Lúc này Minh Cẩm mới phát hiện chính mình run rẩy không tự chủ được.
Nàng siết chặt nắm tay đang run không thể khống chế, cánh tay, chân, thân thể, lồng ngực, ngay cả đầu cũng ù ù rung động, thanh âm càng lúc càng lớn, giống như đang có sấm chớp không ngừng oanh tạc trong đầu. "Tôi không dừng được." Trong mắt Minh Cẩm hiện lên một tia hoảng loạn, nhìn Lục Trạm như xin giúp đỡ. Đây là lần đầu tiên Lục Trạm nhìn thấy Minh Cẩm có biểu cảm như vậy. Ở Phó gia, người thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn nhất chính là Minh Cẩm, khó tránh khỏi hắn cũng nhìn nàng thêm vài lần.
Minh Cẩm luôn bình thản, khiêm tốn, không vồ vập, luôn mang một vẻ trầm tĩnh hiếm khi thấy được ở những người khác, nhưng hắn biết rõ loại người nào sở hữu biểu cảm này. Loại khiêm tốn này mang theo cảm giác về sự ưu việt rất mơ hồ, Lục Trạm hiểu được đó là gì. Đó là một loại cao ngạo rất ưu nhã, Lục Trạm biết chỉ có người nội tâm càng ổn định thì càng dễ dàng có khí chất như vậy, đó là sự tự tin chân chính, là sự thong dong do tri thức tạo thành. Nhưng khí chất đấy lại ở trên người một tiểu cô nương mười mấy tuổi? Lục Trạm cảm thấy hơi vớ vẩn, lại cảm thấy Minh Cẩm không phải giả bộ. Đây là một người hoàn toàn không giống hắn.
Lúc ấy Lục Trạm thậm chí hy vọng có thể ở lại Phó gia thêm mấy ngày, không liên quan đến phong nguyệt, cũng không liên quan đến tình cảm nam nữ, hắn chỉ muốn quan sát kỹ càng hơn cô gái làm hắn cảm thấy kỳ lạ kia. Lục Trạm nhìn Minh Cẩm, tháo xuống túi da đeo bên hông đưa cho nàng: "Uống một ngụm đi." Minh Cẩm thậm chí không nhìn xem là cái gì, lập tức mở ra rót vào miệng. Thì ra là rượu! Hơn nữa là rượu mạnh nồng độ rất cao.
Một ngụm nuốt vào khiến Minh Cẩm ho sặc sụa, thiếu chút nữa nắm không nổi túi da trong tay, nước mắt nước mũi ròng ròng, chật vật không thể tả. Minh Cẩm cảm thấy cổ họng đau rát, một đường nóng bỏng trôi xuống thiêu đốt dạ dày, chạy thẳng xuống bụng nhỏ, xua tan cơn lạnh buốt tận xương, cơ bắp run rẩy dường như cũng giảm bớt, dần dần thả lỏng. Lục Trạm nhìn bộ dáng chật vật của Minh Cẩm, hơi buồn cười thản nhiên ngồi xuống bên cạnh, không nói lời nào. Khi uống vào tuy khó chịu nhưng hiệu quả không tệ, Minh Cẩm cắn cắn môi, lấy hết can đảm uống thêm một ngụm. Lục Trạm nhìn động tác của Minh Cẩm, tiếc đứt ruột, cô nương này uống rượu quá thoải mái, đây là rượu mạnh hắn khó khăn lắm mới lấy được từ chỗ bạn già, uống một ngụm thiếu một ngụm, vội với tay qua muốn thu hồi túi rượu. Minh Cẩm nhìn vẻ mặt tiếc rẻ của Lục Trạm, nhịn không được cong cong khóe môi, ôm lấy túi rượu xoay người tránh ra. Lục Trạm nhìn ra ý cười trong mắt nàng, giả vờ hằn học: "Con nít mà học đòi uống rượu!" "Là huynh bảo tôi uống." Minh Cẩm vẻ mặt vô tội, bỗng nhiên nghiêm túc nói, "Thật sự cảm ơn huynh." Nói xong đặt túi rượu lên bàn. "Đừng khách sáo." Lục Trạm vẻ mặt hưởng thụ tiếp thu lời cảm tạ của Minh Cẩm, lại bảo, "Hãy nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai tôi đưa cô nương về nhà." Ý cười trên mặt Minh Cẩm phai nhạt, không nói gì. Về nhà? Mấy ngày qua không phải nàng rất mong về đến nhà hay sao, thế nhưng lúc này nghe Lục Trạm nói vậy, ngược lại chần chờ do dự.
Minh Cẩm thầm mắng chính mình ủy mị sướt mướt, nhưng vẫn không thể hạ quyết tâm gật đầu. "Sao thế?" Lục Trạm phát giác sắc mặt nàng không đúng, bèn hỏi. "Tôi..." Minh Cẩm không nhìn anh, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, "Huynh cảm thấy con người hẳn nên ích kỷ một chút, hay nên suy xét vì người khác?" "Phải xem đó là vấn đề gì." Lục Trạm dường như hiểu rõ băn khoăn của Minh Cẩm, khuyên nhủ, "Người nhà nếu biết chuyện của cô nương, chắc hẳn hy vọng cô nương sớm trở về." "Bọn họ biết sao?" Minh Cẩm ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Lục Trạm. "Hẳn là chưa biết." Lục Trạm lắc đầu, "Tôi ở biệt viện Giang gia gặp được Giang Du." "Cho nên," Giọng Minh Cẩm rất nhỏ, gần như thầm thì, "Họ vẫn cho rằng tôi lấy chồng rồi."
Lục Trạm ngẩng đầu nhìn trời, hồi lâu mới hỏi: "Vì sao nhà cô nương cho rằng tôi là thiếu gia họ Lục? Tôi lớn tuổi hơn cô nương nhiều." Đây là nghi vấn từ sớm của hắn, cho dù chưa bao giờ gặp mặt thiếu gia họ Lục, tuổi không thể hơn kém quá xa chứ nhỉ? "Huynh nghĩ thiếu gia họ Lục phải bao lớn?" Minh Cẩm cười mỉa mai, "Lục Tử Minh vốn lớn hơn tôi rất nhiều.
Trong nhà sớm có thiếp thất và một đứa con." Người tuổi lớn như vậy mà còn chưa có hôn phối quả thật không nhiều lắm, nếu không phải tất cả điều kiện đều phù hợp đến như vậy, Phó gia sao có thể nhận lầm người? Minh Cẩm bỗng nhiên híp mắt, anh chàng Lục Trạm này không phải yêu thích đàn ông đấy chứ, cho nên vẫn chưa cưới lão bà? Uống rượu xong tư duy quả nhiên giống ngựa hoang tháo cương, chạy như điên khắp nơi. "Lục Tử Minh?" Lục Trạm nhíu mày, hỏi tiếp, "Sao cả nhà lại muốn cô nương lấy một thằng già như thế?" Minh Cẩm buồn cười nhìn thoáng qua "Thằng già" trước mặt, giải thích: "Lục gia và Phó gia đã liên hôn từ khi tôn bối còn chưa ra đời." "Người có học!" Lục Trạm bĩu môi, vẻ mặt mỉa mai. "Giang Du về nhà rồi?" Minh Cẩm đột nhiên hỏi, "Hắn kêu huynh tới tìm tôi?" "Đúng vậy." Lục Trạm gật đầu, "Hắn vừa nhìn thấy tôi là mặt mày tái mét, nhất định la hét bảo tôi đi tìm cô nương." "Vậy hắn có nói với huynh nếu tìm được thì làm sao hay không?" Minh Cẩm lại hỏi. Lục Trạm dường như hơi sửng sốt, liếc Minh Cẩm một cái rồi mới nói: "Hắn kêu tôi đưa cô nương về Giang gia." Minh Cẩm khẽ gật đầu, nhắm mắt lại. "Nếu vậy, hãy đưa tôi đến Giang gia." Minh Cẩm hít sâu một hơi, nói với Lục Trạm. "Không ai yêu cầu cô nương phải hy sinh như thế," Lục Trạm cười lạnh, "Cô nương biết mình đang làm gì hay không? Hy sinh bản thân để giúp đỡ người nhà? Có phải cô nương cảm thấy mình vô cùng vĩ đại? Nhưng cô nương có hỏi qua cha mẹ anh em hay chưa, bọn họ đồng ý không?" "Tôi không phải hy sinh bản thân để giúp đỡ người nhà." Minh Cẩm không để ý lời mỉa mai của anh ta, lắc đầu nói, "Tôi đã suy xét kỹ càng."
Lục Trạm khẽ hừ một tiếng, không nói gì. "Tôi không thể phủ nhận, sau khi tôi trở về xác thật Phó gia sẽ chịu ảnh hưởng," Minh Cẩm nắm dây đeo túi rượu lật tới lật lui, "Minh Lan cần một nhà chồng tốt, Minh Thụy càng cần một thê tử tốt, đây là điều một tỷ tỷ ruột phải lo lắng.
Ngoài ra, hiện giờ sức khỏe bà cụ không còn như xưa, nếu tôi trở về đánh vỡ niềm tự hào cả đời của bà cụ, huynh cảm thấy bà cụ sẽ thế nào?" Lục Trạm sững sờ, lắc đầu: "Tôi không biết." "Cả đời bà cụ đều bám víu vào niềm tự hào dòng dõi mà vượt qua hết thảy khốn khổ và đau đớn." Minh Cẩm nói từng câu từng chữ, "Nay tuổi bà cụ đã cao, sức khỏe không tốt, huynh bảo tôi phải về đạp đổ toàn bộ những gì kiêu ngạo nhất, đáng tự hào nhất của cả đời bà cụ, vậy bà còn có thể sống hay sao?" "Nhưng cô nương nên khuyên nhủ bà, những thứ kia đều là hư ảo." Lục Trạm phản bác. "Huynh bảo tôi đi khuyên một bà cụ gần sáu mươi, nói rằng những gì bà tin tưởng cả đời đều sai rồi?" Minh Cẩm cười như không cười nhìn Lục Trạm, nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của anh ta bèn gật đầu, "Huynh nói đúng, đấy đều là hư ảo, nhưng khổ nỗi sự hư ảo đó đã giúp Phó gia luôn đứng sừng sững trong thôn không đổ, cho dù Phó gia khốn cùng, nhưng ai nhắc đến Phó gia đều giơ lên ngón tay cái," Giọng nói Minh Cẩm có vài phần kiêu ngạo, "Huynh nói xem là ai vẫn luôn kiên trì chống đỡ vinh quang cho Phó gia?" "Là Phó lão phu nhân." Lục Trạm tựa hồ không tình nguyện nhưng vẫn thừa nhận sự thật. "Lục gia sau khi mất đi quyền vị bèn vứt bỏ hết mọi thứ hư ảo kia," Minh Cẩm càng nói càng bình tĩnh, "Tôi có thể hiểu được lựa chọn của Lục gia, sau khi trải qua thay đổi quá nhanh xác thật không thể dễ dàng kiểm soát bản thân.
Nhưng bọn họ lừa tôi gả qua để sống đời quả phụ đủ để chứng minh bọn họ đạo đức suy đồi nhân phẩm thiếu hụt, hiện tại còn để một thiếp thất giấu trời qua biển gây sóng gió, huynh nói xem có phải nếu bọn họ chưa vứt bỏ những thứ hư ảo kia, Lục gia không đến mức như thế?" Lục Trạm nhìn Minh Cẩm, cầm túi rượu yên lặng đưa qua. "Huynh đừng lo lắng, tôi không quay về dĩ nhiên cũng suy xét cho chính mình." Minh Cẩm miễn cưỡng cười cười, tiếp nhận túi rượu uống một ngụm, "Về nhà chỉ biết khiến gia đình náo loạn đến mức hỏng bét, đối với tôi và đối với thân nhân không có nửa điểm ích lợi, chỉ có đứa ngốc mới làm một chuyện không hề có ích." "Xin hỏi cô nương thông minh," Lục Trạm buồn cười trêu, "Cô nương có tính toán gì không?" "Xảo trá làm tiền." Minh Cẩm bất đắc dĩ lắc đầu, "Tôi thấy gia đình Giang Du có thể bỏ tiền mướn huynh, chắc là phải khá giả.
Tôi cứ đơn giản lôi ân tình ra uy hiếp bảo Giang Du tìm chỗ cho tôi an trí một thời gian, đối với Giang gia mà nói chắc không phải việc khó." "Một thời gian?" Lục Trạm ngạc nhiên. "Chẳng lẽ tôi không bao giờ có thể về nhà?" Minh Cẩm lườm anh ta một cái, "Mới xuất giá mà lập tức về nhà là lựa chọn hỏng bét.
Tôi không phải tiểu thư cành vàng lá ngọc, tôi có thể chịu khổ.
Chờ tôi dàn xếp xong xuôi sẽ gởi thư cho gia đình, cho họ biết tôi sống rất khá; chờ đệ đệ muội muội tôi đều thành gia lập nghiệp, họ sẽ không thương tâm khổ sở; lại chờ thời cơ chín muồi, tôi có thể lấy thân phận ở goá về nhà sinh sống, trợ giúp đệ đệ cùng nhau chăm sóc cha mẹ, cho dù bị chút lời ra tiếng vào nhưng sẽ không khổ sở giống như trở về ngay bây giờ." Minh Cẩm quả thực đã suy xét toàn bộ, nàng tự tin có thể sinh tồn một mình ở chỗ này.
Cho dù thực sự không thể làm nên thành tựu gì đó đáng tự hào, nhưng được Giang Du giúp đỡ nàng vẫn có thể miễn cưỡng sống tạm ổn. Cho dù là người xa lạ cũng nên cho người ta một con đường lui, huống chi đây là thân nhân của nàng? Nếu nàng ngay cả chút thiệt thòi và gánh nặng đều không muốn chịu đựng và gánh vác vì đệ muội, chỉ nghĩ đến sự thư thái của bản thân, kết quả cuối cùng là toàn gia phải khổ sở. Lục Trạm nhìn Minh Cẩm, hồi lâu mới gật đầu: "Được." "Tôi hiểu rõ huynh đang băn khoăn điều gì." Minh Cẩm bỗng nhiên cười khẩy, "Huynh sợ tôi bởi vì đỏ mắt thèm muốn Giang gia nhà cao cửa rộng, muốn mượn cớ lấy thân báo đáp vì được Giang Du giải cứu để tiến vào Giang gia chứ gì?" Lục Trạm xấu hổ gãi gãi đầu, vừa rồi hắn thật sự nghĩ như vậy, Minh Cẩm không về nhà ngược lại muốn đi tìm Giang Du, lập tức làm hắn có liên tưởng không được tốt. "Xem ra huynh đã gặp được không ít người như vậy." Minh Cẩm nhìn anh ta, ý cười càng đậm, "Chẳng qua mỗi lần đều là huynh đứng ra cứu người, trong khi các cô nương chỉ muốn lấy thân báo đáp các thiếu gia, thật quá bực bội!" Lục Trạm cười ha ha: "Nếu tôi nói chính mình không thích vừa chạm vào đã phải thu nhận một cô nương, cô sẽ chọc tôi không được ăn nho bèn chê nho xanh." "Huynh bắt đầu hiểu tôi rồi đấy," Minh Cẩm liếc xéo Lục Trạm, ra vẻ thông cảm vỗ vỗ vai anh ta, "Tuy nhiên con người của tôi luôn là oan có đầu nợ có chủ nên huynh hãy yên tâm, nếu thật sự muốn lấy thân báo đáp, đầu tiên tôi sẽ dành cho ân nhân cứu mạng, không tìm thiếu gia của huynh phiền toái đâu." Lục Trạm cười khổ, bỗng nhiên cảm thấy hình như có gì đó không thích hợp -- Ánh mắt Minh Cẩm vừa rồi như mang theo một tia quyến rũ, hơn nữa lời này dường như ám chỉ quá rõ ràng -- hắn vội chăm chú quan sát nàng. Minh Cẩm một tay chống cằm, mỉm cười nhìn Lục Trạm, mặt nàng đỏ hồng hình như đã say, mang theo thần thái ngây thơ của con gái say rượu. Lục Trạm rốt cuộc cau mày, kéo túi rượu về: "Cô nương say rồi." "Tiểu não của tôi có chút không ổn." Minh Cẩm nghiêm mặt nói, sau đó nghiêm túc ghé sát tai Lục Trạm, "Nhưng tôi thấy đại não khá minh mẫn." "Cái gì?" Lục Trạm há hốc mồm, nhìn làn da trắng nõn lộ ra một tầng đỏ ửng nhàn nhạt ghé sát vào mình, không khỏi cười khổ, vậy là còn tỉnh táo hay không? "Người không văn hóa thật đáng sợ." Minh Cẩm nhìn Lục Trạm, vẻ mặt đáng tiếc. Lục Trạm bị tức giận khó kìm, gắt nàng: "Cô nương nên sớm nghỉ ngơi đi." "Này!" Minh Cẩm đột nhiên hếch cằm lên, "Huynh nói xem, hiện giờ tôi thảm như vậy có phải vì huynh?" Lục Trạm nghiêm túc suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu: "Quả thế." "Vậy vì sao huynh không nói muốn chịu trách nhiệm?" Minh Cẩm chớp mắt nhìn Lục Trạm. Lục Trạm sững người, hồi lâu không trả lời..