"Con có sao không?" Mẹ tôi hốt hoảng hỏi han tôi, luống cuống dọn dẹp đống đổ vỡ.
Trong lòng tôi càng chắc chắn bà có chuyện gì giấu tôi. "Mẹ, mẹ để đó con gọi người lên dọn.
Mẹ ngồi xuống đây nói rõ cho con nghe, có phải mẹ đang giấu con chuyện gì không?" Mẹ tôi mặt trắng bệch, miệng liên tục nói "Không...!không phải..." rồi đi nhanh ra khỏi phòng, không để tôi kịp hỏi gì thêm.
Tôi nghĩ với tình hình này có hỏi đến mấy bà cũng không chịu nói, nên quyết định giả vờ ngủ, chờ bà quay trở về phòng, tôi sẽ tìm cơ hội hỏi cho ra lẽ. Có lẽ đang có thai nên hay buồn ngủ, rõ ràng tôi chỉ định giả vờ ngủ chờ mẹ tôi quay lại, thế mà cũng ngủ quên mất. Tôi lại gặp ác mộng, lần này là một giấc mơ quen thuộc tôi đã gặp không biết bao nhiêu lần.
Vẫn là một người đàn ông dáng người cao ráo, trên người mặc bộ đồ Hán phục, đeo mặt nạ che kín một bên mặt, trên tay cầm cái đèn lồng màu trắng.
Lần này anh ta đã tháo mặt nạ ra, tôi kinh ngạc nhìn khuôn mặt đó, không biết nên vui hay nên buồn. Đó là Tần Kỳ, nhưng dường như lại không phải! Nhìn đường nét khuôn mặt thì đúng là anh ấy, nhưng trông lại già dặn hơn, như thể là Tần Kỳ của mười năm sau vậy. Anh ấy nói với tôi: "Đây là diện mạo thật sự của anh.
Từ mười năm trước anh đã trúng lời nguyền của yêu nữ, anh sống như ma cà rồng, không già đi, không cần ăn uống." "Mỗi lần lừa được một cô gái, yêu nữ lại ép anh uống máu của họ, nhưng anh không thể làm thế..." "Mười năm qua mỗi khi lên cơn thèm máu anh đều phải uống máu động vật, Tiểu Đình, em có thấy ghê tởm anh không?" Tôi kích động hét lên: "Không! Em không hề! Anh mau quay về đi!" Tần Kỳ lắc đầu, quay lưng bước đi.
Thân ảnh anh ấy tan biến dần như một làn khói, tôi cố chạy theo tóm lại nhưng chẳng thể giữ anh ấy lại được! Tôi giật mình tỉnh giấc, trán nhễ nhại mồ hôi.
Mẹ tôi nằm bên cạnh cũng giật mình ngồi dậy theo. Tôi nhớ đến đêm hôm đó không tài nào liên lạc được với Tần Kỳ, xâu chuỗi với giấc mơ này, trong lòng nổi lên cảm giác bất an vô cùng.
Không lẽ anh ấy thật sự sẽ bỏ tôi mà đi sao? Tôi luống cuống tìm điện thoại, nói năng hành động lộn xộn như người điên, khiến mẹ tôi ngơ ngác nhìn mà không hiểu chuyện gì. Tôi tuyệt vọng gọi cho Tần Kỳ, vẫn là những âm thanh như cũ: "Thuê bao quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được...." Tôi lại cuống cuồng gọi bằng được ông quản gia lên phòng mình, gay gắt hỏi đã điều tra được tình hình của Tần Kỳ chưa.
Đáp lại tôi vẫn là một cái lắc đầu.
Tôi tuyệt vọng ôm lấy mẹ tôi, khóc như một đứa trẻ con. "Mẹ, mệnh của con là mệnh sát phu thật sao?" "Có phải mọi người đều giấu con chuyện này không?" "Tại sao mọi người lại ích kỷ như vậy? Tại sao không ngăn con kết hôn với anh ấy?" "Con thà không lấy chồng, còn hơn lấy chồng rồi trơ mắt nhìn anh ấy bị con khắc chết...." Mẹ tôi hốt hoảng, vừa an ủi vừa mắng tôi ăn nói hàm hồ. "Đang mang thai mà toàn nghĩ linh tinh gì thế hả? Con nghe những lời này từ đâu? Là ai nói với con như vậy?" Tôi nhất quyết không nói.
Không thể nói với mẹ tôi rằng những lời này là do con yêu nữ mặc áo đỏ báo mộng cho tôi được! Bà có tuổi rồi, nếu biết có một con yêu nữ luôn rình rập hãm hại, không biết có chịu nổi không..... "Cạch cạch cạch..." Phía cửa phòng chợt phát ra những âm thanh kỳ lạ.
Hai mẹ con tôi đều căng thẳng lắng nghe, mẹ tôi do dự không biết có nên ra mở cửa hay không.
Âm thanh nọ ngừng một lúc, rồi lại tiếp tục vang lên! Lần này tôi còn thấy rõ cánh cửa phòng đang rung rung, như thế có ai đang đập cửa ở bên ngoài vậy! Người mang thai hay buồn ngủ như tôi còn nhận ra, nói gì đến mẹ tôi, tôi thấy thì chắc chắn bà cũng phải thấy! Bà xuống giường đi tới mở cửa, tôi lo lắng nhìn theo. Chẳng có ai cả. Tôi còn đang lạnh toát sống lưng thì có một cái bóng màu trắng từ bên ngoài lao vọt vào, lao về phía tôi, nhanh đến nỗi tôi chẳng kịp nhìn ra đó là cái gì.
Bàn tay tôi truyền đến cảm giác dính dính ươn ướt, tôi giật mình cúi xuống nhìn. Thì ra là Tiểu Bạch, chó cưng của tôi. Hai mẹ con tôi đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, mẹ tôi đi đến ôm Tiểu Bạch lên, vuốt ve nó: "Khuya rồi, để cô chủ của mày nghỉ ngơi, ngày mai tao sẽ nấu canh xương cho mày! Ra ngoài đi." Tôi nghĩ đến khả năng đặc biệt của Tiểu Bạch, nó rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, chẳng bao giờ nó phá đám giấc ngủ của tôi đâu! Trừ khi nó biết có nguy hiểm đang rình rập xung quanh tôi, nên muốn ở cạnh để bảo vệ tôi..... Nghĩ vậy, tôi ngăn mẹ tôi lại, để Tiểu Bạch ở trong phòng.
Nó đi đi lại lại mấy vòng quanh phòng, cuối cùng đi đến nằm xuống ngay cạnh cửa ra vào, không ồn ào sủa bậy, chỉ ngẩng đầu hóng ra bên ngoài..