Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

747: Đêm Dạo Tây Hồ 6


trước sau



Lý Vũ Hân ngơ ngác nhìn chùm chìa khóa này, bất chợt nước mắt lại chảy xuống.
Thấy Lý Vũ Hân lại khóc Diệp Lăng Thiên hơi luống cuống, vội vàng hỏi: "Sao vậy?"
"Căn nhà này mua bao nhiêu tiền?" Lý Vũ Hân ngẩng đầu lên hỏi Diệp Lăng Thiên, vừa lấy ra khăn giấy lau mặt mình.
"Em hỏi điều này làm gì?"
"Anh nói cho em, bao nhiêu tiền" Lý Vũ Hân quật cường hỏi.
"Chín mươi tỷ, mua lại từ ngân hàng, tìm quan hệ, so với giá cả bên ngoài rẻ hơn không ít, chủ yếu là chiếm tiện nghi một chút phần định giá." Diệp Lăng Thiên nói thật.
"Chín mươi tỷ, anh cảm thấy chín mươi tỷ mua căn nhà này đáng giá không? Diệp Lăng Thiên, căn nhà này đã cũ thế này rồi, nhà cũ hơn mười năm rồi, mặc dù là biệt thự, nhưng nơi này căn bản không thể so với biệt thự mới xây bây giờ, nếu anh muốn mua nhà, muốn mua biệt thự, tiêu chín mươi tỷ có thể mua rất nhiều nhà rồi, muốn mua biệt thự, thêm ít tiền hoặc giá này cũng có thể mua được một biệt thự mới không tệ rồi, tiêu chín mươi tỷ mua biệt thự này thật sự không đáng giá anh biết không"
"Đối với anh mà nói nó đáng giá, đừng nói chín mươi tỷ, dù là chín trăm tỷ cũng đáng giá.

Tiền không phải tiêu chuẩn đong đếm tất cả, bởi vì, căn nhà này rất quan trọng với em." Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.

Lý Vũ Hân lại rơi vào trầm lặng, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu một cái nói: "Không, Lăng Thiên, căn nhà này em không thể nhận."
"Không nhận? Tại sao không nhận? Không phải em vẫn luôn muốn căn nhà này sao?" Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc.
"Anh sai rồi, Lăng Thiên, sở dĩ em mua căn nhà bây giờ đúng là có nguyên nhân rất lớn bởi vì ở đó có thể nhìn thấy nơi này, nhìn tới nơi này có thể nhìn thấy rất nhiều hồi ức, nhưng điều này cũng không có nghĩa em muốn căn nhà này.

Cái em muốn chẳng qua là hồi ức liên quan tới nơi này, gởi gắm một phần nhớ nhung trong lòng em, mà không phải là muốn căn nhà này, đối với em mà nói, đứng ở bên ngoài nhìn căn nhà này và ở trong này không có bất kỳ khác biệt gì.

Anh hiểu ý của em không?"
Lý Vũ Hân lại lắc đầu nói, lại nói tiếp: "Hơn nữa, em hy vọng hai chúng ta chỉ là bạn đơn thuần, không dính líu tới tiền bạc và lợi ích, em không hy vọng em nợ anh quá nhiều, giống như hôm nay, anh đặc biệt tiêu nhiều tiền như vậy mua căn nhà này cho em, trong lòng em đã cảm thấy em nợ anh rất nhiều, nếu như em thật sự nhận căn nhà này, em cảm thấy sau này em thật sự không thể nào bình tĩnh đối mặt anh được nữa.

Anh cũng biết, vốn hai chúng ta đã có quan hệ rất vi diệu, nếu như em còn nợ anh nhiều như vậy, sau này em nên đối mặt anh thế nào? Em lại làm sao để mình có tôn nghiêm như vậy đứng trước mặt anh nói chuyện với anh? Em không thích cảm giác này, trước kia anh cũng đã nói, em là người kiêu ngạo, đúng vậy, kiêu ngạo của em khiến em không thể dễ dàng tha thứ em nợ người khác quá nhiều, đặc biệt là nợ anh.

Anh hiểu suy nghĩ của em chứ?"
Sau khi nghe lời của Lý Vũ Hân, Diệp Lăng Thiên cũng rơi vào trầm mặc, đốt một điếu thuốc lẳng lặng hút.

Đối với những gì Lý Vũ Hân nói, Diệp Lăng Thiên có thể hiểu, những điều này không liên quan đến cái gọi là tôn nghiêm, có liên quan là trong lòng Lý Vũ Hân yêu Diệp Lăng Thiên anh, bây giờ Lý Vũ Hân cố gắng duy trì cái quan hệ gọi là bạn bè với Diệp Lăng Thiên, cho nên Lý Vũ Hân không hy vọng nợ Diệp Lăng Thiên quá nhiều, đặc biệt là tình cảm, bởi vì cô sợ, cô sợ nợ quá nhiều, cô sẽ lại rơi vào nước xoáy tình cảm với Diệp Lăng Thiên.
"Không phải gần đây anh chuẩn bị mua nhà nữa sao? Em cảm thấy anh ở đây rất thích hợp.

Tốt xấu gì anh cũng là ông chủ, dĩ nhiên chỗ ở cũng phải xứng với thân phận của anh, ít nhất chống đỡ tình cảnh cũng phải cần.

Vả lại, nơi này mặc dù là nhà cũ, nhưng nơi này thật sự không tệ, nơi này yên tĩnh, không khí cũng tốt hơn thành phố rất nhiều, ban đầu ba em lựa chọn mua nơi này chính là bởi vì những điều này.

Hơn nữa, anh ở đây, nếu như em nhớ ba em, nhớ lúc trước, em cũng có thể tới ngắm một chút.


Tốt biết bao, có phải không?" Cuối cùng Lý Vũ Hân cười nói.
"Nhưng căn nhà này anh chuẩn bị cho em, anh chưa từng nghĩ anh muốn ở đây." Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa từ từ vừa nói.
"Lăng Thiên, sau này không nên đối tốt với em như vậy nữa được không? Anh biết không, anh đối tốt với em mà nói là một áp lực, từ đầu đến cuối đều sợ hãi.

Thật vất vả em mới cưỡng bách bản thân bây giờ có thể bình tĩnh đối đãi với anh như người bạn bình thường, anh không muốn lại kéo em quay lại đau lòng trong vòng nước xoáy đó lần nữa được không? Em sợ, em sợ một ngày kia em lại không giữ vững nổi nữa, em thật sự rất sợ." Lý Vũ Hân bỗng nhiên hơi sụp đổ nói.
Rất lâu sau Diệp Lăng Thiên mới gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa.
"Tức giận sao?" Lý Vũ Hân nhìn dáng vẻ Diệp Lăng Thiên hỏi.
"Không, được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi" Diệp Lăng Thiên miễn cưỡng cười một tiếng, sau đó cầm chìa khóa từ từ đi ra ngoài.
Lý Vũ Hân nhìn dáng vẻ của Diệp Lăng Thiên, cô biết Diệp Lăng Thiên tức giận, trong lòng cô cũng vô cùng khổ sở, nhưng cô chỉ có thể làm như vậy.

Cô đi theo sau lưng Diệp Lăng Thiên ra khỏi biệt thự.
Diệp Lăng Thiên đưa Lý Vũ Hân về nhà trước, lái xe từ biệt thự đến dưới lầu nhà Lý Vũ Hân thật ra cũng chỉ cần năm sáu phút, dẫu sao nhà của hai người có thể nhìn thấy.
"Lăng Thiên, em biết anh tức giận, em cũng không có cách nào.

Em biết anh đối tốt với em, nói thật, tối nay em vô cùng cảm động, đây là ngày em cảm động nhất trong đời, lúc đến đó cũng là bởi vì cảm động em mới càng không thể nhận căn nhà này, hy vọng anh có thể ·· hiểu cho em." Lý Vũ Hân mở cửa xe ngồi ở vị trí kế bên tài xế nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhìn dáng vẻ Lý Vũ Hân, cười một tiếng, đưa tay chỉnh lại tóc trên trán cho Lý Vũ Hân, nói: "Ngốc, nói cái gì vậy, anh nói rồi, anh không tức giận, có gì phải tức giận, anh còn vui vẻ chứ.

Vốn mua căn nhà này cho em, bây giờ em không cần không phải là tiện nghi cho anh sao, đời này anh cũng muốn ở biệt thự lớn, lần này mơ ước muốn thành sự thật.

Qua mấy ngày nữa ngày nào rãnh rỗi anh sẽ dọn tới, hơn nữa, sau này có thể thường xuyên tới chỗ em ăn cơm chùa, đây không phải là vẹn cả đôi đường sao? Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, mau lên lầu nghỉ ngơi đi, những ngày qua ở thành phố H cũng mệt lả rồi."
Lý Vũ Hân nhìn dáng vẻ Diệp Lăng Thiên, cuối cùng gật đầu, nói: "Trên đường lái xe chậm một chút, đừng nhanh quá, chú ý an toàn"

"Được, ngủ ngon" Diệp Lăng Thiên cười nói sau đó lái xe đi ra ngoài.
Nói thật, anh tức giận, trong lòng rất không thoải mái, chuyện này là ai cũng sẽ tức giận, dẫu sao vì tạo bất ngờ này cho Lý Vũ Hân Diệp Lăng Thiên chuẩn bị rất lâu, nhưng thế nào anh cũng không nghĩ tới kết quả sẽ như vậy.
Anh không nghĩ Lý Vũ Hân bởi vì chuyện này mà áy náy, cho nên anh mới nói những lời vừa rồi, chỉ là vì an ủi Lý Vũ Hân.

Hơn nữa anh cũng thật sự chuẩn bị qua một thời gian ngắn dọn tới đây.

Anh đã nghĩ xong, đến khi ba mẹ Trần Tuấn Lương tới Đông Hải hai bên đính hôn xong anh sẽ để lại căn nhà đó cho Diệp Sương và Trần Tuấn Lương, nhà ban đầu là mua thế chấp, nhưng sau đó khi có tiền anh sớm đã trả hết phần còn lại rồi, chủ sở hữu cũng đã đổi từ tên Hứa Hiểu Tinh thành tên của anh.

Anh chuẩn bị đến khi Diệp Sương trở lại đưa Diệp Sương cùng đi làm, chuyển tên nhà dưới tên Diệp Sương, bất kể sau này Diệp Sương ở hay bán căn nhà này đều là chuyện của họ, căn nhà coi như là quà cưới anh đưa cho họ.

Chính anh muốn ngoài ra tìm một chỗ ở, một là không thích phiền người khác, nếu Lý Vũ Hân không muốn căn nhà này, như vậy anh cũng có thể ở rồi.

Hơn nữa, bản thân anh cũng thích căn nhà này, giống như Lý Vũ Hân nói vậy, nơi này an tĩnh, có sân độc lập, không khí cũng không tệ lắm, đây chính là nơi Diệp Lăng Thiên thích.

Anh ở đây cũng có thể hóa giải một chút áy náy trong lòng Lý Vũ Hân đối với chuyện này.

Tổng hợp lại, anh cảm thấy hình như anh phải ở đây, nghĩ tới đây, Diệp Lăng Thiên không khỏi bất đắc dĩ cười một tiếng, vốn muốn tặng cho Lý Vũ Hân, không nghĩ tới cuối cùng lại tiện nghi mình..

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây