Chương 19 Editor: Soju Sau khi Minh Hoàn đến Tiết gia, lần đầu tiên nàng gặp mặt ngoại tổ mẫu của mình, Tiết lão phu nhân.
Tiết lão phu nhân tuổi đã ngoài sáu mươi, mái tóc hoa râm, thân hình có chút gầy ốm, trên người mặc y phục màu xanh đen, trong tay cầm một chuỗi Phật châu, vừa nhìn thấy Minh Hoàn và Minh Ly tiến vào, Tiết lão phu nhân được thị nữ đỡ dậy, một tay nắm tay Minh Ly, một tay nắm tay Minh Hoàn: “Ly nhi, Hoàn Nhi, các con đều lớn cả rồi.”
Minh Hoàn được kéo xuống ngồi bên cạnh Tiết lão phu nhân.
Tiết lão phu nhân giới thiệu lần lượt những phu nhân tiểu thư đang ngồi phía dưới. Người mặc chiếc váy màu xanh lam, thần sắc có phần quạnh quẽ, là đại cữu mẫu của Minh Hoàn - Chu thị. Người có gương mặt thon dài, dáng vẻ nhẹ nhàng, là tiểu cữu mẫu của Minh Hoàn - Triệu thị. Hai biểu muội tuổi còn nhỏ, tầm khoảng tám chín tuổi, là một cặp song sinh do thiếp thất sinh ra, diện mạo giống nhau như đúc, hiện tại đang được nuôi dưỡng dưới gối Triệu thị.
Còn có ba biểu ca, tuy nhiên các biểu ca đều đã đi học, tới buổi tối mới có thể trở về.
Minh Ly đưa Minh Hoàn tới đây, rồi lại mau chóng trở về Mục Châu, Minh Hoàn được sắp xếp ở trong viện của Tiết lão phu nhân, sống cùng Tiết lão phu nhân.
Tới giờ cơm chiều, rốt cuộc Minh Hoàn cũng nhìn thấy ba vị biểu ca của nàng.
Ba vị biểu ca của Tiết gia tên gọi lần lượt là Tiết Thư Lễ, Tiết Thư Sâm, Tiết Thư Dịch, thần thái thanh cao, ôn tồn lễ độ. Trong đó, đại biểu ca Tiết Thư Lễ là nổi bật nhất.
Thời điểm Minh Hoàn đỡ lão phu nhân bước ra ngoài, ánh mắt ba vị biểu ca đều sáng ngời.Bọn họ đã hơn một lần nghe lão phu nhân nói, cô cô của bọn họ là mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được một người, dịu dàng hiền huệ, rất có phong phạm của khuê tú. Thế nên, sau khi nhìn thấy Minh Hoàn, đám người Tiết Thư Lễ mới nhận ra, lão phu nhân nói không sai.
Đám người Tiết Thư Lễ mỉm cười nhìn Minh Hoàn, sôi nổi hỏi: “Đây là muội muội Minh gia sao?”
Lão phu nhân nắm lấy tay Minh Hoàn nói: “Là biểu muội của các con, tính tình Hoàn Hoàn tương đối mềm mại, các con đừng dọa muội muội sợ hãi!”
Tiết Thư Lễ là nhi tử của Chu thị, Tiết Thư Sâm và Tiết Thư Dịch là nhi tử của Triệu thị, Chu thị thấy Tiết Thư Lễ vẫn phóng tầm mắt lên người Minh Hoàn, trong lòng có vài phần không vui.
Chu thị âm thầm quét mắt về phía Tiết Thư Lễ: “Ăn cơm đi!”
Minh Hoàn chỉ chuyên chú ăn cơm, không để ý tới những chuyện khác, thoạt nhìn ba vị biểu ca đều là mấy người tốt bụng, mặc dù nam nữ khác biệt, giữa biểu ca biểu muội rất dễ nảy sinh tình cảm, mà nàng thì không muốn gây ra quá nhiều hiểu lầm, vì vậy đơn giản là không quan tâm.
Ăn cơm xong, Minh Hoàn ngồi bên cạnh Tiết lão phu nhân nói chuyện phiếm, Tiết Thư Lễ và Tiết Thư Dịch cũng ở lại, Tiết Thư Sâm có việc nên đã rời đi. Hai biểu muội song sinh, một người tên Tiết Chung Mai, một người tên Tiết Chung Tú, cả hai đều ngoan ngoãn, mấy người nhanh chóng quen thuộc, hai biểu muội chia nhau ngồi hai bên người Minh Hoàn, tò mò hỏi đông hỏi tây.
Minh Hoàn nói: “Hoàn Hoàn nghe nói dạo gần đây thân thể lão phu nhân không khỏe, hiện giờ tới nơi này, thấy ngài phúc thọ an khang, con cũng yên tâm.”
Tiết lão phu nhân nói: “Một tháng trước, ta nằm mơ thấy mẫu thân của con, thời điểm mẫu thân con xuất giá cũng tầm tuổi con bây giờ, ta tự mình đưa nàng lên kiệu hoa, nháy mắt hơn hai mươi năm đã trôi qua, mãi cho tới khi mẫu thân con rời đi, ta cũng không gặp lại mẫu thân con lần nào.”
Nói xong, Tiết lão phu nhân dùng khăn chấm khóe mắt, Minh Hoàn nhớ tới mẫu thân của mình, vành mắt cũng đỏ lên: “Khi Hoàn Hoàn còn bé, mẫu thân thường xuyên nhắc tới ngài ở bên tai, bà ấy vẫn luôn nghĩ về ngài.”
Thị nữ Xuân Thủy của Tiết lão phu nhân nói: “Mấy ngày qua, lão phu nhân vẫn luôn nhắc tới tiểu thư, nói ngài đã trưởng thành mà bà còn chưa biết ngài trông như thế nào.”
Thực ra Minh Hoàn có thể hiểu được tâm tình của Tiết lão phu nhân, mẫu thân nàng ra đi sớm như vậy, Tiết lão phu nhân người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hiện giờ nằm mơ thấy mẫu thân của nàng, tất nhiên sẽ khổ sở một khoảng thời gian.
Minh Hoàn an ủi: “Lão phu nhân, ngài đừng buồn nữa, nếu mẫu thân biết ngài đau khổ tới như vậy, chắc chắn sẽ không yên lòng.”
Tiết lão phu nhân vỗ nhẹ lên tay Minh Hoàn, cuối cùng thở dài: “Hoàn Hoàn, con còn nhỏ như vậy đã không có mẫu thân, chắc hẳn khi ở nhà cũng phải chịu không ít khổ sở, không bằng ở lại Tiết gia một thời gian, con ở nơi này, không ai có thể bắt nạt con.”
Minh Hoàn biết, nhà người khác có tốt thế nào, chung quy cũng không phải nhà mình, tuy nhiên, Tiết lão phu nhân đã nói như vậy, vì không muốn để Tiết lão phu nhân suy nghĩ quá nhiều, nàng đành đáp ứng: “Hoàn Hoàn sẽ ở cạnh ngài một thời gian.”
Tiết lão phu nhân liếc mắt nhìn Tiết Thư Lễ: “Đây là đại biểu ca của con, con có yêu cầu gì cứ trực tiếp đi tìm đại cữu mẫu là được, đại biểu ca của con tâm địa thiện lương, làm người chính trực, nếu có người bắt nạt con, con có thể nói với ta hoặc nói với hắn đều được.”
Minh Hoàn nhạy bén cảm thấy có điều không ổn.
Tuy nhiên, ngoài mặt nàng cũng không biểu lộ quá nhiều, chỉ nói một câu “Vâng ạ”.
Đêm đã khuya, Minh Hoàn đưa Tiết lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi, sau đó nàng cũng dẫn theo thị nữ trở về phòng.
Khi cửa chính và cửa sổ đều đóng lại, Sào Ngọc giúp Minh Hoàn thay xiêm y, nàng ta nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, có phải Tiết lão phu nhân cố ý tác hợp cho ngài và Tiết đại công tử hay không?”
Minh Hoàn ngồi trước gương đồng, nhắm hai mắt: “Quan sát thêm mấy ngày rồi tính sau.”
Sào Ngọc biết tiểu thư nhà mình không phải chú cừu con mặc người xâu xé, rất nhiều chuyện tiểu thư không muốn, những người khác cũng đừng hòng ép buộc được nàng.
Sào Ngọc cười hì hì nói: “Thật ra nô tỳ cảm thấy, tuy rằng diện mạo Tiết đại công tử tuấn tú, nhưng thoạt nhìn lại có vài phần mềm yếu, tính tới tính lui, vẫn là Mục Vương điện hạ xứng đôi với tiểu thư nhất.”
Minh Hoàn chậm rãi mở to đôi mắt: “Lại bắt đầu nói hươu nói vượn, Mục Vương điện hạ chỉ coi ta như nghĩa muội, ta cũng chỉ coi ngài ấy như nghĩa huynh, giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ ái muội nào khác. Nếu Mục Vương điện hạ biết ngươi gán ghép ta và ngài ấy như vậy, chắc chắn ngài ấy sẽ tức giận.”
Sào Ngọc cầm chiếc lược gỗ đào chải tóc cho Minh Hoàn: “Nô tỳ chỉ thuận miệng nói thế thôi. Nhưng mà tiểu thư, nếu không làm nghĩa huynh nghĩa muội gì đó, ngài thật sự không có tâm tư gì với Mục Vương điện hạ hay sao?”
Minh Hoàn khẽ sửng sốt, cũng bắt đầu chậm rãi suy nghĩ.
Tuy nhiên, nàng không thể nghĩ ra bất cứ điều gì.
Từ sau khi mẫu thân qua đời, Minh Hoàn không chỉ sống cho bản thân mình. Trong nhà không thể không có nữ nhân, mẫu thân rời đi, có một vài gánh nặng cần Minh Hoàn gánh vác. Là đại tiểu thư của Minh gia, nàng muốn chăm sóc phụ thân và huynh trưởng, muốn quản lý chu toàn các công việc trong gia đình, còn chưa tới tuổi cập kê nhưng Minh Hoàn đã có sự thành thục ổn trọng không phù hợp với lứa tuổi của nàng.
Trên phương diện tình cảm nam nữ, nàng luôn giữ thái độ hờ hững, có lẽ trời sinh nàng đã khuyết thiếu tình cảm, không màng trăng gió, không để bụng tới tình cảm quấn quýt si mê trên thế gian.
Đối với Mục Vương Lưu Đàn, sau khi Minh Hoàn nhận hắn làm nghĩa huynh, nàng chỉ chuyên tâm coi hắn như nghĩa huynh của mình. Đạo đức dưới đáy lòng không cho phép nàng mơ ước những chuyện khác.
Minh Hoàn có một đôi mắt trong veo và sạch sẽ, nàng giơ tay chọc chọc lên trán Sào Ngọc: “Tất nhiên là không rồi, Mục Vương điện hạ là người tốt, Sào Ngọc, ngươi đừng dụ dỗ ta nghĩ theo phương hướng kỳ quái. Người ta là quân tử, nào giống tiểu nha đầu nhà ngươi, cả ngày xem mấy tập tranh kỳ kỳ quái quái, sau đó lại suy nghĩ mấy chuyện không tưởng.”
Sào Ngọc đọc nhiều thoại bản, lẩm bẩm chải đầu cho Minh Hoàn: “Ngộ nhỡ Mục Vương điện hạ xưng huynh gọi muội với ngài, chỉ vì muốn tiếp cận ngài thì sao?” ...
Tiết Thư Lễ vừa ra khỏi viện của lão phu nhân đã bị người gọi lại.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một người mặc váy màu lam đứng cách đó không xa, chính là mẫu thân Chu thị của Tiết Thư Lễ.
Chu thị nói: “Thư lễ, con lại đây!”
Tiết Thư Lễ nói: “Đã muộn thế này, sao người còn chưa trở về nghỉ ngơi?”
Chu thị kéo nhi tử sang bên cạnh, cùng đi về phía trước.
Đối với người nhi tử này, không thể nghi ngờ là Chu thị vô cùng hài lòng và yêu thương. Tiết Thư Lễ tuấn tú lịch sự, hiếu thuận nghe lời, từ nhỏ đến lớn, Chu thị chưa từng phải nhọc lòng vì chuyện của Tiết Thư Lễ.
Tuy nhiên, Tiết lão phu nhân cũng cực kỳ yêu thích Tiết Thư Lễ, Chu thị lo lắng Tiết Thư Lễ chỉ nghe lời Tiết lão phu nhân mà xem nhẹ người mẫu thân là bà.
Khi Tiết lão phu nhân muốn đón Minh Hoàn tới Tiết gia, Chu thị đã biết tâm tư của Tiết lão phu nhân. Bà nhất quyết không chịu để Tiết lão phu nhân khống chế hôn sự của nhi tử, huống hồ, Chu thị cũng không thích Minh Hoàn.
Chu thị nói: “Con cảm thấy Minh cô nương là người thế nào?”
Tiết Thư Lễ hồi tưởng lại dung mạo chim sa cá lặn của Minh Hoàn, trái tim hắn như vỡ òa: “Biểu muội tính cách dịu dàng, là một nữ tử tốt.”
“Con nghe ta nói, Thư Lễ, nữ tử Minh gia không xứng với con.” Chu thị nói “Nàng ta chỉ có mỗi gương mặt xinh đẹp, trên đời này, thứ vô dụng nhất chính là vẻ bề ngoài. Thoạt nhìn Minh Hoàn có vẻ là người tùy tiện, không được dạy dỗ, lão phu nhân lại sủng ái nàng ta như vậy, nếu nàng ta theo con, tám phần sẽ bày sắc mặt cho con xem!” Tiết Thư Lễ hơi hoảng hốt, trên thực tế, cô nương xinh đẹp giống như Minh Hoàn, cho dù tính tình không tốt, hắn cũng có thể hiểu được phần nào. Thành thật mà nói, Minh Hoàn thật sự quá đẹp, vẻ đẹp của nàng khiến người ta không thể quên được.
Ánh mắt Chu thị lạnh lùng: “Rốt cuộc con có nghe thấy ta nói cái gì hay không?”
Tiết Thư Lễ hoàn hồn: “Nhi tử đang nghe.”
Chu thị lại nói: “Tuy rằng Minh gia của cải giàu có, tổ tiên cũng từng nổi danh một thời, có thể nói là không phân cao thấp với nhà chúng ta, nhưng đã là con người thì luôn muốn hướng lên cao, Thư Lễ, con xứng đáng với người tốt hơn. Cữu cữu con có một người bằng hữu là thuộc hạ làm việc dưới trướng Mục Vương, hơn nữa còn từng gặp mặt Mục Vương, ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng phải xem sắc mặt của Mục Vương, nếu con cưới nữ nhi của vị bằng hữu đó, chẳng khác nào tạo dựng được quan hệ với Mục Vương.”
Tiết Thư Lễ còn đang nhớ mong Minh Hoàn, hắn hơi do dự một chút, nói: “Vị cô nương kia trông như thế nào?”
Chu thị vỗ một cái lên đầu Tiết Thư Lễ: “Điều quan trọng nhất của nữ nhân không phải ngoại hình, sao con có thể không có chí khí như vậy?!”
Tiết Thư Lễ thấy mẫu thân tức giận, vội vàng nói: “Nhi tử nghe theo sự sắp xếp của mẫu thân!”
Lúc này Chu thị mới hài lòng. ... Sau khi Lưu Đàn đến Yên Châu, hắn không tới Tiết gia. Ở trong mắt hắn, Tiết gia chỉ là thế gia bình thường, không đáng nhắc đến, nếu không phải Minh Hoàn tới nơi này, hắn căn bản không nhớ nổi Tiết gia.
Hắn phải tìm một lý do đến Tiết gia, như vậy mới có thể gặp được Minh Hoàn.
Yên Châu là đất phong của Khang Vương, Khang Vương Lạc Thành Quảng và Lưu Đàn là huynh đệ tốt, đối xử chân thành với nhau, tất nhiên hắn sẽ tới thăm phủ Khang Vương trước.
Kiếp trước Lưu Đàn tạo phản, Lạc Thành Quảng là người đầu tiên đi theo, sau khi Lưu Đàn bị độc sát, Lạc Thành Quảng âm thầm phái người bảo vệ Vương phi của Lưu Đàn, chỉ tiếc tới cuối cùng, bởi vì Lạc Thành Quảng tay cầm quyền cao nên bị tân đế kiêng kị, không được chết già.
Lạc Thành Quảng đã qua tuổi 30, để râu quai nón, trời sinh lỗ mãng, tính cách ngang tàng, ghét nhất là mấy người xoắn xít ngượng ngùng. Hắn và Lưu Đàn đều là những người quân tử, tính tình hợp nhau, thưởng thức lẫn nhau.
Lưu Đàn tới phủ Khang Vương, Lạc Thành Quảng vui mừng khôn xiết, lập tức mở tiệc chiêu đãi, tỏ vẻ muốn uống say một trận với Lưu Đàn.
Rượu quá ba tuần, Lưu Đàn nói thẳng mục đích tới Yên Châu của mình.
Lạc Thành Quảng uống tới mức sắc mặt phiếm hồng, hắn vỗ vỗ bả vai Lưu Đàn: “Đúng là nhìn không ra, lão đệ, thì ra đệ cũng thích nữ nhân. Hai năm trước ta thấy đệ không thành thân nạp thiếp, ta lén lút hỏi thê tử của ta, có phải đệ thích nam nhân hay không? Có phải coi trọng ta hay không? Ta còn vì thế mà lo lắng mất mấy ngày.”
Lưu Đàn: “……”
Lưu Đàn uống ngụm rượu, nhìn hình thể vạm vỡ cùng gương mặt tục tằn của Lạc Thành Quảng: “Lạc huynh, trước khi nghĩ tới chuyện này, đáng lẽ huynh nên soi gương trước đi.”
“Không cần soi gương, thê tử của ta mỗi ngày đều khen ta có mùi vị nam nhân.” Lạc Thành Quảng thở dài nói “Hiện tại đệ không có thê tử nên không biết, mỗi ngày được thê tử khích lệ săn đón là chuyện hạnh phúc và thẹn thùng cỡ nào.”
Lưu Đàn hối hận, hắn thật sự không nên tới Khang Vương phủ gặp Lạc Thành Quảng.