cách Thắng nói với tôi về bệnh của Khải có vẻ rõ ràng hơn là cái cách Khải nói về bệnh của Thắng..(nói dối) trời ơi. trong 1 ngày tôi phải nghe 2 sự thật trái ngược nhau, tôi cũng ko tin là mình lại còn tỉnh táo chứ ko phát điên sau vụ này. “năm Khải 17 tuổi, hắn xin được 1 việc nhặt banh trong sân quần vợt, rồi dắt tôi theo làm luôn, khi đó tôi được 14 tuổi. ngay từ lần đầu tiên vào sân xem người ta đánh thì tôi đã mê tít môn ấy.” “uh…” “có 1 lần tôi nằng nặc đòi chơi…hắn mới liều thuê sân cho 2 đứa, đánh miết quên thời gian tới gần 10h đêm thì Khải bị nứt xương trong 1 lần chạy để đỡ banh..” “trời ạh.” Thắng rót sạch hết bia trong chai, gọi thêm 1 chai khác, tôi có thể cảm nhận vẻ tội lỗi trong mắt Thắng khi anh ta kể câu chuyện này. “thầy quản lý nhà mở khó tính lắm, vì sợ bị la nên tôi và Khải giấu, nói hắn chỉ bị bong gân. hậu quả là hắn chịu đau suốt 2 ngày sau mới nhập viện để bó bột” “…vậy nên bị viêm xương mạn tính phải ko?” “uh , suốt 7 năm.” trả lời tôi bằng 1 giọng rất thấp, Thắng đưa tay bóp trán, những nỗi dằn vặt phần nào đó lộ ra..
“và bây giờ thì biến chứng thành thoái hóa khớp?” “chính xác” “nghe nói thay khớp thì sẽ ổn?” “nửa tháng nữa, chúng tôi sẽ đi.” “đi nước ngòai phẫu thuật à?” “uh. nếu chậm nữa thì Khải ngồi xe lăn cả đời.” tôi khẽ gật đầu, nếu theo cách mà họ nói, thì căn bệnh này ít ra vẫn còn cách xử lý..và tình hình có vẻ cũng khả quan. tôi thấy an tâm hơn 1 chút. “thế sao hôm trước hỏi, anh lại cười còn bảo Khải ko sao?” “tôi cười để đánh lạc hướng Yên. phần khác cười vì…Yên chỉ tìm tôi khi chuyện đó liên quan Khải..” “chứ anh nghĩ tôi nên tìm anh vì chuyện gì chứ?” Thắng cười ko đáp, nhìn tôi rồi ăn hết số nghêu ốc trên bàn, gọi tính tiền và sau đó đưa tôi về. …. trên đường đi Thắng kể vài chuyện hồi bé của họ, chuyện nào Khải cũng là 1 anh hùng…còn Thắng như 1 đứa em trai hay gây rắc rồi. tôi vì ngồi sau nên ko thấy mặt Thắng, nhưng có thể nghe thấy sự xúc động khi anh ta kể về Khải. tôi đứng chờ Thắng gửi xe vào bãi để hỏi vụ của Vân. “nửa tháng nữa 2 người đi, ko lẽ giấu Vân luôn?” “Khải đã gán mác bệnh nhân cho tôi để có cớ ra đi.. thật may là cuối cùng hắn cũng chịu nghĩ tới chuyện đi.. ” “thật may?” “hắn cứ nghĩ có thể dùng thuốc để kìm hãm.. mà tôi nghe ông trưởng khoa, thầy của Khải, nói thuốc chỉ làm tình trạng tệ hơn..” khi Thắng nói điều này thì tôi cũng nhớ ra chuyện hay gặp Khải với mấy bịch thuốc, giờ mới thấy thái độ Khải khi ấy ko được tự nhiên lắm.. “thì ra anh ấy mua thuốc nhiều vậy là để tự uống?” “cái lão ấy..ỷ mình là bác sĩ nên đem bản thân ra thí nghiệm luôn..ặc ặc..”
“sao phải vậy mà ko chịu đi thay khớp sớm hơn?” “Yên nghĩ chuyện đi nước ngòai, lại còn nhập viện điều trị, ko tốn đồng nào sao?” “àh, vì chưa có..tiền hả?” Thắng nhìn tôi cười, ánh nhìn của 1 người già dặn hơn dành cho 1 cô gái ngây thơ, tôi thầm cảm ơn số phận đã ko bắt Thắng giống như Jason, điều tôi vừa nhận ra cách đây ko lâu, rằng cách sống của Thắng và Jason sao mà gần như nhau quá. “vậy sao anh lại thích sống như Jason?” “hả?” Thắng kêu hơi lớn giọng, có lẽ vì tôi hỏi đột ngột. đúng là hôm nay tôi có nhiều câu hỏi khó hiểu quá…tôi còn thấy stress nói chi là Thắng. “trong If you are here đó. nên tôi cũng nghĩ anh bệnh giống Jason.^^” “haha.. cũng có lý. nhưng ko đến mức bi kịch dzị đâu chị hai. thôi vào tắm đi, có mùi rồi đó. hehe.” anh chàng mơ giấc mơ vô địch Wimbledon đẩy tôi vào hướng khu A, còn mình thì bước sang khu B. mặc dù tôi tin những gì Thắng nói là anh ta ko sao, nhưng vẫn có cái gì đó uẩn khúc trong Thắng....những khoảnh khắc trầm tư và đôi mắt xa xăm vô định ấy. whew… ………. “chị trốn việc đi đâu vậy?”
Vân hỏi ngay khi mới thấy tôi ló đầu vào phòng, tôi vẫn đang suy nghĩ chuyện Thắng và Khải nên hơi ậm ừ. “ah…uh..chị..ủa mà sao em nói chị trốn việc?!” “bếp trưởng SH tới kiếm chị lúc 6h mấy áh!” “gì hả?” Vân bảo tôi nó thấy Quân sư huynh ngồi trên xe chờ tôi từ hơn 6h, nhưng đến gần 7h thì nó mới xuống bảo anh ta đi về đi, rằng khi nào tôi về sẽ nhắn tôi gọi lại. ôi trời, tôi đâu có biết hắn tìm tôi đâu. biết tội, tôi ôm cái điện thoại chạy ra ngòai gọi ngay cho Quân. hắn trả lời máy bằng giọng cộc lốc. “anh tìm em phải ko?” “em muốn ăn đòn phải ko?” “huh? chuyện em nghỉ chiều nay àh? em có việc mừ.” “thôi kệ em!” nói xong câu đó, Quân tắt máy luôn, khiến tôi hụt hẫng dễ sợ. ko hỏi dùm được là chuyện gì nữa, nếu hỏi có khi tôi sẽ nói mà. lão sư huynh đáng ghét.