Địch Kỳ Dã dựa vào lòng ngực Cố Liệt, giống như bọn họ trời sinh nên dựa vào nhau như vậy, một lát không có ai lên tiếng. Mấy năm nay Địch Kỳ Dã đi ra ngoài, không phải hoàn toàn là vì không chịu ngồi yên, đó chỉ là một phần rất nhỏ của nguyên nhân. Cách hai ba năm lại ra ngoài một lần, là phương thức chung sống mà bọn họ dần tìm ra. Một phần, là vì quan hệ của Địch Kỳ Dã và Cố Liệt. Cho dù văn võ cả triều có thuần lương chính trực mấy, nhìn hai người cơ hồ như hình với bóng suốt mười lăm năm từ khi khai triều, có là thằng ngốc, cũng nhìn ra mấu chốt. Nhưng mà nhìn ra cũng vô dụng, bởi vì vẫn câu nói đó, đều đã ở Vị Ương Cung mười lăm năm, phàm Địch Kỳ Dã là một nữ tử, thì chắc nhi nữ có thể xếp hàng rồi, long uy Bệ hạ ngày một hưng thịnh, nào còn có chỗ cho bọn họ xen tiếng? Kết quả, mấy câu thơ màu mè “tướng quân vốn dĩ sắc khuynh thành, năm ấy giáp sắt động đế vương” kiếp trước, lại bay bay vào tai mọi người, dù không thể hiện ra mặt, quần thần rốt cuộc vẫn dùng các loại ánh mắt khác nhau để nhìn Định Quốc Hầu. Đối với điều văn võ cả triều ngầm hiểu nhưng không nói, thật ra Địch Kỳ Dã và Cố Liệt đều rất thản nhiên. Nhưng đáy lòng Cố Liệt không phải không cảm thấy áy náy, đường đường một binh thần Đại Sở, đánh hạ nửa giang sơn cho hắn, từ ngày khai triều lại làm nên bao nhiêu công tích, cuối cùng lại luôn bị người khác dùng ánh mắt nhìn nịnh hạnh đánh giá, đây quả thực là khoét vào tim Cố Liệt. Cố Liệt tỉnh táo về lý trí, về tình cảm lại không nỡ để tướng quân nhà hắn phải chịu loại oan ức này, kết quả chính là càng tỉnh táo càng không nỡ.
Có đôi khi ánh mắt hắn nhìn Địch Kỳ Dã, chứa đựng đau xót giống như tình cảm của hắn là tội lỗi, có thể làm Địch Kỳ Dã sợ đến giật mình. Ngược lại, Địch Kỳ Dã không thèm quan tâm bị người đàm tiếu, nhưng hắn không thích bị kẻ khác mang theo chuyện dơ bẩn đến trêu chọc hắn, hắn nghiện sạch, không chịu được cái này. Trong triều nhiều thế lực như thế, khó tránh khỏi có loại hồ đồ, trước kia coi Địch Kỳ Dã là quyền thần mà Cố Liệt cũng kiêng kị, vậy tất nhiên không dám động vào, hiện tại đã biết rõ Địch Kỳ Dã là sủng thần, dưới bầu trời này nào đạo lý thịnh sủng không ngừng? Nếu Cố Liệt có thể sủng một Địch Kỳ Dã, sao không thể sủng ái một nữ tử càng xinh đẹp mĩ miều càng dịu dàng khéo léo? Tục ngữ nói có mới nới cũ, năm nay Định Quốc Hầu đã ba mươi lăm, nói câu không dễ nghe, có thứ gì ăn mười lăm năm mà không ngán? Không chừng Bệ hạ đã phiền chán từ lâu rồi. Nói cho cùng, Đại Sở càng cường thịnh, vị trí trong hậu cung của Cố Liệt, càng có lực hấp dẫn. Bởi vậy, vốn dĩ trong tối ngoài sáng đã có vô số người dùng chiêu trò mánh khoé muốn ăn may với Cố Liệt, hiện tại còn thêm coi Địch Kỳ Dã là kẻ địch sẵn có để tranh sủng.
Dù Địch Kỳ Dã có thản nhiên, cũng sẽ không vui lòng bị mấy kẻ ngu xuẩn không biết điều xem như đối tượng tranh giành tình cảm.
Đây quả thực là nhảy nhót trên dây thần kinh yêu sạch quá độ của hắn. Thế nhưng hắn cũng không thể tức giận với Cố Liệt, ban đầu kỳ thật cũng không có mấy ngu xuẩn dám múa đến trước mặt Địch Kỳ Dã, hơn nữa, có đôi khi bản thân Địch Kỳ Dã còn chưa thèm để ý, Cố Liệt đã đau lòng trước, sao Địch Kỳ Dã có thể giận Cố Liệt vì một người ngoài chẳng liên quan? Cố Liệt nói con người Địch Kỳ Dã mềm lòng, thực tế hoàn toàn không sai chút nào, khiến Địch Kỳ Dã quan tâm rất khó, nhưng thật sự đi vào lòng hắn rồi, cho dù người này cầm một lưỡi dao sắc bén, cũng sẽ chỉ tự đâm vào lòng mình. Chính là vì Cố Liệt hiểu, vậy nên khi Địch Kỳ Dã đưa ra suy nghĩ muốn ra ngoài đi dạo, Cố Liệt đã đồng ý gần như không chút do dự. Một phần khác, cũng là mong muốn chủ quan của chính Địch Kỳ Dã. Địch Kỳ Dã thích đi khắp nơi ngắm nhìn, một nửa là thay Cố Liệt xem thịnh thế mà hắn mệt sống mệt chết tạo nên, một nửa là từ những góc độ khác, làm một số chuyện Địch Kỳ Dã không thể làm ở trên triều đình. Sự xung đột trong tam quan của hai người, rốt cuộc vẫn tồn tại, nhưng những năm gần đây ngày càng ít xảy ra tranh chấp. Đây vừa là do thịnh thế đã sơ khai, Cố Liệt cố ý thả lỏng không khí, khi xử lý một số việc, không liên quan đến bố cục sau này, Cố Liệt đều suy xét đến cái nhìn của Địch Kỳ Dã.
Vừa là bởi bọn họ đã là người yêu bên nhau mười lăm năm, đều hiểu rõ đối phương như lòng bàn tay, chỉ cần hai người đều muốn đối thoại tử tế, thì rất khó để cãi nhau. Ở điểm này, người thoả hiệp nhiều hơn, tự nhiên là Địch Kỳ Dã.
Không phải hắn thay đổi nguyên tắc của mình, mà là hắn nhìn mái tóc đen đặc như đêm tối của Cố Liệt dần dần nhuốm phong sương, có đôi khi nói hay không nói đều là vô ích, nên Địch Kỳ Dã im lặng không nói. Ở vấn đề nguyên tắc và giới hạn, bọn họ đều sẽ không dao động vì đối phương, nhưng Cố Liệt sẽ áy náy khi hắn mâu thuẫn rồi thoả hiệp. Địch Kỳ Dã không muốn làm Cố Liệt khó xử, nếu một minh quân khai sáng thịnh thế còn không tốt, ở thời đại này, hắn còn muốn đòi hỏi Cố Liệt làm tới mức nào đây? Suy nghĩ cặn kẽ điểm này, tâm tình của bản thân Địch Kỳ Dã cũng sáng sủa hơn rất nhiều, hắn có thể ra ngoài điều tra án oan, đi trợ giúp những người mà ở thời đại này sẽ không có ai giúp đỡ, thậm chí có lần còn chủ trì nhân duyên giúp cho một đôi uyên ương số khổ, làm một vài chuyện trong khả năng cho phép, như vậy, hắn sẽ không khiến bản thân thất vọng, cũng không cần làm Cố Liệt lo lắng không công bằng với mình. Bọn họ đều bằng lòng suy xét thay đối phương, đều tình nguyện ngăn trở gió mưa cho đối phương. Nhưng dù lòng dạ có lý trí, đi ra ngoài, vẫn sẽ tương tư.
Địch Kỳ Dã cong môi cười, vuốt thái dương bị phong sương năm tháng nhuộm dần của Cố Liệt: “Ta đã trở về từ giang sơn của người đây.” Biết Địch Kỳ Dã muốn an ủi mình, Cố Liệt cũng cười, nắm lấy tay hắn đưa đến bên môi hôn, hỏi: “Anh đào ở đâu ra thế?” Địch Kỳ Dã bị Cố Liệt dắt tay đi vào trong điện, chậm rãi kể. Là buổi sáng đi ngang qua một vườn quả, vừa lúc đi đường lâu mệt mỏi, liền cho chủ vườn một ít bạc, cùng tổ phụ của Lan Duyên Chi hái được ba rổ, rửa sạch ở suối trong núi, tẩm nước suối lạnh thơm ngọt, vừa mát vừa ngọt, trên đường hai người thấm thoắt đã ăn hết một rổ.
Địch Kỳ Dã không sao, chủ yếu là tổ phụ của Lan Duyên Chi tuổi tác đã cao, thân thể cũng không tốt lắm, vừa rồi đưa lão nhân gia tới Lan phủ, còn cố tình nhắc nhở Lan Duyên Chi mời đại phu tới khám. Cố Liệt nghe đến cuối, đoán chừng: “Vậy Lan lão gia tử hẳn sẽ cực kỳ vui vẻ.” Được trưởng tôn quan tâm như thế, Lan lão gia tử quả thực vui đến nước mắt đầm đìa. Đối với hai tổ tôn Lan gia, Địch Kỳ Dã rất có xu hướng thịnh tình không thể chối từ, từng bước thoả hiệp, Cố Liệt có thể đoán được cũng không kỳ lạ, Địch Kỳ Dã ừm một tiếng không đúng không sai, sau đó nói tới những điều mình nghe thấy nhìn thấy trong chuyến đi. Cố Liệt dắt người về thư phòng nhỏ, ôm người ngồi xuống, rốt cuộc cảm thấy thoả mãn. Địch Kỳ Dã đặt rổ mây lên bàn, nhặt một quả anh đào to, xinh đẹp đỏ thẫm, ngắt cuống, đút vào miệng Cố Liệt, cười nhẹ nói: “Ta cũng phân đào một lần cho ngươi nhé?” Ánh mắt Cố Liệt tối sầm, lập tức kéo Địch Kỳ Dã xuống làm một nụ hôn ngập nước đào tươi, đút nửa miếng anh đào vào miệng Địch Kỳ Dã, chính chính xác xác chia nửa quả đào cho hắn. Hai người ăn anh đào như vậy ăn tới quần áo xộc xệch, vất vả mãi mới lại kể tiếp được về chuyến đi. Địch Kỳ Dã nói không khí ở thư viện tự do, Cố Liệt lập tức đoán được hiện giờ phong cách học tập thư thái, rất nhiều thư sinh say mê sách vở, thậm chí công kích khoa cử, lười biếng không muốn bước vào con đường làm quan trị quốc.
Đây đã sớm là đối tượng mà Cố Liệt muốn âm thầm tóm chặt trong kế hoạch bốn đến năm năm sau. Địch Kỳ Dã nhìn ra địa vị hiện tại của thương nhân đã nâng cao, thỉnh thoảng gặp quan thương cấu kết ức hiếp dân chúng, chỉ ra mầm hoạ.
Trong đầu Cố Liệt toàn là kế hoạch mười năm sau nên ức thương cường binh như thế nào.
Địch Kỳ Dã biết trước tình hình sẽ biến thành thế này, cuối cùng nhai anh đào, tức giận nói: “Ngươi cứ nghĩ cả ngày đi, mệt chết không ai thay.” Cố Liệt học hắn nhướng mày: “Ngóng trông thủ tiết cho ta?” Địch Kỳ Dã nổi quạu muốn xắn tay áo đánh một trận với Cố Liệt, Cố Liệt nhanh chân khoá cả móng vuốt lẫn người vào lòng, vừa dỗ vừa khuyên nhận lỗi: “Là ta sai rồi, ta không nên nói vậy.” “Ngươi coi đây là tình thú chắc?” Địch Kỳ Dã sắp bị Cố Liệt chọc tức cười, nhưng cuối cùng không nói ra mấy câu tàn nhẫn cứa vào tim Cố Liệt, chỉ trào phúng, “Ngươi cho rằng ngươi xuống dưới rồi còn quản được ta? Có bản lĩnh ngươi cứ chờ xem.” Đế vương Đại Sở ở bên ngoài chỉ liếc mắt một cái là có thể khiến văn võ cả chiều sợ nhũn chân, ở trước mặt tướng quân nhà hắn chỉ dám giả vờ nghiêm mặt: “Không nói.
Không nói.” Địch Kỳ Dã cười lạnh lạnh, cũng lười đáp lại hắn. Lúc này Cố Liệt mới bắt đầu tra hỏi người, dẫn dắt từng bước: “Kể xong rồi? Còn chưa hết đi? Tới Nam Cương lén đánh giặc, còn giáo huấn người khác ở Hoài Nam Đạo, sao không kể cho ta?” Địch Kỳ Dã biết ngay sẽ không thoát được đoạn tra hỏi này, còn rất hợp tình hợp lý: “Ta biết ngay Dung Toại nhất định đòi ra roi thúc ngựa đi trước, là để bán đứng ta cho ngươi kiếm thưởng mà.
Với lại, ta đi đâu cũng có cận vệ đi theo, có gì ngươi không biết đâu? Có gì mà phải kể.” Cố Liệt đè lại người muốn chạy, giọng nói vẫn rất dịu dàng: “Ta muốn nghe ngươi kể.” Địch Kỳ Dã rất có khí thế: “Không kể.
Không có gì để kể.” Việc lén đánh giặc, lúc làm ra hắn đã biết hậu quả, hắn dám khẳng định, hắn vừa rời Thục Châu, tường thuật chi tiết cũng đã vào kinh, cần gì lặp lại lần nữa.
Ngôn Tình Ngược Lúc này Cố Liệt đã bế người đứng lên, đi về phía dục điện: “Ngươi không kể, ta nào biết ngươi có bị thương hay không, vậy ta chỉ có thể nhìn tận mắt chứng thực.” Địch Kỳ Dã hoàn toàn không hoảng hốt, nào có không phải hắn không nhớ Cố Liệt, muốn nhìn, vậy thì nhìn. Nhưng Địch Kỳ Dã vẫn nhớ rõ câu thủ tiết chếch lòng của Cố Liệt mới rồi, vì thế lúc bị bế lên, còn ôm cổ Cố Liệt, giống như kinh ngạc mà khều lửa: “Ngươi đừng cậy mạnh nha, tuổi này rồi, bị thương eo không khỏi ngày một ngày hai được đâu.”
Kỳ thật Cố Liệt giữ dáng người rất tốt, dù đã ăn đều ba bữa, nhưng hắn vẫn không có yêu thích đối với đồ ăn, tuy không khắc khổ luyện võ nữa, nhưng hắn khiêng gánh nặng quốc gia trên vai, vẫn nghe theo hướng dẫn của Trương lão, lâu lâu lại so chiêu rèn luyện với đội thợ cả ở kho vũ khí, duỗi gân giãn cốt. Bị Địch Kỳ Dã khiêu khích như vậy, ngọn lửa đói trong lòng Cố Liệt thật sự không khống chế được nữa, hé miệng lập tức cắn lên. Địch Kỳ Dã ngẩng cổ, rõ ràng là dung túng. * Cha mẹ cửu biệt tương phùng, Cố Chiêu rất có mắt nhìn, tự mình trở về Đông Cung. Thư đồng Dung Toại đang chờ ở đó. Tiểu tử Dung Toại này, Địch Kỳ Dã và Cố Liệt đều cảm thấy kỳ lạ. Năm đó thủ lĩnh Phong Tộc Phù Nhiễm qua đời, để Dung Toại mang theo di thư vào kinh, khi đó Dung Toại mười sáu tuổi, là một đứa trẻ tình tính nội hướng, chững chạc trầm mặc ít nói, Cố Liệt để Dung Toại làm thư đồng bên cạnh Cố Chiêu, là sắp xếp cho Cố Chiêu một người thân cận đắc lực. Kết quả Dung Toại lớn rồi lớn, liền lớn vẹo, từ nội hướng chững chạc đột biến thành bất cần đời. Khi tàn quân Phong Tộc tìm thấy hắn, mắng hắn nhận giặc làm cha, Dung Toại trả lời như thế này: “Các ngươi muốn tranh thiên hạ, mặc kệ Ngô Côn giết cha ta, cướp mẹ ta, các ngươi muốn tranh vị trí thủ lĩnh Phong Tộc, bắt tay với Lục Dực hạ độc giết mẹ ta.
Mẹ ta không cho ta tìm các ngươi báo thù, các ngươi mừng trộm là được rồi, còn tìm tới cửa chửi đổng? Da mặt dày thế cơ à?” Dáng vẻ ấy không giống như đang nói về chuyện của chính hắn, mà như thể nói chuyện cười với người ta ở quán trà. Vì thế, Cố Liệt còn từng lo lắng, cũng may bản tính của Dung Toại không thay đổi, tính tình Cố Chiêu cũng không có đột biến theo, rất lành mạnh. Dung Toại lớn hơn Cố Chiêu năm tuổi, hai người cùng nhau lớn lên, nói là chủ tớ, nhưng tình cảm như huynh đệ, có điều trong lòng tụi nhỏ đều hiểu rất rõ tôn ti nặng nhẹ, bởi vậy làm Cố Liệt rất yên tâm. Ba năm trước, Cố Liệt điều Dung Toại đi Nam Cương Đô Hộ rèn luyện, hôm qua mới về. Nguyên một ngày hôm qua, Dung Toại đều dành để ở kể chuyện cho Bệ hạ ở Vị Ương Cung, chính là kể 《 Định Quốc Hầu trong mắt thần 》, hôm nay Cố Chiêu lại rất bận, đến bây giờ mới gặp mặt. Ba năm không gặp, hai người vừa mở miệng, chẳng có gì thay đổi. Cố Chiêu hỏi: “Ta nghe cha ta nói, có người đắc tới với mẹ ta ở Hoài Nam Đạo?” Dung Toại cảm thán: “Mẹ ngươi thật không phải người thường, ngươi muốn tìm giống như thế, vô vọng.” Hai người cười to ha ha..