Nắng Hạ Ngày Đông

83: Một ngày


trước sau

Khác hoàn toàn so với Trì Lập Đông đang mất khống chế cảm xúc, Hạ Nhạc có vẻ quá mức bình tĩnh. Cậu cơ hồ không có thêm bất kỳ suy nghĩ nào, liền nhẹ giọng trả lời: “Được thôi.”

Trì Lập Đông: “ …… ” Cứ như vậy?

Hạ Nhạc nói: “Nếu không phải vì chuyện này thì anh cho rằng em còn trở về Bắc Kinh làm gì nữa?”

Trì Lập Đông buông lỏng bàn tay mà mình đang bắt lấy, chậm rãi ngồi trở về, chuyện hiểu chuyện không, mờ mịt nhìn Hạ Nhạc. Chuyện này giống như chuyện hắn đang chờ mong, nhưng lại tựa hồ không giống lắm. Hạ Nhạc rũ tầm mắt xuống rồi lại nâng lên, rồi trực tiếp thổ lộ, nói: “Em rất nhớ anh.”

Trì Lập Đông bật thốt lên: “Anh cũng vậy.”

Hạ Nhạc cười một cái, lại nói: “Năm trước em có rất nhiều việc phải xử lý, chính mình vẫn luôn không rảnh rỗi được lúc nào, chỉ có điều càng làm lại càng mệt mỏi, mỗi khi như vậy em đều rất nhớ anh.”

Trì Lập Đông nói: “Anh cũng vậy.”

Hạ Nhạc nói: “ Đôi khi có điểm thành tích, người khác luôn muốn khen em vài câu, em là ai chứ, từ nhỏ đã hay được người ta nịnh hót, em căn bản không để bụng, trước kia cũng không để ý quá làm gì cả, cũng không biết bản thân bị làm sao nữa, một năm này luôn nhớ tới những lời khen mà anh dành cho em, khen em lớn lên đẹp trai, khen em thông minh, khen em hiểu biết sâu rộng, dù trình độ khen của anh đến một chút cũng không có, nhưng sao em lại thích được anh khen em như vậy chứ? ”

Ngực của Trì Lập Đông dâng lên một cỗ chua ngọt, nói: “Em vẫn còn yêu anh, đúng hay không?”

Hạ Nhạc nói: “Em vẫn luôn yêu anh.”

Trì Lập Đông nói: “Anh cũng thế!”

Hạ Nhạc cười lộ ra hàm răng, nói: “Anh có thể có chính kiến của bản thân hay không hả? Em nói cái gì anh cũng trả lời là anh cũng vậy.”

Trì Lập Đông cũng cười theo, cười đến không thấy đôi mắt đâu nữa.

Hạ Nhạc nhẹ nhàng chạm chạm cẳng chân của hắn ở dưới bàn, hắn cũng lập tức chạm lại.

Hai người tán tỉnh đến mức vô cùng tự nhiên, tựa như chưa bao giờ chia tay qua, chưa bao giờ từng có hiềm khích, chưa bao giờ từng thương tổn lẫn nhau, một người chưa bao giờ rời đi, một người chưa bao giờ chờ đợi, từ đầu đến cuối đều là một đôi tình lữ ân ái ngọt ngào như thế.

Hai người nhàn nhã uống xong tách trà này, lại cùng nhau đi ăn cơm chiều, sau đó Trì Lập Đông mới đưa Hạ Nhạc trở về nhà.

Trong lòng hắn đương nhiên là có chút suy nghĩ không an phận, chính là dưới tình huống này thì có chút không thích hợp, hoặc là ở trong xe, hoặc là đi thuê phòng, loại cảm xúc thân mật của xác thịt này, nói ra thì quả thật có chút ngả ngớn. Bản thân hắn không để bụng chuyện này, nhưng Hạ Nhạc là một người rất có nghi thức cảm xúc.

Huống chi Hạ Nhạc cũng không đưa ra yêu cầu như vậy.

Thời gian cao điểm đã qua đi, trên đường về trở nên thông thoáng hơn nhiều.

Tâm tình Hạ Nhạc cực kỳ tốt, đem cửa sổ xe mở ra một nửa, gió xuân thổi vào tới trong xe, cậu ở trong gió ngâm nga ‘Thời gian chuyện xưa’, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Trì Lập Đông, trên mặt treo một nụ cười như có như không. Trì Lập Đông không phụ họa tiếng ca của Hạ Nhạc, mà là dựng lỗ tai lên nghe mỗi một chữ mà đối phương hát ra, tất cả đều giống như tiếng của côn trùng nhỏ quét ở trong lòng hắn, hắn tưởng tượng chính mình biến thành một phần mềm ghi nhớ hoặc là chiếc hộp ma pháp kỳ diệu, đem hết thảy những việc liên quan tới Hạ Nhạc, tất cả thứ đó đều thập phần trân quý rồi thu vào trong thân thể của mình.

Sau khi đưa Hạ Nhạc đến dưới lầu của dì, nhìn thấy phiến biển màu xanh trước cửa, Hạ Nhạc nói: “Anh trở về đi. ”

Trì Lập Đông nói: “Kỳ thật…… Anh hiện tại đi mua ly cà phê, còn kịp không?”

Hạ Nhạc cũng không biết, vừa vặn có một người hàng xóm từ xa đi tới, đèn quang từ trong cửa mở ra chợt chiếu đến, Trì Lập Đông đúng lúc đối diện với ánh sáng, trên mặt tràn ngập cảm giác vội vàng.

“Anh định giội lại lên người em một lần nữa ư?” Hạ Nhạc nói: “Mang thù như vậy?”

Cậu ấy rõ ràng là biết rõ còn cố hỏi, hồ ly giảo hoạt.

Trì Lập Đông nói: “Bằng không em lại giội vào anh một lần.”

Hàng xóm đã đi xa, bốn bề vắng lặng, chỉ có gió xuân ngẫu nhiên kích thích những chồi non mới mọc phát ra âm thanh sàn sạt.

Không có ánh đèn sáng ngời, đèn đường mờ nhạt ngược lại thành một màn chắn đầy ái muội.

Hạ Nhạc liền đến chỗ Trì Lập Đông ngày một gần hơn, thấp giọng nói: “Sau khi giội xong thì sao? Anh muốn thế nào?”

Thân thể hai người cơ hồ đã gần chạm vào nhau, Trì Lập Đông đã nghe được hơi thở trầm trọng của chính mình, hắn ngửi được hương vị nước hoa nhẹ nhàng trên người của Hạ Nhạc, thời điểm buổi chiều xem phim hắn đã cảm nhận thấy, là một loại nước hoa Hạ Nhạc thường dùng, Burberry, một hương vị vô cùng hoạt bát.

Hắn lúc này đột nhiên thông suốt, nói: “Hôm nay em tới gần công ty anh có thật là em đi xem để thuê văn phòng không?”

Hạ Nhạc chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Trì Lập Đông nói: “Nếu như đi xem tòa nhà văn phòng em chắc chắn sẽ không dùng nước hoa này.”

Hạ Nhạc lại lần nữa tới gần, thân thể hai người hoàn toàn dán lại với nhau, cậu hơi hơi ngẩng mặt lên, hỏi: “Vậy anh cảm thấy em đi đến đó để làm gì?”

Trì Lập Đông nghĩ, hẳn là đi câu dẫn mình.

Tư thế đứng như vậy, Hạ Nhạc rõ ràng là đem chính mình nâng lên. Trì Lập Đông hơi hơi cúi đầu, dễ như trở bàn tay hôn tới môi của cậu, không hề dừng lại một lát mà tiến quân thần tốc, gần như hôn cậu một cách tàn bạo, một bàn tay véo cậu khắp nơi, ngón tay khác dùng sức vuốt ve hầu kết, bị hôn môi như vậy kỳ thật cũng không thoải mái, nhưng cậu cũng không phản kháng, giơ tay vây quanh cổ Trì Lập Đông, từ môi lưỡi đến toàn bộ thân thể đều thả lỏng, hoàn toàn tư thái yếu hơn tùy ý đòi hỏi bất kỳ điều gì.

Không biết hôn bao lâu, Trì Lập Đông mới dừng lại phương thức hôn môi bạo ngược xâm lược như vậy, đổi thành nhẹ nhàng mút hôn. Hắn có thể cảm giác được Hạ Nhạc đang nhìn hắn, đôi mắt đa tình tại thời khắc này luôn chứa đựng cảm xúc mềm mại ướt át. Hắn không dám nhìn rõ ràng hơn, hắn kháng cự không nổi sự dụ hoặc đến từ cặp mắt kia.

Hắn rất cường ngạnh đem Hạ Nhạc ôm vào trong lòng ngực, lại thực ủy khuất mà dùng gương mặt cọ bên gáy Hạ Nhạc, Hạ Nhạc cũng phối hợp mà khẽ vuốt tóc của hắn. Trì Lập Đông giống như chú chó nhỏ tìm về với chủ nhân, tình cảm nào cũng muốn thể hiện ra.

Hắn là vui sướng như vậy, ở trong làn gió buổi tối nay say mê không ngừng. Sau khi cùng Hạ Nhạc hẹn được cuối tuần tới đón Niên Niên đi chơi, hắn và Hạ Nhạc từ biệt, nhìn theo bóng lưng Hạ Nhạc đi lên lầu. Tuy rằng hắn không thỏa mãn với hôn môi, nhưng trong lòng hắn vẫn thực sự thỏa mãn, toàn bộ thân thể như bay bổng lên, đứng ở dưới gốc cây hòe, thầm ngửi mùi hoa trong chốc lát, mới vui sướng rời đi.

Hắn không về nhà, đi đến Quyền quán. Hắn lúc này thể lực cùng tinh lực quá thừa, muốn vận động một chút cho thoải mái.

Người trong Quyền quán không nhiều lắm, chỉ có hai hội viên luyện tập từng đôi. Trì Lập Đông thay xong quần áo ra tới mới thấy rõ là hai vị nào, vội xoay người muốn đi.

Hai người hội viên có một người là sinh viên đại học khoa thể dục, họ Giả, luyện điền kinh, đối chọi cảm thấy rất hứng thú, người này đã ở Quyền quán luyện hơn một năm.

Trước kia Trì Lập Đông cũng không chú ý quá, sau đó không lâu mới phát hiện mỗi lần tới đây đều có thể gặp được người thanh niên này, đối phương mỗi lần đều đối với hắn nhiệt tình đến bất thường, luôn quấn lấy hắn muốn bái sư, mỗi ngày vẫn luôn miệng gọi hắn là “Sư phụ”. Hắn còn hoài nghi đi hỏi Lý Đường xem người bằng hữu mới quen có thật là muốn theo đuổi sự nghiệp này hay không, vì sợ sẽ lãng phí đi nhân tài. Kết quả Lý Đường làm mặt quỷ mà nói cho hắn rằng: Tiểu Giả là cong. Trì Lập Đông đương nhiên là tránh còn không kịp, chỉ có điều gia hỏa Lý Đường này, còn nổi lên tâm tình muốn làm một người mai mối, vừa nhìn thấy hai người liền nói giỡn, chọc cho Tiểu Giả toàn khuôn mặt đều là vẻ thẹn thùng, hấp ta hấp tấp mà nhìn Trì Lập Đông.

Tiểu Giả nhìn thấy hắn, lập tức cao giọng gọi: “Sư phụ!” Người trẻ tuổi tập luyện cùng Tiểu Giả ở bên cạnh cũng cất tiếng chào hỏi: “Đại Trì ca tới rồi sao.”

Khiến hắn vô cùng ngượng nghịu tránh đi cũng không xong, đành phải tiếp lời: “Sao muộn như thế này rồi mà mọi người vẫn còn tập luyện ở đây?”

Người trẻ tuổi kia nói: “Em lập tức chuẩn bị đi đây, sao anh muộn thế này mà vẫn đến tập?”

Trì Lập Đông thuận miệng ứng phó, tìm cớ nói: “Không luyện, anh đến đây tìm Lý Đường.”

Hắn cho rằng Lý Đường hôm nay không có ở nơi này, nào ngờ vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến luôn, Lý Đường xuất quỷ nhập thần lập tức từ trong phòng thiết bị bên cạnh thò cái đầu ra: “ Ai tìm tôi sao?”

Trì Lập Đông: “……”

Lý Đường vừa thấy Tiểu Giả, trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị, nói: “Aiya, cậu xem xem có trùng hợp không cơ chứ…”

Trì Lập Đông đánh gãy lời hắn: “Cậu đang làm cái gì vậy?”

Lý Đường nói: “Có hai cái máy đột nhiên bị hỏng, ban ngày rèn luyện không rảnh để sửa, đến tận tối muộn mới làm công nhân. Cậu đến thật đúng lúc quá, mau chỉ đạo một chút cho Tiểu Giả nhà chúng ta …… ”

Trì Lập Đông: “ Cậu nhìn chằm chằm vào nó để sửa chữa ư? Không cần sửa nữa đâu, mau qua đây chút đi, chúng ta thảo luận chút việc.”

Lý Đường nhìn hắn quả thực rất nghiêm túc, cũng không nói giỡn nữa: “Vào trong văn phòng chờ tôi ba mươi lăm phút nữa.”

Lý Đường lùi về dặn dò công nhân điều gì đó, Trì Lập Đông hướng về phía hai người trẻ tuổi còn ở trên quyền đài xa xa kia nói: “Các cậu luyện một lát cũng nên về sớm một chút đi.”

Hắn phải đi, Tiểu Giả liền gọi hắn lại: “Sư phụ! Anh chờ một chút đã.”

Trì Lập Đông: “Có chuyện gì vậy?”

Tiểu Giả nhảy xuống khỏi quyền đài, tay chân của đứa trẻ học điền kinh này rất dài, bước có vài bước mà đã đến nơi, đứng ở trước mặt Trì Lập Đông, chờ mong nói: “ Anh cùng Lý tổng sẽ bàn chuyện đến tận khuya ư? Em chờ anh, gần đây em biết có một quán bar chơi rất vui vẻ.”

Trì Lập Đông nói: “Cơ thể của anh không tốt, không thể uống rượu.”

Tiểu Giả: “Đúng đúng, em thiếu chút nữa quên mất. Chúng ta đi ăn khuya đi, em tập luyện xong cũng có chút đói bụng.”

Trì Lập Đông: “Anh vừa mới ăn cơm xong. ”

Tiểu Giả: “Thế em đi dạo cùng anh để tiêu thực có được không.”

Trì Lập Đông: “Không phải em đang cảm thấy đói bụng sao?”

Tiểu Giả: “ …… ”

Tiểu Giả vẻ mặt buồn bực nói: “Có phải anh không hề thích em có đúng không?”

Trì Lập Đông không nghĩ rằng người này lại hỏi một cách trực tiếp như vậy, có chút lúng túng nói: “Em giờ đang còn rất nhỏ tuổi, hãy chăm chỉ ngoan ngoãn học hành cho tốt đi đã.”

Tiểu Giả nói: “Tuổi trẻ không tốt sao? Anh thích những người đứng đắn ư?”

Trì Lập Đông vô cùng bất mãn, Hạ Nhạc nhà hắn thoạt nhìn cũng không quá lớn tuổi so với cậu ta là bao: “ Anh không có ý này, anh đã có người mình thích rồi.”

Tiểu Giả: “… Nhưng Lý tổng nói anh độc thân.”

Trì Lập Đông: “ Đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn, trong miệng cậu ta chẳng có lời nào là thật cả.” Tiểu Giả thương tâm rời đi, ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói.

Lý Đường vừa tới văn phòng, đã bị Trì Lập Đông đấm cho một cái.

“Tôi cũng đang có ý tốt, Tiểu Giả không được ư?” Hắn tiết lộ chuyện riêng tư của huynh đệ, làm loạn chuyện tình cảm lại còn có mặt mũi kêu oan: “Cậu tính sẽ độc thân đến cuối đời ư? Không phải tôi nhiều chuyện nhưng cậu đã là một nam nhân 38 tuổi rồi đó.”

Trì Lập Đông sửa cho đúng nói: “37.”

Lý Đường nói: “Có gì khác nhau sao?”

Trì Lập Đông nói: “Cậu còn gọi tôi là cẩu độc thân nữa thì tôi với cậu không xong đâu.”

Lý Đường chỉ vào dấu giày vàng nhạt trên quần bị Trì Lập Đông đá vào, nói: “Cậu gấp như thế làm gì chứ? Cái này là quần tôi mới mua, hơn 3000 tệ một cái đấy, nếu cậu không phải là huynh đệ của tôi thì tôi sớm đã liều mạng với cậu rồi.”

Trì Lập Đông nói: “Cậu thật cho rằng tôi già cả mờ mắt à? Tháng trước cậu nói đây là quần mới mua, lúc ấy còn nói hơn hai ngàn một cái, qua hơn một tháng đã tăng từng đấy rồi à?”

“ …… vậy sao? Vậy chắc cậu nhớ lầm, không phải là cái này.” Lý Đường ra vẻ đạo mạo nói: “Thế tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”

Trì Lập Đông: “Không phải cậu có cái biển số xe dư thừa sao? Chuyển nhượng cho tôi đi.”

Lý Đường nói: “Ai bảo với cậu nói dư thừa? Tôi để dành nó cho vợ tương lai của tôi đấy.”

Trì Lập Đông nói: “Vợ của cậu thì để sau đi, trước tiên cho vợ của tôi dùng đã.”

Trên nét mặt Lý Đường lộ rõ vẻ vui mừng nói: “ Cậu với Tiểu Giả có chút tiến triển rồi à? Vừa nãy còn giả vờ cái gì thế?”

“Cậu cút đi cho tôi …… ” Trì Lập Đông nói tiếp: “Hạ Nhạc đã trở lại.”

Lý Đường: “ …… ”

Trì Lập Đông nói: “Cậu ấy trước kia đã đưa chiếc xe của cậu ấy cho tôi, nếu giờ lấy lại sẽ rất khó xử. Hơn nữa bây giờ cậu ấy lại lái xe của dượng mình ra ngoài, đó vừa không phải là xe của bản thân tính năng an toàn lại không đảm bảo, thỉnh thoảng còn chở theo trẻ em thì thật không tiện. Tôi định mua cho cậu ấy một chiếc xe mới.”

Lý Đường: “ …… Hai ngươi quay lại rồi?”

Trì Lập Đông cười nói: “ Đương nhiên, cậu ấy trở về đây để tìm tôi.”

Lý Đường không thể tưởng tượng nói: “ Cậu ấy trở về đây để tìm cậu, cậu liền tha thứ cho cậu ấy?”

Trì Lập Đông: “Cậu ấy có gì sai sao?”

Lý Đường nhất thời nghẹn lời, rõ ràng là muốn nói thêm, nhưng xem xét ánh mắt của tên cẩu kia, nếu hắn dám trả lời rõ ràng chính là muốn tự sát, suy nghĩ nửa ngày, nói: “Hạ Nhạc trở về bao lâu rồi?”

Trì Lập Đông nói: “Không được mấy ngày, hôm qua mới ngẫu nhiên gặp được.”

Lý Đường: “ …… ”

Hắn vỗ bàn nhảy dựng lên, mạo muội nguy hiểm đến tính mạng quát to: “Cậu ta đi đã hơn một năm rồi, trở về mới một ngày, chỉ một ngày mà cậu đã đem linh hồn nhỏ bé dâng cho người ta?! Cậu được lắm nhỉ? Đã quên một năm này cậu trải qua như thế nào ư? Một chút khí phách cũng không có sao?”

Trì Lập Đông nói: “Yêu đương còn muốn khí phách làm quái gì chứ?”

Lý Đường tận tình khuyên bảo nói: “Cậu ở trước mặt cậu ta chính là một kẻ ngốc, chính bản thân cậu cũng không biết sao? Có khả năng rất lớn là, cậu ta cảm thấy không trả thù đủ, trở về đây tiếp tục biến cậu thành kẻ ngu ngốc để chơi đùa. Cậu đừng có vội trở mặt, tôi lùi thêm một vạn bước để nói tiếp, xem như cậu ta thực sự muốn quay trở về để làm lành, thì cậu cũng không thể tước vũ khí đầu hàng nhanh như vậy đi? Tốt xấu gì thì cũng phải giả vờ một chút, ít nhất khiến cho cậu ta theo đuổi cậu mười ngày nửa tháng, mới có một ngày! Một ngày đã xảy ra chuyện như vậy sao?”

Trì Lập Đông nói: “Cậu cũng nói ban nãy rồi, tôi sắp bốn mươi tuổi, còn có bao nhiêu mười ngày nửa tháng nữa chứ? Thật ra thì một ngày tôi đã cảm thấy rất dài rồi, ngày hôm qua gặp được nên lập tức quay lại, bằng không cũng sẽ lãng phí mất ngày hôm ấy. Người cậu thích ở trước mặt cậu, không thể ôm lấy người ta, cậu có biết điều đó khó chịu như thế nào không? Thôi bỏ đi, một tên cẩu độc thân như cậu thì biết cái quái gì.”

Lý Đường: “ …… Nói chuyện của cậu thì cứ đi mà nói chuyện của cậu đi, sao lại công kích tôi làm gì chứ.”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây