Vị Ương Cung, Cố Liệt hung hăng ăn một bữa no nê thoả thích ở dục điện và tẩm điện, ôm Địch Kỳ Dã chơi cờ ở thư phòng nhỏ. Địch Kỳ Dã dụng binh như thần trên chiến trường, lên tới bàn cờ, lại luôn thua Cố Liệt.
Địch Kỳ Dã không thừa nhận kỹ năng của minh không bằng người ta, hắn cho rằng ngày thường Cố Liệt làm gì đều quen đi một bước tính hai mươi bước, loại người này chơi cờ với người khác, căn bản chính là gian lận. Cố Liệt cười không nói, nâng bàn tay đang kiên nhẫn xoa eo cho Địch Kỳ Dã lên, lại ăn một quân xe của hắn, sau đó xoa tiếp. Không quá ba bước nữa, là Cố Liệt có thể thắng ván thứ bảy. Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, Địch Kỳ Dã nảy lên thù mới hận cũ trong lòng, cầm lấy quân tướng của mình, sai luật chơi đánh thẳng một mạch, trực tiếp đè lên quân tướng của Cố Liệt, nói với Cố Liệt: “Nếu đây là chiến trường, thì ta thắng từ lâu rồi.” Ai cần từ tốn mã đi ngang dọc, tượng đi chéo, Địch tướng quân hắn am hiểu nhất là thắng bằng đột kích, một chiêu khoá địch. Tướng quân nhà hắn đi lại cờ trắng trợn, Cố Liệt cũng không giận, biết đây là Địch Kỳ Dã không kiên nhẫn chơi nữa, duỗi tay sửa sang lại bàn cờ, trong miệng còn phụ hoạ cho tướng quân nhà hắn: “Ngươi nói đúng.” Nghe vậy, nỗi lòng không chịu thua của Địch Kỳ Dã dễ chịu chút, nhàm chán dựa vào ngực Cố Liệt, tầm mắt rơi xuống mặt bàn, nhìn thấy trong một đống đồ chơi phong thổ, có chiếc chén ngọc phú quý đến đặc biệt nổi bật, mới nhớ tới nói cho Cố Liệt: “Tổ phụ của Lan Duyên Chi, tặng ta một chiếc chén trà ngọc.” Cố Liệt theo tiếng nhìn qua, một đôi mắt đào hoa nhìn chiếc chén ngọc, nghe Địch Kỳ Dã tiếp tục nói: “Lúc đó ta tới, ông ấy sai thị nữ pha trà cho ta, còn dặn riêng phải dùng chén ngọc này, có lẽ ngay từ đầu đã cố ý muốn tặng.
Ta vốn không muốn nhận, nhưng lão nhân gia khóc nức nở trước mộ cha mẹ Lan Duyên Chi, ta nhận lấy vì thịnh tình khó chối từ, trong lòng lại hối hận.
Ta luôn cảm thấy giá trị chiếc chén ngọc này rất xa xỉ.” Nghe thấy Địch Kỳ Dã mềm lòng với lão gia tử Lan gia, Cố Liệt theo bản năng ôm người trong lòng càng chặt hơn, suýt nữa siết Địch Kỳ Dã đến xù lông, mới dùng ngữ khí bình tĩnh chỉ ra: “Ở tiền triều, Lan gia là thương nhân lớn phú khả địch quốc.
Lan gia có một số vật gia truyền, trong đó có một chiếc chén ngọc, thân chén tinh oanh dịch thấu* như tuyết, gần miệng chén dâng lên màu đỏ tươi, nắp chén cũng màu đỏ tươi như miệng chén, hiếm thấy nhất là đỉnh chóp để cầm của nắp chén, được khảm một viên bảo châu không tì vết, cũng mang sắc đỏ như thể nó và chiếc chén là một khối trọn vẹn.” *Tinh oánh dịch thấu: lấp lánh, trong suốt “Toàn bộ chén ngọc nhìn qua, giống như mai đỏ trải trên tuyết trắng, nên tên của chiếc chén này là ‘tịnh tuyết hồng mai’, từng có cao tăng may mắn nhìn thấy, đã đặt một biệt danh được lưu truyền rất rộng rãi cho chiếc chén ngọc này, gọi là ‘lưu ly thế giới bạch tuyết hồng mai’ (1), tức khen thân chén ngọc như tuyết, trong sáng giống như thế giới lưu ly vô cấu vô trần* trong truyền thuyết của nhà Phật.” *vô cấu vô trần: không vết nhơ không bụi bặm “Vậy nên chiếc chén ngọc này, thiếu đỉnh.” Nghe được một nửa, Địch Kỳ Dã đã chui ra khỏi lòng ngực Cố Liệt, đi tìm viên hồng bảo châu kia, sau khi tìm ra ấn một cái vào đỉnh nắp chén, lọt khít vào khe lõm, cũng đúng lúc Cố Liệt nói xong câu cuối cùng. Chén ngọc khôi phục hoàn chỉnh, quả thật giống như trong truyền thuyết, như mai đỏ trải trên tuyết trắng.
Địch Kỳ Dã nhướng mày nói: “Thật là trùng hợp.
Nếu hoàn bích, vậy quy Triệu* đi.
Vật gia truyền của Lan gia, cũng không nên để ở chỗ ta.” *hoàn bích quy Triệu: so sánh đem vật đã mất trở về nguyên vẹn Cố Liệt lại hỏi: “Ngươi thật sự không giữ lại?” Địch Kỳ Dã kỳ quái: “Giữ lại làm gì?” “Tục ngữ nói, trưởng giả ban không thể từ chối.
Chiếc chén ngọc này, dù sao cũng là thứ duy nhất mà người nhà của thân phận này của ngươi cho ngươi,” Cố Liệt chậm rãi nói, “Lan lão gia tử cho ngươi, hiển nhiên là với ý này.” Địch Kỳ Dã lắc đầu nói: “Nếu là chén ngọc khuyết đỉnh, thì cũng có thể giữ.
Hiện giờ chén ngọc hoàn chỉnh, ngươi cũng nói nó giá trị liên thành*, không bằng trả lại cho Lan gia tiếp tục truyền xuống, có thể truyền bao nhiêu thế hệ thì truyền bấy nhiêu thế hệ, nó có ý nghĩa đối với Lan gia.
Cho ta, sẽ là chặt đứt truyền thừa, cũng không có ý nghĩa lớn lao với ta.” *giá trị liên thành: vô giá Cố Liệt đương nhiên sẽ không khuyên nhiều, một lần nữa ôm người về xoa eo bóp vai, yên tâm nói: “Như vậy tuỳ theo ý ngươi.” Nếu quyết định xong rồi, Địch Kỳ Dã liền đặt việc này sang một bên, hắn vốn đã mệt mỏi, được Cố Liệt xoa xoa ấn ấn thoải mái đến mơ màng sắp ngủ, toàn thân thả lỏng xuống, dường như đang oán giận với Cố Liệt, nghi hoặc nói: “Mỗi lần Dung Toại gặp ta, đều giống đang nín cười, hắn đi tòng quân ba năm, thế nào còn quái đản hơn.” Trong lòng Cố Liệt biết rất rõ, Dung Toại nhịn cười, phỏng chừng là nhớ tới chuyện Cố Chiêu lén lút gọi nương. Nhưng Cố Liệt sẽ không chủ động bóc trần việc này. Hắn thích chờ Địch Kỳ Dã tự mình phát hiện, nếu Địch Kỳ Dã vẫn luôn không phát hiện, thì cũng không có gì xấu. Vì thế Cố Liệt quyết đoán bôi nhọ Dung Toại: “Tính cách thằng nhóc đó vốn đã quái rồi.” Nghe Cố Liệt nói vậy, mà Địch Kỳ Dã vốn cũng không quan tâm mấy tới ai ngoài Cố Liệt, vì thế kệ cho qua chuyện, hai người chậm rãi nói tới chuyện triều chính gần đây và thượng triều ngày mai.
* Ngày hôm sau thượng triều, văn võ cả triều đều ngạc nhiên vui mừng chào hỏi Định Quốc Hầu mới hồi kinh, ngay cả Thừa tướng Khương Dương cũng không ngừng nói “trở về là tốt rồi”, xem ra Cố Liệt ngày càng uy nghiêm ba tháng nay đã trấn áp quần thần quá chừng. Hoặc là nói, Cố Liết cố ý thúc đẩy không khí thư thái văn minh, thật đúng là “nuông chiều” nhóm đại thần này đến có phần lơi lỏng. Địch Kỳ Dã chắp tay đáp lễ, thầm nghĩ, e rằng Cố Liệt muốn động thủ cho vài người kéo căng da dẻ chút rồi. Buổi chầu sớm này, chủ yếu bàn về tiểu quốc Nam Man, chính là quốc gia quấy nhiễu biên giới, bị Địch Kỳ Dã trà trộn vào quân Đô Hộ Phủ Nam Cương đập cho một trận lần trước.
Quốc chủ của bọn họ muốn phái sứ giả tới Đại Sở, nói là tình nguyện cúi đầu xưng thần với Đại Sở, hàng năm phụng hiến triều cống, đối lấy việc Đại Sở ủng hộ và bảo vệ bọn họ. Đại Sở bước vào thịnh thế, đây không phải là tiểu quốc đầu tiên quy phục, cũng không phải là cuối cùng, việc này không có lý do không đồng ý, vậy nên quần thần bàn bạc đều rất quen thuộc, khen khen Đại Sở thịnh thế, khen khen Cố Liệt, cuối cùng đưa ra ý chính biểu đạt tán đồng. Vì thế nghị xong chính sự, đang chuẩn bị tan triều, không nghĩ tới Lại Bộ Hữu thị lang Tả Thành Lam đứng ra thỉnh tội. Ba người chức vị cao nhất ở Lại Bộ: Lại Bộ Thượng thư Trần Tham khéo léo linh hoạt, Hữu thị lang Tả Thành Lam ôn tồn lễ độ, duy độc Tả thị lang Ngao Nhất Tùng, vì bị Bệ hạ giao cho phụ trách khảo hạch thành tích của quan viên, trở thành đối tượng duy nhận bị người hận ở Lại Bộ, cũng vì vậy mà hình tượng không được tốt lắm, ngoài sáng bị người chèn ép, sau lưng cũng bị người mắng không ít. Nhưng bất kể những quan viên khác ca ngợi Trần Tham và Tả Thành Lam ra sao, trong mắt Ngao Nhất Tùng đã từng chịu thiệt rất nhiều, Thượng thư Trần Tham là tên xảo quyệt khéo léo linh hoạt, mà Hữu thị lang Tả Thành Lam, thì là kẻ bại hoại ôn tồn lễ độ. Nếu nói Trần Tham chỉ là không đắc tội bất kỳ ai, trơn trượt như con cá chạch không thể bắt lấy, thì Tả Thành Lam lại là một kẻ bại hoại mười phần. Tả Thành Lam rõ ràng là người của Tả gia, xuất thân gia thần Sở Cố tốt như vậy, đôi khi lộ ra nguyên hình, lại khiến người ta còn chán ghét hơn cả một tên du thủ du thực thô bỉ nhất ba phần.
Người này không hề có giới hạn.
Ví dụ đối với Địch Kỳ Dã, sâu trong lòng Tả Thành Lam vô cùng khinh bỉ, nhưng cũng không phải vì Địch Kỳ Dã hư hư thực thực là nam sủng của Cố Liệt, mà là gã cảm thấy Địch Kỳ Dã không nên làm xx còn muốn lập đền thờ, đặc biệt là thanh đanh mà Địch Kỳ Dã đạt được khi đi tuần mấy năm gần đây, trong mắt Tả Thành Lam, chính là giả thanh cao vô cùng ghê tởm. Cái gọi là, cửu tại bào ngư tứ, phản ác chi lan hương. (2) (nôm na là không biết mình xấu xa còn nghĩ người khác dơ bẩn) Chỉ là mấy năm nay Cố Liệt trị hạ nghiêm khắc, Tả Thành Lam không có hành vi gì manh động, bản thân cũng đúng là thông minh có năng lực, thỉnh thoảng động tay chân một chút, mặt trong mặt ngoài đều không chút sơ hở, Ngao Nhất Tùng bị hắn đâm sau lưng tàn nhẫn cỡ nào, cũng hoàn toàn không tìm ra chứng cứ.
Ngao Nhất Tùng còn tưởng rằng người này chỉ là nhiệt tình yêu thích trò âm dương quái khí nhưng cũng không tắc trách, căn bản không tố được gã. Lần này, người Tả Thành Lam muốn chèn ép không phải Ngao Nhất Tùng, mà là Địch Kỳ Dã. Chỉ thấy Tả Thành Lam bước ra khỏi hàng, vẫn là dáng vẻ ôn tồn lễ độ đó, quỳ xuống đất với đầy lòng xin lỗi, thỉnh tội với Cố Liệt: “Bệ hạ, hôm qua tiểu nữ cùng mẫu thân của bằng hữu ra ngoài đạp thanh, bởi vì nóng vội về nhà, vô tình đụng phải xe ngựa hồi kinh của Định Quốc Hầu.
Vi thần trăm triệu không ngờ tới, tiểu nữ vậy mà dám cả gan chặn đường hồi kinh của Định Quốc Hầu, đắc tội Định Quốc Hầu, đều là do vi thần không biết dạy dỗ, không dám cầu mong Định Quốc Hầu thứ tội, thỉnh Bệ hạ giáng tội vi thần.” Gã không đề cập một chữ tới việc hôm qua nữ nhi của hắn ỷ vào xe ngựa của Nghiêm gia và bối cảnh nhà mình để chơi uy phong, chỉ mỗi nhận sai. Nếu là hai chiếc xe vô tình đụng phải, vậy rõ ràng chẳng có ai sai, cần gì phải nhận lỗi? Gã nói làm quần thần nghe vào, còn tưởng rằng Định Quốc Hầu quyền thế ngập trời, làm Tả Thành Lam đường đường là Lại Bộ Hữu thị lang này sợ tới mức không thể không nhận lỗi về phía nữ nhi nhà mình. Nồi từ trên trời rơi xuống, Địch Kỳ Dã còn cảm thấy hơi buồn cười. Nhưng Địch Kỳ Dã còn chưa mở miệng, Cố Liệt đã cảnh cáo: “Thân là Lại Bộ Hữu thị lang, nói chuyện nên nói cho đầy đủ.” Tả Thành Lam từ từ tốn tốn nói: “Bệ hạ thứ tội, vi thần nhất thời nóng lòng, nên chưa nói hết.
Tiểu nữ không biết quý nhân trong xe ngựa là Định Quốc Hầu, chất vấn vì sao phải nhường đường, nói năng lỗ mãng, nên vi thần cần phải nhận lỗi với Định Quốc Hầu.” Quần thần nghe đến đó mới bừng tỉnh hiểu ra, nhưng đều cảm thấy tiểu nữ hài nhi vô ý sơ xuất, không phải chuyện lớn gì, không khí trên triều lại nhẹ nhàng lên. Mà từ đầu tới cuối Tả Thành Lam đều không chút hoang mang, hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn, một khi thử thất bại, sẽ lập tức dùng lý do nóng lòng làm cớ thoái thác, không để lại nhược điểm. Tả Thành Lam định liệu trước như vậy, ngược lại khiến Cố Liệt hết sức nghi hoặc. Bình thường người này làm việc cũng coi như đắc lực, không hề ngu xuẩn, vậy mà sao lại dám chơi chiêu trò này trước mặt hắn? Đã thế còn là chơi chiêu trò nhằm vào Địch Kỳ Dã? Hơn nữa, Cố Liệt vốn đã định điều tra Tả Thành Lam, kết quả thế nào, mình còn chưa động thủ, Tả Thành Lam đã tới một chiêu tiên hạ thủ vi cường nhằm vào Địch Kỳ Dã? Cố Liệt càng nghĩ càng nghi hoặc, càng nghi hoặc càng cảm thấy cần phải nghiêm khắc tra xét thật kĩ. Không thể trách Cố Liệt nghi hoặc, việc này thật ra phải trách Ngao Nhất Tùng có việc gì cũng tự mình gánh, chưa từng tố khổ với tướng quân, bằng không Cố Liệt đã có thể biết bản tính hai mặt của Tả Thành Lam từ lâu. Mà vì sao Tả Thành Lam dám chèn ép Địch Kỳ Dã ngay trên triều, thử thái độ của Cố Liệt? Bởi vì hôm qua nữ nhi của gã về nhà khóc lóc kể, nói Định Quốc Hầu khinh thường cô ta là nữ nhi của Lại Bộ Hữu thị lang, lời nói hành động rất khinh khi vô lễ.
Một giới tiểu thương hèn mọn như Nghiêm gia chủ, còn vì thế mà giáo huấn cô ta. Tả Thành Lam làm việc cẩn thận, trước nay chưa từng đối đầu với Địch Kỳ Dã, nữ nhi khóc thê thảm như thế, đã kích ra hết sự chán ghét Địch Kỳ Dã ủ dưới đáy lòng gã bấy lâu nay. Trên thực tế, ngày hôm qua Nghiêm Lục Oánh không nói gì hết, và Địch Kỳ Dã cũng hoàn toàn không biết trên xe là nữ nhi của gã. Tả Thành Lam âm hiểm bại hoại giấu diếm cực sâu này, lại thua trong tay nữ nhi nói dối thành tính. Sau khi tan triều, Cố Liệt gọi Cố Chiêu và Trang Tuý tới: “Tra cho Quả nhân!” * Cố Chiêu nhận lệnh, lập tức dẫn theo Trang Tuý đổi xiêm y bình thường của dân chúng, đi thành Tây. Dường như đã sớm có kế hoạch. Trang Tuý không hiểu ra sao, Bệ hạ bảo bọn họ tra Lại Bộ Hữu thị lang, Thái tử dẫn hắn đến chợ rau thành Tây làm gì?
Nhưng đi vào hẻm chợ, Trang Tuý liền nhớ tới, Lại Bộ Thượng thư Trần Tham có tiếng ái thê như mệnh, đặc biệt yêu tay nghề nấu ăn của vợ cả, ăn đến tròn xoe cả dáng người, đi hai bước cũng phải hít thở nửa ngày. Vợ cả của Trần Tham, vẫn có thói quen tự mình tới chợ thành Tây mua đồ ăn, giống như khi Trần Tham còn chỉ là thư sinh thanh bần, sau đó về nhà tự tay nấu ăn cho Trần Tham.
Thói quen bao năm như vậy vẫn chưa từng thay đổi. Một đôi phu thế như thế, dường như sẽ không có liên quan gì tới việc tham hủ. Cố Chiêu thuần thục gợi chuyện làm quen với những người bán đồ ăn, nhưng người bán hàng nào dễ đối phó? Đến khi Cố Chiêu hỏi thăm ra tin tức có vẻ hữu dụng, trong tay cậu và Trang Tuý đều đã xách một đống rau dưa. Bọn họ đều nói, nương tử Trần gia, ngày xưa luôn là người dịu dàng nhất, thành nương tử của quan gia rồi cũng không khinh thường bọn họ, nhưng mấy tháng nay không biết vì sao luôn đượm vẻ buồn bã, xích mích vài lần với người ở chợ. Cố Chiêu cẩn thận suy ngẫm, chuẩn bị bước hành động tiếp theo. Trang Tuý nhắc nhở nói: “Thiếu gia, chỗ đồ ăn này?” Cố Chiêu hồi thần, cười cười: “Chúng ta đưa đi Thiệm Ấu Viện thôi.” Cửa Thiệm Âu Viện có chiếc xe ngựa đang dừng, một thị nữ cao gầy xuống xe, xoay người đỡ lấy người trong xe: “Tiểu thư, ngài chậm một chút.” Tiểu thư trong xe vịn thị nữ bước xuống. “Đó là ai?” “Thuộc hạ không biết dung mạo, nhưng nhìn phù hiệu xe ngựa, hẳn là thiên kim nhà Chúc Bắc Hà đại nhận, Chúc Nhạn Hồ.” “Nàng hay tới?” “Thuộc hạ không rõ lắm.
Có điều, nghe nói Chúc tiểu thư thể nhược, từng được Nhan đại nhân tính mệnh, nói là nên hành thiện tích đức nhiều hơn, bởi vậy hàng năm nàng vẫn luôn làm chút việc thiện.” ————————————————– Chú thích: (1) lưu ly thế giới bạch tuyết hồng mai: tiêu đề 1 chương trong Hồng Lâu Mộng (2) Cửu tại bào ngư tứ, phản ác chi lan hương: câu nói trong Hồng Lâu Mộng về nhân vật Tiết Bàn, mặc dù được đưa vào phủ đầy con cháu thế gia mang tiếng gia giáo nghiêm khắc, nhưng lại không học được gì tốt, còn hoà cùng một giuộc ăn nhậu chơi bời, làm xằng làm bậy.
Đại ý câu này là dù bào ngư quý giá nhưng vẫn có mùi tanh tưởi của cá, ở lâu trong ao bào ngư, không những không ngửi thấy mùi cá, mà còn cho rằng loài hoa thơm như lan đầy hôi thối khó ngửi. ————————————————– Đau đầu vì xưng hô, tui đang gọi Chiêu Nhi là cậu, thì nên gọi Nhạn Hồ là gì bây giờ, cô hay là nàng?.