Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ

1: Đêm hoa chúc


trước sau

Khi khăn hỉ đỏ thắm của cô dâu bị xốc lên, cả người Lâm Thu đều như rơi vào mộng.

Nam nhân trước mặt nàng thật sự là đẹp trai đến hoàn mỹ vô khuyết, ánh mắt sáng rực, như sói đói nhìn chằm chằm vào nàng. Lâm Thu dù không có kinh nghiệm cũng có thể nhìn ra được, người nam nhân này muốn ngủ với nàng!

Trong nháy mắt đó, nàng còn tưởng rằng mình xuyên lộn chỗ—— nhân vật nam chủ Ngụy Lương rõ ràng là một đóa hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng cấm ɖu͙ƈ, ngay cả nữ chủ Liễu Thanh Âm cũng không có thể nào kéo được hắn xuống khỏi cái ngôi vị Băng Phong vương kia. Một vị mỹ nam băng lãnh như cây vạn tuế không bao giờ nở hoa kia lại muốn ” ăn” cái nhân vật nữ phụ ác độc là nàng sao?

Chẳng lẽ… không phải đang khi động phòng hắn uống nhầm cái thuốc kỳ kỳ quái quái gì đó chứ?

Không đến mức nha, tu vi Ngụy Lương siêu tuyệt, làm sao có thể trúng chiêu cấp thấp như vậy được.

Thừa dịp Ngụy Lương đem bỏ cái khăn đỏ che đầu cô dâu vào trong cái khay đàn mộc bên cạnh giường, Lâm Thu vội vàng nhớ lại một chút nguyên tác quyển truyện mà mình đã xem qua, cố gắng để bản thân nhớ lại từng chi tiết một lần. So sánh chi tiết vài lần, nàng xác định mình không có nhận sai chỗ, cái này chính là tình huống trong quyển tiểu thuyết tu tiên gọi là《 kiếm chi kiều》 với nhân vật chính là một nữ kiếm tu, còn bản thân nàng thì xúi quẩy xuyên qua thành nữ phụ độc ác chết thê thảm nhất.

Trong sách, mạch truyện từ đầu đến cuối đều đặt ở nữ nhân vật chính là Liễu Thanh Âm, cũng không có chi tiết nào nói đến chuyện Ngụy Lương cùng Lâm Thu động phòng như thế nào.

Nội dung cốt truyện là như vầy—— Liễu Thanh Âm trơ mắt nhìn nam nhân mình yêu thương cùng nữ nhân khác tiến vào động phòng, đau lòng muốn chết, nên cầm lòng không đậu chạy đến chỗ Đại sư huynh đang bị trọng thương hôn mê, thổ lộ hết tâm tư chôn dấu và vết thương trong lòng mình. Kết quả không cẩn thận khóc lóc thế nào hình như làm Đại sư huynh dù hôn mê vẫn thương xót kϊƈɦ động dẫn đến đột tử. Đại sư huynh là đệ tử dưới toạ của Ngụy Lương, hắn ta vừa chết đi, thành công quấy nhiễu đêm động phòng hoa chúc của Ngụy Lương.

Cho nên có thể là…… Động cái phòng này thật ra cũng không thành công? Hay hoặc là…… giữa chừng đứt gánh đi ? !

Có thể hên xui nha! Nữ chủ Liễu Thanh Âm chính là khuê nữ ruột của Thiên Đạo, nam nhân của nàng ta…… Ha ha, không dám ngủ, không dám ngủ.

Lâm Thu giật giật cánh tay cứng ngắc, lặng lẽ động viên bản thân mình: chớ hoảng sợ, ổn định, chịu đựng cẩu thả trong chốc lát, Đại sư huynh lập tức đi bán muối ngay thôi (*xong)!

Ngụy Lương cẩn thận trải cái khăn hỉ của cô dâu lên khay, đưa lưng về phía Lâm Thu, bỗng nhiên xuỳ cười một tiếng nhẹ vô cùng.

Đầu quả tim Lâm Thu run lên, lông tơ toàn thân cũng bị dựng lên.

Chỉ thấy Ngụy Lương xoay qua hơn nửa khuôn mặt, đường cong sườn mặt tuyệt mỹ, mỗi một tấc dung nhan đều giống như tạo hình bằng hàn ngọc thật đến ngàn vạn lần, thật sự như cắt như đẽo ra.

Nhưng đến trong mắt Lâm Thu, vừa vặn đơn giản thành ba chữ—— của người ta.

Nàng nơm nớp lo sợ, nhìn qua thân ảnh cao lớn của chú rể. Với tư cách là nhân vật nam chính, ngoại hình và khí chất của Ngụy Lương tất nhiên là một trong vạn người, hỉ phục đỏ rực trêи người hắn càng làm nổi bật lên vẻ tuấn lãng mê người. Hắn đi về hướng Lâm Thu, hai tay đỡ lấy hai vai của nàng, ôn nhu đẩy nàng về phía sau.

Chợt thân hắn lấn lên trêи người nàng, vạt áo màu đỏ xẹt qua một đường cong cực kỳ lưu loát.

” Chờ một chút! ” Khi ót của Lâm Thu chạm vào gối tơ vàng mềm mại, thần trí đột nhiên quay trở lại, ” Ta biết rõ ngài không muốn lấy ta, ta sẽ không miễn cưỡng ngài! “

Lúc này, khuôn mặt đẹp trai đến kinh thiên động địa của Ngụy Lương đã tiến đến sát khuôn mặt của nàng, chóp mũi của hai người gần như sắp chống vào nhau.

” Ai nói ta không muốn. “

Lâm Thu nghe thấy một hương vị mát mẻ lạnh lẽo, như là dòng nước đầu tiên tan ra từ trêи Tuyết Sơn khi mùa xuân đến. Tiếng nói của hắn cực kỳ trong trẻo nhưng lạnh lùng, âm cuối lại kỳ dị mà khẽ cao lên một chút, thẳng thừng câu hồn người.

Lâm Thu vội vàng đưa tay đẩy ngực hắn: ” Ta không xứng với ngài! Ngụy Lương ngài chính là thủ lĩnh của chính đạo, tu vi thiên hạ vô song, các đại tông môn phái thế gia đều phải cúi đầu. Mà Lâm Thu ta, bất quá chỉ là một thanh củi mục không có cách nào cảm ứng kiếm ý, ta không xứng với ngài…! Nếu như ngài có ý trung nhân trong lòng, ta cam đoan không nói hai lời nhường lại vị trí! Cho nên hay là chúng ta không cần có cái gì vợ chồng chi thực……”

Nghe vậy, con mắt sắc lạnh của Ngụy Lương bỗng dưng trầm xuống.

” Vợ chồng chi thực? Phu nhân đừng vội, tới ngay đây thôi. “

Lâm Thu nhạy cảm phát giác được, Ngụy Lương giờ phút này thần sắc thật sự như sói—— không phải cái loại sói háo sắc kia, mà là giống như thật sự xem nàng trở thành một con mồi màu mỡ vô cùng.

Hắn đang vờn mồi!

Hai tay nàng đang chống đẩy lại lồng ngực hắn bị hắn bắt được, dùng một tay ấn lên trêи gối mềm.

Cái tên nam nhân lạnh lùng không có chút tình cảm này không nói một lời, bắt đầu động thủ cởi xiêm y nàng.

Tuy bộ dáng chăm chú của hắn thật càng thêm gọi người phạm tội, nhưng Lâm Thu lúc này thật sự không nổi lên được một chút sắc tâm nào. Theo trong nội dung cốt truyện trong sách, Ngụy Lương cùng Liễu Thanh Âm đã sớm ái mộ lẫn nhau, chỉ bất quá do e ngại bọn hắn là thầy trò, một ngày là thầy suốt đời là cha, ở cái thế giới này, tình cảm thầy trò là tuyệt đối cấm kỵ.

Cái loại người như Ngụy Lương này trời sinh đã rất nghiêm khắc quy củ, tất nhiên sẽ không phá vỡ giới luật thanh quy, cho nên đoạn tình cảm tình này vẫn là từ Liễu Thanh Âm chủ động, cả một đoạn đường tương đối ngược tâm.

