Khi Diệp Lăng Thiên đi tới trước cửa, anh phát hiện có một người đi từ phía đối diện tới.
Người này ăn mặc rất bình thường, không thấy có gì kỳ lạ, nhưng cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Diệp Lăng Thiên chú ý tới những chi tiết này nhưng không hề dừng lại, vẫn chậm rãi bước về phía trước như người tình cờ đi ngang qua, không để cho ai phát hiện ra anh đang chú ý tới căn nhà này.
Người đàn ông đi từ phía đối diện tới nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Thiên, sau đó đi lướt qua anh.
Lúc đi ngang qua nhau, anh tinh mắt phát hiện bên thắt lưng của đối phương phồng lên.
Rất rõ ràng, chỗ đó có giắt súng.
Diệp Lăng Thiên chậm rãi đi tiếp về phía trước, dọc theo con đường bên tường vây đi xuống dưới, lại giống như anh thật sự chỉ đi ngang qua, không hề liếc nhìn căn nhà.
Mà Diệp Lăng Thiên cũng chú ý thấy người đàn ông kia vẫn nhìn chằm chằm vào anh mãi đến khi anh rời đi.
Trong lòng Diệp Lăng Thiên sáng như gương.
Đối phương ở trong căn nhà kia, điều này là không thể nghi ngờ.
Vừa rồi, trên đường đi từ biệt thự bên này xuống, Diệp Lăng Thiên lại phát hiện đầu đường cũng có một người đang đứng hút thuốc giống như quá nhàm chán.
Thật ra anh biết người này cũng là một người canh gác giống người đã gặp lúc trước.
Hơn nữa, Diệp Lăng Thiên phát hiện, ở trên ngọn núi nhỏ đối diện còn có một người đứng ở đó hút thuốc.
Rất rõ ràng, anh ta cũng là một người canh gác.
Đầu đường có một người, trên ngọn núi nhỏ đối diện có một người, gần căn nhà còn có một người đi tuần tra.
Căn nhà này gần như không có góc chết.
Từ điểm này, Diệp Lăng Thiên có thể nhìn ra được đối phương ít nhất phải là một tổ chức đã từng huấn luyện qua.
Diệp Lăng Thiên chậm rãi đi thẳng về phía trước, thậm chí chưa từng quay đầu lại.
Anh vừa đi vừa hút thuốc, đi thẳng đến chỗ rẽ mới dừng bước và nhíu mày.
Thật may là anh không báo cảnh sát.
Với tình trạng canh phòng nghiêm mật của đối phương, nếu hôm nay mình báo cho cảnh sát tới, chắc nhiều xe như vậy vừa vào thôn không lâu, đối phương đã nhận ra rồi.
Vậy hậu quả có thể chẳng bắt được một người nào, hơn nữa còn vĩnh viễn không cứu được Lý Yến.
Nhưng bây giờ Diệp Lăng Thiên đặc biệt bị động.
Anh căn bản không có cách nào tới gần căn nhà này, trong tay cũng không trang bị vũ khí gì, thậm chí còn chưa biết rốt cuộc tình hình trong nhà thế nào.
Anh muốn đi cứu người chứ không phải chỉ đơn giản giết người.
Nếu chỉ giết người thì quá đơn giản.
Anh có thể di chuyển giết chết mấy tên bên ngoài, sau đó bí mật lẻn vào trong nhà.
Nhưng đây là cứu người, anh không được phép có chút mạo hiểm nào.
Bởi vì anh không biết mấy người canh gác bên ngoài có thường xuyên liên hệ với người trong nhà không.
Anh càng không biết trong nhà có kính viễn vọng hoặc tay súng bắn tỉa đang canh gác không.
Nếu bây giờ mình ra tay giết người, rất có thể sẽ hại Lý Yến.
Cho nên anh không thể ra tay, ít nhất thì bây giờ không thể làm được.
Điều anh có thể làm là chờ tới khi trời tối, nhân cơ hội lại hành động.
Diệp Lăng Thiên không tiếp tục theo dõi chỗ đó nữa.
Mình cứ chú ý tới nơi đó, không chừng ở gần đây còn có người nào đó của đối phương thoạt nhìn như dân trong thôn đang canh gác thì sao? Một khi bị phát hiện, anh cũng không dám tưởng tượng tới hậu quả nữa.
Diệp Lăng Thiên tiếp tục chậm rãi đi về chỗ xe mình đang đỗ.
Anh đi hơn hai mươi phút mới tìm đến chỗ xe của mình và ngồi vào trong xe.
Chỗ này rất kín đáo nên Diệp Lăng Thiên không sợ có người nào sẽ phát hiện được gì.
Anh ngồi trong xe và cẩn thận suy tính về kế hoạch hành động.
Giống như trước đây, trước mỗi lần hành động, anh đều sẽ vạch ra một phương án hành động rất tỷ mỉ, chi tiết.
Chỉ là lần này anh chẳng có ai để có thể điều động, người có thể điều động cũng chỉ có một mình anh.
Diệp Lăng Thiên ngồi trong xe chậm rãi hút thuốc.
Rất lâu sau, anh mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Đông Sinh.
“Alo, Tiểu Diệp.
Có phải bên cậu có phát hiện gì không?” Lý Đông Sinh nhận được điện thoại của Diệp Lăng Thiên thì có hơi kích động hỏi.
“Chú Lý, tôi nghĩ tôi đã tìm được tung tích của Lý Yến và đám người của đối phương rồi.” “Ở đâu?” Lý Đông Sinh vội hỏi.
“Một thôn nhỏ trên núi ở trấn Nam Sa huyện Đại Khâu.” Diệp Lăng Thiên báo ra địa chỉ chính xác.
“Cậu có thể xác định chứ? Tôi sẽ phái tất cả mọi người qua ngay.
Lý Yến thế nào? Cậu có nhìn thấy Lý Yến không?” Giọng Lý Đông Sinh hơi run rẩy.
Khi tìm tới đây, tôi không có chứng cứ chính xác nào chứng minh Lý Yến ở đây.
Hơn nữa, tôi cũng không nhìn thấy Lý Yến, tôi chỉ dựa vào trực giác của mình.
Tôi phát hiện bọn bắt cóc đổi xe một lần trên đường.
Chiếc xe van kia chỉ là cách chúng để che mắt chúng ta, muốn thu hút sự chú ý của bên phía cảnh sát tới đó.
Tôi có thể nói chắc chắn với chú, bọn họ không thể phát hiện được gì ở đó đâu, chú đừng lãng phí nhân lực, vật lực vào đó nữa.
Sau khi đối phương đổi xe, đã chuyển Lý Yến sang một chiếc xe khác.
Chiếc xe này vẫn di chuyển về huyện Đại Khâu.
Tôi kiểm tra hồ sơ của Lâm Xung và Lâm Dũng đã phát hiện ra mấy điểm đáng ngờ.
Điểm đầu tiên, quê của Lâm Xung và Lâm Dũng ở một thôn trong núi của trấn Nam Sa huyện Đại Khâu.
Điểm thứ hai, ngày mai là ngày giỗ của Lâm Dũng.
Tôi nhớ khi Lý Yến bị tấn công bằng lựu đạn, đối phương có gọi điện thoại nói muốn trả thù cho em trai gã.
Như vậy có thể khẳng định người này chính là Lâm Xung.
Gã muốn trả thù cho Lâm Dũng – em trai của gã.
Ngày mai là ngày giỗ của Lâm Dũng.
Chúng bắt Lý Yến vào lúc này, nhất định là muốn trả thù cho Lâm Dũng trong ngày giỗ của hắn.
Tôi căn cứ theo suy đoán đến đây, quả nhiên phát hiện ở đây có một căn nhà thần bí.
Tôi không vào được bên trong.
Bên ngoài có rất nhiều người canh gác.
Tôi không biết cụ thể có bao nhiêu người, tôi chỉ biết chúng canh phòng rất nghiêm mật.
Chúng tuyệt đối không phải là lính riêng lẻ bình thường mà đặc biệt cẩn thận và cảnh giác.
Cho nên chú tuyệt đối đừng phái người vào thôn.
Tốt nhất là đừng lái xe cảnh sát chở quá nhiều người vào.
Nói chung đừng ai vào thôn.
Một khi bị đối phương phát hiện có điểm nào không đúng, Lý Yến có thể sẽ thật sự mất mạng đấy.” Diệp Lăng Thiên nói ra tất cả suy đoán của mình.
“Ý của cậu là bây giờ Yến nhi còn chưa có việc gì à?” Lý Đông Sinh chậm rãi hỏi.
“Tôi không có chứng cứ chính xác, nhưng dựa theo suy đoán của tôi, bây giờ chúng còn chưa giết Lý Yến.
Nhưng qua mười hai giờ lại không chắc đâu.” “Cậu nói xem nên làm thế nào? Nếu không phái người vào trong thì sao cứu được Yến nhi?” “Chú Lý, chú có tin tôi không?” Diệp Lăng Thiên hỏi thẳng Lý Đông Sinh.
“Tin chứ! Nếu không tin, tôi cần gì phải kéo cậu vào.
Cậu nói xem nên làm thế nào?” “Chú phái một đội canh gác bên ngoài thôn.
Một đội khác vòng qua thành phố Lâm tiến vào.
Căn cứ theo bản đồ cho thấy, từ bên kia có đường có thể vòng vào trong thôn.
Các chú canh gác ở hai đầu của con đường này.
Chú nhớ kỹ, phân tán người tiến vào và tìm chỗ bí mật ẩn nấp.
Đừng lái xe cảnh sát, đừng để bất kỳ người nào gần đó có phát hiện gì.
Mặt khác, chú bảo người đưa cho tôi một bộ trang phục tác chiến, hai khẩu súng lục, một con dao găm và một ống nhòm.
Cuối cùng lại cho tôi một bộ đàm cỡ nhỏ.
Chú phái người đưa đến bên ngoài thôn, tôi sẽ chờ ở bên đó.
Đến lúc đó các chú nghe lệnh của tôi.
Tôi bảo các chú tấn công thì lập tức xông vào trong thôn tiến hành bao vây.
Đương nhiên, nếu tôi không ra lệnh cho các chú, chỉ cần nghe được tiếng súng hoặc tiếng súng nổ liên tục thì phát động tấn công.
Vẫn phải để người lại canh giữ ở hai đầu đường.
Những người còn lại thì bao vây xông qua.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi dặn dò