Nghề Làm Fan

113: Chương 120


trước sau

Sau khi tống cổ Quả táo nhỏ đi, Chu Tiêu Đồng vươn vai. Cô đang chuẩn bị đi vào WC, khi vừa mới đứng lên, cô bỗng nghĩ đến một chuyện.

"À đúng rồi," cô nói với Tào Tiệp, "Tìm một hai người đang ở trong nhóm Cây Mía, không cần những người đã ở lâu trong đó, tìm mấy người vừa mới gia nhập thôi, kêu gọi nhóm Cây Mía mua album《 Đôi cánh 》"

"Hả?" Tào Tiệp dùng ngón tay cuốn quanh đuôi tóc, "Không phải họ sẽ bị đá ra khỏi nhóm ngay sao?"

"Đá thì đá thôi." Chu Tiêu Đồng hơi mỉm cười: "Nhớ phải chụp hình nhé, để lại làm chứng cứ."

Tào Tiệp ngạc nhiên trợn mắt trên, sau đó nhanh chóng hiểu ra, cười ha ha!

"Liêm sỉ bà vất đi đâu hết rồi!!" Cô ấy ném đuôi tóc ra nói, "Tui bái phục bà quá!!"

"Gần mực thì đen đó!" Chu Tiêu Đồng thở dài một tiếng, lắc đầu, cảm thương cho liêm sỉ đã đi mất của mình ba giây, sau đó xoay người rời đi. (truyenwiki1.com HHvHH26)

Chỉ chốc lát sau, cô đã rửa sạch ngón tay đầy vị khoai lát quay lại.

"Người đã bị đá! Vài giây đã bị đá!" Tào Tiệp chỉ máy tính của cô, "Tôi gửi hết bằng chứng cho bà rồi đó, bao gồm cả lịch sử trò chuyện của Quả Táo kia!"

"Tốt." Chu Tiêu Đồng mỉm cười, "Bây giờ tôi liền thông báo với mọi người, nếu có ai ở trong nhóm Quả Hạnh kêu gọi bình chọn cho Lâm Thiên Triết thì không cần giải thích, đá ngay ra!"

—— đây chính là gậy ông đập lưng ông, làm người không thể luôn bị động chịu đánh. Cũng phải có lúc giành quyền chủ động chứ!

Tào Tiệp cười bò ra bàn máy tính.

Tuy rằng Chu Tiêu Đồng đã chúc Quả Táo nhỏ ngủ ngon, cũng tắt trạng thái hoạt động với Quả Táo nhỏ, nhưng cô không định đi ngủ sớm như vậy. Hôm nay là ngày album của Lý Hi Hạnh phát hành, đến bây giờ tâm trạng của cô còn chưa bình tĩnh lại đâu!

Cô mở QQ Music, bật lặp đi lặp lại từng bài hát trong album, nghiêm túc viết từng bài cảm nhận...

Chu Tiêu Đồng và Tào Tiệp ngồi trước máy tính suốt đêm, đến khi trời sắp sáng hẳn, hai người mới treo máy đi ngủ.

Sáng tinh mơ hôm sau, Lý Hi Hạnh nhận được điện thoại của người đại diện Dư Niệm Hinh.

"Em biết doanh số album bán ra chưa?" Giọng nói của Dư Niệm Hinh vô cùng vui sướng, "Một đêm!! Album nhạc số bán được hơn 60.000 bản!! Doanh số bán ra đạt hơn 1.000.000!!!"

Lý Hi Hạnh ngạc nhiên trợn tròn mắt, trên mặt hiện lên một nụ cười: "Vâng!"

Âm thanh "Vâng" này của cô là một âm thanh "Vâng" rất mạnh mẽ, nhưng vẫn không đủ làm người đại diện vừa lòng.

"Em không thấy ngạc nhiên sao?! Không thấy vui sướng sao?!" Dư Niệm Hinh gào đến suýt vỡ giọng, "Người mới mà có được thành tích này đã là vô cùng ghê gớm đó!!"

"Ngạc nhiên ạ, vui sướng ạ!"

So với âm thanh vui sướng gào thét đến mức văng cả nước miếng của Dư Niệm Hinh bên kia điện thoại, thì âm thanh của Lý Hi Hạnh đúng thật là quá bình tĩnh. Nhưng không phải vì cô ấy không phấn khởi, mà tính cách cô chính là như vậy, nếu Dư Niệm Hinh biết tình huống lần đầu Lý Hi Hạnh gặp Tạ Mặc Đông, cô ấy chắc chắn sẽ cảm thấy Lý Hi Hạnh như bây giờ cũng là chuyện rất bình thường.

"Em kích động đến mức cả đêm không ngủ được." Lý Hi Hạnh dùng giọng điệu bình tĩnh của mình thở dài, "Bây giờ đầu vẫn quay quay."

Dư Niệm Hinh ngạc nhiên một lúc, bật cười ha ha!

Kích động qua đi, trong lòng cô ấy bỗng nhiên có rất nhiều cảm xúc.

"Thật tốt...... Thật tốt quá." Dư Niệm Hinh nói, "Nhiều năm như vậy...... Rốt cuộc cũng mong được ngày này...... Thật tốt."

"Dạ?" Lý Hi Hạnh nghe được sự buồn bã trong giọng nói của Dư Niệm Hinh, im lặng chờ cô ấy nói.

Dư Niệm Hinh không lập tức kể chuyện, cô ấy bình tĩnh điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình.

Một lát sau.

"Em biết Khâu Tiêu chứ? Lúc cậu ấy mới ra mắt cũng là nghệ sĩ chị quản lý, đã mấy năm rồi nhỉ? Chị nghĩ xem... À, đã năm năm rồi, thời gian nhanh quá!" Dư Niệm Hinh dừng một chút, thở dài, "Cậu ấy cũng giống em, là một ca sĩ ưu tú, nhưng mà... không đuổi kịp thời đại. Nếu sớm mười năm tám năm, hay chậm năm năm, thì tốt rồi".

—— Sớm tám hay mười năm, có thể kịp thời đại hoàng kim của đĩa nhạc. Chậm năm năm, có thể đuổi kịp thời đại nhạc số. Nhưng ở giữa chừng sự thay đổi của thời đại, lại chính là thời đại u ám nhất của âm nhạc.

"Chị nhớ rõ album đầu tiên của cậu ấy, phát hành ba tháng, cả công ty liều mạng quảng cáo khắp nơi cũng chỉ bán được 50.000 bản...... Mà 50.000 bản này cũng chỉ là con số giả dối! Thực tế chỉ bán được hơn 30.000 bản, con số đó đã là thành tích rất rất tốt......" Dư Niệm Hinh thở ngắn than dài, "Giờ thì sao? Chỉ cần em đủ ưu tú, người mới cũng có sao? Một đêm có thể bán được năm sáu mươi nghìn bản, còn không phải là số liệu ảo!!"

"Chị nói thật với em, lần đầu nghe album của em chị đã bật khóc. Không phải nó cảm động, chỉ là nó chạm đến trái tim chị. Từ sau Khâu Tiêu, chị không nhận thêm người mới nào nữa, đã năm năm rồi, không phải chị không gặp được người tài năng, mà chính là... không có cách nào... những tháng năm đó, người làm âm nhạc sống quá khó khăn".

Từ khi Dư Niệm Hinh bắt đầu than thở, Lý Hi Hạnh đã biết tại sao cô ấy xúc động.

Thực sự có quá ít ca sĩ may mắn sống sót sau thời đại âm nhạc bị vi phạm bản quyền (bán đĩa lậu). Ca sĩ ra đĩa nhạc, thường sẽ chia tỉ lệ 1/9 với công ty. Công ty chế tác, tuyên truyền, phát hành, nên tỉ lệ được chia cao hơn. Nếu là ca sĩ cực kỳ nổi tiếng, có thể được chia nhiều hơn một hai phần. Nhưng bỏ qua số ít những người đứng đầu kim tự tháp, đĩa nhạc của những ca sĩ còn lại dường như mất hút trên thị trường, có được mấy đồng lợi nhuận chứ? Cho dù là những ca sĩ nổi danh kia, cũng không thể đủ cơm ăn chỉ với một hai phần lợi nhuận, mà tám chín phần lợi nhuận còn lại cũng không đủ nuôi công ty âm nhạc.

Năm ấy, không chỉ nghệ sĩ không còn cách nào khác phải từ bỏ, mà cả ngành sản xuất âm nhạc cũng khó mà tồn tại! Công ty âm nhạc đóng cửa, nhạc sĩ, nhân viên ngành âm nhạc cũng đua nhau đổi nghề... cho dù bây giờ thời đại nhạc số đã thay thế thời đại nhạc lậu, cho dù Lý Hi Hạnh đã may mắn đuổi kịp thời đại, nhưng cô vẫn hiểu sâu sắc thời đại bị nhạc lậu tàn phá.

——thiết bị tốt đều phải nhập khẩu từ nước ngoài, đội ngũ xuất sắc đều phải mời đến từ nước ngoài, tất cả các khái niệm tiên tiến đều được nước ngoài truyền đến! Mười mấy năm thời đại nhạc lậu, âm nhạc Trung Quốc giẫm chân tại chỗ, không thể phát triển. Mà có thể trải qua thời đại hắc ám ấy mà vẫn sừng sững không ngã, cũng chỉ có nhân vật như Tạ Mặc Đông.

"Cho nên bây giờ gặp được em, chị liền nghĩ, chị nhất định sẽ đưa em đi lên!" Âm thanh Dư Niệm Hinh một lần nữa trở nên vui vẻ, "Sau nhiều năm như vậy, rốt cuộc mong chờ được ngày hôm nay, thiên thời địa lợi nhân hoà đều vừa kịp. Chúng ta nhất định phải đấu tranh vì nó!"

Lý Hi Hạnh không phải người thích vẽ bức tranh bánh nướng cho tương lai, cũng không phải người thích thề thốt. Cô chỉ thích thành thật chăm chỉ làm việc.

Cô cười, lên tiếng: "Vâng!"

Tuy rạng sáng Chu Tiêu Đồng mới đi ngủ, nhưng sáng sớm tinh mơ cô đã tỉnh dậy. Vừa tỉnh liền lập tức lên mạng xem thành tích của album.

Một đêm qua đi, mười bài hát đều đã nhận được mấy trăm bình luận, 《 Đôi cánh 》 và 《 Ngôi sao 》 đã nhận được 999+ bình luận. Cô lại đến các trang bình luận lớn xem xem, album của Lý Hi Hạnh quả thực nhận được vô số lời khen ngợi!

Không cần nói thêm điều gì, buồn ngủ trong cô bỗng bay sạch, ý chí chiến đấu lại tràn đầy.

《 Đôi cánh 》 sau khi phát hành 24 giờ, album đầu tay của Lý Hi Hạnh vượt qua 100.000 bản!

Buổi tối hôm ấy, Chu Tiêu Đồng nhận được tin nhắn của Lý Hi Hạnh.

"Đồng Đồng, tôi thương lượng với cô Chương, cô Chương nói, cô có thể đăng lời bài hát "Giấc mơ của chúng ta" lên Weibo, sau đó @ tôi, nói đây là quà cô tặng cho tôi". Lý Hi Hạnh nói.

Chu Tiêu Đồng cầm di động lên, vừa mới xem xong tin nhắn thứ nhất, tin nhắn thứ hai của Lý Hi Hạnh đã đến.

Lý Hi Hạnh: "À đúng rồi, dùng tài khoản tác giả của cô nhé, đừng nhầm đấy!"

Chu Tiêu Đồng hơi ngạc nhiên, nở nụ cười. Cô đã ngồi trước máy tính cả một ngày không dịch chuyển, eo lưng đều đau nhức, nhưng hai tin nhắn của Lý Hi Hạnh mới gửi đến, khiến cả trái tim cô ấm áp, tất cả những cảm giác không khoẻ đều biến mất toàn bộ.

Cô nghĩ nghĩ, muốn nói rất nhiều lời, rồi lại không biết nên nói gì, vì thế chỉ trả lời hai chữ "Cảm ơn".

"Còn cảm ơn với tôi hả?" Vài giây sau Lý Hi Hạnh đã nhắn lại, "Khách khí thế."

Chu Tiêu Đồng không khỏi mỉm cười.

"Ai muốn cảm ơn cô? Tự mình đa tình." Chu Tiêu Đồng trả lời, "Câu ' cảm ơn ' này là muốn cô gửi cho thiên hậu dùm tôi á!"

Lý Hi Hạnh: "......"

Lý Hi Hạnh: "À."

Lý Hi Hạnh ngồi trên cửa sổ, một tay ôm đàn ghi-ta, một tay cầm điện thoại. Cô để đàn ghi-ta sang bên cạnh, duỗi người, lúc cầm lại điện thoại, phát hiện Chu Tiêu Đồng đã gửi đến mấy cái meme "ôm đùi".

Meme hài hước khiến cô bật cười thành tiếng.

Cô cầm điện thoại, nhanh chóng gõ chữ.

"Đã sớm cảm ơn cô Chương rồi." Lý Hi Hạnh trả lời, "Cả phần của tôi và của cô, đều đã cảm ơn."

Chu Tiêu Đồng nhìn tin nhắn Lý Hi Hạnh gửi tới, cười he he. Cô không vội vã đi đăng bài lên Weibo, mà tiếp tục cùng Lý Hi Hạnh nói chuyện.

"Album của cô vô cùng tuyệt vời." Chu Tiêu Đồng hỏi, "Sau ngày phát hành đầu tiên, cô có cảm giác thế nào?"

Lý Hi Hạnh: "Một đêm không ngủ được, giống như đang đạp lên đám mây, bồng bềnh hoảng hốt."

Chu Tiêu Đồng: "Hả? Chẳng lẽ cô không cảm thấy rốt cuộc mình cũng đứng vững trên mặt đất rồi sao? Cô bây giờ chính là ca sĩ, còn là một ca sĩ có tác phẩm!"

Lý Hi Hạnh: "Ừ, có chứ."

Chu Tiêu Đồng hỏi: "Có chứ?"

Nếu đồng thời có hai cảm giác hư ảo và thực tế xuất hiện, hai cảm giác mâu thuẫn này chắc chắn sẽ thích hợp để...

Chu Tiêu Đồng: "Vậy có phải bây giờ cô đang có linh cảm sáng tác mãnh liệt không?"

Lý Hi Hạnh: "Đúng vậy, hôm nay tôi đã viết bài hát mới cả ngày."

Chu Tiêu Đồng: "Tiếp tục cố lên nhé! Album thứ hai sắp đến rồi!"

Album đầu tiên mới vừa phát hành, Chu Tiêu Đồng đã nhịn không nổi mong chờ album thứ hai, nóng vội đến mức này, thực sự khiến người khác có áp lực không nhỏ. Lý Hi Hạnh cười cười, để điện thoại di động sang một bên, lại ôm đàn ghi-ta lên. Cô nhắm mắt lại, tùy tiện gảy dây đàn, giai điệu vui sướng tràn ra từ đầu ngón tay cô, thân thể của cô lắc lư theo âm nhạc, nhẹ giọng ngâm nga......

Bên kia, Chu Tiêu Đồng vươn vai, đứng dậy hoạt động chân tay một lúc.

"Thao Thao," cô quay đầu gọi Tào Tiệp vừa mới ngủ dậy đang gặm khoai lát một bên lại, "Bà lại đây thay tôi một chút."

"Ới." Tào Tiệp nhảy xuống từ trên sô pha, "Chỉ huy leo bảng xếp hạng hở?"

Chuyện fan cày bảng xếp hạng cho ca khúc của idol chính là một kỹ năng sống.

Có một vài loại bảng xếp hạng khác nhau, một loại là bảng xếp hạng của các trang web, ví dụ Sina, Douban và một số trang web âm nhạc có danh tiếng khác; một loại là bảng xếp hạng của một số các phương tiện truyền thông trên mặt đất, ví dụ như của tạp chí, radio, đài truyền hình; còn một loại nữa chính là bảng xếp hạng của các nền tảng âm nhạc như QQ Music, IOS Store, NetEase Music, Himalaya...

Nói chung không thể bao quát hết được tất cả các bảng xếp hạng, công ty quản lý sẽ chọn một vài bảng xếp hạng để mua, còn fan cũng chọn một vài bảng xếp hạng để cày top. Vì thế người chỉ huy không khác gì tướng quân thời cổ đại, phải có năng lực bày binh bố trận. Đầu tiên, phải biết sức lực của quân mình, nếu không cả nhà như một tổ ong dũng mãnh tấn công một bảng xếp hạng khó nhằn, vừa lãng phí sức lực, vừa không nhận được thành tích gì; tiếp theo, phải có hiểu biết nhất định về bảng xếp hạng, đừng dùng vào những bảng xếp hạng vô dụng; sau đó còn phải so sánh sự chênh lệch của bản thân với đối thủ, khi nào có thể đàn áp đối thủ, thì nên nhanh chóng tập trung binh lực đến tấn công! (truyenwiki1.com HHvHH26)

Đây cũng không phải hành động đầu cơ trục lợi. Có fan nhà nào không viết bài cho idol nhà mình? Có fan nhà nào không cố gắng vì số liệu của idol? Nhưng nhận được hiệu quả thế nào phải xem bản lĩnh của từng người.

Tào Tiệp chạy đến bên người Chu Tiêu Đồng: "Muốn nghỉ một lúc à?"

"Không." Chu Tiêu Đồng nói, "Tôi đi làm việc."

"Hả?" Tào Tiệp nhìn máy tính cô sững sờ. Không phải chuẩn bị đem công việc giao cho cô ấy sao? Sao lại bảo đi làm việc?

"Tôi bảo," Chu Tiêu Đồng cười cười, "Tôi muốn làm việc chính!"

"À à à," Tào Tiệp rốt cuộc hiểu ra, "Đi viết tiểu thuyết đúng không!"

Ngày hôm qua album của Lý Hi Hạnh phát hành, Chu Tiêu Đồng không đăng chương mới. Hôm nay mà không đăng chương mới, độc giả sẽ có ý kiến.

"Chiến trường hãy giao cho đại tướng quân ta đây!" Ý chí chiến đấu của Tào Tiệp tràn đầy, vén tay áo lên, "Nhanh đi viết đi! Tôi chỉ có một điều kiện —— hãy cho tôi một nhân vật không có liêm sỉ nhất bộ truyện nhé, tôi muốn biểu diễn hữu nghị!"

Chu Tiêu Đồng: "Ha ha."

Cô rời khỏi tài khoản QQ, ném việc cho Tào Tiệp. Trước khi mở file ra viết chương mới, cô mở Weibo, đem lời bài hát《 Giấc mơ của chúng ta 》 đăng lên. Cô nhìn lại một lần, sau đó thêm một câu ở cuối.

—— "Bạn là ánh sáng dẫn đường cho tôi, tôi nguyện vĩnh viễn đi theo bước chân bạn. Tôi yêu bạn, cô gái thân yêu của tôi @ Lý Hi Hạnh."


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây