Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

137: Phiên ngoại 1


trước sau

Ngu Phẩm Ngôn mở mắt, theo phản xạ ôm thân thể mềm mại ấm áp sát vào ngực thêm chút nữa, bàn tay to dao động lên xuống, hô hấp dồn dập.

“Đừng náo loạn, nên vào triều rồi”. Ngu Tương trở mình, hàm hồ lẩm bẩm.

“Hôm nay hưu mộc”. Ngu Phẩm Ngôn một bên cười nhẹ một bên dùng tư thế từ đằng sau đi vào.

Đào Hồng và Liễu Lục định đi vào hầu hạ chủ tử rửa mặt lại nghe thấy âm thanh ngân nga xấu hổ, không thể không đỏ mặt tránh đi. Hai người đùa giỡn mãi đến mặt trời lên cao mới dậy đi thỉnh an lão thái thái.

“Mau đến đây ăn sáng, đợi các con đến trưa rồi”. Miệng lão thái thái trách cứ nhưng trên mặt lại mang nụ cười cưng chiều.

Hai người xin lỗi, sau khi ngồi xuống Ngu Tương gắp một miếng sủi cảo tôm thủy tinh, vừa cắn một miếng liền nhổ ra, thầm nói, “Thật là tanh, hôm nay đầu bếp chắc quên khử mùi tanh rồi”.

“Ta thấy vẫn giống ngày thường mà, người đã già, đầu lưỡi cũng không chậm chạp rồi”. Lão thái thái nếm một cái, bất đắc dĩ cảm thán.

“Tanh thì đừng ăn, húp cháo đi”. Ngu Phẩm Ngôn múc cho thê tử một chén cá cháo, lại dùng ngón tay lau đi nước tương dính bên khóe miệng nàng, cho vào miệng mút.

“Cái này cũng tanh”. Ngu Tương chỉ ngửi ngửi liền ghét bỏ, để qua một bên, “Đầu bếp hôm nay làm sao vậy, bị bệnh sao? Tay nghề hôm nay không bằng lúc trước ah!”.

Ngu Phẩm Ngôn uống một ngụm, thật sự không nếm thấy mùi tanh cũng thôi, lại để Đào Hồng đi phòng bếp bảo làm một tô mỳ. Vì Ngu Tương thích ăn rau thơm, Đào Hồng liền rải một lớp rau thơm dày bên trên thịt gà, nước dùng gà màu trắng sữa tỏa ra mùi thơm ngào ngạt kết hợp với rau thơm xanh non càng cảm thấy ngon miệng.

Ngu Tương ngửi ngửi, lúc này mới hài lòng, cầm lấy đũa trộn đều sau đó ăn một miếng, sau đó lại nhổ ra, “Rau thơm này mua ở đâu vậy, sao mùi không đúng? Thối quá!”.

“Sao? Không phải mùi rau thơm à?”. Lão thái thái gắp một miếng trong bát nàng lên nhấm nháp, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Ngu Phẩm Ngôn nếm cũng không nếm, trực tiếp khoát tay để cho phòng bếp đổi lại, liên tục đổi bốn năm loại Ngu Tương thích ăn, đều bị nàng dùng lý do như vậy ghét bỏ. Ngu Phẩm Ngôn không chậm trễ nữa lập tức lấy bái thiếp để hạ nhân đi mời thái y.

………….

“Tôn phu nhân đây là mang thai, đã hơn hai tháng, thai tương đối ổn xin Quốc công gia yên tâm”. Thái y đứng dậy chúc mừng, làm một phòng người sợ ngây người, kể cả Ngu Tương – nhân vật chính.

“Ta mang thai? Nhưng mà tháng trước ta còn có kinh nguyệt”. Ngu Tương ngây ngốc sững sờ vuốt ve bụng.

Ngu Phẩm Ngôn nghe xong lời ấy lập tức đè nén vui mừng như điên trong lòng, ra lệnh, “Thái y, xin cẩn thận xem bệnh lại một lần cho phu nhân ta”.

“Quốc công gia yên tâm, thân thể tôn phu nhân không có vấn đề gì. Có môt số ít người hai tháng đầu mang thai có thể có quý thủy, mặc dù khác người bình thường nhưng không đáng ngại, ty chức mở mấy thang dưỡng thai cho tôn phu nhân, dùng hai ba ngày là ổn rồi”.

