Nâng Cốc Nói Chuyện Dưỡng Ngô

89: Ta muốn dưỡng nàng cả đời


trước sau


Cả ngày này Mạnh Sơ Hi đều nhớ Chu Thanh Ngô đến thất thần. Chung thúc cùng chưởng quầy thấp giọng thì thầm, hai người lắc đầu nhìn Mạnh Sơ Hi mất hồn mất vía, đều ý cười từ ái, không có trách móc nặng nề nàng.


Mà Chu Thanh Ngô ở bên kia cũng đích xác thấp thỏm. Chỉ là nàng vẫn luôn nhớ kỹ mình tới đây để học việc, học đồ vật chính là muốn trầm ổn, nhẫn nại trước lời trách mắng. Điều đầu tiên phải học cách chủ động, nàng vô pháp nói chuyện, cũng may bên này có bút giấy, chỗ nào không hiểu nàng liền sẽ viết xuống mấy chữ cấp Phùng Dục xem.


Phía trước Phùng Dục liền nghe Chung thúc nói nha đầu này biết viết chữ, hắn liếc mắt một cái, chữ viết thanh tuyển tú khí, còn mơ hồ có khí khái, xem ra nét chữ này được rèn luyện không ít năm.


Nhớ tới Chung thúc đề cập, Phùng Dục trầm ngâm một phen, tiểu nha đầu này trước kia đích xác được phu thê Chu Trường Thanh nuôi dưỡng rất tốt. Tuy tằng ngữ khí của hắn vẫn khắt khe, nhưng đối vấn đề nàng hỏi, hắn vẫn từ tốn đáp, thậm chí trong lòng âm thầm có chút cảm khái. Tuy rằng tiểu cô nương không thể nói, nhưng đầu óc rất linh hoạt thông tuệ, thoạt nhìn yếu đuối mong manh, lá gan của nàng lại không hề nhỏ.


Tòa viện này chính là nơi Nghiêm gia kiểm toán, sổ sách trương mục các nơi đều phải tập hợp về đây, bởi vậy nếu không phải người được tín nhiệm tuyệt đối, sẽ không được phép tiến vào phòng thu chi. Những gì Chu Thanh Ngô tiếp xúc bất quá chỉ là râu ria bên ngoài, cũng không hề là sổ sách trọng yếu, nàng cũng nhớ kỹ Chung thúc dặn dò, không loạn đi tìm hiểu.


Một ngày này, nàng bị chôn vùi trong kiểm kê trương mục nợ, thường thường nghe Phùng Dục an bài cùng đưa ra một ít chỉ điểm, hoàn toàn không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác. Tuy rằng bị Phùng Dục mắng qua không ít, bất quá đối một người đã trải qua nhiều khinh nhục chửi rủa như nàng, lời trách cứ của vị tiên sinh này chỉ làm nàng cảm thấy cảm kích.


Phùng Dục không ngờ rằng một tiểu cô nương mềm yếu như vậy cho dù bị mắng đến đầy mặt đỏ bừng, lại không rớt một giọt nước mắt, ngược lại làm được càng tốt, hắn lặng lẽ nhìn trong mắt có chút thưởng thức.


Lão nhân đang kiểm kê sổ ở một bên nhìn không được nữa, trách hắn: "Tiểu cô nương người ta còn nhỏ, thoạt nhìn ngoan ngoãn đáng yêu, lão tử ngươi lại tàn nhẫn mắng nàng như vậy, cũng may nàng không khóc nhè."


Phùng Dục không thèm để ý, tính tình xú thật sự: "Sợ bị mắng sao? Sợ bị mắng thì đừng tới đây, điểm này liền chịu không nổi, về sau kiểm toán nếu phạm sai lầm, có phải liền đòi chết đòi sống hay không."


"Người bảo thủ!" Ném xuống một câu, lão nhân đối Chu Thanh Ngô phất phất tay: "Đến thời gian, tiểu nha đầu có thể đi trở về, đừng để ý lão già này."


Chu Thanh Ngô cười cười, chỉ chỉ trên bàn còn một ít trương mục chưa hoàn thành, khẽ lắc đầu.


Phùng Dục làm bộ vô tình đi ngang qua, liếc mắt một cái, quả nhiên là cô nương gia làm tinh tế xinh đẹp, tuy rằng còn có chút vấn đề phải sửa lại, nhưng quả nhiên rất thông tuệ. Xem nàng gảy bàn tính, Phùng Dục càng thêm thích, Chung thúc thực sự không nhìn lầm người.


Qua gần nửa canh giờ, Chu Thanh Ngô vặn vẹo cổ tay đau nhức, Phùng Dục đã chuẩn bị đi rồi, lập tức thúc giục nàng: "Về sau tốc độ muốn mau chút, đừng kéo dài tới tối muộn, chạy nhanh về đi."


Chu Thanh Ngô gật gật đầu, xoa xoa cổ, thu thập cái bàn gọn gàng, đem sổ sách chỉnh lý ngay ngắn, lúc này mới chuẩn bị ra cửa.


Mới vừa ra đại môn liền nhìn thấy Mạnh Sơ Hi đứng đợi dưới bóng cây, Chu Thanh Ngô trên mặt ý cười khó nén, vài bước liền chạy xuống bậc thang.


Phùng Dục quay đầu lại thấy, trong mắt có chút ý cười, lại vẫn ngay ngắn nói: "Như vậy ba ba đi đón muội muội, sợ ta khi dễ nàng?"


Mạnh Sơ Hi vội bồi cười: "Phùng tiên sinh nói đùa, ngày xưa đều là cùng nhau về nhà, nàng một người trở về ta không yên tâm, ta về sớm chút nên qua đây đợi. Vất vả Phùng tiên sinh dạy bảo Thanh Ngô, Sơ Hi vô cùng cảm kích."


Phùng Dục vẫy vẫy tay: "Ngươi đến đây là để làm nghi thức xã giao à, thôi thôi, nhanh đem muội muội về. Tiểu cô nương hôm nay biểu hiện có thể tạm chấp nhận, ta cũng không dạy bảo nàng nhiều, đừng khẩn trương hề hề."


Mạnh Sơ Hi thực sự bất đắc dĩ, thấy Phùng Dục rời đi rồi, nàng quay đầu nhìn Chu Thanh Ngô vẫn luôn nghẹn cười, vẻ mặt đau khổ nói: "Ta có khẩn trương hề hề sao?"


Chu Thanh Ngô nghiêng đầu nhìn nhìn, cuối cùng nghiêm trang gật đầu: Có!


Gật đầu xong, nàng liền nhếch miệng cười khai, Mạnh Sơ Hi nhéo nhéo gương mặt nàng: "Ta khẩn trương nàng liền vui vẻ như vậy, tiểu không lương tâm. Bởi vì nàng, hôm nay ta bị bao nhiêu người trêu chọc, Chung thúc đều nói ta giống nương của nàng."


Chu Thanh Ngô cười đến thẳng đánh ngã, không chỉ là buồn cười, càng bởi vì trong đó có bao nhiêu là Mạnh Sơ Hi săn sóc thiên vị.


Nhìn dáng vẻ Mạnh Sơ Hi tức giận, Chu Thanh Ngô thu liễm ý cười, nắm ống tay áo của nàng, quơ quơ mềm mại làm nũng nhận sai. Chỉ là cặp con ngươi vẫn như cũ rực rỡ lấp lánh, ý cười căn bản trốn không xong.


Gõ lên cái trán của nàng, Mạnh Sơ Hi nắm tay nàng: "Nàng cứ đắc ý đi."


"Hôm nay thế nào, có hay không bị mắng?"


"Bị mắng? Lão nhân kia đã nói không dạy bảo nàng nhiều mà? Đều mắng năm sáu lần còn không phải dạy bảo?"


"Ông ấy khi dễ nàng, ta liền sau lưng gọi ông ấy lão bướng bỉnh."


Hai người đạp hoàng hôn trở về nhà, Mạnh Sơ Hi thường thường thấp giọng nói chuyện, Chu Thanh Ngô ở bên đối nàng ra dấu, hai loại phương thức câu thông hoàn toàn bất đồng vẫn không hề trở ngại các nàng giao lưu sự tình xảy ra một ngày này.


Thời gian cực nhanh, hai người song song ở Nghiêm gia làm việc đã trôi qua mấy tháng.


Trong lúc này, Mạnh Sơ Hi gặp được Nghiêm Bức, gia chủ của Nghiêm gia. Lần đầu tiên gặp mặt cũng không quá nhiều câu nệ như trong tưởng tượng, Nghiêm Bức là một thương nhân khôn khéo, nhưng ông làm người cũng rất hiền hòa.


Mạnh Sơ Hi tuy rằng tuổi trẻ, nhưng nguyên chủ tựa hồ trải qua rất nhiều chuyến giao dịch làm ăn, để lại trong ký ức nàng không ít kinh nghiệm, hơn nữa mấy tháng nay nàng rèn luyện không ít, đối mặt Nghiêm Bức nàng đã có thể ứng phó rồi.


Thời gian qua Mạnh Sơ Hi vẫn luôn lưu ý trạng huống mua bán ở Cẩm Vân Các. Các loại vải mà người dân địa phương ưa chuộng là vải bông và vải lanh, trong khi vải lụa và vải tơ tằm không được tiêu thụ nhiều. Đều không phải là mọi người không thích, mà vì giá cả tơ lụa ở huyện Giang Âm cùng phủ Giang Ninh đều cao hơn mức sống của bách tính bình thường.


Cho nên Mạnh Sơ Hi có chút tò mò vì sao Nghiêm gia sẽ chọn trở về trấn Thanh Dương làm buôn bán. Tuy nói huyện Giang Âm thậm chí phủ Giang Ninh đều có Nghiêm gia sản nghiệp, nhưng đem đại bản doanh đặt ở trấn Thanh Dương, thực sự có chút kỳ quái.


Sau khi nghe nàng đề cập đến chuyện này, Nghiêm Bức nở nụ cười, chậm rãi đổ ly trà, từ từ nói: "Cô nói xem, ta đặt đại bản doanh ở Thanh Dương hay Giang Âm, có sự khác biệt gì lớn?"


Mạnh Sơ Hi hơi hơi một suy nghĩ, lắc lắc đầu: "Liền hiện giờ Nghiêm gia sản nghiệp cùng tài lực của gia chủ đây, chính là năm mươi bước so với một trăm bước."


Nghiêm Bức không dự đoán được nàng nói thẳng như vậy, ha ha cười rộ lên: "Xem ra cô thực khó hiểu, nói đến trực tiếp như vậy."


Mạnh Sơ Hi hơi áy náy cười, chắp tay nói: "Gia chủ thứ lỗi, ta hiện nay tiếp xúc đồ vật cũng không nhiều, cho nên có vài chỗ không thể nào nhìn thấu, lúc này mới vọng ngôn."


"Cô đối địa lý sông ngòi Thanh Dương hiểu được bao nhiêu?" Ngước mắt nhìn nàng một cái, Nghiêm Bức hoãn thanh nói.


Mạnh Sơ Hi vi lăng, hơi có chút ảo não: "Ta đã biết, là ta quá mức xem trọng nhân văn, mà bỏ qua vị trí địa lý." Nàng tới thế giới này còn không đến một năm, tới trấn Thanh Dương càng là cảnh tượng vội vàng. Gần nhất tuy rằng sống tại Thanh Dương, nhưng nói thật, trừ bỏ những địa phương cần giao hàng tới, nàng cũng chưa hiểu biết nhiều về thành trấn này.


Dư thừa nàng không cần hỏi, Nghiêm Bức cũng nhìn ra nàng minh bạch, cúi đầu bật cười nói: "Lúc Nghiêm Khiêm tiến cử cô, ta liền cảm thấy Nghiêm gia khả năng giữ cô không được, mấy tháng qua ta cũng xem như hiểu biết cô, cô cứ nói thật lòng, cô có dự tính riêng đúng không?"


Mạnh Sơ Hi trong lòng hơi kinh hãi, nhưng thực mau nàng liền bình thường trở lại, chính sắc nhìn Nghiêm Bức: "Gia chủ ơn tri ngộ, Sơ Hi cùng Thanh Ngô ghi nhớ trong lòng. Cẩm Vân Các đối ta giống như mái nhà, thật không dám dấu diếm, ta vẫn luôn mưu cầu dựng nghệp riêng, chỉ là còn chưa tới thời cơ. Nhưng trước mắt nghĩ đến, nếu có thể đạt thành, tuyệt đối sẽ không cùng gia chủ có xung đột, ngược lại là một chuyện tốt."


Nghiêm Bức nhíu mày: "Chuyện tốt thế nào, mời cô nương chỉ giáo."


Mạnh Sơ Hi đúng sự thật nói: "Hiện nay chỉ là ý kiến nhỏ của ta, hơn nữa còn xa mới đến ngày đó, chưa đủ để nói. Gia chủ là người cơ trí, giữa thương nhân không phải chỉ có đối đầu, hợp tác mới là căn bản. Chỉ là trước mắt ta không tư cách cùng ngài nói chuyện hợp tác, cho nên nhất định sẽ tận tâm tận lực ở Cẩm Vân Các làm tốt việc chính mình."


"Cô vẫn còn trẻ, kỳ thật dốc sức làm nơi nào đơn giản như vậy, nếu cô nguyện ý, ta sẽ hậu đãi cô cùng muội muội, có thể đảm bảo các cô áo cơm vô ưu, chính mình tự dựng nghiệp, vất vả không nói nhưng nếu sai sót liền ngã vũng bùn, không phải mỗi người đều sẽ may mắn như vậy."


Mạnh Sơ Hi tự nhiên minh bạch Nghiêm Bức nói không giả, tinh thần nàng hơi trầm xuống, trong mắt có chút bất đắc dĩ.


"Ta biết ngài ý tứ, cũng minh bạch lưu tại Nghiêm gia chúng ta sinh hoạt sẽ rất tốt, Chung thúc bọn họ đối ta cùng muội muội đều thực hảo. Nhưng ta theo đuổi không phải chỉ là công danh lợi lộc, càng là một phần an tâm. Hiện tại phần an tâm này ngài có thể cho chúng ta, chính là về sau, chỉ sợ ngài muốn hỗ trợ cũng có lúc sẽ không thể làm gì. Tuy rằng ngày đó không nhất định sẽ đến, nhưng nếu nó đến, ta không gánh nổi."


Một phen trần tình hết sức thành khẩn, Nghiêm Bức nhìn nàng, lông mày khẽ nhíu, nghĩ đến nàng tao ngộ, trong lòng đại khái đã biết chút cái gì.


Hắn trọng người tài, càng thích người lòng dạ bằng phẳng chân thành. Vừa vặn nữ tử trước mắt đều có đủ, một người trẻ tuổi có thể suy nghĩ cùng hoạch định tương lai vững vàng như vậy, thật là thế gian hiếm có.


Hắn nhịn không được nở nụ cười: "Ta chính là rất tò mò, rốt cuộc là dạng gia đình gì mới có thể dưỡng ra một nữ tử thông tuệ như cô."


Mạnh Sơ Hi âm thầm cười khổ, nàng kỳ thật cũng không muốn biết, ký ức mơ hồ nói cho nàng, gia đình nguyên chủ cũng là một vũng bùn, hơi sơ sẩy liền sẽ vạn kiếp bất phục.


Cho nên Mạnh Sơ Hi mới cố ý vô tình cùng Nghiêm Bức nhắc đến dự tính của mình, vì muốn làm Nghiêm Bức hiểu nàng cũng không muốn quay lại quá khứ, thậm chí chuẩn bị cho ngày sự thật phơi bày.


Nghiêm Bức thấy chuyện của nàng rất phức tạp, tuy rằng Mạnh Sơ Hi không nói rõ, nhưng hắn cũng nghe ra ý vị, hiểu rõ gật đầu. Hắn trí tuệ rộng lớn, lúc gần đi đối với Mạnh Sơ Hi nói: "Tuy rằng thực hy vọng cô có thể trở thành quản sự cho Nghiêm gia, nhưng ta cũng chờ mong ngày cùng cô hợp tác."


Sau khi Nghiêm Bức đi rồi, Mạnh Sơ Hi trở về đặc biệt dò hỏi Chu Thanh Ngô, cũng từ chỗ Chung thúc bắt được bản đồ vẽ tay của trấn thanh Dương. Chăm chú nhìn một hồi, nàng hơi tự giễu cười: "Chuyện rõ ràng như vậy, ta thế nhưng hiện tại mới biết được."


Nguyên lai con kênh lớn nối liền hai bờ nam bắc chính là trải qua trấn Thanh Dương, thương nghiệp mậu dịch lui tới thường xuyên, nàng sớm nên nghĩ đến, bằng không một cái trấn nhỏ làm sao sẽ phồn hoa giàu có đến bực này, cư nhiên làm Nghiêm Bức dừng ở nơi đây.


Trong lòng có chút so đo, Nghiêm gia sản nghiệp đặt tại Thanh Dương, không bằng nói là ở Thanh Dương quay vòng, khó trách giao hàng như thế thường xuyên. Nàng mấy tháng nay vẫn chỉ là tiếp xúc bên ngoài da lông, Nghiêm Bức vẫn giấu đi rất nhiều việc trọng yếu.


Bất quá Mạnh Sơ Hi cũng không để ý, việc này nằm trong dự kiến của nàng, Nghiêm gia đối nàng xem như tận tình tận nghĩa.


Mùa hè khốc liệt đã qua đi, tiến vào mùa thu rất nhiều cây trồng đã đến lúc thu hoạch.


Ngoài ruộng lúa nước cùng đậu nành đều chín vàng, Mạnh Sơ Hi cùng Chu Thanh Ngô xin một ngày phép, trở về thôn thu gom chúng. Bởi vì đồng ruộng không nhiều lắm, mùa thu tháng chín nắng gắt vẫn còn khá lợi hại, Mạnh Sơ Hi không muốn Chu Thanh Ngô vất vả, đơn giản thuê nhân công về làm, một ngày cũng chỉ tốn mấy chục văn tiền công.


Người trong thôn âm thầm líu lưỡi, chỉ có hai mẫu ruộng lại ở thôn nhỏ héo lánh thế này, vậy mà đều thuê nhân công về thu hoạch, thật quá xa xỉ. Bất quá các nàng đều làm việc tại Nghiêm gia, tiền công phong phú, tuy rằng còn không đến mức để các nàng bốn phía tiêu xài, nhưng bớt việc ngoài ruộng đi vẫn là có thể.


Nhìn hai người bất quá một ngày liền đem đậu nành cùng lúa nước thu hoạch xong, lưu loát sạch sẽ chất lên xe bò, những dân làng gần đó đang cắt lúa mồ hôi ướt đẫm dưới ánh mặt trời đều hâm mộ không thôi.


"Ngươi nói có kỳ diệu không, người câm mấy năm trước làm sao có khả năng thế này, sinh hoạt đều trôi qua thê thảm, nhặt về một nữ nhân cũng không có ba đầu sáu tay, như thế nào cuộc sống mới một năm liền long trời lở đất. Nàng không thể nói chuyện, lại có thể đến Nghiêm phủ làm việc, thật không biết đời trước tích đức đến bực nào. Chúng ta cả nhà mặt chấm xuống đất lưng hướng lên trời, làm cả đời cũng không đuổi kịp người khác một năm."


"Đều là số mệnh, ta đố kỵ không tới."


"Trước kia trong thôn ai mà không tốt hơn nàng chứ, hiện tại thì sao, đều nhìn không tới bóng lưng nàng. Cũng may là nàng không gả cho Chu Bình, bằng không cũng không đến ngày này."


"Tiền nhiều có ích lợi gì, vẫn không bằng có một trượng phu bên cạnh. Một người trôi qua cô tịch biết bao nhiêu, nếu nàng sớm gả, hài tử đều đã chạy đầy nhà."


Có người không đồng ý, mắt trợn trắng lẩm bẩm nói.


"Ngươi nói nhảm cái gì, nếu nàng gả cho Chu Bình, nương hắn tính cách hà khắc như vậy, chỉ sợ hiện giờ nàng không phải đứng ở kia xem người khác thu lúa, sợ là bụng lớn còn phải vất vả đi cắt lúa. Ngươi còn cảm thấy nàng so bây giờ hưởng phúc sao?"


Phụ nhân kia ngạnh ngạnh cổ tranh luận, trướng đến mặt đỏ bừng hừ một tiếng không nói.


Người đều là như thế, nhìn đến ngày xưa tiểu cô nương bị bọn họ giẫm trong bùn lầy hiện giờ sống tốt hơn bọn họ rất nhiều, trong lòng làm sao có thể dễ chịu, đã xấu hổ lại đố kỵ.


Giang Thị vợ của thôn trưởng nhìn liền có chút không thoải mái, chồng bà ta đứng đầu một thôn, con gái bà ta gả đi cũng là nhà cao cửa rộng, đồng ruộng mênh mông mấy chục mẫu, cũng chưa từng xa xỉ thuê nhân công về thu hoạch. Một người câm chỉ có hai mẫu ruộng còn dám thuê người làm về.


Bà ta ngồi ở bóng cây lau mồ hôi, nhìn về phía hai người Chu Thanh Ngô, trên mặt mang theo ý cười dối trá, nói chuyện ngữ khí âm dương quái khí: "U, quả thực là không ai sánh kịp, Thanh Ngô ngươi đã trở thành thiếu phu nhân, hiện tại cũng là mười ngón không dính dương xuân thủy. Trước kia sinh hoạt nghèo túng, ở trong thôn chỉ hái rau dại ăn thay cơm, hiện tại liền trồng hai mẫu ruộng, còn thuê người làm. Đều nói từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, ta vẫn là khuyên ngươi, nhiều cần kiệm quản gia, rốt cuộc người khác không phải cha mẹ ngươi, làm sao vẫn luôn dưỡng ngươi chứ."


Nói xong bà ta phe phẩy quạt, chỉ vào một đám người ở kia đang thấp giọng nói chuyện phiếm, lại tiếp tục nói: "Các ngươi cứ nhìn vào nàng, ảnh hưởng nhiều cũng không tốt, nhàn rỗi ở thôn này không sống được đâu."


Chu Thanh Ngô thần sắc chưa biến, Mạnh Sơ Hi lại không lưu tình chút nào: "Ta nguyện ý dưỡng nàng, hai mẫu ruộng ta cũng không nỡ để nàng mệt, cho nên liền thuê người làm. Nghe nói thôn trưởng cùng ngài ân ái, nữ nhi cũng gả vào gia đình giàu có đứng đắn làm thiếu nãi nãi, cư nhiên còn để ngài tuổi già còn đi dãi nắng dầm mưa cắt lúa, ta thật không nghĩ ra, là ngài có phúc không biết hưởng, vẫn là người trong nhà căn bản không cảm thấy ngài sẽ mệt."


Giang Thị sắc mặt xanh trắng đan xen, trong lòng vừa đau vừa tức, trong lúc nhất thời không biết là khí ai, căm giận ném xuống một câu: "Để xem cô có thể nuôi nàng cả đời không, về sau còn ai muốn cưới nàng."


------------------------------------




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây