Minh Cẩm định chờ về đến nhà sẽ nhờ Lục Trạm đi học viện tìm Giang Du, thuận tiện có thể nhìn xem Tiểu Nguyên sống ở trường thế nào.
Ai ngờ bọn họ vừa bước qua cổng đã thấy Giang Du và Minh Lan ngồi nhìn nhau không nói gì, thật ra còn có Tiểu Nguyên ngồi bên cạnh tiếp đãi, vẻ mặt kỳ quái. Minh Cẩm và Lục Trạm đưa mắt nhìn nhau, Lục Trạm ghé tai Minh Cẩm thì thầm: “Nàng kêu Minh Lan vào buồng thăm dò giọng điệu muội ấy xem sao? Ta giữ Giang Du lại một đêm, ngày mai hẵng nói.” Minh Cẩm nhìn bả vai dày rộng của Lục Trạm, yên lòng, hơi mỉm cười gật đầu. Người trong nhà hiển nhiên phát hiện bọn họ đã về, đều đứng lên chào. “Tỷ đã về rồi.” Minh Lan cười cười với Minh Cẩm rồi chậm rãi vào buồng trong, giống như không hề để tâm tới Giang Du. Giang Du nhìn theo bóng dáng Minh Lan cho đến khi biến mất mới quay đầu, dường như cảm thấy khó hiểu khi bị đối xử lạnh nhạt, cúi đầu không biết suy nghĩ điều gì. Minh Cẩm ngẫm nghĩ về thái độ của hai người họ, nháy mắt với Lục Trạm rồi đi theo Minh Lan vào buồng.
Hãy ghé thăm bà còm ở wattpad nhé! Minh Cẩm vừa bước vào lập tức bị thu hút bởi Tiểu Phi nằm trên giường cười khanh khách, nàng vội tiến đến bế lên Tiểu Phi ôm vào lòng. Tiểu Phi ngửi được mùi sữa mẹ vội vàng dụi đầu vào ngực Minh Cẩm, đôi tay nhỏ học bộ dáng Lục Trạm xé rách áo nàng, nhưng dĩ nhiên không có sức lực như Lục Trạm, bàn tay mũm mĩm không nắm được cái gì, gấp đến độ đôi mắt to bắt đầu ngập nước.
Thấy nhóc sắp sửa òa khóc, Minh Cẩm vội vàng giơ tay cởi áo giúp bé, hôn vài cái lên hai má bầu bĩnh rồi lại ôm bé vào ngực. Lục Phi tìm được tư thế thoải mái, lúc này mới thỏa mãn bắt đầu m*t chùn chụt. Những lo lắng mấy ngày qua tức khắc tiêu tan khi nhìn Tiểu Phi, Minh Cẩm mỉm cười nói với Minh Lan: “Ông tướng con này chưa cho muội thêm phiền toái chứ?” “Cục cưng rất ngoan,” Minh Lan cũng tò mò ghé sát vào xem Tiểu Phi bú sữa, “Cũng may trước đó tỷ tỷ để lại sữa mẹ, nhóc này miệng quá khôn, nước cơm nước cháo gì đó đều không thèm nếm một miếng.
Muội thật sự không còn cách nào, cuối cùng phải trộn sữa mẹ vào sữa đậu nành lừa nhóc qua đi.” “Hèn chi đói đến mức như vậy,” Minh Cẩm đau lòng muốn chết, giơ tay xoa bóp tay nhỏ chân nhỏ của Lục Phi.
Không biết là vì ảo giác hay thật sự, nàng cảm thấy nhóc con hình như hơi gầy đi, “Trước khi nhóc một tuổi, ta sẽ không bao giờ rời nhóc qua đêm nữa.” Tiểu Phi vô tư vô lự, hoàn toàn không biết chỉ tốn một bữa ăn mà mẫu thân nhà mình đã đau lòng quá đỗi, hứa nguyện phải mang bé theo bên người mọi nơi mọi lúc.
Tiểu Phi bú no, được Minh Cẩm bế đứng vỗ cho ợ hơi, sau đó cười hớn hở nằm trong lòng Minh Cẩm làm nũng.
Nhóc con rất ngoan, không thích khóc, lại rất bám mẹ, một ngày không gặp là nắm chặt Minh Cẩm không buông. “Có con thật tốt.” Minh Lan mê mẩn nhìn Minh Cẩm chơi với Tiểu Phi. Minh Cẩm cười ý nhị liếc Minh Lan một cái: “Chờ muội lấy chồng thì dĩ nhiên sẽ có con.” “Nếu vậy,” Minh Lan trầm ngâm, “Lấy chồng cũng đâu phải không tốt.” “Chỉ vì sinh một đứa bé thôi à,” Minh Cẩm cười nhạo, “Ta thích đứa nhỏ này không chỉ vì bé là cục cưng của ta, mà còn bởi vì bé là con của tỷ phu muội.
Mỗi lần ngắm gương mặt bé là ta thấy được bóng dáng của chàng khiến ta hạnh phúc.
Nếu muội vội vàng lấy chồng chỉ để sinh em bé, vậy mỗi lần nhìn con của muội có bộ dáng giống kẻ kia, muội có thể hạnh phúc giống ta hiện tại hay không?” “Tỷ nói đến đâu rồi vậy!” Minh Lan đỏ mặt cuống quít nói sang chuyện khác, “Trong nhà đều ổn cả chứ? Hiện tại mẹ thế nào?” “Mẹ tốt lắm.” Minh Cẩm thấy em gái phản ứng như vậy nên tạm thời không đề cập tới vụ Giang Du, nói tiếp chuyện Tề thị, “Mẹ đã phục hồi tinh thần rồi, dự định lại gánh vác gia sự, có khả năng sẽ nạp thiếp cho lão gia.” “Hả?” Minh Lan vô cùng ngạc nhiên, trợn mắt thật to nhìn Minh Cẩm, “Sao mẹ có thể đồng ý chuyện này?” “Không đồng ý thì có thể làm thế nào?” Minh Cẩm cười nhàn nhạt, vỗ vỗ tay Minh Lan, “Trên đời này, trong phòng lão gia nhà quan chỉ có một chính thê quả thật là thiểu số.
Cho dù thực sự có trường hợp này, vị phu nhân đó nhất định phải cõng bêu danh phụ nữ đố kỵ.
Vì một người đàn ông không còn để tâm đ ến mình, đâu cần thiết phải lãnh ô danh như vậy.
Nếu trong lòng lão gia nguyện ý, dù mẹ có đập bàn đập ghế cũng đâu thể ngăn được ông ấy trộm tanh bên ngoài?” Trong mắt Minh Lan cũng ảm đạm, hồi lâu mới than: “Lời của tỷ tỷ muội đều hiểu, chỉ là từ nhỏ muội cứ cho rằng nhà chúng ta không giống vậy.” “Đứa nhỏ ngốc,” Minh Cẩm vuốt tóc Minh Lan, “Đâu thể nào tất cả những chuyện tốt nhất đều tập trung vào nhà chúng ta.
Nếu bao nhiêu người trong thiên hạ đều sống như thế, dựa vào đâu mà nhà chúng ta có thể sống khác với đại đa số?” “Nhưng làm sao mẹ có thể nuốt xuống nỗi uất ức này?” Minh Lan nhíu mày, “Trong lòng mẹ sẽ rất khổ.
.
.” “Sẽ không.” Minh Cẩm lắc đầu, nhớ tới ánh mắt kiên quyết của Tề thị, “Lúc này lão gia đã chặt đứt tất cả hy vọng của mẹ.
Một khi trong nhà nạp thiếp, tình cảm phu thê giữa hai người cũng đoạn tuyệt, chỉ còn lại nghĩa vụ.” “Nghiêm trọng vậy sao?” Minh Lan càng kinh ngạc, gần như thật bất an. "Muội còn chưa biết tâm tính của mẹ à?” Minh Cẩm nhìn em, “Lão gia có thể làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ mẹ còn có thể nhớ tình cũ? Mẹ đã không còn đường lui, tuy ta đã xuất giá nhưng vẫn còn hai đứa trong nhà, mẹ cũng không thể về lại Tề gia khiến hai đứa phải gánh chịu sự hổ thẹn.
Hiện tại mẹ chỉ có lựa chọn duy nhất chính là một lần nữa đứng vững gót chân trong nhà.” “Mẹ đều vì tụi muội.” Minh Lan nghẹn ngào, “Bằng không e là đã sớm trở về nhà cữu cữu.” “Muội đừng nghĩ như vậy,” Minh Cẩm an ủi, “Tề gia cũng không phải chỗ tốt gì, hiện giờ Tề gia phải dựa vào thế lực nhà chồng của Xuân Vũ để mở ra cục diện ở kinh thành; Xuân Vũ và Thu Vũ lại chẳng tốt tính, năm xưa mẹ đã từng giáo huấn hai đứa nó biết bao nhiêu lần; nếu mẹ nghèo túng trở về, không biết sẽ gặp phải đối đãi gì.
Một khi quay về như vậy thì tất cả đường lui của mẹ đều bị cắt đứt.
Hiện giờ không quay về, kiên trì ở lại Phó gia, trong lòng mẹ vẫn còn tồn tại nhà cữu cữu là một đường lui cuối cùng, không đến mức tuyệt vọng.”
“Một khi lấy chồng,” Minh Lan hơi thất thần, “là phải chịu cảnh thân bất do kỷ.
Mẹ là như thế, sau này muội cũng như thế.
Nếu muội là thân nam nhi thì tốt rồi.” “Con bé ngốc,” Minh Cẩm nhéo nhéo má em gái, “Nói mê sảng gì vậy? Năm xưa mẹ có thể giúp Phó gia đứng vững trong thôn, hiện giờ cũng có thể đoạt lại quyền hành trong kinh thành.
Cho dù bị thương tâm nhưng không có nghĩa sẽ đứng dậy không nổi.
Sau này muội cũng phải như vậy, phải sống thật tốt, tìm một người muội thích để kết hôn, nhưng không thể chỉ dựa vào y.
Nếu chính muội cũng từ bỏ bản thân, còn có tư cách gì trách cứ người khác từ bỏ muội? Tuy nói đàn ông là chỗ dựa cho phụ nữ, nhưng ngoại trừ đàn ông, chúng ta còn rất nhiều chuyện có thể làm.
Ví dụ như mẹ bây giờ, tuy rằng thất vọng với lão gia nhưng vẫn còn mấy đứa con, còn có quản lý cả một gia đình.
Chờ khi mẹ bận rộn lu bù, tương lai còn bồng cháu, đương nhiên sẽ không còn thời gian oán hận lão gia, trái tim sẽ an ổn.” “Tỷ,” Đôi mắt Minh Lan sáng lấp lánh, “Muội nghe tỷ.” “Chờ khi mẹ thật sự đứng dậy,” Minh Cẩm khẽ thở dài, “Sẽ có người phải hối hận.” Hiện giờ Phó lão cha đang được thế, dĩ nhiên sẽ không cảm thấy mất đi sự tin cậy toàn tâm của người vợ kết tóc có gì tổn thất, nhưng đám con cái đều chứng kiến sự việc diễn tiến, tương lai con cái trưởng thành, Minh Thụy làm chủ gia đình, Phó gia sẽ như thế nào thật rất khó nói.
Mời vào wattpad ủng hộ bà còm. “Chẳng lẽ không thể khuyên nhủ cha.
.
.” Minh Lan thì thầm.
Cô nàng là người ngoài cứng trong mềm điển hình, cho dù oán trách Phó lão cha nhưng vẫn hy vọng có đường vãn hồi, ngược lại tính cách Minh Cẩm càng giống Tề thị hơn. “Khuyên cái gì?” Minh Cẩm cười lạnh, “Khuyên lão gia không nạp thiếp? Hay là khuyên ông ấy đối xử với mẹ tốt hơn? Tình cảm phu thê suốt hai mươi năm, chẳng lẽ còn cần lời khuyên của người khác mới hiểu được đạo lý? Vậy sau này đi kè kè bên cạnh lão gia không chỉ có gã hầu sai vặt, mà còn phải có một người chuyên môn khuyên ông ấy không nên vong ân phụ nghĩa?” “Tỷ tỷ,” Minh Lan ngơ ngác nhìn gương mặt lãnh đạm của Minh Cẩm, giống như không tin nổi đây là chị mình, “Vì sao nãy giờ tỷ tỷ luôn kêu cha là.
.
.
Lão gia?” “Chuyện nhà họ Phó ta không nhúng tay vào được,” Minh Cẩm thở dài, “Nhưng tâm lý luôn không cam lòng vì mẹ.
Sự lựa chọn của mẹ chính là lựa chọn của ta, nếu trong tương lai tỷ phu muội cũng đối xử với ta như thế, vậy thì mẹ hiện tại chính là ta tương lai.
Ta sẽ không làm oán phụ, nhưng từ đây sẽ không thể nào có bất luận cảm tình gì với một người chồng như vậy, chỉ coi trượng phu như một chủ nhân thuê ta chưởng quầy.
Đến lúc đó, tất cả hy vọng và hạnh phúc của ta sẽ không hề liên quan tới trượng phu, nhưng ta còn có bé con, có mẹ, có muội và Minh Thụy, đương nhiên sẽ sống thật tốt.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến trường hợp Lục Trạm có lẽ sẽ giống như Phó lão cha, Minh Cẩm vẫn cảm thấy như có ngàn vạn mũi kim đâm vào tim. Minh Cẩm càng thêm xót xa cho Tề thị.
Nàng và Lục Trạm mới làm phu thê một năm, hơn nữa điều đó chỉ là giả thiết, thế mà trong lòng nàng đã khó chịu đến mức đó.
Tề thị và Phó lão cha cùng trải qua biết bao nhiêu năm hoạn nạn nâng đỡ, hèn chi Tề thị bệnh không dậy nổi. Muốn nhổ tận gốc những tình cảm "Minh tâm khắc cốt" luôn yêu cầu thời gian chữa thương.
Thời gian chữa thương của Tề thị e là sẽ đầy ngập phẫn nộ và không cam lòng.
Chờ khi miệng vết thương khép lại, tình cảm trong quá khứ sẽ mất hết mọi sự tốt đẹp, chỉ còn lại vết sẹo xấu xí. “Tỷ phu sẽ không như vậy,” Minh Lan lắc đầu, “Tỷ phu và cha khác nhau.
Từ trẻ cha đã hy vọng có thể mang tới vinh quang cho Phó gia, đây là nguyện vọng cả đời của cha, cho dù là mẹ cũng không thể ngăn cản.
Tỷ phu không có những niệm tưởng đó, cũng sẽ không vì vài thứ kia mà từ bỏ tỷ tỷ.” “Muội nói rất đúng.” Minh Cẩm hơi mỉm cười, giơ tay vuốt má Minh Lan, “Không ngờ Minh Lan nhà ta cũng có thể nhận xét chí lý như vậy!” Từ nhỏ Phó lão cha đã bị trưởng bối Phó gia nhồi sọ, nguyện vọng cả đời chính là vực dậy Phó gia, đưa Phó gia trở lại triều đình một lần nữa.
Trưởng bối Phó gia không bao giờ quên thể diện và vinh quang của dòng dõi thư hương một giây phút nào, mấy hậu nhân Phó gia đương nhiên cũng "mưa dầm thấm đất". “Nếu lão gia là người đọc sách thánh hiền, thế mà chỉ chợt ngóc đầu lên là lập tức vứt bỏ người vợ tào khang muốn nạp thiếp, mặc kệ là vì thể diện của người làm quan hay vì dục niệm bản thân, đây là sự vi phạm bản chất hiền lương thiện đức của nhà nho.
Vốn dĩ lão gia có thể làm ta thiệt tình bội phục chính vì ông ấy có thể sống vui đời thanh bần suốt bao nhiêu năm qua, hiện giờ ngay cả điều đó cũng bị vứt bỏ, dù làm quan lớn cũng đâu còn gì đáng khen? Nếu lão gia có thể biết hồi đầu khi lạc lối dĩ nhiên rất tốt, nhưng một khi di nương vào cửa, ta sẽ không bao giờ gọi ông ấy là cha.” Nàng nói bình đạm, vẻ mặt lại rất kiên định. “Tỷ,” Minh Lan thở hổn hển, nắm lấy bàn tay Minh Cẩm siết thật chặt, “Muội cũng sẽ giống tỷ.
Từ nhỏ muội kính trọng cha là một quân tử chân chính, nhưng nếu cha không nhớ tình cũ muốn nạp thiếp, muội cũng không kêu ông ấy là cha.” Minh Cẩm biết Minh Lan kích động trong lòng, vỗ nhẹ vào lưng em gái.
Phó lão cha mang cho bọn nhỏ quá nhiều hồi ức tốt đẹp, hiện giờ trong nhà rối tung thành như vậy, tuy không biết Minh Thụy nghĩ thế nào, nhưng hai đứa con gái đều cực kỳ thất vọng đối với ông ấy.
Minh Lan đã không còn là đứa bé gái hoàn toàn tin cậy phụ thân, hơn nữa đã sớm biết yêu, đối với đàn ông phụ tình dĩ nhiên càng khó có thể tiếp thu. Ghé qua thăm nhà bà còm ở wattpad nhé! Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, dường như cánh đàn ông đang nói chuyện cực kỳ vui vẻ, Giang Du phát ra tiếng cười trong trẻo. Minh Lan giật mình, có chút xuất thần. Minh Cẩm thấy thế thầm thở dài, nhỏ giọng thì thầm bên tai em: “Muội có muốn gả cho Giang Du?” Minh Lan rùng mình, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Muốn thì có ích lợi gì, chẳng lẽ bỏ trốn với huynh ấy?” “Vấn đề này chính muội hãy suy xét,” Minh Cẩm buông tay, nghiêm mặt nói: “Nếu như sự tình chưa gấp đến vậy thì ta cũng không đề cập đến chuyện này.
Ưu điểm của Giang Du rất nhiều, nhưng khuyết điểm cũng không ít.
Ta không rõ muội đã biết hay chưa, trước nay bên cạnh hắn không thiếu bóng dáng hồng nhan tri kỷ.” Thân hình Minh Lan cứng đờ, hồi lâu mới nghiêm nghị đáp: “Muội biết.” “Biết rồi mà muội vẫn dành tình cảm cho hắn?” Minh Cẩm nhíu mày. “Huynh ấy đã sớm nói với muội,” Minh Lan thì thầm, “Những chuyện này huynh ấy chưa bao giờ gạt muội, còn nói hổ thẹn muốn xin lỗi muội.
Muội cảm thấy, huynh ấy và cha khác nhau.” “Cho dù khác nhau,” Minh Cẩm kiên nhẫn chỉ ra, “Hắn thích nhiều người cùng một lúc như vậy, tất nhiên sẽ không phụ lòng những cô nương kia.
Đến lúc đó muội định tự xử thế nào?” “Tỷ tỷ,” Minh Lan ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Minh Cẩm, “Muội cũng đã nghĩ kỹ, nếu phải gả vào nhà quan lại, đương nhiên không có khả năng cản trở đàn ông nạp thiếp, cho dù không có những cô nương đó thì vẫn có người khác.
Muội không tiếp thu vụ cha nạp thiếp là vì chúng ta mới dọn ra khỏi thôn, thậm chí còn chưa đứng vững gót chân ở kinh thành, huống chi mẹ còn bị bệnh, thế mà ông ấy trắng trợn ngang nhiên nghĩ đến nạp thiếp, khiến chúng ta đều bị thương tâm.
Nhưng nếu đợi qua một đoạn thời gian, cha vẫn săn sóc rồi nhẹ nhàng khuyên bảo mẹ, có lẽ mẹ sẽ không thương tâm khổ sở như vậy.” Điểm này chắc hẳn là sự khác biệt rất lớn giữa dân cổ đại và người xuyên không? Minh Cẩm có chút bất đắc dĩ.
Sống trong xã hội như vậy, họ đương nhiên phải tuân thủ, tuy rằng trong lòng vẫn sẽ ghen tuông, nhưng hiếm có phụ nữ nào dám can đảm chống đối toàn bộ xã hội, cõng trên lưng ô danh "Người đàn bà đanh đá". “Thân là nữ tử, vốn dĩ chuyện có thể làm đã không là bao,” Minh Lan hơi mỉm cười, “Nếu có một người thiệt tình đối đãi, tôn trọng muội thương yêu muội, vậy là quá đủ rồi.
Ngay cả khi muội kết hôn với người tổ mẫu lựa chọn, cũng phải sớm có vài nha hoàn thông phòng, chẳng lẽ muội còn có thể ra tay với bọn họ?” Minh Cẩm nhìn Minh Lan, hồi lâu mới nói: “Nếu muội thật muốn gả cho hắn, ta giúp muội thu xếp.” “Muội tuyệt đối không lén lút kết hôn,” Minh Lan lắc đầu, “Mẹ ở trong nhà đã gặp khó khăn đủ rồi, nếu muội lại gây ra chuyện như vậy e rằng sẽ liên lụy mẹ càng nhiều.
Hiện tại muội đã biết tổ mẫu và cha suy nghĩ thế nào: Nếu chúng ta ngoan ngoãn thì chính là đứa con tốt của Phó gia, nhưng nếu bị hư hỏng thì chính là mẹ không biết dạy chúng ta!” “Ai nói để muội lén lút kết hôn?” Minh Cẩm bật cười, vỗ vỗ vai em gái, “Chúng ta là con gái Phó gia, đâu thể nào tùy tiện gả cho người? Ta muốn hắn cưới hỏi đàng hoàng.” Mắt Minh Lan sáng rực, một lúc sau lại ảm đạm: “Huynh ấy đã rời nhà ra ngoài, đâu thể cưới hỏi đàng hoàng, sao tỷ có thể làm được?” “Vấn đề này muội không cần lo,” Minh Cẩm cười hì hì, “Chỉ cần nói cho ta biết muội có muốn hay không là được.” Minh Lan cúi đầu, hồi lâu mới gật gật, sau đó quay người chạy ra khỏi buồng. Minh Cẩm nhìn theo bóng dáng Minh Lan, thở dài..