Mưu Sát - Tử Kim Trần

33: Chương 31


trước sau

Cao Đông đeo găng tay găng chân, cùng với bác sĩ pháp y Trần và mấy vị bác sĩ trẻ tuổi khác cùng tiến vào hiện trường.

Điều đầu tiên gây chú ý cho anh chính là hai chỗ mảnh vỏ chai bia bị vỡ ở trên đường.

Ở đâu ra bao nhiêu mảnh chai bia vỡ thế? Cảm giác hơi kỳ lạ. Là chiếc xe chở bia làm rơi xuống sao?

Anh có cảm giác cách phân bố những mảnh chai bia vỡ đó ở trên mặt đất không được tự nhiên, nhưng không thể nào phán đoán được là có liên quan đến vụ án hay không, bèn nói với người nhân viên: "Hãy chụp vài tấm ảnh khu vực này trước, đợi lát nữa sẽ tìm người để dọn sạch."

Đi đến gần phía trước, một chiếc xe Audi màu đen dừng ở bên luồng đường bên phải, đèn xe vẫn sáng, đèn đuôi màu đỏ, phía trước xe vẫn phát luồng đèn ánh sáng lan tỏa rộng. Chiếc xe nghiêng về phía bên phải.

Rõ ràng, lốp xe bên phải lúc này đã hoàn toàn xẹp xuống.

Cao Đông đi đến phía bên phải chiếc xe, nhìn lốp xe một lúc, tiếp đó bèn chuyển ánh mắt nhìn chăm chú vào Trương Tương Bình.

Ở phần đường kề sát bên lề, Trương Tương Bình nằm im bất động ngửa mặt lên trời, hai chân hai tay đều giạng ra, mắt mở trừng trừng, ở lồng ngực máu chảy đầy xuống mặt đường.

Cao Đông hơi nheo mắt, không trực tiếp đến gần thi thể, mà trước tiên tỉ mỉ tìm kiếm ở khu vực xung quanh, xem xem liệu có phát hiện được ra điều gì đặc biệt không.

"Anh cả, anh nhìn này." Bác sĩ pháp y Trần giơ tay chỉ. Cao Đông nhìn chăm chú một hồi, rồi chợt mở to mắt, nói: "Dấu chân!"

Bên đường có một hàng dấu chân, đi qua khu vực đồng ruộng, cũng giống như vụ của Lý Ái Quốc, cả đoạn đường kéo dài đến tận rãnh nước ở đằng xa.

Điều duy nhất khác biệt là, dấu chân lần này là chân thực, không phải là dấu chân đế bằng loại cỡ lớn nữa.

Cao Đông nói: "Lập tức ghi lại, quay trở về sẽ làm thí nghiệm."

Bác sĩ Trần vui mừng nói: "Anh cả, lần này coi như là đã để lại manh mối rồi, hàng dấu chân lần này hằn sâu xuống dưới đất, rất rõ ràng, có thể xác định khá chắc chắn về chiều cao và thể trọng của hung thủ."

Cao Đông ừ một tiếng, trong lòng đang nghĩ ngợi lần này tại sao hung thủ lại không thu dọn hiện trường, cũng không lồng thêm đế giày khác bọc ngoài mà lại cứ thế rời khỏi đó.

Lẽ nào...

Ánh mắt anh chợt sáng rực, khả năng lớn nhất chính là, lần hành hung này của hung thủ, vào thời điểm cuối cùng thì đã gặp phải phiền phức, hắn không kịp thu dọn hiện trường, chỉ có thể vội vàng rời khỏi đó.

Khả năng lớn nhất chính là, lúc đó vừa vặn có người đi tới!

Theo như phong cách của hung thủ, hắn sẽ thu dọn hiện trường không để lại một chút dấu vết gì mới phải.

Lần trước, hung thủ gϊếŧ chết Lý Ái Quốc, không những nhìn thấy chiếc xe dừng bên đường một cách tự nhiên, hơn nữa còn xử lý sạch sẽ toàn bộ dấu vân tay, dấu chân, tổ chức da ở trong và ngoài xe. Cho nên đến tận ngày hôm sau lúc trời sáng, mới có người phát hiện ra có người chết trong xe.

Căn hộ của Lâm Tiêu, tương tự cũng bị hắn thu dọn sạch sẽ.

Nhưng lần này, chiếc xe của Trương Tương Bình dừng lại nhưng vẫn cứ sáng đèn, Trương Tương Bình lại chết ở ngay bên ngoài xe như vậy, bất luận là người đi bộ hay là xe ô tô đi qua, lập tức sẽ phát hiện ra vụ hung sát, và sẽ báo cảnh sát. Cảnh sát cũng có thể đến ngay hiện trường.

Cảnh sát đến càng sớm, sẽ càng bất lợi đối với hung thủ.

Nếu như hung thủ có đủ thời gian, chắc chắn sẽ tắt đèn xe đi, di chuyển xác của Trương Tương Bình vào nơi ngược sáng, như vậy, rất có khả năng sang hẳn ngày hôm sau mới bị phát hiện ra, vậy thì rất nhiều manh mối chỉ có thể lưu giữ được ở trong khoảng thời gian ngắn sẽ bị để lỡ.

Xem ra tình hình là như thế này, lần này hung thủ chắc chắn không chỉ để lại dấu chân, chắc chắn sẽ có thêm nhiều phát hiện bất ngờ khác!

Bác sĩ pháp y Trần vừa chỉ huy mọi người đo đạc dấu chân và chụp ảnh, vừa cúi đầu tỉ mỉ quan sát, một lúc sau, anh ta lại có phát hiện mới: "Anh cả, dấu chân lần này có sự khác biệt với lần trước."

"Là tình hình gì?" Cao Đông quay người.

Bác sĩ pháp y Trần lấy bút chỉ vào mấy vết chân ở trên đường, nói: "Có một số vết chân chỉ có một nửa, hơn nữa khoảng cách giữa các dấu chân cũng rộng hơn lần trước mười mấy cen-ti-mét."

"Ồ, điều này nói lên điều gì?"

"Lần trước, hung thủ nhẫn nại bước đi rời khỏi hiện trường, lần này, hung thủ là đang chạy trốn, ở trong trạng thái chạy bộ, hơn nữa qua số đo của bước chân, tôi dám khẳng định, hung thủ chắc chắn đang chạy ở trong trạng thái hoảng loạn."

Mắt Cao Đông rực sáng, đúng là như vậy, hung thủ lần này không thu dọn hiện trường, chắc chắn vào thời khắc cuối, hắn gặp phải một sự việc nào đó, vì thế nên mới vội vàng chạy trốn. Rất có khả năng... Đúng vậy, rất có khả năng khi hắn đang muốn xử lý hiện trường, vừa vặn có xe đi tới. "Này, Trương Nhất Ngang, cậu hỏi người cảnh sát xuất hiện đầu tiên, hãy dẫn người báo án đến đây."

Sau khi phân tách loại dấu chân của hung thủ và cảnh sát xuất hiện ở bên cạnh Trương Tương Bình, rồi đo đạc chụp ảnh ghi chép, tiếp đó, Cao Đông và bác sĩ Trần đến gần Trương Tương Bình và ngồi xổm xuống quan sát thật kỹ.

Bác sĩ Trần cởϊ áσ Trương Tương Bình, lật người ông ta, nói: "Sơ bộ nhìn thấy, cách thức bị gϊếŧ hại cũng giống như lần trước, chắc là có lẽ cũng giống như anh cả đoán, trước tiên là dùng dùi cui kích điện gây hôn mê, rồi dùng lưỡi lê đâm vào tim. Nhìn này, lần này ở trên cổ cũng có một vết thương, không không không, là hai vết thương."

Ánh mắt Cao Đông rực sáng: "Kích điện hai lần!"

Bác sĩ Trần nói: "Đúng vậy, chính là hai lần kích điện!" Trong lòng Cao Đông chợt gợn sóng, lần này hung thủ từ lúc hành hung cho đến lúc sau khi hành hung ở trong trạng thái hoang mang hoảng loạn, nói không chừng, lần này khi hung thủ gây án, sau khi kết thúc gây án mới gặp phải sự cố, trong quá trình gây án hoặc là trước khi gây án, tương tự cũng xảy ra sự việc nào đó quấy nhiễu đến hành vi của hắn.

