Ngã Vi Ngư Nhục

74: Hôm nay từ biệt


trước sau

Trở lại trong viện, Vệ Đình Húc đi tắm, Chân Văn Quân đứng ở bên ngoài phòng tắm chờ đợi, chờ đợi một đêm cuối cùng hầu hạ nàng trước khi đi Nhữ Trữ.

Mỗi khi đi đến một huyện thành, bất luận là vùng đất cằn cỗi như thế nào Vệ Đình Húc đều có thể tìm được chỗ tốt nhất ở địa phương để dừng chân. Bất luận vào mùa nào, bên trong viện luôn là cảnh xuân cây cối xanh tươi, mà quan trọng nhất chính là bể tắm nhất định phải rộng phải sâu, có thể đổ vào đó nước suối nóng đầy tràn, để cho Vệ Đình Húc có thể ngâm cả người ở trong đó, thậm chí có thể bơi qua bơi lại. Nước suối nóng có thể giúp lưu thông máu huyết khu hàn, giảm bớt hàn khí đã trầm tích nhiều năm trong cơ thể nàng, Vệ Đình Húc mỗi một lần lưu lại đều có thể là một khoảng thời gian dài.

Lúc nãy ôm Vệ Đình Húc đi vào đặt nàng ngồi ở bên cạnh bể, Chân Văn Quân giúp nàng tháo gỡ toàn bộ trâm cài và dây buộc tóc, quỳ gối ở trước mặt nàng giúp nàng cởi áo. Vệ Đình Húc cũng không có bao nhiêu rụt rè, hai tay buông thõng bên người mở to đôi mắt nhìn nàng, mặc cho nàng cởi bỏ từng lớp áo. Cuối cùng khi cởi đến tâm y vẫn là Chân Văn Quân đầu hàng trước, không tiếp tục cởi nữa.

Hai chiếc khăn lông một mịn một thô cùng trường bào khô ráo được gấp gọn đặt ở bên cạnh bể tắm nơi Vệ Đình Húc có thể vươn tay liền với tới được, bột tắm và bao tóc được đặt trên một phiến trúc dài hình cung, lại bày sẵn một cốc nước hoa quả trong veo chống khát, xác định tất cả đều đã chuẩn bị thật tốt nàng mới nói với Vệ Đình Húc: "Tỷ tỷ, ta ở bên ngoài chờ, tắm xong thì gọi ta."

Vệ Đình Húc như có như không mà "Ân" một tiếng, sau đó chống thân mình trượt vào trong nước, tùy ý tháo gỡ sợi dây buộc tâm y ở phía sau, thoải mái ở trong bể nhẹ nhàng quạt nước, bơi hướng đến một chỗ khác.

Thời điểm nàng xoay lưng lại bơi về phía trước, Chân Văn Quân đã nhìn thấy rõ ràng những vết sẹo trên lưng nàng.

Những vết sẹo đó còn đáng sợ hơn so với nàng tưởng tượng, mấy vết cắn đều rất rộng rất sâu, thậm chí đè chồng lên nhau, đây là vết thương do gặm cắn lặp đi lặp lại nhiều lần ở cùng một chỗ mới có thể hình thành. Trên tấm lưng nhỏ bé của nàng thế mà lại phủ kín những vết thương như vậy, cơ hồ không có một mảng da nào lành lặn. Đây chẳng qua chỉ là hình ảnh của một nửa phần lưng bộc lộ ra, khó có thể tưởng tượng được những chỗ khác trên thân thể của Vệ Đình Húc có phải cũng là giống như thế hay không.

Lần đầu tiên hai người tắm chung chính là lúc ở Đào Quân thành, khi đó nước suối quá nóng, nhiệt khí bốc lên đã che giấu thương tích trên người Vệ Đình Húc, Chân Văn Quân cũng không phát hiện ra. Lúc này mặc dù cũng có nhiệt khí nhưng vẫn không đến mức làm mờ mắt, khiến cho nàng nhìn thấy thật rõ ràng toàn bộ tấm lưng mà nàng vẫn luôn muốn nhìn thấy.

Chân Văn Quân đã từng nghĩ tới những vết sẹo của Vệ Đình Húc hẳn là rất ghê người, ở trong lòng đã từng tưởng tượng ra, nhưng khi tận mắt chứng kiến thì mới thấy nghiêm trọng hơn gấp mấy lần so với tưởng tượng.

"Tỷ tỷ, lưng của ngươi. . . . . ." Chân Văn Quân nhịn không được mở miệng.

Vệ Đình Húc lại bơi thêm một lúc nữa mới dựa vào mép bể nghỉ ngơi chốc lát, thân mình nàng từ cổ trở xuống toàn bộ đều ngâm ở trong nước, mái tóc đen dài đã bị thấm ướt, vài sợi tóc ẩm ướt dán vào bên cạnh khóe mắt, phần đuôi tóc nổi lơ lửng trong nước. Cánh tay nàng ở dưới nước thong thả duỗi ra, tạo nên từng tầng sóng nước bập bềnh. Những chiếc đèn lồng treo ở trên cây và trong hành lang được quấn một lớp giấy vàng ở bên ngoài, làm cho ánh sáng phản chiếu xuống bể nước đều là màu vàng. Hào quang tạo thành vòng tròn nhấp nhô lên xuống bao quanh thân thể Vệ Đình Húc, tô điểm thêm cho nàng vừa đẹp lại vừa tà, giống như một con yêu thú yếu ớt mà lại cứng cỏi.

"Khó coi lắm đúng không? Làm ngươi sợ rồi." Vệ Đình Húc khẽ chớp mắt, hai hàng mi đọng nước chậm rãi vỗ đập, nàng nói ra những lời này không hề có một tia hối tiếc tự ti, nhưng lại khiến Chân Văn Quân trong lòng càng không thoải mái.

"Tỷ tỷ rốt cuộc là làm sao. . . . . . Vì sao lại bị thương nặng như vậy?"

Rượu, ly biệt, vết tích của quá khứ đau thương, ba loại này đều là những thứ thập phần chết người đang chồng chất lên nhau, khiến cho cảm xúc của Chân Văn Quân cơ hồ không thể khống chế được. Trên người Vệ Đình Húc có rất nhiều bí ẩn khó giải, chính là do lực hấp dẫn của phần bí ẩn này làm cho Chân Văn Quân bắt đầu thăm dò. Từ nỗi sợ hãi lúc ban đầu cho đến sự luyến tiếc của hiện tại, tình cảm trong lúc đó đã trải qua mấy lần biến đổi. Khi nàng bị Tạ Thái Hành bức ép chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày nàng cùng mục tiêu mình sắp sửa ám sát sinh ra thứ tình cảm nào đó không đành lòng dứt bỏ.

Nếu như a mẫu biết được hẳn sẽ thất vọng đến thế nào, lại sẽ giáo dục nàng như thế nào, nàng không biết được. Nàng biết nàng không nên hỏi câu hỏi kia, lời truy vấn đó đã vượt quá mức tình cảm chủ tớ bình thường. Dưới tình huống thông thường chỉ có nữ lang mở miệng nói các nàng nghe theo là tốt rồi, chủ động truy hỏi tới cùng nhất định là đặc biệt để ý.

Nàng đã cực lực khống chế cảm xúc, nàng cũng không muốn rơi xuống thế hạ phong, thế nhưng trong đêm ly biệt nàng lại muốn càn rỡ một lần, cũng muốn hỏi một lần để hiểu được. Đem nàng sắp xếp đến bên người Lý Duyên Ý là kế hoạch của Vệ Đình Húc, nàng ấy cũng hứa hẹn sẽ âm thầm bảo hộ nàng, nhưng mà thế sự luôn thay đổi, một khi đã rời đi thì không biết con đường phía trước có bao nhiêu khúc chiết, khi nào mới có thể gặp lại cũng không ai biết được. Thời buổi loạn lạc mạng người hèn mọn, Chân Văn Quân đi một bước nhìn một bước đã là may mắn rồi, nàng căn bản không biết bước tiếp theo nếu đi sai thì sẽ rơi vào kết cục gì, khi nào sẽ chết và sẽ chết ở nơi nào, trong lòng không tính được.

Chuyện vẫn luôn vướng bận ở trong lòng nếu như trước khi ly biệt không hỏi cho rõ, Chân Văn Quân chỉ sợ sau này cũng sẽ không còn cơ hội hỏi ra miệng được nữa.

Chân Văn Quân cảm xúc sâu nặng, mà Vệ Đình Húc đang nhìn nàng lại không có chút nào bị nàng ảnh hưởng, không hề có một tia dao động.

Nàng buông rũ đôi mắt, cánh tay hướng đến mép bể phía sau đẩy đẩy, dùng thân thể phá vỡ mặt nước. Bởi vì hai chân không thể dùng lực, chỉ dựa vào sức lực của hai bàn tay mà bơi thì rất chậm.

Chân Văn Quân tim đập liên hồi, ánh mắt đuổi theo nàng.

"Chờ lần sau chúng ta gặp mặt. . . . . ." Vệ Đình Húc bơi tới bờ bên kia, một tay bám vào mép bể, nương theo sức nâng của nước có chút lao lực mà xoay người lại, ngửa mặt nổi lơ lửng ở trong nước, ánh mắt xoay chuyển về phía Chân Văn Quân, khóe miệng hiện lên ý cười mềm mại, "Ta sẽ nói cho ngươi biết."

Chân Văn Quân đứng ở ngoài cửa đợi hồi lâu, một mực nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, quên mất là đã lâu như vậy Vệ Đình Húc cũng chưa có gọi nàng.

Không biết nước trong bể còn đủ nóng hay không, trong huyện thành nho nhỏ này căn bản tìm không thấy nguồn suối nóng, nước nóng ở nơi này chính là do người mang đổ vào trong bể. Nếu như quá mải mê ngâm mình, để bị cảm lạnh thì nguy mất.

"Tỷ tỷ!" Chân Văn Quân ở bên ngoài gọi một tiếng, Vệ Đình Húc không đáp lại.

"Tỷ tỷ!" Chân Văn Quân lại gọi, chỉ nghe từ trên cây truyền đến một thanh âm như xa như gần không thể nào phán đoán được phương vị cụ thể:

"Chân cô nương, nữ lang hình như đang ngủ."

"Đang ngủ? Không xong rồi." Chân Văn Quân lập tức đi vào, Vệ Đình Húc thân mình còn đang ngâm ở trong nước, đầu nghiêng vẹo tựa vào mép bể. Bột tắm đã dùng hết, nước hoa quả cũng đã uống xong, tựa hồ là sau khi tẩy rửa xong quá thoải mái không muốn đứng lên, tiếp tục ngâm mình, rồi sau đó bởi vì uống rượu lại gặp nước ấm nên đã hôn mê rồi.

Chân Văn Quân lập tức cởi chiếc áo khoác dày nặng của mình ra nhảy vào trong bể nước, mạnh mẽ bơi về hướng Vệ Đình Húc, bọt nước bắn tung tóe lên khắp nơi.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ?" Dò xét hơi thở, Vệ Đình Húc hô hấp ổn định không có gì đáng ngại đối với tính mạng, sau khi nghe thấy động tĩnh thậm chí còn mở mắt. Hóa ra cũng không phải là hôn mê, mà thật ra là ngủ thiếp đi? Cũng đúng, nàng đêm nay căn bản cũng không có uống mấy ngụm rượu.

Nhịn không được hạ thấp thanh âm, chỉ kề sát bên tai Vệ Đình Húc khẽ gọi nàng. Vệ Đình Húc lười biếng lại rất không tình nguyện mà mở mắt cùng Chân Văn Quân nhìn nhau một cái, sau đó thoáng nhíu mày, giống như một hài đồng bị quấy rầy giấc ngủ có chút khó chịu. Vệ Đình Húc "Ân" một tiếng hết sức thuần thục rồi lại rất tự nhiên mà ôm vòng qua cổ Chân Văn Quân, cả người nép sát vào trong ngực nàng. Chân Văn Quân hai tay nhanh nhẹn luồn qua dưới chân và sau lưng nàng, ôm chặt nàng vào trong ngực mình.

"Tỷ tỷ, ta mang ngươi quay về phòng ngủ. . . . . ."

Bên dưới mặt nước bập bềnh da thịt trần trụi của Vệ Đình Húc như ẩn như hiện, trên ngực trắng như tuyết tựa hồ cũng có vết sẹo. Chân Văn Quân trong lòng đau xót không đành lòng nhìn tiếp nữa, lại càng không muốn làm bẩn nàng, rút lấy trường bào bên cạnh bể nước, bao bọc lấy thân thể Vệ Đình Húc.

Ôm Vệ Đình Húc lên bờ, Chân Văn Quân không quan tâm bản thân mình đang ướt đẫm cả người, đem áo khoác của nàng phủ ở trên người Vệ Đình Húc, mang nàng ấy về phòng ngủ.

Nước ở trên người Vệ Đình Húc bị trường bào hút đến gần như khô ráo, cẩn thận đặt nàng vào bên trong ổ chăn rồi rút trường bào ra, kiên nhẫn lau khô mái tóc dài của nàng, sau đó đốt chút huân hương mà nàng thích nhất, Chân Văn Quân dùng mu bàn tay chấm chấm lau đi mồ hôi trên trán mình, nhìn chung là đã hầu hạ thỏa đáng cả rồi.

Vệ Đình Húc ngủ rất an tĩnh, Chân Văn Quân chung quy vẫn cảm thấy có một số việc còn chưa làm xong, không muốn rời đi.

Nàng mở tủ gỗ ra, đem toàn bộ y phục của Vệ Đình Húc ra gấp thật gọn, sắp xếp ngăn nắp. Mở hộp trang sức của Vệ Đình Húc ra, dựa theo thứ tự yêu thích của nàng ấy đem từng chiếc trâm cài khuyên tai khác nhau phân tách ra đặt vào ba tầng ở bên trong. Son môi và sơn móng tay cũng đều dựa theo màu sắc đậm nhạt mà sắp xếp chỉnh tề. Nàng ngồi trước một chiếc hộp nhỏ có kiểu dáng tương tự, lần đầu tiên có hứng thú như vậy muốn ghi nhớ toàn bộ màu sắc, tinh tế phân biệt xem chúng có cái gì khác nhau, vì sao Vệ Đình Húc lại mua nhiều màu sắc gần giống hệt nhau như vậy.

Trời vừa sáng thị tập vừa mở cửa, Chân Văn Quân đã đi mua dược liệu. Mua về tất cả các loại dược liệu giúp thông mạch hồi huyết, bổ khí quy nguyên, trừ tà giải nhiệt mà ngày thường Vệ Đình Húc cần đến, sau đó phân chia thành từng phần gói lại thành từng bọc nhỏ, viết lên phía trên công hiệu và cách dùng, tất cả đều giao cho Linh Bích. Còn để lại cho Linh Bích một xấp ngân phiếu đổi từ Càn Khôn tiền trang, lúc đầu nàng còn từ chối nói không cần, Chân Văn Quân kiên quyết bắt nàng nhận lấy:

"Dù sao ta đi theo Trưởng Công chúa hẳn là phải vào cung, trong cung cũng không cần có nhiều tiền, ta mang theo chút bạc vụn là được rồi. Số này đều là giúp tỷ tỷ kiếm được, ngươi thay nàng nhận đi."

Chân Văn Quân đột ngột phải đi chuyện này chính nàng cũng không nghĩ tới, đối với Linh Bích mà nói lại càng đột ngột hơn. Linh Bích cầm xấp ngân phiếu, trong lòng đặc biệt không thoải mái:

"Ngươi thật sự phải đi sao? Phải đi bao lâu?"

"Đi bao lâu. . . . . . Ta cũng không biết bao lâu nữa. Muốn hỏi 'bao lâu' là còn trông mong có thể trở về, mà ta có thể trở về được hay không còn không chắc chắn nữa."

"Ngươi sẽ không trở về sao?!"

"Cái này phải xem ý tứ của tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn ta đi ta phải đi, nàng bảo ta đừng trở về, ta sẽ không trở về."

Linh Bích nói không nên lời. Nàng thấy Chân Văn Quân thực bình tĩnh, không hề đấu tranh giãy dụa, tựa hồ đã suy nghĩ thông thấu toàn bộ. Nếu đã như vậy Linh Bích cũng không có lập trường nhiều lời, liền bảo nàng ở chỗ này chờ mình một lát.

Linh Bích đi vào phòng lấy ra một cặp bao cổ tay bằng sắt đưa cho Chân Văn Quân đeo vào: "Đây không phải là bao cổ tay bình thường, nó vô cùng cứng rắn lại còn ẩn giấu huyền cơ, ngươi nhớ kỹ nhất định phải đeo nó, bất kể thời điểm nào cũng không được tháo xuống, lúc gặp nguy hiểm có thể hộ mệnh."

"Bảo bối đáng quý như vậy ta sao có thể nhận?"

"Đừng nói nhảm nữa, ngươi nhất định phải nhận." Linh Bích hung hăng nói một câu sau đó trở nên ưu tư, nhìn khuôn mặt Chân Văn Quân, khó có được ôn nhu mà nói, "Đây là vật duy nhất mà a phụ a mẫu ta lưu lại cho ta, hiện tại thoạt nhìn có chút nặng nề, nhưng nó đích xác đã từng cứu mạng ta. Hai năm nay ta vẫn không đeo nó chính là không muốn chừa đường lui, nếu cứ nghĩ còn một vật để hộ mệnh thì e rằng sẽ có chút buông lỏng, mục đích là để rèn luyện cho ý thức của ta có thể luôn luôn duy trì cảnh giác. Hiện tại ta đem nó giao cho ngươi. Nữ lang phái ngươi đến bên người Trưởng Công chúa chắc chắn không phải là không cần ngươi, mà là có nhiệm vụ quan trọng hơn muốn ngươi đi làm. Ngươi giữ nó đi, chỉ hi vọng ngươi vĩnh viễn cũng không cần đến nó."

Chân Văn Quân cầm bao cổ tay cúi đầu, hồi lâu mới nghẹn ngào thốt ra hai chữ "Cảm ơn".

"Làm gì vậy a tiểu hầu tử, cũng đã lớn rồi, cao hơn cả ta rồi mà còn thích khóc như vậy!" Linh Bích gõ vào trán nàng, cất cao giọng nói, "Sau này không có ngươi ở bên cạnh ta làm phiền ta ta cũng có thể sống lâu thêm được vài năm, khỏi phải suốt ngày bị ngươi chọc tức!"

Khi Chân Văn Quân nâng lên đôi mắt đỏ bừng nhìn nàng, hai hàng nước mắt ào ào rơi xuống. Linh Bích thấy nàng như thế chóp mũi lập tức chua xót, hung hăng giơ một bàn tay đập vào cánh tay nàng, cũng rơi nước mắt theo:

"Đừng có sướt mướt, vì nữ lang làm việc ngươi nên vui vẻ mới đúng! Hơn nữa còn có rất nhiều phương tiện để liên lạc, đừng ngoảnh đầu lại liền quên mất Linh Bích tỷ tỷ của ngươi là được rồi! Cần phải đi rồi, đi thôi đi thôi đừng mè nheo chậm chạp nữa, nữ lang cứ giao cho chúng ta chiếu cố!"

Chân Văn Quân ôm chầm lấy Linh Bích: "Ta sẽ nhớ ngươi."

Linh Bích chịu không nổi đứa nhỏ này, khóc đến trôi cả lớp trang điểm.

Chân Văn Quân thu thập xong hành lý chuẩn bị đi, Linh Bích nói: "Ta đi gọi nữ lang!"

"Đừng gọi nàng." Chân Văn Quân leo lên lưng Vân Trung Phi Tuyết, một bọc hành lý đeo chéo ở sau lưng, hai mắt khóc đến sưng đỏ đã chậm rãi tan đi, chuyển thành dáng vẻ kiên nghị giống như đã biết đường ở phương nào, "Để cho tỷ tỷ yên tĩnh ngủ một chút đi. Sau khi ta tới Nhữ Trữ sẽ gửi thư cho các ngươi."

Đoàn xe của Lý Duyên Ý đã ở bên ngoài viện chờ nàng, Chân Văn Quân đá một phát vào bụng ngựa, Vân Trung Phi Tuyết lộc cộc lộc cộc mang nàng rời đi.

Tiểu Hoa thế mà cũng đến đây.

Mấy ngày nay nàng vẫn nằm ở trên giường dưỡng bệnh, không ngờ hôm nay lại đi ra ngoài.

Trên mặt Tiểu Hoa vẫn còn quấn lớp băng vải dày cộm, từ rất xa đã ngửi được mùi dược liệu nồng đậm từ trên người nàng tản ra. Nhiều ngày không gặp, những chỗ sưng phù trên thân thể Tiểu Hoa tựa hồ đã tan đi không ít, hai mắt lộ ra trông lại lớn hơn một chút so với trước, không biết là thật sự lớn ra hay là sau khi độc tố trầm tích bị tiêu trừ nên khôi phục bộ dáng vốn có.

"Bảo trọng."

Tiểu Hoa vốn luôn ít lời cũng đến tiễn đưa nàng, khóe miệng của Chân Văn Quân khó có thể đè nén mà giương lên.

"Giá!" Nàng không hề quay đầu lại nhìn cũng không lưu luyến nữa, ôm trong lòng ngọn lửa kiên định rời khỏi nơi này.

Nàng khi đến là hai bàn tay trắng, khi đi bọc hành lý trĩu nặng trong lòng đầy tràn.

Đi theo đoàn xe ngựa của Lý Duyên Ý một đường tiến về hướng đông, Chân Văn Quân đem tượng gỗ nhỏ giống y hệt nàng nhét vào bên trong vạt áo, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ. Hiện tại nghĩ lại có lẽ Vệ Đình Húc đã sớm lên kế hoạch thật tốt toàn bộ rồi, tượng gỗ là quà sinh thần cũng là tín vật tặng nàng lúc ly biệt.

Nàng đem nó dán sát vào ngực, cùng nhau tiến tới, bất luận phía trước có gặp phải chuyện gì, nàng cũng sẽ không sợ hãi.

"Nữ lang, Văn Quân đi rồi." Đợi sau khi Chân Văn Quân đã rời đi Linh Bích cùng Tiểu Hoa mới đi vào phòng, phát hiện Vệ Đình Húc đã tỉnh dậy, đang ngồi ở đầu giường, trong tay cầm đóa hoa hồng đỏ đã khô héo phai màu mà xuất thần. Nghe được lời của Tiểu Hoa thì "Ân" một tiếng, đem đóa hoa cất vào rồi nói:

"Tiểu Hoa, độc tố của ngươi đã hóa giải thế nào rồi?"

Tiểu Hoa nói: "Bẩm nữ lang, ta đã không còn gì đáng ngại."

Linh Bích muốn nói lại thôi, nhìn nàng một cái.

"Tốt, chúng ta cũng nên khởi hành."

Xe ngựa của Lý Duyên Ý không hề xa hoa, so với xe ngựa của Vệ Đình Húc cũng không khác bao nhiêu, nhưng hộ vệ thì nhiều hơn gấp đôi của Vệ Đình Húc, còn chưa kể đến các ám vệ chưa từng lộ diện đang hoạt động ở bốn phía. Lý Duyên Ý vài lần mời Chân Văn Quân tiến vào trong xe ngựa tránh gió lạnh nghỉ ngơi một chút, Chân Văn Quân lại khăng khăng muốn ngồi trên lưng ngựa. Ở bên cạnh Vệ Đình Húc luôn có cảm giác bị giám sát, hiện giờ tách khỏi nàng tự do rất nhiều, nguyện vọng được phi ngựa rong ruổi hiếm khi mở ra. Lý Duyên Ý tính tình thẳng thắn sảng khoái không giống như Vệ Đình Húc âm trầm bất định, huống chi Chân Văn Quân lúc này lấy thân phận là thân tín của Vệ Đình Húc đi đến bên cạnh nàng, Lý Duyên Ý rất khó mà đoán được nàng là mật thám do Tạ gia phái tới. Cho nên sau một lần sang tay, nàng ngược lại ổn định hơn rất nhiều.

Nhớ lại đêm qua Vệ Đình Húc đem kế ly gián mà Lý Cử sử dụng nói ra với nàng, hiện tại tỉ mỉ ngẫm lại phương pháp phá giải của Vệ Đình Húc cũng có chút tài tình, rất thú vị.

Lưu Phụng kia chính là Hổ Bôn Trung lang tướng, đội Hổ Bôn quân hiện tại bảo hộ Lý Duyên Ý e rằng đều là thuộc hạ của hắn, Lý Duyên Ý có thể đem sự an toàn của bản thân giao vào trong tay Lưu Phụng, chắc hẳn đối với người này có chút tín nhiệm. Thời điểm Vệ Đình Húc muốn đem Lưu Phụng đi là thăm dò Lý Duyên Ý, Lý Duyên Ý không nói hai lời liền đáp ứng, tiếp sau đó Vệ Đình Húc lại giao ra một thân tín tặng cho nàng, ít nhiều cũng có chút hàm ý trao đổi "con tin". Không chỉ là tiêu trừ sự nghi ngờ của Lý Duyên Ý, mà còn gia tăng trọng lượng của kiếp mã ở trong lòng Lý Duyên Ý, khiến nàng sau này cho dù có muốn ra tay cũng phải có chút kiêng kỵ, động tác đó đã lập tức kéo cục diện khôi phục về trạng thái bình ổn. Ngày đó Chân Văn Quân cũng đã tận mắt chứng kiến kế ly gián là được bắt đầu như thế nào, chẳng qua nàng chỉ thấy được bề mặt nhưng chưa hiểu hết ý tứ đằng sau đó, lại hoàn toàn không ngờ rằng sự tình rốt cuộc sẽ diễn tiến đến một loạt tình huống phức tạp tiếp sau đó. A mẫu nói nàng tầm nhìn hạn hẹp quả thực không hề sai, nếu hôm nay nàng là Vệ Đình Húc, chỉ sợ đã sớm bị trúng kế ly gián. Nàng cho rằng bản thân mình đã lớn rồi, không nghĩ tới ở trước mặt cao thủ vẫn chỉ là một hài đồng.

Trạm dừng chân tiếp theo chính là Nhữ Trữ long xà hỗn tạp, nàng phải vực dậy toàn bộ tinh thần để phân tích thật tốt đại cục, mới có thể xác lập được vị thế cho mình.

Hiện giờ nàng từ bên cạnh Vệ Đình Húc chuyển tới bên cạnh Lý Duyên Ý nhân vật chính yếu nhất trong cuộc đấu tranh này, đối với Tạ gia mà nói quyền trọng của nàng đã lại gia tăng không ít, đây là thời cơ rất tốt để nàng phản kích. Nàng phải báo việc này cho Tạ Phù Thần biết, từng bước đảo khách thành chủ.

Vệ Đình Húc thân thể không tốt, bình thường vì chiếu cố nàng nên xe ngựa cũng không chạy quá nhanh. Mà Lý Duyên Ý gần ba mươi tuổi chính là thời kỳ thanh niên cường tráng, tính tình cũng mạnh mẽ, đoàn xe vừa tiến lên quan đạo không một bóng người liền tăng tốc phi nhanh như chớp, rất nhanh đã ra khỏi địa giới Tuy Xuyên. Đoàn xe chạy liên tục một ngày một đêm mới dừng chân tại một thôn làng. Nơi này cách huyện thành phía trước không đến mười dặm, nhưng Lý Duyên Ý lại không có ý định đi tiếp. Theo lý mà nói ở trong huyện thành tìm đến phủ trạch của Huyện lệnh nghỉ tạm chắc chắn phải thoải mái hơn so với việc hạ trại ở nơi thôn dã, nhưng huyện thành gần trong gang tấc lại không muốn đi, thậm chí đến ngày hôm sau tái khởi hành cũng là di chuyển vòng qua thành trì, rất nhanh đã đi tới vùng thôn dã.

Nàng đây là muốn tập kích bất ngờ. Chân Văn Quân cho rằng Lý Duyên Ý là muốn hành động bất ngờ giết chết Lý Cử.

Đem từng mảnh nhỏ sự việc đã nghe được dọc theo đường đi kết hợp lại với nhau, Chân Văn Quân đại khái hiểu được tình huống hiện tại. Lúc trước Vệ Đình Húc bảo nàng bán lương thực cho Thứ sử họ Hồng, như thế người này bị bắt, đúng là tai vạ gây ra từ năm vạn xe lương thực mà nàng đã bán. Nếu không phải Lý Duyên Ý các nàng nói ra, Chân Văn Quân đến bây giờ cũng không biết hóa ra bên trong những thùng gạo đó lại ẩn giấu một lớp đất đá. Cũng không biết Vệ Đình Húc đã cho người động tay động chân vào thời điểm nào, dưới tình huống không hề hay biết nàng đã đem lương thực bán đi, tự nhiên che đậy được dấu vết, Hồng Ái càng không thể nào phát hiện. Quả nhiên là thần không biết quỷ không hay.

Hiện giờ Hồng Ái bị giải vào chiếu ngục, Đình úy Quan Huấn tự mình thẩm vấn, dùng đủ các loại khổ hình, vị Hồng thứ sử này thế mà cũng có chút khí phách, bất luận thế nào cũng không thừa nhận chuyện tham ô công khoản cứu trợ thiên tai. Lý Cử dựa theo khẩu hiệu nghiêm tra tham quan đặc biệt coi trọng vụ án này, ra lệnh cho Quan Huấn nhất định phải đệ trình lời chứng nhận tội có lăn tay của phạm nhân, nhưng Hồng Ái không thừa nhận Quan Huấn cũng không có biện pháp.

"Xem ra Lý Cử là đang tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp đem Hồng Ái cứu ra, để bảo vệ toàn bộ gia tộc Quốc trượng tuyệt đối không có sơ hở nào. Phỏng chừng đang ngụy tạo chứng cứ để tẩy thoát tội tham ô." Lý Duyên Ý cùng đám người Tả Húc Lâm Quyền liên tục thảo luận về những thủ đoạn mà Lý Cử có thể sử dụng, đứng ở lập trường của Lý Cử tưởng tượng xem nếu là các nàng thì sẽ làm sao, từ đó lại tìm kế sách để hóa giải.

Chân Văn Quân cực kỳ thích nghe bọn họ thảo luận, rất nhiều ý tưởng tuyệt diệu đều làm cho Chân Văn Quân vỗ bàn tán thưởng. Mấy vị quyền thần này đều là mưu sĩ hàng đầu Đại Duật, học thức uyên bác có thể dùng lời lẽ để tranh biện, làm cho Chân Văn Quân mở rộng tầm mắt. Chân Văn Quân sau đó cũng không cưỡi ngựa nữa, đi theo vào trong xe bưng trà rót rượu cho bọn họ, thuận tiện nghe lỏm một chút.

Lý Duyên Ý bên này âm thầm ra roi thúc ngựa, chẳng bao lâu nữa sẽ đến Nhữ Trữ, bên kia Hoàng hậu Phùng Tỷ Kỳ tìm đến Lý Cử, sốt ruột vạn phần.

"Bệ hạ, thần thiếp nghe nói tiền ngân cứu trợ thiên tai của Tuy Xuyên không hiểu vì sao lại xuất hiện ở bên trong Hồng phủ, Hồng Ái bởi vì việc này đã bị giam vào chiếu ngục. Quan Huấn kia lại còn tự mình thẩm vấn hắn, đã tra tấn hắn đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ ý đồ vu oan giá họa. Bệ hạ! Người nhất định phải vì một nhà của thần thiếp mà làm chủ a!"

Phùng Tỷ Kỳ ưỡn cái bụng to nói quỳ liền quỳ, tỳ nữ ở bên cạnh cũng không kịp kéo nàng lại.

"Tử đồng, ngươi làm cái gì vậy! Mau đứng lên!" Lý Cử vội vàng buông sách trong tay xuống tiến đến đỡ nàng dậy, bảo tỳ nữ và nội thị đều lui xuống.

"Nhất định là Lý Duyên Ý kia đang quấy phá, vu cáo biểu đệ của ta, muốn kéo luôn cả nhà chúng ta xuống bùn!" Phùng Tỷ Kỳ nhắc tới Lý Duyên Ý liền nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lúc này cắn chết nàng.

"Quả nhân tất nhiên biết, quả nhân cũng muốn cứu hắn."

"Bệ hạ muốn cứu hắn chẳng phải chỉ cần nói một câu là xong rồi sao? Cứ nói số quan ngân kia chính là do bệ hạ bí mật điều cho hắn, bảo hắn đi làm việc. Để đánh hồ tộc hoặc là mục đích gì khác cũng được, chỉ cần không có quan hệ gì với Tuy Xuyên chẳng phải là được rồi sao! Như vậy còn ai dám nhiều lời? Bệ hạ chính là cửu ngũ chí tôn a."

Lý Cử đỡ Phùng Tỷ Kỳ ngồi xuống: "Tử đồng có điều không biết, việc này cũng không đơn giản. Số quan ngân đó chính là công khoản đặc biệt dùng để cứu trợ thiên tai, đã đóng dấu thì không thể dùng vào việc khác được, nếu muốn cãi chày cãi cối chỉ sợ quá mức khiên cưỡng. Huống hồ không chỉ có quan ngân, còn có chuyện bên trong các thùng gạo ở Tuy Xuyên bị cho thêm đất đá vào, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ có trăm cái miệng cũng khó biện minh, ám chiêu đồng bộ của Lý Duyên Ý lần này thật sự quá ngoan độc. Huống chi chuyện tham ô từ thời Tiên đế đã là đặc biệt nhạy cảm, hàng năm chinh chiến quốc khố đã sớm trống rỗng, đã có người đề nghị tăng thêm thuế khóa để viện trợ cho tiền tuyến. Cố tình lại là vào lúc này xuất hiện một trường hợp tham ô, khiến cho quần thần tức giận. Quần thần đều biết hắn là biểu đệ của ngươi, nếu quả nhân vào lúc này can thiệp quá mức, sẽ bị đổ xuống đầu tội bao che tham quan, đến lúc đó quần thần liên minh đệ trình tấu chương thì sẽ càng phiền toái. Chính bởi vì là cửu ngũ chí tôn mới không thể tùy tiện hành động, quả nhân không thể vì hắn mà tự hủy hoại con đường phía trước."

Nghe Lý Cử nói vậy, Phùng Tỷ Kỳ cũng lộ vẻ khó xử: "Vậy. . . . . . Vậy Hồng Ái lần này là khó tránh khỏi tai kiếp?"

"Không." Lý Cử xoay chuyển câu chuyện, hai tay chắp ở sau lưng, chậm rãi thong thả bước về phía trước, "Quả nhân đã nghĩ ra đối sách rồi."

Phùng Tỷ Kỳ mừng rỡ, ôm bụng vui mừng khôn xiết tiến lên: "Nếu bệ hạ đã nghĩ ra đối sách thì mau chóng thi hành đi! Nhanh chóng đem Hồng Ái cứu ra, chiếu ngục kia cũng không phải là nơi dành cho người ở a!"

"Chờ một chút."

"Chờ một chút?" Phùng Tỷ Kỳ khó hiểu, "Bệ hạ còn đang chờ cái gì?"

Lý Cử quay đầu lại, gương mặt trẻ tuổi đắc ý của hắn lộ ra một cỗ khí phách như thể đã nắm trọn thắng lợi.

"Đang chờ Lý Duyên Ý trở về. Trinh sát của ta vẫn luôn âm thầm đi theo nàng, nàng không tiến vào thành trấn mà đặc biệt đi dã lộ, chính là vì muốn gấp rút trở về đánh cho ta trở tay không kịp. Hừ, đáng tiếc quả nhân đã sớm có phòng bị."

Phùng Tỷ Kỳ nhìn Lý Cử, vẻ sùng bái phủ kín đôi mắt.

"Tử đồng, việc triều đình ngươi không cần quá lo lắng." Lý Cử tới gần bụng của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, "Ta nhất định sẽ diệt trừ bè đảng Lý Duyên Ý, bảo hộ mẫu tử các ngươi chu toàn, bảo hộ thiên hạ dân chúng chu toàn. Giang sơn Đại Duật này ta nhất định sẽ chặt chẽ nắm trong tay."


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây