Không chờ đến khi Uyển Dư nói chuyện, Lục Minh Thành đã đầu độc lòng người, khàn khàn nói tiếp: "Uyển Dư, anh nhớ em, muốn em đến mức khó chịu như vậy, em bồi thường cho anh thế nào đây?" "Cậu trẻ, em đến ngày rồi, sợ là không bồi thường được cho anh đâu" Uyển Dư xấu tính, nỗ lực nín cười mà nói dối, nói xong lời này liền vội vàng cúp điện thoại nếu như ngồi nói cô nhất định ngại chết mất! Uyển Dư cũng yêu chết Lục Minh Thành không đứng đắn như vậy.
Bởi vì, bộ dạng lạnh lùng anh dành cho tất cả mọi người, chỉ còn lại người già đầu không đứng đắn kia là của riêng cô.
Uyển Dư ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định nhắn tin cho Lục Minh Thành là tối nay cô sẽ về Thiến Thủy Loan.
Thể nhưng cái tin còn chưa kịp gửi đi, cô đã nhận được một tin nhắn.
"Uyển Dư, Tô Trà Trà đang ở trong tay tôi" Tin này là từ một số điện thoại lạ gửi đến.
Uyển Dư không biết rốt cuộc là ai nhắn tin tới, thế nhưng cô cực kì chắc chắn, người kia đang muốn dùng Tô Trà Trà để uy hiếp cô.
Trái tim Uyển Dư dần dần hạ xuống, như vậy cũng tốt dù sao người kia cũng sẽ không trực tiếp thương tốn Tô Trà Trà.
Uyển Dư không dám trì hoãn cô vội vàng nhắn lại cho người kia: "Các người muốn làm gì? Đừng làm tổn thương Tô Trà Trà! Người mà các người thật sự muốn nhắm đến là tôi có phải không?" Người lạ kia là lập tức nhản lại: "Tô Trà Trà cũng thật sự đáng thương, một thân một mình lại còn vừa sảy thai, bây giờ tôi muốn làm cái gì với cô ta, cô ta cũng chịu không nổi" Uyển Dư hoang mang trả lời lại tin nhắn: "Đừng đụng đến Tô Trà Trà" Nhìn thấy đoạn tin nhắn được gửi đến, Uyển Dư cũng có chút không xác định được là người kia có tổn thương đến Tô Trà Trà hay không.
Trong lòng của cô nháy mắt trở nên vô cùng căng thẳng, vội vã nhắn thêm một tin.
"Chỉ cần không tốn thương đến Tô Trà Trà, mặc kệ là các người yêu cầu cái gì tôi cũng có thể đáp ứng" Sau khi Uyển Dư gửi đi dòng tin nhắn này, hồi lâu cũng không nhận được tin trả lời từ người bên đầu dây.
Giống như là, tất cả mọi tin tức đều như tảng đá ngầm chìm dưới biến lớn.
Uyển Dư bất an cực độ, cô không có kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi người kia nhắn tin trả lời, lập tức trực tiếp gọi điện sang.
Thế nhưng còn chưa kịp gọi, Uyển Dư lại nhận được tin nhắn từ người kia.
Nội dung dòng tin nhắn mang theo vẻ trào phúng nồng đậm: "Đúng thật là chị em tốt nha! Uyển Dư, cô đối với chị gái cũng chưa từng thành tâm như vậy!" "Diệp Hiểu Khê? Cô là Diệp Hiểu Khê có phải không? Có chuyện gì thì cứ trút lên tôi, đừng tổn thương Tô Trà Trà" Uyển Dư mơ hồ đã xác định được người gửi tin nhắn cho mình là Diệp Hiểu Khê.
Uyển Dư vội vàng đến bệnh viện, chạy vào phòng chăm sóc đặc biệt của Tô Trà Trà.
Tình hình dạo gần đây của Diệp Hiểu Khê cô cũng có biết chút ít.
Diệp Hiểu Khê liên tiếp phải đối mặt với những scandal nặng nề, thật sự không ngóc đầu lên nổi nữa rồi.
Cục thuế của thành phố Hải Thành đã điều tra xong sự việc trốn thuế của Diệp Hiểu Khê, vì vậy ngoại trừ chuyện đền bù lại tiền thuế, cô ta còn bị phạt thêm tiền.
Tổng cộng, Diệp Hiểu Khê phải nộp vào cục thuế gần sáu trăm triệu.
Diệp Hiểu Khê là người am hiểu chuyện đầu tư kinh tế, theo lý thuyết mà nói đáng ra nộp phạt sáu trăm triệu với cô ta không phải chuyện gì khó.
Thể nhưng mấy ngày gần đây những công ty trên danh nghĩa của Diệp Hiểu Khê đều liên tục gặp vấn đề tài chính nghiêm trọng, nợ nần chồng chất, nếu không trả nợ thì không thể nào kinh doanh tiếp được.
Vậy nên bây giờ nếu cô ta bán tất cả số công ty kia cũng không lấy đủ tiền nộp thuế.
Quan trọng hơn hết là tội danh trốn thuế, rửa tiền của cô ta ảnh hưởng quá lớn đến sự nghiệp.
Có rất nhiều minh tinh công khai chống đối Diệp Hiểu Khê, sự nghiệp nghệ thuật của cô ta cũng đã xuống dốc không phanh.
Nhìn thấy Diệp Hiểu Khê thảm như vậy, trong lòng Uyển Dư tất nhiên vô cùng thỏa mãn.
Thể nhưng cô không ngờ Diệp Hiểu Khê muốn dùng Tô Trà Trà để uy hiếp cô.
Bị Uyển Dư biết được thân phận, Diệp Hiểu Khê cũng không có hứng thú tiếp tục chơi trò giấu giếm nữa.
Cô ta trực tiếp gọi điện cho Uyển Dư.
"Uyển Dư, đúng vậy, tôi là Diệp Hiểu Khê! Người hận cô đến thấu xương đây" Trong thanh âm của Diệp Hiểu Khê vang lên ngập tràn hận thù, cô ta thật sự rất hận Uyển Dư.
Nếu không phải vì Uyển Dư đoạt mất Lục Minh Thành, Lục Minh Thành cũng không khiến cô ta không còn đường sống như vậy.
Cô ta không ngốc, lần này cô ta bị bức đến bước đường này chắc chắn có công của Lục Minh Thành nhúng tay vào.
Nếu không phải Lục Minh Thành liên tục tạo áp lực lên công việc kinh doanh và các bộ ngành điều tra, thì việc trốn thuế của cô ta cũng sẽ không nhanh chóng bị vạch trần như vậy.
Còn có cả chuyện lừa đảo quyên góp, mua chuộc bác sĩ che giấu cuộc sống riêng tư hỗn loạn của cô ta! Đến tận khi bản thân bị nhúng chàm, cô ta mới hiểu được sức mạnh của mình nhỏ nhoi, yếu đuối đến mức nào, cô ta đỡ không nổi một đòn.
Dù cô ta ra sức giãy giụa, dù cô ta liều mạng chống lại thế nào thì cô ta vẫn không thể tìm lại hào quang ngày trước.
Một mình cô ta chết, cô đơn như vậy nên cô ta nhất định cũng phải lôi Uyển Dư đi theo cùng! Uyển Dư làm cho cô ta thống khổ như vậy, cô ta muốn làm cho Uyển Dư cũng phải nếm mùi đau khổ khi người đàn ông mình yêu nhất căm hận mình.
Cô ta muốn, Uyển Dư phải thảm hơn mình gấp trăm, gấp ngàn lần! "Ai cho phép cô bắt giữ Tô Trà Trà" Uyển Dư lớn giọng quát.
Diệp Hiểu Khê cười gắn: "Uyển Dư, người nào không biết cô quan tâm Tô Trà Trà hơn cả mạng của mình chứ! Nếu tôi không bắt Tô Trà Trà, làm sao khiến cho cô như bé ngoan chạy lại trước mặt tôi đây?" Uyển Dư siết chặt lấy điện thoại: "Diệp Hiểu Khê, cô đừng có phí lời nữa! Nói! Tô Trà Trà hiện tại đang ở đâu? Cô muốn tôi là bé ngoan tự nộp mình đến trước mặt cô, tôi sẽ đến! Thế nhưng, tôi không cho phép cô tổn hại Tô Trà Trà một chút nào!" Diệp Hiểu Khê nở một nụ cười âm thầm: "Uyển Dư, không ngờ rằng cô và Tô Trà Trà đúng thật là loại chị em gái giả tạo sao! Bởi vì cô, mà Triệu Na đã bị Ngô Lôi đâm một õng máu! Triệu Na nhiễm AIDS rồi! Hiện tại, trên tay tôi có một ống máu của Triệu Na.
Cô nói thử xem, liệu tôi có nên đâm ống máu này truyền cho Tô Trà Trà hay không đây?" "Diệp Hiểu Khê, có phải cô điên rồi không? Tôi không cho phép cô thương tổn Trà Trà như vậy!" Uyển Dư đương nhiên biết rõ, Diệp Hiểu Khê muốn truyền lượng máu nhiễm bệnh này vào cơ thể cô ấy.
AIDS đó! Nếu Tô Trà Trà nhiễm phải căn bệnh này, cả đời của cô ấy, chắc chắn sẽ hoàn toàn bị phá hủy! Uyển Dư tình nguyện muốn chính mình nhiễm phải loại bệnh này, cũng không muốn cuộc sống của Tô Trà Trà không còn một ngày có thể nhìn thấy ánh sáng.
Diệp Hiểu Khê tỏ vẻ đắc ý: "Đúng vậy, Uyển Dư, tôi điên rồi! Tôi hoàn toàn bị cô bức cho phát điên rồi! Uyển Dư, cô không nên trở về! Cô đoạt đi Lục Minh Thành, sau đó phá hủy tất cả của tôi, tôi nhất định phải khiến cho cô vạn kiếp bất phục!" Uyển Dư hạ giọng thành khẩn nói: "Diệp Hiểu Khê, cô bình tĩnh lại! Cô muốn tôi vạn kiếp bất phục, tôi cũng đồng ý với cô! Chỉ cần cô đừng làm gì Trà Trà! Cầu xin cô đừng động đến Trà Trà"