Lâm Thu nổi giận. Nam nhân quả nhiên đều là đại móng heo, ai cũng có thể ngủ được mà!

Tính tình nàng vốn dĩ là một người có gì khó giấu trong lòng, nội tâm quá phiền muộn, há miệng liền mắng: ” Ngươi thật là thứ không ra gì! Rõ ràng thích Liễu Thanh Âm, vì sao còn muốn gây họa người khác chứ! “

Ngụy Lương giờ phút này đã cởi bỏ áo ngoài của nàng rồi, ngón tay thon dài đang dừng trong lớp áo trong của nàng.

Nghe được cái tên Liễu Thanh Âm này, tay của hắn rõ ràng dừng lại.

Trầm mặc một lát, hắn quay đầu lại nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm cực gây áp lực, nặng nề phát ra tiếng cười trầm thấp.

Ngưng cười, Ngụy Lương một lần nữa ngẩng đầu, một đôi mắt đen hẹp dài thâm tuý chăm chú vào trêи mặt Lâm Thu. Hắn thu lại tất cả biểu cảm, thoạt nhìn tựa như một viên ngọc được chạm khắc hoàn hảo tản ra hàn khí.

Đôi môi mỏng xinh đẹp nhẹ nhàng khẽ động: ” Vậy ngươi tại sao phải hao tâm tổn trí để gả cho ta. “

Hô hấp của Lâm Thu ngưng lại, không lời nào để nói.

Ngụy Lương cùng Lâm Thu, một người trêи trời một người dưới đất, vốn là mối quan hệ mà có bắc cái thang tám chục thước cũng không thể liên quan gì đến nhau.

Cái chuyện hôn nhân này, là do chuyện xui rủi mà ra.

Cha của Lâm Thu là một môn chủ nhỏ trong Động Đình tông cách đó ba nghìn dặm, đã tử trận trong trận chiến được xưng là trận quyết đấu cuối cùng của chính và tà. Ngày đó, Ngụy Lương cùng Ma Chủ cùng một lúc tế ra tuyệt chiêu, dùng tư thế đồng quy vu tận đánh về phía nhau, uy vũ kinh thiên động địa, bộc phát ra sóng xung kϊƈɦ trải dài vạn dặm. Chính đạo cùng ma đạo chết dưới sóng xung kϊƈɦ này vô số kể, mà cha của Lâm Thu cũng là một trong số đó.

Sau đó Ma Chủ hóa thành bụi bặm, Ngụy Lương cũng bị trọng thương. Tàn quân của Ma tộc càng thêm điên cuồng, không ngừng tập kϊƈɦ lãnh địa Nhân tộc. Mà lúc này các đại tông môn Nhân tộc vì chia của không đều, sóng ngầm đấu đá mãnh liệt, không ai bận tâm dân thường chết hay sống. Thiên hạ đại loạn, trăm phế không một ai hưng.

Lúc này, mẹ ruột của Lâm Thu mới lóe sáng lên một ý tưởng, bà đến các đại tông môn khóc lóc kể lể, nói cha Lâm Thu là thay Ngụy Lương cản đao mà chết, nếu không lúc đó Ngụy Lương liền cùng Ma Chủ thần hồn câu diệt! Cha của Lâm Thu cứu mạng Ngụy Lương, Ngụy Lương nhất định phải cho Lâm gia một câu trả lời thỏa đáng. Lâm gia cũng không cầu cái gì khác, chỉ muốn đem nữ nhi bảo bối gả vào, Ngụy Lương nếu không chịu lấy, đó chính là vong ân phụ nghĩa, không xứng thống lĩnh chính đạo.

Trong lòng Ngụy Lương đều tràn đầy suy nghĩ cho thiên hạ, tại tình thế bấp bênh hung hiểm trước mắt, tất nhiên không thể về hưu đi dưỡng lão, cho nên hắn gật đầu, đem Lâm Thu quay về tông môn……

Ngụy Lương phải đối xử với Lâm Thu như thế nào mới là bình thường chứ? Khinh thường? Chán ghét? Không sao cả?

Khi Lâm Thu nghĩ ngợi lung tung, ngón tay Ngụy Lương đã dò theo trêи vai nàng đi vào bên trong, nhẹ nhàng mở ra tầng xiêm y mềm mại cuối cùng.

Lâm Thu phát hiện động tác của hắn mang theo một chút cảm giác không hiểu nghi thức, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng trong ánh mắt Ngụy Lương giống như mang theo sự kɧօáϊ chí khi báo được thù!

Phát hiện này lại làm cho Lâm Thu sởn hết cả gai ốc.

Có ai nói cho nàng biết vì sao nhân vật nam chính lại giống như một tên biến thái vậy…? ! Cái gì nam thần trong trẻo nhưng lạnh lùng cấm ɖu͙ƈ, cái này là gã văn nhã bại hoại thì có!

Ngón tay của hắn không có độ ấm, ước chừng là do trọng thương chưa lành. Cảm giác man mát hữu ý vô ý mà phớt qua xương quai xanh của Lâm Thu, nhẹ nhàng điểm một cái trêи bờ vai của nàng, sau đó liền triệt để muốn tháo bỏ tầng phòng ngự cuối cùng trêи người nàng.

Chợt có tiếng bước chân vội vàng, từ xa đi đến gần!

Lâm Thu suýt chút nữa kϊƈɦ động đến nhảy dựng lên—— đã đến, đã đến rồi, nội dung cốt truyện đã đến! Liễu Thanh Âm khóc chết Đại sư huynh, chạy tới báo tin với Ngụy Lương!

Nàng kéo kéo áo ngoài lại, thuần thục mặc chỉnh chu vào người, còn đưa tay nắm chặt cổ áo dưới cằm.

” Sư tôn——” Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ thanh thúy ngọt ngào thoải mái, ” Đệ tử Liễu Thanh Âm, có việc gấp bẩm báo! “

Ngụy Lương hơi hơi nhíu mày, chậm rãi buông Lâm Thu ra, đứng dậy.

Lâm Thu phát hiện, xiêm y của hắn vậy mà một tia cũng không có loạn.

Ngụy Lương ngoái đầu nhìn lại, lườm lườm nàng, Lâm Thu ngạc nhiên phát hiện, giờ phút này Ngụy Lương lại giống y hệt như trong sách miêu tả, tựa như một đoá hoa cao lãnh độc nhất vô nhị, không thể xâm phạm, toàn thân tản mát ra hàn ý cấm người đến gần.

Cái khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi môi mỏng, da như ngọc, tóc đen như mực, không nhiễm chút phàm trần.

Hắn phủi phủi tay áo, màn rũ xuống, che khuất cảnh xuân trêи giường.

” Vào. ” Giọng nói lạnh lẽo không chút cảm xúc.

Lâm Thu biết phần diễn của mình đã xong—— đại đệ tử dưới toạ qua đời cũng không phải là việc nhỏ, Ngụy Lương chuyến này đi cũng không quay về động phòng nữa, ngày mai trời vừa sáng, lại sẽ phát sinh những chuyện khác. Chỉ cần Lâm Thu không giống như nữ phụ trong cốt truyện đưa đầu đi tìm đường chết, nàng và Ngụy Lương có thể chuẩn bị từ biệt hai người hai hướng rồi!

Lâm Thu xốc màn lên, nhìn ra phía ngoài.

Chỉ thấy nữ chủ Liễu Thanh Âm nhan sắc tuyệt mỹ, trêи người là xiêm y lụa trắng nhẹ nhàng phiêu động, như hoa sen Tiên Tử đi tới nhân gian phàm trần.

Khóe mắt, đuôi lông mày nàng ta tràn đầy kϊƈɦ động, sắc mặt vui mừng, nhảy vào trong phòng, hưng phấn hô to với Ngụy Lương: ” Sư tôn! Đại sư huynh hắn——”

Lâm Thu thực sự là sợ ngây người.

Tuy rằng nói náo loạn phá vỡ buổi động phòng của Ngụy Lương cùng nữ phụ ác độc đúng là một chuyện đại hỉ, thế nhưng với tư cách nữ chủ tướng mạo xinh đẹp, tâm hồn thánh thiện, Liễu Thanh Âm tại sao có thể lộ rõ vui mừng trêи nét mặt như vậy? ! Dù sao cũng là Đại sư huynh chết nha…! Đại sư huynh tuy nhiên không có phần diễn gì, nhưng lúc mấy đoạn nhớ lại của các nhân vật khác, tính cách của người này cũng tương tự như Ngụy Lương, Đại sư huynh cũng rất được mọi người có cảm tình.

Liễu Thanh Âm cũng thật là quá khoa trương rồi!

” Chết người mà ngươi cao hứng như vậy sao…? ” Lâm Thu nghẹn họng nhìn trân trối, không kịp nghĩ đã lỡ miệng nói một câu.

Ngụy Lương chậm rãi quay đầu lại, quái dị nhìn nàng.

Chỉ thấy cái đầu nho nhỏ đang ló lên sau rèm che, búi tóc mới vừa rồi bị làm rối loạn, trêи khuôn mặt nhỏ nhắn không có bao nhiêu huyết sắc, như là nữ tử yếu ớt bị trúng mưa nên thân thể hao mòn.

Liễu Thanh Âm tức giận đến cười ra tiếng: ” Cái gì người chết? Đại sư huynh đắc tội ngươi lúc nào mà ngươi muốn nguyền rủa huynh ấy như vậy! “

Nàng ta nặng nề nhìn chằm chằm Lâm Thu liếc, hít sâu một hơi, đè xuống xúc động muốn mắng chửi người, quay đầu nhìn Ngụy Lương nói: ” Sư tôn! Đại sư huynh tỉnh rồi! Ngài đi xem huynh ấy một chút đi! “

Tỉnh? Đại sư huynh tỉnh? Tại sao không giống như trong sách vậy?

Nội tâm Lâm Thu ngạc nhiên. Nghĩ lại, trời đưa đất đẩy làm sao mà lạ vậy, nhưng ngược lại là có cơ hội thể bộc lộ tính cách ác độc của nguyên thân nữ phụ—— Liễu Thanh Âm xông vào ngay lúc động phòng như thế này, nếu đổi thành nguyên thân nhất định sẽ nổi doá một trận, nhưng đây lại là nàng nên nàng cũng quá bình tĩnh rồi, cái này không bình thường.

Tuy Lâm Thu muốn thoát khỏi Ngụy Lương, nhưng tính cách của nhân vật cũng không có thể thoáng cái liền sụp đổ quá lớn được, dù sao nơi đây không có bác sĩ tâm lý cũng không có bệnh viện tâm thần, nếu tính cách đại biến, chỉ có thể bị coi như tà đạo đoạt xá, không chừng còn bị đem ra thiêu sống để răn đe người đời.

Lâm Thu nghiêng đầu nhìn nhìn Ngụy Lương.

Hai người kỳ quái mà đối diện ánh mắt nhau.

Cũng không hiểu ánh mắt của đối phương.

” Sư tôn! ” Liễu Thanh Âm ngắn ngủi thúc giục một tiếng.

Ngụy Lương cũng không vội vã đi ra, hắn bước đi đến bên cạnh giường, hai ngón tay lạnh ngắt kềm lại cái cằm của Lâm Thu, cúi người in lên khóe môi nàng một nụ hôn nhẹ nhàng.

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lại ôn nhu: ” Chờ ta trở lại. “

Lâm Thu:? ? ? ! ! !

Khóe miệng nàng run rẩy, vô ý thức mà lé mắt nhìn Liễu Thanh Âm.

Chỉ thấy Liễu Thanh Âm mặt mày biến sắc, hàm răng cắn chặt môi dưới, trong ánh mắt đầy nước mắt.

Lâm Thu thò tay đẩy Ngụy Lương ra, bị hắn nắm lấy tay.

Hắn tiến đến bên tai của nàng, dùng thanh âm chỉ có một mình nàng có thể nghe thấy, trầm giọng tiếng được tiếng không nói: ” Làm rất tốt. “

Lâm Thu: “……” Nàng làm cái gì? !

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây