Ngồi Ở Đầu Tường Chờ Hồng Hạnh

6: Quan tâm quan tình


trước sau

Tiền Khiêm Ích là thư sinh lên kinh đi thi, nhưng hiện giờ, hắn lại kiêm cả phu tử ở đại viện Cẩu Vĩ Ba, lúc mới bắt đầu chỉ có một học trò là Nhị cẩu tử, càng về sau trẻ em trong đại viện đều đến nghe hắn giảng bài. Cũng bởi vậy, nơi dạy của hắn cũng dần từ sân vườn trước phòng mình chuyển đến trên đất trống trước nhà.

Sau khi hảo hữu Vi Viễn Thụy biết chuyện này, chỉ chê cười hắn lãng phí thời gian, uổng phí khí lực. Một lần Vi Viễn Thụy đến đại viện Cẩu Vĩ Ba thăm hỏi Tiền Khiêm Ích, đúng lúc gặp hắn đang giảng bài trước nhà, sau khi vào phòng, Vi Viễn Thụy nói: “Ở trong đại viện này đều là hạng người thô tục, con của bọn họ cũng không khá hơn chút nào, chẳng lẽ huynh còn trông chờ vào việc dạy dỗ ra một tú tài à?”

Vi Viễn Thụy nói xong, tiếp lấy nước Tiền Khiêm Ích đưa đến uống một ngụm, lại nói: “Theo ta nghĩ, huynh chằng thà dốc lòng ôn tập bài học, thời gian rảnh rỗi thì cùng ta đi chung quanh kinh thành một chút, kết bạn cùng với một vài quan lại quyền quý còn hữu dụng hơn dạy những hùng hài tử này nhiều!”

Tiền Khiêm Ích cảm thấy trấn tĩnh, trên mặt lại là nụ cười nhạt, lắc đầu nói: “Vương hầu tương tương ninh hữu chủng hồ(1)? Lòng tốt của Vi huynh, Khiêm Ích tâm lĩnh.” Hắn nói xong, thấy Vi Viễn Thụy lại muốn mở miệng, liền đúng lúc chặn lại lời của hắn ta, nói: “Huống hồ, bản thân Khiêm Ích cũng là xuất thân nghèo khổ, từ trên người những đứa trẻ này, Khiêm Ích giống như nhìn thấy chính mình khi còn nhỏ.”

Hắn vừa nói, lông mày liền dần chau lại, sau khi nói xong, lại thở dài một hơi thật sâu. Vi Viễn Thụy thấy thế, cũng khó nói được gì nữa, chỉ chắp tay nói: “Như vậy, ngược lại là ngu huynh nông cạn rồi.”

Tiền Khiêm Ích vội vàng xua tay: “Đâu có đâu có.” Dứt lời, dư quang nơi khóe mắt đảo qua, nhìn thấy một bóng dáng ở ngoài cửa đang nhanh chóng rời đi, không khỏi nhếch môi cười nhẹ.

Vi Viễn Thụy ngây người trong chốc lát liền cáo biệt với hắn, trước khi đi lại dặn dò: “Nếu có việc cứ đến chỗ ngu huynh, ngàn vạn lần đừng nên khách khí, cứ việc đến khách sạn Duyệt Lai trong thành tìm ta là được.”

Tiền Khiêm Ích tất nhiên là cảm kích vạn phần, cười tiễn hắn đi ra cửa, nhưng cũng không tiễn xa, chỉ đi đến cửa đại viện, đưa mắt nhìn hắn đi ra hẻm Phúc Yên rồi quay trở về. Vừa đến trước nhà, lại nhìn thấy giữa đám trẻ nhiều thêm một cô nương tròn phúng phính. Tiền Khiêm Ích ra vẻ kinh ngạc nói: “Bùi cô nương, sao nàng cũng tới đây?”

Bùi Quang Quang cười ngốc, hai tay xoắn góc áo nói: “Ngày hôm nay mẹ ta đi nhập hàng rồi, ta giặt quần áo xong không có việc gì làm, nên tới đây nhìn xem một chút.”

Nàng ngồi ở trên bậc thang bên cạnh, có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, yên lặng trong chốc lát lại nói: “Cái kia…… ta cảm thấy lời nói ngày đó của huynh cũng không sai, đọc sách nhiều đọc sách tốt vẫn có ích hơn.”

Tiền Khiêm Ích thấy bên tai nàng hồng hồng, lại cúi thấp đầu, ngay cả khóe mắt cũng không dám liếc trên người hắn, trong lòng vui mừng, trên mặt lại không chút gợn sóng, nghiêm trang nói: “Cô nương gia có thể có được giác ngộ này thật sự là không tệ, đọc sách là để hiểu rõ đạo lý, cũng không hẳn phải vì công danh.”

Hắn nghĩ nghĩ, chỉ vào hàng cuối cùng, chỗ trống bên cạnh Nhị cẩu tử nói: “Bùi cô nương ngồi ở chỗ kia, thế nào?”

Bùi Quang Quang nhìn về phía chỗ hắn chỉ, chỉ thấy vẻ mặt Nhị cẩu tử không vui. Nàng bèn đi qua, lúc ngồi xuống trừng mắt làm mặt quỷ với thằng bé, lại không nóng không lạnh mà hừ một tiếng.

Tiền Khiêm Ích nghẹn cười, chỉ làm như không nhìn thấy những việc này.

Cứ như vậy, Bùi Quang Quang ở trước nhà Tiền Khiêm Ích nghe dạy một ngày, mãi đến khi Bùi Tú Mẫn sắp về nhà, nàng mới lưu luyến mà rời đi.

Trong những ngày sau này, vì liên quan đến Bùi Tú Mẫn, Bùi Quang Quang tự nhiên không dám lộ liễu trở lại, đành phải thừa lúc giặt quần áo buổi sáng, ngồi ở bên cạnh giếng vụng trộm nhìn về phía Tiền Khiêm Ích bên kia.

Về sau Tiền Khiêm Ích phát hiện ra, liền mượn cớ thời tiết nóng nực, gần giếng mát mẻ hơn, đem địa điểm giảng bài chuyển tới chỗ cách giếng không đến hai mươi bước.

Bùi Quang Quang đối với sắp đặt như vậy rất vui mừng, trong lòng mơ hồ có gì đó nảy sinh, cuối cùng lúc mầm non kia sinh trưởng lại nói với chính mình: “Quang Quang à Quang Quang, hắn đã nói là vì thời tiết quá nóng, cũng không phải là vì mày, không phải là vì mày mà!”

Nhưng, những mâu thuẫn nơi đáy lòng lại không cách nào ngăn chặn được nụ cười trên mặt nàng, thời gian giặt quần áo mỗi sáng sớm, chính là thời gian vui sướng nhất trong một ngày của nàng.

Ánh mắt Bùi Quang Quang làm cho Tiền Khiêm Ích cảm thấy rất hưởng thụ, thỉnh thoảng lúc hắn đang giảng bài, cũng sẽ lén lút liếc nàng một cái. Có lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau, lại đều giả vờ không để ý mà rời đi, nhưng trong lòng lại như có con nai con đang chạy loạn.

Đối với hiệu quả này, Tiền Khiêm Ích cảm thấy đoạn thời gian làm đệm trước của hắn đã nổi lên tác dụng. Thư sinh tri thư đạt lễ, thái độ làm người chính trực, tự nhiên sẽ đạt được yêu thích của mọi người trong viện. Lúc nằm mộng đêm khuya, hắn thường nghĩ, tiểu thư khuê các có thể làm hiền thê, nữ tử phong trần có thể làm tri kỷ, mà thiếu nữ hương dã này, thì có thể trở thành bạn chơi khi nhàm chán trong ngày thường.

Thời gian từng ngày từng ngày qua đi, Tiền Khiêm Ích cùng những người trong đại viện Cẩu Vĩ Ba ở chung càng thêm hòa hợp, đương nhiên, trong những người này vẫn phải trừ bỏ Bùi Tú Mẫn.

Đối với thành kiến thái quá của mẫu thân mình với Tiền Khiêm Ích, Bùi Quang Quang cũng không dám nói cái gì, chỉ là trong ngày thường đã cẩn thận càng cẩn thận hơn thôi, không để cho bà phát hiện bí mật nhỏ giữa mình và Tiền Khiêm Ích.

Hôm nay, Bùi Quang Quang đi theo mẫu thân từ trên đường bán cá muối trở về, cũng có chút tâm sự nặng nề. Nàng vào đại viện đúng lúc thấy Tiền Khiêm Ích đã giải tán lớp học đang thu dọn bút mực, vì thế liền nói dối với Bùi Tú Mẫn: “Mẹ, không thấy khăn tay của con rồi, sợ là đã rơi ở trên quầy hàng, con quay lại đi tìm xem.”

Bùi Tú Mẫn hoài nghi nhìn nàng, khóe mắt không tự chủ được mà liếc đến Tiền Khiêm Ích đang đi bên kia, gật đầu nói: “Chúng ta đi bán cá muối con mang theo khăn tay làm cái gì, dính một thân mùi cá chốc nữa còn phải tắm nữa.”

Bùi Quang Quang chắp tay sau lưng xoắn a xoắn, nói: “Con đi tìm được rồi lập tức trở lại ngay.”

Bùi Tú Mẫn gật đầu, xoay người đi vào trong nhà.

Bùi Quang Quang ra khỏi cổng lớn, bám vào cạnh cửa nhìn thấy bà đã đóng cửa vào nhà, liền co đầu rụt cổ mà hướng nhà Tiền Khiêm Ích chạy đi, đúng lúc nhìn thấy hắn đang ở trong sân vườn, vì thế chuyển bước chân đi qua, đứng ở trước mặt hắn úp úp mở mở nói: “Ta…… ta có lời muốn nói với huynh……”

Tiền Khiêm Ích rũ mắt nhìn nàng, cười hỏi: “Không phải nàng đi quầy hàng tìm khăn tay rồi sao?”

Trái tim Bùi Quang Quang đập thình thịch, nghĩ thầm những lời vừa rồi nàng nói với mẫu thân đều bị hắn nghe thấy hết rồi, trên mặt không khỏi thẹn đỏ hồng, vặn vặn ngón tay nói: “Ta, ta hôm nay không mang khăn tay ra cửa……”

Tiền Khiêm Ích giả vờ hiểu ra, “a” một tiếng thật dài, nói: “Nàng nói dối với mẹ nàng.”

Bùi Quang Quang giậm chân: “Ta mới không có, ta không nói dối!” Nói xong liền cảm thấy cả người đều muốn thiêu cháy rồi, quay đầu bỏ chạy ra ngoài.

Tiền Khiêm Ích cười cười, muốn trở về nhà đi thu dọn sách vở. Nguyên tưởng rằng nàng đi ra ngoài cũng sẽ không trở lại, lại không ngờ tới hắn còn chưa đi được hai bước, đã nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, sau đó là một giọng nói sợ hãi: “Cái kia…… ta đến kỳ thật là muốn nói, qua năm ngày nữa chính là thi Hội rồi, huynh nên ôn sách thật tốt, không nên phí thời gian dạy học nữa.”

Tiền Khiêm Ích xoay người, cười nhìn nàng hỏi: “Làm sao nàng biết, nàng đi hỏi thăm à?”

Bùi Quang Quang đỏ mặt, quyệt miệng hừ một tiếng nói: “Ta thế nào lại đi hỏi thăm chứ, ta hỏi thăm chuyện đó làm cái gì!” Mũi chân nàng cọ xát mặt đất, lại nói: “Ta chính là ở trên đường ngẫu nhiên nghe được thư sinh qua đường nói đến, lại không chú ý nghĩ đến huynh cũng muốn khảo thí.”

Trong lòng Tiền Khiêm Ích nén cười, nghiêm chỉnh nói: “Ồ, vậy thì đa tạ Bùi cô nương rồi!”

Vẻ mặt Bùi Quang Quang không cảm kích mà nghiêng đầu đi, lại nói: “Hừ, biết là tốt, thừa dịp mấy ngày nay huynh nên đọc sách thật tốt đi.”

“Thi Hội phải ôn thường xuyên, dựa vào việc mấy ngày tới đến lúc cuống lên mới lo ôm chân Phật, cũng là làm việc vô ích.”

Bùi Quang Quang nghe xong mở to hai mắt, nói: “Như thế nào lại là vô ích, nhất định là có ích a!” Nàng vẻ mặt bộ dáng chắc chắn, ngược lại làm cho Tiền Khiêm Ích không nhịn được cười rộ lên, nói: “Nàng lại không từng thi thử qua!”

“Ai nói ta không từng thi thử hả?” Bùi Quang Quang giậm chân, “Thời gian trước kia ta ở trường tư thục đọc sách, phu tử nói muốn kiểm tra học thuộc lòng Tam tự kinh, buổi tối trước một ngày ta đã chuẩn bị thật tốt, đến ngày kiểm tra, cũng có thể đọc thuộc lòng ra rồi!”

Tiền Khiêm Ích lấy tay nắm thành quyền để ở bên môi nhẹ ho hai tiếng, nói: “Thời gian nàng ở trường tư thục đọc sách……?”

Bùi Quang Quang nghiêng đầu, miệng cong đến độ có thể treo một lọ dầu rồi, “Ta đọc sách không nhiều bằng huynh, nhưng đây là kinh nghiệm! Kinh nghiệm huynh hiểu không?!”

“Vậy thì đa tạ nàng vô tư truyền thụ kinh nghiệm!” Tiền Khiêm Ích hướng nàng chắp tay, vừa cười vừa nói. Bùi Quang Quang không nghe ra một tầng ý tứ khác trong lời nói của hắn, chỉ cho là khen nàng, vì thế liên tục xua tay, “Đừng khách khí đừng khách khí! Có thể giúp được huynh là tốt rồi!”

Tiền Khiêm Ích rốt cuộc nhịn không được, xuy bật cười.

Bùi Quang Quang sửng sốt một chút, sụ mặt xuống, “Ta có lòng tốt giúp huynh, nhưng huynh lại thay đổi phương pháp đến đùa giỡn ta! Ta không để ý tới huynh nữa, hừ!” Nàng nói xong liền rầu rĩ chạy ra ngoài.

Tiền Khiêm Ích khẽ nhíu mày, cong khóe miệng đi trở về nhà.

Năm ngày sau đó, Tiền Khiêm Ích từ trường thi Lễ bộ trở về nhà, mới vừa bước vào đại viện Cẩu Vĩ Ba, trong góc nghiêng đụng tới một người, đứng ở trước mặt hắn hỏi: “Thi thế nào rồi?”

Tiền Khiêm Ích nâng mắt nhìn lên, chỉ thấy Bùi Quang Quang nhíu lại hai hàng lông mày nhàn nhạt, vẻ mặt thần sắc ngưng trọng. Trong lòng hắn không khỏi có chút cảm động, nhìn thấy nàng lại nói không ra lời.

Bùi Quang Quang cắn cắn môi, đưa tay quơ quơ ở trước mắt hắn, vội la lên, “Huynh, huynh nói mau a, mẹ ta còn đang ở nhà chờ ta kìa!” Trên mặt nàng vừa vội vừa khẩn trương, thấy hắn vẫn cứ không nói lời nào, cho là hắn thi thất bại rồi, liền an ủi nói, “Cái kia, kỳ thực cảm giác của chính mình cũng sẽ phạm sai lầm, trước khi chưa có thành tích hết thảy đều không phải đáp án, huynh nhưng ngàn vạn lần đừng thương tâm a……”

Tay Tiền Khiêm Ích khẽ nhấc, muốn sờ đầu nàng, lại tựa như nghĩ đến điều gì, ngượng ngùng rút tay về nói: “Nhưng mà ta cảm thấy thi rất tốt, làm sao bây giờ đây? Như nàng nói cảm giác cũng sẽ phạm sai lầm, vậy ta chẳng phải là……”

Hắn còn chưa nói hết, đã bị Bùi Quang Quang một hơi cắt ngang, “Phi phi phi, cảm giác tốt chính là chuẩn, cảm giác xấu đều là không chính xác.”

Nàng nói xong liền cong mắt cười: “Huynh thật sự thi không tệ à? Có thật không?”

“Thật sự.” Vẻ mặt Tiền Khiêm Ích bất đắc dĩ.

“Nha.” Bùi Quang Quang cười càng thêm sáng lạn, cúi đầu nói: “Vậy thì không có việc gì nữa, ta về nhà đây.”

Nói xong, nàng nhấc chân muốn chạy, Tiền Khiêm Ích vội vàng đuổi theo hai bước, ngăn nàng lại nói: “Sáng sớm ngày mốt sẽ ra thành tích thi Hội. Buổi tối có một gánh hát bí ảnh hí(2) đến kinh thành biểu diễn, ta dẫn nàng đi xem.”

Bùi Quang Quang cúi đầu vặn ngón tay ấp úng không lên tiếng, Tiền Khiêm Ích cũng hiểu được có chút xấu hổ, nói: “Kỳ thật chủ yếu là đưa bọn trẻ trong viện đi chơi, nàng là thuận tiện mang theo thôi.”

“Hừ! Vậy ta không đi!” Bùi Quang Quang nghe xong rất quẫn, cong cao miệng.

Tiền Khiêm Ích nói: “Có đi hay không tùy nàng, dù sao ngày mốt giờ Tuất ta dẫn bọn nhỏ Nhị cẩu tử ở đầu hẻm chờ nàng một khắc.”

__________________________________________

(1) Vương hầu tương tương ninh hữu chủng hồ: (王侯将相宁有种乎) vương hầu danh tướng không phải tự nhiên mà có, phải qua nỗ lực phấn đấu thì mới thành công.

(2) Bí ảnh hí: (kịch đèn chiếu) là một loại nghệ thuật tương tự như múa rối của Trung Hoa, dùng ngọn đèn chiếu hình ảnh của các nhân vật được cắt từ da (bì) hoặc giấy các tông lên một tấm lụa mỏng. Nội dung kịch thường là các câu chuyện dân gian. Người biểu diễn vừa điều khiển nhân vật vừa hát một làn điệu đặc trưng của từng vùng.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây