây giờ có rảnh không? Em mới vừa cùng Nhan Tiểu Á náo loạn cãi nhau, cô áy rất muốn xuống xe, em liền để cô ấy ở lại chỗ đường Tân Vân (chế bậy đừng la tui), có thể làm phiền anh đi đón một chút không?"


Tô Kiêu hiếu kì: "Các người cãi nhau?"


"Không kém bao nhiêu đâu." Từ Gia Huy hàm hồ nói.


Tô Kiêu cũng không phải là người thích đánh phá nồi đất hỏi đến tột cùng, hiểu được phân tấc, nghe được Từ Gia Huy không muốn nhiều lời, quả quyết nói: "Mười giờ rưỡi tôi có buổi họp sắp mở, không có thời gian, tôi để lái xe trong nhà đi đón cô ấy, cậu yên tâm."


"Được rồi, vậy làm phiền anh."


"Không có việc gì." Chuyện Từ Gia Huy cùng Nhan Tiểu Á kết giao, người của Tô gia trừ mẹ Tô cùng Tô Nhược bên ngoài, người còn lại cũng không biết. Không có cách, ai bảo hai người kia đứng chung một chỗ, một chút bầu không khí mập mờ đều không có, mà thần kinh con trai ở phương diện này vốn là tương đối thô, Tô Kiêu càng có thể không cùng Nhan Tiểu Á gặp mặt, liền tuyệt đối không gặp.


Nhưng một cú điện thoại Từ Gia Huy, để Tô Kiêu ẩn ẩn ngửi được hương vị gian tình. Tô Kiêu cười trên nỗi đau của người khác cười cười. Hắn đối với cha mẹ Từ gia kia khá hiểu rõ, gia thế Nhan Tiểu Á, bọn họ tuyệt đối là chướng mắt, chuyện tình cảm lưu luyến này, chú định chết yểu.


** *


Nhan Tiểu Á ở ven đường khóc thật lâu, không chú ý ánh mắt kỳ quái người khác, khóc đến sưng cả hai mắt, trong lòng ủy khuất đến cực hạn, thẳng đến Tô gia lái xe đến, gọi cô lên xe, cô mới miễn cưỡng ngừng khóc nức nở.


Cha Tô cùng Tô Kiêu ở công ty đi làm, mẹ Tô thì ở phòng khách chính, dùng máy tính nhìn nhiều loại thiếp mời.


Tô Nhược ngồi ở bên cạnh, hai mẹ con thỉnh thoảng thấp giọng trao đổi, khóe môi mỉm cười, bầu không khí ấm áp thoải mái dễ chịu. Nhan Tiểu Á trong mắt không tự chủ xẹt qua một tia ghen tị, càng nhiều hơn là ghen ghét —— đối với Tô Nhược ghen ghét. Ngụy trang hồi lâu, nói với mình không cần để ý. Có thể đến ngày hôm nay, nội tâm chỗ sâu nhất Nhan Tiểu Á rốt cục thừa nhận, cô ghen ghét Tô Nhược, khi đối phương còn ở nước ngoài, chưa có trở về, đã ghen ghét cô.


"Tiểu Á đã về rồi, con qua đây ngồi." Tô mẹ phất phất tay, hô.


Nhan Tiểu Á lau khô nước mắt, vuốt vuốt khuôn mặt, để nét mặt của mình đừng quá cứng ngắc, đi qua miễn cưỡng nói: "Dì, Nhược Nhược, hai người đây là đang xem thiếp mời sinh nhật ngày đó sao?"


"Đúng a! Mỗi một cái đều cảm thấy rất không tệ, lựa chọn có chút khó khăn đâu." Mẹ Tô cười chỉ chỉ màn hình, " Cái này đẹp, tươi sáng lại đại khí."


Tô Nhược theo đầu ngón tay của bà, thấy được một mảnh đỏ hồng, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con là sinh nhật, cũng không phải kết hôn, đây cũng quá...sặc sở."


"Sặc sỡ cũng tốt, cho con ép bệnh khí một chút."


"hiện tại thân thể con rất tốt." 


"Tốt a, vậy chúng ta nhìn lại." Tô mẹ Niệm Niệm không bỏ mặt hướng xuống tiếp tục lật, giống như là nghĩ đến cái gì, ngước mắt mắt nhìn Nhan Tiểu Á, "Ngươi cùng Gia Huy sao lại cãi nhau? Còn đem một mình ngươi ở ngay giữa đường, quá mức."


Nhan Tiểu Á nghe xong lời này, liền có chút muốn khóc, đánh sụt sịt cái mũi, miễn cưỡng ép xuống: "Không có gì."


"Nếu là nó ức hiếp con, nói với dì một tiếng, dì giúp con mắng nó."


"Cảm ơn dì, dì thật tốt." Nhan Tiểu Á nín khóc mỉm cười, " dì thật giống mẹ con."


"Con đứa nhỏ này, sao có thể đem mẹ so với dì đâu? Bà ấy thế nhưng là người nuôi dưỡng con." Mẹ Tô lễ phép biểu thị, lời tâng bốc này bà không muốn cảm ơn, nhìn thấy Nhan Tiểu Á tâm tình bình phục không sai biệt lắm, bà mới lại mở miệng: " Thứ bảy là sinh nhật Nhược Nhược, lúc đó người của Tô gia đến tương đối nhiều, tình huống đại khái sẽ khá loạn, con ban đêm lúc ngủ, nhớ kỹ khóa cửa kỹ."


"Dì, dì đây là ý gì?" Nhan Tiểu Á cố gắng nghĩ giả ra điềm nhiên như không có việc gì, nhưng đáng tiếc cuối cùng cô đã thất bại, " tiệc sinh nhật Nhược Nhược con không thể tham gia sao?"


"Đây đều là chuyện đại sự, dì sợ con không quen." Tô mẹ uyển chuyển cự tuyệt.

Nhan Tiểu Á cúi đầu, thân thể gầy yếu run rẩy: "Con đã biết." Nguyên lai từ khi vừa mới bắt đầu... Nơi này cũng không phải là chỗ thân thích của cô.




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây