Một Đời Một Kiếp (Trọn Đời Trọn Kiếp)

11: Hầm mỏ Tứ Xuyên (2)


trước sau

Kì quái, gian xảo, giả dối, tàn khốc vô tình. Cô bỗng nhiên nhớ lại những lời đánh giá của Ba Đông Cáp.

Cô không thể tưởng tượng ra, Trình Mục Dương trước mắt có thể tàn khốc vô tình đến mức nào, nhưng giả dối, quả thật là có một chút.

Lạch cạch một tiếng, Trình Mục Dương thả quân cờ đen xuống.

“Em nghe nói, anh đối với vụ làm ăn này vô cùng hứng thú.” Nam Bắc cầm lấy quân trắng.

Hắn nói “Cũng đúng.”

“Người Trung Quốc rất coi trọng thể diện, kiếm bao nhiêu tiền cũng không quan trọng.” Cô nhẹ giọng nói, “Cẩn thận khiến cho nhiều người tức giận.”

Cô nói xong mới bắt đầu xem lại bàn cờ. Bởi vì lâu rồi không chạm vào cờ vây nên cô không nhớ rõ cách chơi lắm, mỗi bước đi đều phải dừng lại suy nghĩ.

Ngay khi cô xuất thần, Trình Mục Dương bỗng nắm tay cô đặt ngay giữa những quân cờ đen.

Tay hắn thực ấm, căn phòng này nhiệt độ rất thấp, mà cô chỉ mặc sườn xám nên tay chân đã lạnh lẽo. Da thịt đột nhiên tiếp xúc như vậy hắn mới phát hiện cô lạnh như thế, lập tức tay nắm chặt một chút: “Muốn trở về thay đồ hay không?”

Nam Bắc liếc mắt nhìn đến người con lớn nhất của ông Thẩm, cha của Thẩm Gia Minh, từ phía sau bức rèm đứng dậy đi ra.

“Phạm Tây Bình cùng Thi Tương Hạ, thành danh cả đời chỉ nhờ ván cờ này.” Cô không tiếng động rút tay về nhìn Trình Mục Dương nói: “Kì thật lúc ấy bọn họ đánh đến mười ba nước, nhưng lưu truyền đến bây giờ chỉ có mười nước.”

Bên cạnh có một người cao lớn đứng.

Cô ngửa đầu nhìn, ngoan ngoãn nở nụ cười: “Có phải hay không, bác Thẩm?”

Cha của Thẩm Gia Minh nở nụ cười: “Ván cờ mười nước này tuy là Thi Tương Hạ thắng nhưng Tây Bình lại chấp quân trắng đi trước sáu bước, đây là không hợp quy tắc. Cho nên mới có mười ba nước cờ, nhưng trừ bỏ hai người đó ra, chỉ sợ không ai biết ai mới thật sự là người thắng cuộc.”

Cô thuận miệng nói: “Hai danh thủ lớn này đều là đồng hương, có lẽ quan hệ rất tốt, không muốn tranh thắng thua.”

Trình Mục Dương khoát tay lên đầu gối, tiếp nhận ý tứ Nam Bắc muốn truyền đạt, nghe cô cùng cha Thẩm Gia Minh nói chuyện về ván cờ nhà Thanh này, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt cô.

Buổi diễn gần kết thúc thì có khách mới đến.

Là người đàn ông trung niên ngày đó trên tàu nhìn Trình Mục Dương trừng trị hai mươi mấy người quỳ dưới đất. Phía sau hắn trừ bỏ hai tùy tùng, vẫn là những người phụ nữ hôm đó.

Khi mọi người nói chuyện, cô chỉ lễ phép gật đầu rồi tiếp tục bàn cờ của mình.

Nhìn cũng có thể đoán ra, người đàn ông trung niên này là người Chu gia. Đáng tiếc trong trận tranh giành buôn bán gay gắt này, cô không có quan hệ gì, đương nhiên cũng không cần phải trò chuyện.

Bốn dòng họ, vốn là thổ địa sinh tồn ở bốn vùng đất khác nhau.

Bởi vì quy tắc cùng lực ảnh hưởng mà cả bốn đều nổi danh, trừ bỏ Nam gia cùng Thẩm gia vì chuyện tình nhiều năm trước mà có tình hữu nghị, các dòng họ còn lại thực ra là không liên quan gì với nhau.

Cô không ăn cơm chiều mà chỉ uống một ly sữa nóng, ngồi đến giờ đã thấy đói bụng.

Tùy tiện tìm một cái cớ rời đi căn phòng, khi chào tạm biệt đến người đàn ông trung niên kia, ông ta rốt cuộc cũng nói với cô câu đầu tiên: “Nghe nói Nam Hoài gần đây đã bán một lô gỗ tử đàn Đông Nam Á, đều là gỗ quý lâu năm. Tôi nghe tin tức này hơi chậm, không biết lần sau có còn cơ hội hay không?”

Nam Bắc ngạc nhiên.

Khách hàng mua gỗ tử đàn lần này thân phận rất kiêng kị, chỉ mua để bỏ thêm vào bộ sưu tập cá nhân. Lần buôn bán này, Nam Hoài còn tặng thêm cho người đó một bậc thầy điêu khắc gỗ, nghe nói giúp người này chế tác những cây tử đàn thành hình người.

“Bác Chu tin tức thật nhanh.” Nam Bắc lo lắng một lát mới nói: “Lô gỗ này cất chứa đã lâu. Bác cũng biết là những lô này chỉ cần có người chịu mua sẽ lập tức bán. Nhưng mà gần đây quả thực cũng có một khách hàng muốn bán một lô Hoàng Hoa Lê Hải Nam.”

Người đàn ông trung niên vuốt cằm cười: “Hoàng Hoa Lê Hải Nam? Tôi cầu còn không được.”

“Đúng vậy.” Cô mỉm cười, “Hoàng Hoa Lê Hải Nam qua tay Nam gia cho dù là bó củi hay có đốm lấm chấm thì vẫn là trân phẩm cao cấp, đáng giá để cất chứa. Nhưng mà khách hàng lần này muốn đổi chính là thị trường ôtô được chính phủ cho phép ở Iran.”

Người trung niên vỗ tay cười: “Thật là ý tưởng táo bạo, việc này không phải mạo hiểm như đến Triều Tiên bán xa xỉ phẩm sao?” Hắn cười cười, quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên phía sau: “Uyển Nương, như thế nào? Có cơ hội hay không?”

Người phụ nữ nhếch kẽ khóe miệng tươi cười, ôn nhu nói: “Thị trường Trung Đông có khó khăn một chút, nhưng có thể hùn vốn thử. Tôi nhớ tõ, tập đoàn ôtô lớn nhất Iran chính là Iran Khodro, lượng tiêu thụ rất thấp. Nếu lựa chọn hùn vốn với chính phủ để phát triển tập đoàn ôtô này thì có khả năng sẽ thành công.”

Người đàn ông trung niên nghe đến đó liền vỗ nhẹ lên mu bàn tay của người phụ nữ, quay đầu nhìn Nam Bắc cười: “Không biết Nam Hoài có hứng thú hay không, cùng tôi tiến hành cuộc làm ăn này? Nhưng mà thị trường Trung Đông lớn như vậy, nếu hùn vốn thành công, tôi cũng muốn nhập cổ phần.”

“Được.” Nam Bắc cong lên ánh mắt, “Tôi sẽ nhớ rõ chuyện này.”

Cô đưa tay xoa bụng của mình, vô tội nói: “Tôi thật sự rất đói bụng, các vị, ông Thẩm còn có ông chủ Trình, tạm biệt.”

Từ đầu tới cuối, Trình Mục Dương đều là hứng thú dạt dào nghe đoạn đối thoại này, trong ánh mắt có ý cười nhưng không lộ ra trên mặt. Đến lúc này hắn mới nhẹ nhàng dùng hai ngón tay chạm vào môi mình, lặng yên tạm biệt cô.

Thật sự là…

Nam Bắc ra khỏi căn phòng, nhớ tới động tác vừa rồi của hắn có chút buồn cười.

Tầng này toilet đều ở trong từng căn phòng riêng, cô đã đi ra rồi cũng không thể vào lại. Nam Bắc đi dọc cầu thang xuống lầu, bước vào toilet chung ở tầng hai.

Đẩy cửa đi vào, ba gian phòng nhỏ phía trong đều không có ai.

Cô muốn đóng cửa lại nhưng bất ngờ lại có lực ngăn cản.

Giây tiếp theo, có người ôm lấy thắt lưng cô, trái tim cô đập mạnh, muốn đánh trả, lỗ tai lại bị cắn nhẹ nhàng: “Bắc Bắc.”

Là Trình Mục Dương.

Âm thanh như vậy, vô cùng thân thiết làm cánh tay cô mềm nhũn.

Chậm rãi, cô thu hồi động tác đánh trả.

Trình Mục Dương lặng yên không một tiếng động giữ chặt cổ tay cô, đem cô ôm mạnh vào căn phòng thứ nhất, khóa cửa. Không đợi Nam Bắc mở miệng, đã bị hắn đặt trên tấm cửa gỗ, trực tiếp ngăn chặn môi.

Một tay của hắn chống trên cửa, giống động tác đêm hôm đó, dùng thân thể của mình ngăn chặn mọi ngón tay của cô, không cho cô đường sống, không cho cô cơ hội phản ứng.

Nụ hôn xâm nhập dài lâu.

Đến cuối cùng, hai người đều bắt đầu thở không nổi, hắn rốt cục dùng tay khác ôm cả người cô, làm cô có thể mặt đối mặt với hắn: “Chuyện này chấm dứt thì theo anh đến Moscow được không?”

Khi hắn nói chuyện, đứt quãng như cũ, hôn lấy khóe miệng cô.

Cô nhìn ánh mắt hắn, nhẹ nhàng cắn bờ môi hắn than thở nói: “Em sợ lạnh.”

“Trong phòng, nhiệt độ lúc nào cũng là 24 độ.”

Cô hô hấp không xong: “Anh muốn mang em theo thật sao?”

“Cầu còn không được.”

Khi nói chuyện, bọn họ thủy chung vẫn hôn môi đối phương. Cô loáng thoáng nghe được có người đẩy cửa toilet, không khỏi bật cười nhéo cánh tay hắn.

Trình Mục Dương nhăn mày, rất mất hứng khi bị người khác phá đám.

Cho dù là phụ nữ xuất thân thế nào đi nữa thì khi trang điểm ở toilet rất thích bàn chuyện. Giọng nói của mấy cô gái mang theo chút oán giận vì buổi diễn quá buồn tẻ, sau đó lại bàn luận về những gia tộc trên lầu ba, cuối cùng là nói về một vài người trẻ tuổi nổi bật.

“Trên lầu cũng chỉ có Trình Mục Dương có phong độ một chút. Thật không biết mấy ông già đó nghĩ thế nào, thế kỉ hai mươi mốt rồi còn xem mấy khúc nhạc này.”

“Nghĩ xem, nếu cùng người Thẩm gia nói chuyện cũng không biết nên nói câu đầu tiên là gì.”

“Vậy nếu nói chuyện với Trình Mục Dương thì phải hiểu biết về vũ khí sao?”

Có người cười: “Nếu hắn nguyện ý nói chuyện cùng tôi, học một ít kiến thức về vũ khí cũng không tính là cái gì?”

Nam Bắc nghe được bật cười.

Ngay giữa cuộc nói chuyện của các cô gái, tay của hắn đã đặt trên đùi cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Lòng bàn tay ấm áp, có dấu vết do sử dụng súng lâu năm, nhưng không có quá thô ráp, làm cho Nam Bắc càng thêm rối loạn trong lòng.

Cô bắt lấy tay hắn, không tiếng động dùng khẩu hình nói: lưu manh.

Trình Mục Dương cười đến mờ mịt, chậm rãi nhấm nháp hương vị trên môi cô, tay vẫn không dừng lại. Động tác lặp đi lặp lại, lưu luyến trên làn da cô, giống như đang vuốt ve ngọc quý vô giá.

Tiếng cười bị cửa toilet ngăn cách, bên trong lại khôi phục im lặng.

Cô cuối cùng cũng có thể mở miệng: “Anh muốn ở trong này đến khi nào?”

Hắn nhẹ giọng nói cho cô: “Không biết.”

“Ông chủ Trình.” Cô bắt lấy tay hắn, đem ra khỏi đùi mình, “Anh đến là vì việc buôn bán hay vì một đêm phong lưu vậy?”

“Không phải một đêm phong lưu.” Trình Mục Dương cách lớp quần áo mỏng manh nắm lấy thắt lưng của cô, “Là hàng đêm phong lưu.”

Lời của hắn thật sự là gợi tình.

Trong lòng cô mềm mại, lần thứ ba đánh rớt cánh tay hắn ra, nhẹ giọng nói: “Nơi này không thích hợp.”

Ám chỉ của cô không phải là toilet mà là chiếc du thuyền này.

Sáng sớm, Ba Đông Cáp từng báo cáo thông tin cho cô.

Mà cô, sau khi biết sự thật cũng đang tìm một con đường cho mình. Lúc này, bản thân cô không phải chỉ là mình cô, mà còn có lập trường của Nam Hoài. Cô nghĩ, Trình Mục Dương hẳn là hiểu được ý tứ của mình.

—Hết chương 11—

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây