sau khi xem xong bộ phim Mr Bean và cười ngả nghiêng, tôi và Thắng về tới nhà trọ khoảng hơn 10h khuya. chúng tôi gặp Khải và Vân cũng vừa dắt xe vào cổng. “2 người đi vui ko?” tôi mở miệng vừa hỏi, mặt Vân như chỉ chờ có thế, tay trái nó quàng qua tay phải của Khải, đáp 1 cách hạnh phúc. “từ nay chúng em là 1 cặp đấy, hihi” tai tôi lùng bùng, mặt tôi bỗng lạnh ngắt, Khải vẫn im lặng ko phản đối, ko thừa nhận, đôi mắt anh dường như chỉ nhìn 1 hướng khác. tôi ko đủ tỉnh táo để biết đó là hướng nào, chỉ nghe trong lòng có cái gì đó tan vỡ..mọi vui vẻ tích cóp từ sáng bỗng chốc biến mất. “còn 2 người? vui chứ? có…thành 1 cặp luôn hung, hehe” Vân hỏi kiểu lí lắc, vừa thăm dò vừa chọc ghẹo, nó ko hiểu nó ko nên như thế lúc này. tôi gượng cười. “vui..”
“Yên mệt, 2 cô về phòng trước đi.” Thắng đi tới và nói như 1 kẻ nắm quyền trong bọn, ack ack. mà tôi cũng mệt thật…và thực sự muốn về phòng ngay. do đó, tôi đi ngay về phía cầu thang sau câu nói của Thắng. Vân còn chần chừ gì đó rồi nó cũng chịu buông Khải ra, theo tôi lên phòng. .. tôi vờ ngủ để Vân ko túm tôi mà kể lể chuyện nó đi với Khải thế nào, cũng để tránh bị nó hỏi chuyến Parkson Games của tôi và Thắng. nhưng thực tế tôi thức suốt đêm.. nghĩ đủ thứ..về Khải, về tôi, về Vân, về Thắng..chúng tôi đã gặp nhau, đã quen nhau, và bây giờ họ…yêu nhau. tôi…buồn quá. có thể gọi là thất tình ko nhỉ? tôi nghĩ tình cảm của tôi dành cho KHải ko phải tình yêu, nhưng tôi quý anh và thích anh nhiều. chẳng biết vì cái gì.. có lẽ vì giọng nói giống như ba, và cái cách anh hay cười bí hiểm trước tôi, cái cách anh lặng lẽ trong mọi câu chuyện. và cả cái cách anh chăm sóc Vân nữa. 2h khuya. Vân cũng đã say giấc, gương mặt nó ngời ngời ngay cả trong khi ngủ. chắc nó đang có 1 giấc mơ đẹp.. tít tít. ack..tôi giật thót mình, cứ sợ đánh thức con bé. ai nhắn giờ này trời ạh? ‘đi chơi vui ko?’
sư huynh. đại sư huynh ơi là đại sư huynh. anh có cần đợi tới khuya lơ khuya lắc như thế này để hỏi tôi như vậy ko? may mà Vân vẫn đang ngủ rất ngon.. tôi khẽ khàng mò ra ngoài phòng, cầm theo cuốn truyện của Thắng dù sao nằm đó cũng ko tài nào ngủ được. trăng bên ngoài sáng vằng vặc.. hình như đây là đêm đầu tôi thức trắng kể từ khi xa nhà… ‘vui, nhưng sao anh chưa ngủ?’ tôi trả lời cho Quân xong, thì ngồi thu lu ở hành lang ban công khu trọ. ánh đèn tròn cộng thêm ánh trăng, cũng đủ để tôi đọc được một phần câu chuyện của If you are here. Jason là 1 chàng trai tài năng, nhưng rất đơn độc, anh ko có gia đình, ko có người thân hay bạn bè, đôi khi anh chỉ ăn cơm cùng với con chó của gã hàng xóm. nguyên tắc sống của Jason khá tiêu cực, là mỗi một việc anh làm đều phục vụ cho cái mà anh gọi là “that goal” cho dù là quen thân, hay xã giao, hay chỉ là 1 mối quan hệ ngắn ngủi, với Jason tất cả đều phải có giá trị… hình như tôi thấy nguyên tắc này quen quen?.. một ngày kia, Jason gặp Alice, và điều ấy làm thay đổi cách sống của Jason. đọc đến đó, thì mặt trời đã lên hửng sáng và bắt đầu có người lục đục mờ cửa tôi phải đứng dậy về phòng, để Vân ko hay là tôi đã thức suốt đêm. khi ấy tôi mới chỉ đọc khoảng 1/3 quyển truyện.. nên chưa biết “that goal” là gì nữa, cũng chưa rõ Alice đã thay đổi Jason thế nào. nhưng tôi đoán chắc chắn anh sẽ yêu cô ấy bằng cả con tim^^ …………… lúc chuẩn bị đi rửa mặt, tôi mới nhớ tới cái tin đã nhắn cho bếp trưởng, chẳng biết hắn có trả lời ko..àh có đây. ‘giờ này mà còn thức à?’ ack ack. tôi mải đọc mà ko có xem và ko hồi âm. thử tưởng tượng anh ta sẽ thế nào.. “DÁM KO TRẢ LỜI TIN TÔI HẢ?” nghĩ tới là oải rồi. hic hic. cũng may, hôm nay là Chủ Nhật, tôi ko phải vào Chereston để bị mắng! hehe....