Anh lấy hộp trang điểm của mình ra rồi nhẹ nhàng xoáy cho cô 2 cục màu đỏ tươi lên 2 cái má rồi chấm thêm vài nốt ruồi đen lên.
Còn đang chăm chú vẽ cho Tiêu Nhã Kỳ thì mặt của anh bị ăn 1 tát.
" CHÁT.......".
Mặt Hàn Thần bị cô tát cho 1 cái rớt khẩu trang xuống để lỗ ra gương mặt đẹp trai có thể sát gái hàng loạt.
Nếu Tiêu Nhã Kỳ còn chưa ngủ chắc chắn sẽ nhận ra được người ngồi kế bên cạnh mình là ai, nhưng cô ngủ mất tiêu rồi nên cô không biết tên nhóc ngồi cạnh cô lại là Hàn Thần.
Hàn Thần nhanh chóng nhặt khẩu trang lên đeo vào.
Tiêu Nhã Kỳ đang ngủ thấy mặt ngứa ngứa tưởng ruồi đậu vào mặt, nên theo bản năng đưa tay lên đập thôi chứ không cố ý đánh anh đâu.
Hàn Thần ôm mặt bị tát, tuy có khẩu trang không đau lắm, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám đánh vào gương mặt của anh đâu.
Cô là người đầu tiên dám làm như vậy với anh.
Nhìn lại cô thấy cô ngủ là thiệt.
Anh nghiến răng nói.
" Mẹ kiếp....!Bà cô này ngủ thật hay giả vậy.
Ngủ mà còn hung dữ vậy sao ".
Hàn Thần ngồi ngay ngắn lại như chưa có chuyện gì xảy ra nói nhỏ 1 câu.
Anh thấy mình điên rồi mới nảy ra ý định trả đũa cô.
Quá bực tức anh cũng nhắm mắt lại ngủ vì chuyến bay còn đến 10 tiếng nữa mới hạ cánh.
Hơn 10 tiếng cũng trôi qua.
Tiêu Nhã Kỳ mới tỉnh dậy.
Thì thấy cái tên ngồi cạnh mình đi rồi.
Ngó lại trên máy bay còn mình cô và phi hành đoàn.
Cô cũng nhanh chóng đứng dậy lấy hành lí.
Nhưng xảy ra 1 chuyện lạ trước đến giờ cô chưa từng gặp bao giờ.
Ai cũng quay lại nhìn cô cười cười bí hiểm.
Cô đi đến đâu cũng bị người ta cười làm cô lạnh cả người.
_" Hahaha.....!mình đâu phải diễn viên nổi tiếng hay tổng thống 1 nước đâu mà ai cũng nhìn mình hết vậy " Tiêu Nhã Kỳ nói thầm 1 câu.
_ " Xin Chào.....!Chào mọi người .....!ngươi dân nước S ơi.....!mọi người đều rất thân thiện.
Tôi yêu nước S ".
Cô cũng đưa tay ra chào mọi người như thể cô là 1 minh tinh nổi tiếng hay làm như vậy.
Miệng còn mỉm cười thật tươi như thể cô đang làm nhân vật trung tâm của quần chúng.
Tiêu Nhã kỳ làm từ cái cười đến cái vẫy tay cô đều làm rất chuyên nghiệp.
Cô còn đang kéo hành lí cười thầm thì 1 người phụ nữ trung niên đi ngang qua nói 1 câu làm cô quê muốn chết.
_" Nè cháu gái....!khi nào rảnh ghé qua trung tâm chăm sóc sắc đẹp của cô đi.
Có khóa học trang điểm đẹp lắm.
Chứ trang điểm như cháu vậy phí gương mặt xinh đẹp của cháu quá.
Nè....!Cháu cầm địa chỉ của cô khi nào rảnh nhớ ghé nha.....!Nhớ ghé qua đó ".
Người phụ nữ kia nói 1 câu xong rồi cười bỏ đi.
Với trí thông minh của mình thì cô biết chuyện gì xảy ra trên gương mặt của mình rồi.
Tiêu Nhã Kỳ cấp tốc kéo vali vào nhà vệ sinh ngay lập tức.
Ở 1 khoảng cách khá xa Hàn Thần thu hết những gì Tiêu Nhã Kỳ làm rồi anh ôm bụng cười.
Anh nhìn cô đang chạy như bay vào nhà vệ sinh thì coi như anh trả được thù rồi.
" Yes......".
_" Hahahaha......" cười lớn 1 câu anh kéo hành lí lên xe thể thao đi mất.
Nhớ đến biểu cảm của cô anh vừa lái xe vừa cười lớn tiếng suốt 1 đoạn đường về nhà.
_" Á aaaaa....." cô thấy mình trong gương xong thì hét lớn 1 câu.
" Mẹ kiếp....!Chắc chắn là cái tên nhóc kia làm rồi.
Đừng để tôi gặp được cậu nha nhóc con ".
Cô chửi 1 câu rồi lấy nước rửa đi cái mặt nữa phù thủy nữa lọ lem của mình.
_ " Hèn gì ai đi qua cũng quay lại nhìn mình cười hết.
Hừ..
Mẹ kiếp..
Quê muốn dấu mặt xuống đất luôn vậy.
Mình còn nói cái gì mọi người nước S này rất thân thiện nữa.
Á.....!Thiệt là tức chết mà ".
Cô nói 1 câu rồi kéo hành lí đi ra.
Tìm 1 hồi mới thấy anh trai của cô Tiêu Gia Bảo đến đón.
_" Anh hai....." Tiêu Nhã Kỳ nói.
_" Nhã Kỳ....".
Anh của cô chạy đến ôm cô chặt vào người.
4 năm rồi anh mới gặp lại em gái của mình.
Cô bị anh ôm thì hơi ngưỡng ngưỡng.
Dù gì cô cũng không phải em gái thực sự của anh.
Lúc cô xuyên qua thì ba cô mất.
Làm đám tang xong thì trong vòng 7 ngày cô cũng bỏ đi học hình cảnh rồi, nên cô cũng không có tiếp xúc nhiều với người anh này lắm.
_" Gia Bảo..Về nhà thôi anh ".
Tiêu Nhã Kỳ ngượng ngùng lên tiếng.
_" Ưm.....!Mẹ nấu nhiều đồ ăn cho em lắm ".
Tiêu Gia Bảo nói.
Rồi kéo cô lên xe.
_" Mẹ còn giận em không ".
Cô cúi đầu nói.
_" Em khùng quá.
Chuyện Ba mất có phải lỗi của em đâu.
Mẹ không có giận em thật đó.
Em đi 4 năm mẹ khóc hết 4 năm đó.
Mẹ đã biết mình sai rồi em đừng trách bà ấy nữa ".
Anh cười nắm tay cô nói.
_" ưm....!em xin lỗi....!Tại em mà ba mất ".
Cô đôi mắt đỏ hoe nói.
_" Con bé này.
Em khùng rồi à.
Thôi không nói chuyện này nữa, cười lên đi...." anh cười nói.
_ Nghe vậy cô mỉm cười lau nước mắt đi rồi cô kể cho anh nghe cuộc sống 4 năm của mình.
2 anh em cười nói vui vẻ suốt 1 đoạn đường về nhà..