Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

437: Để lộ sơ hở


trước sau

Mặc Uyên nhún vai, vẻ mặt vô tội, “Đó là tướng công của muội, đâu phải của ta, tại sao ta không được cười? Hơn nữa là tên đó phụ muội trước, cho dù hôm nay muội không cứu hắn cũng sẽ không có ai nói gì muội, vì vậy muội không cần có gánh nặng tâm lý. Về phần tướng công thì càng đơn giản, trực tiếp hủy hôn là được, hoặc đơn giản hơn là muội hoàn toàn có thể bỏ cái tên và thân phận Linh Diên này. Dù sao sớm muộn cũng sẽ có một ngày các muội phải thay tên đổi họ, quay về làm bản thân chân chính!”

Lời Mặc Uyên nói khiến Linh Diên cuối cùng cũng tỉnh lại, “Hai người giỏi lắm, đây mà là tới cứu người hả? Rõ ràng hai người tới bỏ đá xuống giếng! Hai người không quay lại đúng không? Được, ta đi!”

Nói xong, nàng vụt phát đứng dậy, vừa định triệu hoán đại ngân long của mình, Mặc Uyên đã giữ chặt cổ tay nàng, mặc dù trên mặt đang cười nhưng hoàn toàn không giống đang đùa giỡn.

“Nha đầu, đừng ép ca dùng sức mạnh với muội. Ở nhà chúng ta từ trước đến nay đều xem lời lão đại nói như thiên lôi sai đâu đánh đó, nếu lão đại đã lên tiếng, nhất định ta phải đưa muội về. Về phần tên Vệ Giới kia, muội cảm thấy hắn là loại người để mặc cho những nữ nhân khác muốn làm gì thì làm sao?”

Linh Diên hơi sững sờ, cuối cùng cũng hơi hiểu, “Mũ đỏ mà huynh nói, không phải là từ trái nghĩa của đội mũ xanh chứ?”

“Hừm.” Mặc Uyên khẽ hừm một tiếng xem như trả lời, cả người Linh Diên không ổn lắm, ánh mắt nàng đột nhiên sắc bén, lại căng thẳng tóm chặt cánh tay của Mặc Uyên, “Nữ nhân kia, cuối cùng là ai?”

“Nàng ta là ai không quan trọng, quan trọng là bọn họ không biết muội là ai, các muội là ai, muội hiểu chưa?”

Mặc Uyên kiên nhẫn xoa huyệt Thái Dương của mình, đột nhiên cảm thấy mình còn đáng thương hơn vú em, sao cả đám đều không bớt lo vậy?

“Ta không hiểu, hôm nay huynh không nói rõ ràng ta sẽ không rời khỏi như vậy.”

“Nha đầu chết tiệt này, sao muội lại bướng bỉnh như vậy!” Mặc Uyên nghiến răng, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Linh Diên.

Đột nhiên hắn ta nhướng mày, lỗ tai hơi nhúc nhích, dường như cảm giác được lực lượng quen thuộc gì đang tới gần mình. Ngay sau đó, hắn ta đồng thời túm cổ áo hai muội muội lên, giọng điệu dồn dập nói: “Mau, hai người các muội trốn đi!”

Linh Diên đang định hỏi, Công Tử Diễn dã lập tức giữ nàng, không nói gì lắc đầu.

Linh Diên cũng biết bây giờ không phải lúc bốc đồng, tuy rằng nàng không biết xảy ra chuyện gì nhưng nhìn điệu bộ này của ca ca thì người đến không có ý tốt, nàng lập tức nắm tay Công Tử Diễn nhảy vào không gian.

Sau khi hai người vào không gian, Linh Diên vừa định mở thần thức thăm dò bên ngoài lại phát hiện bên ngoài là một mảnh trắng xóa, không nhìn thấy gì, nàng lập tức trợn tròn mắt, “Đệch, tình huống gì đây, sao ta không nhìn thấy gì hết?”

Băng Dực nhìn vẻ mặt lo lắng và bối rối của Linh Diên, lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Ca ca nhà người đã che chắn xung quanh, tất nhiên là người không nhìn thấy gì rồi!”

Che chắn? Nghĩa là sao?

Chuyện nàng có không gian chỉ có tỷ tỷ biết thôi mà!

Nghĩ tới đây, Linh Diên bất giác nhìn về phía Công Tử Diễn mặt mày thờ ơ, thoải mái nằm trên thảm cỏ: “Tỷ, chẳng lẽ bọn ca ca cũng biết hả?”

Công Tử Diễn bình tĩnh nhẹ gật đầu: “Chuyện mà ta cũng biết, cường đại như Mặc Ngân sao lại không biết?”

Linh Diên buồn bực gật đầu, “Thảo nào hai chúng ta đột nhiên biến mất huynh ấy lại không thấy lạ, thì ra là vậy. Không đúng, dưới tình huống này chẳng lẽ không truy hỏi hả? Theo ta được biết, người có không gian tùy thân cũng hiếm mà đúng không?”

Nào ngờ Công Tử Diễn lại lắc đầu, “Chuyện này ta không rõ lắm, nhưng nghe nói hình như năm đó vị tổ nãi nãi không biết bao nhiêu đời kia của chúng ta dựa vào không gian tùy thân tạo ra không ít nhẫn trữ vật và túi trữ vật, có thể xem như vật phẩm được sinh ra từ không gian. Nhưng có vài cái chỉ có thể chứa vật chết, không giống cái của muội, cả người sống cũng có thể bước vào. Hơn nữa không gian kia không biết kém hơn cái này không biết bao nhiêu lần!”

Không ngờ chủ đề này lại khơi dậy hứng thú trong Tiểu Băng Dực. Nó hưng phấn nhảy lên vai Linh Diên, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm như một chú sóc.

“Về thần khí nghịch thiên không gian này, quả thật chủ nhân không phải người duy nhất có. Thế nên có phải ca ca người quen những người có không gian khác không?”

Đúng vậy, Băng Dực là tiểu hộ pháp của không gian, tất nhiên nó hiểu kỹ về loại bàn tay vàng nghịch thiên không gian này hơn nàng.

“Thật à?”

“Tất nhiên rồi, kỳ thật sự tồn tại của không gian cũng giống như tu luyện vậy, quy luật chọn người của không gian là nhất định phải phù hợp trăm phần trăm với nó, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa mới may mắn được chọn làm chủ nhân. Điều này đã định sẵn khi một người có không gian tùy thân thì phương diện khác sẽ bị suy yếu. Người xem, người có không gian, những phương diện khác của người sẽ ít nổi bật hơn. Tỷ tỷ của người không có không gian nhưng lại được bù đắp về mặt thiên phú tu luyện. Đây cũng chính là quy luật công bằng của thế giới này.

Ngoài ra, đại lục của mọi người vẫn chưa tính là đại lục Huyền Vũ chân chính. Lúc người của đại lục Huyền Vũ ra đời sẽ mang theo dị năng các hệ, người có không gian tùy thân như người được gọi là hệ không gian. Ngoài ra còn có kim mộc thủy hỏa thổ, hệ không gian và hệ hắc ám đều là loại cực kỳ hiếm có. Đương nhiên nếu Long đế quốc có thể tiếp tục phát triển thì có lẽ cũng sẽ có một ngày như vậy.”

Nghe quân nói một buổi hơn hẳn mười năm đọc sách, lúc này Linh Diên mới phát hiện hiểu biết của bản thân thật sự quá hạn hẹp.

Nhưng nếu nhị ca nhà mình đã biết, tại sao từ trước đến nay chưa từng nhắc đến. Ngoài ra dưới cái nhìn của nàng thì không gian của nàng rất hấp dẫn, nhưng hình như nhị ca không hề thấy lạ, điều này cho thấy cái gì?

Cho thấy rõ ràng trước đó huynh ấy đã thấy dị năng giả không gian thế này rồi!

Lúc Linh Diên ở trong không gian nghĩ vẩn vơ, bên ngoài không gian, sau khi bọn muội muội biến mất, nụ cười trên mặt Mặc Uyên chợt biến mất, lạnh giọng quát lớn về một hướng: “Đi ra!”

Người nấp ở một nơi bí mật gần đó hiển nhiên không ngờ rằng mình lại bị phát hiện nhanh như vậy. Người nọ lập tức thở dài, từ từ ra khỏi tầng mây. Lúc Mặc Uyên nhìn rõ người trên giao long là ai, ánh mắt hắn ta đột nhiên thay đổi: “Hàn Y? Sao muội lại ở đây?”

Nữ tử váy trắng được gọi là Hàn Y chừng mười lăm mười sáu tuổi, ngoại hình cực kỳ đáng chú ý, mày như lông chim trả, răng trắng như vỏ sò, da trắng hơn tuyết. Lẽ ra nàng là mỹ nhân thanh khiết cao ngạo hiếm thấy, đáng tiếc ấn đường luôn xen lẫn vẻ u sầu mơ hồ, khiến cho dung mạo cũng có thêm một tầng áp lực.

So với Linh Diên linh động tự nhiên, Công Tử Diễn lạnh lùng thoát tục, khí chất của nàng lại kém hơn một bậc. Cho dù về mặt dung mạo, hai muội tử nhà mình và Hàn Y đều có ưu điểm riêng, không phân cao thấp, nhưng so với Hàn Y luôn khiến người ta cảm thấy tối tăm phiền muộn thì Mặc Uyên vẫn cảm thấy ở chung với hai muội tử nhà mình thoải mái hơn một chút.

Hàn Y cũng không ngờ rằng lại gặp Mặc Uyên ở đây, trong lúc nhất thời có chút giật mình. Nhưng nàng nhanh chóng nghĩ tới mật lệnh đến từ cấm địa, lập tức nhẹ gật đầu với Mặc Uyên: “Ta nhận được mật lệnh, kêu ta tức tốc trở về, nói là, nói là muội muội lại gây chuyện.”

Mật lệnh?

Mặc Uyên sững sờ, lập tức nghĩ đến một người, “Mật lệnh của ai?”

Hàn Y không chút nghĩ ngợi trả lời: “Lục ca đấy, nhưng ta không ngờ rằng cửu ca cũng ở đây. Tình huống bây giờ là sao?”

Mặc Uyên nghe xong liền giận mà không có chỗ trút, nhưng vướng đủ loại nguyên nhân khiến hắn ta chọn tránh nặng tìm nhẹ: “Ta cũng bị phái tới, sớm biết muội qua đây thì ta đã không tới rồi. Thật là, lần nào nhìn thấy nha đầu chết tiệt kia ta cũng buồn nôn vô cùng.”

“Mị Nhi muội ấy…”

“Mị Nhi cái gì, cái tên Hồng Mị Nhi này tục gần chết, thật không hiểu cuối cùng nha đầu chết tiệt đó nghĩ sao nữa, cái tên hay như vậy lại không cần, khăng khăng dùng cái tên này. Người Mặc gia chúng ta sắp bị nàng ta làm mất hết mặt mũi rồi!”

“Cửu ca, cuối cùng Hương Quân muội ấy đã làm gì?”

“Làm gì? Muội tự đi mà hỏi xem cuối cùng nàng ta đã làm gì.” Nói xong, hắn ta định xoay người, Hàn Y vội vàng tiến lên ngăn cản: “Cửu ca, huynh, huynh không xuống chung với ta sao?”

“Chỗ đó làm ta buồn nôn, muội xuống đi, lão đại kêu muội làm gì thì muội làm thế ấy, ta ở đây chờ muội.”

Hàn Y nghe xong lập tức cau mày, “Nhưng cửu ca, Hương Quân muội ấy, từ trước đến nay chưa từng nghe lời ta.”

“Vậy muội nói cho nàng ta biết, không được động vào nam nhân bên dưới, bắt được từ đâu thì trả lại chỗ đó cho lão tử. Nếu không, nàng ta cứ đợi lão đại tới trừng trị đi!”

Lục ca tới trừng trị?

Sắc mặt Hàn Y chợt thay đổi, lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, mặt mày nghiêm nghị gật đầu, “Được, ta sẽ xuống ngay.”

Mặc Uyên bực bội phất tay, trong lòng Hàn Y biết vì Hương Quân mà cả cửu ca cũng ghét ở chung với mình, lập tức không nhiều lời nữa, cưỡi tọa kỵ giao long của mình nhanh chóng biến mất trong tầng mây.

Mặc Uyên xoa mi tâm, sau khi gương mặt u ám dịu bớt, không khỏi nặng nề thở dài. Cuộc sống thế này chừng nào mới chấm dứt đây?

Mặc Uyên trở lại hướng nơi bọn Linh Diên vừa biến mất, gỡ bỏ cấm chế xung quanh. Linh Diên vèo một phát liền từ trong không gian nhảy ra ngoài, sau khi ra ngoài không thèm nhìn huynh trưởng nhà mình mà ngược lại nhìn xung quanh, thậm chí còn ngửi khắp nơi như chó.

Hành động này khiến Mặc Uyên có chút dở khóc dở cười, “Nha đầu, muội ngửi được gì chưa?”

“Nhị ca, tình hình thế nào rồi? Sao huynh còn dùng cả cấm chế? Vừa rồi là ai mà khiến cho huynh thần thần bí bí như vậy?”

Mặc Uyên không trả lời mà hỏi lại: “Nói tới thì ta còn chưa hỏi muội đó, lẽ nào muội cũng không có lời gì muốn giải thích hả?”

Linh Diên trợn mắt một cái thật to, “Giải thích cái gì? Còn giải thích cái gì? Huynh và đại ca cũng biết rồi, còn cần muội giải thích sao? Hừ, huynh bớt đổi chủ đề đi, mau nói cho ta biết cuối cùng là là ai vừa tới? Có phải nữ nhân hay không? Còn là một nữ nhân xinh đẹp nữa đúng không?”

Mặc Uyên buồn cười nhìn đôi mắt đen đầy nhiều chuyện của nàng, “Đúng, một nữ nhân xinh đẹp, còn đẹp hơn muội. Nhưng, nếu muội muốn nhìn thì lên đảo đi.”

“Cuối cùng là ai!”

Mặc Uyên thần bí nháy mắt mấy cái: “Muốn biết hả?”

Linh Diên gật đầu như giã tỏi, “Đương nhiên đương nhiên!”

“Vậy muội đưa cho lão tử một lọ Tục Mệnh kim đan đi!”

Linh Diên nghe xong lập tức siết chặt nắm tay nhỏ đấm về phía gương mặt quyến rũ của ca ca nhà mình, “Một lọ? Sao huynh không đi cướp luôn đi? Tỷ tỷ ta tổng cộng mới có bao nhiêu, huynh mở miệng ra đã đòi một lọ!”

“Lão tử cướp đó, thì sao? Đâu phải muội không biết đại hội Linh Vũ mỗi năm một lần của Long đế quốc sắp bắt đầu rồi, tất nhiên ca ca nhà muội phải chuẩn bị sẵn sàng. Ta thèm nhỏ dãi Tục Mệnh kim đan của muội đã lâu rồi, cho ta một lọ thì sao?”

“Còn sao nữa hả? Huynh cũng dám mở miệng sao? Da mặt huynh dày đến mức nào vậy?”

“Muội là muội tử của ta, có gì mà ta không tiện mở miệng chứ? Hơn nữa đâu phải muội chỉ có một lọ này, muội vẫn còn đúng không? Ca ca nhà muội gần như ngày nào cũng bị thương, ta dễ dàng lắm hả? Mau mau, lấy ra, chỉ cần muội lấy ra ta sẽ nói cho muội biết!”

“Phì, huynh bớt lừa ta đi, đừng tưởng ta không biết huynh có ý định gì. Bên này ta cho huynh, bên kia huynh sẽ bịa một lời nói dối lừa ta. Nhiều năm vậy rồi, cái chiêu hạ lưu này của huynh cũng không thèm thay đổi, ta thật hoài nghi tại sao mấy đại cô nương tiểu tức phụ kia lại bị thứ ngốc nghếch như huynh mê hoặc giống chưa từng thấy nam nhân vậy!”

“Nè nè nè, nha đầu kia, muội nói chuyện kiểu gì đấy? Ta là ca của muội, muội xem lời này của muội xem, có phải huynh muội ruột không vậy?”

Linh Diên nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, vô cùng ghét bỏ bĩu môi, “Quỷ mới biết có phải hay không, tên nào cũng thần thần bí bí, cái gì cũng không thể nói, đến lúc muội sẽ biết, coi chừng không cẩn thận đến cuối cùng chúng ta có phải huynh muội ruột thật không cũng chưa chắc.”

“Phì phì phì, nha đầu chết tiệt này, nói nhảm gì đấy? Nếu để đại ca nghe được, để xem huynh ấy có đánh nát mông muội hay không.”

Vừa dứt lời, đột nhiên hắn ta cảm thấy lời này không tốt với một cô nương gia, lập tức thở hồng hộc trợn tròn mắt, vỗ đầu Linh Diên một cái.

Linh Diên bất ngờ không kịp đề phòng, bị đánh trúng một cái, nàng đau tới mức rơi nước mắt, “Tỷ, tỷ ơi, hu hu, nhị ca bắt nạt ta, nhị ca đánh ta, tỷ, tỷ ơi…”

Nghe thấy tiếng khóc la thê thảm của Linh Diên, Công Tử Diễn chợt hốt hoảng, lập tức nhảy ra khỏi không gian, vừa thấy Linh Diên thật sự khóc thì lập tức mặt lạnh như sương trợn mắt nhìn Mặc Uyên, “Huynh làm muội ấy khóc hả?”

Mặc Uyên bị ánh mắt của muội tử nhà mình dọa tới mức hơi uể oải, theo bản năng giấu bàn tay gây họa ra sau lưng, cười trốn tránh: “Chuyện đó, ta thấy ở đây cũng không có việc gì của ta, chi bằng ta về trước chờ tin tức được không tam muội?”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây