Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

83: Phiên ngoại kiếp trước


trước sau

Edit: Điềm Điềm

***********************

Đỗ Dần còng tay, dưới sự áp giải của quản giáo, một lần nữa trở lại nhà tù.

Nơi này đối với cậu ta mà nói không thua gì địa ngục, cậu ta mặc dù có thể ra ngoài chữa bệnh, nhưng mà, những thương tổn cũng không có biện pháp chữa lành.

Cậu ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhìn con đường quản giáo dẫn đi không giống như trước kia, không khỏi có chút kinh ngạc, đây không phải là đường trở về phòng ban đầu.

Giống như nhìn ra sự hoang mang trên mặt cậu ta, một quản giáo bên cạnh vỗ vai cậu ta: “Cậu đổi chỗ, sau này sẽ không có ai đánh cậu nữa.”

Lý Húc ở bên trong này sở dĩ không kiêng nể gì như vậy, chính là bởi vì có hậu trường, nếu không phải tổng giám đốc tập đoàn Lý thị thành phố B thu xếp, gã cũng sẽ không được dễ chịu như vậy.

Bây giờ cũng tốt rồi, nghe nói là con trai út của nhà họ Lý biết được hành động của Lý Húc trong tù, với tính cách của hắn, đương nhiên là cực kỳ phẫn nộ. Hơn nữa quan hệ nhân mạch của hắn quá mạnh, Đỗ Dần là nạn nhân liền được chăm sóc đặc biệt, mà Lý Húc kế tiếp cũng sẽ nghênh đón cuộc sống bi thảm của gã. Đương nhiên, những chuyện này bọn họ là quản giáo nhỏ cũng không quản được.

Đỗ Dần tiến vào phòng mới, phát hiện quản giáo cũng không có lừa gạt cậu ta, bạn tù bên trong phòng mới tuy rằng mỗi người trông đều hung thần ác sát, nhưng chưa bao giờ đánh cậu ta, nhiều nhất chỉ là không để ý, không nhìn mà thôi. Đối với Đỗ Dần mà nói đã là kết quả tốt nhất rồi.

Cậu ta cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, nhưng dù sao mọi người ở chung một phòng, lúc bọn họ nói chuyện phiếm, Đỗ Dần vẫn có thể nghe được.

Mấy người này hiển nhiên là lăn lộn trên đường, có người thay người khác vào tù, có người là bởi vì dính líu đến xa hội đen mà bị bắt, dù sao bọn họ gặp qua nhiều chuyện hơn Đỗ Dần rất nhiều.

Đỗ Dần mười bảy tuổi ở lại phòng quản lý thiếu niên, sau khi trưởng thành chuyển đến ngục giam. Ở trong ngục giam vài năm, mặc dù cũng sẽ bị người khi dễ, nhưng cho tới bây giờ đều là đánh nhỏ, cậu cũng có thể chịu đựng được, nhưng từ khi Lý Húc được phân vào phòng của bọn họ, Đỗ Dần bắt đầu cuộc sống đen tối của cậu ta.

Trong hoàn cảnh như vậy, mặc dù cậu ta có thông minh đến đâu, cũng không hiểu được mọi mặt trong xã hội, cho nên có đôi khi nghe mấy người này nói chuyện phiếm, cậu ta còn cảm thấy rất thú vị.

Đỗ Dần cố gắng làm một người trong suốt, nhưng những người khác sau khi khảo sát cậu ta, liền dẫn hắn vào đoàn thể nhỏ của bọn họ, bọn họ cảm thấy Đỗ Dần thức thời, hơn nữa hiểu được ẩn núp.

Người như vậy ra khỏi ngục giam, nói không chừng còn có thể bồi dưỡng được.

Vì thế, mấy người thường xuyên lôi kéo Đỗ Dần cùng nhau thảo luận những chuyện không đúng. Đỗ Dần cũng không cảm thấy sai, cậu ta thậm chí cảm thấy lời nói của bọn họ cực kỳ đúng —— tam quan của cậu ta đã lệch lạc.

Nếu pháp luật không có cách nào trừng trị những người tội lỗi chồng chất, như vậy, vì sao cậu ta không thể tự tay đưa bọn họ xuống địa ngục? Cậu ta đi theo bên cạnh mấy người, học rất nghiêm túc, cậu ta vốn thông minh, một chút liền hiểu thấu. Theo thời gian trôi qua, mấy người đối với cậu ta càng ngày càng hài lòng, cảm thấy Đỗ Dần thiên phú cực kỳ tốt.

“Sau khi ra tù, cậu cứ đi theo mấy tên ca lăn lộn đi!”

“Được.” Đỗ Dần không cảm thấy không đúng. Dù sao em gái của cậu ta đã chết thảm, cái gì cậu ta cũng không có, cậu ta ngay cả chính mình cũng không quan tâm, còn có thể quan tâm đến những người khác sao?

Mấy người đó nếu đã coi Đỗ Dần là người của mình, liền thông qua quan hệ bên ngoài, giúp cậu ta tìm ra ba người còn lại đã giết Đỗ Vi và tình hình hiện tại của ba người đó.

Đều là người gia cảnh không tệ, giống như Lý Húc, hình phạt vốn không lâu, hơn nữa có chế độ giảm án, bọn họ rất nhanh đã ra tù.

Mà Đỗ Dần, rốt cục cũng nghênh đón ngày mãn hạn tù của mình.

Cậu ta không có vừa đi ra liền lập tức xúc động triển khai trả thù, cậu ta lẳng lặng nằm trong bóng đêm, tìm kiếm thời cơ tốt nhất.

Quán bar Cực Lạc, không nghĩ tới bọn họ còn tới nơi này, hơn nữa không có chút áy náy nào, ha, một đám súc vật sống trên đời đúng là vì lãng phí lương thực, vì sao còn phải sống đây?

Cậu ta bình tĩnh quan sát bọn họ, lựa chọn thời cơ thuận lợi nhất, rốt cục gi3t ch3t một người trong đó.

Lần đầu tiên giết người, cậu ta không hề khó chịu, giống như cậu ta sinh ra vì muốn giết người, vết máu dính đầy trên dao găm cho thấy thành công của cậu ta, cũng cúng vong linh oan khuất của Tiểu Vi.

Cũng không biết là kế hoạch của cậu ta quá hoàn mỹ, hay là ông trời rốt cục thương xót cậu ta, sau khi giết người, cảnh sát cũng không tra được trên người cậu ta.

Vì vậy, một tuần sau, cậu ta lại giết một người thứ hai nữa.

Cảnh sát vẫn không bắt được cậu ta.

Ngay sau đó, người thứ ba cũng chết, còn lại Lý Húc cuối cùng.

Bởi vì đã chết ba người, Lý Húc hiển nhiên đã bị kinh động, gã sợ hãi, vì thế muốn chạy trốn, nhưng Đỗ Dần không có khả năng để gã trốn thoát, cậu ta còn muốn giữ lại Lý Húc chậm rãi tra tấn.

Cậu ta thậm chí đã chiếm được thú vui từ việc giết người, cậu ta mơ hồ cảm thấy tâm lý mình chắc là có vấn đề, nhưng vậy thì thế nào? Cậu ta đã làm điều đúng đắn để loại bỏ cái ác.

Tra tấn Lý Húc một thời gian, cảnh sát dường như phát hiện tung tích của cậu ta, Đỗ Dần từ trước đến nay bình tĩnh, cậu trực tiếp gi3t ch3t Lý Húc, một lần nữa ẩn náu.

Thế nhưng, cậu ta đã giết đến nghiện, không dừng lại được nữa.

Quán bar Cực Lạc trở thành chấp niệm của cậu ta, cũng trở thành nơi tốt nhất để cậu ta bắt được con mồi. Ở trong mắt cậu ta, người uống say từ bên trong này đi ra đều đáng chết!

Thế nhưng, lúc này đây hình như cậu ta giết nhầm người rồi.

Khi đèn pha của chiếc xe quét qua, phản ứng đầu tiên của cậu ta không phải là bị phát hiện, mà là nhìn về phía người ngã xuống vũng máu.

Cậu ta thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, mờ nhạt rồi rõ ràng.

Thế giới mờ ảo đến mức dường như sụp đổ, rõ ràng đến mức xuyên thấu tận xương tủy.

Cậu ta còn ở lại thế giới này làm gì nữa? Đáng lẽ cậu ta nên chết rồi.

Hàn Xương nhận được tin tức, lập tức dẫn người từ cục cảnh sát chạy tới, nhìn thấy hai người trong ngõ nằm trên vũng máu.

“Không phải nói nhìn thấy có người giết người sao? Tại sao có hai người chết?” Hàn Xương nhíu mày, chỉ huy các cảnh sát khác: “Vây quanh hiện trường, phòng ngừa những người nhàn rỗi phá hoại hiện trường, còn có, mấy người các cậu đi xung quanh hỏi tình huống một chút, các cậu đi theo tôi.” Nói xong liền đi về phía thi thể, vừa đi vừa xoa mi tâm.

Trong khoảng thời gian này thật sự là sức cùng lực kiệt, tên sát nhân liên hoàn kia quá gian xảo, bọn họ vẫn không bắt được. Cấp trên đã ra lệnh hắn mau chóng tìm được hung thủ, hiện tại lại chết người, trong lòng Hàn Xương cực kỳ tự trách.

“Hàn đội!” Một cảnh sát trẻ tuổi đi tới bên cạnh thi thể đột nhiên kêu một tiếng, giọng nói còn có chút run rẩy: “Hàn đội, là luật sư Trác…”

Trác Duyên và Hàn Xương quan hệ rất tốt, hơn nữa, với tư cách là một luật sư có chút danh tiếng ở thành phố C, người quen biết cậu còn rất nhiều, huống chi là cảnh sát thường xuyên đi theo Hàn Xương.

Trong đầu Hàn Xương trống rỗng, hắn thậm chí còn không dám nhìn thi thể trên mặt đất, chỉ nhìn chằm chằm cảnh sát kia, run giọng: “Cậu nói cái gì vậy?”

Cảnh sát dường như bị vẻ mặt của hắn dọa sợ, nhất thời không dám nói chuyện.

Hàn Xương loạng choạng đi về phía sau một bước, ép buộc mình nhìn người nằm ngửa trên mặt đất. Khi nhìn thấy khuôn mặt xám xịt của Trác Duyên, hắn hoàn toàn không thể tin được, hắn thậm chí còn cảm thấy đây chỉ là một cơn ác mộng! Làm thế nào có thể vậy được? Hai ngày trước bọn họ còn cùng nhau ăn cơm, Trác Duyên sao có thể chết rồi?

“Hàn đội…” Mấy cảnh sát đều biết rõ quan hệ giữa Hàn Xương và Trác Duyên, thấy hắn như vậy, trong lòng cũng cực kỳ thấu hiểu: “Nếu không, ngài về trước đi, nơi này để chúng tôi xử lý.”

Lúc Hàn Xương đối mặt với bọn xã hội đen chưa bao giờ lùi bước, nhưng bây giờ lại sợ hãi. Cái chết của Trác Duyên đối với hắn mà nói là một đả kích cực kỳ nặng nề, một mặt, hắn không tiếp nhận được người bạn thân nhất của mình đã chết, mặt khác, hắn đang tự trách mình, nếu hắn sớm bắt được hung thủ, Trác Duyên có phải không cần phải chết đúng không?

“Hàn đội!” Có người đột nhiên khích lệ bên tai hắn: “Chẳng lẽ anh không muốn đòi lại công bằng cho luật sư Trác sao?”

Phải! Hắn sẽ tìm ra kẻ giết người trước! Hắn sẽ để kẻ giết người nhận được hình phạt xứng đáng!

Hắn nhịn đau, hung hăng lau nước mắt, khàn giọng nói: “Một người chết khác là ai?”

“Trước mắt còn chưa tra được.”

Cảnh sát đã lật ngược thi thể Đỗ Dần đang nằm sấp trên mặt đất, toàn thân trên dưới không có một thứ nào có thể chứng minh thân phận, trên ngực còn cắm một con dao.

“Hàn đội! Con dao găm này có phải là con dao hung thủ dùng không?” Bọn họ thông qua vết thương trên người vài nạn nhân tiến hành suy đoán qua, hung khí của hung thủ chính là một con dao găm như vậy, mà hiện tại, hung thủ vậy mà lại để lại dao găm ở hiện trường!

Hàn Xương rất muốn lau vết máu trên người Trác Duyên, nhưng hắn thân là nhân viên cảnh sát, không thể phá hư hiện trường một chút nào. Hiện tại nghe cảnh sát nói như vậy, liền nhìn về phía thi thể bên cạnh Trác Duyên, ánh mắt đầu tiên dừng ở trên con dao găm trước ngực kia.

Hắn cảm thấy có chút không thích hợp, trong đầu chợt lóe: “Hắn là tự sát!”

Phương hướng cắm dao găm rõ ràng trái ngược với vết thương của những người chết kia, căn cứ vào kinh nghiệm phá án của hắn mà nói, người này là tự sát, nhưng kết quả cụ thể còn phải chờ pháp y phán đoán.

Pháp y có mặt, tiến hành phán đoán ban đầu, Trác Duyên chết vì bị giết, Đỗ Dần chết do tự sát, hơn nữa hai người chết cùng một hung khí.

Sau khi tiến hành lấy mẫu máu xét nghiệm, chứng minh phần lớn vết máu trên quần áo Đỗ Dần đều là của Trác Duyên. Còn có, trên dao găm có vết máu của hai người, trong khe móng tay của Trác Duyên còn lưu lại vết da của Đỗ Dần, kết hợp với vết thương mới bị cào trên cánh tay Đỗ Dần, có thể kết luận Trác Duyên trước khi chết đã từng giãy giụa.

Trải qua một phen điều tra, cũng biết thân phận của Đỗ Dần.

Hàn Xương nén đau lòng nhìn thấy báo cáo liên quan của Đỗ Dần, thật lâu sau cũng không nói gì.

“Hàn đội, có phải anh cũng cảm thấy người này thật ra rất đáng thương không?” Cảnh sát thở dài.

Quả thật, từ góc độ cảnh sát của bọn họ, Đỗ Dần chính là một kẻ giết người mất hết nhân tính, nhưng sau khi nhìn thấy phần báo cáo chi tiết này cùng với vết thương cũ mà pháp y phán đoán ra, cho dù thân là cảnh sát, hắn cũng không khỏi xúc động.

Người đáng hận ắt có chỗ đáng thương.

Hàn Xương khiếp sợ thật ra không chỉ là cái này, mà là tên của Đỗ Dần, cái tên còn sót lại trong trí nhớ này, Đỗ Dần.

Từng là học bá đứng đầu toàn trường, sau đó năm lớp 12 sắp kết thúc đột nhiên biến mất, không ai biết cậu ta đi đâu. Nhưng bây giờ, nhìn báo cáo trên tay, cảm xúc trong lòng Hàn Xương thật sự không thể diễn tả được.

Người bạn thân nhất của hắn đã chết, và kẻ giết người hàng loạt lại là học bá trung học.

Đây là một kết thúc đau đớn và không thể chịu đựng nổi.

Kẻ giết người hàng loạt cuối cùng đã sa lưới, nhưng hắn đã sa lưới bằng cách tự sát. Thật ra rất nhiều người không hiểu, vì sao kẻ giết người lại lựa chọn tự sát sau khi giết Trác Duyên? Hơn nữa, thông qua hồ sơ điều tra cho thấy, tên sát nhân này rõ ràng là vì trả thù mới giết người, như vậy tại sao cậu ta lại giết Trác Duyên?

Hàn Xương suy nghĩ thật lâu, rốt cục cũng hiểu ra: Đỗ Dần tự sát chỉ là bởi vì cậu ta biết mình giết nhầm người, cho nên, cậu ta lựa chọn đền mạng.

Vụ án này được phá sinh ra ảnh hưởng rất lớn ở thành phố C, báo chí truyền thông đều đang đưa tin. Hàn Xương vốn nên vui vẻ lại không có một chút vui sướng nào, hắn đang ngồi xổm trước bia mộ Trác Duyên, khóc đến không thể dừng lại.

Tập đoàn Kinh Cức.

Tống Nham cầm tờ báo đưa tới trước mặt Lục Kinh: “Vụ án làm hoảng loạn lòng người đoạn thời gian trước rốt cục cũng chấm dứt, chỉ là người chết cuối cùng có chút đáng tiếc.” Y chỉ lên báo: “Còn nhớ Trác Duyên không? Luật sư đã đối đầu với chúng ta, có chút tài năng, không may lại bị giết.”

Lục Kinh nghiêm túc lạnh lùng nghe vậy nhìn qua, cũng không biết là làm sao, trái tim đột nhiên đau đớn, sức lực toàn thân giống như đều biến mất.

Tống Nham nhận ra sự khác thường của anh: “Lão Lục, sắc mặt của cậu sao lại trắng như vậy?”

Lục Kinh hòa hoãn một hồi lâu, mới khoát tay: “Không có việc gì, cậu trở về làm việc đi.”

Tống Nham đành phải rời khỏi văn phòng.

Văn kiện trên bàn một chữ cũng xem không nổi, Lục Kinh đơn giản đứng dậy xoay người, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Anh vừa rồi đột nhiên cảm thấy mình giống như mất đi cái gì đó, trong lòng trống rỗng.

Lý Thừa Ký vừa vặn đi công tác ở thành phố C, là người quen cũ với cục trưởng cục cảnh sát, lại đây tìm anh ta uống trà, nghe anh ta nói chuyện này, nhíu mày: “Anh nói kẻ giết người tên là gì?”

“Đỗ Dần.”

Hai chữ nặng nề nện vào bên tai, điếu thuốc ngậm trong miệng Lý Thừa Ký nhất thời rơi xuống đất.

“Có chuyện gì với cậu vậy? Như mất hồn mất vía ấy.”

Lý Thừa Ký phục hồi tinh thần lại, trên mặt còn có chút mờ mịt: “A? Ồ, không sao đâu, tôi mới nhớ ra chuyện gì đó.”

Hắn chỉ là cảm thấy ngực trái đau đến lợi hại mà thôi.

“Thuốc rơi rồi sao? Thêm một điếu nữa không?”

Lý Thừa Ký khoát tay: “Không cần.”

Đột nhiên không còn hứng thú với thuốc lá, đúng là chuyện quỷ quái mà.

Toàn văn hoàn.

- -----oOo------

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây