Nam Sủng Của Tướng Quân

7: Chương 7


trước sau

Sáng sớm hôm sau, Thịnh Lật dậy rất sớm căn dặn người chuẩn bị nước nóng cùng thức ăn, bất quá chờ cả buổi chỉ có mỗi Lý Đô Đốc mang theo một phần binh lính trở về doanh trại. Nghe mấy bộ binh trở lại nói, bọn họ cùng Thác Bạt Hoàn Thành không tác chiến chung một nơi, vì tướng quân cánh phải bị đánh bại, mới theo căn dặn của tướng quân trở về doanh trại đợi lệnh.

Nói như vậy, Thác Bạt Hoàn Thành hẳn còn đang trên chiến trường, Thịnh Lật cởi xuống vân cẩm bào mà y cố ý mặc đổi lại một thân thường phục, ngồi trước bàn dài ngẩn người suy nghĩ. Mấy ngày nay, y không thể yên lòng, trong đầu chỉ cần thảnh thơi sẽ nhớ tới ánh mắt thâm thúy kia đang nhìn chằm chằm mình, bản thân cũng nóng lên.

Vốn nghĩ rằng sau khi Lý Đô Đốc trở về, Hách Khương ngại lễ nghi sẽ không đến tìm y, không ngờ sau giờ ngọ Thịnh Lật đang rỗi rãnh không có chuyện gì làm đang nghỉ ngơi lại bị Hách Khương dùng cọng lông vũ gãi cho tỉnh lại.

Lần này, Hách Khương mặc nữ trang như lần trước bọn họ gặp mặt, trên mặt thoa thêm một lớp phấn, búi tóc được khéo léo búi lên làm Thịnh Lật nhìn thế nào cũng thấy giống nữ nhân.

“Huynh không cần hầu hạ chủ tử nhà huynh? Tới đây tìm ta làm gì?” Thịnh Lật chậm rãi đứng dậy.

“Đương nhiên tới đây xem đệ gần đây có lười biếng hay không a” Nói đến đây Hách Khương cười khẽ nháy mắt một cái, thừa dịp Thịnh Lật không chú ý, cánh tay duỗi thẳng vào trong áo bào Thịnh Lật hung hăng sờ soạng một phen.

“A! Huynh làm cái gì?” Thịnh Lật phản ứng bản năng lui về sau.

“Thân thể đệ vẫn không đủ nhạy cảm.” Dứt lời, Hách Khương chán nản lắc đầu.”Thôi, ta dù sao cũng là người ngoài, thân thể đệ ta đụng cũng không tiện, điều giáo thế nào cũng không bằng Thác Bạt tướng quân đích thân dạy đệ!”

“Cái đó là gì vậy?” Thịnh Lật nhanh chuyển đề tài, chỉ vào bao quần áo trong tay Hách Khương, hỏi.

Hách Khương đem bao vải thả xuống trước bàn dài, mở ra, bên trong là một chiếc váy màu hồng phấn, bên trong kèm thêm mấy hộp phấn cùng ngọc toái bộ diêu trâm.

“Đây là?” Thịnh Lật cầm lên chiếc váy tinh tế quan sát.

“Chiếc này này vốn Đô Đốc phái người mua cho ta, hiện tại thấy bộ dạng đệ căn bản hợp không được tâm ý Thác Bạt tướng quân, ta mới đem nó tặng cho đệ!” Dứt lời, Hách Khương còn tự hào cười cười sang sảng làm Thịnh Lật toàn thân không được tự nhiên.

Thác Bạt Hoàn Thành không chừng cũng thích loại khẩu vị này? Thịnh Lật vươn ngón trỏ thon dài khẽ vuốt ve nữ trang trước mặt.

Nửa tháng sau, Thịnh Lật được Hách Khương chỉ dẫn dần dần thành thạo tiến triển không ít, bất quá Hách Khương luôn cằn nhằn Thịnh Lật thẹn thùng quá mức không đủ mị hoặc.

Mấy ngày tiếp theo, Hách Khương không còn đến đây đều đặn, hình như Lý Đốc lại đưa nhóm nhân mã thứ hai trở về quân doanh. Hách Khương đương nhiên bận rộn hầu hạ, bất quá Thịnh Lật đã có thể trở lại yên tĩnh như trước đây.

+++++

Buổi tối nọ, nghe được nam tử thanh bào nói quân đội chúng ta chiến thắng!

Ngày hôm đó, Thịnh Lật ở trong doanh trướng nấu nước pha trà, lẳng lặng lắng nghe mưa phùn tí tách bên ngoài. Dựa theo lẽ thường, nếu quân đội đại thắng chủ tướng hẳn là người đầu tiên trở về nhưng mắt thấy nhóm thứ hai binh lính đã trở về, Thác Bạt Hoàn Thành vẫn chưa về, chẳng lẽ......

Trong lòng bao nhiêu cảm xúc quấy phá, Thịnh Lật chỉ có thể tìm Hách Khương tâm sự, Hách Khương cười nói Thác Bạt Hoàn Thành từ mười bốn tuổi đã mang binh đánh giặc, đến tận bây giờ còn chưa bại trận lần nào, mọi người trong quân đều xưng hắn là “Thường Thắng tướng quân, bất bại chi thần”. Thậm chí có ít sĩ tộc còn đưa ra lời đồn truyền thuyết: Có được Thác Bạt Hoàn Thành tướng quân như có được thiên hạ!

Thịnh Lật ngồi trước ấm nước thẩn thở suy nghĩ miên man, ngay cả nước trong ấm sôi sục tràn ra cũng không biết. Đột ngột, kèn lệnh chiến thắng dồn dập mà du dương vang vọng cả quân doanh!

Thịnh Lật không kìm được khuôn mặt ánh lên vui sướng chạy ra ngoài lều vải, rất xa đã nhìn thấy Thác Bạt Hoàn Thành mặc khôi giáp hoàng kim, uy phong lẫm lẫm ngồi trên chiến mã được vạn người ca tụng!

Ngại thân phận nam sủng hèn mọn, Thịnh Lật không ra ngoài nghênh đón Thác Bạt Hoàn Thành, chỉ đứng từ xa nhìn Thác Bạt Hoàn Thành bị bọn lính vây quanh thành vòng tròn. Ước chừng qua một canh giờ, Thác Bạt Hoàn Thành mới trở về doanh trướng, vén lên rèm vải dầy cộm nặng nề liền thấy Thịnh Lật chắp tay trước ngực, quỳ trên mặt đất đợi mình.

Thác Bạt Hoàn Thành chống trường kiếm từ từ đi đến trước mặt Thịnh Lật, nói: “Đứng lên đi.”

“Dạ”

Khi Thịnh Lật lần nữa ngước lên nhìn thấy nam nhân trước mặt, không biết tại sao ánh mắt ê ẩm. Trận chiến này đánh suốt nửa tháng, Thác Bạt Hoàn Thành thế nhưng vẫn tư thế hiên ngang, uy phong lẫm lẫm!A, chân của hắn sao thế?

“Đi lấy chút thuốc đến đây!” Thác Bạt Hoàn Thành chống trường kiếm, từng bước từng bước chậm rãi đi đến trước bàn, đặt mông ngồi xuống, cở ra khôi giáp đặt sang một bên mới duỗi thẳng đôi chân. Lúc này, Thịnh Lật mới nhìn thấy bắp chân trái Thác Bạt Hoàn Thành đọng một mảng lớn vết máu, mặc dù đã từng được băng bó nhưng có thể nhìn rõ bên trong, rõ ràng chỉ băng bó qua loa, hơn nữa khuôn mặt Thác Bạt Hoàn Thành đang cau có biểu hiện hắn rất đau!

Thịnh Lật vội vàng đứng dậy pha một chậu nước nóng, lấy đến một ít thuốc, nhẹ tay nhấc lên chân trái Thác Bạt Hoàn Thành, cắt bỏ băng gạc, vết thương bên trên khô khốc dài chừng mười cen ti mét hơn nữa còn rất sâu!

“Đau không?” Thịnh Lật đem chân Thác Bạt Hoàn Thành đặt trên đùi mình, giống như che chở một món đồ trân quý, cẩn thận dùng vải bông thấm chút nước nóng, nhẹ nhàng lau lên vết thương hắn. Từ đầu tới đuôi, Thác Bạt Hoàn Thành không nói một câu, hẳn đang đau đi.

Thác Bạt Hoàn Thành để mặc Thịnh Lật tùy ý bôi thuốc trên đùi mình, nếu đặt tại thời điểm bình thường chỉ dùng nước tẩy sơ đi vết máu, để quân y vẩy lên chút thuốc, băng bó đơn giản một chút là xong, chứ chưa từng...... có người cẩn thận băng bó cho hắn.

Thịnh Lật cúi đầu vô cùng cẩn thận nhỏ từng giọt thuốc sợ làm đau Thác Bạt Hoàn Thành, khẩn trương cứ như đang thoa thuốc cho bản thân. Bỗng nhiên Thác Bạt Hoàn Thành dùng sức bắt lấy cánh tay Thịnh Lật, Thịnh Lật kinh ngạc ngẩng đầu, bối rối nhìn đôi mắt Thác Bạt hoàn thành lóe lên lục quang.

Bị giam cầm Thịnh Lật không kìm được hai run lẩy bẩy, Thác Bạt Hoàn Thành thở dồn dập khàn khàn hơn thường ngày, vươn tay vuốt khuôn mặt Thịnh Lật.

Ngoài doanh trướng, mưa phùn bay lất phất lạnh lẽo thấu tim.Trong doanh trướng, nhiệt độ nóng bỏng sôi trào, Thịnh Lật phản ứng bản năng co người lại, chỉ cần nghĩ tới tình cảnh tiếp theo có thể xảy ra, khuôn mặt Thịnh Lật liền phủ lên một màu hồng mê người.

Một tháng này, trời vừa tối nhắm mắt lại trong đầu hắn liền xuất hiện khuôn mặt Thịnh Lật, mắt y còn có thân thể của y, tựa như hiện tại khiến người ta có ý nghĩ kỳ quái...... hắn không biết tại sao lại xuất hiện tình trạng thế này, vì thế hắn liều mạng xử lý quân vụ khiến bản thân không có thời gian suy nghĩ lung tung.Lúc này, thiếu niên đáng yêu phía dưới như trái cây chín mộng kiều diễm ướt át đang đợi hắn đến ngắt!

Thịnh Lật cảm nhận được hai cánh tay Thác Bạt Hoàn Thành không ngừng dùng sức, thân thể cũng dán chặt vào người y.

“Chân của ngài......” Thịnh Lật cúi đầu vừa xấu hổ vừa rụt rè nhắc nhở.

Ngay thời khắc mấu chốt, Thịnh Lật dùng hai tay ngăn ***g ngực Thác Bạt Hoàn Thành tiến thêm một bước về phía trước.

“Chỉ cần ngươi không động loạn sẽ không sao.” Dứt lời, bàn tay to của Thác Bạt Hoàn Thành liền duỗi đến xé đi y phục, nhìn ***g ngực trắng nõn Thịnh Lật xuất hiện trước mặt còn có điểm màu hồng phấn làm người ta đánh mất lý trí, vì thế gấp rút cuối xuống mút lấy.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây