Nam Phụ Làm Ấm Giường Cho Em

88: Chương 88


trước sau

Doãn Bằng bị chính ấn ký của mình phản phệ, nhưng y không nói, y không muốn lại làm tổn thương Tiêu Lạc. Y một mình chịu đựng sự dày vò từ thể xác đến lý trí. Từ quá khứ đến hiện tại.

Hình ảnh hai người y yêu nhất đan xen với nhau... Đối diện với quá khứ, nó gặm nhắm trái tim y. Đối diện với thực tại, y lại cảm thấy hổ thẹn với Tiêu Lạc... Thật đáng chết.

- "Vương tử của gia tộc ma cà rồng đến nay cũng có kết cục như thế này sao"- Nam nhân trước mắt vẫn khoác lên mình áo choàng đen, con dơi vẫn tĩnh lặng đậu trên vai hắn.

- "Doãn gia thật thất trách, lại để một con chuột hôi hám trà trộn vào"- Doãn Bằng nhịn xuống dòng máu đang trào dâng từ lòng ngực, mà không kém cạnh đáp trả.

- "Còn hơn một kẻ xưng danh mạnh nhất giới chúng ta mà đến cả một sợi tóc của người yêu cũng chẳng giữ được"- Hắn cười giễu cợt, từ trong bóng tối, hình dáng của một nữ nhân đi ra.

- "Doãn Bằng, đã lâu không gặp"- Nữ nhân nắm lấy tay hắn đối mặt với y khẽ cười. Người này có dung mạo hệt như Maris lúc trước.

- "Liêu Giai..."- Khóe môi Doãn Bằng tuôn ra ít máu đen, thần sắc ngày càng trắng hơn, y dường như đã đến cực hạn của bản thân.

Nữ nhân được gọi là Liêu Giai đưa tay xoa ấn ký trên cổ có vẻ như đang mờ nhạt dần -"Một lần chịu tổn thương, không ngờ anh vẫn có thể tin tưởng một người khác. Mạc Khiết, có phải trông anh ta rất hèn mọn không?"-

Mạc Khiết xoa đầu Liêu Giai -"Đúng rất hèn mọn nên cái vị trí cao quý không xứng để hắn ngồi nữa rồi"-

Doãn Bằng nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở nặng trĩu, toàn thân trở nên mệt mỏi, bóng dáng của Tiêu Lạc thấp thoáng ẩn hiện trước mắt y. Cuối cùng ấn ký đã đến bước phản phệ cuối cùng, khung cảnh mờ dần trong tiếng cười đắc ý của Mạc Khiết.

- "Hèn mọn? Thứ không thuộc về mình cứ quỳ xuống cầu xin để giành lấy, thứ đó mới gọi là hèn mọn"-

- "Kẻ dùng tình yêu của người khác để lấp đầy tình yêu mà mình cầu mong, thứ đó mới là hèn mọn"-

Cánh cửa căn phòng bật mở, nữ nhân thần sắc tràn đầy sát khí, nhưng vẫn lạnh lùng đầy cao ngạo chất vấn hai kẻ phía trước. Tiêu Lạc mang hơi thở của bậc vương giả khiến Mạc Khiết có chút lùi bước chân.

Rõ ràng theo báo cáo... người tình của Doãn Bằng là con người cơ mà. Sao lại có sát khí của bậc vương giả.

Tiêu Lạc đi từng bước đến nơi người yêu đang gục ngã. Dòng máu đỏ tươi từ cổ tay từ từ được đưa vào miệng y.

Doãn Bằng theo bản năng nắm lấy tay của Tiêu Lạc mà đưa từng giọt máu vào cơ thể mình. Nhưng đến khi thấy rõ khuôn mặt của người phía trước, vẻ mặt của y lại hiện lên nét kháng cự. Trái tim và lý trí của y không cho phép làm tổn thương người trước mặt.

- "Đừng ngu ngốc nữa, em sẽ đau lòng đó"- Tiêu Lạc dịu dàng hôn lên trán y, nửa cưỡng nửa dỗ dành y uống.

Ánh trăng hắt qua người Tiêu Lạc, chiếc bóng kéo dài, nhưng lại phản phất hai thân ảnh. Mạc Khiết chứng kiến có chút sợ hãi mà lui về xa hơn. Điều nay cũng khiến Liêu Giai đang hùng hồn cũng lui về phía sau.

Quý bà cũng từ cửa tiến vào, tay ôm lấy 419 mà vuốt ve, đối với hai kẻ lạ xâm nhập lại nở nụ cười kỳ lạ -"Mạc thiếu, sao không về lo cho nghĩa quân của các ngươi đi"-

Mạc Khiết bị điểm danh, lòng tự ái bị đẩy lên cao hừ một cái -"Im đi, gia tộc các người ngoài mặt lúc nào cũng nói về lợi ích của quý tộc ma cà rồng, còn ma cà rồng như bọn ta thì sao?"-

Tiêu Lạc bị chọc đến bật cười -"Không có bản lĩnh giành lấy còn muốn lợi ích gì?"-

- "Bọn ta đều cho các ngươi cơ hội, nhưng có ai nắm bắt?"- Quý bà cũng cười mỉa mai.

- "Quân khởi nghĩa sắp đến, Doãn gia nhanh chóng sẽ phải đền tội"- Lời nói đối với Mạc Khiết như đàn gãy tay trâu, hoàn toàn không để vào tai.

- "Ý ngươi là đám ngươi đi từ lỗ chó vào khuôn viên của bọn ta?"- Doãn quý bà chớp mắt, lại cười cười vờ hỏi.

Mạc Khiết cảm nhận được có gì không đúng, kéo Liễu Giai nhảy xuống cửa sổ, những hộ vệ của Doãn gia đã bắt hết toàn bộ người của Mạc Khiết.

Hắn ta nghiến răng ken két tránh thoát sự truy kích của quân đội mà lệnh cho những người còn an toàn bỏ chạy. Tưởng rằng vương tử suy yếu liền có cơ hội lật đổ Doãn gia nhưng hắn lại quên cảnh giác với Doãn quý bà - bà nội của Doãn Bằng. Quên mất bà cũng từng là người thao túng cả giới bóng đêm.

- "Suốt ngày cứ chạy trối chết như lũ chuột nhắt"- Doãn quý bà hừ lạnh, châm chọc nói.

Doãn Bằng đã từ cơn mê tỉnh lại, cả người hoàn toàn vô lực dựa vào Tiêu Lạc. Nhưng ánh mắt của y lại không nhìn trực diện cô, đơn giản chính là không chịu ngẩng mặt.

- "Nhìn em"- Tiêu Lạc nhíu mày, hơi hạ tông giọng nói.

Doãn quý bà ôm 419 ra ngoài chừa lại không gian riêng tư cho hai người.

Doãn Bằng chầm chậm ngẩng đầu lên đối mặt với hai hàng mi thanh tú nhíu lại, y lại quay sang nơi khá.

Tiêu Lạc thở dài, ngậm lấy một ít máu của mình rồi hôn lên môi y, để mùi máu tanh hòa huyền cùng sự triền miền. Thanh âm không lớn, không bỡn cợt, không giả tạo mà đầy chân thành của Tiêu Lạc cất lên -"Em yêu anh"-

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây