"Lật mặt Trình Tâm Nghiên" Kiều Mộc bị nước miếng của chính mình làm sặc, cô che cổ lại, ghé vào mép giường dùng sức ho khan vài cái, rốt cuộc ho xong, gương mặt đều trở nên đỏ bừng, cô lại lần nữa giơ điện thoại lên, nhìn dòng cuối mà Cố Hàn Thanh gửi, đôi mắt trợn tròn. Bảo cô gọi Hàn Thanh? Này cũng quá buồn nôn đi. Lúc diễn kịch trước mặt trưởng bối cũng từng gọi anh là Hàn Thanh, nhưng đó là diễn, cho nên cô không có gánh nặng tâm lý gì, nếu nói hai người ngầm sửa miệng, vậy......!vậy...... Nghĩ vừa rồi ông chủ liên tiếp chuyển khoản, cô cảm thấy gọi cũng không phải là không thể, hơn nữa, hiện tại còn cách màn hình mà. Vì thế, Kiều Mộc mím môi cười, lập tức ngoan ngoãn sửa miệng: 【 Ừm, Hàn Thanh.
】 Gửi xong, cuộc gọi video đến. Kiều Mộc đầu ngón tay run lên, điện thoại rơi lạch cạch trên khăn trải giường. Ông chủ vậy mà còn gọi video! Khẳng định muốn mình mặt đối mặt gọi anh là Hàn Thanh. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Kiều Mộc ngẩn ra trong chốc lát, nghĩ đi nghĩ lại, không có gì phải trốn tránh, cô nhắm mắt hít sâu một hơi rồi mở ra, quyết đoán ấn nút nghe, màn hình lập tức xuất hiện khuôn mặt tuấn mỹ của Cố Hàn Thanh, cô cong mi cười: "Ông chủ, nghĩ sao lại gọi video cho tôi vậy?" "Hửm? Gọi tôi là cái gì?" Cố Hàn Thanh cười như không cười nhìn khuôn mặt trắng nõn đã tẩy trang của cô gái. Kiều Mộc sờ sờ mũi, ánh mắt lấp lánh nhìn anh, sau một lúc lâu, cô nhỏ giọng nói: "Hàn Thanh." "Không nghe thấy, lớn tiếng chút." Cố Hàn Thanh ngón tay thon dài chống thái dương, đuôi mắt hiện lên ý cười. Kiều Mộc phồng má, cảm thấy anh đang chê cười mình, ngược lại không thẹn thùng, lớn tiếng nói: "Hàn Thanh! Hàn Thanh! Hàn Thanh! Được chưa?" Liên tiếp gọi ba tiếng. Cố Hàn Thanh mỉm cười, nghe thấy thì rất sung sướng, "Ừm, được rồi, về sau chúng ta cứ xưng hô như vậy đi." Dứt lời, anh khàn khàn chậm rãi nói từng chữ: "Mộc Mộc." Hai chữ được anh nói ra có cảm giác lưu luyến, Kiều Mộc cả người tê dại như bị điện giật, mặt đỏ lên, "Biết rồi, anh còn chưa ngủ sao? Đã trễ thế này rồi." Cố Hàn Thanh thường đi ngủ trước 11 giờ, không giống cô, mãi đến 12 giờ mới buồn ngủ. "Sắp rồi, muốn chờ em quay xong chương trình để nói chuyện, em muốn ngủ?" Cố Hàn Thanh đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng cô. Kiều Mộc dựa vào đầu giường, lắc đầu: "Không nhanh như vậy, có thể cùng anh tâm sự, anh muốn nói cái gì?" "Tôi cũng không biết, chỉ là đơn giản muốn nói chuyện với em." Cố Hàn Thanh thành thật trả lời. Kiều Mộc cười khúc khích, "Anh nói giống như trẻ con vậy, không thể rời xa tôi sao? Sáng nay chúng ta mới gặp." "Nhưng tôi nhớ em." Cố Hàn Thanh thẳng thắn nói. Kiều Mộc lại lần nữa bị sặc, cô che miệng lại, lỗ tai đỏ bừng giận người đàn ông bên kia màn hình, nhưng niềm vui sướng dâng lên trong lòng lại không có cách nào bỏ qua, cô kỳ thật......!Giống như......!Cũng có một chút nhớ anh. "Được rồi được rồi, ngày mai tôi sẽ về." Kiều Mộc dỗ anh. Điện thoại của Cố Hàn Thanh đặt ở chỗ thấp, màn hình hướng lên trên, anh lười biếng chống cằm, nhìn từ trên xuống dưới, tầm mắt dường như mang theo lực xuyên thấu, "Mộc Mộc, em nhớ tôi sao?" Kiều Mộc lập tức cắn môi dưới, đôi mắt sương mù mênh mông, thoạt nhìn có chút thẹn thùng, tròng mắt trốn tránh nhìn trái nhìn phải rồi lại nhìn trên nhìn dưới, sau đó ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt thẳng thắn của người đàn ông, cô đầu hàng, nhanh chóng trả lời: "Ừm, nhớ.
Tôi muốn đi ngủ, tạm biệt." Không đợi Cố Hàn Thanh đáp lời, cô trực tiếp kết thúc cuộc gọi video, chui vào ổ chăn, lấy đệm chăn che đầu lại.
Trong chăn tối om, cô cảm thấy má mình càng lúc càng nóng, tim đập càng lúc càng nhanh. Cô giống như dần dần luân hãm trong sự theo đuổi của Cố Hàn Thanh. Có phải có chút vô dụng không, ông chủ cũng chưa theo đuổi cô được bao lâu mà. Nhưng lúc ông chủ chuyển tiền, rất soái nha...... Cố Hàn Thanh nhìn điện thoại bị cúp, khóe môi hơi cong lên, anh trực giác quan hệ của mình và Kiều Mộc lại có thể tiến thêm một bước, xưng hô đã sửa, nắm tay còn xa sao? Ôm còn xa sao? Hôn môi còn xa sao? Cuối cùng, tầm mắt Cố Hàn Thanh rơi xuống giường mình, tròng mắt thâm thúy sâu kín khép hờ. - Ngày hôm sau, sáng sớm tổ chương trình đã bắt đầu làm việc, các nhóm khách mời mới vừa tập hợp tại nhà thôn trưởng đã bị đeo bịt mắt, mọi người bất an đặt câu hỏi. "Đây là làm gì thế, muốn dẫn chúng tôi đi đâu sao?" Hàn Duyệt lên tiếng đầu tiên. "Đồng Đồng, mau nắm tay tôi, chúng ta đừng tách ra." Hạ Tình nắm tay Mục Đồng Đồng. Trình Tâm Nghiên cũng có chút sợ, không chê Kiều Mộc, bắt lấy tay cô: "Mộc Mộc, là cô à?" "A, là tôi, cô nắm tay tôi đi." Kiều Mộc cũng nắm tay cô ta. Chu Lan và Văn Văn cũng nắm tay, "Muốn đem chúng tôi đi đâu sao? Một người hay chúng tôi đi cùng nhau?" "Cùng nhau đi, mọi người chậm rãi theo tôi." Có nữ PD trả lời, mọi người nghe được lời này, tức khắc thả lỏng. Văn Văn nói giỡn: "Hôm nay không phải chủ đề kinh dị chứ? Tôi sợ nhất chính là quỷ, mật thất các loại tôi cũng không dám chơi." "Hẳn là không thể, trong thôn sao có thể làm chủ đề kinh dị chứ." Kiều Mộc cảm thấy không giống, "Nhưng làm cái chạy thoát khỏi mật thất kinh dị vẫn được." "Chúng ta tốt nhất nên đi cùng nhau, nếu không đầu óc tôi không đủ dùng." Văn Văn tự nhủ: "Mộc Mộc, em nhất định phải đi cùng chị." Kiều Mộc cười nói: "Văn tỷ, chuyện này chúng ta không quyết định được, còn không biết có cùng một phòng hay không." Họ cảm giác đang lên bậc thang vào nhà, không biết cụ thể muốn dẫn họ đi đâu, muốn làm gì. Cư dân mạng cũng đang suy đoán, đặc biệt là khi nhìn thấy các khách mời vào một phòng mà không có bất kì thông tin nào về căn phòng đó, họ càng đoán già đoán non. 【 Họ đang làm gì thế.
】
【 Có cái gì VIP* tôn quý như chúng tôi không thể xem sao? 】 * VIP: chỉ những người dùng đăng kí thành viên VIP trên app. 【 Tổ chương trình muốn làm mật thất? 】 【 Không có khả năng, mật thất khẳng định có thể cho chúng ta xem, tôi lại cảm thấy giống như muốn trang điểm cho họ, chỉ có làm tạo hình mới không cho chúng ta xem quá trình, nếu không không có cảm giác mới mẻ.
】 【 Hắc, thật sự có khả năng là cái này.
】 Cư dân mạng đoán đúng rồi, các cô ở trong phòng, thật sự đang được nữ nhân viên công tác của tổ chương trình thay quần áo, họ vẫn mang bịt mắt, bản thân cũng không biết mình mặc cái gì, nhưng trên đỉnh đầu còn cuốn một cái khăn lụa, đại khái có bài bản. Khoảng mười phút sau, có khách mời từ trong phòng đi ra, lúc này góc nhìn của người xem là ở ngoài phòng, chỉ thấy đi ra đầu tiên chính là người mẫu Chu Lan, một thân bình dân mặc chiếc áo sơ mi hoa và quần tây ống suông màu đen đeo ủng đi mưa, trên đầu đeo khăn lụa hồng nhạt, nếu là người thường, sợ rằng sẽ rất quê mùa, nhưng xuất thân người mẫu như Chu Lan chính là mặc lên rất có cảm giác thời thượng. Cô ấy chống nạnh, từ trong phòng chậm rãi đi xuống bậc thang giống như đi sàn chữ T, giữa chừng dừng lại trước máy quay, POSE dáng. 【 A a a, tỷ tỷ thật tuyệt! Không hổ là siêu mẫu! 】 【 Rõ ràng quần áo quê mùa như vậy, Chu Lan mặc vào thì thật đẹp.
】 【 Phân đoạn này tôi thích, nhanh lên, phía sau mau ra đây! Tôi muốn nhìn những người khác! 】 Chu Lan đi xong, đứng ở bên cạnh. Tiếp theo là bạn cô Văn Văn, cũng là người mẫu, hai người biểu hiện đều rất tốt. Nhưng người tiếp theo lại không tốt như vậy, là Hàn Duyệt, chiều cao chỉ có 1m63, mặc quần áo hoa lại không trang điểm, liền có chút quê. 【 Ha ha ha, tôi đã nói sao, đâu thể người nào cũng có phong cách tây như Chu Lan và Văn Văn.
】 【 Đây mới chính xác là cách mở đầu.
】 Hàn Duyệt phỏng chừng cũng biết bản thân có chút quê, đi xong cô che mặt ngượng ngùng nói: "Tôi xấu quá, không có mặt mũi nhìn mọi người." Nhưng cô dám xuất hiện mặt mộc, lại dám mặc bộ quần áo này, ấn tượng của khán giả đối với cô vẫn rất tốt. Trần Tư Vận, Hạ Tình và Mục Đồng Đồng ba người lại không có gì đặc biệt, dù quê mùa một chút nhưng minh tinh da trắng nên cũng không sao, chỉ có thể nói là không rực rỡ. Cuối cùng còn lại Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên, Trình Tâm Nghiên rất chán ghét bộ quần áo quê mùa trên người mình, cô ta không muốn ra nhanh như vậy nên để cho Kiều Mộc đi trước. Kiều Mộc nhìn cô ta, không nói gì, cong môi cười, hào phóng đi ra ngoài. Vốn dĩ mọi người cho rằng cô sẽ giống Hạ Tình bọn họ, kết quả vừa đi ra, cư dân mạng cười ha ha. Kiều Mộc vậy mà mặc bên ngoài áo sơ mi hoa là một chiếc áo khoác bông hình hoa, mà hoạ tiết hoa của áo bông lại là loại hoa hồng lục sắc ở Đông Bắc*, các khách mời khác cũng không ngờ cô sẽ mặc cái áo khoác này, làm cả đoàn cười. * Áo bông hoạ tiết hoa lục sắc ở Đông Bắc: Lúc trước ở trong phòng, nữ PD bảo họ mặc, nhưng họ ghét bỏ nó vừa dày nặng vừa quê mùa nên đều không mặc. Lại không nghĩ Kiều Mộc không chú trọng hình tượng như vậy, hơn nữa cô một chút cũng không cảm thấy bản thân trông buồn cười, hào phóng tự tin bước xuống như người mẫu, đứng đối diện trước máy quay, wink* một cái, sau đó cười rất xán lạn và ngọt ngào. * Wink: nháy mắt 【 A a a! Trái tim tôi lập tức bị đánh trúng! Kiều tổng thật xinh đẹp! 】 【 Tôi cảm thấy chúng ta đều đã xem nhẹ diện mạo của Kiều tổng, cô ấy tuyệt đối là khách mời đẹp nhất! 】 【 Không hề xem nhẹ nha, vẫn luôn cảm thấy Kiều Mộc đẹp nhất, so với Trình Tâm Nghiên đẹp hơn nhiều, hơn nữa không trang điểm càng đẹp.
】 【 Chủ yếu là vừa mặn* vừa ngọt, tôi thích! Hằng ngày quỳ cầu Kiều tổng xuất đạo! 】 * Mặn: ý chỉ ở đây là hài hước "Mộc Mộc, sao em lại mặc áo bông hình hoa này?" Chu Lan buồn cười hỏi cô. Kiều Mộc đi xong, lập tức đút tay vào ống tay áo áo khoác bông hình hoa, run lên: "Mọi người không cảm thấy lạnh sao?" Hiện tại vào đầu mùa đông, mỗi ngày một lạnh hơn, đặc biệt là sáng sớm và tối muộn, hôm nay trời rất lạnh, Kiều Mộc không muốn vì đẹp mà mạo hiểm để bản thân bị cảm đâu, cho nên cô liền mặc cái áo khoác này. Khách mời khác đi xong cũng đã mặc thêm quần áo, lúc đi không lạnh, nhưng cũng hiểu ý của Kiều Mộc, Văn Văn trêu ghẹo cô: "Đây không phải vì đẹp sao, Mộc Mộc, em không sợ mặc cái áo khoác này sẽ tổn hại hình tượng của mình sao?" "Không sợ, thân thể quan trọng nhất, không thể vì phong độ mà ăn mặc phong phanh, đặc biệt chúng ta là con gái phải giữ gìn thân thể thật tốt, đừng cậy tuổi còn trẻ mà chịu lạnh." Kiều Mộc nói, lại kéo áo khoác bông kín một chút. 【 Ha ha ha, Mộc Mộc thật đáng yêu nha, nhưng cô ấy nói đúng, chúng ta không thể chỉ cần phong độ mà không cần ấm.
】 【 Kiều tổng thật tỉnh táo, tôi phải đi tìm quần thu mới được.
】 【 Tôi cũng phải mặc quần thu, chỗ tôi hôm nay hạ nhiệt độ, rất lạnh, còn mưa và gió.
】 Sự điềm nhiên và tự tin của Kiều Mộc lại lần nữa thu hút fans, so với người ra cuối cùng là Trình Tâm Nghiên có vẻ ngượng ngùng lạ thường, những người khác đều thoải mái hào phóng đi ra, cô ta một chốc lại che mặt, một chốc lại vuốt vạt áo, vô cùng chật vật. Tôn Mẫn nhìn thấy thì cau mày, chị ta cảm thấy sau khi Tâm Nghiên về nước đã thay đổi, càng ngày càng không tự tin, trước khi về nước, cô ta rõ ràng không phải như thế, khi đó cô ta tự tin chói mắt, cả người như phát ra ánh sáng. Nhưng hiện tại trong chương trình này lại đi ngược lại mong muốn của hai người, cô ta dần dần không còn tự tin, người cũng trở nên tính toán chi li.
Làm người đại diện, Tôn Mẫn sắc bén nhận ra chương trình này có lẽ không thể tham gia được nữa, nếu không sẽ huỷ hoại Tâm Nghiên. 【 Trình Tâm Nghiên sao lại thế này, ra vẻ muốn chết! Những người khác đều đi hào phóng như vậy, cô ta vậy mà sợ hãi rụt rè.
】 【 Đúng vậy, tự tin hào phóng một chút đẹp hơn bao nhiêu? Cũng không phải chỉ mình cô ta mặc như vậy.
】 【 Không thấy cô ta rất ghét bộ quần áo trên người sao, khẳng định là cảm thấy không tôn lên vẻ đẹp của cô ta, đi xuống đi.
】 【 Thật sự không xem nổi nữa, fans ngôi sao mới bị lừa hôm nay chính thức thoát rồi, tỷ tỷ không thích hợp chương trình thực tế đâu, chỉ thích hợp ca hát thôi, về sau khuyên vẫn nên đừng tham gia đi, tính cách thật quá đuổi fans rồi.
】 Trình Tâm Nghiên sao không biết bản thân biểu hiện không tốt, nhưng cô ta không có cách nào vượt qua chính mình, bộ quần áo này quá xấu, cô ta cảm thấy mặc vào khiến mình xấu đi, sợ Cố Hàn Thanh đang xem chương trình, đến lúc đó nhìn thấy cô ta như vậy, sẽ càng thêm ghét cô ta hay không? Chỉ nghĩ như vậy thôi cũng khiến lúc cô ta đi ra có vẻ ngượng ngùng và, đáng tiếc thời gian không thể quay lại, cũng chỉ có thể nghĩ sau này biểu hiện tốt cứu lại. Đổi trang phục xong, đạo diễn bắt đầu gợi ý vòng tiếp theo: "Hôm nay mọi người mặc bộ quần áo này, chính là để mọi người hoà nhập một chút cuộc sống nơi đây, cho nên sáng nay mọi người phải đi giúp người dân làm việc, trải nghiệm một chút cuộc sống nông dân.
Cụ thể làm gì sẽ thông qua trò chơi để quyết định.
