Nàng không biết, mọi hành động của mình đều bị đại nha hoàn của Thượng Quan Tình Hi nhìn không chớp mắt. Vốn Linh Diên chỉ muốn ứng phó cho xong chuyện, nhưng khi bắt mạch cho Thượng Quan Tình Hi, nàng lập tức nhíu mày.
Đôi mắt trong veo không tự giác nhìn về phía người đang nằm hôn mê bất tỉnh.
Đáy mắt nàng tràn đầy nghi vấn. Không một ai biết Linh Diên có khả năng sâu cạn bao nhiêu, kể cả là Vệ Giới cũng không biết giới hạn của nàng đến mức nào. Có lẽ do Linh Diên bày ra biểu cảm quá phức tạp, trái tim của hai nha hoàn luôn đề phòng nhìn nàng không tự giác đập nhanh hơn. Không biết qua bao lâu, học sĩ phu nhân khẩn trương nhìn Linh Diên đang cau mày: “Vương phi nương nương, tình huống của tiểu nữ thế nào rồi?” Linh Diên đáp lại nhàn nhạt: “Trước tiên, phu nhân không cần phải gấp gáp, tình huống của lệnh ái cần kiểm tra thêm một bước cuối cùng.
Nhưng ta không thích khi đang kiểm tra mà lại bị vây xem, hi vọng người…” Học sĩ phu nhân nhanh chóng hiểu được, đây là hạ lệnh đuổi khách.
Bà vẫn còn nghi vấn với nàng nhưng lại ngại thân phận của Linh Diên, nên dù không thích nhưng không thể làm gì được.
Lúc này gật nhẹ, dẫn người lui ra ngoài. “Hai người cũng lui xuống.” Linh Diên cũng đã chú ý tới hai nha hoàn có biểu cảm không đúng này từ trước, đương nhiên sẽ mở miệng hạ lệnh. Một nha hoàn trong đó đang định nói cái gì, An Huệ đã không vui nói: “Sao? Không tin vương phi nhà ta? Nếu đã thế sao còn mời chúng ta qua phủ làm gì chứ?” “Ngươi, chủ nhân của ta vì cứu…” Nha hoàn kia muốn ra mặt thay cho chủ nhân nhưng bị nha hoàn bên cạnh níu lại.
Nàng ta mỉm cười thiện ý với Linh Diên rồi túm người bên cạnh ra ngoài. Trong chốc lát, gian phòng yên tĩnh lại, Linh Diên nhìn qua An Huệ và An Ny.
Hai người hiểu ngay lập tức, thức thời rời khỏi khuê phòng, tự giác đứng canh ở gian ngoài. Sau khi cho tất cả mọi người lui ra, giọng nói của Linh Diên mới nhẹ nhàng vang lên: “Dù ta không hiểu vì sao ngươi lại cứu một người không cần ngươi cứu, nhưng theo như mạch đập ta vừa xem thì chất độc này của ngươi, ta không giải được.
Thượng Quan cô nương nghĩa hiệp can đảm, chắc chắn sẽ được trời cao giúp đỡ.
Bổn vương phi chúc ngươi sớm ngày khôi phục.
Cáo từ!” Linh Diên quăng những lời này ra, nhìn Thượng Quan Tình Hi đang hôn mê, khóe môi cong lên một nụ cười châm biếm.
Mở cửa, rời đi, cũng không thèm quay đầu. Ngay cả tiếng gọi ầm ĩ của Thượng Quan phu nhân cũng bỏ ngoài tai. “Việc này, sao lại thế này? Tình huống của Tình Hi là như thế nào vậy? Tốt xấu gì cũng nên nói lại một tiếng chứ.
Rốt cuộc Phượng vương phi có ý gì?” Thượng Quan phu nhân phàn nàn, lập tức được nha hoàn của Thượng Quan Tình Hi phụ họa: “Đúng vậy, vừa nãy còn ra vẻ cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu.
Lại còn đuổi chúng ta ra ngoài nữa chứ.
Mới qua chưa được bao lâu đã đen mặt chạy ra.
Theo nô tỳ thấy, chắc chắn Phượng vương phi này chẳng biết cái gì cả.
Không biết Phượng vương điện hạ tìm nàng ta tới để làm cái gì!” “Tử Ngạc, ngươi đang nói linh tinh cái gì vậy? Đến lượt ngươi nói hay sao?” Tử Tô bất mãn trừng Tử Ngạc, đáy mắt viết đầy cảnh cáo. Tô Ngạc muộn màng nghĩ tới cái gì, khuôn mặt trắng bệch, không dám nói nhiều thêm chữ nào nữa. Thượng Quan phu nhân thì hốt hoảng vặn xoắn cái khăn tay: “Phải làm sao bây giờ? Phượng vương phi cứ đi như thế, rồi độc của Tình Hi phải giải như thế nào? Không được, ta phải đi tìm lão gia thương lượng.” Thượng Quan phu nhân quan tâm tất sẽ loạn, hoàn toàn không để ý đến điều bất thường của hai nha hoàn.
Đợi bà vừa đi, hai người lập tức trở về Tình các. “Tiểu thư.” Đi qua bình phong, thấy người vốn đang hôn mê bất tỉnh nay lại tựa vào bên giường, hai người vội vàng cúi chào. Nhưng người kia lại lạnh lùng nhìn Tử Tô: “Mọi người đều đi rồi?” Tử Tô hơi gật đầu, sau đó chần chừ nhìn chủ nhân nhà mình: “Tiểu thư, có phải Phượng vương phi đã phát hiện ra cái gì không?” “Không thể nào?” Tử Ngạc kinh ngạc nhìn Tử Tô, hiển nhiên là bị câu nói đột nhiên xuất hiện của Tử Tô dọa sợ. Dù Thượng Quan Tình Hi đang bị bệnh nặng quấn thân nhưng những cái giơ tay nhấc chân đều toát ra sự ưu nhã và bình tĩnh, hoàn toàn không phải thứ mà người thường có thể luyện được. Nàng ta nhếch mày, vì câu hỏi của Tử Tô mà giữa hàng lông mày toát lên vẻ thanh cao quý phái, cực kỳ thanh nhã: “Nhìn ra thì sao chứ?” Tử Tô hơi sững sờ, hiển nhiên vì không ngờ chủ nhân nhà mình sẽ nói như vậy.
Nhưng khi suy xét cẩn thận, nàng ta vẫn còn chút bất an: “Nhưng, nhưng nàng ta được Phượng vương điện hạ phái tới đây.
Ngộ nhỡ tình huống của người bị nàng ta nhìn ra, chẳng phải sẽ báo…” “Không đâu.
Tử Tô, ngàn vạn lần không nên coi thường vị Phượng vương phi này.
Nàng thông minh và có năng lực hơn chúng ta tưởng tượng.
Chỉ bắt mạch mà có thể nhìn ra ta tự xuống tay với chính mình, không hề đơn giản!” Tử Ngạc khó tin nhìn chủ nhân trước kia luôn cao quý nay đột nhiên lại xuất hiện nụ cười hứng thú.
Trong chốc lát, nàng ta nghi ngờ có phải mắt mình xảy ra vấn đề gì hay không. Mà Thượng Quan Tình Hi lại đang tự hỏi câu nói mà nàng quăng ra trước khi rời đi, càng nghĩ càng cảm thấy cần phải nghiền ngẫm tỉ mẩn. Thật ra nàng ta cũng không hiểu vì sao bản thân lại chắc chắn như vậy, nàng ta chỉ có cảm giác Linh Diên sẽ không nói tình huống của mình cho Vệ Giới biết. Biết mà không nói, rốt cuộc nữ nhân này có ý gì? Vệ Giới đã ngồi chờ người nào đó ở phòng khách của phủ Thượng Quan từ sớm, vừa nghe nàng đã xem xong thì lập tức phải người dẫn nàng tới trước mặt. “Thế nào?” Đi thẳng vào vấn đề, không dây dưa lòng vòng. Linh Diên ngước mắt nhìn, thật sự quá khó hiểu.
Nàng không thể nghĩ ra được, một người thường làm ngơ với nữ nhân sao đột nhiên lại quan tâm đến một người khác đến thế.
Cái này không phù hợp với lẽ thường. Mặc dù nữ nhân kia “đúng lúc” cứu hắn một mạng nhưng nàng vẫn cảm thấy nếu dựa theo bình thường, dù Thượng Quan Tình Hi có cứu được hắn thì Vệ Giới cũng sẽ không nhìn nàng ta một cái.
Thậm chí còn cảm thấy nữ nhân này nhiều chuyện, tự mình đưa tới cửa, liên quan gì đến hắn? Nhưng bây giờ… Dù hắn chẳng có bao nhiêu nhiệt tình nhưng cũng chẳng phải hoàn toàn thờ ơ.
Cảm giác này khá là quái dị! Thấy nàng thất thần, người nào đó không vui híp híp mắt: “Bổn vương hỏi ngươi, rốt cuộc là như thế nào? Có thể cứu được hay không?” Linh Diên thình lình bị hắn “mắng” một tiếng, nàng bị chấn động, không vui.
Linh Diên hơi nhíu lông mày, thản nhiên nói: “Thần thiếp không cứu được, vương gia mời cao minh khác đi.”
Nói xong, nàng không thèm để ý đến sắc mặt đen như đáy nồi của người nào đó mà nhìn sang Thượng Quan Hạo, ẩn ý sâu xa nói: “Thượng Quan đại nhân, dù ta bó tay không có cách, nhưng người giỏi ắt có người giỏi hơn.
Ta tin người tốt chắc chắn sẽ được báo đáp, nhất định lệnh ái sẽ bình an vô sự.” Thượng Quan Hạo vội vàng cảm ơn Linh Diên.
Dù nghi ngờ ý của câu nói này nhưng lại không dám biểu lộ ra.
Mà Linh Diên cũng không trông chờ ông ta có thể hiểu được.
Trên thực tế, ngay chính bản thân nàng cũng không biết nên biểu đạt tâm trạng lúc này của mình như thế nào.
Chỉ có thể lạnh nhạt nhếch môi, thờ ơ dẫn An Huệ và An Ny rời đi. Họ vừa đi, Thượng Quan phu nhân phái người tới tường thuật lại chuyện vừa mới xảy ra.
Vệ Giới nghe xong, đáy mắt hiện ra tia chần chờ: “Ngươi nói là, vương phi một mình kiểm tra cho Thượng Quan cô nương nhưng cũng không tra ra cái gì? Thậm chí, tình huống như thế nào cũng không giải thích?” “Bẩm vương gia, đúng là như thế.
Vương phi nương nương đi rất gấp, phu nhân nhà ta cũng không thể đuổi kịp.” Đây chính là gián tiếp cáo trạng, Thượng Quan Hạo nghe xong, ngay lập tức trợn mắt nhìn sang. Cũng may Vệ Giới không chú ý tới điều này.
Vì hắn đang nghĩ, người này đã đến, còn nói là đã xem qua rồi.
Nếu như đã xem thì vì sao lại không nói rõ, lại còn buông ra câu “không chữa được” rồi bỏ đi? Rốt cuộc nàng có ý gì? “Vương gia, ngài xem…” Vốn còn nghĩ Phượng vương phi có vài phần bản lĩnh, giờ xem ra cũng chỉ đến thế.
Có phải Phượng vương này đang quá coi trọng nàng không? Thượng Quan Hạo thấy khó hiểu với quan hệ của hai người là chuyện bình thường.
Dù sao thì, với khuôn mặt và dáng người của nàng, là đàn ông nào cũng sẽ không để ý. Ai có thể ngờ, Phượng vương này không những không có bất kỳ ghét bỏ gì với Phượng vương phi mà còn… cực kỳ tín nhiệm? “Xin Thượng Quan đại nhân yên tâm.
Nếu lệnh ái trúng độc là vì bổn vương, chắc chắn bổn vương sẽ không mặc kệ không hỏi.” Ném câu không có độ ấm gì ra, Vệ Giới không ngồi lại nữa mà rời khỏi phủ Thượng Quan ngay. Sau khi Vệ Giới rời đi, Thượng Quan phu nhân mới đi đến bên người Thượng Quan Hạo, cực kỳ lo lắng hỏi: “Lão gia, vị này, vị Phượng vương này có ý gì chứ? Còn cả Phượng vương phi, vừa nãy người không nhìn thái độ của nàng đâu, nàng…” “Phu nhân, nếu Phượng vương đã nói như vậy thì chắc chắn hắn đã có sắp xếp.
Nàng đừng quản những thứ này, chứ chăm sóc con thật tốt đi.
Dù gì vẫn còn có ta mà, không lẽ ta sẽ trơ mắt nhìn con gái đi tìm chết hay sao?” “Nhưng thái y cũng đã nói độc này quá phức tạp.
Trên thế gian này ngoài Linh gia trang, Thiên Nhai Hải Các, Dược vương cốc, còn cả Quỷ Y đột nhiên xuất hiện trong hai năm qua, ngoài họ ra thì còn biện pháp nào chứ?” Có trời mới biết để mời được những nhà này khó đến mức nào.
Những người đó thường có phân rõ giới hạn với người trong triều chính như bọn họ, dù họ có đích thân đi mời, chưa chắc người ta đã chịu đến. “Phu nhân đừng gấp, Tử Ngôn và Tử Hiên đang nghĩ biện pháp rồi.” Thượng Quan Tử Ngôn là đại ca của Thượng Quan Tình Hi, Thượng Quan Tử Hiên là nhị ca.
Nhánh chính của gia tộc Thượng Quan chỉ có ba huynh muội bọn họ. Tử Ngôn trọng võ, Tử Hiên trọng văn, Tình Hi người yếu bệnh nhiều, chỉ ở trong Tình các quanh năm đóng chặt, không bước ra khỏi cửa chính quá hai bước.
Cũng chính vì thế nàng là bảo bối của cả nhà.
Nàng ta xảy ra chuyện lớn như vậy, hai huynh đệ không thể ngồi yên. Thượng Quan Hạo chính là nhất phẩm quân cơ xử của đại học sĩ, quyền cao chức trọng.
Dù là quan văn nhưng vẫn có tiếng nói với hoàng thượng. Lại thêm mấy đời của Thượng Quan gia đều là những người cấp bậc nguyên lão của nước Tư U.
Địa vị ở nước Tư U hoàn toàn không thua kém một thế gia võ tướng từng là – Đỗ gia. Chỉ có điều, các thời của Thượng Quan gia đều theo văn, hơn nữa cũng không đứng về phe cánh nào, luôn lấy vua làm trọng.
Ai làm hoàng đế, người đó chính là vua của họ. Vì vậy qua nhiều năm, họ mới bình an vô sự.
Dù thế hệ này có Thượng Quan Tử Ngôn là khác loại nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Bởi vì Thượng Quan Tử Ngôn hành tẩu giang hồ, không tham dự thi cử, càng không tiến vào triều đình.
Hắn luyện võ hoàn toàn là vì sở thích cá nhân, không đến mức vì cống hiến cho quốc gia, nước nhà. Với hoàng thượng hay là các quan lại, Thượng Quan gia chính là đối tượng đáng để lôi kéo.
Ngay cả Vệ Giới đối đãi với Thượng Quan Hạo cũng coi như khách khí. Huống chi bây giờ nữ nhi của ông ta cứu hắn.
Chỉ bằng vào ân huệ này, Vệ Giới hắn không có khả năng sẽ bỏ mặc. Cho nên Thượng Quan Hạo không hề lo lắng nữ nhi của ông ta sẽ xảy ra tình huống gì xấu.
Đương nhiên, những suy nghĩ này không thể nói cho phu nhân nghe, lòng dạ đàn bà không bao giờ lớn bằng đàn ông. So với độc trên người Thượng Quan Tình Hi, cái Thượng Quan Hạo quan ngại hơn chính là vì sao nữ nhi nhà mình đang yên đang lành lại xuất hiện ở chỗ đó? Hơn nữa còn trùng hợp cứu một Vệ Giới hoàn toàn không cần nàng ra tay. Cho tới giờ ông ta không hề nghĩ đây là trùng hợp.
Chuyện trùng hợp trên thế giới có rất nhiều, vì cái gì lại gặp đúng trên người nàng chứ? Nghĩ như vậy, Thượng Quan Hạo mang theo trái tim thấp thỏm, gõ cửa. Có những việc, ông ta nhất định phải nói chuyện với nữ nhi cho thật rõ. Chân trước Linh Diên vừa bước lên xe, chân sau Vệ Giới đã theo tới.
An Huệ và An Ny thấy thế, thức thời lui ra ngoài. Tuy đây không phải lần đầu tiên nàng ở trong không gian bị bịt kín với Vệ Giới, nhưng lại là lần đầu tiên sau khi có quan hệ phu thê.
Nói nàng không xấu hổ là nói dối.
Đặc biệt là khi đứng trước khí tràng của người nam nhân này.
Dù Linh Diên có tâm lí mạnh mẽ cũng phải đứng ngồi không yên. “Xem ra vương gia rất lo lắng cho vị Thượng Quan tiểu thư này.
Sao? Không tin lời ta đã nói nên cố ý đuổi theo đến đây để hỏi cho ra nhẽ sao?” Linh Diên cười chế giễu, Vệ Giới lại chỉ liếc nàng: “Ngươi phát hiện cái gì?”
Linh Diên chớp chớp mắt, giả ngốc: “Vương gia có ý gì? Thần thiếp không hiểu người đang nói cái gì hết.” Vệ Giới cười lạnh một tiếng: “Đại phu bình thường có thể chẩn đoán chính xác độc gì.
Vậy tại sao khi ngươi đến lại chỉ dùng một câu “không giải được” để lấp liếm? Ly Diên, rốt cuộc ngươi đã nhìn ra cái gì?” Linh Diên bực bội nhìn hắn: “Ly Diên Ly Diên, ta đây đã đổi họ rồi, không mang họ Ly nữa.
Không giải được là không giải được, nhiều chuyện thế để làm gì?” “Ngươi có bản lĩnh bao nhiêu, bổn vương cực kỳ rõ.” Thứ khí kia chảy loạn trong người hắn, đẩy hắn vào khốn khổ bao nhiêu năm thế mà ma xui quỷ khiến gì lại được nàng chữa khỏi.
Nàng còn giải được hết những chứng bệnh khó xử lí, hỗn tạp lẫn lộn.
Đây chỉ là một loại độc, làm gì có chuyện nàng không giải được? Vệ Giới buộc chính mình phải nhẫn nại để hỏi rõ nguyên nhân.
Chẳng qua đôi mắt phượng đang híp lại kia cũng đã bay ra vài đợt hàn quang. “Ha ha, vậy cũng phải cảm ơn vương gia đã tín nhiệm thần thiếp như vậy.” Linh Diên bĩu môi, hắn rõ? Rõ cái rắm ý! Không phải nàng đang xem thường hắn mà là ngay cả các ca ca bên cạnh nàng cũng mơ hồ không hiểu.
Đây nàng chỉ cứu hắn có mấy lần, hắn tự nhận mình đã hiểu rõ nàng ngay được? Ha ha, không hiểu hắn lấy tự tin ở đâu ra nữa. Nàng thờ ơ cọ móng tay mình, mí mắt cũng không thèm nhấc lên: “Vương gia không cần phải nhọc lòng.
Không biết là không biết.
Dù có lấy đao gác lên cổ ta, ta cũng vẫn nói vậy.
Vương gia cứ tự nhiên.” Vệ Giới nhìn chằm chằm vào nàng hồi lâu, nghi vấn trong đáy mắt dần lắng đọng lại cho đến khi không còn một gợn sóng, tựa như một đầm nước tĩnh lặng. Khi Linh Diên ngẩng đầu lên, làm gì còn bóng dáng của Vệ Giới nữa? Nàng vén rèm xe lên, đăm chiêu nhìn phủ Thượng Quan gần trong gang tấc.
Thời gian trôi qua, trong mắt dần ngưng tụ ý lạnh. Thượng Quan Tình Hi, rốt cuộc ngươi là ai? Một tiểu thư được mọi người nuôi dưỡng ở khuê phòng, một con ma ốm không ra khỏi nhà mười hai năm liên tục mà có một tay y thuật bất phàm như thế.
Sao nàng ta lại làm được? Nàng ta có thể lừa được người khác, nhưng không thể giấu giếm được nàng. Có một số huyệt vị và nhân tố bệnh lý, chắc chắn không người ngoài nào có thể động vào được.
Nếu không phải là một người cực kỳ quen thuộc với huyệt vị và điều kiện thân thể của bản thân thì không thể tạo ra được những thay đổi rất nhỏ đó. Còn cả mùi thuốc thoang thoảng trong phòng của nàng ta nữa.
Ngửi thì rất phức tạp nhưng thực tế chỉ cần dùng đến ba vị thuốc.
Ba vị thuốc này nhìn thì bình thường nhưng nếu được phối chế theo tỷ lệ nhất định là đã thành công tạo ra loại độc mà Thượng Quan Tình Hi trúng. Cuối cùng kết hợp với cơ thể được điều dưỡng đặc biệt của nàng ta.
Đại phu bình thường chắc chắn không thể nhìn ra đây là độc gì. Cái nàng tò mò lúc này đó là đây là độc mà người áo tím kia hạ, hay là nàng ta muốn tranh thủ sự đồng tình của người nào đó nên tự hạ chính mình? Nếu là người sau làm thì có dây mơ rễ má nhiều lắm.
Không nói trước được nữ nhân này có tâm tư nặng bao nhiêu, chỉ cần mục đích là tiếp cận Vệ Giới thì không thể để ai biết được. Mà nàng án binh bất động cũng là muốn xem xem nữ nhân này định làm cái gì.