Ngồi Ở Đầu Tường Chờ Hồng Hạnh

9: Cùng đi xem Bí ảnh hí (2)


trước sau

Một đám người ngồi trong một gian phòng trang nhã của Tụ Tiên Trai, khách tùy chủ tiện, liền do Vi Viễn Thụy tùy ý gọi vài món ăn, nào là “Hồng chủy lục anh ca(1)”, “Ngân nha cái bị”.

Đám trẻ Nhị cẩu tử là lần đầu tiên tới những chỗ thế này, mới nghe tên đồ ăn đã thấy mới mẻ, không khỏi đều ngửa cổ hướng về phía cửa, chờ tiểu nhị mang thức ăn lên.

Bùi Quang Quang cũng muốn giống bọn chúng, nhưng nghĩ tới phải ở trước mặt hai người Tiền, Vi rụt rè một chút, vì thế giả bộ cúi đầu, ngẩn người nhìn cái bàn trước mắt.

Đợi đến khi tiểu nhị mang đồ ăn lên, lên tiếng đầu tiên chính là Nhị cẩu tử. Chỉ nghe nó ai thán một tiếng, lập tức nói: “Thì ra chỉ có như vậy thôi à!”

Bùi Quang Quang bị thằng nhóc nói đến tò mò, vì thế giương mắt nhìn lên trên bàn, chỉ thấy trên bàn chỉnh chỉnh tề tề bày đĩa rau chân vịt cùng trứng gà xào mầm đậu, cộng thêm vài đĩa bánh điểm tâm đậu phộng. Nàng không khỏi nhếch miệng, bật thốt lên nói: “Rau chân vịt mà còn gọi cái gì ‘Hồng chủy lục anh ca’ nghe thật hay, có bản lĩnh, ngươi mô phỏng cái lưỡi cho ta coi!”

Tiền Khiêm Ích ngồi ở bên người nàng vừa bưng lên một ly trà, nghe vậy, tay run lên, nước trà liền rớt lên trên tay áo. Hắn vội vàng buông chén xuống để lau, lại nín cười nói: “Đến Tụ Tiên Trai phần lớn là người đọc sách, tên đồ ăn phụ dung phong nhã(2) cũng là khó tránh khỏi.”

Bùi Quang Quang nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghi hoặc: “Cái gì dung cái gì nhã?”

Tiền Khiêm Ích bị nàng hỏi, trái lại một câu cũng nói không ra lời. Vi Viễn Thụy thấy thế, liền nói: “Đồ ăn đổi một cái tên dễ nghe sẽ tăng giá tiền gấp đôi, ông chủ này cũng thật biết làm ăn.”

Bùi Quang Quang giống như tìm được tri âm, nhưng đối với Vi Viễn Thụy thủy chung vẫn có chút ngượng ngùng, vì thế cúi đầu xoắn ống áo nói: “Đúng vậy đúng vậy! Ông chủ của nơi này đúng là làm thịt người mà!”

Nàng nói xong, lại có chút ngượng ngùng nhìn Vi Viễn Thụy một cái, tiếp tục nói: “Mấy món rau vịt xào, trứng gà chiên này ta cũng biết làm!”

Vi Viễn Thụy nghe vậy thì cười lớn, nói: “Ồ? Không biết tại hạ có thể có may mắn được nếm thủ nghệ của cô nương hay không!”

Bùi Quang Quang đỏ mặt, vội vàng nói: “Có có, làm sao lại không may?” Nàng nói xong, cắn môi nghĩ nghĩ, con ngươi vừa chuyển liền nở nụ cười, lại nói: “Lần tới huynh đến đại viện Cẩu Vĩ Ba ta sẽ làm cho huynh ăn, tuyệt đối không được để cho mẹ ta phát hiện đấy.” Dừng một chút, lại liếc mắt nhìn về phía Nhị cẩu tử, “Chỉ cần có vài người không tố giác, hừ~!”

Lúc này Nhị cẩu tử vừa mới ăn một miếng “Ngân nha cái bị”, phát hiện cái liếc mắt của Bùi Quang Quang, vội vàng buông đũa xuống, giương cái miệng bóng nhẫy đầy dầu mỡ nói: “Không tố giác không tố giác!” Nó nói xong, cười hắc hắc, “Bất quá tỷ làm đồ ăn nhớ tính cả phần của đệ nhé.”

Nó nói xong, lại nhìn lướt qua bốn đứa nhỏ đang ăn bánh đậu xanh: “Tốt nhất tính cả những huynh đệ này của đệ nữa.” Nó dứt lời, lại bốc một khối bánh quế hoa bỏ vào trong miệng, không yên lòng còn nói: “Đồ ăn nơi này còn không ngon bằng đồ ăn Bùi tỷ tỷ làm mà!”

Bùi Quang Quang được thằng nhóc thổi phồng đến vui vẻ, làm sao còn lo lắng nó nói lời thật hay lời giả, chỉ biết ngồi ở chỗ đó đắc ý cười. Vi Viễn Thụy thừa dịp lúc uống trà, dùng cái chén che khuôn mặt lại liếc nhìn về phía nàng một cái, chỉ cảm thấy cô nương này thật sự rất thành thật, đảo mắt lại nhìn về phía Tiền Khiêm Ích đang trầm mặc ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: chẳng thể trách Tiền huynh nguyện một lòng!

“Vị tiểu huynh đệ này thật ra nói rất nghĩa khí!” Vi Viễn Thụy để ly trà xuống, quay đầu nhìn Nhị cẩu tử đang ăn đến vui vẻ nói. Bên tai Nhị cẩu tử đỏ lên, lau mảnh vụn trên miệng, sau đó mới hào sảng mà khoát tay, “Chúng đệ ở trong một viện lớn lên, đệ không giúp chúng nó thì giúp ai!”

Nó nói xong, cố gắng nhớ lại lễ tiết đối nhân xử thế mà Tiền Khiêm Ích đã dạy nó thời gian trước, làm một động tác vái chào không ra ngô ra khoai, lại nói: “Huynh đừng gọi đệ là tiểu huynh đệ nữa, rất xa lạ, vẫn là giống Tiền công tử, gọi đệ là Nhị cẩu tử đi!” Trên khuôn mặt kia, một bộ dáng trang nghiêm của tiểu đại nhân.

Vi Viễn Thụy thấy động tác kỳ quái của nó, trong lòng cảm thấy rất thú vị, vì thế chắp tay nói: “Vậy ta sẽ không khách khí với đệ,” Hắn dừng một chút, lại nói: “Nhị cẩu tử.”

Đến lúc này, Bùi Quang Quang mới cảm thấy Vi Viễn Thụy trước mặt này không phải là người khó ở chung, trong lòng cũng không khỏi thả lỏng. Vì thế cười tủm tỉm nói chen vào: “Đúng đúng đúng, gọi đệ ấy Nhị cẩu tử là được rồi, cái gì mà tiểu huynh đệ à, đệ ấy mới không phải tiểu huynh đệ đâu!”

Nhị cẩu tử cau mũi với nàng, cũng nói theo: “Vậy các huynh cũng đừng gọi tỷ ấy là Bùi cô nương nữa, gọi tỷ ấy Quang Quang là được rồi! Tỷ ấy chính là một dã nha đầu hung dữ, trong đại viện chúng ta đều biết đến!”

“Đệ mới là dã tiểu tử ấy!” Bùi Quang Quang tức giận đến đỏ mặt, nhịn không được muốn đi cấu nó. Vi Viễn Thụy thấy thế, cũng chẳng quan tâm có lễ nghi hay không, trực tiếp nghiêng người bắt lấy hai cổ tay nàng, cười nói: “Đệ ấy đùa muội thôi, muội còn thật sự đánh lộn với đệ ấy à.” Nói xong, kéo nàng trở về chỗ ngồi, nhịn không được lại vỗ cái ót nàng một cái: “Bị người ta nói kích dăm ba câu đã đi lên động tay, muội cũng quá kích động rồi.”

Bùi Quang Quang hầm hừ sờ đầu, quyệt miệng trừng mắt liếc Nhị cẩu tử một cái, người sau thì lại le lưỡi với nàng. Mấy người náo ầm ĩ, nhưng rốt cuộc là vui vẻ hòa thuận, bởi vậy, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt Tiền Khiêm Ích đã lạnh xuống.

“Quang Quang—“ Hắn uống một ngụm trà, lúc này mới mở miệng. Bùi Quang Quang nghe hắn trực tiếp gọi tên của nàng, trong lòng bất giác có chút cổ quái, quay đầu mặt lộ vẻ kinh ngạc mà nhìn hắn.

Tiền Khiêm Ích không để ý tới biểu tình hài hước của Vi Viễn Thụy phía đối diện, chỉ nói với nàng: “Nếu nàng trở về muộn, sẽ không bị mẹ nàng phát hiện à?”

Bùi Quang Quang mới rồi lòng tràn đầy cao hứng, hiện giờ nghe thấy hắn nhắc tới mẫu thân của mình, liền ủ rũ xuống, miệng cười khổ nghẹn nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

Khóe mắt Tiền Khiêm Ích đảo qua trên khuôn mặt Vi Viễn Thụy, lại thản nhiên nói với Bùi Quang Quang: “Chúng ta đi ra ngoài cũng đủ lâu rồi, ta thấy tối nay đến đây thôi, sớm đi trở về đi.”

Hắn nói xong, lại nhìn về phía Vi Viễn Thụy, “Trong nhà mấy đứa trẻ kia cũng sẽ nóng ruột.”

Vi Viễn Thụy nhíu mày: “Nếu Tiền huynh đã nói như vậy rồi, vậy thì sớm đưa bọn họ trở về đi thôi.” Dứt lời, lại nhịn không được cười trêu ghẹo hắn một tiếng.

Tiền Khiêm Ích giả bộ như không nhìn thấy ánh mắt của Vi Viễn Thụy, đứng lên nói với mấy người có vẻ mặt không muốn: “Đi thôi.”

Vi Viễn Thụy thấy thế, vội nói: “Đợi một chút, ta gọi tiểu nhị bao một vài điểm tâm lại cho bọn nhỏ mang về.” Nói xong, liền đứng dậy gọi tiểu nhị đến.

Tiền Khiêm Ích nhìn thấy mấy thằng bé cao hứng phấn chấn, trong mắt không khỏi lạnh lùng.

Chờ lấy được điểm tâm, Vi Viễn Thụy mới dẫn bọn họ đi xuống dưới lầu. Vừa xuống thang lầu, trước mặt liền đi tới một nam nhân trung niên mặc trường sam màu xanh trúc, có hai người tùy tùng đi theo phía sau.

Vi Viễn Thụy tùy ý quét qua, sắc mặt khẽ biến, mới đi mấy bước liền thả từ trong tay áo xuống một miếng ngọc bội tròn trơn nhẵn lăn một vòng, vừa vặn lăn đến dưới chân của nam tử trung niên kia. Nam tử dừng lại bước chân, Vi Viễn Thụy lập tức đi nhanh qua, cung kính khom người nói: “Xin ngài nhường một hai bước, để tại hạ nhặt ngọc bội về.”

Vào lúc hắn đi qua, Tiền Khiêm Ích cũng đã tò mò mà ngừng lại, thu xếp Bùi Quang Quang ở một bên, sau đó mới đi theo qua, chắp tay với nam tử trung niên, tiếp đó lại hỏi Vi Viễn Thụy: “Vi huynh, xảy ra chuyện gì?”

Lúc này Vi Viễn Thụy đã nhặt ngọc bội lên, vì thế cười nói: “Khiêm Ích, mới rồi ngọc bội của ngu huynh rơi xuống, vừa vặn dừng ở dưới chân vị tiên sinh này.”

Nói xong, lại hành lễ với nam tử, nói: “Tiên sinh, tại hạ mạo phạm rồi.”

Tuy Tiền Khiêm Ích cảm thấy hắn có chút cổ quái, cũng không hỏi ra khỏi miệng, chỉ theo hắn cùng hành lễ.

Nam tử trung niên vốn sửng sốt, sau đó liền mở miệng hỏi: “Hai vị chính là kim khoa tham gia thi Hội?” Ông ta nói xong, lại vuốt vuốt râu.

“Đúng vậy.”

“Như thế, ta đã hiểu rồi.” Nam tử cười ha ha nói: “Hai vị thanh niên tài tuấn, tương lai nhất định tiền đồ vô lượng đấy!”

Tiền Khiêm Ích thầm nghĩ trong lòng, người này sợ là xuất thân bất phàm, hèn chi Vi huynh đột nhiên rơi ngọc bội. Thế nhưng, trên mặt hắn lại không hiển sơn lộ thủy, chỉ làm ra một thái độ khiêm tốn: “Đa tạ cát ngôn của tiên sinh.”

Vi Viễn Thụy lại nói: “Tại hạ vô ý, đã quấy rầy nhã hứng của tiên sinh. Nếu ngọc bội đã tìm được rồi, như vậy tại hạ xin cáo biệt.” Nói xong, lại cùng Tiền Khiêm Ích cáo từ, đi về phía Bùi Quang Quang và bọn nhỏ.

Bùi Quang Quang chờ bên cạnh thang lầu, thấy bọn họ đi tới, liền vui vẻ vẫy tay với bọn họ: “Ở đây ở đây!”

Tiền Khiêm Ích đi qua, nhịn không được vỗ lên trán nàng, giáo huấn nói: “Cô nương gia sao có thể hô to gọi nhỏ như vậy?”

Ngược lại Vi Viễn Thụy cười đến vẻ mặt tươi rói, giải vây thay nàng nói: “Quang Quang cũng không đi thi nữ Trạng nguyên, chú ý nhiều như vậy làm cái gì?” Vài ba câu liền đạt được tán đồng của Bùi Quang Quang, liên tục tiến về phía hắn hai bước.

Tiền Khiêm Ích phát hiện động tác của nàng, gương mặt nghiêm lại, nói: “Được rồi, mau đi trở về thôi.”

Nói xong, liền dẫn đầu đi ra ngoài.

Lại nói, nam tử trung niên kia đi lên hành lang lầu hai, nghe thấy tiếng động bên này, lại quay đầu liếc nhìn bọn họ một cái. Nào biết, một cái nhìn này, lại là sắc mặt trắng bệch, chân bước run lên. Tùy tùng phía sau vội vàng đỡ lấy ông ta, nói: “Lão gia cẩn thận.”

Nam tử miễn cưỡng ổn định lại tâm thần, trầm giọng phân phó: “Gọi quản gia phái người đi điều tra rõ lai lịch của hai người thư sinh kia.” Dứt lời, ánh mắt lại không khỏi quét về phía phương hướng rời đi của bọn họ, sau cùng khẽ vung tay áo, đi tới nhã gian.

Tám người ra khỏi Tụ Tiên Trai đi lên đường lớn, Vi Viễn Thụy nhìn nhìn trước sau, lúc này mới mở miệng nói: “Tiền huynh, huynh có biết vừa rồi người nọ là ai?”

Trong lòng Tiền Khiêm Ích biết dụng ý của hắn, lắc đầu nói: “Tóm lại không phú tức quý, đúng không?”

Vi Viễn Thụy gật đầu, lôi kéo hắn tận lực đi chậm vài bước, đi sau đám Bùi Quang Quang một khoảng cách, nói: “Người đó chính là Thừa tướng đương triều Thư Ngọc Lâm Thư đại nhân!”

Thấy Tiền Khiêm Ích lộ vẻ nghi ngờ, lại giải thích nói: “Khoảng thời gian trước ta đi dạo ở kinh thành, vừa vặn gặp phải thứ dân ngăn kiệu, ngồi ở trong kiệu kia chính là Thư thừa tướng.” Hắn nói xong, lại híp híp mắt, mặt hướng về trước, “Ngày đó Thư thừa tướng một thân quan phục từ trên kiệu bước xuống, quả nhiên là uy phong bát diện.”

Tiền Khiêm Ích rùng mình trong lòng, khẽ hỏi hắn: “Cho nên, một loạt hành động mới vừa rồi của huynh là……”

Vi Viễn Thụy nói: “Nếu chúng ta có thể kết giao với Thư thừa tướng, trở thành môn sinh của ông ấy, sau này con đường làm quan nhất định thông suốt.”

Tiền Khiêm Ích suy nghĩ, trịnh trọng nói: “Khiêm Ích đa tạ Vi huynh nâng đỡ.”

Vi Viễn Thụy vỗ vỗ bờ vai của hắn, hào sảng nói: “Huynh đệ chúng ta, không cần đa lễ!” Nói xong, lại nhìn nhìn bốn phía: “Khách sạn Duyệt Lai ở ngay gần đây, ngu huynh không tiến mọi người nữa, cáo từ.”

Tiền Khiêm Ích bởi vì lời của hắn, cảm thấy xúc động, thành tâm thành ý nói: “Vi huynh đi thong thả.”

Sau khi đưa mắt nhìn theo Vi Viễn Thụy rời đi, lúc này Tiền Khiêm Ích mới quay người bước nhanh hơn đuổi kịp đám người Bùi Quang Quang. Một đường đi tới, sắc mặt lại rất ngưng trọng.

Bùi Quang Quang thấy hắn không nói lời nào, liền thật cẩn thận nói: “Tiền công tử, có phải huynh không vui không?”

Bấy giờ Tiền Khiêm Ích mới đảo mắt nhìn về phía nàng, cười cười nói: “Không có.”

Bởi vì hai người bọn họ đi chậm rãi nói chuyện, chớp mắt đã cách đám Nhị cẩu tử hoạt bát nhảy nhót một đoạn đường. Hai người cũng không sốt ruột, đi thong thả chậm rãi, Bùi Quang Quang lại nói: “Nếu huynh không vui, thì nói cho ta biết là được, ta thề ta sẽ không nói ra ngoài đâu.” Nàng nói xong liếc nhìn Tiền Khiêm Ích một cái, “Đương nhiên, nếu huynh không muốn nói, ta cũng sẽ không ép huynh.”

Tiền Khiêm Ích nhìn nàng cúi đầu quyệt miệng, nghĩ nghĩ hỏi: “Quang Quang, nếu như có một ngày ta vì ích lợi mà đi dựa thế quyền quý, nàng có thể cảm thấy ta rất đê tiện hay không?”

Bùi Quang Quang trợn tròn hai mắt nhìn hắn, “Vì sao lại cảm thấy huynh đê tiện? Sẽ không đâu!”

Bộ dáng như đinh đóng cột của nàng ngược lại khiến Tiền Khiêm Ích cười ra tiếng, nói: “Vì sao?”

Bùi Quang Quang nghiêng đầu cố gắng nghĩ, một lát sau mới nghiêm trang nói: “Bởi vì huynh là Tiền công tử đó, huynh là người tốt kia mà.”

Tiền Khiêm Ích cười lắc đầu, thầm nghĩ: hắn thật đúng là điên rồi, trông cậy vào việc nghe được từ trong miệng nàng lý do đường đường chính chính nào đây. Nghĩ lại, câu người tốt này khiến hắn chịu không nổi.

Bùi Quang Quang thấy hắn không nói, cho là mình nói sai rồi, cúi thấp đầu đi ở bên cạnh không hề lên tiếng. Lúc này Tiền Khiêm Ích lại nghĩ tới cái gì đó, nói: “ Quang Quang à, ta đã gọi thẳng tên của nàng rồi, nàng cũng đừng gọi ta là Tiền công tử nữa, trực tiếp gọi là Khiêm Ích đi.”

“Này…… này sao không biết xấu hổ……” Bùi Quang Quang nghe vậy, sắc mặt đỏ ửng, vặn vặn ngón tay, cuối cùng vẫn là lắp ba lắp bắp gọi: “Khiêm, Khiêm Ích……”

Tiền Khiêm Ích không nghe rõ nàng là gọi cả họ cả tên của hắn, hay là chỉ gọi hai chữ phía sau, cũng không có ý tứ truy cứu, nhìn ánh trăng trên bầu trời, lại nói: “Quang Quang à, ta vẫn luôn quên nói cho nàng một chuyện.”

Bùi Quang Quang nhìn hắn: “Chuyện gì?”

Tiền Khiêm Ích không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, khẽ ho một tiếng cúi đầu nhìn đường dưới chân, nói: “Nàng là nữ hài tử, không thể thân thiết với người lạ như vậy.” Sợ nàng nghe không hiểu, lại bổ sung một câu, “Giống như ban nãy ở Tụ Tiên Trai đấy.”

“Nhưng Tụ Tiên Trai không có người lạ nào mà……” Vẻ mặt Bùi Quang Quang không rõ nguyên do, con ngươi vừa chuyển, hỏi: “Chẳng lẽ huynh nói chính là Vi công tử?”

Tiền Khiêm Ích cũng không nói thẳng, chỉ nói: “Nàng hiểu được là tốt.” Nói xong, liền tăng nhanh bước chân.

Bùi Quang Quang vội vàng chạy chậm đuổi theo, ở phía sau hắn hô to: “Nhưng huynh ấy không phải người lạ, huynh ấy là Vi huynh mà!…… Ôi, huynh đi chậm một chút!”

Tiền Khiêm Ích nghe giọng nói phía sau càng lúc càng gần, bỗng nhiên dừng bước lại, xoay người một cái.

Bùi Quang Quang không dự đoán được hắn sẽ đột nhiên dừng lại, hãm chân không được, trực tiếp đụng vào trong ngực của hắn. Tim đập của hắn xuyên thấu qua xiêm y truyền tới bên tai nàng, sau lúc Bùi Quang Quang ngây người liền lập tức phản ứng lại, ngượng đỏ mặt muốn rời khỏi lồng ngực của hắn, lại bị Tiền Khiêm Ích một phen ấn chặt bả vai.

Tiền Khiêm Ích cũng rất khẩn trương, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hắn liếm liếm môi nói: “Quang Quang, lời của ta là có đạo lý, nàng nhất định phải nghe.”

Bùi Quang Quang đã sớm bị tình huống trước mặt dọa sợ đến choáng váng, vừa nghe hắn nói như thế, không ý thức mà nói theo: “Vậy…… vậy ta sẽ nghe lời huynh.”

Nói xong, nhịn không được thầm nghĩ trong lòng, huynh ấy đọc rất nhiều sách, huynh ấy nói có đạo lý thì nhất định rất có đạo lý.

______________________________________________

(1) Hồng chủy lục anh ca: Chim oanh ca xanh mỏ hồng. ^^~

(2) Phụ dung phong nhã (附庸风雅): học đòi văn vẻ, học làm sang. Liên quan đến câu sau của Quang tỷ nên giữ nguyên

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây