Không bao lâu Lục Trạm về tới, hai người ăn cơm ở Phó gia rồi mới báo cho cha Phó mấy ngày nữa phải chuyển đi.
Cha Phó và Tề thị đều không nỡ xa con gái nhưng cũng biết đây là chuyện sớm hay muộn, hai vợ chồng già thay phiên nhau dặn dò đôi vợ chồng son hơn nửa canh giờ, không gì khác hơn là bảo hai đứa phải quan tâm chăm sóc lẫn nhau.
Minh Cẩm và Lục Trạm liên tục thưa vâng, sau đó mới cáo từ trở về sân nhỏ của mình. Đôi vợ chồng son vào nhà tắm rửa sạch sẽ, nhân tiện trao đổi thông tin. Chuyện Lý thị nhờ vả không thành vấn đề, Lục Trạm và Chu quản sự hiển nhiên có ăn khớp, chỉ vừa đề cập một chút là đã đạt được sự đồng thuận.
Tiểu Siêu chẳng phải nhân vật trọng yếu, vì vậy đưa nó ra ngoài cũng không có gì to tát, thủ tục đã sớm được Chu quản sự lo xong xuôi, chỉ còn chờ Lục Trạm mang thằng bé đi. Chuyện Phó gia vào quan trường bị đình chỉ dường như rất khó giải quyết.
Lục Trạm sợ Minh Cẩm lo lắng, luôn hy vọng có thể xác nhận chuyện này trước khi rời đi, mặc kệ có thể hay không thì cứ coi như biết chắc để chuẩn bị. Nhưng Lục Trạm cũng biết mình không lăn lộn trong quan trường, nếu khăng khăng muốn hỏi cho rõ ràng thì sẽ bị những kẻ quan cao sai sử xoay quanh.
Vì thế anh chàng bèn chơi trò ăn vạ cấp trên của mình -- -- Tui không phải loại người muốn kêu thì đến muốn đuổi thì đi, chẳng phải ông sợ chọc vào phiền toái muốn tui rời đi hay sao? Tui đi cũng được, điều kiện là giải quyết cho xong quan lộ của cha vợ tui, sau đó muốn tui đi chỗ nào đều không thành vấn đề! Một chiêu này đánh cấp trên Lục Trạm trở tay không kịp.
Nếu Lục Trạm có ý giở giọng quan nói chuyện với nhau thì rất dễ thuyết phục, chỉ cần vài câu là có thể khiến cho anh chàng quê mùa như lọt vào đám sương mù, nhưng một khi anh chàng không dựa theo kịch bản đi quậy tứ tung thì lại làm người khó có thể chống đỡ. Lục Trạm sớm biết mình không có tài ăn nói, mấy năm nay bởi vì rất nhiều sự tình của Đông Viên mà cần giao tiếp với mấy ông quan to, tự nhiên biết cách trị bọn họ thế nào.
Những sự tình càng khó hơn mà đều có thể giải quyết, vụ này cũng có thể thành công. Cấp trên đấu mắt với Lục Trạm suốt một khắc rồi sắc mặt xanh mét giơ tay đầu hàng, hứa là chờ khoảng thời gian sóng gió lắng xuống thì sẽ giải quyết, bảo đảm trước khi hết năm sẽ nhận bổ nhiệm.
Tuy nhiên, vụ quan to lộc hậu trước đó nhắc tới thì nay sẽ không được nữa, chỉ có thể giải quyết cho một chức quan hạt mè đậu xanh nhàn tản mà thôi. Có lẽ cấp trên bị ánh mắt Lục Trạm dọa sợ, cuối cùng ông ta còn an ủi Lục Trạm, tuy chức quan nhỏ xíu nhưng dù gì được làm quan cũng tốt hơn nhiều so với bình dân áo vải.
Lục Trạm biết không thể ép người ta quá đáng bèn gật đầu chấp nhận. Cách làm phá hư hình tượng kiểu này đương nhiên không thể kể cho Minh Cẩm, Lục Trạm tránh nặng tìm nhẹ chỉ nói nàng biết chuyện của Phó gia đã có hy vọng được giải quyết thỏa đáng trước khi hết năm, sau đó lập tức chuyển sang bàn bạc về vấn đề khi nào bọn họ rời đi. Phải điều động nhân thủ ngay xác thật khiến người trở tay không kịp, hộ vệ thay thế tạm thời còn chưa định ra, ước chừng Lục Trạm phải ở lại chỗ này thêm ba ngày.
Bởi vì Thư Nhã biết Lục Trạm ở Triệu phủ nên Quân Nghiên cũng không có khả năng ra ngoài, hộ vệ cần phải bảo đảm an toàn cho cô nàng trong Triệu phủ. “Nếu Quân Nghiên quan trọng như vậy,” Minh Cẩm tò mò, “Vì sao người kia không tìm cớ gì đó đón nàng ta vào nhà? Nếu y cứ nhất định cho là về lý không thích hợp, vậy thì có thể kêu tỷ muội hoặc nữ quyến đứng ra mời là được.” “Vậy nàng có thích Minh Lan ở cùng nhà với cô nương Quân Nghiên không?” Lục Trạm liếc xéo Minh Cẩm. Nghĩ lại mới thấy, ngay cả gia đình cấp thấp như Phó gia mà Tề thị và cha Phó đều ra lệnh nghiêm cấm Minh Lan chơi với Quân Nghiên, người kia sao có thể để Quân Nghiên làm hỏng thanh danh tỷ muội nữ quyến nhà mình? Trong tương lai nếu Quân Nghiên không gây rắc rối thì còn đỡ, nhưng một khi xảy ra chuyện, tất cả các cô nương thường xuyên tiếp xúc với Quân Nghiên chắc chắn sẽ bị vạ lây. Minh Cẩm á khẩu không trả lời được, hồi lâu mới bật ra một câu khô khốc: “Như vậy không công bằng với nàng ta!” Chỉ nghĩ lợi dụng Quân Nghiên, bản thân thì không hề muốn dính dáng, càng không thèm chỉnh lỗi cho cô nàng.
Đây rõ ràng là đang đào hố cho Quân Nghiên để cô nàng nhảy vào, một khi Quân Nghiên mất đi giá trị lợi dụng thì sẽ mất trắng tất cả, có lẽ những người này còn bỏ đá xuống giếng làm cho Quân Nghiên không trở mình được. “Có gì mà công bằng với không công bằng,” Sắc mặt Lục Trạm tựa hồ có chút lạnh nhạt, “Y đâu phải là người thân của cô nương Quân Nghiên, ngay cả mẹ ruột còn mặc kệ nàng ta thì người khác cần gì để ý?” Minh Cẩm nhíu chặt mày, trong lòng khó chịu một trận.
Người đàn bà yếu đuối chỉ biết trốn tránh sau lưng Quân Nghiên, rõ ràng biết con gái mình làm như vậy là mười phần sai, vì sao không hề khuyên ngăn một câu nào? “Cái nơi quỷ quái này!” Minh Cẩm nhịn không được rùng mình lẩm bẩm.
Nàng quả thực không dám tưởng tượng, nếu mình sinh ra trong một gia đình như vậy thì có thể làm tốt hơn Quân Nghiên hay không?
Chẳng lẽ mình phải trơ mắt nhìn Quân Nghiên bị người hãm hại? Hay là nàng nên nhân cơ hội gặp mặt từ biệt để nhắc nhở cô nàng? Quân Nghiên có thể nghe vào tai lời khuyên của mình sao? Suy nghĩ của Minh Cẩm bay tán loạn, ánh mắt cũng có chút mờ mịt. “Nàng đừng lo quá nhiều.” Lục Trạm ôm Minh Cẩm vào lòng, “Vụ này nàng không giúp được gì, giao tình của hai người còn chưa tới mức độ đó.
Nếu cứ khuyên bảo nhiều, không chừng cô nương Quân Nghiên còn cảm thấy nàng không có ý tốt.” Lục Trạm cũng cảm thấy hơi lạ, Minh Cẩm rõ ràng không phải là người thích lo chuyện bao đồng, bình thường nàng cũng không thuận mắt với đủ loại hành vi của Quân Nghiên, tại sao lại thường xuyên thương hại đồng tình với cô nàng điên điên khùng khùng kia, có đôi khi thậm chí hao tổn tinh thần vì nàng ta? Minh Cẩm không được tự nhiên né tránh tầm mắt của Lục Trạm, âm thầm thở dài.
Cũng chính vì nỗi băn khoăn này mà nàng mới im lặng từ trước đến giờ, nàng chưa xác định chính mình có nên thẳng thắn nói ra thân phận xuyên qua cho Quân Nghiên biết hay không. Suy cho cùng, nàng chỉ là một cô gái bình thường, muốn làm điều tốt giúp mọi người thì tiền đề là chính mình sẽ không chịu tổn thất.
Hiện tại nàng có nhiều người càng cần bảo hộ hơn: Phó gia, Lục Trạm, thậm chí Giang Du còn đáng tin cậy hơn Quân Nghiên.
Nếu chỉ vì thương hại nhất thời mà mạo hiểm thì thật sự không phải cách làm của nàng.
Huống hồ Quân Nghiên nắm trong tay con át chủ bài mà người kia hết sức coi trọng, cho nên cô nàng thật đúng là không cần mình giúp đỡ. “Em biết rồi.” Minh Cẩm thấp giọng nói, vẻ mặt ảm đạm. “Nếu không nàng lo giúp đỡ tìm chỗ ở mới cho Phó gia?” Lục Trạm không đành lòng nhìn nàng buồn bã ỉu xìu, đưa ý kiến. “Chỗ ở mới?” Minh Cẩm giật mình ngẩng đầu lên, “Nhanh như vậy đã phải chuyển nhà?” Vừa nhắc đến Phó gia là lực chú ý của Minh Cẩm lập tức bị dời đi.
Tóm lại họ mới là thân nhân của nàng, là người nàng cần quan tâm nhất, chỉ là nàng cứ tưởng có thể ở tạm trong Triệu phủ một đoạn thời gian, chờ có tin tức chính xác mới an bài sau.
“Ở nhờ Triệu gia không phải chuyện lâu dài,” Lục Trạm nhíu mày, “Sớm muộn gì cô nương họ Triệu cũng gặp xui xẻo, nếu dính líu nhiều sau này có thể bị lôi xuống vực.” Lục Trạm cảm giác Minh Cẩm có gì đó không thích hợp, lại không tán đồng Minh Cẩm trợ giúp Quân Nghiên, cho nên rời xa Triệu phủ là lựa chọn tốt nhất.
Không riêng gì hai vợ chồng rời đi, ngay cả Phó gia cũng nên sớm ra khỏi phủ, miễn cho cành mẹ đẻ cành con. “Sao thế?” Minh Cẩm tò mò nhìn Lục Trạm, trong mắt lấp lánh hưng phấn muốn buôn chuyện, “Có phải chàng biết được tin tức gì hay không?” “Hiện giờ chẳng phải nàng ta thọc ra cả một sọt rắc rối?” Lục Trạm bật cười, nhéo nhéo chóp mũi Minh Cẩm, “Còn có cô ả mà nàng ta cứ mang theo kè kè bên người, ta cảm giác có gì đó không đúng, nhất định sẽ xảy ra vấn đề.” Chuyện gì khác Lục Trạm không dám nói, nhưng đối với trực giác về nguy hiểm thì nếu hắn đứng thứ hai sẽ không có ai đứng thứ nhất.
Sự kết hợp của Quân Nghiên và Tri Xuân có quá nhiều nhân tố không an toàn: Quân Nghiên ngốc đầu ngốc não to gan lớn mật, Tri Xuân không hiểu sự tình trong chốn nhà cao cửa rộng mà còn thích tính kế, xảy ra chuyện chỉ là vấn đề thời gian. “Cũng tốt.” Minh Cẩm gật đầu tán thành, “Bám vào nhà người khác không tiện bằng có một nơi ở cho riêng mình.
Nếu có thể tìm được một chỗ ổn định thì sẽ đón bà cụ tới đây để cả nhà sum họp.” Để bà nội một mình ở trong thôn không phải chuyện nên làm.
Sức khỏe bà cụ không tốt, không có người thân bên cạnh chăm sóc đâu thể nào yên tâm được.
Gần đây Tề thị đã có ý muốn đưa Minh Lan cùng về thôn, vốn nghĩ Minh Lan có thể cùng Quân Nghiên đọc sách biết chữ, còn có thể thuận tiện giới thiệu vào vòng khuê tú của kinh thành, hiện giờ nguyện vọng này thất bại, lại thêm một Giang Du ở bên cạnh khiến Tề thị đề phòng, chi bằng hai người về thôn, không những an toàn mà còn có thể bớt chút tiêu phí. Vợ chồng son châu đầu vào bản đồ kinh thành bàn bạc một hồi, rốt cuộc mặt ủ mày ê phát hiện hai người chẳng có chút kiến thức gì về vụ mua nhà, chỉ có một điều họ biết rất rõ: Với tình hình tài chính của Phó gia thì thật sự không thể ở được chỗ tốt, đành phải tìm kiếm ở những nơi hẻo lánh. Minh Cẩm tính nhờ Lý thị giúp đỡ hỏi giá cả, nếu tìm được khu nào thích hợp thì sẽ đi coi nhà. Lục Trạm vừa lúc không có kinh nghiệm gì trong vấn đề này nên vui vẻ buông tay.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn dời đi lực chú ý của Minh Cẩm, hiện giờ mục đích đạt được là tốt quá rồi, tìm nhà gì đó vẫn là thứ yếu. Ngày hôm sau Minh Cẩm tìm tới Lý thị, tuy Chu quản sự khẳng định đã nói cho cô ta biết nhưng nàng vẫn thông báo mọi chuyện một hồi, còn nhắc Tiểu Siêu phải sớm chuẩn bị sẵn sàng, sau đó mới đề cập tới vụ mua nhà. Lý thị lập tức đáp ứng giúp đỡ hỏi giá cả nhà cửa, cũng không hỏi Minh Cẩm muốn làm gì.
Ngược lại là chính Minh Cẩm cảm thấy không có khả năng giấu giếm nên nói cho Lý thị biết Phó gia muốn mua nhà.
Lý thị cũng không truy vấn vì sao Phó gia muốn ở lại kinh thành, thật giống như mua gia sản ở kinh thành là một chuyện hết sức bình thường. Trong lòng Minh Cẩm càng thêm xem trọng Lý thị, ngoại trừ có vấn đề trong cách sống, vị tỷ tỷ này thật đúng là không chê vào đâu được: năng lực cao, lại kín tiếng, dễ gần và thân thiện.
Trong chuyến đi đến kinh thành lần này, Lý thị thật sự giúp đỡ nàng rất nhiều. Minh Cẩm không giấu trong nhà chuyện quan chức của cha Phó, nói cho cha Phó và Tề thị biết tin tức Lục Trạm mang về.
Hai người đầu tiên là kinh hãi, sau đó hoan hỉ, tuy cha Phó luôn là người trầm tính mà lúc này cũng nhịn không được mừng như điên.
Đây là nguyện vọng của mấy thế hệ Phó gia, chức quan tuy nhỏ nhưng ít nhất đã có bước khởi đầu.
Tâm nguyện nhiều năm đột nhiên ở trong tầm tay thật sự khiến cha Phó không ngăn được nước mắt, cuống quít đứng dậy vào thư phòng che giấu sự mất kiềm chế của mình. Nghe Minh Cẩm nói đến chuyện mua bất động sản, lại nghe nói nhờ Lý thị, Tề thị càng hài lòng với Minh Cẩm vô cùng, nói thẳng Minh Cẩm là phúc tinh của Phó gia, lặp đi lặp lại dặn dò Lục Trạm không thể bạc đãi Minh Cẩm, Lục Trạm dĩ nhiên mỉm cười thưa vâng. Tâm tình Tề thị rất tốt nên Minh Lan vẫn luôn "kẹp chặt cái đuôi làm người" cũng tốt hơn rất nhiều, vô cùng biết ơn Minh Cẩm. Lý thị nhanh chóng có tin tức báo cho Minh Cẩm.
Dù sao mua bất động sản cũng là đại sự, Lý thị khuyên Minh Cẩm không nên quyết định quá dễ dàng, nên quan sát kỹ càng một thời gian.
Một khi có nhà nào thích hợp thì cô ta sẽ nói cho Phó gia, hiện giờ Phó gia đã ở kinh thành, Chu quản sự có thể giúp mượn một chiếc xe ngựa để đi xem nhà thuận tiện hơn. Lục Trạm và Minh Cẩm nghe xong đều cảm thấy có lý, Phó gia chưa quen thuộc với kinh thành, mua bất động sản càng không có kinh nghiệm, nghe Lý thị đề nghị như vậy bèn đồng ý nhờ cô ta xem chừng.
Chuyện vào quan trường của Phó gia phải chờ thêm mấy tháng nữa, cũng đủ xem xét nhà bán kỹ càng rồi mới quyết định, trong lúc này còn có thể huy động tài chính, Tề thị còn có thể về nhà một chuyến, thuận tiện đi Tề gia mượn chút tiền. Tuy Quân Nghiên bị cấm túc nên Minh Cẩm không cần đến Triệu phủ, nhưng trước khi rời khỏi vẫn nên đi khắp nơi cáo biệt một chút.
Minh Cẩm dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị xong xuôi, sau đó ghé qua Triệu phủ lần nữa..