“Nhanh kê đơn, nhanh kê đơn”. Lúc này lão thái thái mới hoàn hồn, thúc giục thái y xong liền chắp tay nhìn trời bái phật. Cháu trai cháu dâu thành thân hai năm mà chưa thấy tin vui nàng thực sự hơi sốt ruột rồi.

Thái y vội vàng sang phòng bên kê đơn thuốc. Ngu Tương sờ bụng, bỗng nhiên nhảy dựng lên ôm chặt lấy phu quân, liên tục hôn lên trán, hai má, chóp mũi hắn, chỗ nào cũng hôn, mãi đến khi mặt toàn nước miếng mới vui vẻ la lên, “Ta mang thai, ta có bảo bảo rồi, ta sắp làm mẹ rồi”.

“Đúng vậy ah, ta cũng sắp làm cha rồi”. Ngu Phẩm Ngôn nhanh chóng ôm lấy mông nàng, hôn trả lại, vợ chồng hai người chìm trong niềm vui sướng vô hạn.

Lão thái thái cười lắc đầu, dẫn bọn hạ nhân ra ngoài, gần đến cửa mới lo lắng dặn dò, “Ôm đủ rồi thì buông Tương nhi ra, tránh làm nàng té”.

—————————-

Nhân khẩu ít ỏi vẫn là tâm bệnh không cách nào tiêu tan của lão thái thái, từ lúc lão Hầu gia cùng con trai lần lượt qua đời, Lâm thị cùng Ngu Diệu Kỳ lưu vong Sóc thành, Ngu Tư Vũ xuất giá… Ngu Quốc công phủ to như vậy lại chỉ còn lại ba vị chủ tử. Ngày thường nô bộc đi qua đi lại còn không thấy rõ, đến đêm Giao thừa ba người vây quanh bàn ăn lớn ăn cơm đoàn viên, cảnh tượng đó mới đúng là tịch liêu.

Hai năm qua, mỗi tháng lão thái thái đều không quên thêm dầu vừng cho Tống Tử Quan Âm, bức họa trong phòng cháu dâu cũng đổi hết thành Thiên tôn đồ, mong sao ngóng trăng đưa chắt trai đến cho nàng, nay thì được rồi, sau đó nghe tin sinh nhật ba mươi của đại bá (anh chồng) Ngu Tư Vũ nên vui vẻ mang theo cháu dâu ra cửa.

“Đi để Tư Vũ cũng dính không khí vui mừng của con. Nàng về nhà chồng cũng hai năm rồi, còn chưa thấy động tĩnh”. Ngồi trong xe ngựa lắc lư, vui sướng trong lòng lão thái thái lại giảm xuống.

“Đại phu không phải mới nói nha, nàng cùng cô gia thân thể không có vấn đề gì, chỉ là duyên phận chưa tới, đợi duyên đến thì tất nhiên là có rồi. Nhìn con xem, không phải thế sao”. Ngu Tương vui vẻ sờ sờ bụng.

“Con nói đúng”. Lão thái thái nghe xong lại vui vẻ.

Xe ngựa chạy được nửa đường, Ngu Tương vén rèm lên nhìn, phân phó, “Rẽ đến phố Trường Ninh, ta muốn mua một ít son phấn”.

Xa phu thuần thục chạy đến phố Trường Ninh, Ngu Phẩm Ngôn đi bên cạnh xe ngựa nghe được lời ấy ghìm ngựa chạy theo, vén rèm lên bất đắc dĩ nói, “Bình dấm chua nhỏ, sao mà vẫn còn so đo với nàng ta? Chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi hả?”.

“Việc này cần tính toán rõ ràng với phụ thân ngốc nghếch cả đời. Sao, chàng thương hoa tiếc ngọc hay sao?”. Ngu Tương nửa ngồi, ưỡn cái bụng chưa lộ ra tý nào, biểu tình cực kỳ ủy khuất.

Ngu Phẩm Ngôn còn chưa mở miệng, lão thái thái đã kéo nàng ngồi xuống, nhẹ giọng nói, “Xe ngựa lắc lư, tiểu tổ tông của ta nhanh chóng ngồi xuống tránh bị ngã. Ca ca con chỉ thương con làm gì còn chỗ nào thương tiếc người khác? Đúng không, Ngôn nhi?”. Dứt lời hung hăng trừng cháu trai.

Ngu Phẩm Ngôn dở khóc dở cười gật đầu, Ngu Tương lúc này mới yên tĩnh. Cũng không biết tại sao, mấy ngày nay tính tình nàng càng ngày càng nóng nảy, thỉnh thoảng đụng chút là nổi giận, bản thân cũng không khống chế được. Cũng may phu quân cùng bà nội đều trăm ngàn thuận theo cưng chiều nàng.

Xe ngựa chạy đến phố Trường Ninh dừng trước một sạp hàng son phấn, Ngu Tương vén rèm lên ngân nga mở miệng, “Hầu phu nhân, mua một hộp son phấn, loại tốt nhất đấy”.

Phu nhân đứng sau quầy sắc mặt tái nhợt biến thành hồng, đỏ rồi sang tím, cuối cùng biến thành màu đen. Nhưng dù trong lòng nàng phẫn nộ nhìn thấy nam tử tuấn mỹ biểu tình lạnh lùng cách đó không xa cũng chỉ có thể hèn mọn quỳ gối, sau đó đưa một hộp son phấn qua.

Phu nhân này đúng là Thường Nhã Phù.

Bởi vì Tĩnh Quốc công phủ cũng tham gia loạn Ly vương hai năm trước, bị phán chặt đầu, phụ nữ người già và trẻ em trong nhà đều bị sung làm nô lệ. Thường Nhã Phù vì tuổi trẻ tướng mạo xinh đẹp, lại có chút năng lực nên được một tiểu thương nhìn trúng, chỉ tốn mười lượng bạc mua về nhà, chẳng những giúp nàng xóa nô tịch còn lấy làm vợ.

Thường Nhã Phù vốn vẫn không cam lòng, nhưng sau khi thấy đệ đệ làm sai vặt và mẫu thân làm ma ma quét nhà cho nhà người ta liền triệt để nhận mệnh, mỗi ngày đều chăm lo nội trợ giúp chồng dạy con, dần dần cũng quen với cuộc sống thứ dân hèn mọn ti tiện. Đích tỷ của nàng cũng không thoát được một kiếp, quốc công phủ vừa xảy ra chuyện liền bạo bệnh mà qua đời, cũng không biết có phải nhà chồng hạ độc thủ hay không.

Tiểu thương kia họ Hầu, cho nên một tiếng Hầu phu nhân này của Ngu Tương cũng không sai. Nhưng Thường Nhã Phù vẫn nhớ ra lúc mình từ thôn quê trở lại kinh thành đã dùng khẩu hình kia thị uy với Ngu Tương, mỗi lần đều cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết. Hầu phu nhân, thiếu chút nữa nàng đã trở thành Hầu phu nhân chân chính. Nếu không phải nàng ham vinh hoa phú quý thay lòng đổi dạ thì đã sớm gả cho Ngu Phẩm Ngôn, Tĩnh Quốc công phủ dưới sự giúp đỡ của nàng thì cũng không đi trên con đường bị diệt.

Giờ đây đến đêm khuya nàng khi không ngủ được, nàng thường nghĩ về quá khứ, nghĩ lại chính mình, loại hối hận cùng tiếc nuối này như độc dược từng chút từng chút cắn đứt từng dây thần kinh nàng. Nàng hận chính mình không trở thành kẻ ngốc, tốt nhất là quên hết những chuyện trong quá khứ đi, nhưng hết lần này đến lần khác mỗi khi Ngu Tương ra ngoài đều cố ý vây quanh nàng, ngọt ngào gọi một tiếng Hầu phu nhân.

Cái miệng nhỏ kia xinh đẹp như vậy vì sao lại ác độc như thế?

Nhưng mà dù nàng có ngàn vạn bất mãn, dù trước kia là đích nữ quốc công phủ đi nữa cũng không dám cùng Ngu Tương giao phong, bây giờ càng không dám. Nàng nhanh chóng liếc nhìn nam tử cao lớn tuấn mỹ, sau đó nhanh chóng thu dọn quầy hàng. Hôm nay Ngu Tương đã tới, lát nữa chủ quán xung quanh lại nghị luận, nàng không chịu nổi.

Xe ngựa chạy đi xa, Ngu Tương đột nhiên cảm thấy mất mặt, tùy ý ném son phấn sang một bên, thở dài, “Sau này không tới nữa”.

“Rốt cục cũng nghĩ thông rồi?”. Lão thái thái yêu thương vén tóc rối cho nàng.

“Không phải, về sau phải ở nhà chăm bảo bảo, đâu có rảnh nhìn nàng ah. Đã có một đứa đầu, đứa thứ hai thứ ba còn xa sao?”. Ngu Tương gần đây rất thích vuốt ve bụng mình, dù bây giờ sờ cái gì cũng không có. Thì ra cảm giác làm mẹ là như thế này, tựa như phong ấn trong đầu được mở, có cảm giác người mình bay lên một tầng mới, trong lồng ngực tràn đầy cảm giác vui mừng và chờ mong.

Nghe được lời ấy lão thái thai ôm nàng cười ha ha. Có trưởng bối nào mà không thích nhiều con nhiều cháu, cháu dâu có giác ngộ này đương nhiên là ngàn vạn tốt.

———-

Phu quân Ngu Tư Vũ Thiệu Huyên Trạch vốn chỉ là Chính Tứ phẩm Vân Huy tướng quân, lúc Ly vương chi loạn hắn giữ vững vị trí đứng bên phe Thái tử, sau loạn bởi vì có công hộ giá nên thăng lên làm Tam phẩm Kiêu kỵ tướng quân, lại thêm anh vợ uy danh hiển hách Chỉ Huy sứ Long Lân vệ Ngu Phẩm Ngôn nên trên triều lăn lộn như cá gặp nước, mọi việc đều thuận lợi.

Nhưng huynh trưởng hắn Thiệu Huyên Huy đi nhầm nước cờ bị Ngũ vương gia lung lạc, lúc Ngu gia bị hạ ngục còn từng khuyên hắn hối hôn tái giá. Nhưng cuối cùng Ngũ vương gia bị đoạt tước trở thành tôn thất nhàn tản, một nhà huynh trưởng cũng xuống dốc, thiếu chút nữa bị tước công danh, hai năm qua dưới sự giúp đỡ của đệ đệ mới từ từ có khởi sắc, đã lên đến Ngũ phẩm Hồng Lư tự Thiếu khanh.

Vì mở rộng nhân mạch, cũng ý thức được chỗ dựa của mình mạnh bao nhiêu, Thiệu Huyên Huy liên tục khẩn cầu đệ đệ nhất định phải mời được Ngu Quốc công đến. Việc này cuối cùng là rơi trên đầu Ngu Tư Vũ. Đối với tính tình không thích xã giao của huynh trưởng Ngu Tư Vũ hiểu rất rõ, chỉ cho người báo lão thái thái một tiếng, cũng không bắt buộc.

Cho nên lúc ở cửa gặp huynh trưởng xoay người xuống ngựa, nàng ngạc nhiên mở to mắt nhìn, “Đại ca, sao huynh lại tới đây”.

“Cùng Tương nhi giải sầu”. Ngu Phẩm Ngôn từng li từng tý ôm thê tử xuống xe ngựa. Lão thái thái ở trên càng xe nhẹ xoay người đỡ cháu dâu, liên thanh dặn dò cháu trai cẩn thận chút, đừng để va chạm.

Hai người này nuông chiều Ngu Tương đã sớm đến trình độ thần cũng phẫn nộ, tuy nhiên hôm nay còn khoa trương hơn, Ngu Tư Vũ cũng không nghĩ nhiều, chỉ tiến lên đỡ chị dâu một chút.

“Sao ngươi cũng đem bọn họ đến?”. Thoáng nhìn nữ nhân xinh đẹp và thiếu niên áo trắng sau lưng Ngu Tư Vũ, Ngu Tương nhíu mày, làm mỹ phụ kia cúi đầu che mặt làm ra vẻ kinh hoảng bất lực, thiếu niên kia thì không cam lòng yếu thế trừng ngược lại.

Ngu Tư Vũ bĩu môi, chỉ chỉ huynh trưởng đang hàn huyên với trượng phu, thấp giọng nói, “Hắn bảo bọn ta dẫn bọn hắn tới để gặp mặt, nói gì dù sao cũng là con của ân nhân, không nên khắt khe quá”.

Năm đầu tiên Ngu Tư Vũ sống cực kỳ thoải mái, cho là mình gả cho một phu quân trọng tình trọng nghĩa. Sau đó thấy phu quân quá trọng tình trọng nghĩa cũng không phải là chuyện tốt, đại bá tham lam cay nghiệt tổn thương hắn sâu như vậy mà hắn cũng không nhớ kỹ, sau đó có việc còn vui vẻ đi hỗ trợ, nếu không phải hai người đã ở riêng, cha mẹ chồng cũng đã qua đời, cũng không biết mệt mỏi thành dạng gì nữa.

Năm trước hắn được hoàng thượng cử đi Tây Sơn diệt thổ phỉ, trở về lại dẫn theo một cô nương xinh đẹp trẻ tuổi cùng một thiếu niên, nói là con trai con gái phó tướng Lý Phương Quốc. Lý Phương Quốc vì cứu hắn mà chết, trước khi lâm chung phó thác hai con cho hắn. Ngu Tư Vũ vốn định mua một phần đồ cưới gả cô nương kia đi, sau đó lại tìm cho thiếu niên một cửa hôn nhân tốt, nhưng đối phương dã tâm lớn, cô nương kia thừa dịp trượng phu say rượu đã có da thịt gần gũi với hắn, thiếu niên kia thấy được liền dẫn Ngu Tư Vũ đến nhìn.

Ngu Tư Vũ vội vàng đến bắt tại trận, thiếu chút nữa vì tức mà hộc máu, bất kể như thế nào cũng muốn đuổi hai người đi. Cô nương kia hôm sau liền quỳ trước của Thiệu phủ không chịu đứng dậy, thiếu niên kia chỉ vào tấm biển phủ mà mắng Thiệu Huyên Trạch say rượu thất đức mặt người dạ thú. Ngu Tư Vũ không có cách nào, chỉ có thể dùng lễ quý thiếp nạp cô nương kia vào cửa. Vốn tưởng rằng trượng phu ăn phải thiệt thòi tốt xấu có thể nhớ lâu một chút, nhưng tỷ đệ hai người kia chỉ cần giả vờ nhu nhược khổ sở là có thể lung lạc hắn, làm Ngu Tư Vũ khổ không thể tả.

Người Ngu gia xưa nay chưa bao giờ chịu thiệt thòi, lại không ngờ ăn phải thiệt thòi lớn như vậy mà còn phải im lặng chịu thiệt, không thể nói lý lẽ. Cho nên lão thái thái và Ngu Tương vừa thấy hai người này liền bài xích, lôi kéo Ngu Tư Vũ đi vào, gạt họ sang một bên.

Mỹ phụ nháy mắt đôi mắt ngấn lệ nhìn Thiệu Huyên Trạch, đúng lúc chống lại đôi mắt sâu không thấy đáy của Ngu Phẩm Ngôn, trong lòng sợ hãi, vội vàng bước vào, dắt theo đệ đệ vẫn mang vẻ mặt giận dữ tiến vào.

Trong sân dựng một sân kịch, khách nam nữ bị ngăn cách bởi mấy bình phong khắc hoa, ngồi quanh bàn tròn vừa uống trà vừa xem kịch. Lão thái thái thấy cháu dâu muốn nâng chén rượu vội vàng thấp giọng quát dừng lại, thấy ánh mắt nàng nhìn chằm chằm bánh ngọt ở đầu bên kia, có vẻ rất thèm, liền mặt dày đứng dậy lấy hơn nửa đưa cho nàng.

“Ăn từ từ, coi chừng nghẹn. Ai, không được uống trà trên bàn, uống trà sâm ta mang đến. Vãn Thu, lấy hộp cơm ta chuẩn bị trên xe ngựa đến”. Lão thái thái một bên vỗ nhẹ lưng cháu dâu, một bên giúp nàng lau vụn bánh bên khóe miệng.

“Lão thái quân, ngài đây là hầu hạ cháu dâu hay hầu hạ tiểu tổ tông a?”. Một phu nhân trêu chọc nói.

“Tương nhi mang thai, có phải là tiểu tổ tông Ngu phủ ta không nha”. Trong lời lão thái thái có chút ý khoe khoang.

“Phu nhân mang thai? Thật đúng là đáng mừng ah! Cũng không biết đệ muội lúc nào mới có tin tốt?”. Thê tử Thiệu Huyên Huy Ngô thị trên mặt mang ý cười, trong mắt lại có ý mỉa mai. Nàng vốn là trưởng tẩu, hai năm qua lại vì con đường làm quan của trượng phu mà không thể cúi thấp đầu làm thiếp trước mặt Ngu Tư Vũ, trong lòng đã sớm ngập tràn khuất nhục và ghen ghét, tuy nhiên lại không thể chính diện đối nghịch với Ngu Tư Vũ, nên thỉnh thoảng lại đâm chọc nàng.

Nói đến cái này, Ngu Tư Vũ cũng không khỏi có chút chán nản, vô thức sờ bụng. Đúng lúc này, Lý thị phía sau lưng nàng bỗng nhiên xoay đầu đi nôn ọe, nước mắt tràn mi, nhìn mà làm người ta thương yêu. Đoàn kịch đang đổi vở diễn, tiếng trống chiêng tạm dừng một lát, vì vậy động tĩnh của nàng bên này làm người ta đặc biệt chú ý.

Ngô thị ngẩn người, sau đó vui mừng nói, “Đệ muội, ngươi nói có phải đã có không? Ta cho người đi mời đại phu”.

Nàng vừa dứt lời, Ngu Tư Vũ đột nhiên xoay người nhìn về phía Lý thị, ánh mắt lạnh lùng. Ngu Tương thì chậm rãi cười nói, “Phải hay không thì sau khi trở về Tư Vũ sẽ kiểm tra, hôm nay là ngày đại hỉ ngươi lại gióng trống khua chiêng mời đại phu, không hay cho lắm. Còn nữa, nàng chỉ là một thiếp thất, làm sao xứng với xưng hô “đệ muội”, phu nhân cam chịu thấp hèn cũng đừng kéo Tư Vũ của chúng ta vào”.

Dứt lời, nàng vỗ nhẹ bàn tay đang nắm thành quyền của Ngu Tư Vũ. Ngu Tư Vũ nhanh chóng tỉnh táo lại, cái gì cũng không nói, chỉ cười như không cười lườm Ngô thị.

Vì khách nam nữ chỉ cách bình phong, bên kia nói gì cũng có thể nghe thấy, đừng nói bây giờ chiêng trống đang dừng. Thiệu Huyên Huy cùng Thiệu Huyên Trạch vô cùng xấu hổ, không ngừng tạ lỗi với Ngu Phẩm Ngôn, đệ đệ Lý thị lòng dạ hẹp hòi, không khỏi lộ ra thần sắc oán hận.

Ngu Phẩm Ngôn tự rót rượu tự uống một mình, thỉnh thoảng sai người qua dặn dò thê tử không được uống rượu kén ăn. Thiệu Huyên Trạch vốn là bộ hạ cũ của hăn, lại vì chuyện nạp thiếp năm trước nên đã sinh ra khoảng cách, quan hệ đã không còn như ngày xưa, lúc này ngồi đối diện nhau lại yên lặng không nói gì. Người ngoài thấy bầu không khí bàn chủ nhân ngưng trệ, đều lắc đầu thầm than huynh đệ Thiệu gia thật đúng không biết làm người, một kẻ không quả quyết, một kẻ tham lam sớm muộn cũng dần dần xa cách Ngu gia.

Trong khi đang suy nghĩ, trên đài xuất hiện một hoa đán mặc váy đen, trong tay cầm một chén rượu, y y nha nha hát Quý phi say rượu. Bước chân nàng uyển chuyển lay động đi ở mép sân kịch, ánh mắt sương mù câu hồn đoạt phách, không giấu diếm quăng mị nhãn cho thanh niên tuấn mỹ ngồi ở bàn chủ.

Hành động rõ ràng như thế, đừng nói bình dấm chua tính tình lớn Ngu Tương, mà ngay cả người ngoài cũng phát hiện mánh khóe. Lão thái thái vội vàn giữ bả vai cháu dâu, “Bình tĩnh, đừng phát giận, con bây giờ là phụ nữ có thai”.

Ngu Tương vuốt ve bụng có bảo bảo, không thể không dằn xuống. Ngu Tư Vũ cũng đã quên so đo với Lý thị, cho người đi nghe ngóng ngọn nguồn hoa đán.

Ngu thị tủm tỉm cười nâng chén trà lên uống một hớp nói, “Không cần tìm hiểu, nàng chính là hoa đán Tiêm La thanh danh vang dội gần đây”.

“Chính là Tiêm La Lục hoàng tử không tiếc một số tiền lớn muốn nạp vào cửa?”. Ngu Tương nhíu mi, từ từ mở miệng, “Tên thật là ngọt ngào, Tiêm La, Tiêm La, sao không dứt khoát gọi là củ cải trắng đi?”.

Ngu Tư Vũ thiếu chút nữa phun hết nước trà trong miệng, bên kia Ngu Phẩm Ngôn rốt cục cũng lộ ra nụ cười đầu tiên của hôm nay, ánh mắ thâm thúy nồng đậm cưng chiều.

Hoa đán trên đài bị ánh mắt thâm tình của hắn trấn trụ, ngừng một chút mới hát tiếp câu tiếp theo, lúc xoay người nhìn hắn câu câu khóe môi.

Đệ đệ Lý thị rốt cục không nhịn được, chỉ về phía nàng cười, “Ta thấy nàng nhìn có chút quen mắt, giống một người”.

Trên bàn không có ai hưởng ứng, không khí có chút xấu hổ, Thiệu Huyên Trạch thấy hắn là con của ân nhân nên nhân nhượng giảng hòa nói, “Ah, giống ai?”.

“Giống Ngu Quốc công phu nhân, nếu tẩy bớt hóa trang đậm trên mặt đi, chắc hẳn tư sắc có thể cùng phu nhân xưng truyền kỳ thiên hạ”.

Lấy một con hát ti tiện so với Quốc công phu nhân, mà lại còn trước mặt Ngu Phẩm Ngôn, Lý công tử này không phải điên rồi chứ? Phàm là người ở kinh thành lâu, có ai không biết Ngu Phẩm Ngôn yêu vợ như mạng. Các tân khách đang nói chuyện lập tức như bị điểm huyệt, ngồi nghiêm túc an tĩnh lại, Thiệu Huyên Trạch tiếp chuyện sắc mặt lại càng đỏ, lo sợ bất an nhìn Ngu Phẩm Ngôn.

Trên mặt Ngu Phẩm Ngôn như phủ một tầng sương lạnh, đặt chén rượu lên bàn vang một tiếng, đứng dậy rời đi, đến trước tấm bình phong mới quay đầu lại nói, “Thiệu tướng quân, quên nói cho ngươi biết, Ngu gia ta có một quy củ —– nam tử không được nạp thiếp. Ngươi cưới Tư Vũ thì là nàng là người Thiệu gia, ngươi không tuân theo quy củ, nhưng Ngu Phẩm Ngôn ta cũng có thể phế ngươi đi. Cáo từ”.

Bên kia Ngu Tương và lão thái thái kéo Ngu Tư Vũ đang sợ ngây người đi.

Nếu không có huynh trưởng như vậy làm gương, Ngu Tư Vũ cũng chỉ có thể ép mình nhận mệnh, nhưng mà có hắn nên nàng có thể hoàn toàn bất mãn. Nàng đối với Thiệu Huyên Trạch đa số là cảm kích, nếu thật sự nói về yêu thương, còn lâu mới đến mức như thế, lại thêm năm trước bị tỷ đệ Lý thị liên tục tính toán, cùng Thiệu Huyên Trạch ba ngày cãi nhau một trận nhỏ năm ngày một trận to, chút cảm kích này đã sớm tiêu hết sạch, chỉ còn toàn thân mệt mỏi.

Nàng bưng chén rượu mạnh bên cạnh lên một hơi cạn sạch, bình thản nói, “Đi thôi, về nhà, về Ngu gia”. Nơi này không giữ người tất có chỗ có thể giữ.

Ngô thị thầm nghĩ không tốt, muốn ngăn nàng trở lại Ngu phủ thì bị thị vệ cản lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đoàn người đi xa. Không có chỗ dựa lớn Ngu Quốc công này, chỉ với tính cách chất phác kia của chú em chồng, đã sớm bị đồng liêu đấu đá xa lánh.

Nàng lúc này mới rõ, Ngu Tư Vũ không chỉ là em dâu của nàng mà vẫn là trụ cột Thiệu gia. Vốn tưởng rằng là tường chắn nên đẩy đi, nàng đi rồi, Thiệu gia bất kể thời khắc nào cũng có nguy cơ sụp đổ.

Lý thị trong lòng mừng thầm, trên mặt lại mang vài phần ủy khuất, cúi đầu gạt lệ. Ngô thị mặc kệ đúng hay không, vỗ bàn tức giận mắng, “Ngươi khóc cái gì, đều là chuyện tốt tỷ đệ ngươi làm! Tiểu thúc, còn không nhanh chóng đi quốc công phủ chịu đòn nhận tội!”.

Thiệu Huyên Trạch từ ngu ngơ hoàn hồn, vội vàng đuổi theo. Thiệu Huyên Huy vô cùng xấu hổ nâng bước tiễn khách, lúc quay lại nhìn tỷ đệ Lý thị, trong mắt đã mang sát ý.

Lý công tử vốn có khí phách nhất thời, lúc này tỉnh táo lại mới biết mình đã gây đại họa, lập tức bị dọa lạnh run. Vì trấn an Ngu Quốc công, trước mắt chỉ có hai con đường bày trước mặt người nhà Thiệu gia, một dứt khoát cùng cách với Ngu Tư Vũ, hai là xử lý sạch sẽ mình cùng tỷ tỷ…

Một câu rước họa sát thân, Lý công tử dù hối hận xanh ruột cũng không thể làm gì…

Ngu Tư Vũ về nhà mấy ngày cũng bình ổn lại, sợ rằng đời này muốn tìm phu quân hoàn mỹ như huynh trưởng là vô vọng. Nhưng nàng cũng là người có lòng dạ cao, thêm ở cùng Ngu Tương lâu mà mưa dần thấm đất, tình nguyện đau đớn nhanh buông tay cũng không muốn trở về ủy khuất nhân nhượng. Không có Lý thị, sau còn có Triệu thị, Tiền thị, Tôn thị… Cả đời này của nàng chỉ lãng phí vì cùng nữ nhân tranh đấu, nhàm chán như vậy, nực cười như vậy sao.

Nàng không cho Thiệu Huyên Trạch xử lý tỷ đệ Lý thị mà cùng cách. Sau Thiệu Huyên Trạch bệnh nặng một hồi, lúc lành bệnh phục chức mới phát hiện mình minh thăng ám hàng (thăng chức thì công khai giáng chức thì âm thầm), bị điều đi trú giữ (đóng ở đồn) Bắc Nhung xa xôi hoang vu, đời này không có khả năng hồi kinh. Hắn mang theo tỷ đệ Lý thị đi, giữa đường Lý thị không chịu nổi cực khổ mà sinh non, Lý công tử trong lòng biết Bắc Nhung đất cằn sỏi đá, lần này đi đừng nói có tiền đồ, sợ là ngay cả mạng nhỏ cũng bị ép buộc chết, nên nhân dịp đêm tối chạy trốn.

Ngu Tư Vũ cuối cùng vẫn tái giá làm vợ kế cho người ta, trùng hợp đối phương chính là quản sự nho nhỏ mà Ngu Tương nhìn trúng cho nàng lúc lần đầu làm mai, trong nhà có quy củ – chưa đến bốn mươi không con không được nạp thiếp.

Nửa đời sau của Ngu Tư Vũ trôi qua rất thoải mái, không thể không thừa nhận vẫn là chị dâu biết nhìn người, sớm biết thế không nên hồ đồ kén chọn mà quanh co một vòng.

– Hết phiên ngoại 1 –


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây