Định quốc công và phu nhân gần đây rất quan tâm đến trưởng tử Tiêu Thanh Giác.... Đại cô nương là thứ xuất, đã mất khi chưa đến một tuổi. Con vợ cả, Nhị cô nương Tiêu Quân Nhã là Thái tử phi (chính thức). Thứ xuất, Tam cô nương đã định thân. Thứ xuất, Tứ cô nương Tiêu Mộng Nhược và con vợ cả, Ngũ cô nương Tiêu Quân Tuyết còn nhỏ, chưa đính hôn. Bốn thằng con trai thì, thứ xuất, lão nhị đã định thân; con vợ cả, lão tam Tiêu Thanh Viễn và Trần Nhu là chuyện đã định; còn con vợ cả, lão tứ thì còn nhỏ tuổi. Nói cách khác, thân là đại ca - Tiêu Thanh Giác đến bây giờ còn không có đính hôn...... bọn họ có thể không buồn rầu sao?
Tiêu Thanh Giác thì không muốn định thân, chuồn tới quân doanh, theo quân đi biên cương..... Làm Tiêu phu nhân thiệt là buồn!...
Tiêu Quân Nhã cũng thấy ca ca tùy hứng, mười tám rồi chưa định thân, tính tình thì trẻ con, chơi trò chạy trốn. Tô Hành trái lại bình tĩnh, bởi hắn biết duyên phận Tiêu Thanh Giác chưa tới, cho nên hắn không có tác hợp. Vả lại, đời trước hắn thấy Tiêu Thanh Giác cùng vợ là Đào Oánh đã là bích nhân, không tốt thay đổi.
Tô Hành ôm vai nàng, an ủi nàng: "Nàng yên tâm đi, duyên phận hắn còn chưa tới. Nếu ép buộc, ngược lại không tốt."
Tiêu Quân Nhã cau mày: "Làm sao huynh biết? Vạn nhất ca ca tính tình bông đùa không chịu thành thân thì sao? Đại ca tuổi này, cho dù có cô nương nguyện ý chờ nhưng lâu thêm nữa, nhà các nàng cũng không muốn... Cứ như vậy, sau khi trở về thì không còn cô nương nào thích hợp....."
Tô Hành giơ tay xoa đầu nàng, cười nói: "Nàng hãy tin ở ta, ta nào có lừa nàng."
Tiêu Quân Nhã chần chờ, chớp mắt, nghĩ mãi cũng thấy không thể mang chung thân đại sự của ca ca mình ra đùa, "Hay là huynh nói cho bệ hạ, bắt ca ca ta trở về. Ta thấy Dư cô nương không tệ. Nàng cũng thích ca ca. Hay là huynh để bệ hạ hắn tứ hôn cho bọn họ?..."
Nghe vậy, Tô Hành cau mày: "Bé cưng à, ca ca nàng ở quân doanh là để bảo vệ quốc gia, tùy tiện bắt về là được sao? Vả lại, Dư cô nương, ta nghe Thi Vân nói là người trong ngoài không đồng nhất, không xứng Thanh Giác."
Tiêu Quân Nhã nhíu mi thở dài.
Tô Hành ôm nàng, hai người thuận thế tựa vào tháp quý phi, hắn xoa đầu nàng, "Nàng chờ xem đi. Xem có phải ta nói đúng hay không. Duyên phận Thanh Giác chưa tới, không cưỡng cầu được."
"Oh....." Tiêu Quân Nhã vùi ở trong ngực hắn, lòng tuy rối rắm nhưng cũng nghe lời.
Sự thật thì, nàng vẫn là tin tưởng Tô Hành. Từ khi còn bé đã bắt đầu như thế; nàng tin tưởng hắn vô điều kiện.
—— thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư. Nàng đối tình cảm của hắn là ở trong lúc không để ý mà sinh trưởng; đối tín nhiệm của hắn cũng là dưới tình huống khi hắn lần lượt nói làm là làm mà từ từ hình thành.
Loại cảm tình tế thủy trường lưu (nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài) có thể nói là thâm hậu nhất.
Chương 8.
Hôn kỳ tới gần, mấy cô nương quen thuộc cũng là thường xuyên đến xem nàng. Kỷ Thi Vân, Trầm Thiến đã thành thân, không thể thiếu phần lôi kéo nàng truyền thụ kinh nghiệm.
"Uh uh, hoàng biểu ca vì chờ ngươi mà nữ sắc không cận, cho nên đêm tân hôn á, ngươi phải bảo trọng nha." Kỷ Thi Vân mặt mang giảo hoạt, ngữ trọng tâm trường vỗ vai nàng.
Tiêu Quân Nhã dù bình tĩnh nghe xong vẫn là đỏ mặt. Trầm Thiến ho nhẹ một tiếng; Tiêu Quân Nhã cho là nàng giải vây mà không ngờ nàng cũng hùa theo:
"A Vân nói đúng. Nói chung, ngươi phải bảo trọng....."
Giản Vân Hạc bình thường nhìn luôn ôn nhuận nhĩ nhã vậy nhưng vừa đến trên giường thì thoắt cái biến thành lang sói...... Trầm Thiến bị giày vò không ít. Căn cứ theo kinh nghiệm thực tế, nàng quả thực có thể tưởng tượng được cảnh Tiêu Quân Nhã bị Thái tử giày vò thê thảm thế nào. Vì vậy đây là có ý tốt mà nhắc nhở.
Tiêu Quân Nhã đỡ trán: nàng kết giao một đám bạn xấu rồi.....
"Này, hai người các ngươi có nghe đến Liên Khả Hân không?" Kỷ Thi Vân đột nhiên hỏi.
Ba người đều không thích Liên Khả Hân nên cũng không ai quan tâm nàng như thế nào. Từ khi chuyện đó xảy ra, người này yên phận không ít, thật lâu cũng chưa nghe tức gì.
"Liên Khả Hân tuy nhỏ hơn ta một tuổi nhưng mà tới nay cũng chưa đính hôn. Ta đoán có lẽ do thanh danh nàng không tốt nên không ai muốn lấy." Kỷ Thi Vân cười, giọng nói nhẹ nhàng thoải mái. "Có điều là, ngày hôm qua, Minh Tu nói cho ta biết một chuyện...... Biết không? Liên Khả Hân cùng Trương gia Nhị thiếu yêu đương vụng trộm bị bắt gặp được, không bao lâu nữa nàng sẽ gả qua đó làm thiếp." Kỷ Thi Vân vẻ hả hê. "Dầu gì cũng là đích nữ, lại yêu đương vụng trộm với con vợ lẻ, lại còn bị phát hiện... chắc là thấy bản thân mất giá quá nên dứt khoát không để ý đến điều chi nữa đây."
Một đích nữ mà làm vợ lẻ của con nhà vợ lẻ thực sự là mắc cỡ chết người! Hơn nữa còn là yêu đương vụng trộm bị phát hiện mới phải buộc gả qua..... Mặt mũi Liên gia thật sự bị Liên Khả Hân ném bỏ đi không còn gì.
Trầm Thiến thổn thức, "Nàng tuy không tốt, nhìn cũng có ngạo cốt, không ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế."
"Hừ hừ, chờ xem đi, cái nhà này thế nào cũng bị Liên Khả Hân náo động ngập trời thôi." Trong lòng nàng là rõ ràng ghi nhớ việc Liên Khả Hân đối hoàng biểu ca của nàng nhớ mãi không quên, năm nào đó còn liên tục viết thư sai người gửi cho Thái tử, mà nàng đều cho trả về hết. Có một lần, nàng trùng hợp lấy được một phong, cầm lên vừa nhìn, bên trong câu thơ tự tự ám muội, cú cú tình nồng, nơi nơi hiển lộ thánh mẫu bạch liên hoa vị khiến nàng buồn nôn muốn chết! Quả là không biết xấu hổ! Một đại gia tộc như thế làm sao lại giáo dưỡng ra một đích nữ như vậy? Hơn nữa, rõ chỉ là đóa tiểu bạch hoa, tội gì muốn làm bộ bạch liên hoa!?
Tiêu Quân Nhã cũng than thở, "Người các hữu mệnh đi." (Mỗi người một số.)
Rồi ba người lại cười nói nói cười.
Chương 9.
Đêm tân hôn. Khi buổi lễ kết thúc. Tiêu Quân Nhã được dẫn tới hỉ phòng. Còn Tô Hành thì ở ngoài tiếp tân khách. Nhóm Trầm Thiến chạy vào nói chuyện cùng Tiêu Quân Nhã cho đến khi Tô Hành với một đám con trai đi tới hỉ phòng mới đứng dậy đi.
Người nháo động phòng vui mừng mà vào, cùng không nháo Tô Hành hôn nàng.... Tiêu Quân Nhã đỏ mặt, cũng không kiểu cách, thoải mái để Tô Hành hôn mặt mình. Ngay sau đó là âm thanh ầm ĩ của người nháo động phòng vang lên. Vẫn là Giản Vân Hạc lên tiếng: "Được rồi được rồi, chúng ta ra ngoài tiếp tục uống rượu, đừng làm lỡ nhân gia chuyện tốt." Vừa nói còn không quên hướng Tô Hành, Tiêu Quân Nhã nháy mắt.
Đêm tân hôn của Thái tử ai dám đại náo?..... Mọi người nghe xong lời này dù trong lòng chưa hết hứng nhưng rốt cuộc vẫn là đi ra. Cuối cùng, Tiêu Thanh Giác đóng cửa lại còn không quên hướng bên trong nói: "Thái tử, chớ khi dễ em gái ta, bằng không ta với ngài cấp a!" Sau khi nói xong lời này, Tiêu Thanh Giác bị đám người xách cổ lôi đi, lưu lại một chuỗi tiếng cười.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Hành và Tiêu Quân Nhã. Nến đỏ hỉ trướng, người đẹp hơn hoa. Tô Hành dịu dàng nhìn nàng. Nhận thấy được tầm mắt của hắn, nàng hơi nghiêng đầu mà nhìn lại hắn, mà mắt như bị nóng bỏng lại vội vả rũ đầu xuống, làm châu ngọc liêm trên mũ phượng nhẹ nhàng chạm vào nhau và phát sinh thanh âm của gió mát. Trắc nhan kiều mị, mâu quang nhu hòa, thật là động nhân... cùng sóng mắt lưu chuyển đầy sự e thẹn. Tô Hành nhích lại gần nàng, đưa tay ôm lấy cằm nàng, cúi đầu ở môi nàng hạ xuống một nụ hôn. Vì hắn uống rượu mà có mang theo mùi rượu thoang thoảng – ngược lại cũng là dễ ngửi. Hắn dịu dàng nhìn gò má đỏ lựng của nàng mà cười khẽ.
Kế tiếp là chuyện mẹ đã dạy... vì vậy, nàng run run đưa tay bắt được vạt áo hắn, sau đó cúi đầu, chật vật nuốt nước miếng, rồi lại giơ tay lên muốn tháo hắn đai lưng.
Tô Hành ôm nàng, tiện tay tháo mũ phượng, mắt cực dịu dàng, hắn cúi đầu hôn vào mi tâm nàng, vui vẻ nói: "Ta cười nàng không kịp đợi, khẩn cấp cho vi phu khoan y giải đái." (cởi áo tháo đai lưng)
Mặt nóng lên, Tiêu Quân Nhã chui vào lòng hắn, mắc cỡ nói không nên lời.
Tô Hành không trêu nàng nữa, giơ tay lên buông mành và ôm nàng lăn lên giường. Tiêu Quân Nhã cả kinh không nhẹ, chợt nghe hắn cười xấu xa nói:
Tròng mắt thanh đen dẫn theo vi huân tửu ý chứa đầy sự dịu dàng mà chăm chú nhìn vào nàng, nhìn vào mâu sắc liễm diễm ẩn tình của nàng, nhất thiết tẫn tại bất ngôn trung. Chuyện kế tiếp thì thuận lý thành chương. Nhất thời, phù dung trướng noãn, □ kiều diễm.
Sự thật là nàng sợ, ngay từ đầu đã sợ, bởi vì Kỷ Thi Vân mấy người không ít truyền bá sự tình đêm tân hôn và phải để cho đến khi hai người lăn lên giường thì nàng mới hiểu được. Vậy mà, cũng chỉ đau có một chút, còn lại thì không sao......
Nàng an ổn ngủ một giấc đến hừng đông, sau là đi lạy cha mẹ chồng.
Khi Kỷ Thi Vân ở trong cung nhìn thấy thần thanh khí sảng Tiêu Quân Nhã thì sửng sốt, rồi tiếp cận tới hỏi nàng chuyện ngày hôm qua. Tiêu Quân Nhã đỏ mặt và cúi đầu lầm bầm. Thanh âm tuy nhỏ nhưng có thể nghe được. Nhưng nhưng như vậy là không khoa học a!! Biểu ca nàng không chạm qua nữ nhân mà đêm tân hôn vậy nhưng hầu hạ tân nương thiếu nữ xinh đẹp thư thư phục phục. . . Nghĩ tới đêm tân hôn của mình và Tần Minh Tu, Kỷ Thi Vân lại phiền muộn lại rối rắm.... Rối rắm đủ thì đi tìm Trầm Thiến; Trầm Thiến vừa nghe hỏi, ngược lại cũng không nhăn nhó mà theo sự thật cho biết, cũng giống như nàng, Trầm Thiến trong đêm tân hôn cũng đồng dạng vô cùng thê thảm!!! Tiểu phu thê không có kinh nghiệm, chỉ nghe nhiều lý thuyết chớ chưa từng dùng, đến khi thực chiến đều là từng bước một tự nghiên cứu. Kỷ Thi Vân có thể bảo đảm Tô Hành tuyệt đối không hề chạm qua nữ nhân, cho nên nói, Tô Hành là thiên phú dị năng chăng? Vì vậy, liên tiếp vài ngày, ánh mắt Kỷ Thi Vân nhìn biểu ca nàng đều dắt đầy sự tìm tòi nghiên cứu làm Tô Hành không giải thích được.
Chương 7.
Minh Đức năm thứ hai mươi tám. Đầu hè. Tô Hành và Tiêu Quân Nhã có con gái đầu lòng, gọi là Tô Trường Ninh.
Kỷ Thi Vân nhìn béo mập khả ái tiểu đoàn tử mà nghĩ có nên tiên hạ thủ vi cường đặt cọc định thân cho con trai mình không, ai biết lát nữa khi nói với Tần Minh Tu thì hắn vỗ tay một cái, nói: "Ta nhớ ra rồi! Mấy ngày hôm trước lúc uống rượu, ta nói Vân Hạc khuê nữ không tệ, hay là định thân đi, hắn cũng đồng ý."
Kỷ Thi Vân: . . . Ta tinh minh một người thế nào lại gả cho một nhị hàng! (có nghĩa là cổ nói cổ là khôn khéo thông minh lanh lợi như vậy tại sao lại gả cho một hàng hóa loại 2)
Một năm nay xảy ra không ít chuyện. Đầu tiên là đích nữ Tô Hành sinh ra. Tiếp đó là Tuyên vương cưới nghĩa nữ Định quốc công Bạch Huỳnh. Sau là Hoàng đế trọng bệnh, chống chọi được qua mùa đông và đi ở mùa xuân năm sau – khi hoa nở.
Tân đế đăng cơ, lập Thái tử phi Tiêu thị là Hậu, tước phong Hoàng trưởng tôn Công chúa Tô Trường Ninh làm Chiêu Nhân công chúa.
Hậu cung to lớn chỉ có một Thái tử phi; Thái hậu biểu thị mặc kệ nhưng triều thần không đồng ý, và bắt đầu nghĩ cách khuyên giải Hoàng đế nạp mấy mỹ nhân vì hoàng gia khai chi tán diệp. Thậm chí nhiều người còn muốn nhét con mình vào. Tuy Hoàng đế còn đang chịu tang nhưng vẫn có thể thu một hai mỹ nhân vào; ba năm sau khi tú nữ vào cung thì con mình đã vững vàng trong cung rồi biết không chừng. Và khi đó, Tô Hành cười mỉm nói: "Hoàng hậu nay đã có hơn bốn tháng." Nói cách khác, toàn bộ các ngươi tìm cách đều là nằm mơ!..... Tới đây thì còn có ai mà nghe không hiểu nữa? Vì vậy, chỉ có thể ngậm miệng.
Năm Đoan Hòa, mùa đông, Hoàng hậu sinh long phượng thai, Đế đại hỉ, phân biệt đặt tên là Tô Dịch, Tô Trường Nhạc.
Ngoài trời tuyết nhẹ rơi, Tô Hành đi vào, mang hồ cừu giao cho Tôn Đắc Trung, cũng không đi vào ngay mà là đứng ở bên lò sưởi.... Lúc tới không kinh động ai, tiếng mở cửa lại nhỏ, Tiêu Quân Nhã bên trong không phát hiện. Cho đến khi nhìn thấy người tiến vào, ánh mắt nàng trong nháy mắt hiện lên hoảng hốt... dù chỉ trong nháy mắt nhưng cũng bị Tô Hành bắt được. Hắn tươi cười đi đến nôi nhìn cặp song sinh, sau mới đi bên giường; Tiêu Quân Nhã nhìn hắn tràn đầy nụ cười hình dạng, cảnh mộng lúc nãy đã lắng xuống lại một lần nữa nổi dậy. Nàng không chút suy nghĩ mà dựa vào lòng hắn:
"Hành ca ca, ta mơ một giấc mơ, mơ thấy huynh không cần ta nữa, còn mơ thấy huynh tịch biên gia sản và chém cả Tiêu thị. . . . Cuối cùng không biết thế nào, ta lại mơ thấy ta đốt Phượng Tê Cung. . ...." Tất cả trong mộng quá mức chân thực, cảm giác bi ai đó như lũ tràn bờ đê mà nhấn chìm tất cả.
Trái tim Tô Hành căng cứng, sự bi ai của dĩ vãng đã đi xa trong sát na lắp đầy nội tâm hắn, gần như làm hắn quáng mắt đi... hắn ôm nàng tràn đầy cõi lòng, dịu dàng nói:
"Chỉ là mơ mà thôi." Hắn nâng mặt nàng lên. "Nàng xem. Ta ở đây; nàng cũng ở đây; chúng ta đều ở đây. Cho nên những thứ kia. . . để nó qua đi thôi."
Tiêu Quân Nhã mắt đỏ hồng, vùi ở trong ngực hắn mà gật đầu. Luồng bi thống nơi tim cũng từ từ tan đi. Không sai, hôm nay mới là thật, không cần thiết vì một giấc mộng mà khiến mình xuân thương thu buồn.
Tô Hành tâm tình cũng theo buông lỏng. Này đi qua vĩnh viễn sẽ không trở lại, bây giờ mới là thật. Hắn ôm lấy nàng, chậm rãi câu môi cười, và ôm nàng đầy cõi lòng.
Hắn giang sơn chỉ có một mình nàng.
Vĩ thanh.
Hậu cung như trước chỉ có một Tiêu Quân Nhã, chỉ có điều hình dạng hôm nay lại như nhà trẻ hoàng gia - bởi sợ Tiêu Quân Nhã buồn chán mà Tô Hành cấp phép đặc biệt cho nhóm Trầm Thiến vào cung. Đều làm mẹ nên nội dung cũng là không rời hài tử. Và nơi đâu có trẻ em, nơi đó náo nhiệt. Thái hậu cũng thường gọi vài đứa đến chơi, có con có cháu hầu dưới gối cũng để cho bà chậm rãi vui vẻ lên kể từ Tiên đế qua đời.
Tiêu Quân Nhã và nhóm Kỷ Thi Vân đang ở trong đình nói chuyện, vừa nhìn mấy đứa chơi đùa ở ngoài mà nét mặt đều là nhất phái nhu hòa tiếu ý.
Tô Hành, Giản Vân Hạc, Tần Minh Tu, Tô Lang từ đằng xa đi tới, nhìn tình cảnh trước mắt thì tắm mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều là lòng hiểu không hết.
Đều là quen biết từ khi còn bé, không cần hành lễ như quy củ, Tô Hành vốn cũng không phải giữ lễ tiết, nhìn Bạch Huỳnh muốn đứng dậy thì phất tay, "Miễn miễn."
"Mấy ngày nữa Thanh Giác sẽ trở lại, và còn dẫn theo nữ nhân trở về, nàng xem, ta trước đây nói với nàng không sai đi." Tô Hành cười nói.
"Nhắc đến ta lại nhớ hắn nói, cô nương đó là phó tướng của hắn, tên là Đào Oánh, nữ giả nam trang vào quân doanh. Chậc chậc, ta đã nói rồi, nữ nhân bình thường hắn chướng mắt, phải là nữ kiệt như thế mới xứng với Thanh Giác." Tần Minh Tu nói tiếp.
Trong đình có thêm mấy nam nhân, thanh âm nói chuyện cũng lớn hơn, và đề tài chuyển sang vị này nữ kiệt và Tiêu Thanh Giác.... Không biết lúc nào có mưa, mấy đứa trẻ chơi ở ngoài chơi được nha hoàn ôm vào trong đình. Trường Ninh cầm cành hoa đào, bước chạy đến phụ hoàng mẫu hậu, dễ thương hỏi:
"Lúc đó là phụ hoàng đuổi mẫu hậu trước... hay mẫu hậu đuổi phụ hoàng trước hỏ?"
Lời này vừa rơi xuống, mấy người trong đình đều cười ra tiếng, hai đương sự mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"A Du ca ca nói, lúc đó là biểu cô đuổi biểu cô phụ nga." Trường Ninh thấy cha mẹ không đáp lời, lại bổ sung.
"Pfffff" Tần Minh Tu phụt trà, sau nhìn về phía hùng hài tử nhà mình. Kỷ Thi Vân kéo A Du đến bên người, cười lạnh nhìn Tần Minh Tu. Có nghĩa là ý bảo hắn hãy chờ đó.... Bầu không khí trong đình rất vi diệu, chờ Đế - Hậu hai người mở miệng, nhưng hai người đều không nói lời nào. Tô Hành chỉ nói: "Ừ, cái này. . . trở về phụ hoàng nói với con nha."
Trường Ninh không thuận theo, quyệt miệng không chịu muốn nghe bây giờ. Mấy đại nhân cũng là nhiều hứng thú mà đùa nhau. Tiêu Quân Nhã cảm thấy cạn lời, đến lúc muốn mở miệng thì có nội giam – xuyên qua làn mưa nhỏ và gió mát – chạy vội tới:
"Bệ hạ, nương nương, Lăng Vân tướng quân đã trở về."
Không phải vài ngày nữa mới về sao? Không ngờ đã đến; quả là chuyện tốt; kích động nhìn xem nội giam.
Nội giam hít sâu một hơi, trước khi Hoàng đế mở miệng còn nói thêm: "Bệ hạ nương nương nhanh cứu Tướng quân đi ạ; Tướng quân mang về cô nương kia có thai hơn ba tháng, Quốc công gia biết được tức giận không nhẹ, đang dùng gia pháp với Tướng quân!"
Đế - Hậu:
Tô Hành không chút suy nghĩ mà quyết định đi cứu cậu cả trước. Mang Trường Ninh giao cho Thanh Trúc, Tô Hành dắt tay Tiêu Quân Nhã và nghĩ cách cứu viện cậu cả.
Cơn mưa nhỏ đúng lúc ngừng, mấy người trong đình sao có thể bỏ qua trò hay, đều đem con giao cho nha hoàn và cùng đi theo.
. . . Đám này hùng cha mẹ!
Xuân vũ tương đình, liễu ti chính trường, đào hoa chính diễm, chính thị thời gian tốt nhất trong năm.