Ngoan, Hôn Anh

14: Chương 14


trước sau

Editor: Nmeii203

Sơ Nịnh có chút sững sờ khi nghe Tần Hi nói vậy, phải một lúc sau mới kịp phản ứng lại: “Bây giờ?”

Nửa đêm, tại sao Tần Hi lại chạy tới đây?

“Ừ.” Tần Hi đáp lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc, nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi em. Điện thoại không nói được mấy câu, em xuống đi.”

Cho đến khi cúp điện thoại, Sơ Nịnh còn cảm thấy như là mơ, rất không chân thật.

Tại sao Tần Hi đột nhiên có số điện thoại di động của cô, nửa đêm chạy tới tìm cô?

Hơn nữa ban ngày không phải anh vừa nói từ nay về sau hai người không còn liên quan gì với nhau sao? Vậy mà bây giờ lại đến tìm cô?

Sơ Nịnh tràn đầy nghi hoặc, trầm tư khó hiểu.

Sau một lúc im lặng, cuối cùng cô chỉ có thể ngoan ngoãn mặc áo khoác đi ra ngoài, xem xem Tần Hi sẽ làm gì.



Sơ Nịnh chạy tới cổng khu Tinh Lan, cô nhìn thấy Tần Hi đang dựa lưng vào xe Bugatti Veyron.

Vào giờ này, hầu hết đèn cộng đồng đã tắt, một ít đèn chiếu sáng trên đường, thảm thực vật càng xanh tươi dưới ánh đèn, xanh mướt, ướt áp.

Anh mặc một chiếc áo gió màu cà phê đen, hai tay đút túi quần, nửa người dựa vào thân xe, ánh sáng ấm áp của đèn đường chiếu xuống khuôn mặt nghiêm nghị, với đôi mày sâu và chiếc mũi xuyên thấu.

Trong đêm vắng lặng, anh bước ra ngoài như một bức tranh.

Ban đêm có chút lạnh, Sơ Nịnh chạy lại chỗ anh, áo khoác cuộn chặt lấy thân, thở hổn hển một chút, nâng đầu lên hỏi: “Làm sao anh biết số điện thoại của tôi, tìm tôi có chuyện gì không?”

Tần Hi không đáp lại, anh đứng thẳng dậy, mơ hồ thấy một tia sáng yếu ớt ngưng tụ trên đôi lông mày sạch sẽ và ngọt ngào của cô.

Lúc trước anh muốn gặp cô, có vô số câu hỏi muốn hỏi.

Lúc này người đó đang ở ngay trước mặt, anh mấp máy đôi môi mỏng, nhưng đột nhiên tất cả từ ngữ đều tắc nghẽn trong cổ họng, không biết phải nói thế nào.

Anh muốn nói gì đây?

Nói rằng anh biết ngày 10 tháng 6 của 7 năm trước mẹ cô đã qua đời?

Hay là hỏi chuyện quá khứ? Hỏi cô năm đó hai người chia tay có ẩn tình gì khác không?

Nhưng nếu ký ức này là nỗi đau lớn đối với cô, không dễ dàng gì khép lại, liệu anh nhắc tới lúc này, có mang lại tổn thương cho cô không?

Bảy năm qua đi, cô không hề nhắc tới một lời, lúc này anh lại đột nhiên hỏi quá khứ đã xảy ra chuyện gì, cô thật sự sẽ nói cho anh biết mà không giữ im lặng sao?

Nếu cô một mực phủ nhận, nói rằng mọi chuyện đều không liên quan đến anh, anh sẽ làm gì?

“Anh có chuyện gì sao?” Sơ Nịnh nâng cằm nhìn Tần Hi đang ngẩn người, có chút khó hiểu. “Không phải nói anh có chuyện muốn hỏi sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tần Hi tỉnh táo lại, ánh mắt âm trầm đen tối khóa chặt cô, thấp giọng nói: “Sao em lại nghe lời thế, đêm hôm khuya khoắt, gọi xuống liền xuống sao?”

Sơ Nịnh bị câu hỏi của anh làm cho giật mình, có chút không giải thích được, đây đâu phải lỗi của cô?

“Không phải anh nói có chuyện muốn hỏi sao? Bây giờ là nửa đêm, tôi tưởng là có chuyện gì lớn, đương nhiên xuống dưới rồi.”

“Muộn vậy rồi tôi tới tìm em, em liền chạy xuống không chút do dự.” Tần Hi cẩn thận lý giải ý tứ trong lời nói của cô “Lo lắng cho tôi sao?”

” …… ” Sơ Nịnh thấy anh dường như không có gì để nói với cô, nhất thời không biết nói gì: “Nếu anh không có việc gì, cũng chỉ vì hơn nửa đêm muốn dày vò tôi, vậy anh đạt được mục đính rồi đấy, mau về đi.”

Cô vừa quay người, cổ tay liền bị Tần Hi nắm lại: “Đừng đi!”

Bàn tay anh ấm áp, dùng sức giữ lấy cô, bên tai truyền đến âm thanh, không hề kiêu ngạo, ngạo mạn như trước.

Sơ Nịnh kinh ngạc rũ mắt xuống, lông mi khẽ run, nhìn cổ tay bị hắn nắm giữ không thể tin được, có chút không quen, trong tiềm thức giãy dụa muốn rút ra.

Không hiểu sao cô cảm thấy Tần Hi đêm nay có chút khác lạ, không biết có uống rượu không?

Không phải là say rượu lái xe chứ?

Nguy hiểm quá đi!

Cô nhịn không được muốn xác định một chút, tiến lại gần anh mà không để lại dấu vết, ngửi ngửi hai lần bằng mũi.

Tuy nhiên, không ngửi thấy mùi rượu mà có mùi thuốc lá thoang thoảng, không nồng không gay mũi.

Cô đang xuất thần, không ngờ Tần Hi lại đột nhiên cúi đầu xuống, Sơ Nịnh vô tình đụng phải đôi mắt nóng bỏng quyến rũ của anh.

Trong khoảnh khắc, hai khuôn mặt cách nhau rất gần, trong bóng đêm mơ hồ không nói nên lời.

Sơ Nịnh bất lực trợn to hai mắt, trong con ngươi phản chiếu rõ ràng bóng dáng cương nghị tuấn tú của anh.

Tần Hi đem cô ghé đến trước mặt, liền nghĩ đến hành động vừa rồi của cô, nhất thời bật cười, cà lơ phất phơ nói: “Này, em là chó sao?”

Sơ Nịnh vội vàng lui lại, lúng túng sờ sờ mũi cô: “Gấu trúc, bảo bối quốc gia!”

Tần Hi: “…”

Sơ Nịnh không muốn ở cùng anh nữa, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Có chuyện gì muốn nói với tôi sao? Nếu anh không nói, tôi đi ngủ tiếp đây?”

“Có chuyện.” Anh mở miệng, ánh mắt vẫn luôn rơi vào trên khuôn mặt thanh tú kia, vẻ mặt phức tạp, nhưng cũng không có tiến lên.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Sơ Nịnh kiên nhẫn chờ đợi, muốn nghe anh sẽ nói gì.

Một lát sau, Tần Hi thu hồi tầm mắt, dựa vào thân xe, đôi chân thon dài thẳng tắp, anh rũ mắt xuống, chậm rãi nói: “Không phải ban ngày em mời tôi phỏng vấn sao?”

Thấy anh nhắc tới, cặp mắt Sơ Nịnh sáng lên ngay lập tức, hai con ngươi nhìn anh trong veo lung linh, suy nghĩ xong mới chậm rãi mở miệng: “Không phải ban ngày anh không đồng ý tiếp nhận phỏng vấn sao, bây giờ đổi ý rồi?”

Cô mới chuyển đến tổ chuyên mục《 Khách mời không khoảng cách》, nếu cô thành công mời được Tần Hi thì quá tuyệt rồi!

Quan sát được chút hưng phấn trong mắt cô, Tần Hi giật giật khóe môi, bất đắc dĩ thốt ra hai chữ: “Không có.”

“…….”

Thấy cô cười rất vui vẻ, anh không nhanh không chậm nói: “Nhưng tôi có thể cân nhắc.”

Sơ Nịnh thở hổn hển, nhưng cô không quan tâm nhiều như vậy, không ngừng gật đầu: “Nên như vậy, anh có thể dành ra thời gian để cân nhắc, nhưng phỏng vấn là chuyện tốt cho anh, tuyệt đối không mất mát, phải cân nhắc thật kỹ lưỡng.”

“Như vậy đi, anh ở chỗ này chờ một chút, tôi quay về lấy thư mời đến cho anh.” Sơ Nịnh nói xong liền vội vàng trở về lấy.

Tần Hi nắm cổ áo cô kéo lại, lông mày khẽ nhướng lên, ánh mắt vài phần bướng bỉnh: “Tôi vẫn chưa đồng ý đâu, em đây là ép người?”

“……..” Bị anh nói như vậy, Sơ Nịnh đành phải buông tha cho anh, “Được rồi, anh trước tiên suy nghĩ một chút, sau khi cân nhẵc xong tôi sẽ gửi thư mời và thời gian phỏng vấn cho anh?”

Tần Hi thản nhiên gật đầu: “Nói chuyện này sau.”

Anh không đứng đắn hạ thấp đầu, tỏ ra bộ dáng không kiên nhẫn: “Được rồi, vào nhà đi.”

Sơ Nịnh hài lòng định trở lại tiểu khu, tiến lên hai bước liền quay lại, có phần khó hiểu: “Không đúng, anh nửa đêm chạy tới đây chỉ để nói cái này?”

Chuyện phỏng vấn nói khí nào cũng được, tai sao phải chạy đến giữa đêm khuya để nói với cô?

Hơn nữa anh còn lấy được số điện thoại của cô, gửi tin nhắn là có thể giải quyết vấn đề, sao phải đích thân đến?

“Làm sao?” Tần Hi dừng lại, lười biếng nâng mi mắt lên, nhìn đôi mắt nhỏ đầy dấu chấm hỏi kia “Có ý kiến à?”

“Không có ý kiến!” Sơ Nịnh lắc đầu, lại nhìn anh, cố ý hỏi một câu. “Có phải anh gặp chuyện khó nói không?”

Tần Hi nhìn cô, không nói gì.

Sơ Nịnh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Thái độ Tần Hi với cô thay đổi quá nhanh, buổi chiều cô còn mặc kệ cô, bây giờ nửa đêm lại tới tìm cô nói chuyện phỏng vấn, thái độ của anh tốt như vậy, quá không bình thường!

Hay là có chuyện cần cô giúp đỡ, nhưng lại ngượng ngùng, nên cố ý cho cô thấy sao, chờ cô chủ động hỏi?

Người đàn ông này là một kẻ kiêu ngạo, lại thường bày ra tư thế ngẩng cao đầu khi hỏi người khác, có lẽ đêm nay hành vi bất thường này thực sự là điều cô đoán được.

Quên đi, nếu anh không thể hiện ra mặt, vậy cô sẽ là người tốt chủ động hỏi.

Sau khi cân nhắc, Sơ Nịnh nói rất nghiêm túc: “Ban ngày anh nói chuyện quá khứ sẽ không so đo với tôi, hiện tại lại đồng ý cân nhắc chuyện phỏng vấn. Cho dù chúng ta đã chia tay, nhưng nếu anh có việc gì có thể nói cho tôi biết, nếu như giúp được anh, tôi nhất định sẽ giúp! “

Sợ anh mất mặt không chịu nói, cô dừng lại một chút rồi nói thêm: “Cho dù lúc trước chúng ta đã chia tay, nhưng nếu có việc gì cầm tìm đến tôi, nhất định tôi sẽ giúp trong khả năng của mình.”

Đôi mắt đen của Tần Hi khoá chặt trên người cô, im lặng một lúc, anh tựa như không tin, hỏi lại: “Sẵn lòng giúp đỡ sao?”

Sơ Nịnh gật đầu: “Chỉ cần tôi làm được, tất nhiên sẽ giúp!”

Tần Hi nhướng mắt, hơi cúi xuống, thu hẹp khoảng cách, cẩn thận nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo kia: “Nếu là chuyện khó khăn, em làm không được?”

“Nói như vậy —” Sơ Nịnh nghẹn ngào trước câu hỏi, cau mày suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi sẽ cố nghĩ biện pháp giúp anh?”

Câu trả lời bất ngờ khiến trong lòng Tần Hi như bị vật gì đó va vào, cảm xúc khó tả lan ra.

Ngay cả khi không thể làm được, em nguyện ý sẵn lòng nghĩ biện pháp giúp tôi?

Trong lòng cô có phải anh rất quan trọng không?

Sơ Nịnh nhìn vẻ mặt ngưng trọng của anh, trong lòng dấy lên: “Anh thật sự gặp phải chuyện rất khó khăn? Anh bị bệnh nặng, không thể chữa khỏi? WHOLE LIFE sắp phá sản? Hay là tập đoàn Viễn Thương gặp nạn, nằm ngoài tầm kiểm soát của anh? “

Cô nghi ngờ tối nay anh uống rượu, lập tức vỗ đùi: “Tối nay anh say rượu lái xe đã đụng phải người ta rồi bỏ chạy sao?”

Nói xong cô vội che miệng lại, sợ bị người ta nghe thấy, lại băn khoăn không biết giúp anh thế nào nếu đó là sự thật.

Cô ngập ngừng nhỏ giọng hỏi: “Bị thương có nghiêm trọng không, người ta còn sống không?”

Cô nhìn anh chằm chằm nhìn từ trên xuống dưới, “Còn anh, anh có bị thương không, có khó chịu ở đâu không?”

Tần Hi cho là cô quan tâm mình, vẫn đang rất xúc động.

Nhưng nghĩ đến việc cô ấy coi mình như một tên say rượu lái xe đâm phải ai đó, thậm chí còn bỏ trốn, anh không khỏi bật cười.

Anh đặt tay lên đầu cô, đẩy cô về phía sau, tức giận nói: “Có phải em rất mong tôi đâm trúng người ta lắm không? Tôi không có uống rượu!”

Da đầu Sơ Nịnh bị anh làm đau, cô lùi lại hai bước, xoa xoa đầu, không tin được nhìn anh: “Không uống rượu còn đánh người?”

“…” Tần Hi nghe cô nói thì tức giận không nhẹ “Nước trong đầu em đã tràn ra rồi? Tôi nói với em là tôi đánh người khi nào? Ông đây rất tốt, không có chuyện gì cả.”

Vẻ mặt Sơ Nịnh hơi cứng lại khi bị hỏi, suy nghĩ về những gì anh nói, không quan tâm đến việc thiếu chút nữa bị anh đánh, cô lẩm bẩm than thở nói: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi……..”

Mí mắt Tần Hi chuyển động, giương mắt nhìn cô: “Em nói cái gì?”

Sơ Nịnh hoàn hồn, đột nhiên ngậm miệng lại.

Tần Hi nói: “Vừa rồi em lẩm bẩm cái gì? Nói lại đi!”

Sơ Nịnh cắn môi, hít sâu một hơi: “Tôi nói, anh không có việc gì là tốt rồi.”

Tần Hi còn chưa kịp cao hứng đã nghe thấy cô lại bình tĩnh nói thêm, “Dù sao anh đã đồng ý cân nhắc phỏng vấn rồi.”

Tần Hi cười một tiếng, nghiến răng tức giận: “Tôi gặp tai nạn rồi mà em vẫn muốn phỏng vấn, em không quan tâm tôi?”

“Không phải anh nói không có chuyện gì sao?”

” … “

Tần Hi cảm thấy nếu còn ở lại đây chắc chắn sẽ bị cô làm cho tức chết: “Quay về đi.”

Sơ Nịnh đứng ngồi không yên, hỏi lại: “Đêm nay anh thật sự không sao chứ?”

Tần Hi cười nhạo một tiếng: “Tôi có chuyện muốn tới tìm em, em liền có thể giúp tôi?”

Sơ Nịnh khóe miệng giật giật, không phủ nhận.

Được rồi, cô thực sự không thể giúp gì cho anh.

Nhưng nửa đêm, anh gọi cô xuống chỉ nói về cuộc phỏng vấn, điều nay quá không bình thường.

Không phải nửa đêm đến đùa giỡn cô, ngày mai liền đổi ý chứ?

Sơ Nịnh cảm thấy cần phải đảm bảo: “Anh đã hứa sẽ cân nhắc cuộc phỏng vấn. Với tư cách là ông chủ của WHOLE LIFE và là người thừa kế của tập đoàn Viễn Thương, anh không thể đổi ý những gì mình đã nói.”

Sau đó, cô lấy điện thoại ra mở chế độ ghi âm: “Anh nói thêm lần nữa đi, tôi sẽ ghi lại làm chứng cứ.”

“……”

Tần Hi liếc cô một cái: “Tôi không có hứa với em, nếu em nhờ người khác phỏng vấn, họ nói phải suy nghĩ, em cũng ghi âm làm bằng chứng?”

Sơ Nịnh nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, yêu cầu này không hợp lý.

Hẳn là do vừa rồi mơ thấy anh, vô tình thu hẹp khoảng cách giữa hai người, hoặc là vì đêm nay anh không lạnh lùng nhìn cô, cô càng thêm tự phụ trong tiềm thức.

Khi hoàn hồn, một tia xấu hổ vờn quanh trước mặt.

Sơ Nịnh ngượng ngùng cất điện thoại đi: “Chuyện đó sẽ không ghi lại. Tôi tin Tần tổng luôn là người lương thiện, nhất định sẽ nghiêm túc suy xét. Tôi sẽ chờ tin tốt anh!”

Nói xong lời này, cô sợ rằng anh sẽ đổi ý liền nhanh chóng chạy đi.

Tần Hi nhìn cô đi rồi dần dần biến mất ở của tiểu khu, anh dựa vào thân xe lấy ra một điếu thuốc, chám lửa, rất lâu sau vẫn không rời đi.

____

Tần Hi đã hứa sẽ cân nhắc vấn đề phỏng vấn, Sơ Nịnh cảm thấy cần phải cho anh đủ thời gian suy nghĩ, đơn giản là sẽ không đuổi theo quá chặt nữa, ngày hôm sau trở lại tổ chương trình báo cáo lại tiến trình cho chị Hồng.

Người như Tần Hi không dễ dàng nhận lời phỏng vấn trực tiếp, bây giờ còn đồng ý xem xét, đã là một bước đột phá lớn rồi.

Chị Hồng rất vui mừng, nói với Sơ Nịnh: “Xem ra bạn học cũ khác nhau thật đấy. Vất vả cho em rồi.”

Tuần sau có một cuộc phỏng vấn cá nhân với một nam minh tinh. Chị Hồng gửi thông tin liên quan đến cho cô để chuẩn bị bản thảo phỏng vấn.

Sơ Nịnh trở lại chỗ ngồi, Thiệu Lâm bên cạnh không nhịn được hỏi: “Tần Hi thật sự đồng ý cân nhắc sao?”

Sơ Nịnh nhận được email của chị Hồng, thản nhiên trả lời: “Anh ấy nói vậy.”

Thiệu Lâm thở dài: “Mọi người trong tổ tiết mục đều tìm đến anh ta, có lẽ đến lượt cô, thì đúng lúc anh ta đổi ý. Sơ Nịnh, cô thật sự rất may mắn. Sớm biết vậy tôi cầm cự thêm vài ngày nữa, có lẽ tôi có thể hạ gục anh ta.”

Tề Thịnh ngồi cùng bàn cười khẽ, xen vào: “Ðừng dát vàng lên mặt. Ðó là năng lực của Sơ Nịnh. Cậu đã theo lâu như vậy rồi. Không phải là đến cả mặt Tần Hi cũng chưa thấy sao?”

Thiệu Lâm đứng dậy định đánh hắn, Tề Thịnh cười né tránh: “Như thế nào, không phục còn muốn đánh người?”

Thiệu Lâm trừng mắt nhìn hắn, không thèm để ý đến lời chế giễu của hắn ta, lại ngồi xuống, nhìn sang Sơ Nịnh: “Chị Hồng tuần sau cho cô phỏng vấn?”

Sơ Nịnh vừa mới chuyển đến đây, nhìn tài liệu trên bàn, theo bản năng gật đầu.

Thiệu Lâm: “Cô mới đến, ở chỗ tôi có một vài mẫu phỏng vấn, mới làm cách đây không lâu, cho cô mượn tham khảo.”

Dứt lời, cô ấy đã gửi một vài tài liệu trực tiếp qua WeChat cho cô.

Sơ Nịnh nhất thời thụ sủng nhược kinh, vội vàng cảm ơn.

“Cảm ơn cái gì?” Thiệu Lâm sắp xếp một ít tài liệu, cầm túi đứng lên “Tôi có hẹn với khách quý, cô cố lên!”

Sau khi Thiệu Lâm rời đi, Sơ Nịnh mở WeChat Thiệu Lâm đã gửi ra, mấy bản thảo này giúp cô có không ít ý tưởng.

Gần trưa, lúc cô đang viết dở nửa bản thảo, một tin nhắn trò chuyện hiện lên trong nhóm WeChat “Có phúc cùng hưởng gặp nạn lui đàn”.

Ðây là nhóm bạn cùng phòng thời đại học của cô, ba năm sau khi ra trường, nhóm không còn sôi nổi như hồi còn đi học, thỉnh thoảng có người sẽ phàn nàn về công việc hay cuộc sống trong đó.

Sơ Nịnh tiện tay mở ra.

Khương Ngâm: 【(Ảnh giấy chứng nhận kết hôn)】

Mộng Thanh Du: 【Fuck!!!】

Thiệu Hâm Đồng: 【Ahhhhhhhhhhhhhhh!!!!】

Lemon: 【Nhanh vậy sao? Chúc mừng!】

Mộng Thanh Du: 【Khi nào thì đám cưới?】

Khương Ngâm: 【Tạm thời chưa tính đến, nhưng vẫn đợi các câu gửi tiền mừng nha (lè lưỡi). jpg】

Khương Ngâm:【Có điều mình đã thương lượng với anh ấy, kỳ nghỉ lễ Quốc khánh sẽ mời mọi người đến nhà ăn bữa cơm, tiểu Nịnh chắc chắn phải đến rồi, Thanh Du, Hâm Đồng hai cậu không ở Trường Hoàn, có thể đến được không?】

Thiệu Hâm Đồng:【 Vừa có thể tiết kiệm tiền, còn được mời một bữa, đương nhiên phải đi rồi! Còn bảy ngày nữa là đến kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, vừa vặn mình không có việc gì, coi như đi du lịch Trường Hoàn đi.】

Mộng Thanh Du:【Ði! mình đưa ông xã nhà mình đi cùng, ăn uống không phải trả tiền, không đi không được nha!】

Thiệu Hâm Đồng:【Mình cũng muốn mang theo ông xã!】

Mộng Thanh Du:【Tiểu Nịnh, cậu cũng nhanh lên! Ngay cả Khương Khương cũng kết hôn rồi, kí túc xá chúng ta còn lại cậu thôi đó!】

Lemon:【(suy sụp).jpg】

Lemon:【Một người độc thân tự do biết bao.】

Lemon:【(Độc thân vui tính.jpg)】

Mộng Thanh Du:【 ………………】

Thiệu Hâm Đồng:【 …………………….】

Khương Ngâm:【………………………………..】

____

Vào giữa tháng chín, một vài trận mưa khiến cho nhiệt độ giảm mạnh, trời đột nhiên trở nên mát mẻ hơn rất nhiều.

Sau đợt huấn luyện quân sự đầu tiên, trường Nhị trung Trường Hoàn đã tổ chức lễ khai giảng cho các học sinh năm nhất.

Tần Hi là cựu học sinh từng quyên góp cho trường hai tòa nhà, trở thành khách mời đặc biệt của trường.

Lúc 10h30, trước khi buổi lễ kết thúc, Tần Hi và Giang thư ký đứng dây rời đi. Anh và thư ký Giang đứng ở ngã tư đường chờ tài xế lái xe đến rồi trở về Tập đoàn Viễn Thương.

Anh vừa mới tiếp quản tập đoàn Viễn Thương được vài ngày, đảm nhiệm chức vụ cao nhất, vì vậy còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý.

Một người phụ nữ khoác chiếc áo da màu đen từ tòa nhà số ba đi đến, đang nghe điện thoại.

Trì Diên kích động, bỗng nhiên cao giọng: “Tiểu Nịnh, cậu có thể chăm sóc bản thân tốt một chút không? Hôm trước mình nói với cậu là gần đây nhiệt độ hạ xuống, kêu cậu mặc thêm quần áo. Vậy mà cậu còn để bản thân đổ bệnh?”

“Sốt có cao không? Bao nhiêu độ, có cần phải đến bệnh viện không?”

“Mình đang ở Nhị Trung, mình đến đây không phải đi diễn, để quên một thứ trong văn phòng giáo viên, nên mình qua đây một chút, chuẩn bị đi rồi. Cậu đợi một chút, mình đến tìm cậu.”

“Cái gì mà không cần, Sơ Nịnh đã nói với cậu rồi, ba cậu bảo cậu về nhà cậu lại không về, một mình ở trong căn hộ đó, lỡ xảy ra việc gì không ai biết, nếu mình không gọi cho cậu, cậu ngất ở nhà cũng không ai biết mà giúp cậu gọi 120 đâu!”

____

Thanh âm dần đi xa, Tần Hi nhìn chằm chằm bóng lưng của người phụ nữ, từ từ nhíu mày.

Nếu anh đoán không lầm, người vừa rồi đi qua chính là Trì Diên, người mà Sơ Nịnh từng nhắc đến.

Anh nghĩ đến lời Trì Diên vừa nói, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Hôm trước gặp, cô ấy vẫn khỏe, sao giờ lại bị sốt rồi? Nghe có vẻ rất nghiêm trọng.

Tài xế lái xe tới, sau khi Tần Hi ngồi xuống, anh mở điện thoại bấm vào số di động của Sơ Nịnh, tay đang định bấm nút gọi chợt dừng lại.

Suy tư một lát, anh mở WeChat ra tìm số điện thoại cô trên trang để thêm bạn bè.

Hình đại diện là nền trắng và có hình quả chanh đã cắt, nickname: Lemon

Anh nhìn chằm chằm một lúc, ấn thêm bạn tốt rồì viết tên mình vào ô yêu cầu kết bạn.

Bên kia không phản hồi, Tần Hi đặt điện thoại xuống, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.

Anh cố gắng thăm dò về cái chết của mẹ Sơ Nịnh vào bảy năm trước, nhưng mà manh mối như thể đã bị người nào đó xử lí, không thể tìm được. Thêm việc anh không biết gì về gia đình Sơ Nịnh khiến mọi việc càng khó hơn.

Điều duy nhất anh chắc chắn là năm đó gia đình cô đã trải qua một biến cố lớn.

Liệu tất cả những điều này có liên quan gì đến việc hai người chia tay khi đó không, có lẽ chỉ có Sơ Nịnh mới biết được.

Ban đầu Tần Hi đã quyết định từ bỏ, nếu cô không có tình cảm với anh thì mọi sự kiên trì của anh sẽ trở thành một trò đùa.

Nhưng bây giờ, anh lại bắt đầu dao động.

“Em giúp anh mọi chuyện sao?”

“Chỉ cần tôi làm được, nhất định sẽ giúp!”

“Nếu là chuyện khó khắn, em không làm được?” Tần Hi hỏi.

“Nói như vậy … tôi sẽ cố gắng tìm mọi cách để giúp anh?”

Cô đối với anh không hề vô cảm.

Nếu năm đó chia tay, chắc hẳn là có ẩn tình khác?

Tần Hi cảm thấy bản thân dường như có một tia hy vọng, có thể tiếp tục kiên trì.

Hay là, anh nên cố gắng tiếp cận cô một lần nữa.

Sơ Nịnh, em có biết không, cho dù năm đó chỉ có một tia hy vọng, anh cũng sẽ không để em đi.

Nhất định sẽ không buông tay em!

____

Trì Diên đi đến khu Tinh Lan, Sơ Nịnh sốt cao không giảm, buộc phải đưa cô đến bệnh viện, lúc trở về đã là giữa trưa.

Sau khi Sơ Nịnh quay về phòng ngủ, Trì Diên bưng bát cháo đẩy cửa đi vào: “Mình mua cháo cho cậu, còn nóng đấy, cậu ăn một ít đi.”

Đặt bát cháo lên bàn đầu giường, cô không nhịn được càu nhàu: “Về sau phải chăm sóc tốt cho bản thân, bị ốm rất khó chịu, còn phải truyền thuốc, uống thuốc, người chịu khổ đều là cậu”

Sơ Nịnh truyền xong nước tinh thần cũng tốt hơn nhiều, cô ngồi trên giường cười: “Mình không có yếu ớt như vậy, chỉ là thời tiết đột nhiên giảm xuống, chưa kịp thích ứng thôi.”

Trì Diên liếc mắt nhìn cô, “Cậu sống một mình như thế này thực sự có vấn đề. Nếu không ổn, cậu cứ quay về nhà đi, chú Kiều nhất định đang mong cậu quay lại.”

Ý cười Sơ Nịnh dần nhạt lại, không đáp lại lời Trì Diên.

Trì Diên nhìn cô thở dài.

Kỳ thật Trì Diên không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì với gia đình Sơ Nịnh.

Chú Kiều và dì Sơ Mân luôn là cặp đôi rất tình cảm, ân ái trong ấn tượng của cô. Chú Kiều đem hết tình yêu thương dành cho dì Sơ Mân, mặc kệ sự phản đối của bà cụ Kiều khăng cưới dì về, nâng trên tay thì sợ vỡ, ngâm trong miệng lại sợ tan.

Đối với ba người con nhà họ Kiều, người mà chú Kiều trân trọng nhất chính là Sơ Nịnh, từ bé đã được cưng chiều, bảo vệ và che chở.

Nhưng sau đó, không hiểu có chuyện gì, dì Sơ Mân qua đời trong một vụ tai nạn xe, cha con Sơ Nịnh trở mặt, gia đình ba người tan nát chỉ sau một đêm.

Những chuyện trong quá khứ là cái gai trong lòng Sơ Nịnh, nên cô không thể nhắc đến hay hỏi.

Trì Diên không thuyết phục cô nữa, bưng cháo cho cô: “Nào, ăn cháo trước đi, cả ngày nay cậu chưa ăn gì rồi.”

Sơ Nịnh cầm lấy rồi để xuống, miễn cưỡng cười: “Mình không có khẩu vị. Không phải buổi chiều còn có việc phải làm sao? Ðừng lo lắng cho mình. Khi nào đói mình sẽ tự ăn.”

Trì Diên thấy cô tâm tình không tốt liền gật đầu: “Vậy được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, có việc gì thì gọi cho mình.”

Sau khi Trì Diên rời đi, Sơ Nịnh tiện tay cầm điện thoại, lúc này mới nhìn thấy thông báo gửi bạn tốt trên WeChat.

Cô ngạc nhiên một chút, sau khi ấn đồng ý, cô gửi tin nhắn cho anh: 【Về buổi phỏng vấn, anh đồng ý chưa? 】

Tần Hi đột nhiên liên lạc với cô, có lẽ là vì chuyện phỏng vấn.

Không đợi anh trả lời, cô nóng lòng nhắn tiếp:【 Nếu không thì anh sắp xếp lịch trình cá nhân một chút, chúng ta tìm thời gian hẹn trước để tìm hiểu sơ bộ được không? 】

Cô chưa nhận được câu trả lời, sự phấn khích của Sơ Nịnh dần tan biến, đầu cô bắt đầu choáng váng.

Cả người không có sức lực, cô cảm thấy rất buồn ngủ, vì vậy không đợi thêm nữa, cô chình lại gối, nằm xuống ngủ thiếp đi

Tỉnh lại đã là chạng vạng tối, Tần Hi vẫn chưa trả lời.

Sơ Nịnh không khỏi nhíu mày, người này là có ý gì, suy nghĩ lâu như vậy. Sẽ không phải là chơi cô chứ?

Cô nhịn không được gõ một dấu hỏi:【?】

Lúc này Tần Hi đang ở trong quán bar, ngồi trên ghế cao, nhận lấy ly rượu tùy ý uống, ánh đèn màu xanh lam vụt qua, mái tóc của anh rũ xuống.

Màn hình điện thoại bật sáng, anh liếc nhìn WeChat do Sơ Nịnh gửi, nhưng không trả lời, chỉ tiếp tục uống rượu.

Không lâu sau, Hàn Huân xuyên qua đám người đi tới, liếc mắt một cái liền thấy Tần Hi, tiến lên khoát tay vai anh: “Anh Hi, sao lúc này lại tìm em uống rượu?”

Nói xong liền ngồi xuống cạnh anh, còn chưa kịp uống đã nghe Tần Hi nói:” Giúp tôi tìm một căn hộ.”

“Cái gì?” Hàn Huân cảm thấy mình nghe nhầm, có chút không tin “Không phải anh vừa mới mua một căn biệt thự sao. Anh định chuyển đi à?”

Tần Hi ngửa đầu uống rượu, lời ít ý nhiều nói: “Tìm căn hộ ở khu Tinh Lan, giá cả không thành vấn đề, càng nhanh càng tốt, tốt nhất là hai ngày nữa có thể vào ở.”

Hàn Huân không hiểu: “Không phải chỉ là chỗ ở thôi à, sao lại gấp thế.”

“Không đúng–” Hàn Huân hình như nghĩ tới cái gì đó, hỏi anh: “Không phải là cùng chỗ với Sơ Nịnh đấy chứ?”

Tần Hi không nói lời nào, coi như là ngầm thừa nhận.

Năm đó rốt cuộc có ẩn tình hay không, nếu ngầm tra không ra, anh chỉ có thể tiếp cận Sơ Nịnh để từ từ tìm hiểu.

Sau khi suy nghĩ, Tần Hi cảm thấy bản thân có thể chuyện tới khu Tinh Lan, ngoài công việc, hai người còn có thể gặp nhau trong cuộc sống, thu hẹp khoảng cách giữa anh và Sơ Nịnh.

Hàn Huân nghĩ cũng thấy lạ: “Anh Hi, anh định ăn lại cỏ à?”

Tần Hi bình tĩnh nói: “Cậu nói nhảm nhiều vậy?”

“Vậy thì em phải nói nhảm nhiều một chút.” Hàn Huân gõ gõ quầy bar “Người ta ở khu nào, tầng bao nhiêu, anh có biết không?”

Động tác bóp ly của Tần Hi có chút cứng ngắc, sau đó đặt chiếc ly rỗng xuống, đẩy tới chỗ bartender: “Tôi không biết.”

Hàn Huân: “Không hiểu tại sao anh lại mù quáng như vậy?”

Tần Hi nhìn chằm chằm cậu ta, Hàn Huân vội vàng sửa lại: “Ý em là, anh làm việc phải có kết quả, nếu anh ở cách cô ấy rất xa, có thể thường xuyên gặp mặt, không có tia lửa bắn đến, thì cũng không có tác dụng gì?”

Bartender đưa rượu hết lần này tới lần khác, Tần Hi nhíu mày uống một hơi cạn sạch: “So với bây giờ cũng tốt hơn.”

Mấy ngày nay vẫn chưa một lần thấy mặt cô, nếu không phải lúc sáng tình cờ nghe Trì Diên và cô gọi điện. Anh sẽ không biết được cô bị bệnh, đang ở nhà một mình.

Hàn Huân đề nghị, “Anh Hi, nếu anh muốn đến khi Tinh Lan, sao không mặt dày đi thẳng đến nhà cô ấy, như vậy càng tình cảm hơn!”

Tần Hi bị lời cậu ta nói làm cho sửng sốt, lập tức nhìn chằm chằm cậu ta, anh bất mãn: “Ông đây là loại người tùy tiện sao?”

Hàn Huân thở dài, không phục: “Tại sao lại không thể? Cô ấy một mình ở trong tiểu khu xa hoa, nhà lớn như vậy, không phải là anh không ở được. Em chỉ tìm lý do cho anh để ở nhà cô ấy, thay vì cho anh ở gần không phải ở càng tốt hơn sao?”.

Nhìn thấy vẻ mặt của Tần Hi có chút rung động, Hàn Huân tiếp tục làm việc chăm chỉ, cố gắng tẩy não anh: “Sống chung có ba cái lợi, thứ nhất là thân thiết hơn, anh sẽ có cơ hội biết được Sơ Nịnh nghĩ gì về anh. Phát huy cảm xúc của cả hai.”

“Thứ hai một cô gái không sống ở nhà mà chọn ra ngoài ở, không có ai chiếu cố chăm sóc, anh ở đó có thể chiếu cố giúp đỡ cô ấy!”

“Thứ ba, cho dù anh và Sơ Nịnh không thể bên nhau, cô ấy cung đâu thể dưới mí mắt anh ở chung với người khác được?”

Hàn Huân liệt kê ba cái lợi này, Tần Hi thực sự bị cậu ta thuyết phục.

Trong đầu hiện lên cuộc nói chuyện của Trì Diên với cô ấy: sống một mình trong căn hộ, không ai biết chuyện gì đã xảy ra.

Anh nóng lòng muốn chuyển đến khu Tinh Lan trong hai ngày này vì biết Sơ Nịnh bị ốm, có chút lo lắng.

Nhưng nghĩ kỹ lại, cho dù anh sống ở khu Tinh Lan, nếu cách căn hộ của cô quá xa, anh vẫn không thể nhìn thấy cô, vẫn không biết gì về hoàn cảnh sống của cô.

Hàn Huân nói rất đúng, nếu như vậy, tại sao không chuyển đến nhà cô ấy?

Nhưng làm thế nào anh có thể chuyển đến?

Uy hiếp?

Lừa gạt?

Khổ nhục kế?

Tần Hi ngẩng đầu uống rượu, suy nghĩ nghiêm túc câu hỏi này, lập tức cầm lấy điện thoại trên quầy bar, mở trình duyệt tìm kiếm:【Dưới tình huống như thế nào con người sẽ thay đổi sau một đêm】

Hàn Huân thấy anh không nói chuyện, tò mò nghiêng người: “Anh Hi, anh làm sao vậy?”

Tần Hi dời màn hình ra một chỗ khác không cho cậu ta xem.

Lúc này, trên điện thoại hiện lên một tin nhắn WeChat, là tin nhắn của Sơ Nịnh:【Tần tổng, anh đã suy nghĩ về cuộc phỏng vấn chưa?】

Tần Hi nhìn tin nhắn cô gửi, suy tư một lúc, khóe môi giật giật, đáp:【Đã suy nghĩ rồi, em có ở nhà không?】

Bên kia nhanh chóng trả lời:【Vâng, có ở nhà!】

Lemon:【Anh phát định vị qua đây, tôi đi tìm anh?】

Tần Hi cười đáp lại:【Không cần, đến cửa khu Tinh Lan tôi gọi cho em.】

____

Sơ Nịnh từ trong tiểu khu đi ra, vừa vặn nhìn thấy Tần Hi xuống xe taxi, mặc áo khoác đen, dáng người cao lớn bước tới.

Hoàng hôn buông xuống, ánh đèn đường chiếu vào khuôn mặt trắng bệch và lạnh lùng của anh, đôi lông mày lưỡi kiếm, hai mắt sáng, mũi cao, khiến anh càng trở nên khôi ngô tuấn tú.

Bởi vì Sơ Nịnh bị cảm, hơi nghẹt mũi, nhưng khi đến gần, cô vẫn ngửi thấy mùi rượu trên người Tần Hi.

Có vẻ như anh uống rất nhiều rượu.

Quan hệ hiện giờ giữa hai người, Sơ Nịnh không hỏi đến chuyện đời tư của anh ta, đi thẳng vào chủ đề: “Anh thực sự suy nghĩ về cuộc phỏng vấn sao?”

Tần Hi đứng dưới đèn đường, tựa vào cột đèn, hai tay đút túi, trả lời cô: “Ừ, đã nghĩ kỹ rồi.”

Sơ Nịnh có chút kích động không yên: “Vậy thì câu trả lời của anh là…”

“Tôi còn thật sự nghĩ tới.” Tần Hi cười như không cười nhìn cô, giả vờ bày ra vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi nói: “Tôi còn phải suy nghĩ thêm.”

“………..”

Sơ Nịnh nhất thời tức giận, trợn mắt nhìn: “Anh đang đùa sao?”

Tần Hi lấy chiếc bật lửa từ trong túi ra nghịch, phát ra âm thanh kim loại cứng lạnh, khi bật lên, ngọn lửa phụt ra, phản chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh. Lông mi của anh dài và dày, đôi mắt sâu thâm thúy.

Ngọn lửa vụt tắt ngay lập tức, anh dùng ngón tay cái nghịch bật lửa, trầm ngâm suy nghĩ: “Nhưng hiện tại tôi đang gặp một số chuyện khó khăn. Nếu em có thể giúp tôi giải quyết, tôi rất nhanh sẽ trả lời.”

” …….. “

Bắt đầu cùng cô thương lượng? Không phải là muốn làm khó cô đấy chứ?

Sơ Nịnh bực bội, nhíu mày lại, nhịn xuống cơn giận, kiên nhẫn hỏi: “Khó khăn gì?”

Tần Hi cầm một điếu thuốc từ trong túi ra châm lửa, vẻ mặt nặng nề, thoạt nhìn rất phiền muộn, một lúc sau cũng không phát ra tiếng.

Sơ Nịnh cảm thấy trạng thái của anh có gì đó không ổn, vẻ mặt u ám.

Thực sự gặp chuyện khó khăn?

Không khỏi lo lắng, cô chủ động hỏi: “Anh rốt cục có chuyện gì?”

Có vẻ khó nói, Tần Hi im lặng một lúc rồi mới nhìn Sơ Nịnh nói: “Tôi tạm thời không có chỗ ở, em có thể giúp tôi sao?”

Sơ Nịnh trợn to hai mắt, có chút khó tin: “Sao anh lại không có chỗ ở?”

Tập đoàn Viễn Thương khởi đầu là một công ty bất động sản, hiện tại anh điều hành cả tập đoàn, vậy mà anh lại nói với cô rằng không có nơi nào để ở.

Sao có thể như thế được?!

Nhưng thấy tối nay anh uống nhiều rượu, vẻ mặt ngưng trọng, Sơ Nịnh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Tần Hi hít một hơi thuốc, ngửa đầu phun ra khói, biểu tình hình như rất nghiêm trọng.

Sau một hồi im lặng, anh nói: “Ngay khi tôi về nước, ba tôi đã ép kết hôn, tôi không đồng ý, vì vậy bị ông đuổi ra khỏi nhà.”

Nói đến kết hôn, Sơ Nịnh nhớ lại những điều cha cô đã đề cập với cô.

Hai gia đình Tần và Kiều đã hứa hôn từ trước, Tần Hi không nói dối về chuyện này, nhưng dù anh không đồng ý thì cũng không nên bị đuổi ra khỏi nhà đúng không?

Hay là không phải con trai ruột?

Sơ Nịnh suy nghĩ một lúc, nói: “Có thể là ba mẹ anh nhất thời tức giận, hai người chỉ có mình anh là con trai, sao họ có thể thực sự đuổi anh ra khỏi nhà, mặc kệ anh được.”

“Nếu không, anh quay lại cùng họ nói chuyện.”

Tần Hi liếc cô một cái, bóp tàn thuốc ném vào thùng rác, dùng hai tay lau mặt, ngồi xuống bên cạnh bồn hoa.

Một vài chiếc lá bị gió thổi bay khỏi chân anh, có chút gì đó thê lương.

Anh cúi đầu, giọng nói trầm thấp và cô đơn: “Em biết không, thật ra tôi…..”

Sau một lúc lâu ủ mưu, cuối cùng anh hạ quyết tâm nói, “Tôi kì thật không phải con mà họ sinh ra “

Tin tức này đối với cô đặc biệt chấn động, đồng tử giãn ra, môi mỏng run lên vài cái: “Cái, cái gì?”

Anh đã tiếp quản tập đoàn Viễn Thương, tại sao lại không phải con của họ sinh?

Tần Hi hai tay chống lên đầu gối, ôm lấy trán, vẻ mặt rũ xuống không nhìn rõ biểu cảm: “Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Hình như hồi đó ôm nhầm tôi. Người kia mới là con cháu Tần gia, tôi không phải.”

Sơ Nịnh: “… “

Đây không phải là một âm mưu đẫm máu chỉ xuất hiện trên TV mười năm trước sao?

Tần Hi nói tiếp: “Hiện tại ba mẹ tôi đã tìm được con trai ruột còn chuẩn bị đưa về. Tôi đoán là họ muốn tôi trả lại vị trí cho con họ, bây giờ tôi chỉ không chịu cưới, ba liền mắng tôi ngỗ nghịch bất hiếu. Không chịu nhận tôi, vì vậy tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà.”

Sơ Nịnh nghe vậy sửng sốt, cô quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Tần Hi, cố gắng phân biệt thật giả.

Nhưng lúc này khuôn mặt của anh chôn vùi ở dưới cánh tay, cô thực sự không thể nhìn thấy biểu hiện của anh.

Nhưng bóng dáng anh ngồi đáng thương đơn độc bên mép bồn hoa trông có chút suy sụp.

Sơ Nịnh thực sự cảm nhận được một chút u buồn từ khí chất mà anh ta toát ra.

Sẽ không phải là thật đi?

Đột nhiên phát hiện ra mình không phải con của họ, lại bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà, thật sự rất sốc.

Sơ Nịnh dần dần động lòng trắc ẩn, cô không đành lòng.

Anh đột nhiên lưu lạc đến nước này, Sơ Nịnh vẫn là cảm thấy hoang mang: “Anh không phải còn có WHOLE LIFE sao? Trang sức làm tốt như vậy, anh lại là ông chủ lớn cơ mà.”

“Không có tiền mua nhà sao?”

Tần Hi: “Lúc trước thu mua WHOLE LIFE là dùng tiền nhà họ Tần mua, lợi nhuận và quyền sở hữu WHOLE LIFE hoàn toàn thuộc về nhà họ. Ba tôi đã đóng băng tài khoản ngân hàng của tôi rồi.”

“…Vậy thì ức hiếp anh quá đáng rồi!”

Sơ Nịnh nghĩ tới nửa đêm hôm nọ anh gọi cô xuống, rõ ràng là bộ dạng chứa đầy tâm sự.

Nói không chừng, khi đó anh đã biết mình không phải con họ sinh ra.

Trước cô vẫn nghi hoặc, đã gần ba giờ sáng rồi Tần Hi còn tìm đến cô, thật sự quá kì lạ.

Hơn nữa, nếu anh biên soạn một câu chuyện để lừa dối cô, thì có thể có mưu đồ gì đây?

Phân tích như vậy, lời của Tần Hi có thể tin được.

Suy nghĩ một hồi, cô đề nghị với Tần Hi: “Nếu không tôi cho anh vay một khoản tiền, anh thuê nhà trước đi?”

Tần Hi khóe môi cong lên, đột nhiên đứng thẳng người, trầm mặc nhìn cô, rất nghiêm túc hỏi: “Tôi có thể sống chung với em không?”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây