Ngự Hoàng

155: Sỉ nhục to lớn


trước sau

Màn giường nửa xuyên thấu, tầng tầng lớp lớp đan xen quanh giường, đại hán kia chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ, lại không nói được vẻ mặt nhìn sao cũng không rõ. . . . . .

Vừa nghĩ tới cuộc sống giàu có và sung túc sau này, phát hiện đối với nguy hiểm liền chậm chạp đi rất nhiều, gã cũng không phát hiện nguy hiểm tỏa ra sau tầng tầng màn giường kia. . . . . .

Màn giường từ từ kéo dài, đại hán kia chỉ nhìn thấy một đôi mắt âm lạnh, hơi lạnh thấu xương khiến gã theo bản năng rùng mình một cái, hai tay run lên, màn giường trước mắt đã bị hắn đẩy sang hai bên. . . . . .

Tiếng gió mạnh mẽ phá không mà đến, giày da thú màu đen phóng lớn trong mắt, đại hán theo bản năng đưa tay chặn lại, nhưng bàn chân kia đã nhanh hơn gã một bước, mũi giày nhẹ nhàng điểm lên chếch mặt hắn, nhìn như không có sức, nhưng lần này lại khiến cả người gã ngã sang một bên. . . . .Gã cuối cùng nhìn thấy chính là nhanh tốc biến thành màu đen.

Mặt đập lên giường mềm mại, chiếc giày đáp xuống này trực tiếp đạp sau gáy gã, rắc một tiếng, theo tiếng xương vỡ vụn, đại hán kia không chút giãy giụa, cứ như vậy đi đời nhà ma rồi. . . . . .

Người kia dùng mũi giày căm ghét hất đầu gã, thân thể đại hán mềm nhũn liền trượt xuống, Ngôn Vô Trạm nhìn cũng không nhìn, trực tiếp từ trên giường tràn đầy mùi son phấn này rời đi.

"Chớ có lần sau, bằng không, ta sẽ không khách sáo với ngươi nữa." Lúc sượt qua vai Hoằng Nghị, người kia hơi dừng lại một chút, hắn mắt nhìn phía trước, không chút tình cảm nói xong cũng tiếp tục bước đi.

Hắn nhắc nhở Hoằng Nghị, đừng có lần sau, nếu không kết cục của đại hán này chính là của Hoằng Nghị y.

Có vài thứ, Ngôn Vô Trạm có thể dựa trên tình cảm ngày xưa không tính toán với Hoằng Nghị, thế nhưng chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.

Hoằng Nghị nâng vò rượu, đem một vò rượu này toàn bộ đổ vào trong miệng, sau khi y uống xong, Ngôn Vô Trạm đã đi tới cửa, nhưng trước khi hắn mở cửa, Hoằng Nghị lại một lần nữa đuổi theo. . . . . .

Y trước Ngôn Vô Trạm một bước chặn lên cánh cửa, mùi rượu nồng nặc tùy ý phả ra, nhìn cánh tay chắn ngang trước mặt, người kia vẻ mặt hờ hững, theo bản năng nhíu mày lại, tên nhóc Hoằng Nghị này là uống bao nhiêu rồi chứ. . . . . .

Hoằng Nghị cách hắn rất gần, hơi thở mang theo hơi rượu ở ngay bên tai hắn, ngay phút mất tập trung này của người kia, cái tay còn lại lướt qua bên eo người kia, cài chặt then cửa.

Tư thế này, Ngôn Vô Trạm là bị y vòng vào trong ngực, dù thân thể không có bất kỳ tiếp xúc nào, nhưng rất giống Hoằng Nghị đang ôm hắn. . . . . .

Trên thực tế, Hoằng Nghị thật sự ôm hắn.

Trong nháy máy thu lại cánh tay, y trực tiếp ôm lấy eo người kia, sức lực Hoằng Nghị rất lớn, một cái ôm này suýt chút nữa siết gãy eo Ngôn Vô Trạm, hít thở lập tức liền không thông thuận rồi. . . . .

Hoằng Nghị thả lỏng nâng người kia lên, y không ôm hắn, cũng không vác, cứ như vậy một đường xách hắn về lại trên giường, xác đại hán còn ngã một bên, Hoằng Nghị nhìn cũng không nhìn liền một lần nữa nhét người kia về lại trong màn giường. . . . . . Dù Ngôn Vô Trạm không giết, cuối cùng y cũng phải giết.

"Hoằng. . . . . ."

Ngôn Vô Trạm vừa mới mở miệng, Hoằng Nghị đột nhiên nhào tới, người kia không kịp đề phòng, suýt chút nữa cắn phải lưỡi mình, chờ lúc một hồi trời đất quay cuồng kia qua đi, tên cả người đầy mùi rượu kia chính là đang cưỡi trên bụng hắn, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn chăm chăm. . . . . .

Người nên tức giận là hắn mới đúng, nhưng Hoằng Nghị xem ra so với hắn còn giận dữ hơn.

Giống như lúc nào cũng muốn đem hắn xé thành từng mảnh.

"Tại sao giết hắn?" Hoằng Nghị hỏi hắn, trong giọng nói dường như mảnh băng.

"Bởi vì hắn đáng chết." Người kia không nhịn được nói ra, hắn không muốn phí lời với Hoằng Nghị, nhưng hắn vừa muốn đứng dậy, Hoằng Nghị lại kéo cổ tay hắn một cái, lại khiến hắn ngã trở về, giường mềm khiến người kia đầu váng mắt hoa, có điều nhìn thấy tức giận trong ánh mắt Hoằng Nghị không giảm xuống chút nào, còn mang theo nguy hiểm.Hắn cho Hoằng Nghị một cơ hội cuối cùng, đừng lại muốn chọc giận hắn.

"Không phải là đàn ông là được sao?" Hoằng Nghị hiếm có nói thành câu, có điều, Ngôn Vô Trạm cũng không phát hiện, hắn lại một lần cố gắng đứng dậy, có lẽ là bị giãy giụa của hắn làm phiền, Hoằng Nghị trực tiếp nắm lấy cổ tay hắn, đẩy lên quá đỉnh đầu. Động tác của y khá thô bạo, lần này suýt chút nữa lằm cánh tay người kia trật khớp, y hung hăng nhìn hắn, ngay cả giọng nói cũng ác liệt như nhau, "Ngươi không phải thích đàn ông sao? Không phải không rời được đàn ông sao? Ta mua đàn ông cho ngươi, làm sao, không thích? Vì không đẹp như Lạc Cẩn, hay không khỏe như Bắc Thần, hay là không hiểu chuyện như Hoài Viễn?"

Hoằng Nghị hơi thở người kia hơi ngưng lại, tất cả phản kháng đều dừng lại. . . . . . Mà Hoằng Nghị cũng đang tiếp tục.

"Là đàn ông là có thể chạm vào ngươi, Ngôn Vô Trạm, ngươi có còn một chút liêm sỉ hay không, ngươi còn biết cái gì gọi là xấu hổ hay không?! Ngươi thiếu đàn ông đến mức này rồi hả? Vậy vừa rồi sao không cho hắn ngủ? Hình thể này của hắn nhất định có thể thỏa mãn ngươi!"

Lửa giận của Hoằng Nghị hoàn toàn phát ra trên người hắn, cổ tay người kia bị y nắm vang lên răng rắc, da thịt đã đùn lại, giống như lúc nào cũng sẽ bị bẻ gãy. . . . . .

Ánh mắt hắn càng âm lạnh.

"Ngươi không biết xấu hổ." Giọng điệu Hoằng Nghị đột nhiên hạ thấp, giống như rên rỉ tự nói với mình, mắt y cũng dời khỏi mặt người kia, hơi nheo lại, tốc độ nói của y cũng dần dần trở nên chậm, "Ngươi lại không biết xấu hổ như vậy."

Nguy hiểm, động một cái liền bùng nổ.

"Nhưng tại sao ta còn muốn quản ngươi chứ. . . . . ."

Nghi hoặc trong giọng nói Hoằng Nghị khiến trái tim người kia đột nhiên căng chặt, hắn tức giận là vì Hoằng Nghị bắt hắn làm việc không thể nào chấp nhận được.

Hắn không thích Hoằng Nghị như vậy, hắn cũng không muốn nhìn thấy Hoằng Nghị như vậy.

Hoằng Nghị nên là đứa nhỏ lạnh như băng, tính khí xấu muốn chết kia, mà không phải tên nhóc tùy tiện cùng phụ nữ nào cũng có thể ở chung với nhau. . . . . .

Nhưng hiện giờ, hắn đột nhiên hiểu rõ lửa giận của Hoằng Nghị đến từ đâu, cùng với hành động khác thường gần đây của y.

"Hôm đó, ngươi đã thấy? Ở biệt viện của Mộ Bạch."

Hỏi dò của người kia đổi lấy ánh mắt lạnh lẽo của Hoằng Nghị, một màn mê man kia biến mất không còn tăm hơi, Ngôn Vô Trạm thậm chí có thể từ trong mắt y nhìn thấy ngọn lửa hừng hực. . . . . .

Ánh mắt của Hoằng Nghị cho hắn câu trả lời trực tiếp nhất, khả năng này Ngôn Vô Trạm không phải không nghĩ tới, thế nhưng khiến hắn bất ngờ chính là, Hoằng Nghị lại vì chuyện này tức giận. . . . . .

Hắn biết Hoằng Nghị không ghét hắn, bằng không cũng sẽ không giúp hắn ân tình lớn như vậy, hắn bây giờ mới biết, Hoằng Nghị đối với hắn, thì ra là không chỉ phải không chán ghét mà thôi. . . . . .Nhưng hắn dường như làm rất nhiều chuyện vô cùng tồi tệ.

Y nói hắn đến rất hư hỏng, có lẽ ở trong lòng y chính là đánh giá hắn như vậy, thế nhưng, y lại không có cách nào mặc kệ. . . . . .

Vì vậy y mới tức giận, mới không có bất kỳ tiếp xúc nào với hắn, mới có thể tùy tiện tìm đàn ông sỉ nhục hắn, mới đem bản thân biến thành dáng vẻ như vậy. . . . . .

Có vài thứ, không phải nghĩ đến là có thể làm được.

"Ta và bọn họ ở cùng nhau, ngươi không vui?" Người kia hỏi, giọng điệu dịu đi rất nhiều.

Câu hỏi của người kia đổi lấy cái xì khinh bỉ của Hoằng Nghị, nhưng rất nhanh, Hoằng Nghị hỏi ngược lại hắn, "Ta và các ả ta ở cùng nhau, ngươi vui không?"

Hoằng Nghị ý chỉ mấy cô gái vừa rồi.

Đáp án không rõ ràng, người kia im lặng.

"Đừng đề cao bản thân, ngươi đáng để ta tức giận sao? Ngươi so với mấy ả vừa rồi còn thấp hèn hơn, ngươi mới là kỹ nữ ai cũng có thể lấy làm chồng, vì mục đích của mình, ngay cả thân thể cũng có thể lấy ra đánh cược!" Nghĩ lại, Hoằng Nghị lại mắng ra.

Hoằng Nghị chửi đến rất khó nghe, dường như một chút tình cảm cũng không giữ lại, y thấy người kia cau mày, y khinh thường lần nữa hừ lạnh. . . . . .

"Không thích nghe? Lẽ nào ta nói không đúng? Ngươi cùng bọn họ ngủ là vì để bọn họ giúp ngươi hoàn thành nghiệp lớn, ta cũng hỗ trợ, hiện giờ, ngươi nên hầu hạ ta."

Mấy câu nói này như mấy cái tát nặng nề đánh lên mặt người kia, ánh mắt nhìn Hoằng Nghị từ từ trở nên phức tạp, người kia lắc đầu, hắn không biết giải thích như thế nào, nhưng dù hắn muốn nói rõ thì làm sao mở miệng, Hoằng Nghị cũng chưa chắc có tâm tình nghe hắn nói. . . . . .

Hoằng Nghị xem ra rất tỉnh táo, mồm miệng cũng vẫn rõ ràng, chỉ là ánh mắt càng thêm mơ hồ, Ngôn Vô Trạm từng thấy dáng vẻ say rượu của y, Hoằng Nghị hiện giờ đã say rồi.

Người kia theo bản năng liếc mắt nhìn ra ngoài, vò rượu đầy đất khiến hắn lập tức choáng váng, Hoằng Nghị đến cùng là uống bao nhiêu rượu, hắn vừa nãy thấy y không uống mấy chén mà. . . . . . Sao lại say thành như vậy.

Nhìn dáng vẻ, bọn họ không cần nói nữa, nói cũng vô ích, Hoằng Nghị đây là đang say rượu làm càn.

Có thể địa vị hắn ở trong lòng Hoằng Nghị khác với trước đây, nhưng y vẫn trước sau như một chán ghét đàn ông, dường như y đối với hắn rất tốt, nhưng xưa nay lại không cùng hắn có bất kỳ tiếp xúc nào như vậy, thứ Hoằng Nghị cần hình như chỉ là cảm giác, mà không phải thứ gì đó thực chất.

Y uống say rồi, cho nên mới nói ra những lời này, mới có hành động như vậy. . . . . .

Sau khi y tỉnh lại, sẽ hối hận.

Cổ tay bị y nắm lấy đột nhiên thả lỏng, sức ép đột nhiên biến mất, chỗ đó của người kia lại tê dại không còn cảm giác, mà lúc này Hoằng Nghị một tay đỡ lưng hắn, nâng nửa thân trên của hắn lên. . . . .

Đầu người kia còn đang ở trên giường, eo cũng bị Hoằng Nghị cưỡi, chỉ có ngực nhô lên, cái miệng mang theo hơi rượu kia đang cắn mở vạt áo của hắn, lồng ngực người kia lộ ra, Hoằng Nghị nhìn bộ ngực bằng phẳng của hắn, động tác ngập ngừng một lúc. . . . . .

Y dường như đang kỳ quái, chỗ này sao lại bằng phẳng như vậy.

Liên tưởng đến tình huống lần trước lúc Hoằng Nghị say rượu ở Lạc Phủ nhận nhầm hắn thành phụ nữ, người kia thầm nói tên nhóc này không phải say mèm rồi chứ, lúc đó y lên cơn say rượu không phải thứ dễ xử lý . . . . . . Lần trước hắn bị y làm cho mệt bở hơi tai.

Hoằng Nghị nhìn ngực hắn nhô lên, thăm dò dùng tay bóp một cái, người kia hít một hơi khí lạnh, lúc này Hoằng Nghị không biết lầm bầm câu gì, ánh mắt kia hoàn toàn mất đi tiêu điểm. . . . . .

"Hoằng Nghị, ta hỏi ngươi, ngươi đến cùng có biết ta là ai hay không?"

Hoằng Nghị ngẩn ra, trái lại dùng sức gật đầu một cái, cơn say hoàn toàn nổi lên, cách y nói chuyện lần nữa trở lại ngắn gọn trước kia, y chỉ trả lời người kia một chữ. . . . . .

"Vợ."

............

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây