Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

165: Chương 164


trước sau

Vu Chúc đã lạc bước, y mãi cho đến hiện tại, hy vọng lớn nhất chính là gả cho Giang Nghị, trở thành Giang phu nhân danh chính ngôn thuận.

Hiện tại y nghiễm nhiên đã thoát khỏi kế hoạch mà Giang Nghị đã dựng sẵn, thậm chí điên cuồng muốn biểu hiện ra được một mặt so với Lục Bạch càng thêm ưu tú hơn của bản thân.

Vu Chúc bắt đầu thường xuyên xuất hiện ở các tiệc rượu lớn. Lê gia sẽ không bạc đãi Vu Chúc ở phương diện tiền bạc, hơn nữa Vu Chúc còn có thời gian rảnh rỗi, y đương nhiên có thể dùng bộ dạng ngăn nắp gọn gàng nhất để xuất hiện.

Hơn nữa với thân phận thiếu nãi nãi của Lê gia, mặc dù mọi người đều biết y chỉ là một người vô dụng ở Lê gia, nhưng cũng cho y vài phần thể diện.

Vu Chúc vẫn khá thông minh, y sẽ có thể tìm kiếm Giang Nghị ở tiệc rượu, cũng không gây ra động tĩnh quá nhiều, liền lấy danh nghĩa là đại diện lộ mặt thay Lê gia, còn ở hậu viện cùng các phu nhân hàn huyên vài câu, sau đó liền nho nhã lễ độ xuống sân khấu.

Nhìn như ưu nhã, nhưng đối với người trong giới mà nói, cái này liền biến thành Vu Chúc không chịu nổi lép vế, thế nhưng muốn giúp đỡ con trai đoạt quyền.

Nhưng trên thực tế, không có người đem động tác nhỏ của y để ở trong mắt, bởi vì Vu Chúc vốn dĩ chính là một bông hoa thố ti không học vấn không nghề nghiệp, thành thành thật thật cắm ở trong bình hoa không phải tốt hơn sao?

Hiện tại cũng không phải là trong thế giới gốc, Giang Nghị cố tình dẫn đường dư luận, nói Vu Chúc vì gia tộc mà vứt bỏ tình yêu cùng việc học, khi đó đúng thật là có không ít người mang lòng kính trọng với Vu Chúc, cảm thấy Vu Chúc cũng là vô cùng gian nan. Nhưng trước mắt đã khác, Vu Chúc ở trong mắt mọi người chính là một kẻ muốn tài hoa không có tài hoa, muốn năng lực không có năng lực, muốn dung mạo cũng hoàn toàn là vai hề không có gì xuất sắc, cứ thường xuyên xuất hiện như vậy, càng là lòe thiên hạ, thậm chí rất nhiều thời điểm y cùng bọn họ nói chuyện, đều lộ ra một loại cảm giác thô tục không có nội tình.

Đáng tiếc, những lời nói này Vu Chúc không nghe thấy. Còn Giang Nghị không thể thâm nhập vào vòng xã giao ở bên này, cũng giống vậy không nghe được gì.

Mà người duy nhất nghe được là Lục Bạch lại vô cùng vừa lòng, cũng không tính toán nói cho bất luận kẻ nào.

Hệ thống: "Chúng ta có phải nên động thủ rồi không?"

Lục Bạch thấp giọng lên tiếng: "Đúng thật nên động thủ."

Nói xong, cậu quay đầu nhìn thoáng qua bên người "Học trưởng, hôm nay em muốn mang người ra ngoài, anh......."

"Anh bồi em cùng đi." Hạ Cẩm Thiên sờ sờ tóc của cậu "Làm chuyện em muốn làm, anh bồi em."

"Em đây khả năng......."

"Trở về bồi thường cho anh." Lần trước Lục Bạch đột nhiên sụp đổ làm Hạ Cẩm Thiên ý thức được sự sợ hãi trong nội tâm của cậu, cho nên, mặc dù Hạ Cẩm Thiên thật sự ghen tuông, cũng chỉ có thể dùng phương thức càng rõ ràng hơn để nói ra. Anh phát hiện, nếu chính mình có yêu cầu đối với Lục Bạch, nói trở về, thì sau những lời nói này, Lục Bạch đều sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Ngay từ đầu Hạ Cẩm Thiên không hiểu, nhưng dần dần anh cũng nghĩ ra được. Điều kiện mà Lục Bạch thiếu anh càng nhiều, ước hẹn càng nhiều, liền đại biểu cho việc thời gian tương lai của bọn họ sẽ càng dài. Ít nhất, dài đến độ Lục Bạch có thể đem hết những chuyện đã đáp ứng Hạ Cẩm Thiên, tất cả từng kiện từng kiện đều làm xong.

Dù sao, Hạ Cẩm Thiên là pháp tắc, cho dù phát sinh cái gì, anh đều không thể vi phạm ước hẹn mà mình đã lập ra.

Mà Lục Bạch, giống như một chú hamster nhỏ dễ dàng bị chấn kinh, từng chút từng chút thăm dò điểm mấu chốt của Hạ Cẩm Thiên, muốn ở trong lòng anh xây tổ, đem chính mình ẩn núp ở trong đó.

Đối với loại thật cẩn thận này của Lục Bạch, Hạ Cẩm Thiên vừa buồn cười lại vừa đau lòng. Anh phát hiện cho dù là người thông minh như Lục Bạch, ở trên phương diện tình cảm cũng sẽ "trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường".

Cậu cũng biết bản thân anh là pháp tắc, vậy cậu như thế nào lại không rõ, làm pháp tắc, anh vĩnh viễn sẽ không phản bội lại người yêu của mình.

Còn về Lục Bạch, cũng chưa bao giờ cần phải xây tổ ở trong lòng anh, bởi vì cậu từ lúc bắt đầu, đã luôn ở trong lòng Hạ Cẩm Thiên.

Nhưng mà tâm tư của Hạ Cẩm Thiên còn chưa thể tìm được thời gian thích hợp cùng Lục Bạch thẳng thắn giãi bày. Lục Bạch bên kia cũng vội vàng đi dự tiệc.

Là một buổi tiệc rượu thương vụ, Lục Bạch đại diện cho bộ phận thiết kế của Lê thị nhận được thư mời. Mặt trên ghi rõ họ tên, ngữ khí thành khẩn, chỉ hy vọng thấy được mặt của Lục Bạch.

Lục Bạch biết hôm nay Giang Nghị sẽ đi, cho nên Lục Bạch đơn giản liền không kéo dài thời gian liền đáp ứng tham gia.

Còn về phía Vu Chúc, chỉ cần mình cùng Giang Nghị đều đi, Vu Chúc tất nhiên sẽ xuất hiện. Lục Bạch hiểu rõ, trước mắt Vu Chúc tuyệt đối sẽ không để cho mình cùng Giang Nghị có bất cứ khả năng đơn độc một chỗ một phút nào.

Nhưng ngày thường vì tránh bị hiểu lầm nên Vu Chúc và Giang Nghị đều chỉ gặp thoáng qua. Nếu hôm nay đột nhiên lưu lại, tình huống có thể sẽ trở nên vô cùng thú vị.

Lục Bạch thu thập một chút, sau đó gọi điện thoại chọn người để mang theo ra ngoài.

Người được Lục Bạch gọi, là tân sủng mới nhất của cậu. Thiếu niên mới vừa 18 tuổi, thân cao chân dài, một khuôn mặt đẹp muốn chết, còn là sinh viên đại học khoa thiết kế nghệ thuật.

Thiên phú không tồi, chính là trong nhà quá nghèo. Gã tuy muốn học tập theo hướng chuyên nghiệp cũng không thể vì thiếu tiền, đứa nhỏ này không còn cách nào, cùng đường, cuối cùng bị người bạn phú nhị đại của mình đưa tới bên người Lục Bạch.

Gã ban đầu cho rằng bản thân là bị tên bằng hữu kia hố cho một trận, đến khi thật sự gặp được Lục Bạch, được Lục Bạch nhận lấy mới biết được đây là cái thang để lên cổng trời mà bằng hữu đưa cho mình.

Lục Bạch bao dưỡng người khác, cùng với nói là bao dưỡng, không bằng xóa một chữ, chính là dưỡng đơn thuần. Sau khi nghe nói gã học chuyên nghiệp, thế nhưng vào lúc ban đêm liền kiểm tra gã.

Cảm thấy thiên phú của gã không tồi, đơn giản nhận gã làm đồ đệ. Trực tiếp mang vào Lê thị làm thực tập sinh bắt đầu rèn luyện.

Gã trong lúc học tập học quá mức cứng nhắc, nhưng Lục Bạch lại dạy bảo gã làm như thế nào để đem những thứ này vận dụng vào trong thiết kế của mình. Bất quá ngắn ngủi một tháng, trình độ của gã đã tiến bộ vượt bậc.

Xưng hô đối với Lục Bạch cũng từ "Lục tiên sinh" xa lạ đến "Lục ca" thân cận hơn một chút, đến bây giờ đã thành một câu "Sư phụ" càng thêm thân cận.

Lục Bạch nghe gã gọi như vậy đơn giản cũng nhận tên tiểu đồ đệ này. Dưỡng cũng liền càng thêm tỉ mỉ.

Thiếu niên mang ơn, đối với Lục Bạch tất cung tất kính. Nếu không phải Lục Bạch ngại gã phiền, chỉ sợ một ngày ba bữa đều muốn mang cơm đến đút cho Lục Bạch.

Lúc này Lục Bạch kêu gã bồi mình đi tiệc rượu thương vụ, nói là bạn cặp, lại không phải là kéo nhân mạch tương lai cho đồ đệ của mình sao? Thiếu niên này tâm như gương sáng, nhanh chóng thay quần áo mà Lục Bạch kêu người đưa tới, sau đó thu thập thật tốt tự mình bồi Lục Bạch ra ngoài.

Thời điểm Lục Bạch mang theo gã đến hiện trường tiệc rượu, đại bộ phận người đều đã tới đủ. Nhìn thấy tiến vào là Lục Bạch, không ít người sôi nổi cùng cậu chào hỏi hàn huyên vài câu.

Sau khi nhìn thấy thiếu niên đứng đằng sau Lục Bạch, cũng đều nhịn không được cười lắc đầu "Đứa nhỏ này Lục tổng phải nuôi mệt rồi, lớn như vậy chính là thời điểm bướng bỉnh nhất."

Lục Bạch lại cười cười duỗi tay xoa đầu tóc của đồ đệ "Cũng không lỗ, thiên phú không tồi, nuôi lớn vừa lúc thay tôi làm việc."

Một câu này, liền nói lên thân phận của thiếu niên. Nói cho các vị ở đây biết, gã không phải là món đồ chơi tùy tiện giơ tay liền có, gã là đồ đệ chính thức của Lục Bạch.

Hơn nữa câu thiên phú không tồi kia, liền càng mạ tầng viền vàng cho tương lai của gã. Lục Bạch chính là thiên tài trong giới thiết kế, có thể khiến cậu nói một câu thiên phú không tồi, nhất định tương lai rất đáng mong chờ.

Sư phụ luôn tốt như vậy.

Hốc mắt của thiếu niên có chút đỏ lên, nhưng rất nhanh gã liền khôi phục thần thái, bồi ở bên người Lục Bạch.

Biến thân thể Lục Bạch không tốt, gã tận lực đem những ly rượu có thể chặn được đều chặn giúp Lục Bạch.

Tiệu rượu thương vụ, chủ yếu là nói chuyện làm ăn, uống rượu cũng sẽ không quá nặng. Nhưng thiếu niên một hơi uống lên không ít, tác dụng chậm rãi lên tới, cũng có chút choáng váng hai mắt.

Lục Bạch đỡ gã đi toilet rửa mặt.

Để thiếu niên dựa vào trên người mình, Lục Bạch cầm lấy khăn lau bên cạnh giúp gã lau mặt.

"Sư phụ...... Em không có việc gì......." Đầu thiếu niên còn chút tỉnh táo, có thể tưởng tưởng đến thể trọng của mình không nhẹ, dựa vào Lục Bạch như vậy sẽ làm Lục Bạch mỏi mệt, vì thế lớn tiếng muốn tự mình đứng dậy.

Lục Bạch bị gã chọc cười, đơn giản một đường đỡ gã đi ra ngoài.

Thiếu niên nghiêng đầu nhìn Lục Bạch, trong mắt tràn đầy đều là sùng bái "Sư phụ anh thật là lợi hại a! Về sau em cũng muốn trở thành một người lợi hại giống như anh vậy."

"Ừ, được!" Coi như gã uống say thì nói thật, Lục Bạch đơn giản cũng dỗ dành gã.

Bên cạnh có người quen biết đi ngang qua, thấy bộ dạng thiếu niên ăn vạ Lục Bạch không buông tay cũng đều thiện ý cười cười.

Lục Bạch thuận thế giải thích "Đứa nhỏ uống say, tôi đưa hắn về."

Hai thầy trò lớn lên đều đẹp, thân mật như vậy, liền càng giống như một bức họa.

Cố tình đã bị người nghênh diện mà đến làm quấy rầy trật tự. Nhìn người trước mặt ngăn trở đường đi, Lục Bạch đến lời nói cũng đều không muốn nói, trực tiếp tựa như không thấy vòng qua rời đi.

Nhưng thật ra tiểu đồ đệ của cậu đã nhận ra, tỉnh rượu một nửa, lung lay muốn đem Lục Bạch bảo hộ ở sau người "Anh muốn làm gì?"

Có thể làm thiếu niên khẩn trương như vậy, đương nhiên là Giang Nghị.

Gã đi theo bên người Lục Bạch, nhiều lần thấy bộ dạng Lục Bạch đêm khuya cùng ảo giác nói chuyện, sự chán ghét đối với Giang Nghị cũng càng thêm sâu.

Đặc biệt là gã cảm kích sự chiếu cố của Lục Bạch đối với mình, cũng biết rõ nhân phẩm của Lục Bạch, cho nên liền càng bởi vậy là thêm ghê tởm Giang Nghị.

Một tổng tài lớn như vậy, nếu hắn thật sự muốn quản, lúc trước Lục Bạch ở bộ phận thiết kế của công ty Giang Nghị cũng không phải chịu cái loại thanh danh này.

Ai mà không biết, Lục tổng của truyền thông Lê thị căn bản không phải người thật sự phong lưu, cậu chỉ là......gặp người không tốt mà thôi.

Mà đầu sỏ gây tội làm bệnh của Lục Bạch nặng như vậy, chính là tên Giang Nghị trước mặt.

Nếu không phải sợ gây cho Lục Bạch thêm phiền toái, thiếu niên cũng muốn trực tiếp đánh hắn.

Nhưng Lục Bạch lại thở dài, đem tiểu đồ đệ đang xúc động kéo tới bên người, xoa xoa tóc của gã trấn an.

"Sư phụ, hắn khi dễ anh." Thanh âm của thiếu niên mềm mại, đôi mắt cũng có chút đỏ lên. Rõ ràng là tức giận vô cùng.

Lục Bạch nhịn không được cười xoa bóp mặt gã "Ngày thường ổn trọng giống như người lớn, uống say liền sinh tính trẻ con. Đi thôi! Bằng không ngày mai tỉnh rượu cậu lại ngượng ngùng."

Cuộc đối thoại giữa hai người vô cùng thân mật, mà trong mắt Lục Bạch cũng tự nhiên toát lên sự ôn nhu, cũng làm một màn này trở nên càng thêm ấm áp.

Giang Nghị trong nháy mắt đó, bị sự ôn nhu trong mắt Lục Bạch hấp dẫn, đứng ở tại chỗ xuất thần.

Lục Bạch vòng qua người hắn, lập tức rời đi.

Giang Nghị lấy lại tinh thần, cũng đi vào yến hội.

Chút cọ xát này của hai người cũng không thể đại biểu cho cái gì, thậm chí đều không có gì khiến cho không khí xôn xao. Trong mắt người bên ngoài, cho dù là Lục Bạch hay là Giang Nghị đều cực kỳ cấp mặt mũi cho người chủ trì.

Hai người đều tới, lại khéo léo mà tới trái thời gian. Lục Bạch nửa trận đầu, Giang Nghị nửa trận sau, không có làm người chủ trì có bất cứ cái gì khó xử.

Không nghĩ tới, sự giao lưu giữa bọn họ đã sớm rơi vào trong mắt của một người khác, chính là Vu Chúc.

Y vẫn luôn không rời đi, còn canh giữ ở một góc chờ Giang Nghị tới đây. Cho nên, y cũng thấy rõ ràng bộ dạng thời điểm Giang Nghị nhìn chằm chằm Lục Bạch đến xuất thần.

Không thể lại ngồi chờ chết, Lục Bạch ngoài mặt muốn ly hôn, rõ ràng là muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt* đem Giang Nghị giữ lại.

(*) Lạt mềm buộc chặt: Ý nghĩa của câu tục ngữ "lạt mềm buộc chặt" có nghĩa là những người có thái độ lịch sự, nhẹ nhàng, dịu dàng thường đi đến thành công hơn là những người nóng tính, cục súc.

Nhưng Vu Chúc đã đợi Giang Nghị mười năm, y không thể thua!

Cho nên Vu Chúc suy nghĩ một biện pháp tốt có thể giữ lại Giang Nghị, cũng là chuyện duy nhất y có thể làm được mà Lục Bạch lại không làm được. Chính là sinh cho Giang Nghị một đứa con.

Yến hội hôm nay, kỳ thật chính là một thời cơ không tồi.

Y cùng Giang Nghị đã rất lâu không ở bên nhau. Người chủ trì sẽ để trống phòng nghỉ ở trên lầu ba, bên trong giường phòng tắm cái gì cần cũng đều có, thuận tiện để khách nhân uống say lười muốn trở về sử dụng.

Quan trọng nhất chính là, bởi vì dự định từ trước, cho nên mặc dù y cùng Giang Nghị ở bên trong cũng không cần đăng ký, chỉ cần đừng qua đêm là được.

Vì thế, Vu Chúc kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi Giang Nghị giữa cuộc đi phòng nghỉ để tỉnh rượu. Lúc này, chính là thời cơ tốt nhất để y xuất hiện.

Không nghĩ tới, Lục Bạch vốn dĩ đã rời đi, sau khi đưa tiểu đồ đệ về nhà cũng đang trên đường quay trở lại tiệc rượu.

Hệ thống nghĩ đến chuyện sắp phát sinh mà phá lệ hưng phấn.

"Bắt gian a!!!!! Hắc hắc hắc."

Lục Bạch nghe ngữ khí của nó vui sướng như vậy, suy nghĩ một hồi mới hỏi nó "Ngươi thành niên chưa? Có phải nên mở hiệu ứng làm mờ hay không?"

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây