Minh Cẩm chưa vội vào nhà, hấp tấp xắn ống tay áo Lục Trạm lên, cánh tay ngăm đen, cơ bắp rắn chắc, làn da thô ráp nhưng đàn hồi...!hoàn toàn không có một chút dấu vết bị đánh. “Ta không sao,” Lục Trạm cười khổ, mình vậy mà bị thê tử xem nhẹ, “Chút sức lực này không nhằm nhò gì với ta đâu.” Lúc này Minh Cẩm mới nhẹ nhàng thở phào, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Trạm, nàng cũng bị mấy chổi mà bây giờ cánh tay đau rát. Lục Trạm cách ống tay áo nhẹ nhàng xoa xoa vết roi cho Minh Cẩm, thấp giọng hỏi: “Không phải đang trốn tránh à, sao tự nhiên lại đứng yên chịu đòn thế?” Tay đụng vào chỗ bị đánh hơi đau, nhưng vì độ ấm bàn tay chàng truyền đến lại khiến nàng thấy thoải mái, Minh Cẩm thỏa mãn thở dài, cũng đè thấp giọng đáp: “Tính tình mẹ em vậy đó, em chịu đòn xong một lát vào nhà nhất định sẽ không mắng nữa, nếu em tránh thoát toàn bộ, lỗ tai sẽ chịu khổ.” Lục Trạm nhìn Minh Cẩm cười ranh mãnh, không khỏi thấp giọng thở dài: “Quả nhiên là khổ nhục kế.” “Tỷ tỷ, tỷ phu, mau vào đi.” Minh Lan đứng ở cửa, dùng khẩu hình nói với Minh Cẩm, [Còn chưa tắt lửa.] Minh Cẩm mặt mày khổ sở, biết lần này mình quá mức lớn mật làm mẫu thân khó có thể nguôi giận, đành căng da đầu đi vào trong. Tề thị quả nhiên mặt sắt đen xì, hồi lâu mới thốt ra một câu: “Minh Cẩm lại đây, ta có chuyện muốn hỏi.” Minh Cẩm hơi hé miệng, Tề thị lập tức nói tiếp: “Cha ngươi cũng có chuyện nói với hắn.” Cha Phó nghe lời đứng dậy, hơi cười với Lục Trạm: “Chúng ta qua phòng bên cạnh nói chuyện.” Minh Cẩm quay đầu nhìn thoáng qua Lục Trạm, thấy chàng mỉm cười gật đầu, lúc này mới bước đến bên cạnh mẫu thân. Minh Thụy và Lục Trạm bị cha Phó đưa đi, Minh Lan dùng dằng đứng ở ven tường không rời phòng. Tề thị trợn mắt lườm Minh Lan một cái nhưng không lên tiếng đuổi con bé ra ngoài, kéo Minh Cẩm đến trước người vén tay áo xem -- trên làn da tuyết trắng đã xanh tím một mảnh, thoạt nhìn có chút đáng sợ. Quả nhiên như Minh Cẩm đoán trước, Tề thị lập tức mềm lòng, vươn tay sờ sờ chỗ bị thương: “Đau không?” “Không đau.” Minh Cẩm lắc đầu, thầm nghĩ nếu không lập tức chịu đòn, sợ là cơn hỏa của Tề thị không dễ dàng dập tắt như vậy, đánh giá lắm! “Cái đồ ngu ngốc,” Tề thị xỉa trán Minh Cẩm, bộ dạng hận sắt không thành thép, “Sao không biết tránh đi?” Minh Cẩm sờ sờ trán, cười nịnh: “Chẳng phải vì con chọc mẹ không cao hứng hay sao? Để mẹ đánh vài cái xin mẹ bớt giận, đừng tức quá hại sức khỏe.”
“Nói bậy bạ không đâu,” Tề thị xoa xoa tay Minh Cẩm, thấy Minh Cẩm đau đến nhe răng trợn mắt, vội vàng dừng tay, “Con cho rằng mình cũng da dày thịt béo giống Lục Trạm à, chịu được mấy roi.” “Mẹ,” Minh Cẩm sà tới dựa vào người Tề thị, “Con biết sai rồi.” “Biết mà còn dám làm?” Tề thị giơ tay muốn đập nàng, nhưng nhìn thấy cánh tay sưng đỏ lại oán hận buông tay, “Con thật đúng là lá gan đủ lớn, xảy ra chuyện như vậy mà không chịu nhanh chóng nghĩ cách về nhà tìm cha mẹ thương lượng, lại dám tự chủ trương kết hôn, còn dám gạt chúng ta?!” Bà nói xong, nước mắt lại trào ra, nhịn không được ôm Minh Cẩm vào lòng, khóc thảm thiết, “Con của mẹ, sao mệnh con lại khổ như vậy?” “Mẹ.” Minh Cẩm thấy Tề thị khóc cũng xúc động đỏ mắt, “Mẹ đừng lo lắng, những chuyện không tốt đều đã qua rồi.” “Đều do mẹ quá bất cẩn.
Từ nhỏ con đã được mẹ nâng niu, con hái đóa hoa mẹ cũng sợ con bị thương, hiện giờ gặp chuyện kinh khủng như vậy, chẳng khác gì muốn giết mẹ rồi.” Tề thị gạt lệ. “Thật ra con rất chắc nịch,” Minh Cẩm lẩm bẩm, “Đâu cần nâng niu yếu ớt như mẹ nói.” “Để cho thằng nhóc kia chiếm lời,” Tề thị dường như không nghe Minh Cẩm phản đối, lại đấm ngực tiếc hận, “Thằng bé Tĩnh Vũ tốt hơn nhiều so với thằng nhóc Lục gia, con người hiền lành, gia cảnh giàu có, lại là người nhà bên ngoại...” “Mẹ,” Minh Cẩm bất đắc dĩ, “Mẹ đang nói đến đâu rồi vậy?” “Dù sao hiện tại mẹ vừa nghe đến họ Lục là giận sôi máu, chẳng phải thứ tốt!” Tề thị bực bội nhìn Minh Cẩm, một bộ hiển nhiên con gái nhà mình đã bị Lục Trạm câu hồn nên chỉ biết bênh vực cho nhà chồng. “Chàng đâu phải người nhà họ Lục khốn nạn kia,” Minh Cẩm thấy Tề thị bắt đầu giận chó đánh mèo, biết bà đã tiếp nhận sự thật, cười nói, “Mẹ xem nè, hiện tại không phải con sống rất tốt à?” “Tốt cái rắm!” Tề thị tuy mắng như vậy nhưng vẫn ôm Minh Cẩm vào lòng, nhỏ giọng nói, “Con à, mẹ biết con bị thiệt thòi, gả cho một đứa quê mùa như vậy.
Mẹ nghe cữu cữu con nói, nhà nó bao nhiêu thế hệ đều làm nông, cả hai huynh đệ đều phải tự mình xuống ruộng.
Cho dù mấy năm qua sống cũng không tệ thì cùng lắm chỉ là một phú ông ở nông thôn, có thể cho con cái gì?” “Trước đó không phải mẹ còn cảm thấy chàng khá tốt à?” Minh Cẩm yếu ớt biện giải cho Lục Trạm, “Huống chi, hiện tại chàng cũng không làm nông.” “Lúc này mới gả có mấy ngày đã bắt đầu bênh vực bên chồng rồi." Tề thị cười như không cười nhìn Minh Cẩm.
“Thì mẹ dạy con vậy mà,” Minh Cẩm da mặt dày cười, “Lấy chồng thì phải coi nhà chồng là gia đình mình, mẹ không khen con học tốt à?” Tề thị còn muốn nói gì đó nhưng chợt nhận ra Minh Cẩm búi tóc theo kiểu phụ nữ có chồng, hiện giờ con gái đã kết hôn, có nói gì nữa cũng vô ích, không khỏi cầm khăn chậm nước mắt: “Mẹ xin lỗi con, hiện giờ nói mấy thứ này đều vô dụng.” “Mẹ đau lòng cho con chứ gì?” Minh Cẩm vòng tay choàng quanh cổ Tề thị, ngả đầu vào vai bà, “Người khác thôi đừng nhắc tới, chẳng phải mẹ cũng cảm thấy chàng kiên định, ổn trọng, đáng giá để dựa vào hay sao?” “Trước đó thấy hắn tốt còn không phải vì nhận lầm người?” Tề thị phỉ nhổ, một Lục gia không có của cải, chỉ dựa vào kiên định ổn trọng thì dùng cái gì để sống? “Làm hộ vệ cho người ta là công việc bán mạng, còn không bằng về quê trồng trọt.
Con có biết Triệu cô nương kia quậy đến cỡ nào hay không? Vừa rồi chúng ta gặp qua ở ngoài thành, tuyệt đối là loại chủ nhân thích gây sự, thấy phiền toái không trốn tránh ngược lại nhào vào như ngại không đủ náo nhiệt.
Cô nương kia ấy à, ái dồ dồ, nhìn biết ngay chính là tai họa.” “Chuyện gì thế ạ?” Minh Cẩm giật mình hỏi. “Ngoài đó có một cô nương bán mình chôn cha,” Tề thị hừ lạnh, “Khó lắm mới kiếm được người bỏ tiền, thế mà còn chê bai người ta trông khó coi không muốn đi theo.
Hai người bèn giằng co bên đường, vừa lúc chúng ta đi ngang qua nhìn thấy.” Khóe môi Minh Cẩm giựt giựt, hơi tiếc nuối, một cốt truyện cẩu huyết điển hình cỡ đó mà nàng không thể tận mắt chứng kiến. “Cái đồ lật lọng như vậy chẳng phải mặt hàng tốt,” Tề thị phỉ nhổ, ra dáng một thương gia, rõ ràng có chính kiến của mình, “Theo mẹ thấy, vụ bán mình chôn cha chỉ là kiểu rao hàng, dĩ nhiên ai chịu bỏ tiền thì mua được thôi.
Ối trời, thế mà thấy người mua khó coi thì lập tức đổi ý, đây không phải muốn lừa gạt hay sao? Người mua đương nhiên không chịu, ai ngờ bị Triệu tiểu thư thấy được, nhào tới nói người ta cường đoạt dân nữ, sau đó còn xáng cho người ta bạt tai.” “Hả?” Minh Cẩm chớp chớp mắt, không ngờ Quân Nghiên còn đanh đá như vậy, không khỏi tội nghiệp cho Hứa đại ca. “Người nọ đang định đánh trả, hộ vệ bên cạnh phải ra tay ngay, thế mà Triệu tiểu thư còn không cao hứng,” Minh Lan cũng thò sang, hứng thú bừng bừng bổ sung, “Muội nghe nói, khi Triệu tiểu thư ở trong thôn rất giỏi đánh nhau.”
“Cái gì?” Minh Cẩm kinh hãi, “Đừng nói bậy.” “Ai nói bậy,” Minh Lan ấm ức, ghé vào tai Minh Cẩm thì thầm, “Nghe nói, lúc ấy lão phu nhân kêu một bà tử giáo huấn Triệu tiểu thư, kết quả bị Triệu tiểu thư đánh đến nỗi một tháng không rời giường.” “Con thấy Triệu cô nương kia đâu phải đèn cạn dầu?” Tề thị thở dài, “Đàn ông nhà con sao lại nhận nhiệm vụ này? Đến một lúc nào đó nàng ta không những hủy hoại thanh danh của chính mình mà còn liên lụy nhà con.” “Tụi con sẽ không ở đây lâu đâu.” Minh Cẩm nhẹ giọng trấn an, “Chàng đã nói rồi, sau một thời gian ngắn sẽ rời đi, về lại trong thôn.” “Khó khăn lắm chúng ta mới vào thành, thế mà con lại phải về thôn quê,” Tề thị thở dài, “Thật không trùng khớp chút nào.” “Sao mẹ đi theo lại đây?” Minh Cẩm tò mò, theo lý Tề thị nên ở lại với bà nội. “Mẹ nghe nói tỷ tỷ ở chỗ này, nhất định phải đi theo.” Minh Lan xen mồm. Tề thị đập Minh Lan một cái: “Người lớn nói chuyện, con nít đừng chen vào.” “Tỷ...” Minh Lan ấm ức sà vào lòng Minh Cẩm làm nũng. “Tổ mẫu biết rồi?” Minh Cẩm ôm Minh Lan, trong lòng trầm xuống, vội vàng hỏi. “Con tốn hết tâm tư chẳng phải vì sợ bà cụ chịu không nổi à,” Tề thị thương tiếc nhìn con gái, vuốt tóc rồi sửa sửa cổ áo cho nàng, “Mẹ có khốn nạn cỡ nào cũng không dám đem chuyện này ra đùa giỡn.
Yên tâm đi, bà cụ còn chưa biết đâu, chỉ nói sợ không ai chăm sóc tụi nhỏ, mẹ ruột luôn tận tâm tận lực hơn người làm thuê.
Bà cụ cũng không yên tâm đứa cháu gái này, kiên trì bảo mẹ đi theo xem có giúp đỡ được gì hay không.” “Mẹ không cần lo lắng,” Minh Cẩm thẹn thùng nói với Tề thị, “Chàng đối xử với con rất tốt.” “Vậy là được rồi.” Tề thị hơi yên tâm, lại nghiêm túc dặn dò, “Nhà nó không có của cải gì cũng không sao, cùng lắm thì nhà chúng ta giúp đỡ một chút.
Nếu con bị ấm ức gì cứ việc nói với mẹ, con sợ mất sĩ diện thì mẹ ra mặt thay con.” “Vâng.” Minh Cẩm gật đầu, trong lòng vô cùng ấm áp. “Cha mẹ nó thế nào?” Tề thị hỏi, “Tiểu cô và tẩu tử dễ ở chung không?” “Con chỉ ở nhà hai ngày,” Minh Cẩm bất đắc dĩ, “Thật sự cũng chưa có thời gian sống chung với họ, tuy nhiên con thấy không phải loại người khắc nghiệt.”
“Cũng đúng,” Tề thị gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo, “Con gái mẹ tốt như vậy, lại là cô nương dòng dõi thư hương, nhà nó là nông dân mà có thể cưới được con dâu thế này, thật phải thắp hương cảm tạ Phật tổ.” Minh Cẩm cười híp mắt, hùa theo gật đầu. Mấy mẹ con đang nói chuyện thì nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Minh Thụy vui sướng vọt vào, “Tỷ!” Minh Cẩm giơ tay ôm Minh Thụy, “Mấy ngày không thấy, trông cao hơn rồi.” “Lục đại ca cũng nói như vậy,” Minh Thụy kiêu ngạo hất mặt. “Là tỷ phu.” Minh Lan cười sửa sai. “Hắc hắc, tỷ phu cũng nói như vậy.” Minh Thụy cười khúc khích sửa miệng. Lục Trạm và cha Phó cũng theo vào.
Lần này Tề thị không sầm mặt, Lục Trạm hành lễ bà cũng cười gật đầu. “Vừa rồi là ta giận con bé này tự chủ trương,” Tề thị hòa hoãn nói, “Từ nhỏ Minh Cẩm là đứa có khả năng, không cần ta nhọc lòng điều gì, vạn sự đều muốn tự gánh chịu.
Cho dù nó có bao lớn thì ta thấy vẫn còn nhỏ.” “Vâng ạ.” Lục Trạm liên tục gật đầu. “Con lớn tuổi hơn nó, cũng là người trải nghiệm sự đời,” Tề thị dặn dò, “Sau này hãy quan tâm con bé nhiều hơn.
Con bé chính là miếng thịt đầu quả tim của ta, hiện giờ ta giao nó cho con, hãy làm ta yên tâm.” “Ngài yên tâm, con sẽ chăm sóc nàng thật tốt.” Lục Trạm mặt mày nghiêm túc, trịnh trọng hứa hẹn. “Hai đứa,” Tề thị đỏ mắt nói với Minh Cẩm và Lục Trạm, “Tương lai phải sống với nhau thật hạnh phúc.” Minh Cẩm và Lục Trạm đồng thanh thưa vâng, nhìn nhau cười..