Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

158: Chương 157


trước sau

Vu Chúc bị câu nói của Lục Bạch kích thích đến, trong nháy mắt á khẩu không trả lời được.

Lục Bạch nói không sai, y ở Lê gia chính là một con rối. Không đối xử tệ với y, bất quá là không muốn để cho người bên ngoài bàn tán bậy bạ mà thôi.

Mặt ngoài thân phận của y không thấp, nhưng người Lê gia lại không có ai để mắt đến y. Thậm chí Lê lão gia đối với mấy hậu bối dòng bên đều rất chiếu cố, ý tứ kia, có thể là tương lai muốn ở trong số những người đó chọn ra một người coi như người thừa kế để bồi dưỡng.

Vì sao không bồi dưỡng con trai của Vu Chúc? Thật sự bởi vì con của y cũng giống như y là người song tính sao?

Không, phải nói là tại vì Lê lão gia hoài nghi huyết mạch con của y!

Cho nên, với địa vị xấu hổ như thế của y, nếu có Giang Nghị, còn có thể cùng Lục Bạch đua một lần. Nhưng nếu đơn thương độc mã tìm tới Lục Bạch, y chính là kẻ ngu xuẩn.

Sắc mặt của Vu Chúc đã khó coi tới cực điểm. Mà lão quản gia bên người y lại không có nửa phần ý tứ thay y giải vây.

Vu Chúc không chịu nổi ánh mắt của mọi người trong đại sảnh, cuối cùng vẫn là chật vật dẫn đầu rời đi.

Y khống chế không được muốn liên hệ với Giang Nghị, hy vọng Giang Nghị có thể thay mình xuất đầu. Nhưng ngay sau đó lại bừng tỉnh phản ứng lại, Giang Nghị cũng không có biện pháp. Bởi vì hiện tại Lục Bạch đã rời đi.

Mà bên phía Lục Bạch lúc này, sau khi Vu Chúc rời khỏi, cũng khôi phục lại bình tĩnh.

Thần sắc của cậu bất biến mang theo các nhà thiết kế của bộ phận thiết kế, cứ theo lẽ thường dựa theo kế hoạch đi làm việc.

Địa điểm cần tới có chút xa, cho nên sau khi ngồi trên xe được hai mươi phút, tuyệt đại đa số mọi người đều bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, Lục Bạch cũng có thời gian tự hỏi chuyện Vu Chúc đột nhiên xuất hiện.

Cậu cảm thấy nơi này có điểm kỳ quái.

Hệ thống nghe không hiểu. Nó chỉ cảm thấy Lục Bạch mới vừa rồi vả mặt tên tiểu tiện nhân Vu Chúc kia vô cùng vang làm nó hết sức sung sướng.

"Ngươi còn cảm thấy không đúng chỗ nào? Hai cái tên khốn nạn đó rắn chuột một ổ, chuyện không tốt của người đều là do bọn chúng thiết kế. Vu Chúc lần này tới, chính là muốn tìm ngươi gây phiền toái, vả mặt hắn không hề sai tý nào."

Nhưng Lục Bạch lại nói "Nhưng ngươi không cảm thấy Vu Chúc có chút quá ngu xuẩn sao?"

"Hắn có thể phối hợp với Giang Nghị, kết hôn một năm liền dùng một ít phương thức ám chỉ cùng dẫn đường đem chồng của mình hại chết. Còn có thể gắt gao giấu kín thân phận của con trai, làm Lê lão gia dùng hết phương pháp cũng đều tìm không thấy điểm đáng ngờ. Tâm tính như vậy, sao có thể sẽ trực tiếp tới đây tìm ta, hơn nữa còn cùng ta phát sinh xung đột?"

"Vậy hắn nên như thế nào?" Hệ thống không rõ.

"Quan sát a! Nếu ta là Vu Chúc, nhất định sẽ quan sát trước, quan sát tình huống của ta như thế nào. Bóng ma tâm lý lớn nhất và điểm yếu là cái gì. Kế tiếp, trừ phi ta có mười phần nắm chắc có thể ở hiện trường khiến cho ta mất khống chế nổi điên, thậm chí giết người, sau đó thuận lý thành chương đem ta đuổi khỏi Lê thị."

"Dù sao liền tính trình độ nghiệp vụ của ta lợi hại, nhưng mạng mới là quan trọng nhất. Mạng cũng đều giữ không nổi, còn kiếm tiền làm gì? Mặc dù Lê lão gia thật sự có tâm muốn cùng ta điều tra vụ việc ngoài ý muốn năm đó của Lê thiếu gia, ông ta cũng không dám thật sự tiếp tục đem ta giữ lại bên người."

"Còn may mắn hơn nữa là, ta dưới thời điểm nổi điên, người bị giết chính là Lê lão gia. Tốt nhất là một mũi tên trúng hai con chim, lão gia tử vừa đi, Vu Chúc có thể thuận lý thành chương mang theo con trai đoạt quyền, dù sao con trai của Vu Chúc là huyết mạch duy nhất của Lê thiếu. Cũng là huyết mạch duy nhất của Lê gia với bên ngoài."

"......." Kế hoạch của Lục Bạch làm hệ thống cảm thấy trong lòng lạnh lẽo "Có lẽ Vu Chúc là bởi vì ghen ghét cho nên mới mất khống chế thôi!"

"Cái này không quá thực tế. Vu Chúc cùng Giang Nghị nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, vừa thấy chính là tương đối có thể ẩn nhẫn. Có thể chịu đựng như vậy, là tuyệt đối sẽ không bởi vì biến cố như sự xuất hiện của ta ở Lê thị mà bùng nổ."

"Vậy ngươi cảm thấy là......."

"Ta đang nghĩ Vu Chúc có thể cũng bị Giang Nghị dẫn đường hay không?"

"A?"

"Vu Chúc đúng thật là không được xem như một đại mỹ nhân. Sự si mê của Giang Nghị và thiếu gia Lê gia đối với hắn có chút......vượt quá phạm vi có thể lý giải của người bình thường."

Hệ thống thật đúng là không nghĩ tới điểm này. Cái thuộc tính kinh điển mối tình đầu vạn nhân mê này đều rất ảo diệu, cũng không thể nói bởi vì ngũ quan của Vu Chúc chỉ là thanh tú, không phải quá mức kinh diễm liền không thể trở thành vạn nhân mê. Dù sao Chủ Thần rất thiên vị với vai chính thụ của các thế giới mà!

Nhưng mà Lục Bạch lại hỏi lại nó "Bị thiên vị đến mức âm mười sáu độ tránh ở bậc thang của siêu thị khu chung cư cũ ôm trà sữa run run rẩy rẩy ngắm sao cũng đẹp?"

"......." Hệ thống tưởng tượng một chút, cảm thấy Vu Chúc và trà sữa cùng nhau bị đông lạnh thành tảng băng khả năng còn cao hơn, tức khắc lại nhớ tới một sự kiện khác "Ngươi như thế nào biết khi đó là mùa đông?"

"Giang Nghị lúc đưa tin nói không rõ ràng lắm, nhưng sau khi ta tra xét lại một chút nguyên văn, trong trí nhớ của Vu Chúc có. Nhưng trí nhớ của hắn là vào mùa thu, trời cao ngày dài. Nhưng ta căn cứ theo thời gian mà hắn miêu tả đi tính toán năm học, phát hiện lúc ấy là trước một tuần cuộc khảo thí cuối học kỳ."

"Vậy chẳng phải là mùa đông? Tháng 1?"

"Đúng vậy! Tháng 1 ở quê của Giang Nghị âm mười mấy độ liền, cho nên ta mới cảm giác có vấn đề. Ký ức của Vu Chúc chỉ sợ cũng tưng bị bóp méo. Hôm nay ta hơi chọc giận hắn một chút, phát hiện cảm xúc của hắn quả nhiên không thích hợp."

"Giang Nghị làm người, am hiểu nhất chính là trèo lên cao. Lúc trước chúng ta từng nghĩ tới rồi. Giang Nghị có bản lĩnh thôi miên, vì cái gì không tìm một người có bối cảnh hào môn, trực tiếp một bước lên trời."

"Nói không chừng, người ta thật đúng là đã sớm làm tốt chuẩn bị, chỉ là thất bại. Hắn phát hiện hào môn thế gia là quái vật khổng lồ, cho dù là loại như Vu gia trong đó có người sa cơ thất thế cũng không phải thứ mà một kẻ như hắn có thể dễ như trở bàn tay tính kế. Vì thế liền lui một bước tìm tới ta."

"Mà Vu Chúc, hắn đối với Vu Chúc đúng thật là có tình cảm đặc biệt, đó là bởi vì Vu Chúc là đối tượng đầu tiên hắn thành công dẫn đường bóp méo ký ức."

"Hơn nữa Vu Chúc cũng đích đích xác xác mang đến cho hắn một tương lai càng thêm thuận lợi. Hắn trước tiên lợi dụng ta, đạt đến được địa vị không sai biệt lắm với hào môn. Sau đó hại chết ta, cùng Vu Chúc có một không hai trong ngoài kết hợp, gián tiếp tiếp xúc đến Vu gia và Lê gia."

"Ta nhớ rõ trong nguyên văn, trước khi Lục Bạch chết, cái người anh trai ruột duy nhất của Vu Chúc cũng bị tai nạn xe cộ chết có phải hay không?"

"Đúng vậy, cha của Vu Chúc chịu đả kích quá lớn, cũng ngã bệnh, là Giang Nghị tiếp nhận xí nghiệp của Vu gia, gần như nháy mắt khiến cho Vu gia khởi tử hồi sinh. Sau đó Vu Chúc đem cổ phần của Vu gia đưa cho Giang Nghị như quà sinh nhật, còn lên hot search. Mối tình đầu tuyệt đẹp." Hệ thống cũng nhớ tới một đoạn này, càng cân nhắc càng cảm thấy đáng sợ "Đậu má! Vậy sau này không phải Lê gia cũng....... Dù sao con của Giang Nghị hiện tại vẫn là mang họ Lê a!"

Lục Bạch thấp giọng đáp lại: "Ta cảm thấy phải. Hơn nữa ta còn hoài nghi, sự biến hóa của mấy thế giới trước chỉ sợ đã làm Chủ Thần đối với ta và học trưởng làm ra một ít thiết kế. Hắn có thể là thật sự không muốn để ta trở về."

Cho đến bây giờ, hệ thống đã đối với hai chữ "Chủ Thần" này cảm thấy như là tra tấn tinh thần "Vì sao lại nói như vậy?"

"Bởi vì Minh gia." Thanh âm của Lục Bạch hơi hơi có chút chậm rãi "Ngươi không phát hiện sao, trải qua mấy cái thế giới, từ ý nghĩa nghiêm khắc đi lên mà nói, không có người nào đối với nguyên thân là toàn tâm toàn ý, thật sự đối tốt với hắn. Quan hệ xã hội phía sau cũng đều là sau khi ta tới mới phát triển. Bao gồm cả thế giới nghỉ phép, Lục Bạch ở thế giới kia cũng giống vậy. Mặc dù ông ngoại có hơi chút để ý, nhưng càng để ý nhiều hơn vẫn là lợi ích mà Lục Bạch mang đến cho họ."

"Nhưng thế giới này không giống, Minh Dụ, còn có chú Minh cùng dì Minh đều là thật lòng đối tốt với Lục Bạch." Giống như là muốn cường điệu cái gì đó, Lục Bạch thấp giọng mà vô cùng trịnh trọng lặp lại một lần "Là thật sự đặc biệt đặc biệt tốt."

Hệ thống ngây ngẩn cả người. Bởi vì nó từ trong giọng nói của Lục Bạch, nghe ra được một tia hâm mộ nhỏ đến không thể phát hiện, nhưng mà so với hâm mộ, càng nhiều hơn là sự áy náy.

Lục Bạch từ trước đến nay đều sinh tồn với vai trò làm thế thân, nhưng cậu cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Bởi vì cậu hiểu rõ, vị kim chủ đem cậu trở thành chim hoàng yến mà cầm tù đối với bạch nguyệt quang bản thân bọn họ giấu ở trong lòng cũng không có thật sự thích đến như vậy.

Bởi vì nếu thật sự thích, thích tới cầu mà không được cũng cả đời khó quên, liền sẽ không tìm người khác tới thay thế người đó, sắm vai người đó. Càng luyến tiếc xuống tay ngược đãi thương tổn người giống như bạch nguyệt quang trong lòng.

Ở trong nhận thức của Lục Bạch, nếu thật sự thích, liền phải cẩn thận nâng niu ở trong tay, bảo hộ ở sau người. Cho dù đối phương là hoa thố ti yếu đuối mong manh, cũng muốn phòng ngừa chu đáo, để người đó một khi vạn nhất cũng có thể có năng lực một mình chống đỡ được mưa gió.

Người Minh gia đối với Lục Bạch chính là như vậy.

Nếu không phải Lục Bạch ban đầu đã mắc chứng tinh thần phân liệt, cho dù có kỹ thuật diễn giống như Lục Bạch, chỉ sợ người tinh tế như chú Minh cũng sẽ phát hiện một chút khác biệt.

Bọn họ cấp cho Lục Bạch sự ấm áp của trưởng bối, là thứ mà từ lúc Lục Bạch có ký ức đến bây giờ đều chưa từng có được. Cũng khác biệt với sự che chở mà Hạ Cẩm Thiên cho cậu, sự che chở thân tình của người Minh gia càng thêm cực nóng, cũng càng thêm không nói đạo lý.

Đây là sự thiên vị trần trụi.

Lục Bạch hiểu rõ, cho dù giữa cậu và Giang Nghị, cậu thật sự là bên sai trong hôn nhân. Xong việc Minh Dụ và cha mẹ Minh Dụ đều sẽ trách cứ Lục Bạch, nhưng thời điểm kiện tụng ly hôn, bọn họ vẫn sẽ nghĩ mọi cách giúp Lục Bạch đạt được quyền lợi lớn nhất.

Tựa như trong thế giới gốc, Minh Dụ dưới sự thiết kế của Giang Nghị tận mắt nhìn thấy Lục Bạch lạm dụng tình dục. Gã cũng phải tặng cho Giang Nghị một đấm trước, trách cứ hắn có thời gian đứng bắt gian, trước tiên không phải nên ngăn lại Lục Bạch không để cậu đắm mình trong trụy lạc sao.

Sau đó tự mình đem Lục Bạch từ những sự giả dối ngợp trong vàng son đó kéo ra ngoài, hung hăng mà giáng cho cậu một cái tát, rồi ôm cậu khóc lóc.

Mà tình cảm như vậy, sự sủng ái trắng trợn táo bạo như vậy, là thứ mà pháp tắc như Hạ Cẩm Thiên vĩnh viễn không có khả năng cho Lục Bạch.

Hệ thống đột nhiên bắt đầu dâng lên nỗi oán hận vô tận đối với Chủ Thần.

Bởi vì Chủ Thần đối với Lục Bạch, thật sự là quá tàn nhẫn độc ác. Hắn rõ ràng biết, Hạ Cẩm Thiên là sự cứu rỗi duy nhất trong lòng Lục Bạch, nhưng lại nhất quyết muốn ở trên người sự cứu rỗi này đánh lên bóng ma.

Hắn dùng những thân tình đó ảnh hưởng Lục Bạch. Làm cậu nhận được tình yêu mà mình chưa từng nhận được, nhưng lại đối với bản năng khát vọng người khác yêu thương thời khắc không ngừng bị những tình cảm thật thật giả giả này tra tấn. Làm cậu không chiếm được, lại còn phải sống ở trong sự lừa gạt và tự trách.

Tựa như người Minh gia, Lục Bạch sắm vai nguyên thân lúc trước. Nếu cậu không nhập diễn, người Minh gia liền sẽ phát hiện Lục Bạch có điểm không thích hợp. Nhưng nếu Lục Bạch nhập diễn, cậu sẽ không thể đem người Minh gia trở thành công cụ chân chính để sử dụng.

Mà mỗi lần cậu hưởng thụ sự đối xử tốt đẹp của người Minh gia cho cậu, cậu liền sẽ nhiều thêm một phần áy náy đối với người Minh gia, cũng tăng thêm một phần hâm mộ với nguyên thân.

Hệ thống chưa bao giờ sợ Lục Bạch bởi vì thống khổ mà không đủ tỉnh táo, nhưng nó sợ Lục Bạch sẽ bởi vì giấc mộng quá tốt đẹp mà lưu luyến không ngừng.

"Chờ, đợi khi tìm được Hạ Cẩm Thiên thì tốt rồi." Hệ thống chỉ có thể dùng lời nói như vậy để an ủi Lục Bạch.

Nhưng giọng nói của Lục Bạch lại mang theo tiếng khóc một chút cũng không thể chạm tới "Học trưởng, học trưởng sẽ không tới."

Mỗi một thế giới đều có pháp tắc, là bởi vì Lục Bạch ở mỗi một thế giới đều không có chỗ dựa. Đứng ở trước mặt vai chính thế giới đều không hề có năng lực phản kháng. Nhưng thế giới này không giống vậy.

Thế giới này Lục Bạch có chỗ dựa, có người nhà, có năng lực cùng vai chính thế giới chân chính đánh cờ. Cho nên, dưới sự tương đối công bằng này, cho dù là pháp tác, cũng không thể dễ dàng xuất hiện.

Cho nên, nháy mắt khi toàn bộ người Minh gia xuất hiện, Lục Bạch liền biết, cậu không thể gặp được học trưởng của mình.

Trong xe, Lục Bạch quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ cho chính mình thời gian một phút, đem cảm xúc khổ sở chỉ thuộc về bản thân Lục Bạch, không thuộc về thân xác này, mạnh mẽ từ trong thân thể tách ra ngoài.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây