Năm đó ông ta có đội quân Tây Lương được phong là triệu người tung hoành khắp phía Bắc Yến Kinh.
Có trời mới biết những năm qua họ đã xảy ra chuyện gì để ngày hôm nay sa sút tới mức độ này.
“Năm đó ông sống yên ổn ở Quan Trung, sao chạy tới đây làm gì?", Mạc Yến Chi cảm thấy không hiểu.
Tào Phong của nhà họ Tào cũng là một trong tám gia tộc lớn của Yến Kinh nhưng ông ta không thuộc nhánh chính mà là nhánh phụ! Thực lực của nhà họ Tào vốn ở vùng phía Bắc của Quan Trung, bên cạnh thành phố Cáp Nhĩ.
Nhưng thực lực của nhánh chính nhiều khi còn không bằng cả nhánh phụ.
Nhất là đối với một người nắm giữ binh quyền trong tay như Tào Phong.
Ông ta rất nổi tiếng, lại túc trí đa mưu, giỏi kungfu, ngoài ra còn luôn được cho rằng nắm giữ đội quân Tây Lương triệu người vô địch.
Năng lực chiến đấu của đội quân này không hề kém đội quân Thiên Lý Phiêu Kỵ, hơn nữa còn rất giỏi đánh du kích, và là một trợ thủ đắc lực cho những đội quân nằm về phía Mạc Bắc.
Năm xưa, khi tấn công nhà họ Mạc, đội quân này cũng hung hãn vô cùng.
Theo lý mà nói, sau khi đánh bại nhà họ Mạc thì nhà nhà đều vui mừng mới phải, thật không hiểu sao Tào Phong lại thành ra thế này.
Tướng soái Tào Phong anh dũng thần tài năm xưa giờ lại trở thành tướng cướp! Nhưng nếu phân tích kỹ thì cũng có thể hiểu được.
Tào Phong có trong tay đội quân Tây Lương hùng mạnh sẽ gây ra sự uy hiếp đối với nhánh chính.
Hơn nữa dã tâm của cha nội này cũng lớn lắm, tung hoành khắp Yến Kinh nên khiến cả nhà họ Tào cũng cảm thấy áp lực.
Một khi cảm nhận được sự uy hiếp thì người ta sẽ không còn quan tâm bạn có phải là người nhà của họ nữa hay không.
Hơn nữa đội quân Tây Lương hùng mạnh không nằm trong tay nhánh chính lại nằm trong tay nhánh phụ khiến nhà họ Tào ăn không ngon ngủ không yên.
Vì vậy sớm muộn gì bọn họ cũng tìm cách ra tay.
Mạc Yến Chi chắp tay sau lưng cười xùy: “Ha ha, vậy hôm nay ông chặn tôi là có ý gì? Mang đầu của tôi đi lập công sau đó quay về Quan Trung, xây dựng lại đội quân Tây Lương sao?” “Đúng vậy! Mặc dù đội quân Tây Lương đã tan rã, nhưng tướng lớn đều nằm trong tay tôi.
Chỉ cần tôi quay về Quan Trung triệu tập binh tướng thì nhất định có thể xây dựng lại từ đầu!” “Ông mà dám làm vậy thì chẳng khác gì tìm đường chết!” Người khác vốn kiêng dè đội quân Tây Lương của ông ta nên mới muốn nó tan rã, không cho ông ta về nhà, không thu nhận ông ta về Yến Kinh, do đó Tào Phong đành phải tới đây làm thổ phỉ.
Xem ra đám thổ phỉ ban đầu ở đây đã bị đánh bỏ chạy mất dép hoặc là quy thuận theo Tào Phong.
Mạc Yến Chi ra khỏi thành phố từ phía Tây thì chắn chắn sẽ phải đi qua con đường này.
Nhà họ Tào biết Tào Phong đóng quân ở đây nên có lẽ muốn phát huy chút giá trị cuối cùng của ông ta.
Nếu Tào Phong có thể lấy được đồ mà họ mong muốn mang về có khi lại thoát kiếp bị giết thật.
Bởi vì nhà họ Tào hứa với ông ta rằng chỉ cần ông ta mang được món đồ của nhà họ Mạc về thì họ sẽ thả ông ta về Quan Trung.
Như vậy khác nào thả hổ về rừng? Tào Phong vốn là chủ tướng nhánh phụ.
Nếu sau có đánh nhau, thế lực của nhánh phụ mà mạnh quá không chừng lại phát triển thành nhánh chính.
Vậy nên Mạc Yến Chi mới nói vậy.
Chỉ đáng tiếc Tào Phong vẫn bị che mắt mà không biết gì.
“Ông nói người nhà sẽ ra tay với tôi sao?”, Tào Phong nhướn mày lạnh lùng.
Mạc Yến Chi phất tay khẽ cười: “Nhận định thế nào là việc của ông! Nhưng tôi muốn bàn điều kiện thế này.
Nếu ông thả chúng tôi, một thời gian nữa tôi sẽ đi Quan Trung, tới khi đó tôi sẽ giúp ông phục hồi lại đội quân Tây Lương, ông thấy thế nào? Tôi là người nói là làm, những người quen biết tôi đều biết điều đó.
Tôi đã hứa điều gì thì dù có phải liều mạng tôi cũng sẽ thực hiện! Chỉ cần ông thả chúng tôi đi là tôi sẽ giúp ông!” “Ông đừng giở thói ly gián với tôi! Mối quan hệ giữa tôi và người nhà tốt đẹp hơn các người nghĩ nhiều!” “Ồ! Tốt đẹp lắm sao.
Vậy tại sao đội quân Tây Lương do ông vất vả tạo dựng lại trở thành vật cầu an trong tay người khác thế?” “Ông.”
Tào Phong bị Mạc Yến Chi nói tới mức ả khẩu.
Ông ta không biết phải phản biện như thế nào.
Lúc này có một kẻ ghé vào tai Tào Phong nói gì đó.
Trong nháy mắt Tào Phong bèn chau mày: “Hừ, muốn phá vỡ mối quan hệ giữa tôi và gia đình sao? Mạc Yến Chi, ông khinh thường tôi quá rồi đấy! Tôi là người dễ bị ông dắt mũi như vậy cơ à? Nhà họ Mạc của hiện tại không còn như trước đây nữa! Ông nên tự giúp chính mình đi!” “Vậy là bắt buộc phải đánh nhau à? Ông muốn đầu của tôi hay là muốn tấm bản đồ cất giữ kho báu của nhà họ Mạc?”, Mạc Yến Chi chắp tay sau lưng cười khinh thường.
Vẫn là câu nói đó, người nhà họ Mạc không gây sự nhưng cũng không sợ ai cả.
Tào Phong khế lắc đầu: “Không chỉ có vậy, có mỗi bản đồ kho báu thì có tác dụng gì, còn cần cả chìa khóa nữa!” Nghe thấy vậy khuôn mặt Mạc Yến Chi đanh lại.
Rõ ràng là ông đã bị nói trúng tim đen.
“Ông muốn chìa khóa gì?” Ông ta chỉ vào miếng ngọc bội đeo ở eo Mục Thu Nghi: “Tương truyền đầy là ngọc Âm Dương có lịch sử lâu đời, trước giờ do nhà họ Mạc và nhà họ Mục nắm giữ.
Không cần biết nó có liên quan tới kho báu hay không, các người đều phải để lại!” “Ha ha, vậy phải xem bản lĩnh của ông tới đâu”, Mạc Yến Chi lập tức lao về phía ông ta đang đứng trên cây.
Ngay lập tức mười mấy cái cây rung lên bần bật.
Những kẻ mặc đồ đen từ những cây khác cũng lao xuống.
Mạc Phong lấy kiếm Tàn Uyên ra, rạch một đường trong lòng bàn tay.
Đây là lần thứ hai anh sử dụng kiếm Tàn Uyên trong mấy ngày qua.
Mỗi lần sử dùng đều hao tổn khá nhiều sức mạnh.
Âm! Lúc này có một luồng sáng ở gần đó chiếu tới.
“Hỏng rồi, đám người Yến Kinh đuổi kịp rồi! Đúng là cái đám bám dai như đỉa!”, Thường Vân Sam lắc đầu bất lực.
Đôi mắt ông chỉ còn lại sự bất lực và mất kiên nhẫn chứ không hề sợ hãi.
Điều đó chứng tỏ ông chưa bao giờ coi cái đám này ra gì.
Mạc Phong cũng quay lại nhìn đám người phía sau: “Mấy chục ánh đèn đan vào nhau thế kia, nếu cháu đoán không nhầm thì ít nhất cũng phải hàng trăm tên”.
Có thể đuổi theo họ xa như vậy chắc chắn đây không phải là sát thủ bình thường, có lẽ đó đều là những cao thủ đỉnh của chóp được tập hợp từ các gia tộc.
Giờ mà va chạm thì chỉ có họ chịu thiệt mà thôi.
“Nhóc con, đưa cô gái của cháu đi trước đi.
Ở đây giao lại cho bọn ông”, Thường Vân Sam ngoáy mũi, nói giọng thản nhiên.
Mạc Phong vội vàng lắc đầu: “Sư thúc nói vậy là có ý gì? Vậy khác gì cháu là người tham sống sợ chết? Để mặc mọi người mà bỏ chạy, cháu không làm được!” “Xì, có phải sinh ly tử biệt đâu, chưa có điều gì mà ông chưa trải qua! Chút trò vặt vãnh này, không đủ để ông xỉa răng luôn ấy! Mau đi đi, thứ mà bọn chúng muốn nằm trên người hai đứa.
Chỉ cần hai đứa chạy được thì bọn ông cũng an toàn!” Trước đó Tào Phong cũng đã nói, ngoài tấm bản đồ cất giấu kho báu trong tay Mạc Yến Chi thì bọn chúng còn muốn miếng ngọc bội trên người họ nữa.
Lẽ nào hai miếng ngọc bội này cất giấu bí mật không thể để người khác biết sao? Mục Thu Nghi vội kéo tay Mạc Phong: “Sư thúc của anh nói đúng đấy, chỉ cần chúng ta chạy được thì nhất định họ sẽ bớt bị uy hiếp!”.