Minh Cẩm mang thai đã làm xáo trộn những dự định của Lục lão nương.
Bà không phải là người khắc nghiệt, chỉ muốn mài giũa Minh Cẩm để cuộc sống tương lai của đôi vợ chồng son êm đẹp hơn.
Chờ sau khi huấn luyện xong, bà sẽ đối xử với Minh Cẩm tốt hơn, cũng để Minh Cẩm biết tình cảm của bà, vừa đánh vừa vuốt chính là biện pháp bà dự định dùng để mài giũa Minh Cẩm. Nhưng hiện giờ Minh Cẩm mang thai khiến tất cả kế hoạch của bà đều bị ngâm nước, cho dù bà bắt đầu đối xử tốt với Minh Cẩm thì cũng sẽ khiến người ta cho rằng bà làm vậy là vì đứa con trong bụng.
Chính sách dụ dỗ ban đầu không thể sử dụng được, Lục lão nương một mình trốn trong phòng buồn tủi hồi lâu. Kế hoạch của đôi vợ chồng son cũng bị xáo trộn.
Lục lão cha và Lục lão nương kiên trì yêu cầu Minh Cẩm sinh sản trong nhà, Lục Trạm cũng cảm thấy lúc này ngôi nhà ở Đông Viên chưa xây xong, Minh Cẩm đến đó cũng không thể nghỉ ngơi thật dễ chịu, thêm nữa hơi thở giết chóc trên người của dân cư Đông Viên quá nặng, vì thế đồng ý tiếp tục ở lại. Vừa vặn khoảng thời gian này cũng đủ để bọn họ xây nhà, Minh Cẩm hứng thú bừng bừng tham gia thiết kế phòng ốc.
Bởi vì khu đất đủ lớn nên trước sau nhà đều có mảnh vườn, Minh Cẩm cũng thích vườn tược giống của Lục gia, dự tính tạo ra một cánh đồng thu nhỏ của riêng mình ngay trong hậu viện.
Hiện tại Lục Trạm gần như nghe lời Minh Cẩm trong tất cả mọi vấn đề, tuy yêu cầu của Minh Cẩm nhiều hơn so với tưởng tượng của hắn.
Vốn dĩ Lục Trạm cảm thấy nhà mình chỉ cần một ngôi viện nhỏ, sau khi vào ở thì từ từ khuếch trương, ai ngờ lăn lộn một hồi mới thấy mình cần bỏ ra rất nhiều thời gian để xây dựng ngôi nhà của hai người họ.
Những việc nung gạch xẻ gỗ thì Đông Viên cũng có người làm được, mỗi ngày Lục Trạm đều bớt thời giờ đi Đông Viên hỗ trợ, nghe nói tiến độ rất nhanh, sẽ hoàn thành trước ngày Tết Nguyên Đán. Diệp Tử có vẻ thật cao hứng khi nghe Nhị ca tiếp tục ở lại, Minh Cẩm cảm giác em chồng hình như không thích Đại tẩu, bình thường không nói chuyện với chị dâu cả, không biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì. Mãi đến khi nàng ngẫu nhiên nghe lén Đại tẩu nói chuyện với Lục lão nương, thế mới biết Đại tẩu vẫn luôn tận sức thúc đẩy Diệp Tử nhanh chóng gả ra ngoài, đã nhắc đến vài lần nhưng đều bị Diệp Tử dùng đủ loại lý do để từ chối, còn cãi nhau với Đại tẩu một trận nên mới coi như tạm yên. Lục Đại tẩu vô cùng nhạy cảm với vụ Minh Cẩm mang thai, tuy cô ta đã có con nhưng đến bây giờ vẫn chưa sinh được bé trai, trong lòng vẫn luôn khúc mắc.
Cô ta nghe nói Minh Cẩm đã hoài thai càng thêm sợ hãi Minh Cẩm sẽ sinh con trai trước, dạo này cứ nhìn chằm chằm vào bụng Minh Cẩm giống như có thể nhìn ra trong bụng nàng rốt cuộc là nam hay nữ. Tiểu Nguyên vốn trầm tĩnh thẹn thùng lại sinh ra cảm giác khủng hoảng chưa từng có, suốt ngày trốn ở trong phòng không ra.
Minh Cẩm không biết làm cách nào, đành phải nhờ Lục Trạm kêu nó ra cùng ngồi nói chuyện với mình. Lúc ban đầu Tiểu Nguyên còn rất đề phòng, cũng may Diệp Tử đã bị Minh Cẩm dùng nước đường đỏ thu mua.
Dưới sự nỗ lực của hai người thì thằng bé thực mau cảm thấy Minh Cẩm dường như không tệ, luôn cười dịu dàng, cho dù hắn phạm lỗi cũng không tức giận.
Cuối cùng Tiểu Nguyên có thể hơi buông lỏng cảnh giác, thỉnh thoảng nở một nụ cười rụt rè với Minh Cẩm. Lục Trạm đã ở nhà nên tự nhiên được coi là lực lượng lao động cường tráng trong gia đình, theo cánh đàn ông ra đồng làm ruộng đến tối mới về.
Lục lão nương không cho Minh Cẩm làm bất cứ chuyện gì, chỉ kêu bọn nhỏ nói chuyện cùng nàng. Minh Cẩm vốn cho rằng mình phải tốn chút công mới có thể khuyên Lục Trạm đồng ý để mình tự do đi lại, nhưng không bao lâu lại phát hiện Lục Trạm khôi phục như bình thường.
Tuy vẫn không cho nàng làm việc nặng, nhưng không ngăn cản nàng muốn may vá hay quét tước nhà cửa. “Tiểu Nguyên có phải tồn tâm sự gì hay không?” Minh Cẩm nhìn thằng nhóc vẫn luôn xuất thần bên cạnh mình, nhịn không được hỏi. “Không, không có.” Thanh âm thằng nhóc nhẹ như bông, hoảng loạn nhìn thoáng qua Minh Cẩm rồi lại cúi đầu.
“Diệp Tử biết không?” Minh Cẩm hỏi Diệp Tử ngồi bên cạnh đồ mẫu thêu hoa.
Mấy ngày nay cô nàng theo Minh Cẩm học thêu thùa, trước khi chơi chán thì cô nàng vẫn rất kiên nhẫn. “Thằng nhóc nhiều tâm sự lắm, muội đâu biết chỗ nào mà mò.” Diệp Tử lắc đầu. “Ta may cho con bộ đồ mới nhé?” Minh Cẩm nhìn Tiểu Nguyên đề nghị. “Không cần đâu ạ.” Tiểu Nguyên ngoan ngoãn lắc đầu, “Làm cho tiểu đệ đệ là được.” “Ai nói nhất định là tiểu đệ đệ?” Minh Cẩm hơi buồn cười nhìn Tiểu Nguyên, “Không chừng là tiểu muội muội đấy!” Minh Cẩm thở dài, thời buổi này còn chưa biết đến chứng u buồn khi mang thai, càng không biết đến cái gì gọi là áp lực quá lớn, người ở đây quả thực không kiêng nể cứ trực tiếp định ra đứa bé trong bụng nàng là con trai, nếu thật sự chui ra một bé gái thì sao? “Đừng lo lắng,” Tiểu Nguyên như nhìn thấu nỗi sầu của Minh Cẩm, vẻ mặt ông cụ non trấn an, “Bà nội nói, đứa bé có thể chịu đựng được lăn lộn kiểu vậy nhất định là con trai.” Minh Cẩm phì cười ra tiếng, giơ tay nhéo nhéo gò má non mềm của hắn: “Đó là nhờ sức khỏe của ta rất tốt đấy thôi.” Tiểu Nguyên đỏ mặt né tránh, dường như không hài lòng Minh Cẩm coi một nam tử hán như hắn thành đứa bé con. “Vừa rồi con nghĩ gì thế?” Minh Cẩm không bị lái sang chuyện khác, dịu dàng hỏi Tiểu Nguyên. Không thể không công nhận, khi Minh Cẩm làm bộ làm tịch thì toát ra vẻ đáng tin cậy tràn đầy.
Tiểu Nguyên nhìn nàng trong chốc lát, rốt cuộc cúi đầu ngập ngừng nói: “Con muốn đi...!đến trường ...!học hành.” “Muốn đi học?” Minh Cẩm sửng sốt một chút rồi bật cười, nói với Tiểu Nguyên, “Đây là chuyện tốt mà, tại sao không nói sớm, buổi tối ta sẽ bàn với cha con chuyện này.” “Chỉ là,” Tiểu Nguyên bất an liếc Minh Cẩm một cái, lại cuống quít cụp mắt xuống, “Đi học thì sẽ không có thời gian làm việc, hơn nữa trường học rất đắt.”
“Chỗ của chúng ta có trường học sao?” Minh Cẩm tò mò nhìn Diệp Tử. “Giữa sườn núi có một ngôi trường.” Diệp Tử gật đầu, ánh mắt không tán thành, “Đấy là để những nhà có điều kiện tới chơi, không liên quan đến chúng ta.” Tiểu Nguyên càng thu mình vào trong bóng tối. “Nguyện ý đi học là chuyện tốt,” Minh Cẩm lắc đầu, giơ tay lôi Tiểu Nguyên ra để hắn ngồi bên cạnh mình, “Buổi tối ta sẽ thảo luận với cha con, nếu có thể, mấy ngày nữa sẽ đưa con đi học.” Vào thăm nhà bà còm ở wattpad nhé! Đêm đó Minh Cẩm nhắc với Lục Trạm việc này, Lục Trạm nhíu mày. “Sao hắn lại muốn đi học?” Lục Trạm cảm thấy không thể hiểu được, toàn thôn chẳng có một thư sinh nào, rốt cuộc thằng nhóc này suy nghĩ cái gì? “Mặc kệ thằng bé vì sao muốn như vậy,” Minh Cẩm cười nói, “Nếu đứa trẻ thích đi học thì nên khuyến khích mới được.” “Được,” Lục Trạm gật đầu, “Ngày mai ta sẽ đi hỏi xem sao.” Đâu ngờ trường học kia không phải ai cũng thu, vào cửa phải vượt qua một kỳ khảo hạch.
Lục Trạm đương nhiên thất bại mà về, nhưng vẫn tận chức trách đem về mấy bộ sách luyện thi. “Nếu muốn vào trường, trước tiên phải học xong những quyển này.” Lục Trạm buông xuống sách vở trong tay, kể cho Minh Cẩm. Minh Cẩm nhìn quyển Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn, suy nghĩ trong chốc lát rồi nghiêm túc nói với Tiểu Nguyên: “Nếu con không sợ trình độ của ta làm hại con, vậy thì hãy để ta dạy con mấy quyển này.”.