Căn cứ theo thứ tự mọi người có thể lựa chọn mình muốn làm gì." Đạo diễn Vương nói xong, chỉ hướng bên trái, các khách mời đều nhìn qua, chỉ thấy bên kia có thùng phân bón, cuốc đào đất, còn có một đôi găng tay cùng với thùng phân. "Găng tay để làm gì?" Trần Tư Vận tò mò hỏi. Đạo diễn Vương: "Găng tay để đào khoai tây." "Khoai tây......!Kia như vậy, cảm giác chọn găng tay với phân bón cũng không tồi." Trần Tư Vận nói với bạn mình Hàn Duyệt: "Chúng ta đến lúc đó chọn găng tay đi." "Thắng trò chơi trước rồi nói sau, nếu không chọn cũng vô ích." Hàn Duyệt chọc chọc eo cô ấy, rồi sau đó hỏi đạo diễn, "Đạo diễn Vương, chơi cái gì vậy?" Mọi người cùng nhau nhìn về phía đạo diễn, anh ta cười nói: "Chơi nghe nhạc dạo đoán bài hát, thời gian 10 phút, các nhóm sẽ xông lên trả lời, trả lời đúng sẽ được một điểm, trả lời sai sẽ trừ một điểm, cho nên khi trả lời phải cẩn thận, không biết tốt nhất đừng xông lên, nếu không cuối cùng còn có thể bị âm điểm." "Đoán bài hát sao? Vậy thì đây là điểm mạnh của Tâm Nghiên rồi." Hạ Tình hâm mộ nhìn về phía Trình Tâm Nghiên, trong bốn nhóm khách mời chỉ có Trình Tâm Nghiên là ca sĩ, là ca sĩ kho bài hát khẳng định khổng lồ. Trình Tâm Nghiên rất hưởng thụ ánh mắt của Hạ Tình, rốt cuộc lại là điểm mạnh của cô ta, tổ chương trình thật chu đáo, cô ta không tin lần này Kiều Mộc còn có thể so với cô ta. "Vẫn ổn, mấy năm trước tôi vẫn luôn ở nước ngoài, đối với những bài hát trong nước cũng không quen thuộc lắm, chỉ biết đều là những bài tương đối cũ, chưa chắc lợi hại hơn mọi người." Trình Tâm Nghiên ra vẻ khiêm tốn trả lời. "Không cần biết lợi hại như thế nào, hẳn là lợi hại hơn chúng tôi." Chu Lan cười nói, "Mộc Mộc, kho nhạc của em thế nào?" Kiều Mộc cong mi, "Khó mà nói, em cái gì cũng nghe, nhưng có nhớ hay không thì phải kiểm tra xem." "Ha ha ha, lần này không phải kiểm tra em sao." Chu Lan nói. "Ừm, vậy xem có thể kiểm tra bao nhiêu." Kiều Mộc hứng thú bừng bừng duỗi tay chân, sau đó đi theo mọi người đến vạch xuất phát mà tổ chương trình chuẩn bị, phía trước 3 mét, tổ chương trình dựng một sân khấu nhỏ, người xông lên trả lời sẽ đứng trên đó. Đạo diễn thấy các nhóm đã sẵn sàng, đồng thời ấn đồng hồ đếm ngược và hô bắt đầu, ngay sau đó, trợ lý bắt đầu phát nhạc dạo của bài hát thứ nhất. Là một bài hát thiếu nhi rất quen tai, bốn nhóm đồng thời có phản ứng, nhưng Kiều Mộc phản ứng nhanh nhất, nháy mắt xông lên trả lời: "《 Thơ ấu 》!" Đạo diễn Vương: "Trả lời chính xác!" "YES!" Kiều Mộc vui vẻ nắm chặt tay, quay đầu lại nói với Trình Tâm Nghiên: "Tâm Nghiên, chúng ta được một điểm." Trình Tâm Nghiên miễn cưỡng mỉm cười, trong lòng một chút cũng không vui cho Kiều Mộc, cô ta vừa rồi sao phản ứng chậm như vậy! Đáng nhẽ cô ta mới trả lời đúng! 【 Tình chị em plastic lại tới nữa, Trình Tâm Nghiên cũng quá giả tạo đi, Kiều tổng nhà chúng ta trả lời đúng, sao cô ta cũng không vui thế.
】 【 Đúng vậy, quá dối trá, ghê tởm.
】 【 Càng ngày càng không che giấu, cô ta vẫn là mau chóng rời khỏi tổ chương trình đi.
】 Vòng thứ hai bắt đầu, lần này có chút khó, mọi người nghe xong một lần, nhìn nhau sửng sốt. "Đây là bài gì?" "Sao nghe không hiểu?" "Đạo diễn, anh phát lại một lần đi." Đạo diễn Vương phát lại lần nữa, Kiều Mộc nghiêng tai tập trung nhớ giai điệu, bỗng nhiên, đôi mắt sáng ngời, kích động lao lên sân khấu, tươi cười xán lạn đáp: "《 Sơn quỷ 》!" Đạo diễn Vương: "Trả lời chính xác!" "Oh yeah!" Kiều Mộc nhảy tại chỗ. Chu Lan kinh ngạc: "Mộc Mộc, sao cái nào em cũng biết thế." "Em ngày nào cũng rảnh rỗi hơn mọi người, lúc không có việc gì thì em thích nghe nhạc, cái gì cũng nghe, kiểu internet, cổ phong, gì cũng có." Kiều Mộc trấn an Chu Lan: "Lan tỷ, em chỉ là may mắn thôi, yên tâm, không phải bài nào em cũng biết."
"Chị thấy bài nào em cũng biết." Chu Lan cười tủm tỉm chỉ chỉ cô, không có ghen ghét, đơn giản là hâm mộ mà thôi. Trình Tâm Nghiên chờ Kiều Mộc trở về, có chút không quản được cảm xúc liếc cô một cái, đáng giận, bị cô cuỗm tay trên liên tiếp hai lần! Lần sau nhất định không thể để cô xông lên! Nghĩ đến đây, vòng thứ ba bắt đầu, Trình Tâm Nghiên một bên nghe khúc nhạc dạo, một bên chú ý đến động tác của Kiều Mộc. Bài hát này mọi người đều rất quen thuộc, mắt thấy Kiều Mộc rục rịch muốn lao lên, Trình Tâm Nghiên theo bản năng vươn chân ra cản. Kiều Mộc không để ý lập tức vướng cổ chân Trình Tâm Nghiên, cả người trực tiếp lao về phía trước. Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, nhóm khác đang lao về phía sân khấu dừng lại quay đầu, thấy cô ngã đều đến đỡ. "Mộc Mộc, sao lại ngã vậy." "Không sao chứ?" "Có bị thương không." Tổ chương trình cũng khẩn trương, không biết sao đột nhiên cô lại ngã, còn tưởng rằng cô không cẩn thận, đạo diễn Vương vội vàng đứng dậy đi tới, theo sau là bác sĩ. Mọi người đỡ Kiều Mộc ngồi lên ghế, cô giơ đầu gối lên phát hiện có chút trầy da, lòng bàn tay cũng xước một chút, cũng may không nghiêm trọng. Kiều Mộc thấy dáng vẻ lo lắng của mọi người, liên tục cười trấn an: "Tôi không sao, vết thương nhỏ mà thôi, mọi người không cần lo lắng." "Mộc Mộc, sao em lại té ngã thế?" Chu Lan cau mày hỏi cô. Kiều Mộc dừng một chút, đôi mắt ẩn ý nhìn sang Trình Tâm Nghiên rõ ràng đang thất thần có chút chột dạ bên cạnh, dùng ngữ khí đùa giỡn nói: "Hình như em vấp phải chân Tâm Nghiên, có lẽ cô ấy cũng muốn lao ra trả lời, chúng em liền đâm phải nhau." Trình Tâm Nghiên giật mình, nhanh chóng gật đầu: "Đúng đúng đúng, tôi vừa rồi muốn lao ra, không ngờ Mộc Mộc cũng đang chạy, cô ấy liền vướng vào cổ chân tôi, cổ chân tôi hiện tại cũng có chút đau." Cô ta ra vẻ khó chịu ngồi xổm xuống xoa cổ chân, làm bộ bản thân cũng là người bị hại. Nhưng trong lòng không biết đã sợ hãi thế nào, có lẽ không nghĩ ra cô ta là cố ý chứ? Chỉ cần không có cách nào chứng minh là cô ta cố ý, cô ta có thể lấy cớ nói không cẩn thận, là ngoài ý muốn, là trùng hợp. Cô ta vừa rồi cũng là hồ đồ, sao lại duỗi chân ra ngáng, đây chính là hiện trường phát sóng trực tiếp đó! Khắp nơi đều là cameras! Trình Tâm Nghiên giờ phút này sợ tới mức toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh. Tôn Mẫn ở phía sau máy quay cũng xem đến sắp té xỉu, chị ta nhanh chóng lấy điện thoại ra theo dõi dư luận. Mọi người ở hiện trường tạm thời đều tin, dù sao các cô là người trong cuộc, cũng không thể xem lại từng cảnh quay để phân tích. Vì vậy bác sĩ liền bôi thuốc cho Kiều Mộc, dán băng y tế, trò chơi tiếp tục. Ban đầu đạo diễn Vương muốn cho Kiều Mộc nghỉ ngơi một chút, nhưng cô lại không quan tâm và nói chỉ là vết thương nhỏ, không ảnh hưởng, điều này khiến các fans đau lòng cho cô lại càng thêm ghét Trình Tâm Nghiên. Đã có cư dân mạng phân tích video vấp ngã vừa rồi, đây đều là video có độ phân giải cao, mỗi một cảnh đều rõ ràng. Sau khi một cư dân mạng nào đó tên [X - Ray ăn dưa ] đăng video phân tích, ai xem cũng cảm thấy Trình Tâm Nghiên cố ý ngáng chân Kiều Mộc. Nhất thời, fans trong vòng tạo lên sóng to gió lớn. 【 Trình Tâm Nghiên có quá độc ác không? Ngay cả tình chị em plastic cũng không thể hại người! 】 【 Cô ta điên rồi sao! Mộc Mộc nhà tôi chọc gì đến cô ta? Không phải nỗ lực trả lời cho nhóm mình sao? 】 【 Quá ghê tởm, tôi thật sự thấy ghê tởm, đây là người phụ nữ ác độc! Phải cho cô ta lộ diện! Mọi người mau chia sẻ video, đẩy lên hot search, để càng nhiều người nhìn thấy tâm địa độc ác của Trình Tâm Nghiên! 】 【 Dựa vào riêng chúng ta không thể đẩy lên hot search, phải bỏ tiền mua.
Chúng ta gửi và nhắn tin cho công ty của tỷ tỷ đi, để người trong công ty xem, có lẽ tỷ tỷ sẽ xem được! 】 【 Đúng đúng đúng, mọi người đồng tâm hiệp lực, chuyện này tuyệt đối không thể giải thích đơn giản là do trùng hợp hay ngoài ý muốn! Nếu không quá khi dễ người! 】 Kỳ Anh hôm nay cùng mẹ về nhà ông ngoại, mới bồi ông ngoại trồng một chậu hoa lan, trở lại phòng khách lấy điện thoại chuẩn bị xem tống nghệ của chị dâu, lại không ngờ lướt đến video Trình Tâm Nghiên cố ý ngáng chân chị dâu, cô bé tức giận đến nỗi trực tiếp ở trước mặt trưởng bối mắng câu thô tục, "Chết tiệt!" Mẹ Kỳ nhíu mày, không vui trừng con gái: "Anh Anh, nói bậy gì thế! Lễ nghĩa liêm sỉ dạy con đâu rồi?" Kỳ Anh lúc này không quản được nhiều như vậy, cô bé tức giận đến sắp khóc, "Mẹ, Trình Tâm Nghiên ở trong chương trình cố ý ngáng chân chị dâu, quá xấu rồi! Sao có thể khi dễ chị dâu như vậy! Chị dâu bồi chị ta tham gia chương trình đã là cho chị ta mặt mũi rồi!" "Cái gì khi dễ? Cái gì ngáng chân?" Cố lão gia vừa vào phòng khách nghe vậy, chậm rãi đi tới, nghiêm túc hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" "Ông ngoại, ông xem đi, cháu tức chết mất, cháu đã nói Trình Tâm Nghiên tuyệt đối không phải đơn thuần vô hại như vẻ ngoài, chị ta chính là kỹ nữ tâm cơ!" Kỳ Anh đưa điện thoại cho ông ngoại, tức giận giải thích. Mẹ Kỳ muốn răn dạy con gái nói chuyện khó nghe, nhưng lại càng tò mò chuyện ngáng chân kia, liền ngồi cạnh ba mình cùng ông xem video. Cố lão gia không phải người thích xem TV, lớn tuổi nên khi nhìn lâu vào các sản phẩm điện tử mắt sẽ đau và đầu choáng váng, cho nên ông cơ bản không xem TV, nhiều nhất là xem Bản Tin Thời Sự vào buổi tối. Thời gian còn lại ông dành hết cho việc trồng hoa và chơi cờ với bạn bè. Vì vậy đối với chương trình Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên tham gia chưa bao giờ chú ý, cho nên không biết trong chương trình mỗi kỳ đã xảy ra chuyện gì. Mẹ Kỳ cũng giống ba mình, đối với cái này không có hứng thú, hôm nay là lần đầu cùng ba mình xem chương trình này, khi nhìn thấy trong video Trình Tâm Nghiên duỗi chân ra ngáng Kiều Mộc, bà che miệng lại, không thể tin được kinh hô một tiếng. Bởi vì video này đã có người phân tích, có tính khuynh hướng, mẹ Kỳ liền theo bản năng thiên về Trình Tâm Nghiên cố ý, bà lẩm bẩm nói: "Không có khả năng, Tâm Nghiên sao có thể cố ý ngáng chân Mộc Mộc, này......!Này không có khả năng." "Sao lại không có khả năng! Mẹ, trước kia không phải con đã nói với mẹ Trình Tâm Nghiên giả bộ rất giỏi sao!" Kỳ Anh tức giận nói: "Sự đơn thuần thiện lương của chị ta những cái đó tất cả đều là biểu hiện giả dối, thực tế chị ta hư vinh dối trá lại có dã tâm! Xem đi, điều này đã bị vạch trần, chị ta không thích chị dâu, con sớm đã nhìn ra!" "Sao lại không thích? Nếu không thích, vì sao muốn mời Mộc Mộc bồi nó tham gia chương trình?" Mẹ Kỳ khó hiểu. Kỳ Anh nói: "Bởi vì muốn để cho chị Mộc Mộc ở trong chương trình hỗ trợ chị ta, kết quả chị Mộc Mộc biểu hiện tốt ngoài dự đoán, chị ta liền ghen ghét.
Hai người đừng nghĩ rằng chỉ có cái này, chị ta còn có mặt khác, con lật cho hai người xem." Kỳ Anh ngồi cạnh ông ngoại, thấy ông xem xong, mặt nghiêm túc không nói chuyện, cô bé lại tìm những video trước Trình Tâm Nghiên đen mặt với Kiều Mộc cho người nhà xem. Xem xong mỗi đoạn video, mẹ Kỳ nội tâm chấn động, cũng không biết nên nói như thế nào, không biết nên đối mặt với Trình Tâm Nghiên ra sao. Bà nhìn phía ba mình, "Ba......!Ba nói xem......!Đây là làm sao vậy." Cố lão gia là người từng trải qua sóng to gió lớn, tầm nhìn rộng hơn con gái rất nhiều, ông trừ sắc mặt khó coi, thứ khác đều rất bình tĩnh. Kỳ Anh có chút sợ dáng vẻ nghiêm túc của ông ngoại, thử đẩy ông một chút: "Ông ngoại, ông vẫn ổn chứ?" Đúng vào lúc này Cố Hàn Thanh tới, anh đi vào nhà, phát hiện sắc mặt của ông nội và cô (mẹ Kỳ Anh) đều không tốt, nghi hoặc nói: "Sao thế? Mọi người đang nói chuyện gì mà nghiêm túc như vậy?" "Anh, anh còn không biết xấu hổ mà hỏi, chị dâu bị thương anh không biết sao!" Kỳ Anh trừng anh. Cố Hàn Thanh toàn thân cứng đờ, mắt thường có thể thấy được sự nôn nóng, lê dép bước nhanh tới, "Cái gì bị thương? Nghiêm trọng không?" Anh hỏi xong, nhớ tới bản thân cũng có điện thoại, vội lấy ra tìm. Chẳng được bao lâu, cả nhà đều biết chuyện của Trình Tâm Nghiên và Kiều Mộc, Cố lão gia chắp tay sau lưng nói với Cố Hàn Thanh: "Cháu cùng ta tới thư phòng một chuyến." "Vâng." Cố Hàn Thanh lạnh mặt đồng ý. Kỳ Anh lo lắng nhìn bọn họ lên lầu, có chút muốn theo sau, mẹ liền kéo cô bé: "Anh Anh, con đừng nhúng tay vào, đây là việc của người lớn." "Con cũng là người lớn mà, con đi nghe một chút." Kỳ Anh hất tay mẹ ra, trộm theo sau nghe lén. Trong thư phòng, Cố lão gia vuốt ve tấm ảnh một nhà bốn người gồm ông, con trai, con dâu và Cố Hàn Thanh lúc năm tuổi trên bàn sách, vẻ mặt có chút thương cảm: "Hàn Thanh, cháu nói sao Tâm Nghiên lại biến thành như vậy, Mộc Mộc là người tốt, rộng rãi lại thích cười, luôn nghĩ về ta và mua lễ vật cho ta, nó sao có thể như vậy, có phải ghen ghét Mộc Mộc không? Cảm thấy chúng ta đều quan tâm Mộc Mộc mà không quan tâm nó?" "Có lẽ không chỉ nguyên nhân này." Cố Hàn Thanh mặt mày như phủ một tầng sương, lạnh đến run người, Cố lão gia quay đầu lại nhìn anh: "Hàn Thanh, có phải cháu biết cái gì?" Cố Hàn Thanh môi mỏng hơi mím, trầm ngâm một lát, nhẹ giọng nói cho ông nội chuyện Trình Tâm Nghiên thích mình. Cố lão gia kinh ngạc mở to hai mắt, "Cái gì? Làm sao cháu biết được?" Bên ngoài Kỳ Anh đang dán lỗ tai vào cửa cũng kinh ngạc che kín miệng, má ơi, nghe thấy một tin tức nóng hổi, tuy rằng việc này cô bé đã đoán được, nhưng không xác định trăm phần trăm. Cố Hàn Thanh tiến vài bước về phía ông nội, cầm ảnh chụp gia đình trên bàn sách, ánh mắt quyến luyến vuốt ve khuôn mặt mẹ mình, sau đó không nhanh không chậm nói cho ông nội chuyện Trình Tâm Nghiên ôm mình hôm dọn đi, "......!Cháu khi đó mới phát hiện, trước kia cho rằng cô ấy giống cháu, chỉ coi nhau là người thân." "Ai......!Hoá ra là như thế, vậy mọi chuyện đều có lý." Cố lão gia thở dài, thật lâu sau, ông mới nói tiếp: "Hai đứa tuổi tương đương nhau, lại không có quan hệ huyết thống.
Hơn nữa nó mười sáu tuổi mới đến nhà chúng ta, xảy ra loại chuyện này tựa hồ cũng bình thường, vậy về sau vẫn là giữ khoảng cách với nó đi, đừng làm bất cứ điều gì làm tổn thương Mộc Mộc." "Cháu biết rồi ông nội, việc này cháu sẽ có chừng mực." "Vậy chuyện của Mộc Mộc......!cháu muốn xử lý thế nào?" Cố lão gia dò hỏi cháu trai, chuyện này ông cũng không biết giải quyết như thế nào. "Cháu cho rằng nên giao cho Mộc Mộc quyết định, cháu tôn trọng suy nghĩ của cô ấy." Cố Hàn Thanh nghĩ nghĩ, lại nói: "Ông nội, trước đó ông đã thương lượng với cháu cho Trình Tâm Nghiên 2% cổ phần công ty, hiện tại khả năng cháu phải nghĩ lại." Cố lão gia dừng lại, lại thở dài một tiếng, có chút thương cảm vẫy vẫy tay: "Cháu quyết định đi, ta chỉ cảm thấy có lỗi với mẹ cháu, cháu nói lúc mẹ cháu còn sống đối xử với nói tốt như vậy......" Cố Hàn Thanh siết chặt khung ảnh trong tay, nheo mắt nhìn mẹ mình trong ảnh, rất lâu không dời mắt. Kiều Mộc hoàn toàn không biết trên mạng xảy ra chuyện gì, bọn họ hôm nay không nghỉ trưa, cô cũng không được cầm điện thoại, lúc quay xong chương trình ở trong phòng thu dọn đồ đạc, tiểu trợ lý Nhã Nhã mới nói cho cô biết, "Kiều tổng, giám đốc Đàm từ phòng tuyên truyền của công ty bảo em hỏi chị chuyện này chị muốn xử lý như thế nào.
Hiện tại rõ ràng có người đang áp chế nhiệt, có lẽ chính là phía Trình Tâm Nghiên, nếu chúng ta không ra tay, phỏng chừng việc này ngày mai sẽ bị dập xuống." Kiều Mộc cầm điện thoại lướt một lát bình luận của cư dân mạng, trên cơ bản họ đều đứng về phía cô, cảm thấy đau lòng cho cô, cũng tin Trình Tâm Nghiên là cố ý. Kỳ thật, cô cũng biết Trình Tâm Nghiên cố ý, chỉ là đang quay chương trình, không thể làm trò xé rách mặt trước máy quay, điều này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô và công ty, sẽ khiến mọi người thấy cô là loại vô lý, hùng hổ doạ người, cho nên lúc té ngã cô cho Trình Tâm Nghiên một bậc thang. Nhưng lén lút...... Kiều Mộc nhìn mũi chân, cười lạnh một tiếng, cô không rộng lượng như vậy, sau khi biết Trình Tâm Nghiên sẽ không có khả năng cùng Cố Hàn Thanh ở bên nhau, cô liền không cần thiết hỗ trợ cô ta nữa, cô ta đã bất nhân thì đừng trách cô bất nghĩa. "Nhã Nhã, em bảo giám đốc Đàm mua hot search, treo một ngày một đêm, không ai được phép gỡ xuống." "Vâng Kiều tổng, em đã biết." Trương Nhã Nhã gật đầu đồng ý. Hôm nay, chỉ có Kiều Mộc về Hải Thành, Trình Tâm Nghiên ngày mai có sân khấu ở thành phố bên cạnh nên cô ta không về, trực tiếp từ bên này lái xe qua. Hai người hư tình giả ý phất tay tạm biệt, mỗi người ngồi xe mình rời đi. Trình Tâm Nghiên ngồi trong xe bảo mẫu của mình, Tôn Mẫn gấp đến độ sứt đầu mẻ trán: "Tâm Nghiên, em muốn trịnh trọng nói lời xin lỗi Kiều Mộc hay không? Để cô ta đừng phóng đại chuyện hôm nay lên, nếu không thanh danh của em sẽ bị hủy!" "Vì sao em phải xin lỗi, chị Tôn, không phải chị đã áp xuống rồi sao?" Trình Tâm Nghiên chột dạ nhưng lại không muốn yếu thế. Tôn Mẫn nắm tay đấm đấm trán: "Chị đã áp xuống rồi, nhưng vì Kiều Mộc bên kia chưa ra tay, bây giờ hai người đã quay xong chương trình, ai biết cô ta về có ra tay chỉnh em hay không? Chuyện này là em sai trước, cô ta có lý, chỉ cần phóng đại chuyện này, cô ta không cần làm gì cũng có thể tổn hại đến hình tượng và sự nghiệp của em." "Chị Tôn, chị đừng ở đây phóng đại cảm xúc, nào có nghiêm trọng như chị nói, nếu Kiều Mộc ra tay, cùng lắm thì đến lúc đó em nói lời xin lỗi, nói em không phải cố ý là được rồi, chẳng lẽ còn có thể ấn đầu bắt em nhận là cố ý? Người khác không phải con giun trong bụng em, chỉ cần không thừa nhận, ai có thể bức em thừa nhận chứ?" "Đó không giống những gì em nói, đây là cuộc chiến dư luận, chỉ cần đại đa số cư dân mạng tin em cố ý, như vậy em chính là cố ý, danh tiếng của em sẽ giảm mạnh, đến lúc đó nhãn hiệu sẽ không tìm em làm đại ngôn nữa." "Sẽ không, em còn có Cố gia, cùng lắm thì em để Cố gia ra mặt, tốt xấu gì em cũng là một nửa người Cố gia, bọn họ sẽ không bỏ mặc em." Trình Tâm Nghiên liều mạng bắt lấy cọng rơm này, cô ta tin Cố gia sẽ không mặc kệ mình, Kiều Mộc là con dâu, là người ngoài, cô ta là con gái nuôi, thân thiết hơn cô! Trình Tâm Nghiên đã không còn lý trí, không ngừng lừa mình dối người. Cô ta cũng không nghĩ, Kiều Mộc có thể sinh cho Cố gia người thừa kế, cô ta có thể làm gì? Ai thân thiết hơn, người ngoài đều có thể nhìn rõ. Trở lại Hải Thành, Cố Hàn Thanh lại tới sân bay đón Kiều Mộc, cô khom lưng ngồi vào trong xe, khóe môi sung sướng nhếch lên: "Ông chủ, sao anh lại tới đón tôi?" Dứt lời, Cố Hàn Thanh một tay kéo cô ngồi lên đùi mình, Kiều Mộc kêu lên một tiếng, vội vàng nhìn về phía tài xế và tiểu trợ lý, hai người ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn phía trước, căn bản không dám quay đầu lại, tài xế nghĩ nghĩ, ấn vách ngăn trong xe xuống. Kiều Mộc mặt đỏ lên, đẩy người đàn ông một chút, nhỏ giọng nói: "Anh làm gì thế, trong xe còn có người khác, đừng để người ta cười cho." "Để tôi xem vết thương của em trước đã." Cố Hàn Thanh xem chương trình biết lòng bàn tay và đầu gối Kiều Mộc bị thương, anh lật bàn tay nhỏ của cô, đau lòng gạt mép băng dán: "Đau không?" "Không đau, đã băng bó rồi." Kiều Mộc nhìn động tác của Cố Hàn Thanh, biết anh lo lắng cho mình, trong lòng ấm áp. Cố Hàn Thanh rũ mắt lại muốn nhìn đầu gối Kiều Mộc, nhưng Kiều Mộc mặc quần jean, ống quần không sắn lên được, anh liền thôi, chỉ chạm qua lớp vải: "Đây thì sao?" "Cũng không đau, thật đó, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, tôi không ra vẻ như vậy." Kiều Mộc không phải người sẽ vì vết thương nhỏ mà khóc sướt mướt. Cố Hàn Thanh không yên tâm, thấp giọng nói: "Trở về cởi ra tôi nhìn xem." Lời này còn có nghĩa khác, Kiều Mộc mặt đỏ mắng anh: "Ông chủ, anh nói cái gì đấy!" Cố Hàn Thanh lúc lâu mới phản ứng lại, bất đắc dĩ cười cười, "Em hiểu rõ tôi không phải biến thái mà, nhưng sao em lại gọi tôi là ông chủ? Ước định tối hôm qua đã quên rồi sao?" Ngày hôm qua ít nhất là qua điện thoại, Kiều Mộc còn có thể gọi, bây giờ mặt đối mặt, cô khóc trong lòng anh, đột nhiên có chút không gọi được. "Hửm? Không chịu gọi?" Cố Hàn Thanh tay đeo nhẫn ôm chặt thắt lưng cô, nghẹn họng hỏi. Kiều Mộc che mặt anh, đẩy ra một chút: "Anh đừng dựa gần như vậy, để tôi ngồi xuống bên cạnh trước đã." "Không được, gọi mới thả em." Cố Hàn Thanh chế trụ kéo tay nhỏ của cô xuống, tròng mắt đen nhánh nhìn thẳng cô. Kiều Mộc mặt càng đỏ hơn, cuối cùng bất đắc dĩ, nói như muỗi kêu: "Hàn Thanh." "Không nghe thấy." Cố Hàn Thanh bình tĩnh nhìn cô. Kiều Mộc cắn môi, trừng mắt nhìn anh một chút, giây lát, tức giận đến gần, ghé vào tai anh nói: "Hàn Thanh!" Âm thanh khuếch đại khiến cho lỗ tai Cố Hàn Thanh tê dại, cơ thể không khỏi hướng về phía trước một ít, lần này trong nháy mắt môi Kiều Mộc chạm vào tai anh. Cơ thể hai người đồng thời cứng đờ. Lúc tách ra, lỗ tai đều đỏ. Đây xem như là lần thứ hai bọn họ kiss đi? Cố Hàn Thanh trong lòng nghĩ. Không gian ghế sau an tĩnh vài phút, bỗng nhiên điện thoại Kiều Mộc rung lên, cô lấy ra thì thấy Kỳ Anh gửi tin nhắn WeChat đến, nói chuyện Trình Tâm Nghiên cố ý ngáng chân cô đã lên hot search, hỏi có phải cô ra tay không. 【 Chị dâu, trước tiên nói cho chị biết, em ủng hộ chị hai tay hai chân, em đã sớm không vừa mắt Trình Tâm Nghiên, loại người như cô ta không thể bỏ qua, phải trị! 】 Kiều Mộc rốt cuộc nhớ ra nếu Cố Hàn Thanh biết cô bị thương, như vậy chuyện Trình Tâm Nghiên ngáng chân cô anh cảm thấy thế nào? Tuy anh không thích Trình Tâm Nghiên, nhưng tốt xấu gì Trình Tâm Nghiên cũng là em gái anh, anh có hay không...... Kiều Mộc nghiêng mắt nhìn anh, muốn nói lại thôi. Cố Hàn Thanh phát hiện vẻ mặt này của cô, suy đoán nói: "Có phải muốn hỏi tôi chuyện Trình Tâm Nghiên ngáng chân em?" "Sao anh biết?" Kiều Mộc hơi kinh ngạc, ngay sau đó nghĩ đến người ta là ông chủ lớn, đương nhiên thông minh, liền gật gật đầu nói tiếp, "Ừm, anh thấy chuyện này thế nào?" "Cô ấy cố ý khiến em bị thương, chuyện này bất luận em làm như thế nào, tôi đều ủng hộ, nếu muốn tôi ra tay, em cứ nói thẳng." Cố Hàn Thanh nói năng có khí phách cho thấy thái độ của mình. Kiều Mộc giật mình, cô kỳ thật đoán được Cố Hàn Thanh sẽ đứng về phía mình, dù sao hiện tại người đàn ông này thích cô, chỉ là không ngờ nghe anh không chút do dự bảo vệ mình như vậy, trong lòng loại vui sướng này vẫn không có từ ngữ nào hình dung được. Nhưng cô không muốn anh ra tay, chủ yếu là cho dù Trình Tâm Nghiên có tệ đến đâu, cũng coi như là người thân nhiều năm của anh, ba mẹ anh đều rất thích Trình Tâm Nghiên, cô không muốn khiến anh khó xử, "Được, tôi biết rồi, nhưng anh không cần giúp tôi, việc nhỏ này tự tôi có thể giải quyết." "Có cần thì nói cho tôi." Cố Hàn Thanh biểu tình nghiêm túc. Kiều Mộc cong mi cười, trong lòng ấm áp, giống như có mặt trời chiếu vào, "Ừm.
Tôi sẽ.
Cảm ơn anh, Hàn Thanh." Cô tự nhiên gọi ra hai chữ kia, Cố Hàn Thanh khóe môi hơi cong. Kiều Mộc nhìn thấy thì đỏ mặt, vội cúi đầu cùng Kỳ Anh nói chuyện phiếm. Về đến nhà, Kiều Mộc được Cố Hàn Thanh ôm xuống xe, cô nói như thế nào cũng không được, người đàn ông này coi cô như tàn phế, một hai phải ôm đến phòng ngủ. Nhẹ nhàng đặt cô gái xuống mép giường, Cố Hàn Thanh nghiêm trang nói: "Cởi ra." Kiều Mộc: "!!!".