Cố Liệt thu được tin tức ở Chính Sự Đường, nói Định Quốc Hầu dẫn theo Hữu ngự sử tính đi tửu lầu ăn cơm, kết quả ở trên phố tình cờ gặp Lại Bộ tả thị lang, Chỉ huy sứ Cẩm y cận vệ và Chỉ huy đồng tri, vì thế dẫn theo một đoàn người trở về phủ Định Quốc Hầu. A, về nhà mẹ đẻ rồi. Thừa tướng Khương Dương xem Bệ hạ bỗng nhiên nhếch môi đầy kỳ quái với tờ giấy báo tin, không biết Bệ hạ thấy tin tức gì tốt, nghi hoặc một chớp mắt, rồi cúi đầu tiếp tục nghe Thông chính sử bẩm chuyện. Về nhà mẹ đẻ ăn một bữa cơm, càng không có gì phải khẩn trương, Cố Liệt cất tờ tin, cũng tiếp tục nghị sự. Đại Sở khai triều, do nhiều năm tranh bá và chiến loạn liên tục trước đó, dân sinh khó khăn, các nơi đều có các loại thiếu thốn, bởi vậy trong thời kỳ Sở Sơ, gặp được nhiều nhất không phải nhân hoạ, mà là thiên tai. Cố Liệt dùng Ngự sử đài dọn lui một đợt công thần không thích hợp xử lý chính vụ, đời này sử dụng một Hữu ngự sử Mục Liêm không cho ai mặt mũi, hiệu quả tốt hơn nhiều so với kiếp trước.
Tuy rằng một số vị trí xuất hiện khuyết thiếu, nhưng các loại làm việc tư lợi, rối loạn kỉ cương được ngăn chặn hữu hiệu, triều đình cũng càng nhanh chóng đi vào quỹ đạo. Kiếp trước lúc này, khu vực thành Bình Xuyên Ung Châu, có một lần hạn hán tương đối nghiêm trọng.
Nơi đó vốn nên là vùng do hàng tướng Tín Châu, công thần lập Sở Đỗ Kha quản lý, kiếp này nhờ kịp thời thay thế chi sĩ có học thức, đã giải quyết được nạn hạn hán rất tốt, sổ sách rõ ràng, cứu tế kịp thời, khiến Cố Liệt rất vui mừng. Vị chi sĩ có học thức này tên là Hồ Đường, chính là thân đệ của vị tướng lãnh thủ thành mà năm đó đã nhảy xuống từ tường thành Tấu Phong, vậy nên Cố Liệt không những hạ chỉ khen ngợi hắn, mà còn truy tặng một anh danh không tồi cho ca ca của hắn. Nhiều việc phức tạp, một lần thảo luận, liền thảo luận tới sau giờ cơm tối. Cố Liệt còn trẻ, lại xuất thân võ tướng, không hề cảm thấy mệt chút nào, hơn nữa hắn còn không thích ăn cơm, đơn giản cũng không thấy đói nốt, nhưng vậy lại khổ cho các vị đại thần Lục Bộ Cửu Khanh. Đặc biệt hôm nay còn có buổi chầu sớm, tuy rằng Cố Liệt niệm tình chúng thần vất vả, không dùng mấy quy củ bắt chúng thần chờ mướt mải ngoài cung để ra oai phủ đầu, nhưng dẫu sao buổi chầu sớm cũng bắt đầu từ giờ Mẹo lúc trời còn chưa sáng.
Chúng thần dậy sớm đi thượng triều, tan triều ăn được hai miếng điểm tâm ở Chính Sự Đường, Bệ hạ đã tới nghị sự, nghị một cái là cả ngày trời, làm các vị đại thần đói đến da bụng dán vào da lưng, còn phải ra sức vận động đầu óc, thật là một chữ thảm không đủ hình dung. Bình thường Địch Kỳ Dã ở trong cung, Cố Liệt không nhớ ban cơm trưa, Định Quốc Hầu cũng sẽ nhớ sai Ngự Thiện Phòng đưa tới, hơn nữa trước bữa tối nhất định sẽ phái Nguyên Bảo đến thúc giục.
Việc này cũng chỉ có Định Quốc Hầu dám làm, đổi thành ai khác, ngắt quãng nghị sự, vạn nhất đúng lúc đang nói chuyện quan trọng, Bệ hạ sẽ đen mặt nổi giận, nhẹ thì mắng ngươi lười biếng, nặng thì mắng ngươi quên bổn phận, chỉ vì muốn ăn bữa cơm, khóc cũng không có chỗ mà khóc. Cho nên Lục Bộ Cửu Khanh lúc này đều vô cùng nhớ thương Định Quốc Hầu. Cẩm y cận vệ tiến vào, lại đưa một tờ tin. Cố Liệt đầu tiên là ngẩng đầu, phát hiện không biết từ khi nào cả phòng đã sáng ngời ánh nến, thật sự có chút ngại ngùng, xin lỗi các vị trọng thần: “Quả nhân quên canh giờ, chư vị ái khanh đều trở về nghỉ ngơi đi.” Các vị đại thần Lục Bộ Cửu Khanh vội vàng hành lễ, nói không dám nhận, nói Bệ hạ cần chính ái dân, nhưng hành lễ xong, đều lập tức xoắn chân vội vàng đi mất, sợ Bệ hạ lại nhớ tới cái gì giữ bọn họ lại. Cố Liệt dở khóc dở cười, mở ra tờ tin đọc xong, không cười nổi nữa. Người về nhà mẹ đẻ nọ đêm nay không trở lại. * Địch Kỳ Dã về phủ Định Quốc Hầu mời bộ hạ cũ ăn cơm, hạ nhân trong phủ Định Quốc Hầu đều do một tay Cố Liệt chọn lựa, làm việc lanh lợi cực kỳ, Địch Kỳ Dã còn rất hài lòng, dứt khoát ở lại luôn đến buổi tối. Hiếm khi Địch Kỳ Dã ở lại phủ Định Quốc Hầu, tin tức truyền ra ngoài, trước giờ cơm tối, Tả Lãng và Khương Thông cũng chạy tới. Một đảng Định Quốc Hầu đã đến chỉnh chỉnh tề tề. Địch Kỳ Dã cầm ly ngọc uống rượu, cười rất bất đắc dĩ: “Có phải các ngươi nhất định muốn đặt cho ta cái tên tuổi kết bè kéo phái không đấy?” Lại Bộ Tả thị lang Ngao Nhất Tùng lấy chiếc đũa gõ gõ mép ly, phản bác: “Lời này của sư phụ sai rồi, trước không nói làm đệ tử, cùng ăn cơm với sư phụ là chuyện đương nhiên nên làm, chỉ nói, không phải chúng ta đều là đế đảng chân chính sao, nhà ai kết bè kéo phái chuyên đi làm chuyện đắc tội người khác? Ai trong chúng ta mà không phân ưu vì quân vương chứ.” Từ khi vào triều, bọn họ không thể tiếp tục gọi Địch Kỳ Dã là tướng quân, nhưng xưng Định Quốc Hầu, lại mất đi phần thân cận, vì thế dứt khoát đều học theo Mục Liêm gọi sư phụ, chuyện đã đến nước đó, Địch Kỳ Dã cũng không ngăn cản. Nửa câu đầu của Ngao Nhất Tùng, Địch Kỳ Dã còn cười nghe, nhưng nói đến nửa sau, Địch Kỳ Dã như cười như không hỏi hắn: “Ăn lộc của quân, phải trung với quân.
Nếu ngươi không muốn làm chuyện đắc tội với người khác, có rất nhiều người sẽ làm.” Ngao Nhất Tùng cũng vì hôm nay bị người khác lăng mạ, chứ không phải thật sự có lòng oán giận, lúc này vội vàng nghiêm chỉnh: “Là ta nhất thời nói lỡ.
Ta tự phạt một ly.” “Đừng uống,” Địch Kỳ Dã gõ gõ chiếc đũa, “Đổi ly trà tỉnh rượu đi.” Ngao Nhất Tùng ngoan ngoãn đồng ý. Tuy Ngao Nhất Tùng không nên nói ra lời này, nhưng cẩn thận đếm lại vài vị bộ hạ cũ Địch Kỳ Dã, quả thật đều làm việc bị người mắng. Đứng mũi chịu sào là Mục Liêm, Khương Duyên và Trang Tuý, Mục Liêm ở Ngự sử đài, Khương Duyên và Trang Tuý là chính phó thủ của Cẩm y cận vệ, chức năng đều là giám sát.
Ngự sử đài giám sát bách quan, Cẩm y cận vệ căn bản tương đương với tai mắt của hoàng đế, giám sát hết thảy.
Bọn họ không bị người mắng, thì không có chức vụ càng bị người mắng hơn. Mà Ngao Nhất Tùng, đảm nhiệm là Lại Bộ Tả thị lang. Lại Bộ chưởng quản việc bổ miễn thăng hàng, phong công lao điều động vị trí của quan văn, có thể nói là nắm giữ mạch máu của quan văn, đứng đầu Lục Bộ. Lại Bộ Thượng thư làm người xử thế khéo léo, Hữu thị lang cũng ôn tồn lễ độ, lúc Bệ hạ bổ nhiệm, đặc biệt chỉ định Tả thị lang thống lĩnh Khảo Công Tư (1), nói cách khác, đặc biệt cho Ngao Nhất Tùng tới phụ trách khảo hạch thành tích cống hiến của quan viên.
Cho nên trong Lại Bộ, tiểu nhân duy nhất bị người khác đóng đinh, chính là Ngao Nhất Tùng. Khương Thông và Tả Lãng khác với bọn họ, chịu ảnh hưởng từ thế lực của gia tộc, Khương gia Tả gia cố ý giấu mình, nên Khương Thông nhận chức vụ Tổng chỉ huy Kinh vệ, phụ trách phòng ngự của kinh thành, tên tuổi không nổi bật, nhưng xác thực vẫn là trọng trách.
Tả Lãng đảm nhiệm Tả đại đô đốc ở Phủ Đại Đô Đốc, là người duy nhất còn đảm nhiệm quan võ, tuy rằng nghe có vẻ hay ho, nhưng về cơ bản không có thực quyền. Cho nên, các vị bộ hạ cũ của Địch Kỳ Dã, nhìn chung bản thân đều có chức vị quan trọng, cũng có thể nói những chức vụ này của bọn họ, đều phải buộc đầu ở lưng quần để làm việc.
Nói cách khác, quả thực là cả nhà trung liệt. Bằng không sao lại nói gần vua như gần cọp chứ. Hôm nay Ngao Nhất Tùng phát ra câu bực tức này, không phải thật sự không biết điều, mà là hồi đầu năm hắn bác bỏ một yêu cầu đòi khảo công (2) nhất đẳng của một vị công thần, sau khi tan triều, người đó thấy hắn ở trên phố, cố ý cảm thán với mấy vị đại thần bên cạnh, nói Định Quốc Hầu không hổ là Công cẩu Đại Sở, một đám chó bên dưới răng miệng sắc bén, đều biết cắn người, Bệ hạ có được chó ngoan như vậy, nên phối giống giữ nòi mới phải, sao lại nhốt trong cung giữ cửa cơ chứ? Lời này chướng tai đến cực điểm, nhưng dù sao Ngao Nhất Tùng cũng là một đại thần triều đình, cộng thêm còn là Lại Bộ tả thị lang nên làm gương tốt cho người khác, hắn không thể đánh nhau với kẻ khác ở bên đường, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, rồi lại tính tiếp. Mà lời này, Ngao Nhất Tùng cũng không thể nói cho Địch Kỳ Dã nghe, nếu Địch Kỳ Dã chỉ đơn thuần là một công thần, Ngao Nhất Tùng thật không ngại mách cho Địch Kỳ Dã một phát.
Thế nhưng Ngao Nhất Tùng lại biết quan hệ của Địch Kỳ Dã và Cố Liệt, sao hắn có thể nói ra loại lời ong tiếng ve này chia rẽ quan hệ của hai người họ? Cho nên trong lòng Ngao Nhất Tùng nghẹn cục tức. Đang ăn dở, bên ngoài đến một đội người tay chân nhẹ nhàng, cận vệ tiến vào bẩm báo cung cung kính kính, nói rằng Bệ hạ nghe tối nay Định Quốc Hầu không về cung, sai người đưa tới vài thứ. Địch Kỳ Dã đi ra ngoài xem, Nguyên Bảo tự mình dẫn theo một đội người hầu, riêng chăn mềm đã mang ba cái, còn có tơ bạc than lửa vân vân mây mây, tóm lại là sợ hắn bị lạnh. Trời đất chứng giám, hiện tại đã sắp tiết tháng tư rồi. Mục Liêm đứng cạnh cửa thò đầu ra, cảm thán: “Sư phụ, ngài sợ lạnh đến mức này cơ à?” “Câm miệng!” Mất mặt mất đến tận chỗ Mục Liêm rồi. Địch Kỳ Dã xua xua tay, ậm ờ nói: “Dọn đi.” Vì thế Nguyên Bảo dẫn dắt đội người hầu bắt đầu bận rộn, bày biện các loại đồ vật, từng món đều dựa theo hình thức giống như ở Vi Ương Cung, tóm lại cần phải để Định Quốc Hầu ở nhà mình giống y như ở Vị Ương Cung. Ngao Nhất Tùng bật cười, thôi, mình đoán mò đoán mẫm làm cái gì, cưng chiều tướng quân đến mức độ này rồi cơ mà. Trang Tuý cười hê hê, hắn là Cẩm y cận vệ, hơn nữa lãnh đạo trực tiếp Khương Duyên đang ngồi ngay đối diện, không thể uống rượu, nên hắn cầm chén trà đi qua cụng chén với Ngao Nhất Tùng, cười nói: “Huynh đệ, tới một phát.” Ngao Nhất Tụng cụng chén trà với hắn, uống một ngụm. “Nghe huynh đệ bên dưới nói, hôm nay có kẻ ở trên phố nói nhăng nói cuội,” Trang Tuý hạ thấp thanh âm, như thể đang buôn dưa, kể chuyện cho Ngao Nhất Tùng nghe, “Bọn họ không thể làm việc thiên vị trái pháp luật, nên chỉ có thể bẩm báo đúng sự thật, Bệ hạ cho người tra, tra ra loại chẳng ra gì, nghe nói năm trước còn ép ngươi đòi khảo công nhất đẳng? Lúc sau bên Ngự sử đài tìm ngươi hỏi, ngươi cứ nói đúng sự thật là được.” Ngao Nhất Tùng đầu tiên là giật mình, sau đó thở phào nhẹ nhõm, cười cười với Trang Tuý và Khương Duyên vừa nâng mí mắt nhìn qua, giơ lên chén trà kính một cái, một ngụm uống cạn. Địch Kỳ Dã nhìn mà không thể tin được, thế nào, ăn nhà sư phụ thoải mái thế cơ à? Ngay đến trà cũng một ngụm uống xong? “Lại rót chén trà cho Tả thị lang đại nhân, phải lá trà ngon,” Địch Kỳ Dã thổn thức nói, “Đáng thương.”
Ngao Nhất Tùng cười tủm tỉm: “Vậy đương nhiên là ngon rồi, ta thơm lây của sư phụ, cũng nếm thử vị cống trà.” Địch Kỳ Dã kỳ quái nói: “Nói hươu nói vượn, chỗ ta đâu ra cống trà.” Nguyên Bảo vừa dọn dẹp xong, lúc này đi nhẹ thở khẽ đến đứng bên cạnh chuẩn bị hầu hạ, nghe vậy vội vàng tranh mặt mũi cho Bệ hạ, nói: “Có, ngày ấy Định Quốc Hầu khen Giản Đính Mao Phong không tồi, Bệ hạ đã dự trữ trong điện cho Hầu gia, còn đưa sáu lượng tới Hầu phủ.
Vì Hầu gia không hay về ở, nên không dám đưa nhiều.” Địch Kỳ Dã cạn lời. Dù sao cũng phải cho sư phụ mặt mũi, mọi người đang ngồi ở ghế không dám cười rõ ràng ra tiếng. Ngao Nhất Tùng uống Giản Đính Mao Phong, cười khen: “Thơm quá.” * Đêm đến, Địch Kỳ Dã lần đầu tiên vào phòng ngủ nhà mình, bị doạ sợ hết hồn. Nơi này không chỉ có bố cục giống y hệt thiên điện của hắn trong Vị Ương Cung, mà ngay cả binh thư đang đọc, cũng lật cùng trang, úp ngược trên bàn. Đâu chỉ là săn sóc, quả thực là kinh dị. Địch Kỳ Dã càng ngày càng cảm thấy, không biết là do ông dưỡng phụ kia của Cố Liệt làm chuyện gì điên rồ, hay do mình vô tình xúc động hồi ức tuổi thơ không tốt đẹp nào đó của Cố Liệt, mà Cố Liệt có một số lời nói hành động, giống như đã từng bị doạ thảm, mang theo chút mong muốn uống cong thành thẳng. Dùng uốn cong thành thẳng để miêu tả cũng không chính xác, nhưng Địch Kỳ Dã không biết nguyên nhân, nên cũng không tìm được từ thích hợp để hình dung. Địch Kỳ Dã một bên đau lòng, một bên lại cảm thấy nghi hoặc, ngồi trong phòng ngủ này thật sự sắp dựng lông lên rồi, vì thế đi ra sân thẫn thờ. Khương Duyên đi ngang qua, gọi một tiếng sư phụ. “Ngươi có chuyện muốn nói?” Địch Kỳ Dã tưởng tượng bố cục của Hầu phủ, biết Khương Duyên không phải đi ngang qua, mà là cố tình đến. —————————————————————— Lời tác giả: Bệ hạ: Bà xã về nhà mẹ đẻ thì phải làm thế nào, online chờ.