Mọi người thấy thế đều cố gắng tách thằng nhóc giày cỏ và Hàn Kỳ ra, thằng nhóc giày cỏ lại thà chết chứ không buông vạt áo của Hàn Kỳ.
Thôi Đào lập tức thanh đao của nha dịch bên cạnh chém đứt vạt áo bị lửa đốt của chàng, để lộ ra chiếc áo trong màu trắng. Vương Chiêu thấy lửa nên vô thức tìm nước, hắn đi tới lấy ấm trà để dập lửa, ngay lúc Thôi Đào chém đứt áo bào, một bình trà lạnh cũng bị dội lên người của Hàn Kỳ.
Tuyền Châu trời nóng, chiếc áo trong mỏng tang bị dội nước trở nên xuyên thấu, còn dính cả là trà. Vốn Thôi Đào định hỏi Hàn Kỳ có bị phỏng không, chợt thấy chàng xoay người quay lưng về phía mình mới nhớ ra “nam nữ khác nhau”.
Nàng lập tức quay người đi chỗ khác, dặn Trương Xương chăm sóc cho Hàn Kỳ, tốt nhất phải kịp thời thay quần áo, kiểm tra vết thương, nhanh chóng bôi thuốc để tránh nhiễm trùng. “Ở đây đã có tôi với Tuần phủ Vương rồi, Thôi quan Hàn cứ yên tâm ạ.” Nghe sau lưng truyền tới một tiếng “Ừm” trầm thấp, Thôi Đào lập tức kiểm tra tình hình của thằng nhóc giày cỏ. Bọn nha dịch đã lấy nước dập tắt lửa trên người nó, ngọn lửa bắt đầu từ tay áo, cánh tay và thắt lưng nó bị phỏng nặng nhưng vết thương không tới mức mất mạng.
Giờ nó đã hôn mê, Thôi Đào kiểm tra đầu của nó, phát hiện có một vết sưng đỏ khá lớn, hẳn là lúc ngã trên đất đã bị đập đầu. Sau đó mọi người chuyển nó lên giường để chữa trị, đại phu thoa thuốc vào vết thương trước, tiếp đó Thôi Đào sẽ châm cứu. Bấy giờ thằng nhóc giày cỏ đã tỉnh dậy, yếu ớt hé mắt thấy Thôi Đào, cánh môi giật giật. Thôi Đào thấy nó rất muốn nói chuyện bèn ghé sát lỗ tai lại. Thằng nhóc giày cỏ lại mấp máy môi lần nữa. “Thề sống chết trung thành cống hiến sức lực, không bao giờ hối cải.” Sau đó lại ngất đi. Cố gắng nửa ngày chỉ để nói một câu như thế đấy. Cảnh tượng thằng nhóc giày cỏ đột nhiên tự thiêu đã khiến người ta đều bàng hoàng, giờ nó bị thương nặng, đau đớn nhưng vẫn kiên quyết như thế, tất cả mọi người đều không khỏi thán phục ý chí của nó.
Một đứa trẻ nhỏ tuổi như thế mà tự nguyện chịu khổ, đến chết vẫn bày tỏ sự trung thành của mình. “Dù là tội phạm, nhưng sự kiên quyết thề sống chết của nó thật đáng khâm phục.” Có nha dịch nhỏ giọng cảm khái, lập tức thu hút được sự hưởng ứng cũng không ít nha dịch xung quanh. “Khâm phục?” Thôi Đào cười lạnh, rõ ràng là không đồng ý. Nha dịch giải thích với Thôi Đào: “Bọn ta không nói nó làm đúng, chỉ khâm phục vì nó còn nhỏ tuổi mà lại có lòng thề sống chết, tận tâm cống hiến sức mình như thế thôi, người trưởng thành chưa chắc đã làm được.
Cảm khái như thế chẳng lẽ là sai sao?” Đám nha dịch phụ họa theo, hung thủ bị phạt là lẽ đương nhiên, nhưng thằng nhóc này liều mạng như thế quả thực khiến người ta thán phục. “Tất nhiên là sai, cực kỳ sai.” Trung thành tới chết tất nhiên đáng để người ta kính nể, nhưng nhìn xem đứa nhỏ nằm trên đất đi, nó mới bao nhiêu tuổi chứ? Cùng lắm cũng chỉ 7 – 8 tuổi, còn có đám trên trong thôn An Định nữa, chúng hiểu được bao nhiêu chuyện? Chúng biết thế giới này thật sự như thế nào ư? Biết trung hiếu chân chính là thế nào sao? Đám trẻ này, tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm sống chưa đủ, lúc vẫn còn là trang giấy trắng đã bị thấm nhuần cuộc sống “không còn lựa chọn nào khác”.
Chúng như những con rối dây vậy, không có bản thân, không có suy nghĩ riêng, mặc sức để người ta phân công, thậm chí còn không xem trọng mạng sống của mình nữa. Những chuyện này xảy ra với người bình thường, nhất là với những đứa trẻ, chẳng lẽ không phải là một chuyện vừa đáng buồn vừa đáng sợ sao? Đây hoàn toàn không phải là một sự trung thành đáng kính gì cả, mà là một sự xúi giục và khống chế tinh thần cực kỳ đáng khinh. “Xúi giục và khống chế tinh thần là gì vậy?” Vương Chiêu lờ mờ hiểu theo nghĩa đen, nhưng vẫn chưa thể giải thích cụ thể được. “Thuyết phục người khác thay đổi suy nghĩ của họ và tuân theo mệnh lệnh, sự điều khiển của chúng bằng cách giật dây, dụ dỗ, uy hiếp và rất nhiều thủ đoạn thao túng tinh thần phi đạo đức khác.
Trong vụ án xác chết cháy, những người phụ nữ bị Lâm tam lang nuôi nhốt cũng đã bị khống chế tinh thần.
Còn có thiếu niên Vạn Trung khi trước tự vẫn trước phủ Khai Phong đấy, y bị Lâm tam lang xúi giục nên mới nghĩ không thông mà tự vẫn.” Sau khi nghe Thôi Đào giải thích, mọi người mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bắt đầu than thở thằng nhóc giày cỏ liều chết mà bỏ qua sự thật tối tăm phía sau chuyện nó tự thiêu. “Haizz, nghĩ cũng tội, một đứa nhóc không có cả tên thật, há có thể là một người bình thường được.” “2 ví dụ vừa rồi vẫn là xúi giục và khống chế ở mức độ nhẹ đấy, có thể kịp thời cứu vãn, thức tỉnh bọn họ được.
Nhưng “Khuyết Ảnh Thư” lại là phương pháp khống chế ở mức độ cao, người bị khống chế lâu dài sẽ không dễ được thức tỉnh như thế.” Thôi Đào cụp mắt nhìn thằng nhóc giày cỏ đang hôn mê bất tỉnh. “Dù có bị lửa đốt thân, tỉnh lại vẫn như thế.” 3 ngày nay mọi người đã tra tấn những người bị bắt từ thôn An Định, ai cũng như tượng gỗ, dù có thẩm vấn tới cỡ nào cũng khó mà hỏi ra được gì từ miệng chúng.
Cuối cùng phải tốn sức 9 trâu 2 hổ mới hỏi ra được một ít manh mối, nhưng cũng chỉ là một nhúm lông, không có tác dụng gì lớn. “Khuyết Ảnh Thư bị cháy rồi.” Hàn Kỳ thay một bộ đồ màu xanh đi vào. “Cháy ư?” Vương Chiêu kinh ngạc nhìn Hàn Kỳ, “Sao lại bị cháy ạ? Chẳng phải trước khi chúng ta vào nhà kho vẫn còn nguyên vẹn trên bàn xử án hay sao? Chẳng lẽ trong đám thủ vệ trong phòng cũng có nội gián để động tay động chân ư?” Vương Chiêu nghĩ tới Tôn Tri Hiểu, hắn ghét nhất là nội gián, hận không thể tự tay xé nát bọn chúng.
Vì Thôi quan Hàn muốn thả dây câu qua hắn nên Vương Chiêu mới luôn nhẫn nhịn không đụng vào. “Chẳng ai tới gần hết, tự nó cháy, giống như thằng nhóc đó vậy.” Hàn Kỳ đi tới gần, quan sát tình hình của thằng nhóc giày cỏ rồi hỏi Thôi Đào có biết nguyên nhân nó tự bốc cháy hay không. Thôi Đào: “Bình thường chuyện này đa phần sẽ liên quan tới vật bén lửa.” Quần áo của thằng nhóc giày cỏ đã bị cháy hơn phân nửa, sau đó lại bị hất nước vào, có lẽ không thể tìm được dấu vết của vật bén lửa. “Khuyết Ảnh Thư trên bàn xử án tự bốc cháy khi bị ánh nắng chiếu vào.
Lửa nổi lên từ trên ống tay áo nó, hẳn là trong ống tay áo có giấu vật bén lửa, lúc viết thừa cơ trộn vật bén lửa vào mực, sau khi mực trên giấy được chiếu sáng thì hấp thụ nhiệt nên mới dẫn tới tình trạng giấy tự bốc cháy.” Hàn Kỳ giải thích. “Đúng là một cách khéo!” Bọn Vương Chiêu không khỏi cảm khái. “Chỉ cần để trang giấy ở nơi có ánh nắng, hoặc có chút ma sát dẫn tới tăng nhiệt độ cục bộ thì Khuyết Ảnh Thư sẽ tự động bốc cháy.
Tuyền Châu trời nóng, rất dễ khiến vật bén lửa tự bốc cháy, thằng nhóc giày cỏ căn bản không hề muốn giao ra Khuyết Ảnh Thư, nhưng để Hàn Kỳ đồng ý cá cược, chắc chắn chàng sẽ bị thiệt hại một nhóm người vì mở quan tài nên mới lấy một phần Khuyết Ảnh Thư ra làm mồi nhử.
Nếu thất bại thì chó cùng rứt giậu*, nhóm lửa lên, kéo chàng theo. (*) Chỉ tình thế vì bí quá phải làm liều. “Cho nó nghỉ ngơi 1 đêm, đừng để đụng gió, nếu không lại dễ sốt lên đấy.” Đại phu thoa thuốc cho thằng nhóc giày cỏ xong liền dặn đám Vương Chiêu. Vương Chiêu lập tức sai người đóng chặt cửa sổ lại, khóa kỹ từ bên ngoài, lại phái hơn 30 người trấn giữ ngoài sân, bảo đảm 1 con muỗi cũng không được bay vào. Cả đêm mưa to gió lớn, trong phủ nha rất nhiều nhánh cây bị quật gãy. Sau khi mưa tạnh, Thôi Đào dẫn đại phu tới thay thuốc cho thằng nhóc giày cỏ, trước khi vào cửa đã ngửi thấy một mùi khen khét. “Mùi gì vậy?” Thôi Đào nhíu mày hỏi. “Trời còn chưa sáng đã ngửi thấy mùi này rồi, chỗ này gần nhà bếp, có lẽ là lúc họ nấu ăn lỡ làm cháy lông lợn lông dê gì đó thôi.” Nha dịch trấn giữ bị nước mưa làm ướt người vẫn chưa khô, lúc nói chuyện giọng mũi hơi nặng, có thể thấy tối qua lúc canh giữ đã bị mắc mưa nên hơi cảm rồi.
Thôi Đào bèn sai người tới phòng bếp nấu ít canh gừng, đợi lát nữa họ thay ca rồi uống. Đại phu trầm ngâm một chút rồi vội nói không ổn, “Lúc nãy tiểu nhân vào bếp nấu thuốc, vừa đi ra đây, sáng nay trong bếp không hề nấu những thứ đó.” Thôi Đào khịt mũi một cái, cảm giác như mùi này truyền ra từ trong phòng.
Nha dịch nghẹt mũi, tối qua lại gió lớn nên rất có thể không ngửi được mùi hương khác thường này. Nàng đá văng cánh cửa, mùi khét nồng hơn len lỏi ra ngoài.
Chỉ thấy trên đất có một đống tro tàn, có thể phân biệt rõ ràng là đầu lâu, xương tứ chi và thân mình đã có dấu hiệu cháy thành than, trong đó có một miếng xương đùi bị gãy, tủy bên trong đang ứa ra. Vương Chiêu thấy thế thì kinh hãi, nhìn lại chỗ giường mà thằng nhóc giày cỏ nằm, trên đó không hề có thứ gì. “Thế này… Là bỏ trốn rồi sao?” Vương Chiêu lập tức gọi thủ vệ ngoài sân vào chất vấn. Thủ vệ vội kêu oan, liên tục chắc chắn: “Chúng thuộc hạ không dám nháy mắt, canh giữ bên ngoài, tuyệt đối không thể có kẻ nào ra vào mà không phát hiện được.”có phát giác.” “Nó không thể trốn thoát được đâu.” Thôi Đào kiểm tra cửa sổ trong phòng, tất cả đều được khóa kỹ, không hề có dấu vết hư hại, “Đống tro tàn này chính là nó đấy.” “Sao có thể được? Trong phòng không có lấy một vật bén lửa nào, một mình nó nằm trên đất mà có thể biến thành tro tàn, không còn chút da thịt nào ư? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Nếu muốn đốt người thành thế này thì cả căn phòng cũng phải cháy rụi chứ.” Vương Chiêu chưa bao giờ nhìn thấy chuyện kỳ quái như thế, hắn không thể tin nổi. “Vậy sao đèn lại đốt hết được?” Vương Chiêu bị câu hỏi của Thôi Đào làm cho sửng sốt, “Chuyện này có liên quan gì tới ngọn đèn chứ?” “Tất nhiên là có, nó bị cháy cũng tương tự như ngọn đèn vậy, da người bị thiêu đốt mà nứt ra, mỡ chảy thấm vào quần áo.
Chuyện này cũng như dầu thắp trong ngọn đèn vậy, dùng bấc đèn từ từ đốt, đến khi cháy hết sạch thì thôi.” Vì trong phòng có thắp đèn nên rất sáng, khói từ việc đốt chậm đã bị gió mưa bên ngoài xua tan, cộng thêm bọn thủ vệ đều trông coi ngoài mưa nên mắt bị nước mưa làm ướt, không để ý tới tình hình trong phòng.
Đợi tới khi mưa tạnh thì thi thể đã bị đốt xong, lại càng khó để ý hơn. Thôi Đào chỉ vào một chất sền sệt màu vàng còn sót lại bên cạnh đống tro, nói với Vương Chiêu đây đều là mỡ chảy ra từ thân người, vì không dính vào quần áo nên mới còn sót lại chứ không bị đốt hết. Bọn nha dịch ở đó nghe Thôi Đào mô tả đều cảm thấy kinh hãi, nhất là lúc trông thấy chất dính màu vàng, dạ dày họ không kìm được mà bắt đầu cuồn cuộn lên.
Không phải là họ chưa từng thấy qua hiện trường đáng sợ, nhưng không ngờ ngay chỗ họ trông coi lại xảy ra kiểu chết như thế này trên người một đứa trẻ, đúng là quá tàn nhẫn. “Sao nó phải nhất định như thế chứ?” “Có lẽ là vì một lòng muốn chết.” Vì quần áo bị cháy, vết thương được đắp thuốc nên thằng nhóc giày cỏ không hề mặc áo.
Sau khi nó tỉnh dậy, có lẽ đã quấn chăn vào định lấy ngọn đèn tự thiêu.
Mỡ thấm vào chăn mền, sau khi bén lửa đã khiến vết phỏng trước đó của nó nứt ra, dẫn tới hiệu ứng sợi bấc*. (*) Theo hiệu ứng sợi bấc, cơ thể người đóng vai trò tương tự thân nến, trong khi quần áo giống như sợi bấc.
Khi quần áo bén lửa do tàn thuốc hoặc bụi than từ lò sưởi, lửa sẽ xuyên qua da và đốt cháy lớp mỡ bên dưới.
Mỡ ngấm vào quần áo và trở thành nguồn cấp nhiên liệu liên tục cho ngọn lửa cháy dữ dội hơn, tạo ra sức nóng khủng khiếp. Vương Chiêu lập tức tới chỗ Hàn Kỳ nhận tội, tự trách bản thân sắp xếp không ổn thỏa, đáng lẽ phải cho người trông giữ ở trong phòng mới đúng. “Đã yếu ớt như thế rồi mà vẫn muốn chết, dù có tránh khỏi lần này thì cũng sẽ còn lần sau.
Nếu nó thật sự muốn chết thì chẳng ai ngăn được hết.” Hàn Kỳ sắp xếp lại những thứ đã chép xong, vừa đưa cho Thôi Đào vừa nói với Vương Chiêu, “Nhưng mà lần này ngươi đúng thật đã sơ suất rồi, nên ghi nhớ, nếu tái phạm sẽ bị phạt.” Vương Chiêu vội cảm ơn. Thôi Đào nhận thứ Hàn Kỳ đưa cho, cẩn thận đọc, hóa ra là Khuyết Ảnh Thư.
Không ngờ lúc đó Hàn Kỳ chỉ đọc có một chút mà lại nhớ được hết nội dung. “Quả nhiên Thôi quan Hàn vừa nhìn là nhớ mãi!” Thôi Đào lập tức khen ngợi. Hàn Kỳ lắc đầu, “Chỉ là vì học sách nhiều nên trí nhớ tốt đấy, có vài chỗ không phải nguyên văn đâu, chỉ đại khái lấy ý mà thôi.” “Vậy cũng rất lợi hại mà!” Thôi Đào thuận thế khen tiếp. Hàn Kỳ không khỏi cong môi lên, cố tình nhìn lướt qua Thôi Đào. “Nhưng thằng nhóc này cũng thật là… Còn không kêu đau một tiếng nào cơ đấy.” Vương Chiêu không hề để ý tới hành động của cả hai, vẫn đang thổn thức cảnh tượng vừa rồi. “Đôi khi đau đớn về tinh thần còn tàn khốc và đáng sợ hơn cả đau đớn về thể xác.
Khuyết Ảnh Thư này đáng lẽ không nên tồn tại trên đời.” Thôi Đào đọc kỹ vài trang rồi nhíu mày.
Trước đó nàng chỉ đọc lướt qua, nhưng giờ đọc kỹ lại mới ý thức được sự đáng sợ của thứ này.
Mục đích chính của quyển sách này là tiêu diệt ý chí nguyên bản của con người trước, không ngừng tìm cách tẩy não để tạo ra một “niềm tin” vào sự hy sinh của bản thân, từ đó huấn luyện ra một công cụ giết người không biết đau lại không sợ chết.
Lúc chọn người cũng phải thật cẩn thận, ưu tiên lựa chọn những đứa trẻ như trang giấy trắng nhưng lại bền bỉ, kiên trì để ra tay. “Đúng lúc đấy, người duy nhất biết chuyện cũng đã chết rồi, chúng ta chỉ có nửa phần trước, cứ đốt hết đi.” Vương Chiêu lập tức nói. Thôi Đào lắc đầu, “Chưa chắc đâu, đừng quên vẫn còn “ngọc quý” đấy.” “Khụ — Khụ khụ khụ — “ Hàn Kỳ bỗng ho khan, Thôi Đào định hỏi chàng bị gì đã thấy chàng ho thêm tiếng nước, khóe miệng vương vết máu..