" 2 tỷ đến muộn nhưng đã đến!" Lúc Kiều Mộc nói 2 tỷ, thật sự là phản ứng theo bản năng, không chút suy nghĩ, dù sao thì đã từng trải qua kiếp xã súc* làm công, chưa từng thấy 2 tỷ, đối với một cô nhi như cô mà nói, đưa ra lựa chọn này còn cần phải suy nghĩ sao? * Xã súc: một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản.
社 trong 會社 (Câu lạc bộ hoặc tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là "Súc vật của công ty". Nếu thật sự phải suy nghĩ thì đó là sự thiếu tôn trọng đối với đồng tiền! Sẽ bị lên án tập thể bởi các xã súc làm công trong xã hội! Nhưng sau khi nói ra, cô nhìn thấy Cố Hàn Thanh lập tức đen mặt, biết mình đã nói sai, mặc kệ có lỗi gì, dù sao phải vớt vát trước đã, "Cái kia......! Ông chủ, ý của tôi là, tôi......!Tôi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, đột nhiên anh nói thế, tôi theo bản năng mà chọn thôi, anh biết không, trước kia tôi là người làm công ăn lương bình thường, nếu không phải gặp được ông nội, gả cho anh, tôi còn ở trong công ty mỗi ngày bận lên bận xuống đấy, mua quần áo 500 trở lên cũng tiếc, cho nên tôi liền......! Liền......!Theo bản năng chọn tiền." Kiều Mộc một bên nói, một bên quan sát sắc mặt Cố Hàn Thanh, nhìn có chút tốt hơn, cô lại tăng thêm ngữ khí tỏ lòng trung thành nói: "Nhưng nếu hỏi 2 tỷ và anh cùng rơi xuống nước, tôi chọn ai, khẳng định chọn anh! Tiền những cái đó đều là vật ngoài thân, so sánh với anh, căn bản không đáng nhắc tới!" Ông chủ chính là cha mẹ cho cô cơm ăn áo mặc, vì vậy gặp chuyện liên quan đến tính mạng, cô tuyệt đối sẽ chọn Cố Hàn Thanh, nếu không về sau ai cho cô tiền, ai cho cô phí ly hôn. Cố Hàn Thanh theo Kiều Mộc nói, vết thương trong lòng đã tốt hơn nhiều, cũng tán thành lý do của cô. Cô gái này xuất thân bình thường, đối mặt với sự cám dỗ của 2 tỷ, không kìm lòng được cũng là hiển nhiên, huống chi cô còn rất thích tiền, là đồ tham tiền nhỏ. Cũng may anh nhiều tiền, mặc kệ Kiều Mộc thích anh vì cái gì, dù sao tiền và ngoại hình anh đều có, cho nên cũng không sợ Kiều Mộc thích cái nào hơn, chỉ cần cô thích mình là được. "Ở bên tôi ngoan ngoãn nghe lời, tôi có nhiều tiền hơn em tưởng tượng đấy." Cố Hàn Thanh giơ tay vỗ vỗ đầu cô gái. Kiều Mộc hai chân khép lại, ngoan ngoãn gật đầu, cười tủm tỉm nhìn anh: "Vâng vâng, đều nghe ông chủ." Chừng nào anh bảo tôi cút thì tôi cút, tư thế cút thế nào tuỳ anh chọn. Cố Hàn Thanh rất thích Kiều Mộc nhìn anh và mỉm cười như vậy, rõ ràng nên là nịnh nọt lấy lòng, hư vinh dối trá, nhưng cô một chút cũng không khiến người ta phiền chán, thật thần kỳ. Nào có ai có thể đem hư vinh biến thành đáng yêu chứ? Ồ, vẫn có, đó chính là vợ anh. Cố Hàn Thanh lại xoa nhẹ đầu nhỏ của Kiều Mộc, nhớ tới một chuyện, nói: "Trên Weibo em còn chưa trả lời tôi." "A? Cái này còn phải trả lời?" Kiều Mộc trong mắt mê mang, ông chủ anh ngại lò hỏa táng lửa chưa đủ lớn đúng không? Một hai liên tục khiến tôi tìm đường chết, anh biết nếu hiện tại bị anh hành chết, tương lai tôi sẽ vẫn phải quỳ gối sao! "Đương nhiên phải trả lời, nếu không tôi rất xấu hổ." Cố Hàn Thanh trêu cô. Kiều Mộc vẻ mặt không tình nguyện, "Nhưng nếu trả lời, cư dân mạng sẽ lại kích động, anh không biết chúng ta cũng có fans CP sao." "Hả? Fans CP?" Cố Hàn Thanh âm cuối cao giọng, là vui vẻ. Nhưng Kiều Mộc cho rằng anh không biết lợi hại trong đó, vội vàng lấy điện thoại ra cho anh xem, chỉ hy vọng sau khi anh nhìn thấy, có thể hiểu nếu tiếp tục tương tác thì fans CP sẽ tiếp tục tăng lên, đối với tình cảm của anh và nữ chính sẽ gặp rất nhiều bất lợi. "Ông chủ, anh xem đi, chúng ta cũng có siêu thoại CP, cái vợ chồng Cố thị này chính là nói chúng ta." Cô bấm vào siêu thoại, chậm rãi vuốt cho anh xem bình luận. 【 A a a, thật tốt, mới một cái bình luận tôi đã suy nghĩ rất lâu, các người có thể get cái loại này không? Cảm giác chiều chuộng rất tốt.
】 【 Ừm ừm, tôi hiểu cậu, tôi cũng cảm nhận được loại cảm giác sủng nịnh này, giống như mùi vị ông chủ chiều chuộng cô vợ nhỏ trong tiểu thuyết vậy.
】 【 Cố tổng mỗi ngày ở công ty đi làm kiếm tiền, vợ ở bên ngoài nhàn nhã tắm suối nước nóng, quá feel, xem ảnh chụp, Cố thái có dáng người rất đẹp nha, làn da trắng, vai cổ đặc biệt xinh đẹp, tôi dám khẳng định Cố thái là người đẹp, giống như Cố tổng đều là người có giá trị nhan sắc cao.
】 【 Đúng vậy, so với Trình Tâm Nghiên kia tuyệt đối xứng đôi hơn nhiều, hiện tại sau khi biết Cố tổng đã kết hôn, tôi càng cảm thấy đêm đó Trình Tâm Nghiên ở trên sân khấu nói mấy lời kia rất trà xanh*, cô ta là em gái Cố tổng, còn không biết anh mình đã kết hôn? Cô ta nói như vậy, không sợ chị dâu mình không vui sao? Thật đúng là trà xanh.
】 * Trà xanh: dùng để chỉ những cô gái có vẻ ngoài thanh thuần nhưng thực tế lại tâm cơ, thâm độc. Nhìn thấy cái này, Kiều Mộc có chút xấu hổ, fans sao, khó tránh khỏi thích dùng phương thức kéo dẫm để khen người mình thích. Chính là những đối tượng này kéo dẫm khiến cô chân yếu tay mềm, không thể đắc tội với nữ chính. Cười gượng một tiếng, cô nhân cơ hội khuyên nhủ: "Ông chủ, anh xem đi, fans CP chúng ta càng nhiều thì họ sẽ càng dễ vì chúng ta mà dẫm đạp những người khác, đặc biệt là Tâm Nghiên, trước đó không phải cũng có fans CP với anh sao? Tuy rằng rất mau đã bị anh bác bỏ tin đồn, nhưng vẫn còn rất nhiều fans, càng ngược, càng dính, hiện tại anh đã giúp Tâm Nghiên ngược một đám, họ vẫn sẽ luôn đuổi theo mắng chúng ta, sau đó fans chúng ta bởi vì bảo vệ chúng ta, sẽ đi mắng lại.
Thường xuyên qua lại, chờ fans chúng ta nhiều lên, mắng Tâm Nghiên sẽ càng nhiều, anh nhẫn tâm sao?" Anh nhẫn tâm để bạch nguyệt quang của mình bị cư dân mạng mắng sao? Đến lúc đó các người đem lời này nói ra, đau lòng chết anh. Kiều Mộc cảm thấy mình quá là tốt bụng, trong lòng luôn nghĩ đến nam nữ chính, đi đâu tìm ra một nữ phụ không ngừng tác hợp như vậy? Nếu nam chính cuối cùng không cho cô phí ly hôn, cô......!cô......!cô vẫn sẽ cút khỏi đây. Cố Hàn Thanh đối với fandom trong giới giải trí thực sự không hiểu, cho rằng mọi người bình luận một chút nhưng không biết còn sẽ mắng lẫn nhau như vậy, có chút ngôn ngữ thậm chí rất khó coi. Không ngừng mắng Tâm Nghiên, còn có mắng Kiều Mộc. Cố Hàn Thanh nhìn những bình luận mắng Kiều Mộc, nhăn nhăn mày, rất không vui. Từ nhỏ ông nội đã dạy anh những đạo lý đúng đắn, làm người phải khiêm tốn, bằng không hành vi sẽ bị phóng đại, sẽ giống như bây giờ bị mắng mỏ vô cớ. Kiều Mộc chỉ là một cô gái bình thường, làm sao có thể chịu đựng được tình huống này, nhưng cô thật sự rất tốt bụng, còn lo lắng Tâm Nghiên bên kia sẽ không vui. Cô và Tâm Nghiên mới quen biết không lâu, cô có thể nói như vậy, đều là bởi vì anh sao? Tâm Nghiên dù sao cũng là em gái anh, cô vì anh, tình nguyện để mình bị mắng cũng không muốn nhìn thấy Tâm Nghiên bị mắng. Đột nhiên, Cố Hàn Thanh nhìn Kiều Mộc ánh mắt càng thêm thâm thúy. Kiều Mộc không hiểu, chớp chớp đôi mắt to, mong đợi nhìn anh: "Ông chủ, làm ơn, tôi không trả lời được không? Đã đến lúc bình tĩnh lại, nếu không fans sẽ càng càn rỡ." Cố Hàn Thanh trong lòng mềm nhũn, lại cười nói: "Được, nghe em, nhưng em phải trả lời trực tiếp cho tôi." Ha ha ha, hoàn thành! Quả nhiên lại bị cô đoán trúng, biết đau lòng hả? Chặc, tay cầm kịch bản, một chút áp lực cũng không có nha. Cô còn không hiểu trong lòng nam chính đang tính cái gì sao? Nữ chính chính là điểm yếu của anh, chỉ cần nói nữ chính có khả năng bị thương, anh liền sẽ thỏa hiệp. Kiều Mộc thành công vượt qua một kiếp, nhẹ nhàng, "Được, tôi sẽ trả lời anh." Nội tâm tổng tài đều có chút ấu trĩ, hơn nữa bá tổng lại là nam chính, khẳng định không thích bị nhận xét, bị người khác bỏ qua mình, Kiều Mộc sảng khoái nói: "Tôi là trẫm, ông chủ chính là Thái Thượng Hoàng." "Ồ? Vậy nói như thế nào?" Cố Hàn Thanh nhướng mày. Kiều Mộc chân chó ngồi xổm xuống, nắm chặt tay nhỏ nện vào chân anh, dương khuôn mặt trắng nõn nói: "Bởi vì ông chủ là kim chủ ba ba của tôi!" Cố Hàn Thanh cười một tiếng, cảm thấy cô gái này sao lại đáng yêu như vậy, không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: "Thật biết nịnh nọt." "Ôi, đau." Cố Hàn Thanh buông tay, xoa nhẹ cô hai cái, đầu ngón tay không cẩn thận lướt qua khoé môi Kiều Mộc, chạm đến nơi mềm mại kia, anh sửng sốt. Kiều Mộc hất tay anh ra, đứng lên nói: "Ông chủ, tôi lên lầu đây, anh từ từ tập thể hình đi."
Cô chạy nhanh ra ngoài đóng sầm cửa lại. Tay nhỏ vỗ vỗ ngực. Vừa rồi động tác của ông chủ có chút dụ hoặc, còn sờ khóe môi người ta, đáng ghét thật, tim đập lỡ một nhịp. Thật là, đây là một mức giá khác! Không trả tiền, không cho sờ! Phải trả tiền, 100 triệu! Kiều Mộc phong lưu đến khoé môi cũng dám ra giá 100 triệu, đương nhiên, cô biết ông chủ sẽ không mua. Cô tự mình tưởng tượng một chút, hì hì, cô là nữ phụ, cô là thế thân, cô phải cống hiến hết mình cho tình yêu của nam nữ chính, chúc phúc bọn họ thành vợ thành chồng, sớm sinh quý tử. Kiều Mộc lên lầu với những suy nghĩ trong lòng. Cố Hàn Thanh thấy trong phòng tập không còn gì vui, anh vuốt ve hai lần đầu ngón tay vừa đụng tới khoé môi Kiều Mộc, bỗng nhiên cảm thấy thân thể có chút nóng, tiện đà, càng ngày càng nóng, anh cúi đầu nhìn xuống. (Editor: nhìn gì thì mọi người tự đoán nha ️) Bỗng dưng đứng dậy, đi hướng phòng tắm. Mở bên nước lạnh. - Một tuần trôi qua thật nhanh, Mạnh Hàm ở công ty Kiều Mộc chậm rãi thích ứng, vì để báo đáp Kiều Mộc, cô làm việc đặc biệt nghiêm túc và tích cực, thường xuyên ở lại tăng ca, Kiều Mộc nói sao cô đều không nghe, không còn cách nào, Kiều Mộc chỉ có thể tùy cô, nghĩ sau một thời gian làm việc sẽ tăng lương cho cô. Mà tuần này, nỗ lực thông qua quảng bá của tất cả các bên, sự nổi tiếng của Vương Gia Di từ từ được củng cố, ba bài hát mới phát hành thành tích đều tốt, cũng được xuất hiện trên các sân khấu âm nhạc, fans dần dần có quy mô, còn có chương trình tống nghệ tới mời Vương Gia Di tham gia. Tuy nói Trình Tâm Nghiên vì có Cố Hàn Thanh trợ lực, giống trong tiểu thuyết, độ nổi tiếng lúc đầu đã áp đảo Vương Gia Di, nhưng nói chung, Vương Gia Di độ nổi tiếng trước mắt đều khiến Kiều Mộc rất hài lòng. Còn lại cô đầu tư cho một bộ phim truyền hình tiên hiệp, trong tiểu thuyết nói sẽ đại bạo, nhưng vẫn đang trong quá trình hình thành, còn lâu mới khai máy, Kiều Mộc yêu cầu cô phải xem qua những diễn viên được chọn. Là chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết, trước khi quyết định đầu tư một ngày, cô thức trắng đêm suy nghĩ, cũng rất thích, cho nên không muốn chọn những diễn viên không phù hợp vai. Tiền của cô, phải do cô làm chủ! Tuyệt đối không thể để diễn viên dưa vẹo táo nứt tới diễn, phải vừa soái vừa có kỹ thuật diễn tốt! Tuân thủ nguyên tắc không làm người xem cay mắt! Đảo mắt tới chủ nhật. Hôm nay, mọi người đều phải về nhà cũ để cùng ăn cơm với Cố lão gia, cô (mẹ Kỳ Anh) và dượng cũng phải tới. Kiều Mộc sáng sớm liền đến hậu viện, nhờ người làm vườn giúp mình gói một chậu hoa lan cô mua với giá cao, đây là đặc biệt mua cho ông nội, mỗi lần tới nhà cũ cô đều sẽ tặng lễ vật. Trình Tâm Nghiên gần đây mới xuất đạo, mỗi ngày đều rất bận, có đôi khi còn không thể về nhìn Hàn Thanh, nếu không phải hôm nay phải đến nhà ông nội, có lẽ tối qua cô ta cũng sẽ không về. Ngáp một cái đi xuống lầu, nhìn thấy Kiều Mộc bảo người làm vườn nâng một chậu hoa lan đặt ở thùng xe, Trình Tâm Nghiên nghi hoặc nói: "Mộc Mộc, đây là cô tặng cho ông nội sao?" Kiều Mộc quay đầu lại nhìn về phía cô ta, gật đầu, "Đúng vậy, ông nội thích trồng hoa mà." "Không nghĩ tới cô muốn tặng lễ vật, tôi còn chưa mua." Trình Tâm Nghiên nhíu mày, có chút oán trách Kiều Mộc vì nghĩ chu đáo hơn cô ta, gần đây bận quá, quên mất chuyện này, trước kia cô ta cũng sẽ mua giống Kiều Mộc. "Không sao đâu, ông nội cũng không để bụng, chỉ là bản thân tôi cảm thấy xấu hổ, cho nên mới mua." Kiều Mộc trấn an cô ta: "Cô ở chung với ông nội đã lâu, không giống tôi, chưa đến hai tháng." Cho nên cô liền đến vuốt mông ngựa đúng không? Thật là bạch liên! Trình Tâm Nghiên ở trong lòng không vui bĩu môi, trên mặt vẫn như cũ ảo não lo âu nói: "Không được đâu, cô cũng đã mua, nếu tôi không mua thì tôi thành cái gì, ôi, tốt hơn hết là tôi mau đi ra cửa tiệm, cũng không biết tiệm hoa có mở cửa không, hay là mua thứ khác? Mộc Mộc, cô có gợi ý gì hay ho không?" Cô ta giống như đang hoảng loạn, Kiều Mộc đến gần nắm lấy cổ tay của cô ta, "Tâm Nghiên, cô đừng vội, thật ra không sao đâu, đều là người một nhà, tặng hay không tặng cũng không sao, hơn nữa, chúng ta sắp xuất phát rồi, nếu bây giờ cô đi mua thì không kịp đâu." "Cô mua rồi cô đương nhiên sẽ nói như vậy, chờ lát nữa đến chỗ ông nội, mọi người thấy cô đến mang theo lễ vật, nhưng tôi thì không, không biết nghĩ tôi như thế nào." Trình Tâm Nghiên nói đến đây, dừng một chút, sau đó nhanh chóng liếc mắt một cái vẻ mặt Kiều Mộc, giống như đang nói một mình, xác định Kiều Mộc có thể nghe thấy, nói thầm: "Nếu là cô đem hoa cho tôi, cô đến tay không, xem cô có vội không." Dứt lời, cô ta lại bày ra vẻ mặt bực bội vẫy vẫy tay: "Thôi, tôi ra ngoài tùy tiện đi dạo, nhìn xem có thể mua cái gì." Cô ta bước nhanh đến huyền quan đổi giày. Kiều Mộc sửng sốt, hiểu được ý của Trình Tâm Nghiên. Muốn đoạt hoa của cô dâng Phật đúng không? Vậy không thể được. Chuyện khác cô có thể thỏa hiệp, nhưng chậu hoa này tặng cho ông nội thì không. Trong thế giới sách, trước mắt cô thích và cảm kích nhất chính là ông nội Cố, không có ông nội Cố cô không thể vào được Cố gia, cũng không thể được ông chủ cho tiền như bây giờ. Cho nên dù nữ chính muốn, cô cũng sẽ không cho, nhưng tính cách nữ chính vượt ngoài dự liệu của cô, sao cảm giác thiết lập nhân vật của cô ta một chút cũng không chỉ vĩ chính* nhỉ? * Chỗ này tui không hiểu lắm, tra cũng không ra nên ai biết thì giúp tui nha Ngược lại có chút hương vị trà xanh bạch liên, là bởi vì cô thay đổi cốt truyện sao? Hay là góc nhìn khi đọc cuốn sách khác với góc nhìn khi chính bản thân trải nghiệm, cho nên cô mới có thể nhìn thấy khía cạnh mà tác giả không biểu hiện ra? Tương đương với việc thế giới này chủ động chữa BUG, tạo nên logic. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, nữ chính diễn cũng rất tốt. Vậy cô cũng diễn theo cô ta vậy, giả ngu đáp: "Tâm Nghiên, nếu ông nội biết cô có lòng như vậy, nhất định sẽ rất vui, vậy cô mau đi thôi, chốc nữa tôi sẽ nói với Hàn Thanh một tiếng." Người vừa bước chân trái Trình Tâm Nghiên cứng đờ, không dám tin cô sẽ nói như vậy, Kiều Mộc không những không giữ cô ta lại, còn không giao hoa lan ra, cô ta là cố ý không hiểu, hay là tâm địa đen tối? Vậy cũng quá ghê tởm đi? May thay cô vẫn là chị dâu! Trình Tâm Nghiên cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống*, bởi vì cô ta căn bản không muốn đi mua, tạm thời mua cũng không mua được thứ tốt, nói không chừng sẽ bị so sánh với hoa lan của Kiều Mộc, sẽ càng mất mặt, cô ta muốn hoa lan của Kiều Mộc. * Cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống: được dùng để diễn tả một tình huống mà trong đó một người bị mắc kẹt trong một tình cảnh khó khăn mà không có đường ra. Cười gượng một tiếng, lại lần nữa thử nói: "Mộc Mộc, cô biết đấy, gần đây tôi rất bận, bận đến chân không chạm đất, cũng chưa có thời gian đi mua quà cho ông nội, cái kia cô xem......!Có thể hay không......" "Có thể hay không cái gì?" Kiều Mộc vô tội mở to mắt, tiếp tục giả ngu hỏi. Trình Tâm Nghiên âm thầm cắn răng, cô ta dám khẳng định là Kiều Mộc cố ý! Người phụ nữ này quả nhiên là xuất thân từ gia đình bình dân, tâm cơ thật sự. Thừa dịp Thanh ca ở trên lầu mở họp qua video, không ở đây, Trình Tâm Nghiên không sợ bại lộ suy nghĩ thật của mình, cô ta đảo mắt nhìn xung quanh, nói thẳng: "Mộc Mộc, nếu không tôi mua chậu hoa lan này của cô? Coi như là tôi mua tặng ông nội, có thể chứ? Cô yên tâm, cô mua bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi." Kiều Mộc vẻ mặt kinh ngạc, ngay sau đó khó xử: "Tâm Nghiên, cô làm khó tôi rồi, chậu hoa lan này quan trọng không phải bao nhiêu tiền, mà là tôi chạy rất nhiều nơi mới mua được, phần tâm ý này, không thể đo đếm bằng tiền." Cho dù cô ta trả giá bao nhiêu, cô cũng sẽ không bán.
Không cho không cho, chính là không cho, dù nữ chính muốn, tôi cũng không cho! Trình Tâm Nghiên không ngờ Kiều Mộc cứng đầu như vậy, cô ta xoè năm ngón tay ra: "Tôi trả 50 vạn được không? Chậu hoa lan này của cô khẳng định sẽ không đến 25 vạn đi? Tôi trả như vậy đã là nhiều rồi." Kiều Mộc thật sự cảm thấy bản thân thật ngầu, bây giờ cô nghe thấy 50 vạn, điều đầu tiên không phải cảm thấy thật nhiều tiền, mà là: Chỉ có vậy? Trình Tâm Nghiên rốt cuộc có biết rằng Cố Hàn Thanh hiện tại cho cô tiền đều là đơn vị trăm triệu hay không, cô ta trả 50 vạn không thấy khó coi sao? Phải, nó thực sự cao hơn giá của chậu hoa lan này, nhưng cô nghe thấy ngoài muốn cười ra thì chính là muốn cười. Hơn nữa cô cũng nhìn ra Trình Tâm Nghiên ra tay không hào phóng lắm, tặng ông nội thứ tốt, cô ta mới bằng lòng trả 50 vạn, có chút keo kiệt nha. Đã như vậy...... Kiều Mộc nghĩ đến một chủ ý xấu, cô cố ý giơ một ngón tay: "Cô trả 100 triệu tôi sẽ suy nghĩ." "Cái......!Cái gì? Cô nói cái gì?" Trình Tâm Nghiên không thể tin trợn to mắt, "100 triệu? Cô điên rồi?" "Cái gì 100 triệu?" Cố Hàn Thanh họp qua video xong, từ cầu thang đi xuống, vừa lúc nghe được giọng nói kinh ngạc của Trình Tâm Nghiên. Trình Tâm Nghiên cùng Kiều Mộc lập tức nhìn về phía anh. Trình Tâm Nghiên như học sinh tiểu học nhìn thấy chủ nhiệm lớp, lập tức kể tội nói: "Thanh ca, anh mau tới phân xử cho em, Kiều Mộc quá hám lợi!" Cô ta mở miệng liền đem Kiều Mộc xuống bùn dẫm. Cố Hàn Thanh nhíu mày, không thích cô ta nói vợ mình như vậy, chậm rãi đi tới, "Tâm Nghiên, cô ấy là chị dâu em, chú ý từ ngữ."
"Thanh ca, em không nói sai." Trình Tâm Nghiên có chút ủy khuất, vội vàng giải thích nguồn gốc của 100 triệu, nói xong, cô ta chỉ vào Kiều Mộc nói: "Thanh ca anh cứ nói cô ta không có năng lực! Ở đâu có con sư tử mở miệng rộng như vậy, tất cả đều vì tiền thôi." Đối mặt với lời kể tội của Trình Tâm Nghiên, Kiều Mộc một chút cũng không chột dạ sợ hãi, thản nhiên nhìn về phía Cố Hàn Thanh, cô nghĩ người thông minh hẳn là biết cô ta cố ý nói như vậy, rốt cuộc ông chủ Cố cho cô tiền, còn nhiều hơn 100 triệu. Cố Hàn Thanh đích xác bởi vì lời nói của Trình Tâm Nghiên mà không có gì bất mãn với Kiều Mộc, ngược lại đối với hành động muốn mua hoa lan của Trình Tâm Nghiên có chút không vui: "Tâm Nghiên, em chưa mua quà cho ông nội thì không cần mua, ông nội cũng không để bụng, cần gì phải nhất quyết mua chậu hoa lan này của Kiều Mộc?" "Không phải em nghĩ mình không mua quà nhưng Kiều Mộc mua thì sẽ xấu hổ sao." Trình Tâm Nghiên một chút cũng không phát hiện cách làm của mình có vấn đề, tự tin nói. "Vậy em muốn mua hoa lan của cô ấy, nếu nói như vậy, em liền có quà, Kiều Mộc không có, vậy thì xem cô ấy thành cái gì?" Cố Hàn Thanh có lý hỏi. Trình Tâm Nghiên bật thốt lên nói: "Cô ta không mua thì không mua thôi." Những cái khác không thành vần đề, chỉ cần cô ta có lễ vật là được. Lời này vừa nói ra, không khí hiện trường lạnh lẽo như hầm băng, Cố Hàn Thanh sắc mặt cực kỳ khiếp người. Trình Tâm Nghiên nhìn người đối diện, trong lòng lộp bộp một tiếng, rốt cuộc ý thức được mình nói sai, vội cứu lại nói: "Thanh ca, em không có ý này, ý em là, không phải em mới về nước sao, khẳng định là muốn tặng lễ vật, nếu không sẽ không tốt lắm, mà trước đó Kiều Mộc hẳn là thường xuyên gặp ông nội, một lần không tặng cũng không sao." Giải thích xong, Cố Hàn Thanh sắc mặt cũng không khá hơn. Trình Tâm Nghiên trong lòng hoảng sợ, chỉ có thể lần nữa nắm lấy 100 triệu của Kiều Mộc không buông: "Thanh ca, nếu em mua hoa là không đúng, vậy Kiều Mộc cũng không thể há mồm nói ra 100 triệu đi? Tuỳ tiện nói những lời như vậy, sao có thể là bà chủ của Cố gia, làm vợ Thanh ca anh được?" Trình Tâm Nghiên hận không thể nói thẳng điều gì sẽ khiến Cố Hàn Thanh và Kiều Mộc ly hôn. Kiều Mộc tuy rằng rất thích nghe ngóng việc này, chỉ là vào lúc này, ấn tượng của cô đối với nhân phẩm nữ chính đã giảm đi rất nhiều, loại người này lại là bạch nguyệt quang của nam chính, cô cảm thấy không xứng. Ông chủ Cố là người khá tốt, đặc biệt là lúc cho tiền, nếu anh cùng loại người như Trình Tâm Nghiên ở bên nhau, cảm giác có chút đáng tiếc. Nhưng đây là chuyện giữa nam nữ chính người ta, cô vẫn đừng nên nhúng tay vào, có lẽ là cô xen vào, dẫn tới tính cách nữ chính có chút cực đoan, đoán chừng về sau bọn họ ở bên nhau, nữ chính sẽ không như vậy nữa. "Trình Tâm Nghiên, Kiều Mộc có thể vào nhà của chúng ta hay không, không phải do em quyết định, còn nữa, cô ấy là chị dâu em, em phải tôn trọng." Cố Hàn Thanh với đôi mắt sâu thẳm cảnh cáo Trình Tâm Nghiên: "Chị dâu em mở miệng muốn 100 triệu, rõ ràng là uyển chuyển từ chối em, chính em nghe không hiểu, còn ở đây làm ầm ĩ, em cảm thấy vợ Cố Hàn Thanh anh sẽ để ý 100 triệu sao?" Kiều Mộc: Để ý để ý chứ, ông chủ, tôi để ý! Mỗi 100 triệu tôi đều để ý! Trong lòng thanh âm sắp phát ra, Kiều Mộc tự nhéo mình một cái, nuốt trở lại. Đồng thời, trái tim cô run lên, không ngờ Cố Hàn Thanh không chỉ hiểu ý cô, còn mạnh mẽ bảo vệ cô như vậy. Trình Tâm Nghiên phía đối diện chính là bạch nguyệt quang của anh, không sợ bản thân nói như vậy, bạch nguyệt quang sẽ tức giận, tương lai sẽ vất vả truy thê sao? Vậy không đúng đâu, sao lại có cảm giác dường như Cố Hàn Thanh không quan tâm bạch nguyệt quang dù chỉ một chút nhỉ? Nhưng những việc trước rõ ràng vẫn để ý mà? Đó là Cố Hàn Thanh người này giúp lý không giúp thân*? * Giúp lý không giúp thân: Nghĩa là giúp bên có lý chứ không giúp bên có quan hệ với mình. Kiều Mộc gãi gãi đầu, cảm thấy mình có vẻ không hiểu Cố Hàn Thanh cho lắm. Trình Tâm Nghiên rất ít khi nghe thấy Cố Hàn Thanh gọi cả họ lẫn tên cô ta, ngây ngẩn cả người, bị dọa rồi, ủy khuất cùng sợ hãi đan xen nổi lên trong lòng, hốc mắt rất nhanh phiếm hồng. Đau khổ nhìn Cố Hàn Thanh, cô ta che miệng lại, khó chịu đeo giày vào, xoay người đi ra bên ngoài, lên xe riêng của mình. Kiều Mộc có chút xấu hổ, không nghĩ tới sự việc lại thành ra thế này, cô thấp thỏm liếc Cố Hàn Thanh, nghĩ có nên xin lỗi trước không, kẻo anh nghĩ lại lại trách cô. Không nghĩ, Cố Hàn Thanh xoa đầu cô, ngược lại an ủi nói: "Đừng buồn, tôi biết em không thật sự muốn 100 triệu của em ấy, tôi cho còn nhiều hơn, em nào nhìn trúng." Kiều Mộc không nhịn được cười ra tiếng, "Ông chủ, sao anh hiểu tôi như vậy? Nhưng tôi thật sự thích tiền nha, kỳ thật vẫn có chút hám lợi." "Vậy em có đi đòi tiền người khác sao?" Cố Hàn Thanh có ý tứ hỏi. Kiều Mộc sửng sốt, theo bản năng lắc đầu: "Đương nhiên không phải." Người khác sẽ không cho, chỉ có Cố Hàn Thanh chịu cho cô. Cố Hàn Thanh nhàn nhạt cong môi, "Vậy là đúng rồi, đối với tôi thôi, đừng gọi là hám lợi." Anh là tự nguyện cho, cũng không phản cảm với bộ dáng thích tiền của cô. Nếu Kiều Mộc thực sự hám lợi, vậy Trình Tâm Nghiên cho cô 50 vạn, cô sẽ không ghét bỏ, khẳng định sẽ nhận lấy.
Người như thế mới gọi là hám lợi. Chưa kể, Cố Hàn Thanh bởi vì việc này, đối với Kiều Mộc lại xem trọng vài phần. Kiều Mộc không biết bản thân chó ngáp phải ruồi*, khiến nam chính càng thích cô.
Cô nghe Cố Hàn Thanh nói câu đối với tôi thôi, đừng gọi là hám lợi kia, trong lòng chấn động một chút, cảm kích nhìn nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh. * Chó ngáp phải ruồi: Chỉ người không năng lực, nhờ may mắn hiếm có mà làm được, có được cái gì. Đối với Cố Hàn Thanh, trừ việc thích tiền của anh, cô thực sự từ tận đáy lòng cảm kích anh, là anh đã cho cô tận hưởng một cuộc sống mà trước đây cô chưa bao giờ dám nghĩ tới. Ông chủ, cảm ơn cảm ơn! Tương lai muốn sống lâu trăm tuổi, mỗi tuổi bình an nha! * Ngồi xe đến nhà cũ, Trình Tâm Nghiên đã điều chỉnh tốt cảm xúc, nhìn không ra là đã khóc. Một nhóm ba người đi vào huyền quan, thấy gia đình Kỳ Anh đã tới trước, ở phòng khách cùng lão gia nói chuyện phiếm, nghe thấy tiếng bọn họ, sôi nổi quay mặt lại. Cố lão gia thấy Kiều Mộc mang theo một chậu hoa lan, vừa kinh ngạc, vừa oán trách đứng dậy đi tới: "Ôi, Mộc Mộc, cháu lại mua lễ vật à, đã nói mấy lần rồi, sao vẫn luôn không nghe." Kiều Mộc nhìn vẻ mặt rõ ràng đang rất vui của ông nội, cảm thấy mình không bán cho nữ chính là đúng, cho dù cô muốn tác hợp cho nam nữ chính, cũng không thể liên lụy đến ông nội, cô thật tình muốn đối xử tốt với ông nội, "Ngày thường cháu không có việc gì làm, đúng lúc đi dạo nhìn thấy chậu hoa lan này, cháu khẳng định ông nội sẽ thích nên đã mua." "Thích, ta rất thích." Cố lão gia bảo Kiều Mộc đặt xuống, yêu thích vuốt ve, "Nhưng lần sau cháu không cần mua đâu, ông nội thật sự cái gì cũng không thiếu." "Ông nội không thiếu, cũng không thể không cho tiểu bối hiếu kính ông nha." Kiều Mộc làm nũng nói. Cố lão gia cười đắc chí, "Đứa trẻ này thật biết cách ăn nói, có thể làm ông nội vui vẻ." Dứt lời, ông giơ tay bảo quản gia đem hoa trồng ở hậu viện, sau đó được Kiều Mộc đỡ dậy. Trình Tâm Nghiên lúc này xin lỗi: "Ông nội, xin lỗi ông, cháu gần đây bận quá, quên chuẩn bị lễ vật cho ông." "Quên mới là tốt nhất, ta vốn dĩ không cần các cháu tặng lễ vật." Ông nội Cố hiền từ xua xua tay, sợ Trình Tâm Nghiên cho rằng mình thiên vị, kéo cô ta bằng bàn tay nhăn nheo, "Ông nội biết cháu gần đây về nước bởi vì vào giới giải trí mà công việc rất bận, cho nên cháu cứ yên tâm làm việc của mình, đừng mãi nghĩ về ông nội, chỉ cần cháu có thời gian rảnh thì về thăm ông là được." Cố lão gia thật sự không cần tiểu bối tặng lễ vật, ông cái gì cũng không thiếu, chỉ cần mấy đứa nguyện ý trở về thăm ông, bồi ông, là ông rất vui rồi. Trình Tâm Nghiên thấy ông nội thật sự không để tâm chuyện này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn đi, Kiều Mộc dù có tâm cơ tặng lễ vật, cũng không ảnh hưởng đến địa vị của cô ta trong lòng ông nội! Cô ta vẫn là công chúa nhỏ của Cố gia! Thuận thế nắm tay ông nội, Trình Tâm Nghiên trả lời: "Vâng, cháu sẽ nghe lời ông nội." "Vậy thì tốt." Cố lão gia vui mừng gật đầu, tiện đà nhìn Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên, nói: "Đi, các cháu cùng ta đến sô pha ngồi nói chuyện phiếm." Kỳ Anh thấy bọn họ rốt cuộc cũng nói xong, nhường vị trí, vỗ vỗ bên cạnh: "Chị dâu, lại đây ngồi đi." "Được." Kiều Mộc cong mi cười. Sau khi cả nhà đều ngồi xuống, Trình Tâm Nghiên liền bắt đầu cùng ông nội Cố và cô (mẹ Kỳ Anh) nói chuyện, ba người vừa nói vừa cười, thoạt nhìn vẫn giống như trước khi cô ta ra nước ngoài, chỉ là nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện cô ta cố ý xem nhẹ Kiều Mộc, không để cho Kiều Mộc xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ. Kiều Mộc chỉ có thể cùng Kỳ Anh nói chuyện phiếm. Cố Hàn Thanh phát hiện điểm này, mày không vui nhăn lại, lại liên hệ đến mâu thuẫn 100 triệu trước đó ở cửa, rốt cuộc anh cũng đưa ra một kết luận: Trình Tâm Nghiên không thích Kiều Mộc.
Nghĩ vậy, anh trầm ngâm gõ gõ tay vịn sô pha, như suy tư gì. Cả gia đình trò chuyện rất náo nhiệt, Cố lão gia cười không ngớt, người già rồi, rất thích được con cháu quây quần, chỉ là bọn nhỏ đã trưởng thành, đã có gia đình, cũng có riêng tư của mình, không hay ở cùng ông, ông đều hiểu, nhưng nếu có chắt thì tốt biết bao? Cứ như vậy chủ đề chuyển tới việc sinh con, Cố lão gia trêu đùa nói: "Hàn Thanh, cháu và Mộc Mộc khi nào sinh chắt cho ta? Các cháu phải biết nắm chắc thời gian, hiện tại ông nội là ta, sống một ngày bớt đi một ngày, đừng để đến khi ta chết rồi cũng chưa nhìn thấy chắt." "Ba, ba nói gì vậy!" Cô (mẹ Kỳ Anh) không vui xụ mặt, "Đang là ngày vui, nói cái gì chết chóc chứ, ba cố ý chọc giận chúng con phải không?" "Ai nha, con thì biết cái gì, không phải ta nói sự thật sao?" Cố lão gia trừng mắt liếc con gái một cái. Cô (mẹ Kỳ Anh) trừng lại: "Ba mới là không biết gì, con không cho phép ba nói những lời này, hơn nữa ba nói như vậy, không phải tạo áp lực cho Hàn Thanh và Mộc Mộc sao? Mang thai kiêng kị nhất chính là có áp lực tâm lý." Cô (mẹ Kỳ Anh) ngẩng đầu thân thiết nhìn về phía Kiều Mộc: "Mộc Mộc, đừng nghe ông nội cháu, cháu và Hàn Thanh cứ theo giai đoạn, việc mang thai này thuận theo tự nhiên là được.
Nhưng các cháu cũng đã lãnh chứng gần hai tháng, hai đứa ở cùng nhau chưa?" Cả nhà đều biết bọn họ tách ra ở riêng. Vấn đề này, rất xấu hổ. Kiều Mộc cười khẽ, sờ sờ mũi, nhìn Cố Hàn Thanh không nói lời nào. Cố Hàn Thanh vẫn bình tĩnh, như thường đáp: "Vẫn chưa ạ." "Sao còn chưa dọn đến ở cùng nhau? Vậy sao được?" Cố lão gia không vui trừng cháu trai, buột miệng thốt ra, "Cháu có phải không được* hay không?" * Ý ông nội Cố chính là Cố tổng không được trong chuyện chăn gối:))) Mà theo mình biết đàn ông kị nhất hai chữ "không được" này. Cố Hàn Thanh sặc, nghiêng đầu ho khan hai tiếng, có chút bất đắc dĩ trả lời: "Ông nội, việc này không gấp được, đừng suy đoán lung tung, chúng cháu sẽ tự xem mà làm." "Cái gì xem mà làm, làm lâu như vậy rồi cũng không thành." Cố lão gia hơi chút tạo áp lực nói: "Hai người các cháu không có nhiều thời gian hẹn hò để bồi dưỡng cảm tình, đương nhiên ta muốn nói, các cháu có thể dọn đến ở cùng nhau, ngủ chung giường, hoặc người trên giường người dưới đất cũng tốt hơn so với bây giờ." "Ông nội, cháu đã nói chúng cháu sẽ xem mà làm, cho nên ông cũng đừng nhọc lòng." Cố Hàn Thanh không muốn nói về chuyện riêng tư của mình và Kiều Mộc trước mặt nhiều người như vậy. Kiều Mộc yên lặng hạ thấp cảm giác tồn tại, không lên tiếng, hiện tại loại Tu La tràng này*, pháo hôi* ngoan ngoãn câm miệng là được. * Tu La tràng: là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương. * Pháo hôi: là nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn chính là nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính. Trình Tâm Nghiên nghe ông nội không ngừng thúc giục Cố Hàn Thanh và Kiều Mộc cùng phòng, trái tim khó chịu hít thở không thông, ngực buồn nghẹn muốn chết, cũng có chút hoảng loạn, nếu không có hành động nào, hai người sẽ thật sự muốn ở cùng một chỗ, tình cảm cũng muốn bền chặt hơn. Lúc ra cửa, Thanh ca bảo vệ Kiều Mộc như vậy, nếu trước kia cơ bản là không có khả năng! Nhưng không có khả năng cũng đã xảy ra, vậy chỉ có thể chứng minh Thanh ca có lẽ đã thích Kiều Mộc nhiều hơn những gì cô ta đoán. Mà hiện tại, Thanh ca dường như chưa nhận ra anh thích Kiều Mộc, cho nên cô ta phải thừa dịp anh chưa nhận ra, khiến anh chán ghét Kiều Mộc. Vậy chỉ có cái chương trình tống nghệ kia! Chỉ có đem Kiều Mộc lười biếng thể hiện trước ống kính, Thanh ca mới có thể phát hiện loại phụ nữ bình thường như Kiều Mộc căn bản không đáng để anh thích. Trình Tâm Nghiên cúi đầu đảo mắt, đôi tay hơi cuộn, lấy hết can đảm ngẩng đầu nói: "Ông nội, gần đây cháu có tiếp xúc với một chương trình tống nghệ, yêu cầu gọi bạn cùng tham gia, cháu gọi Vũ Mông nhưng cậu ấy có việc, không có thời gian, vì vậy cháu hôm nay đến đây, cùng cô (mẹ Kỳ Anh) nói một chút, cháu muốn Anh Anh tham gia cùng cháu." "Nà ní? Gì cơ?" Kỳ Anh lên tiếng trước, vẻ mặt không nói lên lời thiếu kiên nhẫn. Sự chú ý của mọi người lập tức bị thu hút, tất cả nhìn về phía Trình Tâm Nghiên, cô (mẹ Kỳ Anh) khó hiểu nói: "Tâm Nghiên, chương trình tống nghệ gì vậy?" Ông nội Cố theo sát nói: "Đúng vậy, sao lại muốn tìm Anh Anh?" Trình Tâm Nghiên vội vàng giải thích cách sắp đặt của chương trình tống nghệ đó. Kỳ Anh nghe xong, ghét bỏ phất tay nói: "Đừng tìm em, em lại không phải khuê mật của chị, hơn nữa em không phải minh tinh, sao phải tham gia chứ." "Đúng vậy, Anh Anh nhà chúng ta không thích hợp ghi hình chương trình, tính tình con bé không tốt, nếu làm trò nội giận trước ống kính, sẽ bị cư dân mạng mắng chết mất." Cô (mẹ Kỳ Anh) vẻ mặt không tán thành. Ngay cả dượng ít nói cũng lên tiếng: "Anh Anh thật sự không thích hợp để lộ diện, Tâm Nghiên, cháu vẫn nên tìm người khác đi, chuyện này dượng và cô cháu tuyệt đối sẽ không đồng ý, nó còn no nớt, không giúp gì được cho cháu." Trình Tâm Nghiên biết trước kết quả sẽ như vậy, đây cũng là chủ ý của cô ta, đầu tiên tìm Kỳ Anh và bị từ chối, sau đó lại thuận thế khó xử, chuyển cuộc trò chuyện sang Kiều Mộc. Cô ta cắn cắn môi, có chút mất mát, chợt, chuyển một vòng quanh mọi người, nhìn đến Kiều Mộc, ánh mắt sáng lên: "Chị dâu, nếu không chị tham gia cùng em? Không phải công ty chị hiện tại ký hợp đồng với nghệ sĩ sao? Tính ra chị cũng là nửa giới giải trí, nếu nổi tiếng qua chương trình, đối với nghệ sĩ công ty cũng có lợi nha!" Kiều Mộc ngồi bên cạnh Trình Tâm Nghiên, Trình Tâm Nghiên đổi thành nắm tay Kiều Mộc thay vì tay ông nội Cố, lần đầu tiên thân mật làm nũng: "Chị dâu, xin chị, em thật sự không tìm được ai, chị biết đấy, em mới về nước, không có bạn trong giới, vì vậy chỉ có thể tìm đến chị, vậy sao chị không tham gia cùng em? Chị yên tâm, trong chương trình em sẽ chiếu cố chị." Kiều Mộc bị nữ chính làm nũng khiến toàn thân nổi da gà, má ơi, quá khác thường, nữ chính đang làm cái gì vậy. Sau vụ 100 triệu kia, kêu chị dâu, còn làm nũng mà mặt cô ta không đổi sắc. Về điểm này, cô ta không hổ là nữ chính, co được dãn được, cô bội phục tự đáy lòng! Nhưng năn nỉ cô tham gia chương trình đối với cô ta có chỗ nào tốt sao? Bản thân chỉ là dân nghiệp dư, hơn nữa trong chương trình cô rất có thể bị lộ thân phận là vợ của Cố Hàn Thanh, đến lúc cô ta rơi vào bể tình với nam chính, danh tiếng hai người sẽ phải chịu đả kích nặng nề. Kỳ Anh thấy Trình Tâm Nghiên rủ mình không thành thì chuyển sang Kiều Mộc, lập tức hiểu ra âm mưu của cô ta liền trách mắng: "Trình Tâm Nghiên, chị có ý gì? Chị dâu là dân nghiệp dư, chị rủ chị ấy làm gì? Hơn nữa cuộc sống trước kia của chị ấy rất bình thường, mới vào nhà chúng ta không đến hai tháng, chị bảo chị ấy tham gia chương trình, nếu chị ấy biểu hiện không tốt, không phải khiến chị ấy vô duyên vô cớ bị người ta chê cười sao? Hơn nữa chương trình tống nghệ 《 Nhật ký quan sát khuê mật 》 này hai mùa trước em đã xem qua, người tham gia đều đa tài đa nghệ, không phải đàn ghi-ta thì là kéo đàn violon, đàn dương cầm, chị dâu em có thể làm được gì? Có phải muốn chị ấy đi để làm nền cho chị không?" Kiều Mộc đột nhiên ý thức được! Hoá ra là nguyên nhân này! Cô một lần nữa xác định, thiết lập nữ chính thật sự không phải loại quang vĩ chính truyền thống, về sau cô phải cẩn thận chút kẻo bị lừa. Nhưng chương trình tổng nghệ này, nếu tham gia sẽ có chút lợi thế, một là có lợi để mở rộng sự nổi tiếng của công ty, hai là sẽ khiến cô và Trình Tâm Nghiên hình thành đối lập, sớm ngày khiến Cố Hàn Thanh ly hôn với cô. Đương nhiên, cô sẽ không ở trong chương trình cố ý hạ thấp bản thân để nâng nữ chính, cô chỉ làm chính mình mà thôi, sau đó để máy quay phóng đại, khiến Cố Hàn Thanh cảm thấy cô bình thường còn nữ chính đặc biệt, như vậy hai người có thể sớm ngày rơi vào bể tình, cô cũng có thể cầm tiền sống tự do tự tại cả đời! Tính toán xong, Kiều Mộc vui vẻ cong môi. Đang muốn đồng ý, ông nội Cố liền nói, "Anh Anh nói đúng, chị dâu cháu sao có thể làm chuyện này? Con bé không có tài nghệ gì, nếu bị cư dân mạng ghét bỏ thì làm sao bây giờ? Vẫn là không nên tham gia." Cô (mẹ Kỳ Anh) cũng phản đối: "Đúng vậy, Mộc Mộc so với Anh Anh còn không thích hợp hơn, Tâm Nghiên, cháu cũng đừng làm khó dễ chị dâu cháu, nếu thật sự không tìm được ai, vậy đừng tham gia nữa, cũng không phải không tham gia thì không được, nếu cháu không còn tài nguyên khác, vậy bảo anh cháu nghĩ cách lấy cho cháu mấy cái." Ngay cả Cố Hàn Thanh cũng phản đối: "Kiều Mộc không thích hợp, Tâm Nghiên, em tìm người khác đi." Trình Tâm Nghiên vẻ mặt ủy khuất gục đầu xuống, nước mắt nói rơi liền rơi, "Nhưng cháu muốn tham gia chương trình tống nghệ này, cháu mới về nước, nhân khí không ổn định, cần một chương trình tống nghệ nổi tiếng để củng cố nhân khí, nếu không sẽ dễ dàng bị thị trường đào thải, hơn nữa, chương trình tống nghệ này cũng không quá khó, chỉ thể hiện cuộc sống hằng ngày, làm một số nhiệm vụ nhỏ thú vị, không liên quan đến tài nghệ, trước đó trong chương trình cũng có dựa vào làm nhiệm vụ thắng mà được người xem thích, không phải không có tài nghệ thì sẽ bị người xem sẽ ghét bỏ.
Ông nội, cô, Thanh ca còn có Anh Anh đã nghĩ xấu cho cháu rồi, nếu mang chị dâu tham gia chương trình thì chúng cháu chính là bị trói buộc với nhau, nếu chị ấy mất mặt, cháu cũng không mất mặt theo sao?" Trình Tâm Nghiên đưa ra lý do cũng khiến người khác dao động, ông nội Cố khó xử nói: "Nhưng cũng không cần thiết lôi chị dâu cháu ra, ngay cả ta tung hoành thương trường mấy chục năm rồi, lúc đối mặt với máy quay đều khó tránh khỏi khẩn trương, chị dâu cháu là một người bình thường sao có thể đối mặt với nhiều máy quay như vậy?" "Đúng vậy, Trình Tâm Nghiên, chị an tâm cái gì?" Kỳ Anh kiên trì luận âm mưu, cô bé cảm thấy đề nghị của Trình Tâm Nghiên chính là làm trò, người phụ nữ này tâm cơ mức nào sao cô bé không biết! "Anh Anh, em nói chị như vậy, chị rất đau lòng." Trình Tâm Nghiên nghẹn ngào lau nước mắt, biết lực cản có chút mạnh, cô ta lựa chọn hỏi trực tiếp ý kiến của Kiều Mộc, "Chị dâu, chị nghĩ thế nào? Chị tin em không? Chị nguyện ý cùng em tham gia chương trình chứ? Tham gia chương trình này đối với công ty chị cũng có chỗ lợi." Kiều Mộc có chút khó xử, cô phát hiện chủ ý của nam nữ chính không thống nhất, cô không biết nên nghe ai. Quay đầu nhìn về phía Cố Hàn Thanh, thầm hỏi anh nghĩ như thế nào.
Là muốn cô tham gia làm nền cho bạch nguyệt quang tốt đẹp, hay chọn phát triển một cách khiêm tốn. Nếu tham gia, tương lai bọn họ công khai lực cản rất lớn, nếu không tham gia, hai người tiến triển xác thật có chút chậm, theo cốt truyện trong sách, nữ chính về nước lâu như vậy, hai người đã sớm nên mập mờ, nam chính trong ánh mắt cũng nên thường xuyên để lộ ra tình cảm bị khắc chế. Nhưng bây giờ dựa vào kinh nghiệm xem N phim thần tượng và tiểu thuyết ngôn tình của cô, nam chính còn chưa bộc lộ tâm tình. Thanh tiến độ này......!Hộc máu! Khi nào cô có thể ly hôn vậy, cô muốn thả bay bản thân, bao nuôi chó săn nhỏ! Cố Hàn Thanh đối diện ánh mắt dò hỏi của Kiều Mộc, đôi mắt nheo lại, sao cô giống như rất muốn tham gia? Không biết tham gia cái này rất dễ bị mắng sao? Bản thân một chút tài nghệ cũng không có, chỉ biết mua mua mua, nếu không chú ý, rất dễ bị phe giàu có chửi rủa, đến lúc đó, sợ là mỗi ngày cô sẽ bị mắng đến phát khóc. Nhưng mắt cô trông mong nhìn mình như vậy, bộ dạng hy vọng anh đồng ý lại rất đáng yêu, có chút không đành lòng từ chối cô, nếu không khẳng định cô sẽ thất vọng rũ mi xuống, nổi giận với anh, lại phải dỗ, rất phiền toái. Cố Hàn Thanh nghĩ nghĩ, thôi, để cô đi, nếu chịu không nổi, cùng lắm thì anh sẽ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng để cô rút khỏi chương trình, cũng không phải vấn đề lớn, lập tức vui sướng mới là quan trọng nhất. "Nếu em muốn đi thì đi đi." Cố Hàn Thanh trả lời. Kiều Mộc dụi dụi đôi mắt tỏa ra ánh sáng, không hổ là nữ chính, một lần nữa nam chính vì cô ta mà thỏa hiệp, YES, nam nữ chính đồng nhất ý kiến, đã đến lúc nữ phụ là cô xuất hiện! "Được rồi, nếu Hàn Thanh đồng ý, vậy chị đi." Kiều Mộc quay đầu nhìn Trình Tâm Nghiên: "Tâm Nghiên, vậy làm phiền em chiếu cố chị nhiều hơn." Trình Tâm Nghiên trong lòng tràn đầy vui sướng, Thanh ca dù sao vẫn thương cô ta, cô ta muốn, đều sẽ dung túng. Chứng minh anh để ý cô ta, cô ta còn có cơ hội, chương trình tống nghệ lần này, cô ta nhất định sẽ đè bẹp Kiều Mộc, để cô biết đại tiểu thư hào môn cao quý, ưu tú chân chính là như thế nào! "Anh, sao anh lại đồng ý! Anh có biết dư luận có bao nhiêu đáng sợ hay không!" Kỳ Anh là người duy nhất kiên quyết phản đối ở đây, cô lo muốn chết đến mức cau mày. Kiều Mộc rất cảm động cô em gái này một lòng suy nghĩ vì cô, ôm bả vai, sờ đầu cô bé: "Được rồi, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là tham gia một chương trình thôi, tốt xấu gì chị cũng là sếp công ty giải trí, còn không thể lộ diện sao? Hơn nữa Tâm Nghiên nói đúng, nếu chị nổi tiếng trong chương trình, nói không chừng có thể kéo nghệ sĩ vào công ty." "Công ty chị có mỗi một nghệ sĩ, có gì tốt mà kéo." Kỳ Anh vẫn căm giận bất bình. Kiều Mộc cười nói: "Về sau ký hợp đồng càng ngày càng nhiều, trước tiên kéo danh tiếng của công ty, người làm đại sự, nếu mặt cũng không dám lộ, chị còn có thể làm lớn sao? Chị còn muốn thành người có tên tuổi trong ngành đấy." Lúc này Kiều Mộc hoàn toàn trợn mắt nói dối, không nghĩ tới, tương lai sẽ trở thành sự thật. Kỳ Anh bây giờ rất nghe lời Kiều Mộc, được chị dâu dỗ dành, từ từ bình tĩnh lại, cho rằng mình quá tính toán chuyện này, ngược lại cười trẻ con nói, "Vậy chị dâu phải nỗ lực nha, em muốn ôm đùi chị." "Được, cho em ôm, mang em đi bay." Kiều Mộc khoác lác, cô đã chuẩn bị tốt để bị so sánh với Trình Tâm Nghiên, nếu nam chính thật sự nghĩ đến bạch nguyệt quang của mình, khẳng định qua những đối lập, càng không thể khống chế được tình cảm của mình dành cho bạch nguyệt quang. Như vậy bọn họ có thể sớm ly hôn một chút, cô cũng có thể sớm lên đỉnh cao nhân sinh.
Kiều Mộc cong mi cười, trong lòng bàn tính* đánh đến kêu lạch cạch. * Bàn tính của trung quốc thời xưa ???? Cố Hàn Thanh thấy cô vui vẻ, nhẹ hỏi: Tham gia chương trình tống nghệ em vui như vậy sao? Đến lúc bị mắng phát khóc, anh sẽ không dỗ đâu. Nếu quyết định tham gia, Kiều Mộc liền cùng Trình Tâm Nghiên tìm hiểu một chút về chương trình, hỏi cô ta mùa mới này khi nào bắt đầu ghi hình, Trình Tâm Nghiên nói không có gì bất ngờ thì đầu tháng 11 sẽ bắt đầu, hai người là một nhóm, cô ta đã đem tin tức gửi cho người đại diện, đợi thương lượng xong với tổ chương trình, trang web chính thức sẽ quan tuyên. "Chị dâu, chị xem có muốn đăng ký một tài khoản Weibo khác không hay là đổi tên tài khoản hiện tại thành tên thật?" Trình Tâm Nghiên trong lòng biển dấm cuồn cuộn hỏi. "Đương nhiên không thể dùng tài khoản hiện tại, tôi sẽ đăng ký lại bằng một tên mới." Kiều Mộc nào dám dùng tên thật, bây giờ fans mỗi ngày tag tên cũ của cô, năn nỉ cô đăng ảnh chụp cùng Cố Hàn Thanh. Trình Tâm Nghiên biết Kiều Mộc sẽ không dùng tên cũ, cô ta nhìn ra được, Kiều Mộc đối với tình cảm của Thanh ca không sâu sắc bằng Thanh ca dành cho cô. Điều này làm cho cô ta vừa vui vừa ghen ghét. Người phụ nữ này rốt cuộc tốt chỗ nào, mà khiến Thanh ca thích cô trước nhưng lại không thích Thanh ca, quả thực không thể tưởng tượng được! Đúng là một con lợn rừng*, không thấy Thanh ca tốt, vậy đừng trách cô ta cướp đi! Ăn cơm trưa ở nhà cũ xong, Trình Tâm Nghiên buổi chiều có việc nên đi trước, những người khác tiếp tục ở nhà cũ bồi ông nội Cố, Kiều Mộc và Kỳ Anh nằm ở nhà ấm trồng hoa chơi game, cô (mẹ Kỳ Anh) và dượng đang xem phim truyền hình, Cố Hàn Thanh bồi ông nội chơi cờ vây ở thư phòng, cũng nói một ít chuyện giữa hai ông cháu. "Hàn Thanh, tâm sự cùng ông nội đi, hiện tại cháu thấy Mộc Mộc thế nào?" Ông nội Cố đặt xuống một quân cờ đen, thử hỏi. Cố Hàn Thanh đầu ngón tay xoay một quân cờ trắng, ngước mắt nhìn ông nội một cái, thấp giọng nói: "Chính là như vậy." Ông nội Cố tức giận đánh cánh tay cháu trai, trừng nói: "Cái gì mà chính là như vậy? Ta hỏi cháu, chán ghét sao? Bài xích sao?" "Không chán ghét, không bài xích." Cố Hàn Thanh đặt quân trắng, thành thật trả lời. Ông nội Cố nguôi giận một chút, cười tủm tỉm hỏi tiếp: "Vậy là thích sao?" "Chính là như vậy đi." Cố Hàn Thanh lại bắt đầu nói có lệ. Ông nội Cố tức giận đến thổi râu trừng mắt, Cố Hàn Thanh bất đắc dĩ, thay đổi cái lý do thoái thác: "Vẫn được, có thể sao?" "Cái gì mà Vẫn được, có thể sao? Được chính là được, không được chính là không được, sao lại dong dong dài dài, có phải đàn ông không!" Ông nội Cố vẻ mặt ghét bỏ. Cố Hàn Thanh hơi hơi thở dài: "Ý cháu là, cứ sống như vậy, cũng......!Khá tốt." Ông nội Cố ánh mắt sáng lên, rốt cuộc nhận được đáp án mình muốn, có thể nghe được kha khá lời từ miệng đứa cháu trai giống băng sơn này xem như là đánh giá cao nhất rồi, điều đó có nghĩa là anh đã chấp nhận Kiều Mộc, thậm chí có thể nói anh có chút thích Kiều Mộc, dù sao đối với người nó không thích thì cháu trai sẽ không nói khá tốt như vậy. "Vậy cháu hãy nắm chặt lấy, ít nhất ngủ cùng phòng trước đi? Hai đứa hiện tại ngủ riêng, có thể tiến triển cái gì? Ta biết, nếu không biết hai đứa là vợ chồng còn tưởng rằng cùng nhau ở nhà thuê đấy!" "Như vậy có phải quá nhanh rồi không? Chúng cháu mới quen biết chưa đến hai tháng." Cố Hàn Thanh không lập tức trả lời, mà đang suy nghĩ khả năng này. Ông nội Cố nói: "Có gì mà nhanh, chỉ là ngủ cùng một phòng, cháu có thể ngủ dưới đất, Mộc Mộc ngủ trên giường cháu, ta hiện tại không bắt hai đứa phải tạo ra chắt, ta chỉ hy vọng khoảng cách thân thể hai đứa gần chút, như vậy mới có thể bồi dưỡng tình cảm, cháu nói cháu đấy, chuyện tình yêu còn muốn lão già là ta dạy sao, ta nuôi cháu lớn như vậy có ích lợi gì?" Cố Hàn Thanh híp híp mắt, không tỏ ý kiến. Cố lão gia thấy anh như vậy, biết anh đã nghe lọt, cũng không tiếp tục nói nữa, miễn cho khơi dậy tâm lý phản nghịch của anh. Hai người chơi xong một ván cờ, Cố Hàn Thanh suy nghĩ về điều đó, rốt cuộc đem chuyện tranh chấp hoa lan vào buổi sáng nói cho ông nội. Cố lão gia nghe xong, kinh ngạc nói: "Cháu nói cái gì?" Cố Hàn Thanh lẳng lặng nhìn ông nội, chờ ông tiêu hóa. Thật lâu sau, Cố lão gia nhíu mày nói: "Tâm Nghiên mấy năm nay ở nước ngoài có chút nóng nảy rồi." Không mua lễ vật thì không mua, thế nhưng ở nhà dùng phương thức này muốn đoạt tâm ý của Mộc Mộc, này thật sự là......!Thật sự là...... Cố lão gia trong lòng có chút thất vọng. "Thật sự có chút nóng nảy, cháu suy nghĩ một chút, đem căn hộ Quân Sơn uyển kia cho em ấy, bảo em ấy dọn vào đấy ở, em ấy cứ ở nhà cháu như vậy cũng không tốt lắm, cháu cũng sợ Kiều Mộc chịu ủy khuất." Ông nội Cố trước nhăn mày vì Trình Tâm Nghiên một giây, giây tiếp theo vui sướng giãn ra, hàm ý liếc mắt cháu trai, ông cười tủm tỉm nói: "Được, việc này cháu làm chủ, không cần hỏi ta." * Buổi tối cơm nước xong, Cố Hàn Thanh cùng Kiều Mộc về đến nhà. Kiều Mộc chơi game quá lâu, đôi mắt thực sự mệt mỏi, không ngừng ngáp, thỉnh thoảng lại xoa một chút, vào thang máy đến lầu ba, cô ngáp một cái phất tay với Cố Hàn Thanh: "Ông chủ, ngủ ngon." Cố Hàn Thanh thấy tay cô nắm nắm cửa, ma xui quỷ khiến gọi cô lại: "Kiều Mộc, em từ từ đã." Kiều Mộc híp mắt quay đầu lại, "Làm sao vậy? Ông chủ, anh còn có việc?" Cố Hàn Thanh biểu tình có chút không được tự nhiên, hơn nửa ngày không nói chuyện, Kiều Mộc trợn to hai mắt, kỳ quái nói: "Hả? Có gì không tiện nói sao?" Là muốn đề cập đến chuyện ly hôn? Thật vậy chăng thật vậy chăng? Kiều Mộc lấy lại tinh thần, lùi lại vài bước, đứng trước mặt Cố Hàn Thanh, nâng khuôn mặt nhỏ lên, cổ vũ anh nói: "Ông chủ, anh có gì thì nói thẳng, không cần để ý đến suy nghĩ của tôi, thật đó! Anh nói đi! Tôi chăm chú lắng nghe!" Có phải cho 1 tỷ bảo cô cút hay không? Nếu đúng là vậy, cô sẽ không nói hai lời, lập tức cút! Lộn trước, lộn sau, lật nghiêng cô đều OK! Cố Hàn Thanh bắt gặp đôi mắt sáng ngời của Kiều Mộc, loại cảm giác nóng bỏng thân thể quen thuộc này lại tới, hầu kết lên xuống, anh nói giọng khàn khàn: "Em thấy sao về việc chung phòng mà ông nội nói hôm nay?" "A? Anh nói việc này sao." Kiều Mộc lập tức có chút thất vọng, tinh thần uể oải trầm xuống, lười biếng mềm như bông nói: "Chuyện này có gì thú vị, lão nhân gia lại không tới chỗ chúng ta, chúng ta muốn ngủ thế nào thì ngủ thế đấy, anh không cần có áp lực, tôi đối với chuyện chúng ta ngủ riêng hoàn toàn không ý kiến!" "Em không muốn chúng ta ngủ cùng nhau?" Cố Hàn Thanh theo bản năng hỏi. Kiều Mộc nghẹn, radar trên đỉnh đầu làm cô không dám lập tức nói ra hai chữ không được. Cô cảm giác được vấn đề này giống với việc giữa anh và 2 tỷ chọn ai, tuy rằng cô không hiểu nam chính sao lại làm như vậy, không thể hiểu được. "Ách......! Cái này......!Anh hỏi một cô gái như tôi, tôi sao không biết xấu hổ mà trả lời chứ." Kiều Mộc bắt đầu diễn, vặn vẹo hai tay, ngượng ngùng trả lời. Cố Hàn Thanh dâng lên nghi hoặc có phải Kiều Mộc thật sự thích mình, nhưng lại đè ép trở về, anh nhìn cô gái đang ngượng ngùng, mắt đen thâm thúy nói: "Vậy nếu không chúng ta thử xem?" "A? Thử......!Thử cái gì?" Kiều Mộc ngốc nghếch, trong lòng luống cuống, "Này, này, này......" Cái này thử không có vui đâu! Có thể kiếm tiền mà không đánh mất phẩm giá mới tốt! Đột nhiên thay đổi, cô không thích ứng kịp! "Ông chủ, sao anh đột nhiên thay đổi chủ ý? Không phải lúc trước anh nói không muốn cùng phòng sao?" Kiều Mộc khó hiểu, cực kỳ khó hiểu. Cố Hàn Thanh cũng biết bản thân tự vả mặt thì rất mất mặt, nhưng anh quản lý biểu cảm rất tốt, không để người ta nhìn ra sự xấu hổ, chỉ vô căn cứ nói: "Hôm nay lúc ông nội cùng tôi chơi cờ, nhiều lần bóng gió với tôi, sợ ông mỗi ngày nghĩ đến chuyện này sẽ tích tụ trong lòng, ảnh hưởng đến sức khoẻ, hơn nữa chúng ta cùng phòng, cũng không có nghĩa là cùng giường, tôi có thể ngủ dưới đất, việc này em yên tâm." Hoá ra là vì điều này! Trong sách đích xác nói nam chính rất hiếu thuận, nếu không cũng sẽ không đồng ý cưới nguyên chủ. Nhưng! Vẫn là không được! Cùng nam chính ngủ cùng phòng rất bất tiện nha, dù sao nam nữ khác nhau mà. "Này......! Này quá đột ngột." Kiều Mộc tiếp tục diễn, hàm răng cắn môi dưới, mặt đầy thẹn thùng: "Tôi xấu hổ, Cố tổng, người ta chưa từng trải qua yêu đương, không hiểu cùng đàn ông ở chung phòng là thế nào, hiện tại đột nhiên anh bảo tôi và anh ở cùng phòng, tôi rất lo lắng nha." Thích một người thật sự sẽ lo lắng, ngượng ngùng. Cố Hàn Thanh vừa lòng nhìn biểu cảm của Kiều Mộc, nhướng mày, dù bận vẫn ung dung dụ dỗ cô: "Cho em 100 triệu." Kiều · khinh thường · Mộc: "Không được nha, người ta không làm được." Cố Hàn Thanh: "500 triệu." Kiều · có thể ổn định · Mộc, "Như vậy không được rồi." Cô dậm dậm chân, cực kỳ xấu hổ. Cố Hàn Thanh: "Mười lần." Kiều · kiên trì chính là thắng lợi · Mộc: "Ông chủ, Cố tổng, thật sự anh đừng như vậy, cho tôi chút thời gian, tôi thật sự......!Thật sự......! Không được." Cố Hàn Thanh: "2 tỷ." Kiều Mộc cất bước đi vào phòng Cố Hàn Thanh, nắm lấy tay nắm cửa uốn éo, dạo bước đi vào. Cố Hàn Thanh ngược lại sửng sốt. Kiều Mộc quay đầu lại, hướng anh vẫy tay nói: "Vào đi chứ, tôi cũng sẽ không ăn anh, anh sợ cái gì." Cố Hàn Thanh: "......" Xấu hổ ở đâu? —————————————- Cố Hàn Thanh: Tiền có thể giải quyết tất cả! Kiều Mộc: Phẩm giá của tôi ở đâu?.