Lúc này đây anh vẫn chưa biết, đúng là bởi vì có một chiếc xe đột nhiên đi tới, đã khiến Từ Sách giật mình sợ hãi, trong đầu anh ta luôn xuất hiện hai loại suy nghĩ giằng co nhau, có nên tiếp tục ra tay hay không, do đó đã khiến cho trạng thái tối hôm nay xuất hiện ra sai sót. Và lúc Từ Sách thu dọn hiện trường được một nửa, thì lại xuất hiện một chiếc xe ô tô, khiến cho kế hoạch của anh ta gần như bị đảo lộn toàn bộ, chỉ có thể hoảng loạn chạy trốn. Nếu không, anh ta quyết không bao giờ để Trương Tương Bình cứ thế mà nằm vật ra ở vị trí nổi bật như vậy, càng không muốn để cho chiếc xe sáng đèn đỗ ở bên đường. Cho đến tận lúc này, Từ Sách ngồi ở nhà vẫn thấp thỏm không yên, anh ta không thể nào khẳng định được lần này có để lại những chứng cứ then chốt chí mạng nào giống như DNA hay không.

Bác sĩ pháp y Trần nói tiếp: "Còn về những vị trí khác, tạm thời không phát hiện ra dấu vết của vết thương ngoài nào đặc biệt."

Cao Đông gật đầu, dùng bàn tay đã đeo găng tay cao su cầm lấy tay Trương Tương Bình, tỉ mỉ quan sát.

"Anh Trần, hãy chiếu đèn pin lại phía này cho tôi." Bác sĩ Trần nghe lời chiếu đèn pin về phía Cao Đông. Cao Đông khẽ nheo mắt, giơ một bàn tay về phía sau:

"Này, Tiểu Châu, hãy đưa kẹp cho tôi."

Anh cầm kẹp lên, thận trọng thò vào móng tay của Trương Tương Bình, khẽ lật trở.

Lật trở mấy chiếc móng tay, cuối cùng phát hiện ra trong hai móng tay đều có một nhúm sợi lông tơ mềm mại.

"Anh Trần, anh nhìn này."

Bác sĩ Trần nói vẻ hân hoan: "Sợi vải quần áo!"

Cao Đông hỏi vẻ nghiêm nghị: "Có thể xác định được là sợi vải không?"

"Vừa nhìn là đã biết rồi, chắc chắn là đúng."

Cao Đông gật đầu: "Trương Tương Bình sau khi bị kích điện, bị lưỡi lê đâm vào tim, khoảng nửa phút sau là chết. Anh Trần, anh cảm thấy ông ta trong vòng hơn hai mươi giây trước khi chết, có khả năng trước khi chết túm được hung thủ hay không?"

Bác sĩ Trần trả lời: "Rất có khả năng, anh cả, nạn nhân mặc dù đã bị kích điện làm cho hôn mê, nhưng trong khoảnh khắc bị lưỡi lê đâm vào tim, chắc chắn là sẽ lập tức tỉnh lại. Lúc này tổ chức não vẫn chưa bị thiếu dưỡng khí, vẫn rất ổn, loại phản ứng đầu tiên bản năng của con người lúc này chính là phản kháng. Trương Tương Bình hoàn toàn có khả năng túm được hung thủ. Anh xem này, quần áo của Trương Tương Bình màu đen, sợi này có màu vàng nhạt, chắc chắn là quần áo của hung thủ."

Nét mặt Cao Đông dần dần thả lỏng, thở dài, nói: "Nhưng đáng tiếc chỉ có sợi vải, có thể nắm được tổ chức da thì tốt rồi."

Bác sĩ Trần nói: "Biết đâu cũng có tổ chức da, việc này thì chúng ta cần phải trở về rồi từ từ kiểm tra."

Cao Đông nghĩ thầm trong lòng, lần này bất luận thế nào thì cũng đã có được mấy vật chứng rồi. Hung thủ lần này không những không kịp lồng đế giày sắt, ngay cả quần áo bị Trương Tương Bình trước lúc chết còn túm được.

Nhưng chỉ có chứng cứ là quần áo và giày, liệu có thể xác định được mục tiêu không?

Việc lấy đi sợi ở trong móng tay rất khó, dùng thứ gì đó để cạo thì không làm sạch sẽ được trong một khoảng thời gian ngắn. Cách tốt nhất chính là cắt ngón tay của nạn nhân đem vứt đi.

