Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

370: Ông Ấy Là Sư Thúc Của Con


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Anh đến chỗ chiếc giá sách thứ ba và quan sát, quả nhiên có những đồ giống như vũ khí, kiểu như là búa Sao Băng, mỡ Hồ Điệp, đàn Phục Hy…
Nhưng những thứ này có vẻ hơi cồng kềnh, nhìn từ trên xuống dưới anh cũng không thấy cái gì hay ho cả.
Lẽ nào trong phòng của ông già này không có thứ gì hiếm hoi hay sao?
Nếu thực sự không được thì anh chỉ đành chọn một viên đan dược hoặc tìm ông già đòi một lá bùa, sau bao nhiêu nỗ lực giúp ông ấy lấy được nội đan của rắn bay, anh không thể ra về tay không được.
Nhưng khi chuẩn bị rời đi, ánh mắt anh bị một chiếc hộp thu hút.

Một chiếc hộp làm bằng gỗ đàn hương tím được đặt ở góc phòng, trên đó phủ đầy bụi, điều quan trọng nhất là còn có chữ khắc đầy trên chiếc hộp.

Trước đây anh từng nghe sư phụ mình nói, nếu như trên vũ khí có khắc chữ thì tuyệt đối không được cố tình chạm vào, bởi vì phàm là những vũ khí có khắc chữ đều là những vũ khí phi thường.
Nó là thứ có uy lực mà những vũ khí thông thường không thể nào sánh được!
“Ông, cháu có thể lấy cái này được không?”, Mạc Phong chỉ vào cái hộp cười tủm tỉm.
Thường Vân Sơn ngồi ở ngoài cửa, quay đầu liếc nhìn cái hộp cười nói: "Không phải ông không muốn cho cháu, mà là cháu lấy cũng vô dụng thôi!”

"Tại sao?”
Anh vội đưa tay ra mở hộp, nhưng khi tay chạm vào hộp, toàn thân Mạc Phong như bị điện giật, linh hồn và thể xác gần như tách rời.
“Mẹ kiếp!”, anh lùi bật lại phía sau và hít thở lại vài hơi, chỉ trong ba giây ngắn ngủi, não anh như bị chết vậy.
Ông già không khỏi khịt mũi cười khẩy: “Ông đã nói với cháu rồi, bảo cháu đừng có làm bừa, thế mà cháu cứ không tin.

Nói thật cho cháu biết nhé, trong đó có một thanh kiếm của một người vô cùng lợi hại!”
“Ai?”, Mạc Phong hít sâu vài cái, kinh ngạc quay đầu lại hỏi.
"Tần! Thủy! Hoàng!”
"Cái gì?”
"..."
Thường Vân Sơn chậm rãi đứng dậy vươn vai: "Thanh kiếm này có hai cái tên.

Bởi vì Tần Thủy Hoàng được gọi là hoàng đế thiên cổ nên thanh kiếm này cũng được gọi là ‘kiếm Thiên Tử’! Tuy nhiên, người ta nói rằng năm đó chất liệu của thanh kiếm này được làm từ thiên thạch, do Âu Dương Dã rèn ra nên nó còn được gọi là ‘Tàn Uyên’! Người bình thường chưa nói đến việc có thể dùng được thanh kiếm này mà ngay cả rút ra còn chưa chắc đã rút được!”
Chính vì Thường Vân Sam không thể sử dụng được, cho nên ông đã vứt trong góc nhiều năm như vậy, bụi bặm bám rất dày.
Càng là thứ độc nhất vô nhị, Mạc Phong càng cảm thấy hứng thú!
"He he, vậy thì cháu sẽ lấy thứ này!”
Vút…!
Một cây kim bạc bay vụt ra.
Ổ khóa bị vỡ ra, bên trong xuất hiện một tia sáng màu tím, Mạc Phong đưa tay nhặt thanh kiếm lên.
"Cầm lên cũng vô dụng thôi, không rút ra được đâu! Thanh kiếm này có linh tính, nó nhận chủ! Nghe nói đến nay chỉ có ba người rút được thanh kiếm này.

Người thứ nhất chính là Tần Thủy Hoàng, người thứ hai là Chu Nguyên Chương!”, Thường Vân Sơn khẽ dựa mình vào cột đá ngoài cửa và mỉm cười nói.

Mạc Phong cầm kiếm, chậm rãi đi ra cửa: “Còn người thứ ba thì sao?”
"Người thứ ba?! Muốn biết à?”
"Ông lại hỏi thừa, người thứ nhất thứ hai đều là hoàng đế, vậy chắc là người thứ ba cũng vậy rồi!” "..."
Thường Vân Sơn trầm xuống vài giây không lên tiếng, một lúc lâu sau mới hờ hững cười: “Không, người thứ ba có mệnh làm hoàng đế nhưng cuối cùng đã không xuất hiện trong thời loạn thế!”
Trong khi ông già nói, Mạc Phong đưa tay phải ra nắm lấy chuôi kiếm.
"Người này chính là..."
Lúc này Mạc Phong đang cố gắng rút kiếm ra, thân kiếm ‘Tàn Uyên’ rung lên dữ dội.
"Bố của cháu!”
Mạc Phong không khỏi kêu lên: “Ông nói cái gì?”
Vụt…!
Thanh kiếm chợt bật ra!
Sắc trời đột nhiên đổi màu, vừa rồi bầu trời vẫn còn quang đãng, nhưng giờ đã lập tức bị mây đen bao phủ.
Không chỉ Mạc Phong sững sờ, mà ngay cả Thường Vân Sơn cũng chết lặng.
"Chuyện này...! Làm sao có thể chứ...! Hai bố con nhà này đều có thể rút được thanh kiếm này ra ư? Nhà họ Mạc…lẽ nào thực sự có thể ngóc đầu trở lại sao?”, cơ thể Thường Vân Sơn không khỏi run lên, ông lùi về phía sau một cách yếu ớt rồi dựa vào cột đá.
Ông cũng không biết mình nên vui hay nên cảm thấy hối tiếc!


Đỉnh Thần Tiên.
Một người đàn ông mặc trang phục đạo sĩ với khí chất thần tiên đứng trên đỉnh núi.
Ông yên lặng nhìn về phía xa, trên mặt đất vẫn còn bảy miếng đồng, ba mặt ngửa, ba mặt úp, một chiếc đứng ở chính giữa, đây là quẻ vầng trăng được bao quanh bởi các vì sao, là quẻ quân vương xuất hiện.
"Nếu có thể, sư phụ thực sự không muốn con đi lại vết xe đổ của bố mình, tuổi còn nhỏ mà phải gánh vác quá nhiều!”
Nhạn Nam Sơn cũng là một người tham gia vào cuộc đại chiến Trung Nguyên hai mươi năm trước, chính vì ông ấy biết giang hồ hiểm ác và càng thấu hiểu được tai họa năm đó đã ảnh hưởng đến gia đình họ Mạc lớn đến mức nào, nên ông không muốn Mạc Phong lại khơi dậy sự hỗn loạn.
Nhưng có những chuyện đã được định sẵn rồi, người phàm sao có thể thay đổi số mạng của mình được?

Thực ra cũng không phải Từ Giai Nhiên chưa từng lo lắng đến chuyện này, dược liệu đại lý cấp hai đều là những dược liệu Đông y cao cấp, là thứ cứu mạng mà rất nhiều gia tộc lớn cần dùng.
Thử hỏi nhân sâm ba mươi năm có được bao nhiêu cơ chứ? Hơn nữa còn chia cho ba nhà, thịt ít sói nhiều, và quan trọng hơn cả là hiện giờ còn chưa lấy được hợp đồng.
E rằng nhà Mộ Dung và nhà họ Châu cũng đang đau đầu vì chuyện này!
.




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây