Thành phố T, nước A.
Mưa tầm tã đêm ngày, cùng với những cơn gió lạnh mùa đông ập tới, thấm vào từng ngóc ngách trong cơ thể.
Nghĩa trang ngoại thành thành phố T, có vài người che ô, mặc trang phục màu đen đang yên lặng đứng bên một ngôi mộ nhỏ nằm riêng lẻ tại một khu đất vắng vẻ, tĩnh mịch.
Trong số những người này, Chúc Tịnh là người duy nhất không che ô.
Người con gái mặc váy đen đứng bên cạnh cô thì đang dựa vào lòng người đàn ông che ô giúp cô ta, thút thít không ngừng.
“Dung Dung!” Người đàn ông cầm ô không ngừng vỗ vai cô ta, “Bố ở trên thiên đường sẽ được yên nghỉ mà. Ông chắc chắn không muốn thấy anh tự tổn hại sức khỏe của mình, đau khổ, buồn bã không ngủ, không ăn như vậy đâu”.
“Dung Dung, bệnh của bố con, chí ít không bắt ông ấy phải đau đớn nằm liệt giường ở bệnh viện.” Quản Tâm cũng đứng trước mộ, dùng mu bàn tay gạt nước mắt, “Vẫn nên đi sớm là hơn”.
“Dịch Kỳ, mẹ…” Chúc Dung Dung khóc càng thương tâm hơn, “Con thật sự không thể nào chấp nhận được…”.
Chúc Tịnh từ đầu tới cuối không nói một tiếng nào, cũng không có ý gia nhập vào cuộc đối thoại của ba con người này. Tầm mắt của cô luôn dừng lại trên tấm bia mộ, lại giống như đang rơi vào một điểm nào đó trong không trung.
Lúc này, từ cách đó không xa có một người đàn ông cao lớn che ô đen bước tới.
Anh nhanh chóng dừng lại bên cạnh Chúc Tịnh, hướng gần hết phần ô về phía cô.
Ba người còn lại nghe thấy tiếng bước chân, lập tức quay đầu lại.
“Anh rể.” Chúc Dung Dung gạt nước mắt, rưng rưng nhìn về phía anh, “Cảm ơn anh đã giúp bọn em cùng lo việc hậu sự cho bố”.
“Cậu họ… Mạnh phải không?” Quản Tâm cũng lên tiếng, “Thật ngại quá, có tuổi rồi, trí nhớ cũng không tốt lắm”.
Anh cười lịch sự, “Cô cứ gọi cháu là Phương Ngôn”.
“Hôm qua cháu mới cùng Tịnh Tịnh từ Anh về, trước đó cũng chưa tới nhà chào hỏi, không quan tâm tới cảm xúc của cô chú, mong cô chú thông cảm.” Mạnh Phương Ngôn tiếp tục duy trì nụ cười lễ độ của mình.
“Không có gì.” Quản Tâm cười dịu dàng, nhưng trong giọng nói lại không toát lên chút nhiệt độ nào, “Tôi chưa bao giờ ảo vọng Chúc Tịnh có thể tìm được một người chồng như cậu”.
Chúc Tịnh im lặng nãy giờ bỗng nhếch môi cười, đột ngột giơ tay khoác lấy cánh tay Mạnh Phương Ngôn.
“Vâng, con cũng cảm thấy con thật sự rất may mắn.”
Cô cụp đôi mắt xinh đẹp xuống, mỉm cười, “Có một dạo con còn nghĩ cả đời này có lẽ con cũng chẳng có được niềm hạnh phúc của tình yêu và hôn nhân nữa”.
“Con còn tưởng người đàn ông nào trên đời này cũng thích gái điếm…” Nói tới đây, cô nghiêng người, xoa xoa cằm Mạnh Phương Ngôn, nét mặt tươi rói, “Cũng may anh ấy không như vậy”.
Cô vừa nói xong câu đó, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, duy chỉ có Mạnh Phương Ngôn là vẫn điềm nhiên.
Sắc mặt nười đàn ông đang ôm Chúc Dung Dung gần như khó coi tới cực điểm. Cô ta thì sững sờ, nước mắt bỗng chốc tí tách rơi như chuỗi ngọc đứt dây, “… Chị, tới tận bây giờ chị vẫn không thể tha thứ cho em và Dịch Kỳ ư? Cho dù bố đã qua đời, cho dù đã có anh rể, chị vẫn không thể tha thứ…”.
“Chúc Dung Dung, màn kịch ân ái, màn kịch hiếu thảo, diễn thế là đủ rồi đấy.”
Cuối cùng Chúc Tịnh cũng đánh mất mọi kiên nhẫn. Cô giơ tay vuốt lại mái tóc, lạnh lùng quét mắt nhìn cô ta: “Về nhà khóc riêng với Chu Dịch Kỳ đi, tôi bị chênh lệch múi giờ, vẫn chưa quen, nhìn cô diễn kịch cả ngày quả thật hơi buồn nôn”.
“Chị…” Ngũ quan của Chúc Dung Dung có phần méo xẹo.
“Các người muốn đứng trước mộ Chúc Kính Quốc khóc bao lâu thì khóc, nhưng thứ lỗi cho tôi không rảnh tiếp.” Cô quay người, “Tiếp sau đây tôi còn phải đi tìm luật sư bàn chuyện di sản thừa kế trước, sau đó chơi đùa cùng mấy cổ đông trong hội đồng quản trị, bận rộn lắm”.
Mạnh Phương Ngôn ngắm cái cằm nhỏ của cô dưới tán ô, đáy mắt chợt ánh lên ý trêu đùa. Anh lập tức giơ cánh tay lên, ôm lấy vai cô, “Xin lỗi, chúng tôi đi trước”.
Hai người vừa đi được vài bước, bỗng nghe thấy tiếng hét điên dại của Chúc Dung Dung van lên sau lưng: “Chúc Tịnh, rốt cuộc chị có lương tâm hay không? Chị còn là con người không? Bố vừa qua đời, mà trong đầu chị chỉ toàn là tiền!”.
Chúc Tịnh dừng bước.
“Lương tâm là cái gì? Có ăn được không? Hay một chiếc thẻ tín dụng không hạn mức, có thể tiếp tục giúp cô mua túi xách, mua trang sức, mua đàn ông đáng quý hơn?”
“Chúc Dung Dung, đừng sủa nữa, cô không sợ Chúc Kính Quốc chê cô quá ồn, bật dậy khỏi quan tài sao?”
…
Sau khi ngồi lên ghế lái phụ, Chúc Tịnh cởi chiếc áo khoác đã ướt nhẹp ra, ném ra ghế sau.
Thời tiết mùa mưa ở thành phố T này cũng không khác London là mấy, cũng ướt át, dính dớp, cộng thêm lời nói của mấy người kia khiến lòng cô từ lúc hạ cánh xuống sân bay tới giờ chưa lúc nào hết phiền muộn.
Mạnh Phương Ngôn bật máy sưởi, cất cao giọng, “Học y mà chẳng có chút nhẫn nại gì cả”.
“Muốn giải phẫu sống anh không cần quá nhiều nhẫn nại.” Cô cởi giày, khoanh chân lên.
Anh giấu nụ cười vào đôi mắt, khẩn trương khởi động xe rồi lái ra phía đường quốc lộ.
Chiếc xe yên lặng vang lên tiếng nhạc không lời, thế mà cũng có tác dụng làm dịu cảm xúc. Lòng cô dần bình tĩnh lại, cô vô thức liếc nhìn anh.
Anh đã thật sự cùng cô quay trở về.
Từ trước tới giờ, cô vẫn không biết rõ công việc của anh, cuộc sống của anh, bạn bè của anh, tất cả về anh. Cô thật sự không biết gì về anh hết. Nhưng cô không hiểu. Vì sao lần nào người này cũng nguyện ý bất chấp tất cả cùng cô đi tới một nơi chưa hề hay biết?
Giống như ban nãy, anh lần nào cũng đường hoàng để cô lợi dụng anh, đối mặt với những “người thân” ấy, chịu đựng những chuyện thế thái nhân tình, những vũng nước đục mà anh vốn không liên quan gì.
Trên đời thực sự có một người như vậy ư? Hy sinh hết thảy, chỉ để được can dự vào cuộc sống của cô?
“Đang nghĩ về tôi à?”
Chiếc xe vững vàng đổi chiều, giọng nói trầm ấm của anh một lần nữa vang lên.
Cô không phủ nhận.
Phía trước, đèn đỏ bật sáng. Mạnh Phương Ngôn từ từ dừng xe lại, sau đó nghiêng đầu, nhẹ nhàng nháy mắt với cô.
“Em muốn nghĩ gì trong đầu cũng được, tư thế nào tôi cũng không ngại.”
Cô trầm ngâm giây lát rồi mỉm cười.
Mạnh Phương Ngôn chợt sững sờ.
Không phải nụ cười giả tạo, không phải nụ cười khích bác cũng không phải nụ cười khẩy lạnh lùng. Lần đầu tiên từ khi anh và cô quen biết, cô nở một nụ cười hờn giận, khó xử nhưng xuất phát từ chính trái tim mình.
Đây cũng là lần đầu tiên anh được ngắm một nụ cười như thế.
Nó như dòng suối chảy lan tràn khắp nơi, chầm chậm thấm vào da thịt, huyết mạch của anh, xâm nhập con tim vốn lạnh giá của anh.
…
Khi đưa cô tới tòa nhà công ty nhà họ Chúc, Mạnh Phương Ngôn không cùng cô đi lên mà ngồi trong xe chờ đợi.
Luật sư đã đợi cô trong phòng họp từ lâu. Cô bước vào, bỏ túi xách xuống, nói với luật sư: “Anh nói thẳng luôn đi!”.
“Cô Chúc, bố của cô, ông Chúc Kính Quốc sở hữu 70% cổ phần trong tập đoàn, sở hữu sáu bất động sản. Ông ấy đã chia như thế này trong di chúc…” Luật sư đẩy gọng kính, “Về bất động sản, một mảnh thuộc về bà Quản Tâm, vợ của ông, một mảnh thuộc về cô chủ Chúc Dung Dung, bốn mảnh còn lại thuộc về cô; Về cổ phần công ty, bà Quản Tâm sở hữu 10% cổ phần, cô Chúc Dung Dung thừa kế 15% cổ phần, còn cô thừa kế 45% cổ phần”.
Chúc Tịnh trầm mặc một lúc, “Bốn bất động sản và 45% cổ phần, ông chắc chắn không đọc sai chứ?”.
Luật sư sững người, “… Dạ vâng, không sai. Dựa theo di chúc, cô là người thừa kế có phần di sản lớn nhất”.
Cô nhíu chặt mày.
Lát sau, cô bỏ tập tài liệu trong tay xuống, “Cũng tức là, trong công ty, tôi sở hữu 45% cổ phần, tổng số cổ phần của các cổ đông khác cộng lại cũng chỉ có 30%?”.
“Dạ vâng.” Luật sư gật đầu lia lịa.
“Được.”
Cô đứng dậy khỏi sô pha, “Vậy thì tôi khỏi cần phí thời gian chơi đùa cùng họ nữa”.
Tiễn luật sư đi rồi, cô yên lặng đứng một mình trước cửa sổ phòng họp.
Ngay cả nằm mơ cô cũng không ngờ phần di sản của Chúc Kính Quốc lại được chia như vậy.
Bao năm qua ông làm bao nhiêu chuyện, không khác gì đẩy cô vào lao ngục, làm như không có đứa con gái như cô, nhưng lại luôn cưng chiều, bao dung Chúc Dung Dung. Thế mà cuối cùng lại chính cô, chứ không phải cô ta, sở hữu phần di sản áp đảo.
Cô không cần phải tốn nước bọt tranh chấp cổ phần với những gã nguyên lão dã tâm hừng hực đó nữa. Nhưng cô biết, hai mẹ con tham lam vô độ kia sẽ bám riết lấy cô như điên.
Đây chính là đống rối rắm mà Chúc Kính Quốc để lại cho cô.
Vì sao, đến lúc chết mà ông ấy vẫn không chịu buông tha cho cô?
Ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng nặng hạt, lu mờ cả thành phố bên ngoài. Cô sinh ra và lớn lên tại đây, nơi đây có một vẻ đẹp không khác London là mấy nhưng lại chứa đựng những kỷ niệm độc nhất vô nhị của cô thời thơ ấu.
Cô chưa bao giờ muốn nhớ lại, tất cả kỷ niệm.
Ra khỏi tòa nhà, cô không đi về phía chiếc xe đen đỗ bên đường mà một mình men theo con phố, đi theo hướng ngược lại.
Đi bộ khoảng mười phút, cô tới một công viên trong trung tâm thành phố.
Hai mươi năm rồi, nay đây vẫn chẳng thay đổi chút nào, từng nhành cây ngọn cỏ, lan can, đài phun nước, tất cả đều bị nước mưa rửa sạch đến rõ nét.
Chẳng mấy chốc, mưa đã thấm ướt mái tóc, quần áo của cô. Cô đứng bên cạnh đài phun nước rồi chầm chậm ngồi sụp xuống.
Lúc nhỏ, hồi cô ba tuổi, khi Chúc Kính Quốc và mẹ cô còn chưa ly hôn, buổi chiều cuối tuần, họ thường xuyên đưa cô tới đây chơi. Chúc Kính Quốc cùng cô chơi trò “bay lên cao”, mẹ bế cô tới bên đài phun nước ngồi, chụp cho cô hết tấm ảnh này đến tấm ảnh khác. Tiếng cười của cô vang vọng trên bầu trời. Cô không thể nào quên sự dịu dàng và thương yêu của ông và mẹ khi nhìn cô.
Cuộc đời của cô trước và sau năm năm tuổi như bị sông Ngân Hà ngăn cách, là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Cả đời này, cô vẫn sẽ nhớ sự trở mặt trắng trợn của Chúc Kính Quốc, sự tàn nhẫn của ông, sự ghét bỏ của ông dành cho mình. Cô thậm chí còn muốn hắt rượu vang lên bia mộ ông, muốn lấy hết di sản ông để lại cho mình từ ngân hàng về rồi xé từng tờ, từng tờ thành ngàn mảnh.
Nhưng điều nực cười hơn cả là cô vẫn nhớ rõ những điều tốt đẹp ngắn ngủi ông dành cho mình, còn dùng những tốt đẹp mong manh ấy không ngừng tổn thương chính mình dù đã mười mấy năm trôi qua.
Thậm chí, cô còn muốn dùng cả cuộc đời để trở thành một bác sỹ khoa thần kinh, muốn sau này ông già rồi, cô có thể chăm sóc ông.
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, cô đã không còn cảm nhận được dòng nước mưa lạnh buốt tim gan chảy trên da mặt nữa.
Từ từ quay đầu lại, cô nhìn thấy Mạnh Phương Ngôn cầm chiếc ô đó, yên lặng ngồi đằng sau cô.
“Chúc Tịnh!” Anh nhìn vào đôi mắt đỏ rực của cô, “Tôi không có bố mẹ, tôi không biết bố mẹ của mình là ai. Tôi chưa từng được trải nghiệm một chút tốt đẹp nào từ họ, cũng chưa từng chịu đựng chút xấu xa nào từ họ”.
“Em có những đau khổ, bi thương và vui vẻ này, em được nếm trải những quan hệ và tình cảm chằng chịt này vì em từng trải nghiệm. So với người ngay cả trải nghiệm cũng không có tư cách như tôi, có phải em còn may mắn hơn một chút không?”
Cô nhìn vào đôi mắt màu nâu nhạt của anh, giây phút này, ánh mắt anh cuối cùng cũng ánh lên những thứ cô chưa từng thấy.
Không trôi nổi mà thật sự tồn tại.
Mưa rả rích, rả rích. Chúc Tịnh giơ bàn tay lạnh lẽo của mình, chạm lên gò má anh, “Anh bảo, có phải Chúc Kính Quốc muốn dùng phần di sản vô biên này để khiến tôi đến chết vẫn không thể quên người cha ấy không?”.
“Nếu đây thật sự là vì ông ấy cảm thấy mắc nợ tôi, phải chăng có nghĩa là ông ấy cũng có một chút tình yêu thật sự dành cho tôi?”
Giọng cô chưa khi nào nhẹ đến thế, thái độ của cô chưa khi nào tự ti đến thế, cô cũng chưa bao giờ nhìn anh với vẻ không chắc chắn, mong anh giúp chuyện gì.
Anh nhìn giọt lệ tuy mỏng manh nhưng quyết không rơi xuống trên khóe mắt cô, một lần nữa nhớ lại những tiếng khóc đau tận cõi lòng của cô đêm đó.
Ngay từ giây phút đầu tiên, khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy người con gái này, anh đã muốn dang tay ôm chặt lấy cô.
Rất lấy sau, anh nhẹ nhàng phủ tay mình lên mu bàn tay cô: “Phải”.
Một giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
“Vậy thì tôi tha thứ cho ông ấy.”