Hung thủ chưa lấy đi được sợi ở trong móng tay của Trương Tương Bình, ừm, một loại khả năng chính là hung thủ căng thẳng vào lúc cuối cùng khi gϊếŧ người, không chú ý thấy Trương Tương Bình đã túm được vào quần áo hắn. Loại suy đoán này hoàn toàn có khả năng xảy ra, bởi vì chỉ cần là con người, bất luận trông có vẻ tàn nhẫn ra sao, khi gϊếŧ người đều sẽ căng thẳng. Đặc biệt tối nay hung thủ đã phải kích điện Trương Tương Bình hai lần, rất có khả năng lúc đó hung thủ đang rơi vào trong trạng thái căng thẳng.

Khả năng thứ hai, hung thủ biết Trương Tương Bình túm được hắn, nhưng nhất thời không nghĩ ra làm thế nào để xử lý được sợi ở trong móng tay. Mà hung thủ lại không mang những loại công cụ như dao thái để có thể cứa được ngón tay. Bởi vì công cụ gây án của hung thủ là lưỡi lê, thứ này không thể nào cứa đứt ngón tay được. Cho dù có đem theo dao găm, cũng rất khó để cắt đứt ngón tay, chỉ có loại hung khí như dao thái mới có thể nhanh chóng cứa đứt.

Loại khả năng thứ ba, hung thủ lo lắng khi ngón tay bị cứa đứt, có quá nhiều máu chảy ra, dính lên người mình, khi trốn thoát khỏi hiện trường thì dễ gây nên sự chú ý của người khác.

Loại khả năng thứ tư, hung thủ gặp phải sự việc đột ngột nào đó, vội vàng chạy trốn rời khỏi hiện trường, không kịp suy nghĩ vẹn toàn được hết. Giống như hung thủ vẫn để lại dấu chân, đèn xe bật sáng, Trương Tương Bình nằm ở vị trí nổi bật, chính là cùng chung một lý do này.

Xem ra, vẫn cần phải tìm được người báo án phát hiện ra nạn nhân đầu tiên để hỏi cho rõ, có thể người báo án đã nhìn thấy chính hung thủ rồi.

Anh đứng dậy, chuẩn bị kiểm tra tình hình chiếc xe.

Hai lốp xe đều bị thủng, đây là việc không hề bình thường, chắc chắn là có ẩn tình, nếu việc này trở thành điểm đột phá trong khâu điều tra, có thể cũng phát hiện được điều gì đó.

Đúng lúc này, di động của anh vang lên. Cao Đông tháo găng tay, lôi di động, nhìn màn hình, là bố vợ anh.

Anh mím môi, rời khỏi hiện trường, bước nhanh đến chỗ không có người, nghe điện: "Bố ạ."

"A Đông, sự việc lần này hơi phiền phức, trong một tháng, hai phó giám đốc Sở Công an bị gϊếŧ hại, hơn nữa lại là vụ án gϊếŧ hại những vị quan chức có tính chất vô cùng nghiêm trọng, Bắc Kinh lo lắng chính quyền cơ sở không ổn định, một vị phó bộ trưởng trong Bộ mấy giờ sau sẽ lên máy bay, buổi chiều ở Hàng Châu sẽ mở một cuộc họp. Lát nữa sẽ có người thông báo cho con đi dự cuộc họp, con và Quách Hồng Ân đều phải đi."

Cao Đông nói: "Cuộc họp này sẽ có tính chất như thế nào ạ?"

"Chủ yếu là truy cứu trách nhiệm. Con không cần lo lắng, bố đã thương lượng với giám đốc Sở Công an của các con và mấy người bạn ở trong tỉnh rồi, chúng ta chắc chắn sẽ bảo vệ con. Về phía Quách Hồng Ân, ông ta là người của anh Diêu - phó giám đốc Sở Công an tỉnh, cũng sẽ có người bảo vệ, nhưng cái ghế giám đốc Sở Công an này của ông ta thì chắc là không giữ được rồi."

Cao Đông cười: "Vậy thì cũng chẳng có gì ghê gớm cả."

"Bố nghe bạn bè ở trong tỉnh nói, lần này Vương Hiếu Vĩnh có khả năng sẽ khai hỏa với con và Quách Hồng Ân."

"Vương Hiếu Vĩnh? Là trưởng phòng ở trong Sở Công an tỉnh phải không ạ?"

"Ừ, anh ta là con cháu của những cán bộ cấp cao, bố anh ta là phó viện trưởng Viện Kiểm sát tối cao tiền nhiệm, vợ anh ta là thiên kim của thư ký Lý của Ủy ban Kiểm tra kỷ luật đương nhiệm, nghe nói vốn là bố trí cho anh ta mấy năm nay đến làm nhân vật đứng đầu trong hệ thống công an cấp thành phố. Mấy hôm trước, anh ta đã có ý kiến đối với việc con và Quách Hồng Ân mãi chưa phá được án, nhiều lần xin tự mình đến đôn đốc xử lý vụ án."

"Anh ta?" Cao Đông cười khẩy "một kẻ thư sinh" chưa bao giờ xử lý vụ án hình sự, ngày nào cũng ngồi trước máy vi tính, đọc mấy tài liệu, có thể phá được vụ án khỉ nào chứ!

"Anh ta có nhiều nguồn nhân lực, có thể điều động một số lượng lớn nguồn lực trinh sát hình sự để giúp anh ta phá án, tự mình anh ta đương nhiên cũng không cần phải phá án. Chiều nay chủ yếu là đề phòng lực lượng của phía anh ta."

"Vậy con phải làm thế nào?"

"Con cũng không cần phải quá lo lắng, sự việc ở chỗ con cần phải sắp xếp ổn thỏa, mang đủ tài liệu, sáng sớm hãy vào thành phố, bố và giám đốc Sở Công an các con sẽ nói cho con biết cần phải ứng phó như thế nào. Buổi trưa chúng ta cùng đi đến Hàng Châu, nói tóm lại, tính chất của cuộc họp buổi chiều nay sẽ là truy cứu trách nhiệm là chính. Chúng ta cần phải nghĩ cách để chuyển nội dung cuộc họp sang chủ đề trinh sát phá án. Phải rồi, tốt nhất là con hãy trò chuyện với Quách Hồng Ân một chút, hai người nếu như cùng đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, ngược lại lại trúng vào tâm ý của Vương Hiếu Vĩnh. Con hãy chuẩn bị một chút đi, cuộc họp buổi chiều sẽ có rất nhiều nhân vật cấp cao, ngoài Viện kiểm sát trong hệ thống, mấy người trong ban lãnh đạo tỉnh cũng sẽ đến."

Tắt di động, Cao Đông đã không còn tâm tư gì để điều tra tình hình của chiếc xe Audi nữa, toàn bộ đều giao cho bác sĩ pháp y Trần kiểm tra khám xét. Anh nhìn thấy Quách Hồng Ân lúc này đã có mặt ở hiện trường, chỉ là trông ông ta có bộ dạng lơ đễnh, rõ ràng, ông ta cũng đã nhận được tin tức rồi.

Cao Đông bước lên trước, khẽ kéo Quách Hồng Ân, hai người bước sang một bên, Cao Đông nói: "Giám đốc Quách, việc chiều nay mở cuộc họp, anh đã biết rồi chứ?"

Quách Hồng Ân cười thê thảm: "Ừm, vừa mới nhận được."

Cao Đông chau mày, gật đầu: "Không ngờ vụ án Lý Ái Quốc còn chưa phá được lại thêm một người nữa, sự việc này hai người chúng ta, cả anh và tôi chẳng ai muốn xảy ra cả."

Quách Hồng Ân ừm một tiếng.

Cao Đông ngừng một lát, nói: "Vị trưởng phòng Vương Hiếu Vĩnh của Sở Công an tỉnh, anh biết rồi chứ?" Quách Hồng Ân nhìn Cao Đông, giơ tay ra, vỗ vỗ vai Cao Đông, nói: "Người anh em, tôi hiểu ý của anh, chúng ta cùng trên một chiếc thuyền, không thể nào để cho kẻ khác được đắc ý."

Cao Đông cười, nói chuyện phiếm với Quách Hồng

Ân mấy câu, rồi quay đầu tìm kiếm Trương Nhất Ngang. "Anh cả, tiếp theo chúng ta phải điều tra thế nào, hay có cần xem lại máy quay camera giám sát không?"

Cao Đông suy nghĩ giây lát, nói: "Cậu tự xem cần xử lý thế nào đi."

"A, tôi xem tự xử lý?" Trương Nhất Ngang vô cùng kinh ngạc.

Cao Đông cười nhạt, nói: "Tạm thời hãy thu thập các thứ có liên quan, bảo quản kỹ, cụ thể cần phải điều tra như thế nào, đợi tôi quay về hẵng hay."

"Anh phải đi đâu vậy?"

Cao Đông nói: "Trên Bộ có một vị lãnh đạo chiều nay đến Hàng Châu, tôi và Giám đốc Quách đều phải đến đó để họp, xảy ra sự việc này, việc bị truy cứu trách nhiệm là điều khó tránh khỏi. Có thể khi tôi quay trở lại thì đã không còn là người giám sát xử lý vụ án này nữa rồi."

"Vậy công việc hiện tại của chúng ta thì phải làm thế nào?"

Cao Đông hạ giọng nói: "Hãy cứ thu thập những manh mối liên quan, nhưng tình hình trinh sát tạm thời không được tiết lộ ra ngoài. Bây giờ các cậu chỉ cần lo việc điều tra vụ án của mình, điều tra càng tỉ mỉ càng tốt, nhưng không được tiết lộ những thứ mà mình đã điều tra được với người khác, bao gồm cả người trong Sở Công an huyện, chỉ có người của Sở Công an thành phố chúng ta biết là được. Nếu như sau khi tôi quay lại không còn là tổ trưởng của tổ chuyên án, đến lúc đó những manh mối trinh sát cần phải chuyển giao thế nào, nghe theo sự sắp xếp của tôi. Ý tứ của câu nói này thì cậu hãy truyền xuống dưới, nhưng ngoài anh Trần, không được nói với bất cứ ai là ý của tôi. Cậu cứ nói là cậu và anh Trần quyết định, có hiểu không?"

Trương Nhất Ngang hiểu ý, nói: "Anh cả, tôi biết rồi." Cao Đông nói những câu này, Trương Nhất Ngang lập tức hiểu ngay, điều Cao Đông lo lắng chính là anh sẽ không còn là người phụ trách vụ án này nữa, tổ trưởng của tổ chuyên án mới đến muốn bắt tay vào vụ án chắc chắn cần phải bắt đầu lại từ đầu đến cuối, tiếp xúc với tình hình vụ án và những manh mối chứng cứ một cách toàn diện. Nếu như việc trinh sát hôm nay của họ có phát hiện lớn, tổ trưởng tổ chuyên án vừa mới vào cuộc chẳng bao lâu đã phá được vụ án, vậy thì sĩ diện của Cao Đông chẳng phải là mất cả sao?

Anh đã làm tổ trưởng tổ chuyên án hơn hai mươi ngày nay, tình hình vụ án không hề có bất cứ sự tiến triển có tính thực chất nào cả.

Đổi người làm tổ trưởng, lập tức liền phá được án.

Vậy thì sau này Cao Đông còn làm việc ở ngành cảnh sát thế nào?

Cho nên Cao Đông chỉ thị Trương Nhất Ngang, dốc hết sức để phá án, nhưng không được nói với người khác về các manh mối. Cao Đông vẫn hy vọng anh là người sẽ phá được vụ án, chứ không phải là người khác.

Những lời này chỉ có thể nói với Trương Nhất Ngang và bác sĩ pháp y Trần, họ là những người tâm phúc đã đi theo mình nhiều năm, những thuộc hạ khác thì chưa chắc đã tin tưởng được.

Cuối cùng, Cao Đông lại dặn dò Trương Nhất Ngang: "Lát nữa tôi phải đi vào thành phố, bây giờ cậu tạm thời hãy gác công việc điều tra hiện trường lại, làm trước cho tôi việc chuẩn bị tập hồ sơ, ghi chép, và các loại tài liệu liên quan đến vụ án này, để tôi đem đi. Ngoài ra hôm nay cậu cần phải luôn chú ý nghe điện thoại, hãy đợi ở trong Sở Công an huyện, tôi có thứ gì để sót, sẽ tìm cậu để gửi cho tôi."


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây