Nam Thần Công Lược Hệ Thống

59: Chương 51


trước sau

Chuyện hai người Hạ Lăng cùng Phó Hàn đánh nhau vì tranh cướp tầng dưới của giường ngủ trong ký túc xá không biết như thế nào lại truyền ra ngoài, cũng không rõ tin tức vì sao lại đem nguyên nhân vốn đang từ tranh cướp giường biến thành nhìn đối phương không vừa mắt nên ra tay. Tóm lại, toàn bộ học sinh ở trong Học viện St. Timya đều biết tới Lăng Hạ vị học sinh mới chuyển tới kia là người không thể trêu vào.

Vốn có không ít người muốn ngầm trả thù Hạ Lăng, nhưng lúc này đều bắt đầu tự hoài nghi xem chính mình sẽ chuốc lấy kết quả gì sau khi động thủ. Trước không nói tới thân phận của Phó Hàn, chỉ bằng với thân thủ của Phó Hàn, toàn bộ Học viện St. Timya này chẳng có mấy người đánh thắng được y. Hiện tại học sinh mới chuyển trường tới không chỉ cùng Phó Hàn đánh một trận, hơn nữa còn đánh thắng.

Không sai, chính là thắng!

Tuy Hạ Lăng cũng biết rằng bản thân mình ở trong Học viện St. Timya nổi danh bằng phương thức vô cùng không tốt, thế nhưng hắn lần này ngược lại lại rất muốn cảm ơn những kẻ đã đem tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng để cho chuyện này truyền khắp toàn bộ từng góc tường của học viện. Bởi vì sau chuyện này, đám học sinh nguyên bản còn đang vênh váo muốn đi tìm hắn để gây phiền toái, cùng với một đám học sinh bởi vì bị đánh cho nên tâm lý không được thoải mái đều bắt đầu biến mất tại trong phạm vi tầm nhìn của hắn.

Bất quá cũng bởi vì sau chuyện kia, thái độ của Phó Hàn đối với hắn đột nhiên quỷ dị biến hóa. Dường như trong bất tri bất giác, Phó Hàn liền trực tiếp cùng hắn kề vai sát cánh, tựa như hoàn toàn quên mất bản thân trước kia đã từng đánh thua hắn.

Cho nên rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, Phó Hàn lại có cái thuộc tính phiền phức như ngạo kiều vậy a, thực sự rất phiền a (╯‵□′)╯︵┻━┻

“Lăng Hạ.” Ngày tại lúc Hạ Lăng đang ghé vào trên bàn học rối rắm, liệu có phải hay không Phó Hàn bởi vì đầu óc không cẩn thận bị va chạm vào đâu đó hoặc là bị chịu kích thích gì đó cho nên mới biến thành bộ dạng ngạo kiều như bây giờ, thì thanh âm của [Hạ Lăng] liền vang lên ở trên đỉnh đầu của hắn. Sau đó Hạ Lăng liền phát hiện ra, kỳ thực phiền toái không chỉ có riêng một mình Phó Hàn, mà còn có một người nữa chính là [Hạ Lăng].

Bởi vì hắn ở trong một giây kia ngẩng đầu lên kia, liền nhìn thấy được [Hạ Lăng] trong tay đang cầm một tờ giấy, bên trên đại khái có viết một dòng chữ ‘phần thi trắc nghiệm 30 điểm’. Chuẩn xác hơn một chút, trên tờ giấy kia còn ghi tên của một người, chính là ‘Lăng Hạ’. Tuy rằng Hạ Lăng không muốn thừa nhận rằng bài kiểm tra này là của mình, nhưng mà đáp án để trống ở trên bài kiểm tra rõ ràng có dòng chữ ‘khảo thần phụ thể’ do chính hắn dùng bút lông viết lên.

* khảo thần phụ thể: dịch sang tiếng Việt thì cụm từ này là ‘thần thi cử nhập thân’, kiểu một loại cầu may mê tín của mấy bạn học sinh bên Trung khi thi cử mà chẳng biết đáp án là gì == chỗ nào mà không biết đáp án, ghi ‘khảo thần phụ thể’ vào thì lúc thầy cô chấm điểm, thần thi cử sẽ hiển linh mà điền đáp án đúng vào cho các bạn ấy ==

Khảo thần phụ thể! Khảo thần phụ thể! Má nó a! Đâu có được nhập thân thật đâu? Bài thi điểm cao nhất là 100, thế nào mà khảo thần phụ thể lại chỉ làm đúng được có 30 điểm! A! Có bản lĩnh thì nói rõ a! Cửa hàng bán bút lông đây là đang khi dễ hắn ít đọc sách có phải hay không! Hỗn đản!

“Lăng Hạ, lần thi trắc nghiệm này cậu cư nhiên tiến bộ đạt tới 30 điểm, nếu cố gắng ôn tập, tôi nghĩ cậu nhất định có thể đạt được thành tích tốt trong kỳ thi toàn quốc.” [Hạ Lăng] đem tờ trắc nghiệm đặt xuống trước mặt của Hạ Lăng, sau đó vươn tay chỉ lên những đề mục mà Hạ Lăng đã làm, “Cậu xem, những đề mục mà cậu không để trống này, cậu đều viết đáp án rất chính xác. Chẳng qua cách giải của cậu có chút rườm rà. Nếu không phải bởi vì như vậy, tôi thiếu chút nữa đã nghĩ cậu cố ý thi ra điểm thi như vậy.”

Chưa từng nghĩ tới [Hạ Lăng] kỹ năng bổ đao lại ghê gớm như vậy, vô thanh vô tức ở sau lưng bạn đâm một nhát, còn không để cho bạn kịp trả đòn, máu liền phun ra theo đường parabol, cuối cùng nhỏ tong tỏng cho tới khi cạn sạch. Cho nên đối với loại người thập phần thành thạo sử dụng kỹ năng bổ đao chuyên nghiệp như [Hạ lăng], Hạ Lăng cũng chỉ có thể trưng ra vẻ mặt đầy máu, nhìn chằm chằm những dấu gạch chéo bằng bút đỏ ở trên tờ trắc nghiệm đặt tại mặt bàn. Dùng loại ánh mắt ‘cậu cướp nam nhân của tôi, tôi dùng kim châm đâm chết cậu’ này, phỏng chừng có thể đem tờ trắc nghiệm kia đốt ra được một cái động ở chính giữa.

“Bất quá thầy ở thời điểm phát bài trắc nghiệm đã nói qua, những người thất bại thì phải thi lại một lần nữa. Nếu thì không qua thì lại phải tiếp tục thi cho tới bao giờ qua thì thôi.” Thân là lớp trưởng, [Hạ Lăng] dù sao cũng sẽ không bao giờ bị phân tới cái đội ngũ thi không qua, cho nên cậu đối với việc này cũng không quá hiểu rõ.

Cái loại người như Hạ Lăng, vừa nhìn thấy sách vở liền sẽ cảm thấy đau đầu, huống gì nói tới thi cử. Liền ngay cả đọc sách hắn cũng chẳng kiên trì được vài phút, nghĩ tới cuộc sống tương lai là vô hạn tuần hoàn ‘thi cử → thất bại → thi lại → tiếp tục thất bại → tiếp tục thi lại → vẫn thất bại → tiếp tục lại thi lại → như thế nào lại tiếp tục thất bại → trời ạ, lại thi lại nữa → …’ là hắn ngay cả tâm muốn chết cũng có.

Phỏng chừng tới lúc đó hắn thi lại còn không đạt tiêu chuẩn, thầy giáo cũng không còn cách nào tiếp tục trợn mắt chứng kiến hắn thi đi thi lại thêm nhiều lần nữa, liền sẽ trực tiếp để cho hắn qua môn không biết chừng. Bởi vì Hạ Lăng cũng đã từng bước đi trên con đường như vậy, hơn nữa thầy giáo khi đó của hắn đã cho hắn thi lại không sai biệt lắm thì hẳn là khoảng 9 lần. Nhắc lại chỉ thấy toàn nước mắt là nước mắt.

“A, tôi nhớ rõ thầy còn đặc biệt gọi tới tên của cậu, hình như nói, nếu lúc đấy cậu vẫn không đạt được điểm tiêu chuẩn, thì sẽ tăng thêm hình phạt gì đó.”

“Thầy khi nào nói vậy?” Hạ Lăng hoàn toàn không hề biết tới chuyện này, hơn nữa hắn xác định là thầy giáo chưa từng ở trước mặt hắn nhắc đến chuyện này. Hơn nữa nếu nói tới chuyện thi không đủ điều kiện thì tăng mức trừng phạt, hẳn là phải nói lúc giáp mặt mới đúng chứ, như vậy mới có thể khiến cho người ta sinh ra động lực ôn tập đi! Hạ Lăng nghĩ tới hẳn là [Hạ Lăng] đang hù dọa mình, không nghĩ tới [Hạ Lăng] lại vỗ lên trên tờ trắc nghiệm, sau đó kéo ghế dựa ở một bên ra, ngồi xuống.

“Đi học mà ngủ cả buổi, toàn bộ học sinh trong trường này e rằng chỉ có cậu với Phó Hàn mà thôi. Cậu không biết khi gọi tên cậu ở trên lớp, thấy cậu ngủ, thời điểm ấy biểu tình của thầy như thế nào đâu. Dù sao tôi cũng sẽ vĩnh viễn không quên được.” Tự động xem nhẹ câu nói ‘ngủ cả buổi học’ của [Hạ Lăng], lực chú ý của Hạ Lăng toàn bộ đều chuyển rời tới trên người Phó Hàn. Hắn suy tư một lúc rồi mới hỏi.

“Vậy Phó Hàn thì sao? Thành tích của cậu ta thế nào?” Nếu Phó Hàn cũng không đạt tiêu chuẩn thi, vậy thì hắn cũng không cần lo lắng nhiều, dù sao cũng liền có người bồi mình, thi lại thì liền thi lại. [Hạ Lăng] chính là không nghĩ tới Hạ Lăng sẽ đột nhiên hỏi đến vấn đề này, cảm thán một hơi: “Phó Hàn tuy rằng ngủ cả buổi học, nhưng mà điểm trắc nghiệm lần này, cậu ấy đứng trong top ba toàn khối. Nếu cậu muốn để cho cậu ta thi lại giống cậu, vậy thì phỏng chừng không thể được đâu.”

Đi học ngủ cả buổi nhưng vẫn đứng top ba toàn khối, thỉnh tránh ra!

Hạ Lăng nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên khi hắn đi tới thế giới này, Phó Hàn vẫn là một tên không chịu học hành gì, mỗi ngày ở trong trường đều là đánh nhau với người khác. Hắn khi ấy còn muốn bức bách để cho Phó Hàn từ học sinh yếu kém biến trở thành học sinh giỏi. Vậy mà mới không gặp một thời gian, người ta thành tích từ học tập yếu kém muốn chết đã biến thành học bá đủ để ném rớt hắn lại phía sau mấy con phố. Cảm giác này thực khiến cho người ta vô cùng bi thương.

“Lại nói tiếp, Phó Hàn trước kia là học sinh cá biệt, không thèm học hành gì, thành tích lúc nào cũng đứng ở vị trí phía cuối toàn khối đếm lên vài hạng. Tôi từng khuyên cậu ấy nên chăm chỉ học hành, ban đầu thái độ của cậu ấy rất ác liệt, vừa thấy tôi xuất hiện là liền đánh tôi. Tôi còn tưởng rằng cậu ấy sẽ vẫn cứ mãi mãi kém cỏi như thế, không nghĩ tới cậu ấy cư nhiên sau đó một đoạn thời gian liền trở nên điên cuồng học tập. Thành tích của cậu ấy lập tức chuyển ngược, trở thành một trong những mũi nhọn đứng đầu trong lớp mình. Khi đó tôi còn không thể tin tưởng được.”

Vô nghĩa, cậu cũng không biết, thời điểm tôi cướp đi thân thể của cậu là để làm cái gì ư.

Hạ Lăng phiền phức xoa xoa mái tóc của mình, đối mặt với con điểm ở trên tờ trắc nghiệm, hắn rốt cuộc nhịn không được đem tờ trắc nghiệm vo thành một đống, sau đó thực lưu loát ném ‘cục’ trắc nghiệm vào trong thùng rác. Dù sao thi lại thì liền thi lại, cùng lắm thì hắn sẽ thi tới khi tốt nghiệp mới thôi. Thực sự không được nữa thì hắn sẽ tìm một lý do để thôi học, sau đó nửa đêm trèo tường vào trường để lén gặp Phó Hàn.

Lần thi lại bài kiểm tra trắc nghiệm này là vào thứ hai tuần sau, hiện tại đã là buổi chiều thứ tư, khoảng cách thời giant hi thực sự chẳng có bao nhiêu ngày. Hạ Lăng nguyên bản muốn tìm hệ thống hỗ trợ, mở ra bàn tay vàng về phương diện học tập, nhưng mà hệ thống lại lấy lý do ‘trong một thế giới, trên nguyên tắc là không thể có được cùng một lúc hai bàn tay vàng’ để từ chối hắn.

Nói trắng ra chính là muốn nhìn hắn gặp mâu thuẫn đúng không (#‵′)

Hiện tại nước tới chân mới nhảy rõ ràng là vô ích, Hạ Lăng từ trong ngăn bàn học lấy ra một quyển sách giáo khoa mới tinh, căn bản là chưa từng lật qua bất cứ tờ nào, cuối cùng hắn vẫn thực bi thường đem cất về chỗ cũ. Nói như thế nào nhỉ, sách giáo khoa của người ta càng dùng càng cũ, mà sách giáo khoa của hắn thì mới như vừa mua.

Cho dù da mặt hắn có dày hơn nửa, lấy ‘sách mới’ như vậy ra, khụ khụ… vẫn là nên đi tìm [Hạ Lăng] mượn sách để ôn tập thì tốt hơn. Hơn nữa còn phải mượn cả vở ghi chép gì đó nữa. Đối với loại người có thành tích tốt, mỗi lần đều chiếm vị trí đứng đầu khối thế này, vở ghi hẳn ra rất đầy đủ đi?

Sau đó Hạ Lăng liền thu được một quyển sách giáo khoa so với sách của mình còn mới hơn. [Hạ Lăng] sau khi đem sách của mình đặt ở trên bàn của Hạ Lăng xong, mới xấu hổ gãi gãi gáy: “Không phải tôi không muốn giúp cậu, nhưng mà tôi bình thường không có ghi chép. Những câu quan trọng hoặc là những trường hợp đặc biệt, tôi đều dùng bút nhớ đơn giản vạch lại vài đường là được.”

Học bá tạm biệt, chúng ta không thể nào tiếp tục vui vẻ chơi đùa cùng nhau thêm nữa.

Ở trong lớp học, người mà Hạ Lăng quen biết trừ bỏ [Hạ Lăng] ra thì cũng chỉ còn có mỗi Phó Hàn. Nhưng mà Phó Hàn buổi sáng đi học liền ngủ thẳng luôn tới buổi chiều tan học, buổi tối lại đi ra ngoài không trở về ký túc xá, phỏng chừng sách vở so với hắn còn sạch sẽ hơn ấy chứ. Hiện tại lâm thời mới chịu ôn tập chuẩn bị, Hạ Lăng cũng chỉ có thể ôm theo một đống sách, trước trở về ký túc xá đã rồi lại nói sau.

Hạ Lăng khi đọc tiểu thuyết liền có thể đọc nhanh như gió, nhưng mà khi biến thành đọc sách giáo khoa liền mười phút chưa đọc được một chữ. Thi lại quả thực là một loại tra tấn, không đúng, phải nói là thi lại là trừng phạt tăng thêm. Vào ban đêm, vì để cho Hạ Lăng có thể thoải mái đọc sách, [Hạ Lăng] liền hỗ trợ đi tới căn tin, mua một ít thức ăn mà Hạ Lăng yêu cầu, thực đáng quý.

Trước đó còn chưa ăn cơm, Hạ Lăng khi đọc sách, ý tưởng duy nhất ở trong đầu chính là ‘vì sao còn chưa dọn cơm’. Trong quá trình ăn cơm, nếu không phải có [Hạ Lăng] hỗ trợ dọn bàn, phỏng chừng Hạ Lăng ngay cả sách giáo khoa để ở đâu cũng không rõ ràng lắm. Cơm nước xong lại đọc sách, Hạ Lăng ý tưởng ở trong đầu lại chuyển thành ‘đồ ăn tối nay hương vị hình như không có ngon bằng hôm qua’, ‘hôm nay thức ăn nhiều hơn’.

Tóm lại cả một tối đọc sách, Hạ Lăng chính là một chữ cũng không vào được trong đầu. [Hạ Lăng] cũng thấy Hạ Lăng học như vậy không có phương pháp. Tuy rằng cậu cũng rất muốn giúp Hạ Lăng ôn tập, nhưng mà khổ nỗi giáo viên lại sắp xếp cả đống việc của trường học cho cậu làm, cho nên đại khái tối mấy ngày hôm nay sẽ rất muộn mới có thể quay trở lại ký túc xá. Bất quá [Hạ Lăng] vừa rời đi không bao lâu, Phó Hàn – người rất ít khi quay trở về ký túc xá hoặc là có trở về để ngủ thì cũng phải qua rạng sáng bỗng dưng lại xuất hiện. Y vừa vào trong phòng liền thấy được Hạ Lăng giờ phút này đang nửa sống nửa chết ngồi gục xuống mặt bàn.

“Cậu đang đọc sách?” Phó Hàn đứng ở phía sau Hạ Lăng, nhìn thấy quyển sách giáo khoa nằm ở trên bàn của hắn, trong mắt y mang theo vài phần ý cười: “Tôi còn tưởng cậu không sợ trời không sợ đất, đối với cuộc thi không mang theo chút áp lực nào cũng có thể thông qua được, không nghĩ tới hóa ra cậu phải thi lại a.”

Cho nên mới nói, Hạ Lăng hiện tại ghét nhất chính là mấy đứa học bá thích bổ đao người khác. Hơn nữa tên này tên kia, người nào cũng phiền phức muốn chết. Tuy rằng hắn cùng Phó Hàn quan hệ hiện tại cũng không tệ lắm, nhưng đối với loại hành vi vui sướng khi thấy người gặp họa này, Hạ Lăng vẫn trực tiếp quyết định đem Phó Hàn trở thành không khí, không thèm để ý đến.

“Vở ghi của cậu ghi chép được bao nhiêu. Đọc như vậy căn bản không có bao nhiêu hiệu quả, phải dùng tới vở ghi, như vậy đối với cậu ôn tập mới có chút tác dụng.” Phó Hàn đem balo đang đeo trên vai đặt xuống mặt bàn mà Hạ Lăng đang nằm úp sấp. Hạ Lăng nhìn thứ mà Phó Hàn vừa lấy ra, ánh mắt thiếu chút nữa bị mù, phỏng chừng bảo hắn xuống phòng y tế nằm vài ngày cũng không vấn đề gì.

Lại nói tiếp, Phó Hàn là tên thích ngủ trong giờ học đi, ngủ từ buổi sáng tới lúc tan học buổi chiều, như thế nào lại có vở ghi chép? Hạ Lăng nửa tin nửa ngờ mở sách ghi mà Phó Hàn mới lấy ở trong balo ra, sau đó tùy ý lẩm nhẩm vài câu, hắn liền không thể bình tĩnh nổi nữa. Sách giáo khoa của Phó Hàn ở bên trên dùng các loại bút nhớ đủ màu sắc gạch lên những đoạn trọng điểm, có vài chỗ ở trong sách y còn cố ý ghi thêm ghi chú miêu tả chi tiết ở bên cạnh. Liền ngay cả loại học kém như Hạ Lăng sau khi đọc qua cũng có thể lập tức hiểu được trên sách giáo khoa đang giảng về vấn đề gì.

Như nhận thấy được nghi hoặc của Hạ Lăng, Phó Hàn từ trong tủ lạnh của ký túc xá lấy ra một chai nước uống, mở nắp chai ra rồi mới nói: “Đừng có hỏi tôi như thế nào nhớ được mấy thứ này, cậu chỉ cần ôn tập để thi lại tốt là được rồi. Bất quá nói trước, tôi cho cậu mượn sách, cậu phải đáp ứng một yêu cầu của tôi. Mặc kệ cậu có thi lại qua được hay không, tối thứ hai cậu đều phải cùng tôi đi ra ngoài dạo phố.”

Đi ra ngoài dạo phố cũng chẳng phải việc gì lớn, Hạ Lăng không chút do dự liền lập tức đồng ý với yêu cầu của Phó Hàn. Nếu hắn thực sự có thể thi lại thành công thì quá tốt, thi không qua thì coi như mấy ngày nay đang huấn luyện năng lực chịu khổ nhọc của bản thân đi. Bất quá cho dù có vở ghi của Phó Hàn, Hạ Lăng đại bộ phận vẫn không rõ ràng lắm.

Phó Hàn ngồi ở một bên, nhìn thấy ánh đèn chiếu lên khuôn mặt hơi nhíu mày của Hạ Lăng, y cuối cùng vẫn đi tới bên người Hạ Lăng. Đem những thứ tương đối phức tạp ở trong vở suy xét một lần, sau đó dùng phương pháp giải thích đơn giản nhất để giảng lại cho Hạ Lăng nghe. Hạ Lăng tuy rằng học tập thành tích chẳng ra sao, nhưng mà năng lực lý giải rất tốt. Nghe qua Phó Hàn giải thích một lần, hắn cơ hồ ở giây tiếp theo liền biết được chỗ nào mình không hiểu rõ.

Xem sách cả đêm rất miễn cưỡng, cho nên thời điểm nhìn thấy đồng hồ chỉ hơn hai giờ sáng, Hạ Lăng cũng liền tắt đi đèn, trở mình nằm xuống trên giường để chuẩn bị ngủ. [Hạ Lăng] muộn như vậy rồi còn chưa trở lại ký túc xá, Hạ lăng cũng không rõ cậu ta đi đâu, dù sao cũng là nhiệm vụ mà giáo viên an bài cho cậu ta làm, như vậy hẳn là cậu ta cũng biết chừng mực.

“Lăng Hạ.” Ở phía trên truyền tới thanh âm của Phó Hàn, Hạ Lăng trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại đây là Phó Hàn gọi mình. Hồi lâu sửng sốt qua đi, hắn mới phát hiện ra bản thân lúc giới thiệu đã tự xưng mình tên Lăng Hạ. Không biết Phó Hàn vì sao lại gọi mình, bất quá Hạ Lăng vẫn rất tốt bụng ‘ừ’ một tiếng, tỏ vẻ chính mình còn chưa có ngủ.

“Tôi phát hiện ra cậu rất giống với một người.” Phó Hàn thanh âm có chút khẽ, nhưng ở trong ký túc xá im lặng tới mức chỉ nghe được tiếng con trùng kêu vang, lại phá lệ rõ ràng. Hạ Lăng cảm thấy có chút không biết phải làm sao, hắn thực sự không nghe ra ý tứ trong lời nói của Phó Hàn, cũng không biết nên đáp lại như thế nào. Đúng lúc này Phó Hàn lại nhẹ giọng cười.

“Cậu chẳng lẽ không muốn hỏi một chút xem người kia là ai à?”

“Tôi không thích bát quái.”

* bát quái: nhiều chuyện

“Kia thực sự là đáng tiếc.” Tựa như đã sớm đoán được câu trả lời của Hạ Lăng, Phó Hàn trong giọng nói không có chút gì là không thoải mái. Ngược lại cánh tay của y buông thong xuống, hướng phương hướng của Hạ Lăng đung đưa vài cái: “Như vậy, chúc ngủ ngon.”

….

Mấy ngày nay lên lớp, Hạ Lăng cũng không dám ngủ nữa, dù sao muốn trong khoảng thời gian ngắn có thể vượt qua được tiến độ là không có khả năng. Nếu lại lãng phí thời gian đi ngủ, phỏng chừng thi lại cũng đừng hòng qua được. Mà chủ nhiệm lớp đối với việc Hạ Lăng đột nhiên đi học chăm chú nghe giảng cùng ghi chép bài, thái độ kinh sợ không nói nên lời. Hơn nữa không chỉ có Hạ Lăng không còn ngủ trong lớp nữa, ngay cả Phó Hàn cũng bắt đầu ngồi thẳng tư thế, chăm chú nghe giảng.

Làm chủ nhiệm lớp mà nói, hiện tượng kỳ quái này chỉ có thể chứng minh bằng cách hôm nay đại khái mình còn chưa tỉnh ngủ, nhất định là đang nằm mơ đi.

# hôm nay mặt trời không phải là mọc từ phía tây, thì hẳn là đôi mắt của tôi có vấn đề #

# thần ngủ của lớp chúng ta chưa tới giờ ăn cơm làm sao có thể dậy nổi khỏi giường #

Có chút không thể tin tưởng nổi những gì mình đang thấy, nhưng chủ nhiệm lớp vẫn rất bình tĩnh chấp nhận sự thật rằng Hạ Lăng cùng Phó Hàn ngày hôm nay đi học không có ngủ gật trong lớp. Hơn nữa thời điểm ông hỏi lại Hạ Lăng về những vấn đề đã giảng qua, Hạ Lăng tuy rằng chỉ nói được vài ý, nhưng như vậy cũng chứng minh được là Hạ Lăng ở trong lớp có thực sự nghe giảng, mà không phải là thay đổi một loại tư thế ngủ khác.

Chương trình học một ngày hôm nay đã kết thúc, sau đó Hạ Lăng liền trở về ký túc xá, để tiếp tục ôn tập nội dung trong vở ghi mà trước đó Phó Hàn đưa cho hắn. Giống như lúc trước, thời điểm đọc tới những chỗ hắn không hiểu, Phó Hàn liền sẽ vô cùng kiên nhẫn giải thích cho hắn nghe. Tình hình chung là Hạ Lăng khi xem qua nội dung cùng kiến thức đều có thể một lần liền hiểu, có lẽ ngoài mặt thì hơi gấp gáp, nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng vẫn có thể nhớ kỹ được đại bộ phận nội dung ôn tập.

Lập tức vào thứ hai sẽ diễn ra cuộc thi lại, thời điểm thi, Hạ Lăng thập phần bình tĩnh. Hắn phát hiện ra trong đề mục hầu như đều là những kiến thức mà hắn đã từng ôn qua. Có vài chỗ trên sách giáo khoa giải thích không rõ lắm, nhưng mà hắn đã đọc giải thích ở trên vở ghi của Phó Hàn, cho nên tổng thể cả bài thi này, Hạ Lăng cơ hồ không gặp phải vấn đề nào quá khó.

Bởi vì nhân số thi lại không quá nhiều, cho nên buổi sáng thi lại xong, thành tích vào buổi chiều liền đã có. Học viện St. Timya điểm rất tốt, tốc độ sửa bài cũng nhanh kinh người. Thời điểm buổi chiều có điểm, Hạ Lăng thế nhưng lấy thành tích cao nhất thông qua cuộc thi này.

[Hạ Lăng] mấy ngày nay bận rất nhiều chuyện, ở sau khi biết được Hạ Lăng đã thông qua cuộc thi, hơn nữa còn lấy được thứ hạng cao nhất, muốn chúc mừng hắn một phen. Thế nhưng bởi vì vội quá nhiều chuyện, cho nên sau đó không lâu, [Hạ Lăng] lại mau chóng rời đi. Hạ Lăng cũng cảm thấy bản thân lấy được hạng nhất quả thực có chút không thể tin được. Đổi lại là trước đó, hắn có thể đạt đủ điểm thông qua môn là đã có thể nửa đêm tỉnh lại bật cười rồi. Lần này cư nhiên còn đạt hạng nhất.

Nhưng mà Phó Hàn lại không nghĩ nhiều giống như Hạ Lăng, ban đêm trở về ký túc xá, y liền lôi kéo Hạ Lăng, lấy danh nghĩa chúc mừng để trèo tường đi ra ngoài ăn khuya. Lần trèo tường trước đó ra ngoài, khi ấy Hạ Lăng vẫn còn chiếm giữ thân thể của [Hạ Lăng]. Lúc này đây lại trèo tường đi ra ngoài thêm một lần nữa, khiến cho Hạ Lăng bắt đầu hoài nghi liệu Phó Hàn có phải hay không đã phát hiện ra gì đó. Bất quá nhìn Phó Hàn như vậy, hẳn là do hắn nghĩ quá xa đi.

Thật lâu không có được ăn khuya, Hạ Lăng vô cùng hoài niệm quán nướng ở gần đây. Vì thế khi Phó Hàn hỏi hắn muốn ăn thứ gì, hắn cơ hồ không chút do dự liền lựa chọn quán nướng kia. Gọi ước chừng mấy trăm đồng đồ ăn, Hạ Lăng ngồi ở bên cạnh bàn, không ngừng ăn những đồ nướng mới được đem lên. Mà Phó Hàn thì ngồi phía đối diện hắn, chỉ lẳng lặng như vậy nhìn hắn ăn.

Cùng với trước kia giống nhau vô cùng, Hạ Lăng cảm thấy được thời điểm mỗi lần hắn ăn gì đó, các vị nam thần công lược chung quy sẽ rất thích nhìn hắn ăn. Chẳng lẽ bọn họ không đói bụng sao, thực sự không hiểu nổi.

Ở sau khi Hạ Lăng đã ăn không sai biệt lắm, hết cả một đĩa thịt nướng, Phó Hàn cong ngón tay, khe khẽ gõ lên trên mặt bàn. Y đột nhiên nói ra một câu, thiếu chút nữa khiến cho Hạ Lăng đem thứ gì đó đang nuốt xuống cổ họng phun ra ngoài: “Còn nhớ rõ tối hôm đó tôi có nói với cậu rằng, tôi vẫn cảm thấy cậu rất giống một người không. Hơn nữa, thời điểm khi tôi vừa nhìn thấy cậu, tôi liền có một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc.”

“Người tôi nói tới này chính là [Hạ Lăng] trước kia. Hoặc nên nói chính xác hơn thì cậu ấy cũng không phải là [Hạ Lăng], bởi vì cậu ấy chỉ có thể được xem như là một trong hai nhân cách tồn tại trong cơ thể của [Hạ Lăng] mà thôi. Rất buồn cười, tôi cư nhiên cứ như vậy chỉ thích một nhân cách. Mà tên của cậu ấy là Hạ Lăng, thực khéo, cùng tên của cậu vừa vặn đảo lộn.”

“Tôi không biết vì sao, nhưng mấy ngày nay cùng cậu ở chung, tôi phát hiện ra nhất cử nhất động của cậu đều rất giống với Hạ Lăng. Có lẽ nói như vậy sẽ khiến cho cậu cảm thấy phức tạp, nhưng mà chủ ý ban đầu của tôi cũng không phải là muốn thông qua cậu để nhìn thấy nhân cách đã biến mất kia. Bất quá thực sự phải nói rằng, các cậu rất giống nhau.”

Nghe thấy những lời này của Phó Hàn, Hạ Lăng nghĩ tới thân phận của mình đã bị đoán ra được, sau đó hệ thống sẽ vang lên thanh âm thông báo. Thế nhưng vào lúc này, hệ thống cũng không giống như Hạ Lăng nghĩ, không vang lên bất cứ tiếng thông báo nào cả. Hắn khẽ nâng mắt lên, từ góc độ này của hắn nhìn về phía Phó Hàn, có thể thấy được ánh mắt màu vàng tựa như không có chút tinh thần nào của y.

“Vì sao nhân cách kia lại biến mất?” Nếu Phó Hàn không tự mình đoán ra được thân phận của hắn, Hạ Lăng cũng không dám dễ dàng tiết lộ ra thân phận. Chỉ có thể từ trong lời nói của Phó Hàn, cố gắng tìm ra chủ đề. Quả nhiên, thời điểm nhắc tới nhân cách kia, Phó Hàn nguyên bản đang cúi thấp đầu liền ngẩng lên.

“Bởi vì một vụ tai nạn, cậu ấy vì cứu tôi cho nên mới biến mất. Bất quá cậu ấy chính mồm đã nói với tôi rằng cậu ấy sẽ không chết, cho nên tôi luôn một mực chờ cậu ấy.” Phó Hàn dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Người tỉnh lại ở trong bệnh viện không phải là cậu ấy, nhưng mà tôi không muốn buông tha. Bởi vì cậu ấy đã nói cậu ấy sẽ không có việc gì, cho nên tôi nguyện ý cứ như vậy chờ đợi.”

“Chờ đợi vĩnh viễn.”

Ở khi chữ ‘vĩnh viễn’ trong câu nói cuối cùng vang lên, tâm của Hạ Lăng căng chặt, hắn nhìn về phía ánh mắt đã bắt đầu có chút biến hóa của Phó Hàn. Có thể nói, Phó Hàn không phải là mục tiêu công lược duy nhất biết tới sự tồn tại của hắn, nhưng mà y lại có thể vì mình mà thủ hộ, vĩnh viễn chấp nhận chờ một người không có khả năng quay trở về.

Đơn giản bởi vì hắn đã từng nói qua câu nói kia.

“Phó Hàn, không cần thương tâm, tôi sẽ không chết.”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây