Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

182: Hôn Mê Tám Ngày


trước sau


Thấy Ly Hồng Đào, mấy người Thanh Thần không bất ngờ chút nào, hiển nhiên Ly Diên cũng thế.
Thanh Thần sờ mũi, nhìn ba người còn lại: “Chúng ta đi hỏi thăm một chút, xem chừng nào bọn họ tới.”
Nói xong, hắn kéo mấy người rời khỏi.
Mà Vệ Giới vẫn vững như Thái Sơn đỡ cánh tay Ly Diên, hoàn toàn mặc kệ ánh mắt ra hiệu của Ly Hồng Đào.
Rõ ràng Ly Diên cũng không muốn lãng phí thời gian với ông ta, vì vậy nhíu mày nhìn sang: “Tìm ta làm gì?”
Ly Hồng Đào vừa thấy bộ dạng như việc không liên quan tới mình này của Ly Diên, gương mặt già nua hết xanh lại đỏ.

Cố tình trước mặt Vệ Giới, ông ta lại không thể nổi giận, chỉ có thể cố nén bất mãn, gượng cười: “Diên Nhi à, không biết chỗ ngươi đã có kết quả chưa?”
Ly Diên nhướng mày.
Ly Hồng Đào vội hỏi: “Không phải ngươi quên rồi chứ? Chính là mấy mẫu máu ngươi lấy lần trước, bây giờ đã có kết quả chưa?”
“Há, không có kết quả, không tra được, có lẽ các ngươi không có vấn đề gì.”
Trái tim vốn treo lơ lửng của Ly Hồng Đào lập tức hạ xuống, theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không biết sao, ông ta vẫn có chút bất an, đặc biệt là khuê nữ nhà mình tỏ vẻ không có gì quan trọng, càng khiến ông ta thấp thỏm: “Thật, thật sự không có vấn đề?”
“Không biết, dù sao ta không điều tra ra.

Có lẽ, ông có thể để người khác xem thử?”
Ly Diên cười khinh thường, Ly Hồng Đào khẽ nhíu mày: “Ít nhiều gì ta cũng là phụ thân ngươi, ngươi không thể nghiêm túc một chút hả? Thái độ của ngươi như vậy là sao?”
Ly Diên tiếp tục cười khinh: “Phụ thân? Ha ha, ông đúng là buồn cười vô cùng.

Lúc trước là ông vứt bỏ ta, bây giờ muốn tới nhận ta cũng là ông.

Ta là cái gì? Hàng hóa hả? Thật có lỗi, ta không thể rộng lượng đến thế.

Như bây giờ rất tốt, ông không nợ ta, ta cũng không nợ ông, chúng ta cũng không ai cản trở ai, rất tốt.”
Ly Hồng Đào nghe xong, lửa giận lập tức lan tràn, đặc biệt là những lời này còn nói ra trước mặt Vệ Giới, ông ta càng thêm bất mãn.

“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nói hươu nói vượn cái gì đấy? Ngươi không nợ ta? Mạng của ngươi là do ta cho, làm sao ngươi có thể không nợ ta? Ngươi thiếu nợ ta, cả đời cũng không trả hết, cho dù tương lai ngươi vào cửa Phượng vương phủ, cũng…”
Nhưng lời tiếp theo còn chưa nói xong, Ly Diên đã không chút nể nang ngắt lời ông ta.
“Giấc mơ đẹp như vậy, ông vẫn nên bớt mơ thì hơn.

Trong mắt ông có ta hay không, ta rất rõ ràng.

Đương nhiên, trong mắt ta có ông hay không, chắc hẳn ông cũng không mù.

Nếu như ông nhất định phải không biết xấu hổ bám lấy, ha ha, đừng trách ta không cảnh cáo ông, đến lúc đó cũng đừng trách ta không để ý chút quan hệ máu mủ cuối cùng kia.”
Quẳng ra những lời này xong, Ly Diên kéo Vệ Giới vẻ mặt hờ hững đi lướt qua Ly Hồng Đào.
Nàng hoàn toàn không nhìn cái mặt già vặn vẹo hết xanh lại đỏ của ông ta.
“Đáng ghét, tốt, rất tốt, hi vọng sang năm lúc ngươi xuất giá còn có thể nói như vậy.”
Lúc này Ly Hồng Đào đang mơ giấc mộng đẹp, làm thế nào cắt xén đồ cưới của nàng, khiến nàng cho dù gả vào vương phủ cũng phải cầu xin ông ta tha thứ.

Ông ta hoàn toàn không để ý tới sự thật người ta đã trở thành nhị tiểu thư Linh gia trang.

Ngoài ra, cho dù không có ông ta, không có Linh gia trang, tài phú mà Ly Diên có, ông ta cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được.

Đáng tiếc, chờ khi ông ta biết rõ tất cả, nữ nhi của ông ta đã sớm đứng trên ngọn núi cao nhất của đại lục này, cả ông ta muốn gặp mặt một lần cũng là không thể.
Ly Diên vừa đi được hai bước, không biết nghĩ tới điều gì, ngừng lại.

Vệ Giới luôn giữ im lặng khó hiểu nhìn sang nàng.
Ly Diên mấp máy môi, vẻ mặt thận trọng nhìn hắn: “Ta biết, theo dung mạo của ta, chỉ sợ không xứng với Phượng vương ngươi.

Những lời ta nói lúc trước cũng không phải nói đùa, nếu như ngươi không có ý với ta, hoặc là trong lòng chán ghét ta, ta hi vọng ngươi có thể nể tình ta ba phen mấy bận cứu ngươi, giải trừ hôn sự này.


Như vậy bất kể với ngươi hay là với ta cũng đều có lợi.”
Vệ Giới hơi ngơ ngác, hiển nhiên không ngờ rằng nàng lại nói thẳng ra.

Nhưng hắn cũng không chán ghét nàng như lời nàng nói.
“Làm sao ngươi biết ta sẽ phản đối hôn sự này chứ? Hơn nữa, hôn sự đã chiêu cáo với thiên hạ, ngươi cho rằng có thể tùy tiện giải trừ sao? Càng miễn bàn là… chính vì những khuyết điểm này của ngươi mới có ta của hôm nay.

Nếu không thì, ngươi cho rằng hoàng huynh ta muốn gì ở ngươi?”
Ly Diên mấp máy môi, hiển nhiên cũng hiểu ý trong lời nói của hắn.

Tuy rằng nàng rất ít chú ý tới chính trị, cũng không có nghĩa tin tức của nàng không linh thông.
Ly Diên theo bản năng nhíu mày: “Thế nên?”
“Thế nên, ngươi không cần phải như vậy, an tâm gả vào Phượng phủ đi.

Chỉ là chuyển sang nơi khác sống mà thôi, ngươi nói thử xem đúng không?”
Ly Diên hơi nhíu mày, khó chịu trừng người nào đó: “Đừng bảo ngươi thật sự cho rằng ta là đồ ngốc đấy? Phượng vương phủ kia của ngươi chưa chắc cạn hơn Khang thân vương phủ, vị trí Phượng vương phi này thật sự dễ làm vậy ư? Phì, ta thấy là ngươi vội vã muốn kéo ta vào cái hố lửa này mới đúng.”
Vệ Giới đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng, khóe mắt lông mày hiện lên chút sắc bén: “Nếu biết, ngươi có dám chấp nhận thử thách hay không?”
Ly Diên bị sự nghiêm túc bất ngờ của hắn dọa sợ, nhưng nghĩ lại, hắn có thể trực tiếp báo cho nàng biết như vậy, xem như đã tôn trọng nàng rồi.
Ly Diên bất đắc dĩ nhìn hắn một cái: “Tin ta đi, nếu ta có cách nhảy khỏi cái hố lửa này thì đã chẳng ở đây thương lượng với ngươi rồi.

Mà thôi, nếu duyên phận đã thế, vậy chúng ta cứ hợp tác.

Nhưng, ở chỗ này, ta nghĩ chúng ta cần phải ước pháp tam chương.”
Vệ Giới lại đột nhiên buông tay nàng ra, lành lạnh liếc nàng: “Ước pháp tam chương của ngươi, đợi đến khi gả vào vương phủ rồi nói sau.”
Bây giờ nói không khỏi quá sớm, ai biết trong khoảng thời gian này lại xảy ra biến cố gì?

Có lẽ Ly Diên cũng nghĩ tới điểm này, liền nghe lời nhẹ gật đầu.

Hai người cùng nhau đi tới chỗ đông người nhất.
Đột nhiên những người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi lộ ra vẻ mặt khó tin.
Ai có thể ngờ rằng, Phượng vương Vệ Giới luôn bị đồn là không gần nữ sắc, bây giờ chẳng những tới gần nữ sắc, cố tình còn là một nha đầu chỉ có giới tính nữ, không có nhan sắc, còn vừa béo vừa đen lại xấu.
Khẩu vị Phượng vương điện hạ vĩ đại chúng ta vậy mà nặng như thế từ bao giờ?
Bất kể người ngoài châu đầu ghé tai bàn tán thế nào, người trong cuộc tư đầu tới cuối đều không quan tâm.

Sự chú ý của bọn họ chẳng biết đã tập trung vào câu hỏi vào cửa từ khi nào.

Nói cách khác, chỉ có hiểu được câu hỏi này, ngươi mới có tư cách tiến vào cửa lớn của Chỉ Túy Kim Mê.
Đừng nhìn bên ngoài nhiều người như vậy, trên thực tế, người của Chỉ Túy Kim Mê ngoại trừ hai vị hộ vệ áo trắng đang canh giữ ở hai bên bố cáo, chưa từng xuất hiện người dư thừa thứ ba.

Mặc cho các ngươi ở đó châu đầu ghé tai, người ta từ đầu tới cuối đều mặt không đổi sắc nhìn về phía trước, hoàn toàn không đặt những người này vào mắt.
Lúc Ly Diên chuyển mắt nhìn câu hỏi đang được treo, đồng tử theo bản năng co lại.

Ngay từ khi xuất hiện, câu hỏi này đã làm khó vô số người, rơi vào trong mắt Ly Diên, ngoại trừ khiếp sợ chỉ còn lại khiếp sợ.
Câu hỏi: Bốn cặp vợ chồng ngồi trò chuyện với nhau.

Trong bốn nữ nhân, A ăn hết ba quả lê, B ăn hết hai quả, C ăn hết bốn quả, D ăn hết một.

Trong bốn nam nhân, số lê Giáp ăn giống với vợ mình, Ất ăn gấp hai lần thê tử, Bính ăn gấp ba lần thê tử, Đinh ăn gấp bốn lần thê tử.

Bốn cặp vợ chồng tổng cộng ăn ba mươi hai quả lê.

Hỏi, thê tử của Bính là ai?
Bởi vì, nàng lại trông thấy ABCD trong câu hỏi này.

Đánh dấu rõ ràng như vậy, chẳng lẽ còn không đủ nói rõ thân phận của đối phương sao?

Trái tim Ly Diên thoáng cái nhảy tới cổ họng, nàng không che giấu được hưng phấn trong lòng, quay đầu kéo Vệ Giới.

Đôi tay run rẩy kia khiến Vệ Giới hơi sững sờ: “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao, ta có thể có sao được.

Ta chỉ là quá căng thẳng, ha ha, đúng, quá căng thẳng.”
Bởi vì căng thẳng, tay của nàng đưa ra, xòe ra, hành động giống khiêu khích đó liên tục rước lấy sự chú ý của Vệ Giới.
Cố tình người nào đó còn bất giác lập đi lặp lại động tác này.

Cuối cùng, Vệ Giới một phát hất cái tay dán dấu vết “BT” kia ra, tức giận lau mồ bị nàng dính phải lên người, hoài nghi hỏi:
“Ngươi xác định ngươi không sao hả?”
Ly Diên cũng không vì hắn hất tay mình ra mà nảy sinh bất mãn gì, ngược lại vẫn mặt mày hưng phấn chỉ vào câu hỏi trên tường: “Thế nào, ngươi có giải được không?”
Vệ Giới nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ, vừa nhìn lập tức bị thu hút mọi sự chú ý.

Mà theo động tác mím môi của hắn, ánh mắt cũng dần dần chăm chú.
Thấy cảnh này, khóe môi Ly Diên cong lên.

Nàng muốn xem thử, chỉ số thông minh của vị Phượng vương điện hạ này cuối cùng thế nào.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều thấy câu hỏi này, hiện trường đang ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh lạ thường.

Mỗi người đều nhíu mày, buông mắt suy nghĩ.
Trong tiếng gió xào xạc, lại có một người dưới ánh mắt trừng to, nghẹn họng trân trối của mọi người, vẻ mặt bình tĩnh đi đến trước mặt hai hộ vệ áo trắng, thản nhiên ngẩng đầu: “Ta đã có đáp án.”
Nói xong, người nọ đứng thẳng không nhúc nhích.

Chốc lát, hai hộ vệ áo trắng vốn mặt không biểu cảm, cụp mắt bỗng nhiên ngẩng đầu lên, có chút nghiêm túc nhìn người kia.

Hai người nhanh chóng trao đổi một ánh mắt khiến người ta khó có thể lý giải được, sau đó nghiêng người sang, khách khí hữu lễ nói với người nọ.
“Trả lời chính xác, cô nương, mời.”




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây