*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương có nội dung hình ảnh
“Còn hơn mười ngày nữa Phong Quyên mới lên sàn, tôi sẽ về nhà vài hôm. Trong thời gian này, ông phụ trách đưa đón Đồng Đồng nhé. Lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện, để hỏi Y Y xem cô ấy có thể đến chăm sóc Đồng Đồng hay không”.
‘Nhà’ ở đây tất nhiên là ‘quê nhà’ - nơi Tôn Hàn đã lớn khôn.
Từ Khang Niên đưa ra lời đề nghị, “Thưa cậu, bây giờ Đồng Đồng đang đi nhà trẻ, cậu có thể xin cho cô bé nghỉ vài hôm rồi đưa cô bé về quê cùng!”
Advertisement
“Chắc chắn mẹ cậu sẽ rất vui khi gặp Đồng Đồng!”
Từ Khang Niên không biết nhiều về chuyện nhà của Tôn Hàn, cũng không dám nghe ngóng. Ông ấy chỉ biết Tôn Hàn có mẹ, một em trai và một em gái.
Còn bố Tôn Hàn đã mất sớm vì bệnh.
Nhưng Từ Khang Niên nghĩ, người lớn tuổi gặp được cháu gái của mình có lẽ là một chuyện rất vui. Thế nên ông ấy mới dám đưa ra đề xuất như vậy.
Tôn Hàn nghe xong chỉ cười gượng, “Gia đình nào cũng có nỗi khổ riêng. Tôi không đưa Đồng Đồng theo, dĩ nhiên có lý do của tôi. Đừng nhiều lời!”
Advertisement
Tôn Hàn đã nói vậy, tất nhiên Từ Khang Niên không dám nhiều chuyện nữa.
Ông ấy hỏi, “Vậy cậu định khi nào thì đi ạ?”
“Cũng đang rỗi rãi, ngày mai tôi sẽ đi”.
Sau khi rời khỏi công ty bất động sản Thịnh Hạ, Tôn Hàn đi thẳng đến bệnh viện.
Tôn Hàn vào đến phòng bệnh thì Trần Hương là người đầu tiên nhìn thấy anh. Cô ta hơi ngạc nhiên, vội thốt lên, “Tổng giám đốc Tôn!”
“Tôi đã không còn quan hệ gì với công ty thời trang Sâm Uy, cô không cần câu nệ nữa, cứ gọi thẳng tên Tôn Hàn là được”, Tôn Hàn cười đùa, ánh mắt hướng đến Liễu Y Y đang nằm trên giường bệnh.
“Tôi vẫn gọi anh là tổng giám đốc Tôn thôi ạ! Tổng giám đốc Tôn, anh đến đúng lúc quá, tôi ra ngoài một lát!”, Trần Hương thức thời rời đi.
Thời gian gần đây, luôn là Trần Hương đến chăm vào ban ngày, còn Tiết Lan đến vào buổi tối. Vậy nên vào lúc này, Tiết Lan vẫn đang nghỉ ngơi ở nhà, đến chiều tối mới mang ít canh tẩm bổ đến.
“Sao anh lại đến đây?”, Liễu Y Y hơi bất ngờ khi thấy Tôn Hàn, rồi vội vã quay mặt đi, không muốn nhìn anh.
Tôn Hàn bật cười rồi ngồi xuống mép giường, biết Liễu Y Y đang giận.
Đây cũng là chuyện bình thường.
Anh dùng mọi cách để tiếp cận Liễu Y Y, đến khi người ta cảm động rồi thì chính anh lại nói không thích.
Nhìn kiểu gì cũng giống như anh đang đùa giỡn với tình cảm của người khác.
Trong chuyện này, Tôn Hàn không giải thích, cũng không muốn giải thích.
“Nghe Trần Hương nói ngày mai em xuất viện, không ở lại thêm vài ngày à?”
“Thôi đi, tôi không muốn lãng phí tiền của anh!”, Liễu Y Y lạnh lùng nói.
Về viện phí của Liễu Y Y, vì tên tài xế kia cố ý gây thương tích, mà chiếc xe van lại không có bảo hiểm, nên cô không nhận được bồi thường. Tôn Hàn cũng lười tìm tên tài xế ấy hay Vương Bách Xuyên để đòi tiền.
Tôn Hàn đã chi trả hết tiền viện phí.
Y thuật của Tôn Hàn rất tốt. Tuy Tiết Lan không thích Tôn Hàn, nhưng vẫn phải thừa nhận từ khi uống thuốc theo đơn của Tôn Hàn, sức khoẻ của bà ấy đã hồi phục một cách đáng kinh ngạc.
Cho đến nay, Tiết Lan chưa từng phát bệnh.
Vì vậy, khi Tôn Hàn đưa công thức nấu dược thiện bồi bổ cho Liễu Y Y, Tiết Lan vẫn luôn nấu cho cô ăn. Kết hợp với việc điều trị bằng thuốc của bệnh viện, bây giờ Liễu Y Y đã có thể miễn cưỡng chống gậy đi lại. Cũng sắp xuất viện được rồi, nên Tôn Hàn cũng không khuyên cô nữa.
Nhưng tổn thương gân cốt phải mất rất lâu mới hồi phục được. Hai chân của Liễu Y Y bị gãy xương một số chỗ, muốn bình phục hoàn toàn thì vẫn cần thêm một khoảng thời gian.