6 Kiều Sở Ân đến phủ người bạn thân từ cái thuở nằm nôi quấn khố của hắn, Đào Vị Lăng, vừa bước đến gần phòng ngủ đã nghe được tiếng gào thét inh ỏi của đám hạ nhân. “Thiếu gia, đừng mà…huhuhu…” “Đừng thiếu gia, người nghĩ thoáng một chút đi…huhuhu…” “Thiếu gia, người như vậy thì bọn nô tài biết ăn nói sao với vong linh của lão gia.
Huhuhu…” Kiều Sở Ân đẩy cửa vào.
Đám hạ nhân nước mắt nước mũi tèm lem đang cố gắng kéo Đào Vị Lăng xuống khỏi ghế.
Y định dùng ba tấc lụa trắng treo cổ chết. Kiều Sở Ân tóm đại một tên hạ nhân, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Tên hạ nhân khóc lóc nói: “Yên Trần cô nương cự tuyệt thiếu gia, thiếu gia bảo là không muốn sống nữa.” Kiều Sở Ân mặt mày chau lại, bực bội đến gần đá đi chiếc ghế mà Đào Vị Lăng định trèo lên, gào to: “Chết cái gì mà chết? Một đám ngu dốt.
Thiếu gia các ngươi mà có cái gan chết thì ta chặt đầu xuống cho các ngươi ngồi.
Cút ra ngoài hết đi.”
Đám hạ nhân sợ Kiều Sở Ân như sợ cọp, nhanh chóng tản ra.
Đào Vị Lăng hai mắt lưng tròng nhìn hắn: “Ngươi không tin? Để ta chết cho ngươi xem…huhuhu…” Kiều Sở Ân khoanh tay hậm hực: “Được rồi, chết đi.
Chết liền cho ta xem.” Đào Vị Lăng vẫn hai mắt lưng tròng, nhìn dải lụa, rồi nhìn cái ghế, tiếp tục nhìn lên trời, sau đó thản nhiên nói: “Thôi không chết nữa.
Vì một nữ nhân như thế chết không đáng mặt anh hùng chút nào.” “Ta khinh! Ngươi nhát gan thì nói đại đi.” Kiều Sở Ân đến bàn trà ngồi xuống, vẫy vẫy Đào Vị Lăng lại gần như cún con. Đào Vị Lăng uỷ khuất trốn lên giường trùm kín chăn, chỉ chừa mỗi chiếc đầu nhô ra: “Dù không chết nhưng ta vẫn thật đau lòng.
Thất tình…chao ôi…đau…đau quá…” Kiều Sở Ân ngoái lỗ tai, nghe đến phiền hà: “Người khác mấy năm thất tình một lần thì ta còn hiểu, ngươi thì một tháng có tới hai ba lần thất tình.
Mấy hôm trước chẳng phải vừa bị đá sao? Là con gái Lưu viên ngoại nào đó, Lưu cái gì ấy nhỉ….thôi quên đi.
Vấn đề là hôm nay lại bị đá tiếp? Thần kinh hả? Ngươi trúng tiếng sét ái tình cũng không trúng nhanh đến vậy chứ?” “Ngươi thì hiểu gì chứ? Ngươi là khúc gỗ mục không biết yêu ai cả.” Kiều Sở Ân đập bàn lớn tiếng: “Ta chả thèm hiểu.
Hôm nay đến đây không phải là bàn chuyện trăng gió này với ngươi.” Hắn rút trong người ra tờ danh sách nghi phạm và đứng dậy tiến gần giường Đào Vị Lăng, thẳng thừng ném xuống trước mặt y. Đào Vị Lăng không thèm nhìn, ngơ ngác hỏi: “Gì đấy?” Kiều Sở Ân mặt mày vặn vẹo cố thuật lại tình hình: “Vào đêm thọ yến của phụ thân ta, ta uống say, ở vườn hoa trong nội viện bị một tên cầm thú thừa cơ cưỡng đoạt.
Ta nghi ngờ tên cầm thú đó là một trong số những người này.” Đào Vị Lăng nhếch môi cười: “Chọn ai không chọn lại chọn ngươi, tên đó không mù thì cũng là mắt kém.” Kiều Sở Ân cú cho Đào Vị Lăng một cục u to tướng rồi nói: “Đây là thái độ ngươi nên có khi nghe bạn thân ngươi bị người khác khi dễ sao? Ta chính là nạn nhân.
Ngươi nhất định phải giúp ta đòi lại công đạo.” Đào Vị Lăng vừa xoa cục u vừa miễn cưỡng nhìn vào tờ danh sách, nhảy nhổm: “Sao có cả tên ta?” Kiều Sở Ân nhìn nhìn, gãi cằm: “Ta không có manh mối.
Ta chỉ biết những người có thể ra vào nội viện là khả nghi nhất, vậy nên mới dính tên ngươi vào.
Ngươi thì không có cái gan đó rồi, vậy còn lại mười sáu người.
Ta điều tra tám người, số còn lại giao ngươi.
Cho ngươi ba ngày.
Ba ngày sau ta lại đến hỏi kết quả.” Đào Vị Lăng uỷ khuất hỏi: “Ta có thể từ chối việc này không?” Kiều Sở Ân xé đôi tờ danh sách, một nửa nhét vào người, một nửa ném vô mặt Đào Vị Lăng với cái nhìn đầy thách thức: “Ngươi nói xem.” “…”.